Dụ Văn Châu & Ngụy Sâm - Cố giao

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,031
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề (sặc mùi cổ trang) do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.

Thường hay bảo Nguỵ-Dụ-Hoàng là mối quan hệ vi diệu thú vị bậc nhất truyện. Lại thường chỉ thấy ngợi ca Nguỵ Hoàng và Dụ Hoàng, trong khi Nguỵ Dụ lại chẳng được mấy tiếng thơm. Hi vọng kiếm được bài hôm nay, chúng ta sẽ được chứng kiến một phen ý vị khác.

Link gốc: 随便聊聊喻文州和魏琛-佛心蛊

Tác giả: 佛心蛊


Dụ Văn Châu & Ngụy Sâm - Cố giao


“Cố trong cố nhân, giao trong giao tình.

Là quân tử chi giao, hay là tư giao hữu hạn, lòng người tự xét.”

Trong Toàn Chức Cao Thủ tôi thích rất nhiều nhân vật, gần như là thích hết luôn.

Nhưng Dụ Văn Châu, là một sự tồn tại khá đặc biệt trong lòng tôi.

Vì, mức độ tôi chú ý tới Dụ Văn Châu cao như vậy, là do Ngụy Sâm dẫn nên.

Cách hành văn của Hồ Điệp Lam thường chuộng dùng thủ pháp đòn bẩy và so sánh tương quan, nhằm nói lên nhân vật xx nọ làm việc yy kia thì sẽ đặc biệt, sẽ xuất sắc hơn người khác ở chỗ nào. Ví dụ như ông ít khi trực tiếp miêu tả Vương Mắt Bự, nhưng thông qua góc nhìn của nhân vật chính Diệp Tu và những lời đánh giá khen ngợi tự đáy lòng của hắn, thì Mắt Bự đặc biệt nổi bật trước mắt độc giả chúng ta. (Theo cả hai hàm nghĩa luôn.)

Xét theo cùng một phương diện đó, thì Dụ Văn Châu cũng thế.

Thậm chí, có thể nói là lúc anh mới lên sàn đã không phải thể loại khí thế bức người, triển lộ hào quang thu hút ánh mắt của người khác ngay tức khắc. Bầu không khí ôn hòa luôn quay quanh người anh cũng na ná với tính cách lịch thiệp của anh trong nguyên tác vậy.

Thật sự khiến người ta dễ bỏ qua. Nhưng càng về sau, thì thiết nghĩ chẳng ai quên nổi cái tên Dụ Văn Châu này.

Trong mắt nhiều người, văn học mạng không có tính học thuật gì cao. Nhưng trên thực tế, có rất nhiều tác phẩm mạng xuất sắc. Từ khâu thiết lập nhân vật, cho đến việc xây dựng tính logic nối tiếp nhau cho liền mạch của những tác phẩm đó đều hết sức xuất chúng. Để đồng bộ được ngôn hành cử chỉ và hình tượng khí chất của nhân vật, từ đó xây dựng nên một nhân vật bằng da bằng thịt có chiều sâu trước mắt người đọc cần tốn rất nhiều công phu. Nếu chỉ đơn thuần lướt qua một hai câu thoại của họ, mà vội vã đi đến kết luận thì có phần thiếu sót quá lớn rồi.

Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu đều là những nhân vật rất có chiều sâu.

Tác giả miêu tả Ngụy Sâm rất phong phú: tính cách, nhân duyên, gặp gỡ, đường đời, lời nói ứng xử, hành động cử chỉ vân vân... đều hạ bút thành văn, miêu tả sinh động đặc sắc. Ngụy Sâm thân là một trong những thành viên trong team của nhân vật chính, thì dĩ nhiên đất diễn không ít. Giống như trong nguyên tác có viết ấy nhỉ, hắn giống như là vật may mắn của Hưng Hân vậy.

Trước khi bước vào trận chung kết, Ngụy Sâm vỗ vai Diệp Tu bảo chú mày nhất định phải giành được quán quân. Diệp mới bảo lại, yên tâm đi, hồi xưa lúc ông còn đánh giải thì tui vẫn là quán quân mà, bây giờ vẫn sẽ tiếp tục là quán quân thôi. Đầu Ngụy chảy xuống ba vạch đen, phẩy phẩy tay cảm khái dân tình thế thái, aizz thôi thì vì quán quân thì để lão phu cam chịu làm linh vật may mắn cát tường cho Hưng Hân cũng được. Và đương nhiên là sau đó bị cả đám quay lại nhìn khinh bỉ…

Mà một Ngụy Sâm sau khi đã qua hàng hà sa số những sự kiện khó quên trong đời ở Hưng Hân đi chăng nữa, lại vẫn như cũ khó tránh khỏi có một mối quan hệ dính dáng sâu sắc đến Dụ Văn Châu.

Lúc mối quan hệ này bắt đầu phát sinh, là từ sự kiện Dụ Văn Châu dùng tư chất tốc độ tay có hạn của mình để đánh bại Ngụy Sâm ba ván liên tục, giành được chú ý và địa vị của anh ở Lam Vũ.

Khi ấy, Dụ Văn Châu vẫn còn là một thiếu niên.

Ở Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên và Lư Hãn Văn đều là những sự tồn tại chói sáng rực rỡ, vô cùng thu hút ánh nhìn của mọi người. Đại đa số độc giả hẳn là rất yêu thích những pha thao tác đỉnh cấp thần thánh của bọn họ đúng không?

Nhưng mà, ba trận chiến xưa cũ nọ với Ngụy Sâm nhiều năm về trước, chỉ có duy nhất Dụ Văn Châu làm được.

Điều này đã thành công làm gợi nên lòng hiếu kỳ của tôi rất nhiều.

Nếu xét theo góc độ sáng tác, thì đây chính là hiệu ứng đòn bẩy thường thấy: muốn khen ai đó thì trước hết phải hạ bệ người đó cái đã.

Một tên nhóc ranh mờ nhạt sở hữu tốc độ tay lót sổ trong giới chuyên nghiệp, rốt cuộc là đã dùng cách nào để chiến thắng đại thần át chủ bài một cõi tận ba ván liên tục, trở thành đội trưởng chiến đội dẫn dắt đội ngũ đạt quán quân, đạt được danh hào tôn quý một trong bốn đại bậc thầy chiến thuật lẫy lừng như hiện nay?

Thậm chí trong giải đấu quốc tế, anh còn có thể kế tục Diệp Tu Vương Mắt Bự Hàn Văn Thanh trở thành người dẫn dắt toàn đội ngũ tiến bước trên trường thế giới.

Tất cả những yếu tố plot này sẽ khiến người ta ôm ấp vô số những thắc mắc trong bụng, đẩy độ hiếu kỳ của họ đối với nhân vật Dụ Văn Châu tăng lên max điểm, tôn anh lên một vị trí khác hẳn so với những nhân vật khác trong lòng họ.

Ít nhất đối với tôi là như thế.

Chúng ta cùng nói một chút ấn tượng về Dụ Văn Châu trong lòng tôi nào.

Đầu tiên, anh ấy là một người cực kỳ ẩn nhẫn.

Anh và Hoàng Thiếu Thiên là một minh chứng rõ nét cho một tổ hợp tương phản nhau. Bởi vì, tính tình và phong cách của hai người thập phần hỗ trợ bổ túc lẫn nhau. Kiếm tẩu thiên phong tự do tiêu sái sánh vai tiến bước cùng với dự mưu chiến thuật tinh xảo sâu xa.

Đây, chính là sự phối hợp hoàn mỹ giữa hai người họ.

Sự ẩn nhẫn của anh rõ ràng là đã có sẵn từ thời anh còn ngồi dự bị rồi. Minh chứng rõ ràng nhất là anh đã kiên nhẫn rèn luyện bản thân, thiên thời địa lợi nhân hòa mới xuất kỳ bất ý, bộc lộ hết tiềm năng của mình trước công chúng.

Nếu Dụ Văn Châu đã có thể đặt chân tiến vào trại huấn luyện Lam Vũ, thì chắc chắn rằng anh tất có chỗ hơn người. Nhưng vấn đề là, cái “chỗ hơn người” này sẽ khó mà có cơ hội mà hiển lộ ra nổi giữa tiết tấu nhanh nhẹn gió cuốn mây tan khi giao chiến trực diện thường ngày. Tư chất cá nhân có cao đến đâu đi nữa, thì cuối cùng cũng không đọ nổi với sự bất lợi khi đứng trước khuyết điểm tốc độ tay rõ ràng như thế.

Vì thế, nên lúc Dụ Văn Châu đánh thắng Ngụy Sâm mới gây sốc toàn tập như vậy. Bởi vốn chẳng ai thèm xét đến khả năng rằng anh có cơ hội trở mình nào dưới tay đệ nhất thuật sĩ không nữa là, huống chi nói đến chuyện thắng cuộc.

Như vậy, việc anh chiến thắng Ngụy Sâm là tình cờ sao?

Đương nhiên không phải.

Đó là kết quả của thời gian dài trường kỳ huấn luyện kiên trì không ngừng nghỉ, cộng với quá trình hao tốn tâm tư lên kế hoạch tỉ mỉ lo toan.

