Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề (sặc mùi cổ trang) do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.
Thường hay bảo Nguỵ-Dụ-Hoàng là mối quan hệ vi diệu thú vị bậc nhất truyện. Lại thường chỉ thấy ngợi ca Nguỵ Hoàng và Dụ Hoàng, trong khi Nguỵ Dụ lại chẳng được mấy tiếng thơm. Hi vọng kiếm được bài hôm nay, chúng ta sẽ được chứng kiến một phen ý vị khác.
Link gốc: 随便聊聊喻文州和魏琛-佛心蛊
Tác giả: 佛心蛊
Là quân tử chi giao, hay là tư giao hữu hạn, lòng người tự xét.”
Trong Toàn Chức Cao Thủ tôi thích rất nhiều nhân vật, gần như là thích hết luôn.
Nhưng Dụ Văn Châu, là một sự tồn tại khá đặc biệt trong lòng tôi.
Vì, mức độ tôi chú ý tới Dụ Văn Châu cao như vậy, là do Ngụy Sâm dẫn nên.
Cách hành văn của Hồ Điệp Lam thường chuộng dùng thủ pháp đòn bẩy và so sánh tương quan, nhằm nói lên nhân vật xx nọ làm việc yy kia thì sẽ đặc biệt, sẽ xuất sắc hơn người khác ở chỗ nào. Ví dụ như ông ít khi trực tiếp miêu tả Vương Mắt Bự, nhưng thông qua góc nhìn của nhân vật chính Diệp Tu và những lời đánh giá khen ngợi tự đáy lòng của hắn, thì Mắt Bự đặc biệt nổi bật trước mắt độc giả chúng ta. (Theo cả hai hàm nghĩa luôn.)
Xét theo cùng một phương diện đó, thì Dụ Văn Châu cũng thế.
Thậm chí, có thể nói là lúc anh mới lên sàn đã không phải thể loại khí thế bức người, triển lộ hào quang thu hút ánh mắt của người khác ngay tức khắc. Bầu không khí ôn hòa luôn quay quanh người anh cũng na ná với tính cách lịch thiệp của anh trong nguyên tác vậy.
Thật sự khiến người ta dễ bỏ qua. Nhưng càng về sau, thì thiết nghĩ chẳng ai quên nổi cái tên Dụ Văn Châu này.
Trong mắt nhiều người, văn học mạng không có tính học thuật gì cao. Nhưng trên thực tế, có rất nhiều tác phẩm mạng xuất sắc. Từ khâu thiết lập nhân vật, cho đến việc xây dựng tính logic nối tiếp nhau cho liền mạch của những tác phẩm đó đều hết sức xuất chúng. Để đồng bộ được ngôn hành cử chỉ và hình tượng khí chất của nhân vật, từ đó xây dựng nên một nhân vật bằng da bằng thịt có chiều sâu trước mắt người đọc cần tốn rất nhiều công phu. Nếu chỉ đơn thuần lướt qua một hai câu thoại của họ, mà vội vã đi đến kết luận thì có phần thiếu sót quá lớn rồi.
Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu đều là những nhân vật rất có chiều sâu.
Tác giả miêu tả Ngụy Sâm rất phong phú: tính cách, nhân duyên, gặp gỡ, đường đời, lời nói ứng xử, hành động cử chỉ vân vân... đều hạ bút thành văn, miêu tả sinh động đặc sắc. Ngụy Sâm thân là một trong những thành viên trong team của nhân vật chính, thì dĩ nhiên đất diễn không ít. Giống như trong nguyên tác có viết ấy nhỉ, hắn giống như là vật may mắn của Hưng Hân vậy.
Mà một Ngụy Sâm sau khi đã qua hàng hà sa số những sự kiện khó quên trong đời ở Hưng Hân đi chăng nữa, lại vẫn như cũ khó tránh khỏi có một mối quan hệ dính dáng sâu sắc đến Dụ Văn Châu.
Lúc mối quan hệ này bắt đầu phát sinh, là từ sự kiện Dụ Văn Châu dùng tư chất tốc độ tay có hạn của mình để đánh bại Ngụy Sâm ba ván liên tục, giành được chú ý và địa vị của anh ở Lam Vũ.
Khi ấy, Dụ Văn Châu vẫn còn là một thiếu niên.
Ở Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên và Lư Hãn Văn đều là những sự tồn tại chói sáng rực rỡ, vô cùng thu hút ánh nhìn của mọi người. Đại đa số độc giả hẳn là rất yêu thích những pha thao tác đỉnh cấp thần thánh của bọn họ đúng không?
Nhưng mà, ba trận chiến xưa cũ nọ với Ngụy Sâm nhiều năm về trước, chỉ có duy nhất Dụ Văn Châu làm được.
Điều này đã thành công làm gợi nên lòng hiếu kỳ của tôi rất nhiều.
Nếu xét theo góc độ sáng tác, thì đây chính là hiệu ứng đòn bẩy thường thấy: muốn khen ai đó thì trước hết phải hạ bệ người đó cái đã.
Một tên nhóc ranh mờ nhạt sở hữu tốc độ tay lót sổ trong giới chuyên nghiệp, rốt cuộc là đã dùng cách nào để chiến thắng đại thần át chủ bài một cõi tận ba ván liên tục, trở thành đội trưởng chiến đội dẫn dắt đội ngũ đạt quán quân, đạt được danh hào tôn quý một trong bốn đại bậc thầy chiến thuật lẫy lừng như hiện nay?
Tất cả những yếu tố plot này sẽ khiến người ta ôm ấp vô số những thắc mắc trong bụng, đẩy độ hiếu kỳ của họ đối với nhân vật Dụ Văn Châu tăng lên max điểm, tôn anh lên một vị trí khác hẳn so với những nhân vật khác trong lòng họ.
