Hoàn [Diệp Tu]Nửa sống nửa chín

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#1

Tác giả: OMAI
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Editor: Ah Châu
Beta: thobeo
Tình trạng: Hoàn

---------------------------------------------------------

Tác giả: OMAI

“Nước ngoài thật là tốt !”

Đứng dưới bầu trời trong xanh của Thụy Sĩ, Trương Giai Lạc cứ thế thổn thức. Mười hai thành viên đại diện đội quốc gia vì ngồi lâu trên máy bay sớm đã cứng ngắt, gật đầu phụ họa.

“Đúng đó, nước ngoài thật tốt.” Nhưng không phải họ sính ngoại, lý docủa mọi người là vô cùng thực tế, “không cần phải ngụy trang cũng không ai quen biết chúng ta, lâu rồi cũng không thoái mái như vậy.”

“Có thể đi dạo phố nha.” Sở Vân Tú nói, Tô Mộc Tranh cười gật đầu, Phương Duệ ở trên máy bay lấy một quyển tạp chí du lịch, rất có kinh nghiệm, liền cùng mấy người Lý Hiên, Hoàng Thiếu Thiên thảo luận. Đường Hạo thật sự là không thể chịu nổi thái độ thiếu nghiêm túc của mấy vị tiền bối này, không khỏi chỉ trích: “Tui nói, chúng ta tới trước là để thích nghi với việc chênh lệch múi giờ, các vị cho là đến để đi du lịch?”

Không ai thèm để ý đến hắn, Phương Duệ liếc khóe mắt về phía Đường Hạo, Tôn Tường kỳ thực có hơi muôn gia nhập cuộc thảo luận bên kia. Chu Trạch Khải giữ yên lặng, Trương Giai Lạc vươn cánh tay trải nghiệm không khí tự do ở nước ngoài. Về phần Vương Kiệt Hi, Trương Tân Kiệt, Tiêu Thời Khâm cùng đội trưởng Dụ Văn Châu đều không định lên tiếng khuyên can, bọn họ có niềm tin vào sự chuyên nghiệp của các đối thủ cũ.

Nhưng bọn họ có lòng tin, Đường Hạo không có, hắn xuất thân là tuyển thủ mùa bảy,nói chuyện cùng các tiền bối tổng cộng chưa được mấy câu, hôm nay nói một câu còn bị bơ hoàn toàn, trong lòng rất bực.

Đội trưởng không quản, thì còn có lĩnh đội a! Đường Hạo quay đầu nhìn một vòng hỏi: “Diệp Tu đâu? Diệp tu chạy đi đâu rồi?”

“Đây nè!” Diệp Tu gọi, hắn ở trên máy bay nhịn gần chết, xuống đến nơi một câu đều không nói, liền ở thùng rác bên cạnh hút thuốc.

“….. =.=#” Đường Hạo không giỏi an nói, bằng không nhất định dùng miệng dội bom dìm chết mấy tên đồng đội không đáng tin cậy này.

“Được rồi được rồi, nghỉ ngơi đủ chưa, mọi người yên nào.” Diệp Tu quất xong một điếu thuốc, cuối cùng về lại vị trí, vỗ tay hai cái để mọi người yên tĩnh lại: “Thật tốt là ở đây không ai quen biết mấy đứa. Lúc thi đấu đánh cho nát một chút, đảm bảo sang năm tới vẫn chẳng ai biết mặt luôn, đúng không?”

Tất cả xôn xao, cả gương mặt Đường Hạo đều là vạch đen. Tuy Diệp Tu trên lý thuyết là ủng hộ hắn, thế nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp, còn là hàng đầu, nghe đến thua liền cảm thấy chán ghét.

“Con em anh! Chúng ta là tới để giành quán quân!” Trương Giai Lạc gầm, hận không thể đem hai chữ quán quân thực thể hóa nhét vào miệng Diệp Tu.

“Diệp thần lời này nói ra….” Lý Hiên cũng rất có ý kiến, Hoàng Thiếu Thiên cùng đám người Phương Duệ đồng loạt giơ ngón giữa lên. Tiêu Thời Khâm vội vàng giảng hòa: “Diệp thần không phải thật lòng, chỉ là lời rác rưởi mà thôi, ách…..” khiến cậu lúng túng không biết làm sao. Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ nói: “Nếu lên xe ngay bây giờ, về đến khách sạn là vừa kịp ăn bữa tối.”

“Đi đi đi đi, lên xe lên xe, ăn xong bắt tay vào công việc!”