Dụ Văn Châu am hiểu nhất là chiến thuật, đây cũng là sở trường của anh. Nền móng tư duy chiến thuật tốt của anh còn làm tiền đề cho rất nhiều các an bài sắp xếp, bố trí dự tính trù mưu cho Lam Vũ sau này. Có thể thấy được, anh ấy là một người sở hữu mắt nhìn xa nhạy bén.

Cái thời anh gia nhập trại huấn luyện Lam Vũ, thì thể thao điện tử chuyên nghiệp rõ ràng là còn chưa đến thời kỳ hoàng kim, phát triển đỉnh cao ăn ra làm nên như bây giờ. (Diệp Tu Ngụy Sâm lúc đó cũng không phải lắm tiền nhiều của gì cho cam.)

Với năng khiếu nhìn xa trông rộng xem thời cuộc của mình, một đứa nhỏ mới hơn mười mấy tuổi đầu, tốc độ tay còn thua thiệt hơn bạn đồng trang lứa, ấy vậy mà vẫn đâm đầu dũng cảm lựa chọn cái nghề bấp bênh này để bám rễ mãi về sau, lấy nó làm nghề kiếm cơm của mình.

Không thể không nói, người này, tâm tư thật sâu không lường được. Con đường tính ra, cũng thật khác với người thường.

Tuổi còn trẻ đã quả cảm quyết đoán như vậy rồi. Thì trong đó, hẳn cậu ấy cũng đã từng tính qua chính tương lai của mình rồi sẽ đi đâu về đâu, nên lựa chọn đường đi nước bước cho tiền đồ về sau như thế nào.

Sau đó, chẳng ai biết đứa trẻ ấy nghĩ thế nào, liền cố chấp ẩn nhẫn và kiên trì ở Lam Vũ mãi không buông. Không rời không bỏ.

Đúng vậy, tôi xin khẳng định là anh ấy rất kiên trì đó.

Dụ Văn Châu cho người ta một cảm giác rằng, anh nắm rất rõ ưu thế và nhược điểm của mình là những gì. Anh không thể không tự ý thức được vấn đề tốc độ tay của mình, nhưng đồng thời anh ấy còn rất có lòng tin vào sở trường nền tảng của mình. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Đương nhiên, sự kiên trì của anh là một yếu tố quan trọng. Cơ mà đó chưa phải là tất cả.

Thiết nghĩ, trong trại huấn luyện hẳn sẽ có rất nhiều người rêu rao về tốc độ tay nát bét của anh, nếu không năm đó Ngụy Sâm cũng không đến nỗi sơ ý thua liền ba ván liên tục. Tôi nghĩ một nguyên nhân trong đó hẳn là do Ngụy Sâm đã để những lời đồn thổi về tốc độ tay của Dụ Văn Châu ảnh hưởng đến phán đoán của chính hắn. Sự ỷ lại và chủ quan của Ngụy Sâm không thoát khỏi quan hệ với việc hắn thua cuộc được.

Bởi vậy mới nói, sự kiên trì của Dụ Văn Châu không phải là vấn đề chính.

Ẩn nhẫn mới là thứ ảnh hưởng đến đại cục.

Nếu như Dụ Văn Châu để lộ thiên phú chiến thuật của anh từ sớm, thì cũng không đến mức thắng được Ngụy Sâm liền gây ra hiệu quả kinh người như vậy, qua một đêm trên trên dưới dưới Lam Vũ đều biết tên anh.

Không thể không nói, lực nhẫn nại bậc này, mới thực sự là gốc rễ căn bản cho chiến thắng của Dụ Văn Châu.

Đối với thực lực của Dụ Văn Châu, tôi đại khái cũng chỉ dám múa bút một chút về tốc độ tay của anh. Còn những phương diện khác, người này, thật sự là luôn vượt quá lẽ thường, khó mà dự liệu đoán ý được gì ở anh.

Sách Khắc Tát Nhĩ do Dụ Văn Châu kế thừa, kỳ thực là một sự an bài mang ý nghĩa rất đặc thù.

Nó mang ý vị của “chuyển giao thời đại”.

Tôi đối với Diệp Tu là kính nể, với Vương Mắt Bự là mềm lòng, với Lam Hà là cảm giác thoải mái dễ chịu.

Đối với Ngụy Sâm, là sự yêu thích từ tận đáy lòng.

Còn riêng với Dụ Văn Châu, không hiểu sao nhân vật này luôn tạo cho tôi cảm giác rằng mình phải nghiêm chỉnh mài kinh dũa sử, chấn chỉnh tác phong mà ngồi tiến hành suy nghĩ xem xét từ mọi mặt của vấn đề mới có thể hiểu rõ anh một cách trọn vẹn nhất.

Nếu như đổi thành trên thương trường hoặc trong chính trị, thì đây vừa là kẻ địch tốt nhất, vừa là kẻ địch xấu nhất ta có thể gặp phải.

Tôi tin rằng, chính Ngụy Sâm cũng sẽ nói y chang như thế.

Cảm tình giữa Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu rất vi diệu. Phi thường vi diệu.

Một mặt, Ngụy Sâm cảm thấy rằng thua bởi Dụ Văn Châu là một chuyện rất khó chấp nhận trên phương diện tinh thần. Người trong nghề hay gọi là cú sốc tâm lý đúng không nhỉ.

Nhưng một mặt khác, Ngụy Sâm là một người phi thường tỉnh trí, có thể bình tĩnh đưa ra phán đoán suy tính vô cùng khách quan.

Khắc hẳn với phong cách tùy tiện bừa bãi thô bỉ nổ banh nhà lầu thường ngày, trong lòng Ngụy Sâm nắm rõ hết sức thực tế cuộc đời tàn khốc, không hề ảo tưởng sức mạnh chút nào.

Hắn hiểu được rằng, mình đã đánh giá thấp, coi thường bỏ quên một đứa nhóc trước giờ mờ nhạt, nên mới dẫn tới kết quả bại trên tay Dụ Văn Châu.

Nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không vì đánh thua một trận đấu xong, tạm thời bản thân còn đang thất hồn lạc phách, mơ hồ mịt mù cho tương lai bản thân mà phẫn nộ trút giận ghim lên đầu người khác đâu.

Sự gúc mắc trong lòng Ngụy Sâm hiện nay mà mọi người thường thấy mỗi khi hắn nghĩ về Dụ Văn Châu, chẳng qua chỉ là một loại tâm tính thẳng thắn đơn thuần bộc trực mà thôi, chứ đó tuyệt nhiên không phải là cay cú ghi thù gì cả.

Thử hỏi bị một tên nhóc ranh bất ngờ đánh bại, thì ai mà có thể ngủ một giấc dậy xong là quên sạch sành sanh được chứ, tốt xấu gì cũng sẽ tạo ra một ít gợn sóng trong lòng.

Nhưng mà, đó không phải là thù ghét.

Bắt đầu từ giây phút bại cuộc, trong lòng Ngụy Sâm đã bắt đầu tự hình thành một số đánh giá của riêng mình về Dụ Văn Châu rồi.

Tôi vẫn luôn cho rằng, trong đầu Ngụy Sâm ôm những suy nghĩ rất đặc biệt về Dụ Văn Châu.

Dù cho sau này, hắn phải lựa chọn rời khỏi Lam Vũ, lại chẳng chịu đầu nhập cho một chiến đội nào khác, từ đó bặt vô âm tín.

Dù cho sau này, cả Sách Khắc Tát Nhĩ lẫn chức vị đội trưởng đều nhẹ nhàng chảy vào túi Dụ Văn Châu.

Đối mặt với tất cả những chuyện này, Ngụy Sâm tất nhiên không cao hứng gì nổi, cũng chẳng vui vẻ gì.

Nhưng tuyệt đối, hắn sẽ không vô tri vô giác lừa mình dối người đến mức ngoan cố một mực chối bỏ tính tất yếu và cần thiết của sự chuyển giao thời đại. Thậm chí, tôi còn thấy hắn khá là chủ động tự giác đó chứ.

Ngụy Sâm có chấp niệm với việc thua dưới tay Dụ Văn Châu.

Điều này là sự thật không thể phủ nhận, đến cả người ngoài như Diệp Tu cũng dễ dàng nhìn ra được. Kể cả cuộc đối thoại về chuyện thắng bại sau này giữa Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu Hoàng Thiếu Thiên cũng đều nói rõ lên điều này.

Có điều, phần chấp niệm này của hắn hoàn toàn không mang ý xấu, cũng chưa phải là toàn bộ cảm nghĩ của Ngụy Sâm về Dụ Văn Châu.

Đối với Dụ Văn Châu, người thừa kế nhân vật tâm huyết Sách Khắc Tát Nhĩ của mình, thống lĩnh chiến đội mình từng tự tay sáng lập nhưng lại không thể đồng hành đến cuối cùng, mà trong khi đó người nọ còn có thể dẫn dắt nó đoạt được tổng quán quân tối cao vô thượng nhất ─Thì trong lòng Ngụy Sâm, ắt hẳn là cả một phen phong vị khác.

Ngũ vị tạp trần.