Ít nhất đối với tôi là như thế.
Chúng ta cùng nói một chút ấn tượng về Dụ Văn Châu trong lòng tôi nào.
Đầu tiên, anh ấy là một người cực kỳ ẩn nhẫn.
Anh và Hoàng Thiếu Thiên là một minh chứng rõ nét cho một tổ hợp tương phản nhau. Bởi vì, tính tình và phong cách của hai người thập phần hỗ trợ bổ túc lẫn nhau. Kiếm tẩu thiên phong tự do tiêu sái sánh vai tiến bước cùng với dự mưu chiến thuật tinh xảo sâu xa.
Đây, chính là sự phối hợp hoàn mỹ giữa hai người họ.
Sự ẩn nhẫn của anh rõ ràng là đã có sẵn từ thời anh còn ngồi dự bị rồi. Minh chứng rõ ràng nhất là anh đã kiên nhẫn rèn luyện bản thân, thiên thời địa lợi nhân hòa mới xuất kỳ bất ý, bộc lộ hết tiềm năng của mình trước công chúng.
Nếu Dụ Văn Châu đã có thể đặt chân tiến vào trại huấn luyện Lam Vũ, thì chắc chắn rằng anh tất có chỗ hơn người. Nhưng vấn đề là, cái “chỗ hơn người” này sẽ khó mà có cơ hội mà hiển lộ ra nổi giữa tiết tấu nhanh nhẹn gió cuốn mây tan khi giao chiến trực diện thường ngày. Tư chất cá nhân có cao đến đâu đi nữa, thì cuối cùng cũng không đọ nổi với sự bất lợi khi đứng trước khuyết điểm tốc độ tay rõ ràng như thế.
Vì thế, nên lúc Dụ Văn Châu đánh thắng Ngụy Sâm mới gây sốc toàn tập như vậy. Bởi vốn chẳng ai thèm xét đến khả năng rằng anh có cơ hội trở mình nào dưới tay đệ nhất thuật sĩ không nữa là, huống chi nói đến chuyện thắng cuộc.
Như vậy, việc anh chiến thắng Ngụy Sâm là tình cờ sao?
Đương nhiên không phải.
Đó là kết quả của thời gian dài trường kỳ huấn luyện kiên trì không ngừng nghỉ, cộng với quá trình hao tốn tâm tư lên kế hoạch tỉ mỉ lo toan.
Dụ Văn Châu am hiểu nhất là chiến thuật, đây cũng là sở trường của anh. Nền móng tư duy chiến thuật tốt của anh còn làm tiền đề cho rất nhiều các an bài sắp xếp, bố trí dự tính trù mưu cho Lam Vũ sau này. Có thể thấy được, anh ấy là một người sở hữu mắt nhìn xa nhạy bén.
Cái thời anh gia nhập trại huấn luyện Lam Vũ, thì thể thao điện tử chuyên nghiệp rõ ràng là còn chưa đến thời kỳ hoàng kim, phát triển đỉnh cao ăn ra làm nên như bây giờ. (Diệp Tu Ngụy Sâm lúc đó cũng không phải lắm tiền nhiều của gì cho cam.)
Với năng khiếu nhìn xa trông rộng xem thời cuộc của mình, một đứa nhỏ mới hơn mười mấy tuổi đầu, tốc độ tay còn thua thiệt hơn bạn đồng trang lứa, ấy vậy mà vẫn đâm đầu dũng cảm lựa chọn cái nghề bấp bênh này để bám rễ mãi về sau, lấy nó làm nghề kiếm cơm của mình.
Không thể không nói, người này, tâm tư thật sâu không lường được. Con đường tính ra, cũng thật khác với người thường.
Tuổi còn trẻ đã quả cảm quyết đoán như vậy rồi. Thì trong đó, hẳn cậu ấy cũng đã từng tính qua chính tương lai của mình rồi sẽ đi đâu về đâu, nên lựa chọn đường đi nước bước cho tiền đồ về sau như thế nào.
Sau đó, chẳng ai biết đứa trẻ ấy nghĩ thế nào, liền cố chấp ẩn nhẫn và kiên trì ở Lam Vũ mãi không buông. Không rời không bỏ.
Đúng vậy, tôi xin khẳng định là anh ấy rất kiên trì đó.
Dụ Văn Châu cho người ta một cảm giác rằng, anh nắm rất rõ ưu thế và nhược điểm của mình là những gì. Anh không thể không tự ý thức được vấn đề tốc độ tay của mình, nhưng đồng thời anh ấy còn rất có lòng tin vào sở trường nền tảng của mình. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Đương nhiên, sự kiên trì của anh là một yếu tố quan trọng. Cơ mà đó chưa phải là tất cả.
Thiết nghĩ, trong trại huấn luyện hẳn sẽ có rất nhiều người rêu rao về tốc độ tay nát bét của anh, nếu không năm đó Ngụy Sâm cũng không đến nỗi sơ ý thua liền ba ván liên tục. Tôi nghĩ một nguyên nhân trong đó hẳn là do Ngụy Sâm đã để những lời đồn thổi về tốc độ tay của Dụ Văn Châu ảnh hưởng đến phán đoán của chính hắn. Sự ỷ lại và chủ quan của Ngụy Sâm không thoát khỏi quan hệ với việc hắn thua cuộc được.
Bởi vậy mới nói, sự kiên trì của Dụ Văn Châu không phải là vấn đề chính.
Ẩn nhẫn mới là thứ ảnh hưởng đến đại cục.
Nếu như Dụ Văn Châu để lộ thiên phú chiến thuật của anh từ sớm, thì cũng không đến mức thắng được Ngụy Sâm liền gây ra hiệu quả kinh người như vậy, qua một đêm trên trên dưới dưới Lam Vũ đều biết tên anh.