Một đám vừa tán dóc vừa lên xe. Lúc đi qua Diệp Tu, Tôn Tường nửa mặt hừ lạnh một tiếng đặc biệt cao lãnh. Kỳ thực hắn với Diệp Tu đã sớm không còn mâu thuẫn như trước. Sau nhiều lần bị đã kích đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đối với Diệp Tu cũng coi như là tâm phục khẩu phục. Chỉ là Diệp Tu chính là có loại năng lực này, khiến người nghe cảm thấy nghe quá nhiều lời của anh ta một hồi chẳng còn mặt mũi để nói tiếp.

Kết quả Diệp Tu chả thèm nhìn hắn, chỉ lo cùng Dụ Văn Châu nói chuyện.

Tôn Tường cảm thấy có lẽ âm lượng của hắn quá nhỏ…

“Ăn cơm xong liền bắt đầu luyện tập sao?” Dụ Văn Châu hỏi. Diệp Tu mặt đầy kinh ngạc: ”Chúng ta vừa mới ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, không cần liều mạng như vậy chứ?”

Dụ Văn Châu cười, nhìn mấy cái nghiến răng của đồng đội liền hiếu kỳ hỏi: “Cứ thế vì sao anh phải nói câu như thế kia kích thích bọn họ?”

“Tùy tiện nói một chút thôi mà. Anh còn muốn chiều mai lại bắt đầu luyện tập đây.”

Đi theo phía sau là Đường Hạo nghe thấy chuyện tiêu cực như vậy, lười lên tiếng, trừng hai mắt đến mức phồng lên nhìn đội trưởng lẫn lĩnh đội, nghiến răng đến mức kêu ken két, câu nói sau cùng cũng không nói ra được, liền giậm chân đùng đùng bỏ đi.

“Người trẻ tuổi, tâm tính thật là nóng nảy” Diệp Tu thổn thức, bị hậu bối trừng cũng không tức giận. Đường Hạo trước nay nghiêm túc thân trọng, muốn cười đa số cũng là cười lạnh, tuổi nhỏ đã thành đại thần, rất coi trọng hình tượng, thích trưng ra bộ mặt lạnh lùng thật ra cũng bình thường. Thỉnh thoảng (thường xuyên) trong lòng bốc hỏa, tức giận đến run rẩy cũng không nói nên lời.

“Cậu ta làm gì trừng anh đâu?” Diệp Tu ở phía sau cậy già lên mặt bình luận hậu bối, Dụ Văn Châu cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn.

Lúc ăn cơm Diệp Tu thật sự tuyên bố chiều mai bắt đầu tập luyện, sáng sớm tự do hoạt động.

“Muốn làm gì thì làm đi, chú ý an toàn, bảo vệ tốt thân thể, bảo vệ tốt tay, đều lớn như vậy rồi không cần anh chăm sóc chứ?”

Tất cả mọi người đều muốn xùy hắn, nhưng đây là phòng ăn của khách sạn, nơi công cộng không nên gây ồn ào náo động, chỉ có thể dùng ánh mắt giết giết giết.

Diệp Tu bưng dĩa đi lấy đồ ăn tiếp, lúc quay về thì đổi vị trí ngồi bên cạnh Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi nghĩ rằng Diệp Tu muốn nói chuyện với mình, lại nghe thấy Diệp Tu đối diện Đường Hạo nói: “Nội dung huấn luyện anh cùng Dụ Văn Châu đều an bài xong, chỉ có phần của chú em, anh còn phải cùng chú em bàn luận một phen.”

“Nói chuyện gì?” Đường Hạo một bên múc canh một bên hỏi. Vương Kiệt Hi cũng nhìn Diệp Tu.

“Cậu tự mình không biết cậu có chỗ nào cần tăng cường?” Diệp Tu hỏi. Hắn cũng hiểu rõ sự kiêu ngạo trong con người Đường Hạo, để tự mình nói ra khuyết điểm quả thật làm khó cho cậu ta. Diệp Tu tự hỏi tự trả lời: “Khả năng phối hợp đoàn đội của cậu quá kém.”

Thật sự là quá thẳng thắn. Vương Kiệt Hi vẫn tính phúc hậu, người không liên quan cũng nghiêng người quay đầu tránh đi không nhìn tới gương mặt dần biến thành màu đỏ Đường Hạo.

Quay qua chỗ khác mới phát hiện bàn bên kia mọi người đều vụng trộm chú ý bên này. Vương Kiệt Hi chỉ có thể cầu khẩn Diệp Tu sẽ không làm cho Đường Hạo quá khó xử.