Trong đó, khẳng định có bao gồm sự tự hào.

Ngụy Sâm dành một tình cảm rất sâu sắc cho Lam Vũ. Nếu không thì hắn cũng không đi dạo loanh quanh sân nhà Lam Vũ trước trận tranh tài làm gì.

Ăn xong bữa trưa, mọi người chia nhau về phòng chợp mắt. Ngụy Sâm ngậm điếu thuốc đứng bên cửa sổ phòng khách sạn, thừ người nhìn ra bên ngoài.

"Đâu phải mới quay về lần đầu, cũng đâu phải mới ở lại lần hai, ông sầu bi cái gì?" Tiếng Diệp Tu vang lên gần đó. Theo phương thức chia phòng tương tự Thượng Lâm Uyển, hắn tiếp tục chung phòng với Ngụy Sâm.

"Lần trước hình như tao chưa vô thăm tụi nó." Ngụy Sâm nói.

"Muốn ghé qua hả?" Diệp Tu hỏi. Hắn biết "tụi nó" trong lời Ngụy Sâm là chỉ chiến đội Lam Vũ.

"Lẽ ra thì không, nhưng đánh xong hiệp đầu tự dưng lại muốn." Ngụy Sâm nói.

"Hiểu." Diệp Tu gật đầu.

"Mày hiểu?" Ngụy Sâm kinh ngạc quay mặt nhìn hắn.

"Hiệp đầu đánh hăng quá, nên giờ muốn ghé qua vênh mặt với tụi nó." Diệp Tu gật gù.

"Cút!" Ngụy Sâm hậm hực.

"Muốn đi thì đi, có thế cũng đắn đo, chuyện bao lớn chứ?" Diệp Tu nói. Hắn mặc kệ Ngụy Sâm, úp đầu ngủ khỏe giấc trưa. Ngụy Sâm đứng ở cửa sổ lưỡng lự một hồi, cuối cùng như hạ quyết tâm, rít mạnh một hơi rồi dập điếu thuốc, ra khỏi cửa.

Diệp Tu ngủ một giấc suốt cả buổi chiều, thức dậy cũng là lúc Trần Quả tập trung mọi người đi làm quen sân bãi. Ngụy Sâm đã quay về như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn có đi không? Diệp Tu không hỏi, cũng không nhiều lời thêm. Người Hưng Hân tập hợp đông đủ, cùng nhau rời khỏi khách sạn và đến nhà thi đấu Lam Vũ.

(cre: Lá Mùa Thu)

Chính con người này, giải nghệ xong lẳng lặng rời đi, biến mất một mạch mấy năm trời. Trong thời gian đó, hắn không hề liên lạc với người của Lam Vũ, cũng không hề quay lại nơi này.

Nhưng tim của hắn thì ở lại. Di sản của hắn thì ở lại.

Thân làm nam nhân, thắng bại bất quá là một cái hố cần bước qua trong đời mà thôi.

Hắn quả thật là để tâm.

Có điều chuyện đó cũng không ngăn được hắn cảm thấy kiêu ngạo. Kiêu ngạo vì một Lam Vũ sau khi hắn rời đi đã thành công đoạt được quán quân, gặt hái vô số những thành tựu xuất sắc.

Ngụy Sâm xưa nay là một người ngoài cứng trong mềm.

Những năm nay, chưa có thời khắc nào hắn ngưng để ý dõi theo Sách Khắc Tát Nhĩ.

Hiển nhiên, cũng sẽ chú ý tới người hiện nay thao tác sau lưng Sách Khắc Tát Nhĩ.

Trong suy nghĩ của tôi, Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu là mối quan hệ tiền bối và hậu bối, tán thưởng lẫn nhau. Lẫn trong đó, còn có một ít ý khí nam nhi chi tranh.

Điều đó lại vẫn chẳng hề gây trở ngại cho việc bọn họ nhìn thấy, nhận thức và xem trọng ưu điểm cùng tài năng của nhau.

Tôi vô cùng yêu thích cái tính tình hán tử thị phi phân minh chuyện nào ra chuyện đó, mang theo chút gì đó không được tự nhiên lấn cấn nghẹn lòng của Ngụy Sâm. Cũng vô cùng mến mộ sự kín kẽ cẩn thận chu đáo, quyết tâm nắm chặt thứ mình truy cầu trong lòng bàn tay của Dụ Văn Châu.

Hoàn.



Một chút moe đầu ngày:

Thật ra tác giả có một tấm hình minh họa cho bài này, cơ mà tui đã tự ý thay nó bằng tấm khác tự viết kèm lời dẫn của mình vào, bây giờ trả lại cho mọi người nè.


(cre: trên hình)​

Họa sĩ vẽ bức này là một fan chuyên gia vẽ nguyên Liên minh thành mèo, lần trước ở bài Chu-Tường tấm vẽ Tường và Luân Hồi cũng là tác phẩm của artist này.

Còn lý do vì sao tác giả của bài viết này lại chọn tấm trên làm hình minh họa cho bài viết của mình, thì trời biết hình tượng của Dụ với Ngụy trong lòng bản là gì chứ =)))) Cơ mà nhìn xù xù ấm cúng dễ sợ, mọi người set kèo xem con mèo nào là Ngụy, con nào là Dụ xem. Tui vote con mặt cau có hơn là Ngụy, chính là cái chứng ngoài lạnh trong nóng, trong lòng hay "không được tự nhiên lấn cấn" trong bài có nhắc á :ROFLMAO:
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#2
???? một bài quá hay, tui sẽ tạm thời liệt nó vào phân tích nha chứ thật ra tui chưa check tag mà thấy tên thím nên tui lăn vào gào thét liền!! Hí hí hí
Thật ra tui làm về Lam Vũ khá nhiều, có dịch có viết có đọc, nói chung là tất tần tật ( bật mí nhỏ thật ra trước khi về nhà Bá Đồ, tui ở trc cửa Lam Vũ ) *khụ khụ*, nhưng nếu nói riêng về mảng dịch thì tui chưa từng đọc bài nào nói về quan hệ của Nguỵ - Dụ giống ý tui như bài này!!!!

Tui đã từng viết về mối liên kết giữa họ! Nhưng không thật sự rõ ràng, vì cảm thấy có nói bao nhiêu cũng không hết được. Orz

Họ là nhân vật có chiều sâu - tui hoàn toàn đồng ý. Độ sâu của Dụ thì khỏi phải bàn ha, nói về Nguỵ mng chỉ thường nhắc đến độ "không hạn cuối" của ông, nhưng tui có cảm nhận tương tự với tác giả, Nguỵ là một người rất lý trí, lý trí và không ảo tưởng. Biết được giới hạn ở đâu, nhưng chỉ là không cam.

Thật ra là đương nhiên, thử hỏi con người có ai mà cam tâm rời khỏi khi ước mơ của mình vừa bắt đầu chứ! Nên gọi nó là "chấp niệm" tui cũng hoàn toàn đồng ý. Sự chấp niệm đó đến từ những dang dở của quá khứ, cũng đến từ niềm kiêu hãnh của người đi trước ( thật ra khi nói ý này tui cảm thấy Nguỵ có chút trẻ con nhưng vẫn rất ngầuuuu ) và còn là giới hạn mà bản thân mình muốn vượt qua nữa!

Tui thật sự lảm nhảm hơi nhiềuuuu Orz! Mong cô thông cảm nhưng vì bài này quá giống ý tụ nên tui phải lê lết ở đâyy!! Hiu hiu hiu!!!

Cám ơn cô đã dịch nhé! Bài rất hayy!!! *bắn tim*

Ps: tui nghĩ nghĩ con nhỏ nhỏ là Nguỵ ( hí hí hí ) còn còn lím lím là Dụ ????
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,031
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Dạo này tui đang có hứng dịch cảm nhận, trong đa số trong mấy box chiến đội đều có một hai bài. Riêng đúng Bá Đồ của thím thì tui chưa dịch tới, đúng là trùng hợp thật, thôi thì mình cứ từ từ đợi tiếp vậy. Lam Vũ chỉ chấp chứa động vật bốn chân trở lên thôi, như hai con mèo trên kia chẳng hạn, không chân xê ra nhaaaaa =))))

Mấy tác giả Trung thường ít để tag, tui hoàn toàn là dựa vận may mà kiếm. Mà cá nhân tui thì không thấy sự khác biệt giữa phân tích và cảm nhận lắm, cái này chắc do tui bị mắt nhìn kém, tui chỉ thấy phân tích có vẻ là cảm nhận một cách ít phiến diện hơn thôi. Nên nói chung tui cũng không quan trọng là cảm nhận hay phân tích đâu, thích hú thì cứ hú thôi. Hoan nghênh hoan nghênh <3

Khoan tạm nói bài này hay không, đậu xanh kiếm ra được nó lòi mắt T_T

Khụ, cơ mà đángggggggggg.