Không thể không nói, lực nhẫn nại bậc này, mới thực sự là gốc rễ căn bản cho chiến thắng của Dụ Văn Châu.
Đối với thực lực của Dụ Văn Châu, tôi đại khái cũng chỉ dám múa bút một chút về tốc độ tay của anh. Còn những phương diện khác, người này, thật sự là luôn vượt quá lẽ thường, khó mà dự liệu đoán ý được gì ở anh.
Sách Khắc Tát Nhĩ do Dụ Văn Châu kế thừa, kỳ thực là một sự an bài mang ý nghĩa rất đặc thù.
Nó mang ý vị của “chuyển giao thời đại”.
Tôi đối với Diệp Tu là kính nể, với Vương Mắt Bự là mềm lòng, với Lam Hà là cảm giác thoải mái dễ chịu.
Đối với Ngụy Sâm, là sự yêu thích từ tận đáy lòng.
Còn riêng với Dụ Văn Châu, không hiểu sao nhân vật này luôn tạo cho tôi cảm giác rằng mình phải nghiêm chỉnh mài kinh dũa sử, chấn chỉnh tác phong mà ngồi tiến hành suy nghĩ xem xét từ mọi mặt của vấn đề mới có thể hiểu rõ anh một cách trọn vẹn nhất.
Nếu như đổi thành trên thương trường hoặc trong chính trị, thì đây vừa là kẻ địch tốt nhất, vừa là kẻ địch xấu nhất ta có thể gặp phải.
Tôi tin rằng, chính Ngụy Sâm cũng sẽ nói y chang như thế.
Cảm tình giữa Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu rất vi diệu. Phi thường vi diệu.
Một mặt, Ngụy Sâm cảm thấy rằng thua bởi Dụ Văn Châu là một chuyện rất khó chấp nhận trên phương diện tinh thần. Người trong nghề hay gọi là cú sốc tâm lý đúng không nhỉ.
Nhưng một mặt khác, Ngụy Sâm là một người phi thường tỉnh trí, có thể bình tĩnh đưa ra phán đoán suy tính vô cùng khách quan.
Khắc hẳn với phong cách tùy tiện bừa bãi thô bỉ nổ banh nhà lầu thường ngày, trong lòng Ngụy Sâm nắm rõ hết sức thực tế cuộc đời tàn khốc, không hề ảo tưởng sức mạnh chút nào.
Hắn hiểu được rằng, mình đã đánh giá thấp, coi thường bỏ quên một đứa nhóc trước giờ mờ nhạt, nên mới dẫn tới kết quả bại trên tay Dụ Văn Châu.
Nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không vì đánh thua một trận đấu xong, tạm thời bản thân còn đang thất hồn lạc phách, mơ hồ mịt mù cho tương lai bản thân mà phẫn nộ trút giận ghim lên đầu người khác đâu.
Sự gúc mắc trong lòng Ngụy Sâm hiện nay mà mọi người thường thấy mỗi khi hắn nghĩ về Dụ Văn Châu, chẳng qua chỉ là một loại tâm tính thẳng thắn đơn thuần bộc trực mà thôi, chứ đó tuyệt nhiên không phải là cay cú ghi thù gì cả.
Thử hỏi bị một tên nhóc ranh bất ngờ đánh bại, thì ai mà có thể ngủ một giấc dậy xong là quên sạch sành sanh được chứ, tốt xấu gì cũng sẽ tạo ra một ít gợn sóng trong lòng.
Nhưng mà, đó không phải là thù ghét.
Bắt đầu từ giây phút bại cuộc, trong lòng Ngụy Sâm đã bắt đầu tự hình thành một số đánh giá của riêng mình về Dụ Văn Châu rồi.
Tôi vẫn luôn cho rằng, trong đầu Ngụy Sâm ôm những suy nghĩ rất đặc biệt về Dụ Văn Châu.
Dù cho sau này, hắn phải lựa chọn rời khỏi Lam Vũ, lại chẳng chịu đầu nhập cho một chiến đội nào khác, từ đó bặt vô âm tín.
Dù cho sau này, cả Sách Khắc Tát Nhĩ lẫn chức vị đội trưởng đều nhẹ nhàng chảy vào túi Dụ Văn Châu.
Đối mặt với tất cả những chuyện này, Ngụy Sâm tất nhiên không cao hứng gì nổi, cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhưng tuyệt đối, hắn sẽ không vô tri vô giác lừa mình dối người đến mức ngoan cố một mực chối bỏ tính tất yếu và cần thiết của sự chuyển giao thời đại. Thậm chí, tôi còn thấy hắn khá là chủ động tự giác đó chứ.
Ngụy Sâm có chấp niệm với việc thua dưới tay Dụ Văn Châu.
Điều này là sự thật không thể phủ nhận, đến cả người ngoài như Diệp Tu cũng dễ dàng nhìn ra được. Kể cả cuộc đối thoại về chuyện thắng bại sau này giữa Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu Hoàng Thiếu Thiên cũng đều nói rõ lên điều này.
Có điều, phần chấp niệm này của hắn hoàn toàn không mang ý xấu, cũng chưa phải là toàn bộ cảm nghĩ của Ngụy Sâm về Dụ Văn Châu.
Đối với Dụ Văn Châu, người thừa kế nhân vật tâm huyết Sách Khắc Tát Nhĩ của mình, thống lĩnh chiến đội mình từng tự tay sáng lập nhưng lại không thể đồng hành đến cuối cùng, mà trong khi đó người nọ còn có thể dẫn dắt nó đoạt được tổng quán quân tối cao vô thượng nhất ─Thì trong lòng Ngụy Sâm, ắt hẳn là cả một phen phong vị khác.
Ngũ vị tạp trần.