Đường Hạo đã sớm ngừng múc canh, tay nắm chặt thành nắm đấm. Thế nhưng việc phối hợp với đoàn đội của hắn kém là sự thật, không cách nào phản bác. Sau cùng chỉ có thể hung hăng bỏ ra mấy chữ: “Anh muốn thế nào?”

“Không phải anh muốn thế nào, là cậu muốn thế nào.” Diệp Tu nói: “Nếu cậu không có cách nào phối hợp đồng đội, lần thi đấu này chỉ có thể cho cậu lên đấu đơn. Tuy cậu là một cận chiến hiếm hoi trong đội, thế nhưng so với cậu anh thà rằng đưa trận quỷ ra.”

“Tui đi” Lý Hiên nhỏ giọng nói, “Diệp thần là đang giúp tui kéo thù hận, tui đắc tội hắn?”

“Đến phần lôi đài, cậu cũng không được làm tướng thủ lôi đài đâu.” Diệp Tu vẫn đang nói, nghiêng đầu vào bên cạnh ra hiệu “ngôi sao thủ lôi đài ở đằng kia.”

Mọi người trừ Đường Hạo xoay qua chỗ khác nhìn thấy Tôn Tường mặt đầy kinh ngạc. Sau cùng ngồi thẳng lưng ngực hướng lên, tuy cực lực nhẫn nhịn, miệng vẫn còn đang há ra.

“Nhìn Tôn Tường kìa, vô tư đón nhận sự khen ngợi của lão Diệp, ngươi nghĩ quá nhiều rồi đệ nhất trận quỷ.” Hoàng Thiếu Thiên phê bình. Lý Hiên liếc mắt, hắn là người bình thường sao có thể so với Tôn Tường.

Đường Hạo…. Đường Hạo muốn lật bàn. Thế nhưng hắn vẫn còn có tố chất, gân xanh nhảy muốn nổ thành xúc tu cũng nhịn xuống không phát tiết ra.

“Cậu thao tác chính là rất mạnh, một chọi một căn bản không ai có thể thắng được cậu, thế nhưng thật đáng tiếc, điểm số không chỉ đựa vào đấu đơn, đấu đoàn đội mới là chính.” Diệp Tu gắp rau xà lách ăn một miếng. Đường Hạo hận không thể ăn tươi nuốt sống người kia. Diệp Tu nói tiếp: “Nếu cậu không tiến bộ, trong vòng bảng không lọt được tám vị trí đầu, đội quốc gia chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa.”

“Tóm lại, khoảng cách để cậu trở thành tuyển thủ hàng đầu còn xa lắm.”

Những người hơi tử tế không thể nghe nổi nữa. Biết là Diệp Tu muốn dạy dỗ Đường Hạo, không biết còn tưởng hai người có cừu oán gì Diệp Tu đang bắt nạt hắn!

“Bất quá cái này cũng không trách cậu.” Diệp Tu chuyển đề tài một cái rụp, “Năm đó người nào đó giải nghệ, Bách Hoa sau này đều là dựa vào người mới chèo chống. Khi cậu đến Hô Khiếu, lão Lâm đã lui, Phương Duệ ra mắt sớm hơn cậu hai năm, thỉnh thoảng chính mình cũng muốn chơi ngu một chút, dĩ nhiên cũng không thể dạy cậu cái gì. Cho nên cậu chơi Vinh Quang theo chủ nghĩa cá nhân cũng là điều bình thường,”

Trương Giai Lạc cùng Phương Duệ mặt đầy sầu não, cả bàn nhìn bọn họ, nhịn cười sắp điên rồi.

Sau khi đâm xọc người ta xong nói ra mấy câu nghe êm tai, còn nói đến rất có đạo lý. Vẻ mặt Đường Hạo hơi hơi khá hơn một chút. Nhưng sâu trong cõi lòng sự kiêu căng tự mãn đều bị Diệp Tu đánh tan tác chỉ còn một đống tro tàn, cũng cười không nổi, vẫn nghiêm mặt chờ Diệp Tu nói tiếp câu sau.

Nói tiếp, Diệp Tu nghiêm nghị: “Cho nên cậu chỉ có thể dựa vào anh.”

Vô liêm sỉ! Không biết bao nhiêu người trong lòng gào thét. Vương Kiệt Hi cùng Dụ Văn Châu trao đổi một cái ánh mắt hài lòng. Cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, Đường Hạo nào còn có thể nói không với Diệp Tu, trừ phi cậu ta là Tôn Tường thứ hai.