Ban đầu khi tui lướt lướt đọc sơ đến gần cuối bài, thấy bạn này viết theo kiểu tuỳ bút, kết cấu có hơi mất cân đối, hành văn ngẫu hứng (ngồi sửa lòi toi), đa số phần trên là nói về Dụ nhiều hơn, tui thấy hơi bất an rồi, sợ sẽ kiểu não tàn Dụ nhiều hơn ấy. (Mà không phải, người ta là não tàn Nguỵ hàng thật giá thật, Dụ là sau này mới đòn bẩy chú ý tới nha.) Nếu vậy thì tui sẽ chần chờ không nhảy hố ngay, bởi nếu chỉ đơn thuần là cảm nhận Dụ thì tui còn nhiều bài viết khác hay hơn lắm, cái tui mong chờ là phân tích mổ xẻ mối quan hệ Dụ Nguỵ kìa.

Song đến cuối cùng, chỉ vì mấy chữ “nam nhi chi tranh”, “tán thưởng lẫn nhau” mà tui đổ nó cái ầm luôn!

Ai đó giết tui đi a a a a, là nam nhi chi tranh đó!!! Tui đang đọc một bộ cổ trang sa trường, đọc tới bốn chữ đó tui như đúng bị kích thích nhảy dựng lên, trong đầu liền hiện ra nguyên một cái BGM cổ trang hoàng tráng oai hùng, tướng quân hai phe địch ta ra roi giục ngựa, lĩnh quân rong ruổi, cố quốc tha hương liệu có hoài tình cũ, quay đầu là bạn hay thù, đứng trên đỉnh núi cao nhìn xuống cựu nhân, không nói rõ trong lòng là tư vị gì.

Trong mắt có chiến hoả, song trong lòng lại vị tất êm xuôi.

Thù mới hận cũ, chưa hẳn đã quên. Huống chi, chắc gì đã là thù.

Nói nhiều vô dụng, một đao vung xuống định hảo hán anh hùng.

(Dập đầu tạ tội vì tui là đứa dễ bị nhiễm sự lạc quẻ ở khắp nơi...)

Thật ra, bài này tui vẫn chưa hài lòng câu kết luận cuối cùng lắm, cảm giác phía trên viết không tệ nhưng câu cuối đó hơi bị tụt mood. Giống như là câu cuối đó nếu khen Nguỵ, khen Dụ xong, cần thêm một câu kết luận tổng kết về mối quan hệ Dụ-Nguỵ nữa thì tui nghĩ đọc vào bảo đảm sẽ high tới nóc luôn! Bởi vậy hơi tiếc bạn này viết có điểm phân tán, rõ ràng phần cuối là hay nhất mà chưa trọn lắm.

Tui vẫn cảm thấy Dụ Nguỵ còn không gian để nói thêm. Cạnh tranh, tự hào, tán thưởng lẫn nhau, tiếc nuối, mấy cái này đều thú vị hết đó. Lúc xong bài tui có điểm chết não, nếu không tui cũng muốn viết thêm vài câu kết cho nó trọn một chút, tui vẫn thấy để vầy hơi lơ lửng. Cầu các vị hảo hán nào đi ngang qua hãy tham gia vào cuộc thi “Viết tiếp cái kết cho câu truyện” này, hồi xưa tụi mình cấp một cấp hai viết hoài đó thôi!

Cơ mà hình như tác giả chỉ mới tả một chiều của Nguỵ nghĩ gì về Dụ nhiều hơn Dụ nghĩ về Nguỵ. Với cả tui thấy tác giả viết Dụ theo kiểu tâm cơ boy, thuyết âm mưu xoắn xuýt, Dụ cố tình đợi đúng thời cơ mới lộ tài để một kích trúng tâm luôn, cho người ta nhận thấy bản lĩnh thật của anh. Luận điểm hợp lý thì tui chấp nhận được ý này, có điều cũng phải tả thêm một Dụ Văn Châu binh bất yếm trá nghĩ gì về điều đó chứ nhỉ.

Khụ, một lần nữa, mời các vị qua đường tham gia thêm một đề văn “Hãy nêu cảm nghĩ về nhân vật Nguỵ Sâm thông qua góc nhìn của nhân vật Dụ Văn Châu”. (Toy xin lỗi toy chỉ là một đứa rải đề văn dạo...)

Chính sự chính sự! Con mèo nhỏ là Nguỵ mèo lớn là Dụ tui biết màaaaaa! Wait what cái gì mèo Dụ liếm liếm chỗ nàooooo, chỗ nào đâu hu hu, người ta đang ngủ mà, Dụ đội nhà tui là mỹ miêu an tĩnh được không hả. *bắn tim lại* Btw, giờ nhìn mới thấy Dụ có năm cái móng mèo, dễ thương chết tui mất, trái tim tui như bị móng mèo cào nhẹ ử ử~
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#4
Đặt gạch hóng cảm nhận Bá Đồ của đại thần Tiểu Bạch!! Nếu dịch r vẫn còn hứng thì thỉnh đại đại có thể viết bất cứ lúc nàooo *cười gian* hí hí! Còn cái gì được gọi là "động vật 4 chân trở lên, k chân xê da?" !!! Cô chính là không thấy được mấy cái chưn tàng hình của tui!! *đập bàn*

Tác giả viết quả thật có chút tuỳ hứng, kết cấu hơi loạn một chút! Nhưng có thể thông cảm nhaaaa!!! Viết về mqh của hai người Nguỵ - Dụ thật sự rất khó để diễn tả hết chiều sâu trong đó! Tui đã từng thử và thất bại thảm hại... Orz!!! ( Quả nhiên khi viết về Lam Vũ k thể viết theo phong cách gãy gọn của Bá Đồ! ~> não tàn mode on )

*khụ* khung cảnh thật sự quá hùng tráng!!!!! Điểm sáng nhất nằm ở chỗ đó!! Tui giơ hết hai tay trăm chân thêm cái đầu lên ủng hộ cô!!!

Kết lửng +1! Lúc đọc xong k có cảm giác đã trọn vẹn nhưng vì high quá nên cứ được đà bay luôn!!!

Như tui nói phía trên, muốn nói đến quan hệ của họ chỉ sợ càng viết càng không đủ! Tui tui tui tuiii!!! Từng có đợt tui ngồi nghĩ về mấy cái cô nói á!!! Không lẻ giờ tui rinh nó qua đây cho trọn bộ ta!!!

Bài trên thật sự thiếu mất suy nghĩ của Dụ! Thật ra nếu viết về suy nghĩ của Dụ đa phần mng sẽ k có nhận định rõ ràng! Vì vốn dĩ nhân vật Dụ Văn Châu là thâm sâu khó đoán rồi ??? cơ mà tui cũng thật sự mong có ai đó hãy viết về suy nghĩ của Dụ đối với những gì anh trải qua!! Huhu nếu thật sự có tui sẽ ôm chưn quỳ lím!!!

Cuối cùng thì...

Hỡi các bạn có ghé ngang!! Hãy tham gia cuộc thi "Viết tiếp cái kết cho bài trên" để Lãi có thứ xoắn tiếp!!! *vỗ tay*

Ps: Tui mới đi lội lofter của artist đó xong!!! Nó thật sự là Nguỵ - Dụ ... (hơn nữa còn là tag cp) và còn rất nhiều nếu cô muốn... ???
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,031
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Bài của Bá Đồ không hợp với phong cách thắm thiết tràn lan của Lam Vũ bọn tui, nên thím đợi tiếp đi =))) Tui không mắc câu đâu viết đâu, dạo này tui hơi dở người ì ạch, với cả còn nhiều bài khác đang chờ tui dịch lắm. Thôi cô cứ giữ chân giữ tay giữ đầu mà dùng, tui không lấy làm gì đâu mà =)))

Bưng qua gấp gấppppppppppp. Mục đích chính tui dịch ba cái này là để kích chữ mà, mọi người phải nêu cảm nhận ra mới vui chứ, để mình tui tự high cô đơn chết, cầu một con mèo để ôm an ủi <3

Tui hóng đó, thím cứ bưng qua đi, mỗi người góp một ít ý, như vậy sẽ dần tích tụ lên cả một kho tài! Không sao tui hiểu viết chưa hoàn thiện mà, tui đang thèm đọc chết được, trân trọng còn không kịp có chê đâu. Như tui cũng muốn chém lắm, cơ mà tự dưng kẹt đạn rồi, cứ nhất quyết không đủ ý. Tui chỉ nghĩ tới chỗ Dụ Nguỵ cạnh tranh ganh đua nhau, một tới một đi, trao và nhận, thế chỗ và bỏ đi, quay về và trụ lại, chèo chống tiến bước, hối tiếc và quyết tâm, chúc phúc và bất cam, ngưỡng mộ tôn trọng, thậm chí có khi là ngứa mắt khó ưa. Nói chung toàn là ý nghĩ rời rạc, muốn ghép tụi nó thành câu hoàn chỉnh lắm, mà chết là chết ở chỗ đơ não là không cứu được hu hu.

Cầu ai đó khai thác thêm suy nghĩ của Dụ về Nguỵ +1 con cá.

Cầu ai đó khai thác thêm đoạn kết nên kết như nào cho ấn tượng +2 con mèo.

Những vị tráng sĩ, con dân Lam Vũ (và nguỵ Lam Vũ) muốn nghe ý kiến của mọi người a. Mỗi người góp một ít ý, vậy sẽ càng đa dạng đó!