Trong đó, khẳng định có bao gồm sự tự hào.
Ngụy Sâm dành một tình cảm rất sâu sắc cho Lam Vũ. Nếu không thì hắn cũng không đi dạo loanh quanh sân nhà Lam Vũ trước trận tranh tài làm gì.
Chính con người này, giải nghệ xong lẳng lặng rời đi, biến mất một mạch mấy năm trời. Trong thời gian đó, hắn không hề liên lạc với người của Lam Vũ, cũng không hề quay lại nơi này.
Nhưng tim của hắn thì ở lại. Di sản của hắn thì ở lại.
Thân làm nam nhân, thắng bại bất quá là một cái hố cần bước qua trong đời mà thôi.
Hắn quả thật là để tâm.
Có điều chuyện đó cũng không ngăn được hắn cảm thấy kiêu ngạo. Kiêu ngạo vì một Lam Vũ sau khi hắn rời đi đã thành công đoạt được quán quân, gặt hái vô số những thành tựu xuất sắc.
Ngụy Sâm xưa nay là một người ngoài cứng trong mềm.
Những năm nay, chưa có thời khắc nào hắn ngưng để ý dõi theo Sách Khắc Tát Nhĩ.
Hiển nhiên, cũng sẽ chú ý tới người hiện nay thao tác sau lưng Sách Khắc Tát Nhĩ.
Trong suy nghĩ của tôi, Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu là mối quan hệ tiền bối và hậu bối, tán thưởng lẫn nhau. Lẫn trong đó, còn có một ít ý khí nam nhi chi tranh.
Điều đó lại vẫn chẳng hề gây trở ngại cho việc bọn họ nhìn thấy, nhận thức và xem trọng ưu điểm cùng tài năng của nhau.
Tôi vô cùng yêu thích cái tính tình hán tử thị phi phân minh chuyện nào ra chuyện đó, mang theo chút gì đó không được tự nhiên lấn cấn nghẹn lòng của Ngụy Sâm. Cũng vô cùng mến mộ sự kín kẽ cẩn thận chu đáo, quyết tâm nắm chặt thứ mình truy cầu trong lòng bàn tay của Dụ Văn Châu.
Hoàn.
Một chút moe đầu ngày:
Thật ra tác giả có một tấm hình minh họa cho bài này, cơ mà tui đã tự ý thay nó bằng tấm khác tự viết kèm lời dẫn của mình vào, bây giờ trả lại cho mọi người nè.
(cre: trên hình)
Họa sĩ vẽ bức này là một fan chuyên gia vẽ nguyên Liên minh thành mèo, lần trước ở bài Chu-Tường tấm vẽ Tường và Luân Hồi cũng là tác phẩm của artist này.
Còn lý do vì sao tác giả của bài viết này lại chọn tấm trên làm hình minh họa cho bài viết của mình, thì trời biết hình tượng của Dụ với Ngụy trong lòng bản là gì chứ =)))) Cơ mà nhìn xù xù ấm cúng dễ sợ, mọi người set kèo xem con mèo nào là Ngụy, con nào là Dụ xem. Tui vote con mặt cau có hơn là Ngụy, chính là cái chứng ngoài lạnh trong nóng, trong lòng hay "không được tự nhiên lấn cấn" trong bài có nhắc á
Thường hay bảo Nguỵ-Dụ-Hoàng là mối quan hệ vi diệu thú vị bậc nhất truyện. Lại thường chỉ thấy ngợi ca Nguỵ Hoàng và Dụ Hoàng, trong khi Nguỵ Dụ lại chẳng được mấy tiếng thơm. Hi vọng kiếm được bài hôm nay, chúng ta sẽ được chứng kiến một phen ý vị khác.
Link gốc: 随便聊聊喻文州和魏琛-佛心蛊
Tác giả: 佛心蛊
Dụ Văn Châu & Ngụy Sâm - Cố giao
“Cố trong cố nhân, giao trong giao tình.
Là quân tử chi giao, hay là tư giao hữu hạn, lòng người tự xét.”
Nhưng Dụ Văn Châu, là một sự tồn tại khá đặc biệt trong lòng tôi.
Vì, mức độ tôi chú ý tới Dụ Văn Châu cao như vậy, là do Ngụy Sâm dẫn nên.
Cách hành văn của Hồ Điệp Lam thường chuộng dùng thủ pháp đòn bẩy và so sánh tương quan, nhằm nói lên nhân vật xx nọ làm việc yy kia thì sẽ đặc biệt, sẽ xuất sắc hơn người khác ở chỗ nào. Ví dụ như ông ít khi trực tiếp miêu tả Vương Mắt Bự, nhưng thông qua góc nhìn của nhân vật chính Diệp Tu và những lời đánh giá khen ngợi tự đáy lòng của hắn, thì Mắt Bự đặc biệt nổi bật trước mắt độc giả chúng ta. (Theo cả hai hàm nghĩa luôn.)
Xét theo cùng một phương diện đó, thì Dụ Văn Châu cũng thế.
Thậm chí, có thể nói là lúc anh mới lên sàn đã không phải thể loại khí thế bức người, triển lộ hào quang thu hút ánh mắt của người khác ngay tức khắc. Bầu không khí ôn hòa luôn quay quanh người anh cũng na ná với tính cách lịch thiệp của anh trong nguyên tác vậy.
Thật sự khiến người ta dễ bỏ qua. Nhưng càng về sau, thì thiết nghĩ chẳng ai quên nổi cái tên Dụ Văn Châu này.