Đường Hạo cũng là một mặt đầy khiếp sợ ̏ sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy ̋ , sắc mặt đổi tới đổi lui, sau cùng cắn răng một cái đứng lên nhìn Diệp Tu nói: “Chúng ta hiện tại bắt đầu?”

“Phòng anh hay là phòng cậu?”

“Phòng tôi.” Đường Hạo đã không thể chờ nổi. Diệp Tu luyến tiếc nhìn chút thức ăn còn dư lại trên bàn chào những người khác rồi theo sau.

Sau khi bọn họ đi khuất, Lý Hiên lần đầu tiên than thở: “Trực tiếp đem nội dung huấn luyện giao cho Đường Hạo không được sao, Diệp thần sao phải đả kích người ta như vậy?”
“Đơn thuần nghe theo yêu cầu mà huấn luyện so với việc tự mình nhận ra chỗ nào cần cải thiện đâu có giống nhau.” Trương Tân Kiệt ăn cơm xong vì thế mở miệng trả lời: “Nếu Đường Hạo có thể luyện tập được, Hô Khiếu ắt hẳn cảm tạ Diệp Tu.”

“Như thế chỉ đạo đối thủ tìm phiền toái cho mình, hắn cũng thật là một chút cũng không thay đổi.” Trương Giai Lạc nghĩ đến năm đó Nhất Diệp Chi Thu không ngừng đưa ra các loại ghi chú mới cho những bộ đấu pháp dạy học, thổn thức.

“Cho nên mới là sách giáo khoa Vinh Quang.” Tiêu Thời Khâm cười, “Chỉ là tinh thông Vinh Quang không đủ, còn nguyện ý dạy cho người khác.”

“Đội trưởng, các anh thật sự đã an bài nội dung huấn luyện? Nhanh quá vậy?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi Dụ Văn Châu. Dụ Văn Châu gật đầu: “Kỳ thực đa số đều là Diệp Tu an bài.”

“Cũng thật là toàn quyền phụ trách…” Sở Vân Tú thổn thức, sau cùng chọc chọc Tô Mộc Tranh: “Có chuyện gì sao, cau mày?”

“Không việc gì.” Tô Mộc Tranh kéo giãn lông mày mỉm cười. Hoàng Thiếu Thiên chen ngang nói: “Nhất định là nhìn lão Diệp lại làm việc không thể nghỉ ngơi cho nên không vui, cái này còn phải hỏi.”

Tô Mộc Tranh không có phản bác, chỉ cười cười. Dụ Văn Châu hai tay cọ xát vào ly thủy tinh, đột nhiên mở miệng nói: “Lần tranh tài này, chúng ta sẽ thắng.”

Đương nhiên rồi. Sao tự nhiên anh lại nói như vậy?” Phương Duệ hỏi.

“Đội ngũ chúng ta có một bầu không khí rất tốt.” Dụ Văn Châu mỉm cười. Một nhóm đối thủ lại trở thành đồng đội, đều là đại thần, lại còn trẻ tuổi, tuy quen biết nhau đã lâu hầu như không có hợp tác qua, còn thiếu kinh nghiệm, có chút xung đột không ai phục ai cũng không hề kỳ lạ. Đội tuyển quốc gia nào cũng vậy.

Nhưng bọn họ không gặp rắc rối như thế này. Người duy nhất có khả năng không vâng lời vừa bị Diệp Tu dẫn đi.

Anh ta thật sự trấn áp được. Cho dù đó là trong game hay giới chuyên nghiệp.

Dụ Văn Châu thoáng giơ chén lên, mười một người trong đội nhân cơ hội này giơ cao đồ uống không cồn của họ, mấy ly chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh

Hôm qua bọn họ là đối thủ.

Hôm nay bọn họ đại diện đội tuyển quốc gia Vinh Quang Trung Quốc.

Ngày mùng 6 tháng 8, bọn họ là quán quân.

Hoàn
 
Last edited:

chiory

Farm exp kiếm sống
Bình luận
54
Số lượt thích
183
#2
“Tui đi” Lý Hiên nhỏ giọng nói, “Diệp thần là đang giúp tui kéo thù hận, tui đắc tội hắn?”
Cái chỗ này là "我去" phải không nhỉ? Nếu vậy nó giống như câu chửi thề nhè nhẹ ấy. Để là "Vl" hoặc "Đm" các kiểu cũng được.
Diệp thần fic này ưu ái Đường Hạo ghê : ))
Hy vọng cậu chàng sẽ càng tiến bộ <3
Ngày mùng 6 tháng 8, bọn họ là quán quân.
Chúng ta là Quán quân!! ;A;
 

Bình luận bằng Facebook