Thật ra tui làm xong muốn tag Chi với Tus vào lắm luôn, có điều tui sợ bị hội đồng nên thôi. Chi dạo này lười lắm, chắc lại đi like dạo thôi. Nên thật ra tui đặc biệt muốn tag Tus vào, hỏi Dụ nghĩ thế nào thì còn hỏi ai ngoài Tus đây? Cơ mà để đó đi, chắc sớm muộn gì cũng sẽ vào thôi, cơ mà thêm một người like dạo nữa chắc tui đập đầu vào bụng mèo mất ?

Nhớ bưng đoạn thím viết qua đó! Lam Vũ thân thiện với mọi người, mấy chân cũng được hoan nghênh hết! Người phía trên đuổi đi là ai, tui không quen đâu!

(P.S: Tui biết artist này mà, dạo nhà bản hoài, cũng biết tag hơi sai. Khụ, cơ mà ấm cúng xù xù là được, nhìn cũng giống một cặp thầy trò gián tiếp cuộn cuộn lại, miệng cự nự mà vẫn dụi dụi lại trong lòng tán thưởng nhau mừ~)
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#6
Quả nhiên câu cá không dễ, chậc chậc! Tui hiểu!!! Hè là mùa chây ì, đông cũng là mùa chây ì!!! Bên tui đang đông nên tui cũng lê lết không muốn làm gì *nằm quấn chăn*, mị có lỗi với Bá Đồ, có lỗi với Hàn độiiiii!!!!

*khụ* Bài đó của tui từng post rồi ?, post cho pj Lam Vũ í! Tui thấy đem qua dán bên này sợ mng chán nên tui đưa link thôi hennn!! Cô cứ đọc bên đó rồi về bên này bàn tiếpppp!!!! Tui sẽ bất chấp cả thế giới bồi cô ???

Link đây: Mối liên kết

Bài của tui có thể không đầy đủ lắm vì vấn nạn deadline và không thể nào nói rõ được! Nên có gì cô cứ góp ý nhaaa!!!

Tui bỗng dưng cảm thấy... cái kết trọn vẹn nhất chính là khi Nguỵ và Dụ gặp lại nhau dưới sàn đấu, Dụ chào Nguỵ, sau đó Nguỵ sẽ vui vẻ tiếp chuyện, mọi thứ theiejt tự nhiênnnnnn!!!!!! Chúng ta cần một cái kết quả để có thể viết được cái kết cho bài trênnnn!!! *lăn lăn lăn*

Hai đại đại đó tui hem có ý kiến a~ Nhưng tui nghĩ nếu tui và cô cứ high, sau đó hai người vô tình đi ngang qua đọc được hoặc đồng ý/ không đồng ý với quan điểm chỗ nào, rảnh tay múa bút thì chúng ta đc đọc rồi phải không!!! Chờ thôi chờ thôi!

Ps: Vẽ siêu dễ thươngggg!!! Chết chìm trong sự manh này!!!!! *xỉu*
 

Phong hạ

điền cho hết, trường phong kiếp kiếp, tẫn tự vân
Thần Lĩnh
Bình luận
478
Số lượt thích
950
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#7
Mình đọc bài viết về Dụ Văn Châu của hệ liệt Sơn Hà Kính Ta, cách Ngụy Sâm nói về Dụ Văn Châu, giống như vừa yêu vừa hận. Có ganh tỵ càng có nhiều ngưỡng mộ, bảo là chán ghét nhưng lại vô cùng tự hào.

Ngụy Sâm ra đi không hoàn toàn bởi vì Dụ Văn Châu, nhưng hoàn toàn có thể nói Ngụy Sâm là bại trong tay Dụ Văn Châu. Thất bại này, khẩu không phục, nhưng tâm hắn phục. Nếu đổi lại là một Ngụy Sâm đương thời "thiếu niên thần thánh", có thể sẽ không thua thê thảm như vậy, nhưng hắn sẽ buộc phải nhìn nhận lại Dụ Văn Châu mà hắn vốn coi thường. Bởi Dụ Văn Châu chính là dựa vào lối đánh của Ngụy Sâm, kết hợp cùng những điều kiện bản thân, mà phát huy vô cùng đặc sắc. Lại nói nếu so sánh một Ngụy Sâm "thiếu niên thần thánh" cùng một Dụ Văn Châu không bị hạn chế tốc độ tay, đại khái Ngụy Sâm đã không bỏ sót hắn ngay từ đầu.

Thân là đội trưởng Lam Vũ, nếu Ngụy Sâm thực sự thù ghét, liệu sẽ có một Dụ Văn Châu - đội trưởng Lam Vũ như hiện tại? Đối mặt với kẻ đánh bại mình, ai lại lựa chọn nhường cả chức vị cùng chiến đội tâm huyết của mình lại cho hắn mà rời đi? Là kẻ ngốc hay là người quá lý trí? Là kẻ thất bại hay là người đã nhìn thấu thế sự?

Năm tháng đã trôi qua, những cái nếu như chỉ là để nói lên tiếc nuối của con người. Ngụy Sâm tiếc nuối thời gian của hắn, tiếc nuối cho tốc độ tay của Dụ Văn Châu, tiếc nuối bản thân vội vã từ bỏ, có chăng cũng tiếc nuối một Lam Vũ có cả hắn và Dụ Văn Châu cùng nâng cúp quán quân?

Nhìn thấy Lam Vũ của mình thành công bước lên đài cao danh giá nhất, Ngụy Sâm có tự hào, có ngưỡng mộ, có tri ân, nhưng cũng có một phần tiếc nuối cùng ganh tỵ. Thế nên ngay khi có cơ hội, Ngụy Sâm không tiếc tiền tài lẫn mặt mũi bản thân, một lòng truy cầu đỉnh vinh quang, để khi phải so sánh, hắn sẽ không thua kém người kia quá nhiều.

Còn đối với Dụ Văn Châu, Ngụy Sâm là thầy, là tiền bối, rồi trở thành mục tiêu phấn đấu, đến cuối cùng lại là đối thủ. Dụ Văn Châu ba trận liên tiếp đánh bại Ngụy Sâm, khiến Ngụy Sâm bị đả kích nghiêm trọng, nói hắn cố tình thì không hẳn nhưng chắc chắn không phải vô ý. Tiền nhân hậu quả. Bởi vì trước đó, Dụ Văn Châu trong trại huấn luyện vẫn luôn bị bỏ qua, bị phớt lờ, bởi vì trước đó, hắn vì yếu tố tốc độ tay mà bị bác bỏ cả bản thân, bởi vì đến trước trận đấu ấy, Ngụy Sâm vẫn một mực xem thường hắn. Thế nên Ngụy Sâm từ tiến bối trở thành người thầy hắn nghiên cứu học hỏi, sau đó là lý tưởng để hắn kiên cường tiến bước, đến sau cùng là kẻ mà Dụ Văn Châu nhất định phải đánh bại.

Theo một cách nào đó, chính bởi vì Ngụy Sâm như vậy, mới khiến Dụ Văn Châu thành tài thế này. Giả như gặp một Diệp Tu dễ dàng nhìn thấu người khác, Dụ Văn Châu có chăng sẽ giống như Kiều Nhất Phàm, nhanh chóng tìm được vị trí phù hợp phát huy tài năng bản thân?

Không thấy nhiều chi tiết thể hiện cái nhìn của Dụ Văn Châu đối với Ngụy Sâm, nên cứ theo lẽ thường mà xét.

Người bị hắn đánh bại, giao lại chức vị đội trưởng cho hắn, giao cả tương lai Lam Vũ cho hắn, đấy là công nhận hắn, cũng là kỳ vọng vào hắn. Người kia khi phong độ đỉnh cao không chỉ gầy dựng còn đưa Lam Vũ đến thật gần cúp quán quân rồi. Tiếp nhận thành công của hắn, Dụ Văn Châu bắt buộc phải đưa Lam Vũ chạm được cúp quán quân mới xứng đáng với sự tin tưởng của Ngụy Sâm.

Tiếp nhận lý tưởng của Ngụy Sâm giao lại, Dụ Văn Châu càng áp lực lại càng kiên cường, bởi vì hắn hiểu thấu Ngụy Sâm, hiểu rõ sự bàn giao và kỳ vọng này của Ngụy Sâm, lòng tự tin của hắn trước đây là 1, có Hoàng Thiếu Thiên cộng 1 bằng 2, nhưng bởi vì Ngụy Sâm mà càng nhân lên nhiều lần.

Nhìn Ngụy Sâm nhiều năm giải nghệ đột nhiên quay lại, Dụ Văn Châu lập tức thấu hiểu, cũng liền cảm phục. Cảm phục Ngụy Sâm là chính Dụ Văn Châu thừa nhận trong chính văn. Dụ Văn Châu từng chứng kiến "thiếu niên thần thánh" của Ngụy Sâm, nên từ ban đầu đã cảm phục tài năng của Ngụy Sâm. Lại chứng kiến người kia tuy đánh thua mình vẫn không hề mất phong độ, thậm chí còn vì tương lai của Lam Vũ mà hi sinh bản thân, hắn càng cảm phục tấm lòng của Ngụy Sâm. Để rồi sau nhiều năm gặp lại, nhìn người kia một lòng truy cầu vinh quang, Dụ Văn Châu rốt cuộc cảm phục cả ý chí kiên cường của Ngụy Sâm. Dụ Văn Châu thực sự "vẫn luôn rất phục" Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu, là cố nhân, là quân tử chi giao, nên nhiều năm gặp lại cũng sẽ dễ dàng hiểu nhau trong một ánh nhìn.


Cảm xúc bất chợt, viết vội vàng, không có dàn bài kết cấu gì, lặp từ cũng không có check. Cầu người đọc tha thứ Orz.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,031
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#8
Mình đọc bài viết về Dụ Văn Châu của hệ Sơn Hà Kính Ta, cách Ngụy Sâm nói về Dụ Văn Châu, giống như vừa yêu vừa hận. Có ganh tỵ càng có nhiều ngưỡng mộ, bảo là chán ghét nhưng lại vô cùng tự hào.

Ngụy Sâm ra đi không hoàn toàn bởi vì Dụ Văn Châu, nhưng hoàn toàn có thể nói Ngụy Sâm là bại trong tay Dụ Văn Châu. Thất bại này, khẩu không phục, nhưng tâm hắn phục. Nếu đổi lại là một Ngụy Sâm đương thời "thiếu niên thần thánh", có thể sẽ không thua thê thảm như vậy, nhưng hắn sẽ buộc phải nhìn nhận lại Dụ Văn Châu mà hắn vốn coi thường. Bởi Dụ Văn Châu chính là dựa vào lối đánh của Ngụy Sâm, kết hợp cùng những điều kiện bản thân, mà phát huy vô cùng đặc sắc. Lại nói nếu so sánh một Ngụy Sâm "thiếu niên thần thánh" cùng một Dụ Văn Châu không bị hạn chế tốc độ tay, đại khái Ngụy Sâm đã không bỏ sót hắn ngay từ đầu.

Thân là đội trưởng Lam Vũ, nếu Ngụy Sâm thực sự thù ghét, liệu sẽ có một Dụ Văn Châu - đội trưởng Lam Vũ như hiện tại? Đối mặt với kẻ đánh bại mình, ai lại lựa chọn nhường cả chức vị cùng chiến đội tâm huyết của mình lại cho hắn mà rời đi? Là kẻ ngốc hay là người quá lý trí? Là kẻ thất bại hay là người đã nhìn thấu thế sự?

Năm tháng đã trôi qua, những cái nếu như chỉ là để nói lên tiếc nuối của con người. Ngụy Sâm tiếc nuối thời gian của hắn, tiếc nuối cho tốc độ tay của Dụ Văn Châu, tiếc nuối bản thân vội vã từ bỏ, có chăng cũng tiếc nuối một Lam Vũ có cả hắn và Dụ Văn Châu cùng nâng cúp quán quân?

Nhìn thấy Lam Vũ của mình thành công bước lên đài cao danh giá nhất, Ngụy Sâm có tự hào, có ngưỡng mộ, có tri ân, nhưng cũng có một phần tiếc nuối cùng ganh tỵ. Thế nên ngay khi có cơ hội, Ngụy Sâm không tiếc tiền tài lẫn mặt mũi bản thân, một lòng truy cầu đỉnh vinh quang, để khi phải so sánh, hắn sẽ không thua kém người kia quá nhiều.

Còn đối với Dụ Văn Châu, Ngụy Sâm là thầy, là tiền bối, rồi trở thành mục tiêu phấn đấu, đến cuối cùng lại là đối thủ. Dụ Văn Châu ba trận liên tiếp đánh bại Ngụy Sâm, khiến Ngụy Sâm bị đả kích nghiêm trọng, nói hắn cố tình thì không hẳn nhưng chắc chắn không phải vô ý. Tiền nhân hậu quả. Bởi vì trước đó, Dụ Văn Châu trong trại huấn luyện vẫn luôn bị bỏ qua, bị phớt lờ, bởi vì trước đó, hắn vì yếu tố tốc độ tay mà bị bác bỏ cả bản thân, bởi vì đến trước trận đấu ấy, Ngụy Sâm vẫn một mực xem thường hắn. Thế nên Ngụy Sâm từ tiến bối trở thành người thầy hắn nghiên cứu học hỏi, sau đó là lý tưởng để hắn kiên cường tiến bước, đến sau cùng là kẻ mà Dụ Văn Châu nhất định phải đánh bại.

Theo một cách nào đó, chính bởi vì Ngụy Sâm như vậy, mới khiến Dụ Văn Châu thành tài thế này. Giả như gặp một Diệp Tu dễ dàng nhìn thấu người khác, Dụ Văn Châu có chăng sẽ giống như Kiều Nhất Phàm, nhanh chóng tìm được vị trí phù hợp phát huy tài năng bản thân?

Không thấy nhiều chi tiết thể hiện cái nhìn của Dụ Văn Châu đối với Ngụy Sâm, nên cứ theo lẽ thường mà xét.

Người bị hắn đánh bại, giao lại chức vị đội trưởng cho hắn, giao cả tương lai Lam Vũ cho hắn, đấy là công nhận hắn, cũng là kỳ vọng vào hắn. Người kia khi phong độ đỉnh cao không chỉ gầy dựng còn đưa Lam Vũ đến thật gần cúp quán quân rồi. Tiếp nhận thành công của hắn, Dụ Văn Châu bắt buộc phải đưa Lam Vũ chạm được cúp quán quân mới xứng đáng với sự tin tưởng của Ngụy Sâm.

Tiếp nhận lý tưởng của Ngụy Sâm giao lại, Dụ Văn Châu càng áp lực lại càng kiên cường, bởi vì hắn hiểu thấu Ngụy Sâm, hiểu rõ sự bàn giao và kỳ vọng này của Ngụy Sâm, lòng tự tin của hắn trước đây là 1, có Hoàng Thiếu Thiên cộng 1 bằng 2, nhưng bởi vì Ngụy Sâm mà càng nhân lên nhiều lần.

Nhìn Ngụy Sâm nhiều năm giải nghệ đột nhiên quay lại, Dụ Văn Châu lập tức thấu hiểu, cũng liền cảm phục. Cảm phục Ngụy Sâm là chính Dụ Văn Châu thừa nhận trong chính văn. Dụ Văn Châu từng chứng kiến "thiếu niên thần thánh" của Ngụy Sâm, nên từ ban đầu đã cảm phục tài năng của Ngụy Sâm. Lại chứng kiến người kia tuy đánh thua mình vẫn không hề mất phong độ, thậm chí còn vì tương lai của Lam Vũ mà hi sinh bản thân, hắn càng cảm phục tấm lòng của Ngụy Sâm. Để rồi sau nhiều năm gặp lại, nhìn người kia một lòng truy cầu vinh quang, Dụ Văn Châu rốt cuộc cảm phục cả ý chí kiên cường của Ngụy Sâm. Dụ Văn Châu thực sự "vẫn luôn rất phục" Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu, là cố nhân, là quân tử chi giao, nên nhiều năm gặp lại cũng sẽ dễ dàng hiểu nhau trong một ánh nhìn.


Cảm xúc bất chợt, viết vội vàng, không có dàn bài kết cấu gì, lặp từ cũng không có check. Cầu người đọc tha thứ Orz.
Lầu trên tui yêu bạn :love::love::love: Hồi đó bạn học văn hay đoán trúng đề tủ lắm đúng không?

Hayyyyyyy hí hí hí, tui xin lỗi vì tui giờ này sắp đi ngủ lăn ra chết rồi không Hoa Sơn luận kiếm với bạn được nữa. Nhưng tui rất thích trong bài bạn có khai thác rất tốt về sự truyền thừa và kỳ vọng của Nguỵ Sâm tới Dụ Văn Châu, cũng như cách Dụ Văn Châu phần nào tiếp nhận nó như một lời hứa một phần động lực, và tất nhiên giữa hai người không thiếu sự cạnh tranh muốn đánh bại lẫn nhau.

Vầy mà gọi là viết loạn thì chắc văn tui ném thùng rác mất =))) Thả thêm mấy cái emo thể hiện sự yêu thương và kích động của tui (một phần vì giờ đã cạn não nên hết làm gì khác được...)

:love::love::love::love::love::love::love::love::love::love::love::love:

Sẵn tiện, dạo này tui thấy hay thấy bạn lắm nha. Dạo xuống fic Chín Vạn Dặm luôn rồi hén, fic đó quả thật hay lắm, có viết góc nhìn của Nguỵ nghĩ gì về Dụ, rất đáng đọc đó! (Ai đó tốt bụng dẫn giùm tui cái link hoặc đoạn trích đó vào đây, thần thiếp chết não thật lăn chết trước, có gì mai chưa ai dẫn thì tui dẫn sau...) Bạn cứ keep up the good work vậy nhé, đi khám phá forum nhiều cái vui lắm đó!
 
Last edited:

Phong hạ

điền cho hết, trường phong kiếp kiếp, tẫn tự vân
Thần Lĩnh
Bình luận
478
Số lượt thích
950
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#9
Thực ra xúc cảm viết văn của tui rất loạn, thường ko sắp xếp mà nặn ra chữ được. Nhưng ko hiểu sao vẫn luôn bị mấy bài của bạn kéo ra một đống chữ. Đọc lại chính tui cũng hết hồn.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,031
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#10
Bạn ơi, tui thành fan não tàn của bạn được không? Tui có thiện cảm với bạn ngay từ cái tên bạn rồi. Phong Hạ, đây vốn là hai chữ tui thích, ghép lại càng nhìn càng thích! Hmm có gió, có gió tất có mưa, mà còn là mùa hạ nữa, tui đã thấy tiềm chất fan Lam Vũ ngầm rồi đó =)))
Thực ra xúc cảm viết văn của tui rất loạn, thường ko sắp xếp mà nặn ra chữ được. Nhưng ko hiểu sao vẫn luôn bị mấy bài của bạn kéo ra một đống chữ. Đọc lại chính tui cũng hết hồn.
Thật sự, là rất cảm ơn bạn vì câu nói này, bạn không biết nó ý nghĩa thế nào với tui đâu. Tui vẫn luôn có một nỗi sợ, chính là những thứ mình bỏ công cố gắng làm không tạo được bất kỳ influence nào, không tạo được cảm hứng, không mang đến niềm vui. Nói chung là, không make a difference. Nên nghe được câu này, nghe được tui đã tạo ra một sự khác biệt tốt đến ai đó, tui thật sự là rất trân trọng nó. Bỗng chợt nhớ đến một câu nói, “Bạn không biết khi nào bạn sẽ là nguồn cảm hứng của người khác.” Ngày hôm nay, cảm ơn bạn đã là nguồn cảm hứng của tui. <3

Ăn ngủ đầy đủ xong, tranh thủ lên đây high cùng bạn một chút, hy vọng ngày hôm nay tui cũng sẽ nguồn cảm hứng của bạn. (Câu này định nói nghiêm túc, mà sao nghe xong vẫn thấy giọng điệu đáng đánh tự cao mất dzại của Diệp :ROFLMAO:)

Thất bại này, khẩu không phục, nhưng tâm hắn phục.
Câu này, tui phục!

Thấy bạn đụng Nguỵ thì có vẻ ngoi lên nhiều, bạn fan hay support Nguỵ ư? Hay bạn fan ai hoặc chiến đội này không, để tui trông chừng để mắt xem thử có bài cảm nhận nào cho nhân vật bạn thích không. Chứ tui là một đứa phi thường tuỳ hứng, tuy fan Lam Vũ nhưng mà bài hay thì tui đẩy lên làm trước thôi, không kén chọn chiến đội lắm.

Là kẻ ngốc hay là người quá lý trí? Là kẻ thất bại hay là người đã nhìn thấu thế sự?
Ngụy Sâm tiếc nuối thời gian của hắn, tiếc nuối cho tốc độ tay của Dụ Văn Châu, tiếc nuối bản thân vội vã từ bỏ, có chăng cũng tiếc nuối một Lam Vũ có cả hắn và Dụ Văn Châu cùng nâng cúp quán quân?
Có người nói, hiện thực ngoài thực tế tàn khốc lắm, dẫm lên đầu nhau còn không kịp sống, nào còn có chỗ cho khóc thương mướn dạo. Thân mình đã lo không xong, thì làm sao còn rảnh đâu chăm cho người khác. Bỏ đi và để lại những di sản - lẫn người lẫn vật - xem đó như là lời chúc phúc cuối cùng. Nhưng phần nhiều, vẫn là vì bản thân mình không thể đi tiếp mà thôi.

Nguỵ Sâm không hề ảo tưởng sức mạnh, dư sức biết mình ở lại cũng chẳng có tác dụng gì, nay đã có Dụ Văn Châu thế chỗ mình, nên hắn mới ra đi. Tui không chắc sự ra đi đó là vì lòng tự trọng bản thân nhiều hơn hay vì tình yêu chiến đội nhiều hơn. Hoặc cả hai không chừng.

Đôi khi tui vẫn nghĩ hắn không vui vẻ gì khi nghĩ về Dụ, nhưng mà ít nhất tâm hắn phục, và xen lẫn một chút tự hào.

Nhưng nhiều hơn vẫn là tiếc nuối, phẫn hận và xót xa. Người không vì mình, trời tru đất diệt kia mà. Cuộc đời tàn khốc như vậy đấy, nó không phải truyện, tất cả đều vị kỷ, nên Nguỵ Sâm có yêu Lam Vũ đến mấy, thì vẫn sẽ xót xa cho giấc mộng chưa thành của mình hơn: sàn đấu chuyên nghiệp. Bởi vậy nên sau này hắn mới về Hưng Hân, đối đầu trực diện với chiến đội mẹ không hề nao núng.

Nhưng đây là truyện. Một bộ truyện sống động như thật. Vì thế, tui rất thích những câu này của bạn, nó nhân văn hết sức.

Nó thể hiện Nguỵ quan tâm đến Dụ, dù cho lý do cho sự quan tâm đó là vì muốn tốt cho cả Lam Vũ đi chăng nữa

Nhưng quan trọng là, trước giờ hiếm thấy Nguỵ Sâm bận lòng cho Dụ Văn Châu. Chỉ thấy hắn trao lại Sách Khắc Tát Nhĩ và chức vị đội trưởng rồi đi luôn, cứ như hắn tin chắc Dụ sẽ thành công. Niềm tin, khác với lo lắng, với bận lòng.

Trước khi đọc câu này, tui cứ ngỡ Nguỵ Sâm chỉ có một sự tín nhiệm mãnh liệt với song hạch Lam Vũ, và một chút buồn vì Hoàng thôi. Cơ mà câu này của bạn làm tui nghĩ, biết đâu hắn cũng từng theo dõi và chứng kiến những khó khăn vì bất lợi tốc độ tay của Dụ. Bây giờ hắn đã không thể giúp ích cho Lam Vũ, hắn mong cậu có thể, thì có khi lại bận lòng lo lắng nóng ruột thay Dụ Văn Châu không chừng.

Nguỵ Sâm muốn nâng cúp chung với Hoàng thiếu, đây là chắc chắn. Nhưng mà chưa chắc với Dụ, bởi hai người họ xuất phát điểm là đối thủ cạnh tranh, sau đó hoạ may là bỏ chín thành mười là một cặp thầy trò truyền thừa gián tiếp. Trên sân chỉ có thể có một thuật sĩ, Dụ và Nguỵ muốn cùng nhau nâng cúp cùng hưởng quán quân khi chỉ có một người ra trận, trừ khi Nguỵ là thầy của Dụ. Cảnh tượng này thật đầm ấm nhỉ, nghĩ đến mà bật cười.
Ngụy Sâm không tiếc tiền tài lẫn mặt mũi bản thân, một lòng truy cầu đỉnh vinh quang, để khi phải so sánh, hắn sẽ không thua kém người kia quá nhiều.
Đáng tiếc, không thể. Dụ Văn Châu vốn không cần hắn chỉ dạy.

Nên hắn rời đi. Và Dụ Văn Châu trở thành một chấp niệm trong lòng hắn.

Theo một cách nào đó, chính bởi vì Ngụy Sâm như vậy, mới khiến Dụ Văn Châu thành tài thế này.
Tiếp nhận lý tưởng của Ngụy Sâm giao lại, Dụ Văn Châu càng áp lực lại càng kiên cường, bởi vì hắn hiểu thấu Ngụy Sâm, hiểu rõ sự bàn giao và kỳ vọng này của Ngụy Sâm, lòng tự tin của hắn trước đây là 1, có Hoàng Thiếu Thiên cộng 1 bằng 2, nhưng bởi vì Ngụy Sâm mà càng nhân lên nhiều lần.
Tui nói thật là tui bị đổ bởi lối suy nghĩ nhân văn của bạn rồi đó. Mọi thứ bạn viết đều rất đẹp đẽ tốt đẹp và tràn trề hy vọng, cứ như cái chất thực sự ở Lam Vũ vậy. Dạo này tui hay nghĩ mọi thứ rất thực dụng, đọc được những dòng này mà ấm lòng lắm luôn.

Dụ Văn Châu trong lòng tui là một người khiêm tốn, nhưng bên trong tính quật cường rất cao. Chứng kiến phong độ của đệ nhất thuật sĩ năm ấy, trong lòng anh ngoài hâm mộ và kính phục, còn có gì đó... không chịu thua. Giống như những đứa nhỏ hay nói câu “Mình nhất định sẽ làm được cái đó”, Dụ cũng bị kích thích và bất tri bất giác thúc ép bản thân mình. Tuy nhiên, bị kích thích thì bị, nhưng Dụ Văn Châu là một người có chính kiến và lập trường mạnh, sẽ không vì ai mà thay đổi bản tâm chính mình.

Anh có thể sẽ “không biết vô tình hay cố ý” mà thắng Nguỵ Sâm ba ván liền, nhưng tui nghĩ anh không làm vậy để bức Nguỵ đi đâu, bởi đó không phải là Vinh Quang trong lòng anh - dùng Vinh Quang để dồn đội trưởng và khai quốc công thần của Lam Vũ vào đường cùng. Đến cả ba cái lời rác rưởi của Hoàng thiếu anh còn nghe hết, luôn miệng hỏi “Cậu nghĩ sao về điều này?”, không bao giờ tự cao lợi dụng sự đuối lý của người khác mà dồn ép người ta. Thì Dụ Văn Châu nếu cố tình thắng Nguỵ đi nữa, thì ban đấu vốn chỉ là tâm tính tranh chấp hơn thua của trẻ con, muốn được chú ý công nhận bởi idol, và cả phần “tiền nhân hậu quả” bạn nói, bù lại những phớt lờ trước đó anh chịu.
Để rồi sau nhiều năm gặp lại, nhìn người kia một lòng truy cầu vinh quang, Dụ Văn Châu rốt cuộc cảm phục cả ý chí kiên cường của Ngụy Sâm. Dụ Văn Châu thực sự "vẫn luôn rất phục" Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu, là cố nhân, là quân tử chi giao, nên nhiều năm gặp lại cũng sẽ dễ dàng hiểu nhau trong một ánh nhìn.
Lại thêm một câu nhân văn sưởi lòng nữa! Tui không cần biết bạn thuộc nhà nào, về Lam Vũ gấp đi bạn! Chất văn đẹp thế này, mơ mộng đầy hy vọng, chặt chẽ thắm thiết thế này mà không làm người Lam Vũ chắc tui tiếc đứt ruột mất! :love: A tía má ơi, bạn còn lấy cụm “quân tử chi giao” trên lời tựa tui ghi nữa kìa, tui hạnh phúc chết mất, cảm thấy vắt não nghĩ lời tựa đáng quá!

Thật ra tui cảm thấy bài của bạn rất hay rồi không cần tui ngồi đây thêu hoa trên gấm, thêm thắt diễn giải nhiều thêm làm gì nữa. Nhưng sợ bạn cảm thấy chưa quen còn ngại nói ấy, nên tui mới ngoi lên dùng tay tàn não tàn với sức tàn rep đây. :ROFLMAO: Bạn viết hay lắm, rất sáng tạo, từ bài Một vò rượu cũ trước bên cảm nhận Nguỵ Sâm là tui đã thấy sáng tạo rồi, tự tin lên, tiếp tục phát huy nhé. Tui nhớ hồi xưa khi tui nói gì đó, luôn rất vui khi có ai ủng hộ tui, bây giờ hi vọng bạn cũng cảm thấy mình được ủng hộ để tiếp tục nói lên suy nghĩ của mình. Chúng rất hay, như một làn gió mới thổi qua, gieo rắc nhiều cảm hứng hơn. Mong bạn cứ tự do phát huy và khám phá nhé <3

Được rồi tui là đứa nói nhiều ai cũng biết. Khụ, cơ mà tiểu nhân miệng Hoàng tay Dụ đó, mỏi quá hu hu hu. Lâu rồi chưa viết, hôm nay ngoi chào đón bạn mới xong chắc tui lặn tiếp thời gian nữa mất.


Cô cứ đọc bên đó rồi về bên này bàn tiếpppp!!!! Tui sẽ bất chấp cả thế giới bồi cô ???
Bài của tui có thể không đầy đủ lắm vì vấn nạn deadline và không thể nào nói rõ được! Nên có gì cô cứ góp ý nhaaa!!!
Hẹn thím lần sau mình bàn nhé, không phải vì lý do gì khác, đơn giản là... tui chưa đọc đến trận Hưng Hân Lam Vũ. Tui không có gì để góp ý đâu, viết quá tốt luôn, có ý mới, văn chương lai láng dễ sợ (khác hẳn phong cách Bá Đồ). Cảm ơn thím đã muốn high cùng tui, thật cảm động chết tui, cơ mà tui hết sức rồi hu hu, thôi tui thả hổ (lãi) về rừng đó. Tui đi đọc chính văn, sẵn tiện lót dép hóng Chậm Rãi ra chương mới, đây mới là thể hiện tình yêu với Lam Vũ =))))
 

Phong hạ

điền cho hết, trường phong kiếp kiếp, tẫn tự vân
Thần Lĩnh
Bình luận
478
Số lượt thích
950
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#11
Bạn ơi tui hứa sẽ chăm chỉ và không ngại ngùng cmt. Nhưng mà bạn đừng làm fan não tàn của tui. Áp lực lắm :LOL::LOL::LOL:
Tui thật ra là fan của nhiều đại thần trong đó có Dụ đội. Nhưng mà gần đây thì đang tá tục bên Yên Vũ thần phục Sở nữ vương. Mong ước một ngày viết dc một fic Dụ Sở hoành tráng, đẩy thuyền Dụ Sở ra đánh bắt xa bờ :love::love:
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,031
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#12
Sao tui đi làm fan ai người đó cũng áp lực, tui đã làm gì sai, thấy tui đi đến đâu dân tình bảo áp lực đến đó :ROFLMAO:

Tui đọc được ba điều: fan Dụ, fan Sở, fan Dụ Sở. (Và mầm móng fan toàn viên ha.)

Tui chỉ bạn ba nơi: fanclub Dụ, fanclub Sở, fic tự viết Dụ Sở - Tương Phùng.

Tới đây nữa mà không tag Tus vào thì thật đúng có lỗi với thân phận fan đại thần của tui.

@Lotus À không có gì, anh qua bên Điền Sâm Dương Thông trước đi, bên này không gấp, em chỉ đang giới thiệu bạn mới thôi. Ủa khoan sẵn tiện cho hỏi, em làm fan anh thì anh có áp lực không =)))

Vì đây là khu fanclub nên hạn chế bàn cp, để tui dẫn link về khu fic ở dưới cho bạn. Nếu bạn chưa biết Lotus là ai, thì qua ba chỗ này xong thì bạn sẽ biết thôi. Lotus đại thần là chuyên gia phân tích trận đấu, và viết cảm nhận siêu hay! Bài nào đại thần viết cũng vừa kín vừa tình, nó hay đến độ mà đọc xong bạn chỉ có thể câm nín, vỗ tay bộp bộp gật đầu lia lịa thôi chứ chẳng nói ra được chữ nào luôn. Cảm nhận Lotus đại thần viết chuẩn và độc trên từng milimet, không có ý dư thừa nào khác hẳn tui cứ thích hay đi lảm nhảm. (Và Tus ship Dụ Sở nữa, viết cổ trang đỉnh lắm)

Bạn ơi tui hứa sẽ chăm chỉ và không ngại ngùng cmt.
Bạn cứ tự do khám phá và làm điều mình thích nhé. :love: Giọng văn bạn hay lắm, cứ thoải mái mặc sức khám phá thôi. Cảm ơn bạn đã chịu khó ngồi viết suy nghĩ của mình ra, vinh hạnh <3

Ủa wait, sao tui thấy cái topic này càng ngày càng giống chỗ nhận idol vậy? :ROFLMAO:
 

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,028
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#13
Bài này hợp với anh này. Nhiều người đều nói mối quan hệ giữa Ngụy - Dụ - Hoàng giống như sư phụ đệ tử vậy. Anh thì không đồng ý với suy nghĩ đó. Nếu có ai là sư phụ của Dụ và Hoàng thì với anh người đó là Phương Thế Kính chứ không phải Ngụy Sâm.
Và phân tích của tác giả này cũng trùng với suy nghĩ của anh khá nhiều về cả hai người. Dù tất nhiên là với anh thì anh nghiêng về Dụ hơn.

P/s: làm idol của em anh cũng áp lực lắm =)))))
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,031
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#14
Bài này hợp với anh này. Nhiều người đều nói mối quan hệ giữa Ngụy - Dụ - Hoàng giống như sư phụ đệ tử vậy. Anh thì không đồng ý với suy nghĩ đó. Nếu có ai là sư phụ của Dụ và Hoàng thì với anh người đó là Phương Thế Kính chứ không phải Ngụy Sâm.
Và phân tích của tác giả này cũng trùng với suy nghĩ của anh khá nhiều về cả hai người. Dù tất nhiên là với anh thì anh nghiêng về Dụ hơn.

P/s: làm idol của em anh cũng áp lực lắm =)))))
Từ từ anh đi ngủ trước đi rồi muốn thì có gì mai quay lại từ từ đọc phần còn lại cũng được, bạn Phong hạ với Lãi viết cũng hay lắm, rất đáng đọc! Em sống trái múi giờ em không sợ, chứ anh mai là thứ hai đó, anh thức khuya vì sự lỡ tay của em làm em run desoooooo :ROFLMAO:

Chết tiệt, thêm idol Phương Thế Kính nữa. Hu hu anh đi ngủ đi mà, cứ thế này mấy ngày tiếp em lại lao đầu đi high cảm nhận mất =))

P.S: À ừm, không có chi, đừng khách sáo =)) “Thân làm nam nhân, thắng bại bất quá là một cái hố cần bước qua trong đời”, dăm ba cái cảm nhận làm sao làm khó anh được =))
 

Bình luận bằng Facebook