Trong mắt nhiều người, văn học mạng không có tính học thuật gì cao. Nhưng trên thực tế, có rất nhiều tác phẩm mạng xuất sắc. Từ khâu thiết lập nhân vật, cho đến việc xây dựng tính logic nối tiếp nhau cho liền mạch của những tác phẩm đó đều hết sức xuất chúng. Để đồng bộ được ngôn hành cử chỉ và hình tượng khí chất của nhân vật, từ đó xây dựng nên một nhân vật bằng da bằng thịt có chiều sâu trước mắt người đọc cần tốn rất nhiều công phu. Nếu chỉ đơn thuần lướt qua một hai câu thoại của họ, mà vội vã đi đến kết luận thì có phần thiếu sót quá lớn rồi.
Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu đều là những nhân vật rất có chiều sâu.
Tác giả miêu tả Ngụy Sâm rất phong phú: tính cách, nhân duyên, gặp gỡ, đường đời, lời nói ứng xử, hành động cử chỉ vân vân... đều hạ bút thành văn, miêu tả sinh động đặc sắc. Ngụy Sâm thân là một trong những thành viên trong team của nhân vật chính, thì dĩ nhiên đất diễn không ít. Giống như trong nguyên tác có viết ấy nhỉ, hắn giống như là vật may mắn của Hưng Hân vậy.
Trước khi bước vào trận chung kết, Ngụy Sâm vỗ vai Diệp Tu bảo chú mày nhất định phải giành được quán quân. Diệp mới bảo lại, yên tâm đi, hồi xưa lúc ông còn đánh giải thì tui vẫn là quán quân mà, bây giờ vẫn sẽ tiếp tục là quán quân thôi. Đầu Ngụy chảy xuống ba vạch đen, phẩy phẩy tay cảm khái dân tình thế thái, aizz thôi thì vì quán quân thì để lão phu cam chịu làm linh vật may mắn cát tường cho Hưng Hân cũng được. Và đương nhiên là sau đó bị cả đám quay lại nhìn khinh bỉ…
Mà một Ngụy Sâm sau khi đã qua hàng hà sa số những sự kiện khó quên trong đời ở Hưng Hân đi chăng nữa, lại vẫn như cũ khó tránh khỏi có một mối quan hệ dính dáng sâu sắc đến Dụ Văn Châu.
Lúc mối quan hệ này bắt đầu phát sinh, là từ sự kiện Dụ Văn Châu dùng tư chất tốc độ tay có hạn của mình để đánh bại Ngụy Sâm ba ván liên tục, giành được chú ý và địa vị của anh ở Lam Vũ.
Khi ấy, Dụ Văn Châu vẫn còn là một thiếu niên.
Ở Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên và Lư Hãn Văn đều là những sự tồn tại chói sáng rực rỡ, vô cùng thu hút ánh nhìn của mọi người. Đại đa số độc giả hẳn là rất yêu thích những pha thao tác đỉnh cấp thần thánh của bọn họ đúng không?
Nhưng mà, ba trận chiến xưa cũ nọ với Ngụy Sâm nhiều năm về trước, chỉ có duy nhất Dụ Văn Châu làm được.
Điều này đã thành công làm gợi nên lòng hiếu kỳ của tôi rất nhiều.
Nếu xét theo góc độ sáng tác, thì đây chính là hiệu ứng đòn bẩy thường thấy: muốn khen ai đó thì trước hết phải hạ bệ người đó cái đã.
Một tên nhóc ranh mờ nhạt sở hữu tốc độ tay lót sổ trong giới chuyên nghiệp, rốt cuộc là đã dùng cách nào để chiến thắng đại thần át chủ bài một cõi tận ba ván liên tục, trở thành đội trưởng chiến đội dẫn dắt đội ngũ đạt quán quân, đạt được danh hào tôn quý một trong bốn đại bậc thầy chiến thuật lẫy lừng như hiện nay?
Thậm chí trong giải đấu quốc tế, anh còn có thể kế tục Diệp Tu Vương Mắt Bự Hàn Văn Thanh trở thành người dẫn dắt toàn đội ngũ tiến bước trên trường thế giới.
Tất cả những yếu tố plot này sẽ khiến người ta ôm ấp vô số những thắc mắc trong bụng, đẩy độ hiếu kỳ của họ đối với nhân vật Dụ Văn Châu tăng lên max điểm, tôn anh lên một vị trí khác hẳn so với những nhân vật khác trong lòng họ.
Ít nhất đối với tôi là như thế.
Chúng ta cùng nói một chút ấn tượng về Dụ Văn Châu trong lòng tôi nào.
Đầu tiên, anh ấy là một người cực kỳ ẩn nhẫn.
Anh và Hoàng Thiếu Thiên là một minh chứng rõ nét cho một tổ hợp tương phản nhau. Bởi vì, tính tình và phong cách của hai người thập phần hỗ trợ bổ túc lẫn nhau. Kiếm tẩu thiên phong tự do tiêu sái sánh vai tiến bước cùng với dự mưu chiến thuật tinh xảo sâu xa.
Đây, chính là sự phối hợp hoàn mỹ giữa hai người họ.
Sự ẩn nhẫn của anh rõ ràng là đã có sẵn từ thời anh còn ngồi dự bị rồi. Minh chứng rõ ràng nhất là anh đã kiên nhẫn rèn luyện bản thân, thiên thời địa lợi nhân hòa mới xuất kỳ bất ý, bộc lộ hết tiềm năng của mình trước công chúng.
Nếu Dụ Văn Châu đã có thể đặt chân tiến vào trại huấn luyện Lam Vũ, thì chắc chắn rằng anh tất có chỗ hơn người. Nhưng vấn đề là, cái “chỗ hơn người” này sẽ khó mà có cơ hội mà hiển lộ ra nổi giữa tiết tấu nhanh nhẹn gió cuốn mây tan khi giao chiến trực diện thường ngày. Tư chất cá nhân có cao đến đâu đi nữa, thì cuối cùng cũng không đọ nổi với sự bất lợi khi đứng trước khuyết điểm tốc độ tay rõ ràng như thế.
Vì thế, nên lúc Dụ Văn Châu đánh thắng Ngụy Sâm mới gây sốc toàn tập như vậy. Bởi vốn chẳng ai thèm xét đến khả năng rằng anh có cơ hội trở mình nào dưới tay đệ nhất thuật sĩ không nữa là, huống chi nói đến chuyện thắng cuộc.
Như vậy, việc anh chiến thắng Ngụy Sâm là tình cờ sao?
Đương nhiên không phải.
Đó là kết quả của thời gian dài trường kỳ huấn luyện kiên trì không ngừng nghỉ, cộng với quá trình hao tốn tâm tư lên kế hoạch tỉ mỉ lo toan.
Dụ Văn Châu am hiểu nhất là chiến thuật, đây cũng là sở trường của anh. Nền móng tư duy chiến thuật tốt của anh còn làm tiền đề cho rất nhiều các an bài sắp xếp, bố trí dự tính trù mưu cho Lam Vũ sau này. Có thể thấy được, anh ấy là một người sở hữu mắt nhìn xa nhạy bén.
Cái thời anh gia nhập trại huấn luyện Lam Vũ, thì thể thao điện tử chuyên nghiệp rõ ràng là còn chưa đến thời kỳ hoàng kim, phát triển đỉnh cao ăn ra làm nên như bây giờ. (Diệp Tu Ngụy Sâm lúc đó cũng không phải lắm tiền nhiều của gì cho cam.)
Với năng khiếu nhìn xa trông rộng xem thời cuộc của mình, một đứa nhỏ mới hơn mười mấy tuổi đầu, tốc độ tay còn thua thiệt hơn bạn đồng trang lứa, ấy vậy mà vẫn đâm đầu dũng cảm lựa chọn cái nghề bấp bênh này để bám rễ mãi về sau, lấy nó làm nghề kiếm cơm của mình.
Không thể không nói, người này, tâm tư thật sâu không lường được. Con đường tính ra, cũng thật khác với người thường.
Tuổi còn trẻ đã quả cảm quyết đoán như vậy rồi. Thì trong đó, hẳn cậu ấy cũng đã từng tính qua chính tương lai của mình rồi sẽ đi đâu về đâu, nên lựa chọn đường đi nước bước cho tiền đồ về sau như thế nào.
Sau đó, chẳng ai biết đứa trẻ ấy nghĩ thế nào, liền cố chấp ẩn nhẫn và kiên trì ở Lam Vũ mãi không buông. Không rời không bỏ.
Đúng vậy, tôi xin khẳng định là anh ấy rất kiên trì đó.
Dụ Văn Châu cho người ta một cảm giác rằng, anh nắm rất rõ ưu thế và nhược điểm của mình là những gì. Anh không thể không tự ý thức được vấn đề tốc độ tay của mình, nhưng đồng thời anh ấy còn rất có lòng tin vào sở trường nền tảng của mình. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Đương nhiên, sự kiên trì của anh là một yếu tố quan trọng. Cơ mà đó chưa phải là tất cả.
Thiết nghĩ, trong trại huấn luyện hẳn sẽ có rất nhiều người rêu rao về tốc độ tay nát bét của anh, nếu không năm đó Ngụy Sâm cũng không đến nỗi sơ ý thua liền ba ván liên tục. Tôi nghĩ một nguyên nhân trong đó hẳn là do Ngụy Sâm đã để những lời đồn thổi về tốc độ tay của Dụ Văn Châu ảnh hưởng đến phán đoán của chính hắn. Sự ỷ lại và chủ quan của Ngụy Sâm không thoát khỏi quan hệ với việc hắn thua cuộc được.
Bởi vậy mới nói, sự kiên trì của Dụ Văn Châu không phải là vấn đề chính.
Ẩn nhẫn mới là thứ ảnh hưởng đến đại cục.
Nếu như Dụ Văn Châu để lộ thiên phú chiến thuật của anh từ sớm, thì cũng không đến mức thắng được Ngụy Sâm liền gây ra hiệu quả kinh người như vậy, qua một đêm trên trên dưới dưới Lam Vũ đều biết tên anh.
Không thể không nói, lực nhẫn nại bậc này, mới thực sự là gốc rễ căn bản cho chiến thắng của Dụ Văn Châu.
Đối với thực lực của Dụ Văn Châu, tôi đại khái cũng chỉ dám múa bút một chút về tốc độ tay của anh. Còn những phương diện khác, người này, thật sự là luôn vượt quá lẽ thường, khó mà dự liệu đoán ý được gì ở anh.
Sách Khắc Tát Nhĩ do Dụ Văn Châu kế thừa, kỳ thực là một sự an bài mang ý nghĩa rất đặc thù.
Nó mang ý vị của “chuyển giao thời đại”.
Tôi đối với Diệp Tu là kính nể, với Vương Mắt Bự là mềm lòng, với Lam Hà là cảm giác thoải mái dễ chịu.
Đối với Ngụy Sâm, là sự yêu thích từ tận đáy lòng.
Còn riêng với Dụ Văn Châu, không hiểu sao nhân vật này luôn tạo cho tôi cảm giác rằng mình phải nghiêm chỉnh mài kinh dũa sử, chấn chỉnh tác phong mà ngồi tiến hành suy nghĩ xem xét từ mọi mặt của vấn đề mới có thể hiểu rõ anh một cách trọn vẹn nhất.
Nếu như đổi thành trên thương trường hoặc trong chính trị, thì đây vừa là kẻ địch tốt nhất, vừa là kẻ địch xấu nhất ta có thể gặp phải.
Tôi tin rằng, chính Ngụy Sâm cũng sẽ nói y chang như thế.
Cảm tình giữa Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu rất vi diệu. Phi thường vi diệu.
Một mặt, Ngụy Sâm cảm thấy rằng thua bởi Dụ Văn Châu là một chuyện rất khó chấp nhận trên phương diện tinh thần. Người trong nghề hay gọi là cú sốc tâm lý đúng không nhỉ.
Nhưng một mặt khác, Ngụy Sâm là một người phi thường tỉnh trí, có thể bình tĩnh đưa ra phán đoán suy tính vô cùng khách quan.
Khắc hẳn với phong cách tùy tiện bừa bãi thô bỉ nổ banh nhà lầu thường ngày, trong lòng Ngụy Sâm nắm rõ hết sức thực tế cuộc đời tàn khốc, không hề ảo tưởng sức mạnh chút nào.
Hắn hiểu được rằng, mình đã đánh giá thấp, coi thường bỏ quên một đứa nhóc trước giờ mờ nhạt, nên mới dẫn tới kết quả bại trên tay Dụ Văn Châu.
Nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không vì đánh thua một trận đấu xong, tạm thời bản thân còn đang thất hồn lạc phách, mơ hồ mịt mù cho tương lai bản thân mà phẫn nộ trút giận ghim lên đầu người khác đâu.
Sự gúc mắc trong lòng Ngụy Sâm hiện nay mà mọi người thường thấy mỗi khi hắn nghĩ về Dụ Văn Châu, chẳng qua chỉ là một loại tâm tính thẳng thắn đơn thuần bộc trực mà thôi, chứ đó tuyệt nhiên không phải là cay cú ghi thù gì cả.
Thử hỏi bị một tên nhóc ranh bất ngờ đánh bại, thì ai mà có thể ngủ một giấc dậy xong là quên sạch sành sanh được chứ, tốt xấu gì cũng sẽ tạo ra một ít gợn sóng trong lòng.
Nhưng mà, đó không phải là thù ghét.
Bắt đầu từ giây phút bại cuộc, trong lòng Ngụy Sâm đã bắt đầu tự hình thành một số đánh giá của riêng mình về Dụ Văn Châu rồi.
Tôi vẫn luôn cho rằng, trong đầu Ngụy Sâm ôm những suy nghĩ rất đặc biệt về Dụ Văn Châu.
Dù cho sau này, hắn phải lựa chọn rời khỏi Lam Vũ, lại chẳng chịu đầu nhập cho một chiến đội nào khác, từ đó bặt vô âm tín.
Dù cho sau này, cả Sách Khắc Tát Nhĩ lẫn chức vị đội trưởng đều nhẹ nhàng chảy vào túi Dụ Văn Châu.
Đối mặt với tất cả những chuyện này, Ngụy Sâm tất nhiên không cao hứng gì nổi, cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhưng tuyệt đối, hắn sẽ không vô tri vô giác lừa mình dối người đến mức ngoan cố một mực chối bỏ tính tất yếu và cần thiết của sự chuyển giao thời đại. Thậm chí, tôi còn thấy hắn khá là chủ động tự giác đó chứ.
Ngụy Sâm có chấp niệm với việc thua dưới tay Dụ Văn Châu.
Điều này là sự thật không thể phủ nhận, đến cả người ngoài như Diệp Tu cũng dễ dàng nhìn ra được. Kể cả cuộc đối thoại về chuyện thắng bại sau này giữa Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu Hoàng Thiếu Thiên cũng đều nói rõ lên điều này.
Có điều, phần chấp niệm này của hắn hoàn toàn không mang ý xấu, cũng chưa phải là toàn bộ cảm nghĩ của Ngụy Sâm về Dụ Văn Châu.
Đối với Dụ Văn Châu, người thừa kế nhân vật tâm huyết Sách Khắc Tát Nhĩ của mình, thống lĩnh chiến đội mình từng tự tay sáng lập nhưng lại không thể đồng hành đến cuối cùng, mà trong khi đó người nọ còn có thể dẫn dắt nó đoạt được tổng quán quân tối cao vô thượng nhất ─Thì trong lòng Ngụy Sâm, ắt hẳn là cả một phen phong vị khác.
Ngũ vị tạp trần.
Trong đó, khẳng định có bao gồm sự tự hào.
Ngụy Sâm dành một tình cảm rất sâu sắc cho Lam Vũ. Nếu không thì hắn cũng không đi dạo loanh quanh sân nhà Lam Vũ trước trận tranh tài làm gì.
Ăn xong bữa trưa, mọi người chia nhau về phòng chợp mắt. Ngụy Sâm ngậm điếu thuốc đứng bên cửa sổ phòng khách sạn, thừ người nhìn ra bên ngoài.
"Đâu phải mới quay về lần đầu, cũng đâu phải mới ở lại lần hai, ông sầu bi cái gì?" Tiếng Diệp Tu vang lên gần đó. Theo phương thức chia phòng tương tự Thượng Lâm Uyển, hắn tiếp tục chung phòng với Ngụy Sâm.
"Lần trước hình như tao chưa vô thăm tụi nó." Ngụy Sâm nói.
"Muốn ghé qua hả?" Diệp Tu hỏi. Hắn biết "tụi nó" trong lời Ngụy Sâm là chỉ chiến đội Lam Vũ.
"Lẽ ra thì không, nhưng đánh xong hiệp đầu tự dưng lại muốn." Ngụy Sâm nói.
"Hiểu." Diệp Tu gật đầu.
"Mày hiểu?" Ngụy Sâm kinh ngạc quay mặt nhìn hắn.
"Hiệp đầu đánh hăng quá, nên giờ muốn ghé qua vênh mặt với tụi nó." Diệp Tu gật gù.
"Cút!" Ngụy Sâm hậm hực.
"Muốn đi thì đi, có thế cũng đắn đo, chuyện bao lớn chứ?" Diệp Tu nói. Hắn mặc kệ Ngụy Sâm, úp đầu ngủ khỏe giấc trưa. Ngụy Sâm đứng ở cửa sổ lưỡng lự một hồi, cuối cùng như hạ quyết tâm, rít mạnh một hơi rồi dập điếu thuốc, ra khỏi cửa.
Diệp Tu ngủ một giấc suốt cả buổi chiều, thức dậy cũng là lúc Trần Quả tập trung mọi người đi làm quen sân bãi. Ngụy Sâm đã quay về như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn có đi không? Diệp Tu không hỏi, cũng không nhiều lời thêm. Người Hưng Hân tập hợp đông đủ, cùng nhau rời khỏi khách sạn và đến nhà thi đấu Lam Vũ.
(cre: Lá Mùa Thu)
"Đâu phải mới quay về lần đầu, cũng đâu phải mới ở lại lần hai, ông sầu bi cái gì?" Tiếng Diệp Tu vang lên gần đó. Theo phương thức chia phòng tương tự Thượng Lâm Uyển, hắn tiếp tục chung phòng với Ngụy Sâm.
"Lần trước hình như tao chưa vô thăm tụi nó." Ngụy Sâm nói.
"Muốn ghé qua hả?" Diệp Tu hỏi. Hắn biết "tụi nó" trong lời Ngụy Sâm là chỉ chiến đội Lam Vũ.
"Lẽ ra thì không, nhưng đánh xong hiệp đầu tự dưng lại muốn." Ngụy Sâm nói.
"Hiểu." Diệp Tu gật đầu.
"Mày hiểu?" Ngụy Sâm kinh ngạc quay mặt nhìn hắn.
"Hiệp đầu đánh hăng quá, nên giờ muốn ghé qua vênh mặt với tụi nó." Diệp Tu gật gù.
"Cút!" Ngụy Sâm hậm hực.
"Muốn đi thì đi, có thế cũng đắn đo, chuyện bao lớn chứ?" Diệp Tu nói. Hắn mặc kệ Ngụy Sâm, úp đầu ngủ khỏe giấc trưa. Ngụy Sâm đứng ở cửa sổ lưỡng lự một hồi, cuối cùng như hạ quyết tâm, rít mạnh một hơi rồi dập điếu thuốc, ra khỏi cửa.
Diệp Tu ngủ một giấc suốt cả buổi chiều, thức dậy cũng là lúc Trần Quả tập trung mọi người đi làm quen sân bãi. Ngụy Sâm đã quay về như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn có đi không? Diệp Tu không hỏi, cũng không nhiều lời thêm. Người Hưng Hân tập hợp đông đủ, cùng nhau rời khỏi khách sạn và đến nhà thi đấu Lam Vũ.
(cre: Lá Mùa Thu)
Chính con người này, giải nghệ xong lẳng lặng rời đi, biến mất một mạch mấy năm trời. Trong thời gian đó, hắn không hề liên lạc với người của Lam Vũ, cũng không hề quay lại nơi này.
Nhưng tim của hắn thì ở lại. Di sản của hắn thì ở lại.
Thân làm nam nhân, thắng bại bất quá là một cái hố cần bước qua trong đời mà thôi.
Hắn quả thật là để tâm.
Có điều chuyện đó cũng không ngăn được hắn cảm thấy kiêu ngạo. Kiêu ngạo vì một Lam Vũ sau khi hắn rời đi đã thành công đoạt được quán quân, gặt hái vô số những thành tựu xuất sắc.
Ngụy Sâm xưa nay là một người ngoài cứng trong mềm.
Những năm nay, chưa có thời khắc nào hắn ngưng để ý dõi theo Sách Khắc Tát Nhĩ.
Hiển nhiên, cũng sẽ chú ý tới người hiện nay thao tác sau lưng Sách Khắc Tát Nhĩ.
Trong suy nghĩ của tôi, Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu là mối quan hệ tiền bối và hậu bối, tán thưởng lẫn nhau. Lẫn trong đó, còn có một ít ý khí nam nhi chi tranh.
Điều đó lại vẫn chẳng hề gây trở ngại cho việc bọn họ nhìn thấy, nhận thức và xem trọng ưu điểm cùng tài năng của nhau.
Tôi vô cùng yêu thích cái tính tình hán tử thị phi phân minh chuyện nào ra chuyện đó, mang theo chút gì đó không được tự nhiên lấn cấn nghẹn lòng của Ngụy Sâm. Cũng vô cùng mến mộ sự kín kẽ cẩn thận chu đáo, quyết tâm nắm chặt thứ mình truy cầu trong lòng bàn tay của Dụ Văn Châu.
Hoàn.
Một chút moe đầu ngày:
Thật ra tác giả có một tấm hình minh họa cho bài này, cơ mà tui đã tự ý thay nó bằng tấm khác tự viết kèm lời dẫn của mình vào, bây giờ trả lại cho mọi người nè.
(cre: trên hình)
Họa sĩ vẽ bức này là một fan chuyên gia vẽ nguyên Liên minh thành mèo, lần trước ở bài Chu-Tường tấm vẽ Tường và Luân Hồi cũng là tác phẩm của artist này.
Còn lý do vì sao tác giả của bài viết này lại chọn tấm trên làm hình minh họa cho bài viết của mình, thì trời biết hình tượng của Dụ với Ngụy trong lòng bản là gì chứ =)))) Cơ mà nhìn xù xù ấm cúng dễ sợ, mọi người set kèo xem con mèo nào là Ngụy, con nào là Dụ xem. Tui vote con mặt cau có hơn là Ngụy, chính là cái chứng ngoài lạnh trong nóng, trong lòng hay "không được tự nhiên lấn cấn" trong bài có nhắc á
Last edited: