Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1536

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,349
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1
Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chương 1536: Vuột mất cơ hội

Dung nham nóng chảy bốc lên nhiệt khí cuồn cuộn. Ở một vài góc quay nhất định, hình ảnh hai nhân vật trở nên mờ mờ ảo ảo.

"Tình hình khá tệ cho Hàn Văn Thanh!" Thấy Đại Mạc Cô Yên mấy lần rút ngắn khoảng cách nhưng vẫn bị Quân Mạc Tiếu bỏ xa bằng kỹ năng di chuyển, bình luận viên Phan Lâm thốt lên.

"Chưa mất dấu là được." Lý Nghệ Bác bên cạnh bỗng thản nhiên trả lời.

Phấn khích bởi độ hot của trận đấu, Phan Lâm hăng tiết suốt từ đầu game đến giờ, lải nhải bình luận không ngớt. Thế mà Lý Nghệ Bác lại im ắng một cách bất thường.

Bởi cuộc chạm trán này mang về cho hắn vô vàn ký ức.

Với các tuyển thủ mùa giải sơ khai, cuộc đối đầu giữa Diệp Tu và Hàn Văn Thanh là biểu tượng của một thời đại. Đấy là thời mà Liên minh chuyên nghiệp mới thành lập, rất nhiều hệ thống chiến thuật và kỹ thuật Vinh Quang còn trong giai đoạn đắp nặn thành hình, đôi khi trình cá nhân có thể trở thành yếu tố quyết định cho cả trận đấu.

Đứng trong đội hình Bá Đồ, Lý Nghệ Bác từng là một phần của biểu tượng thời đại đó. Đến tận hôm nay, hắn vẫn nhớ rõ thời điểm Gia Thế đoạt ba quán quân liên tiếp, cũng là khi Bá Đồ đau đầu và bó tay với sức mạnh tuyệt đối của Diệp Tu.

Trong Bá Đồ không phải chưa từng có người nản lòng thoái chí, nhưng đó không phải Hàn Văn Thanh. Anh không bao giờ cúi đầu hay chịu thua, anh là người dù chỉ còn một giọt máu cũng sẽ chiến đấu đến cùng.

Cảnh đánh giải ngày xưa bỗng ùa về tâm trí Lý Nghệ Bác. Nhìn lại ngày trước, hắn không cảm thấy việc Đại Mạc Cô Yên cứ hễ áp sát là bị kéo giãn khoảng cách như lúc này có gì to tát. Hồi xưa tuyệt vọng hơn nhiều, nhưng Hàn Văn Thanh có bao giờ nhụt chí?

Cũng như vừa nãy Lý Nghệ Bác thản nhiên trả lời Phan Lâm vậy: Chưa mất dấu là được!

"Ý, cơ hội!" Phan Lâm đột ngột kêu lên.

Hai nhân vật càng đi càng sâu, hồ dung nham bên phải họ dần thu hẹp lại. Quân Mạc Tiếu di chuyển sát mép hồ, trông có vẻ muốn quẹo sang cánh phải. Nếu dùng kỹ năng phi thân, Đại Mạc Cô Yên có thể nhảy qua dung nham, chặn đầu Quân Mạc Tiếu.

Quả là một cơ hội! Hai mắt Lý Nghệ Bác sáng bừng.

Ngờ đâu chỉ sau một bước chân, Quân Mạc Tiếu đang nghiêng sang phải lại bất chợt rẽ qua trái, bật Tăng Tốc phóng đi.

"A!" Phan Lâm bật thốt. Nếu Đại Mạc Cô Yên phi thân lên thật, đừng nói chặn đầu Quân Mạc Tiếu, sai một ly đi một dặm luôn ấy chứ!

Nhưng Đại Mạc Cô Yên không hành động như hắn dự đoán. Hàn Văn Thanh cứ như không phát hiện cơ hội kia vậy.

"Ha ha, dụ tình thôi! Tiếc rằng không lừa được Hàn Văn Thanh." Lý Nghệ Bác mạnh miệng. Kỳ thực nếu chỉ làm khán giả, hắn chắc chắn sẽ đứng về phía Bá Đồ, giơ cao ngọn cờ ủng hộ Hàn Văn Thanh! Mỗi tội hắn là bình luận viên, không được phép thể hiện lập trường quá rõ nên phải cố ra vẻ trung lập.

"Quân Mạc Tiếu đang di chuyển sang trái, Đại Mạc Cô Yên tiếp tục đuổi theo. Cơ mà chỉ đạo Lý, nếu Hàn Văn Thanh đã nhìn thấu pha dụ tình của Diệp Tu thì cũng phải đoán ra Diệp Tu sẽ rẽ trái chứ nhỉ? Sao anh ấy không bẻ sang trái trước để chặn đầu?" Phan Lâm hỏi.

Lý Nghệ Bác đực mặt.

Ờ ha, sao lại không nhỉ? Đại Mạc Cô Yên cũng có mấy chiêu bùng nổ tốc độ cự ly ngắn mà, Hàn Văn Thanh vẫn để dành nãy giờ đấy thôi. Vừa rồi là một cơ hội cực tốt, vì sao anh ấy không xài?

"Cơ hội tốt thật, nhưng chưa đủ..." Dụ Văn Châu trả lời tin nhắn Hoàng Thiếu Thiên.

"Sao chưa đủ? Siêu đủ luôn á!" Hoàng Thiếu Thiên không đồng ý với nhận định của Dụ Văn Châu. Tin nhắn trước đó của hắn cùng nội dung với câu hỏi Phan Lâm dành cho Lý Nghệ Bác: Vì sao Hàn Văn Thanh đoán ra mà không di chuyển chặn đầu?

"Với cậu thì đủ, với anh ta thì chưa chắc." Dụ Văn Châu nhắn.

Hoàng Thiếu Thiên lúc này mới hiểu.

Thật ra cơ hội kia cũng chưa ngon ăn với Hoàng Thiếu Thiên đâu, nhưng con số 50% là dư cho hắn quyết định ra tay. Khoảnh khắc quyết định vận mệnh mà, 10% cũng đã quá đủ!

Mà Hàn Văn Thanh thì sao? Trạng thái không còn đỉnh cao, đối mặt với nhiều lần phải đưa ra lựa chọn, anh đã nhìn thẳng vào vấn đề trước mặt. Mấy năm trước, có lẽ Hàn Văn Thanh sẽ khiển Đại Mạc Cô Yên lao lên ngay chẳng cần do dự, và rồi có thể bị động tác giả của Diệp Tu lừa tình. Nhưng bây giờ, một động tác giả hay một cơ hội không quá chắc chắn khó lòng câu được anh lắm.

Anh thay đổi, nhưng sự thay đổi đó không phải thoái nhượng hay lùi bước. Anh chỉ càng thêm quý trọng sức lực, quý trọng nhiệt huyết của mình. Bởi anh biết, mình không thể vươn đến đỉnh cao quá nhiều lần nữa.

Khi Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên thảo luận về phương diện nắm bắt cơ hội, một chiến đội khác lại quan tâm vấn đề xa hơn.

"Buông bỏ cơ hội, nhưng vẫn gây ức chế tột độ." Tại Luân Hồi, Giang Ba Đào nói.

Luân Hồi đã cầm chắc chiếc vé vào tổng chung kết. Trận đấu đêm nay sẽ quyết định đối thủ cuối cùng của họ, không ai trong Luân Hồi không muốn biết sớm, bèn rủ nhau mở tivi xem.

"Nhìn ngoài mặt thì Diệp Tu chiếm ưu thế, nhưng thực tế anh ta đang rơi vào bị động, đúng không?" Giang Ba Đào hỏi đồng đội bên cạnh.

"Ừm." Chu Trạch Khải gật đầu.

"Nếu cứ tiếp tục..." Thiếu thông tin bản đồ, Tôn Tường đắn đo không dám phán bậy.

"Ông kèo ai thắng?" Giang Ba Đào bỗng cười cười, gọi đích danh Tôn Tường để hỏi.

Tôn Tường im lặng một hồi mới lên tiếng: "Tui muốn Diệp Tu thắng."

"Hiểu mà." Giang Ba Đào vẫn cười. Về cùng mái nhà đã một năm, hắn khá rõ về tính cách Tôn Tường. Tôn Tường muốn Diệp Tu thắng, tức là muốn Hưng Hân thắng, nhưng không phải vì những dây mơ rễ má từ thời Gia Thế hay bởi Nhất Diệp Chi Thu. Ý muốn ấy chỉ xuất phát từ thất bại trong vòng khiêu chiến năm ngoái.

Tôn Tường tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu từ tay Diệp Tu, ngờ đâu Diệp Tu đổi nhân vật mới, lập chiến đội mới quay về đánh bại cậu ta. Đừng nói Tôn Tường là thanh niên máu nóng kiêu ngạo, cho dù bất kỳ ai cũng sẽ canh cánh trong lòng.

Tuy vòng đấu bảng Luân Hồi thắng Hưng Hân cả hai lượt, nhưng một hai trận vòng bảng không có ý nghĩa lớn lao như chung kết vòng khiêu chiến hay chung kết giải chuyên nghiệp. Tâm sự của Tôn Tường không thể xóa nhòa chỉ bằng hai lượt thắng như thế. Cậu ta cần một sàn đấu thực sự mang tính quyết định.

Vòng chung kết!

Hưng Hân giành tấm vé vào vòng chung kết, thực tâm Tôn Tường cảm thấy rất vui. Nguyên nhân? Dĩ nhiên là vì cơ hội chạm trán giữa cậu và Diệp Tu. Bất ngờ thay, kết quả xếp cặp đấu lại khiến cả hai chỉ còn một khả năng gặp mặt: Tổng chung kết.

Đù! Lại càng hoàn hảo. Đấu trường to hơn cả chung kết khiêu chiến năm nào. Cơ mà Tôn Tường có một nỗi sầu nho nhỏ. Cậu ta lo dùm Hưng Hân, sợ Hưng Hân không vào nổi tổng chung kết.

Ấy thế mà giờ đây, Hưng Hân với Bá Đồ đánh đến hiệp ba rồi. Kẻ thắng sẽ đụng độ Luân Hồi ở cuối con đường. Tôn Tường để tâm chuyện này hơn bất kỳ ai trong Luân Hồi, trận đấu chưa bắt đầu đã ngồi ôm tivi trước nửa tiếng.

"Quay đầu lại đánh coi! Chạy cái gì chạy hoài!" Tôn Tường nhập tâm như chính bản thân đang thi đấu vậy.

Nhưng Quân Mạc Tiếu không chiều ý cậu.

Đuổi bắt suốt một quãng dài, trước mặt hắn và Đại Mạc Cô Yên xuất hiện một ngã ba. Đây là điểm cuối bản đồ, vách đá chặn đường không cho đi thẳng. Rẽ trái hoặc phải, họ cần phải lựa chọn.

Bị Quân Mạc Tiếu dắt mũi từ nãy đến giờ, Đại Mạc Cô Yên bỗng có pha chủ động đầu tiên.

Anh bất ngờ chạy nghiêng sang trái.

Người xem còn chưa kịp hiểu vì sao, Quân Mạc Tiếu đã rẽ phải.

Dự đoán sai?

Ý nghĩ vừa thoáng qua đầu, mọi người lại thấy Đại Mạc Cô Yên rẽ luôn sang phải. Có điều tuyến đường của anh không nhắm thẳng vào Quân Mạc Tiếu mà hơi lệch, như dành ra khoảng trống nhất định.

Chính Hàn Văn Thanh đã buộc Diệp Tu rẽ phải!

Các cao thủ đều nhìn ra rồi.

Chạy nghiêng sang trái là lối di chuyển dự đoán hòng kẹp góc nếu đối thủ rẽ trái. Diệp Tu biết nên không chọn hướng trái. Hàn Văn Thanh dự đoán sai nhưng lại chẳng quan tâm, bởi mục đích thực sự của anh là bắt Diệp Tu rẽ phải.

Hướng phải có gì ở đó?

Hướng phải dẫn đến khu vực phía Nam bản đồ, rất gần với điểm spawn của Đại Mạc Cô Yên. Nói cách khác, đây là nơi Hàn Văn Thanh bắt đầu trận đấu, địa hình quen thuộc với anh và xa lạ với Diệp Tu.

Quen thuộc của Hàn Văn Thanh là từng ngó qua một lần.

Xa lạ của Diệp Tu là bây giờ mới được ngó.

Thắng thua sẽ quyết định bởi chút khác biệt nhỏ bé ấy chăng?

Quân Mạc Tiếu dần di chuyển đến khu vực nói trên, nhưng giữa đường, hắn đột nhiên cắt sang phải, đâm thẳng về phía hồ dung nham!

Gì vậy?

Khán giả chỉ mới đặt câu hỏi, Hàn Văn Thanh đã có hành động.

Đại Mạc Cô Yên cũng lập tức cắt ngang qua hồ dung nham.

Quân Mạc Tiếu bật nhảy...

Tự sát? Dĩ nhiên không thể. Giữa không trung, Ô Thiên Cơ giương rộng, mặt ô thu về, khung ô đâm ra biến thành Chong Chóng Máy!

Quân Mạc Tiếu bay vượt hồ dung nham, muốn nhảy xuống bờ bên kia. Góc nhìn của Đại Mạc Cô Yên tuy bao quát vị trí Quân Mạc Tiếu định đáp xuống, nhưng phần hồ chắn giữa khá rộng cho một cú nhảy. Hiển nhiên, Diệp Tu chỉ chờ anh chạy đến đây để hành động.

Cua vòng qua hồ? Hàn Văn Thanh không thể. Chong Chóng Máy cho phép Quân Mạc Tiếu tự do bay lượn và đổi hướng, Đại Mạc Cô Yên không cách nào chặn đầu. Rõ ràng khi bật nhảy, chọn kỹ năng và vị trí, Quân Mạc Tiếu đều tính toán kỹ càng hòng đẩy Đại Mạc Cô Yên vào thế khó.

Một pha di chuyển tường chừng đơn giản, lại ẩn giấu vô số chi tiết mà khán giả khó thể phát hiện. Chỉ có cao thủ mới hiểu tình cảnh tiến không được, lùi không xong của Hàn Văn Thanh lúc này.

Song, càng ở vào thời điểm khó hạ quyết định, Hàn Văn Thanh sẽ quyết định càng nhanh. Đại Mạc Cô Yên kiên quyết tiến về phía trước.

Hàn Văn Thanh cho rằng Diệp Tu sẽ bay về? Ông anh ơi, Diệp Tu thấy ông anh đang làm gì mà! Não ngắn mới bay về ăn đấm!

Trong ánh mắt mông lung của người xem, đôi chân Đại Mạc Cô Yên bỗng rời khỏi mặt đất. Anh phi thân nhảy lên...

Điên à?

Mọi người kinh hoàng. Đại Mạc Cô Yên muốn úp sọt Quân Mạc Tiếu trên không? Ok, nhưng nhà quyền pháp đâu thể nhảy xa đến thế? Chưa kể, khoảng cách lấy đà cũng quá ngắn, cú nhảy thật quá vội...

Khoan, có gì đó nhô lên giữa hồ dung nham kìa!

 
Last edited:

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,329
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#2
Chuyện Cát Tường Tam Bảo đi xem Hưng Hân đánh Bá Đồ (kỳ 48)

“Một đuổi một chạy, có gì vui??” Một đứa hỏi.

“Vui hay không thì người trong cuộc mới biết được chớ.” Ngô cười. “Mày không vui, chưa chắc hai thằng trên đó không vui. Đuổi bắt vầy cũng gợi được nhiều kỉ niệm xưa cũ lắm chớ.”

“Phải rồi, lão Ngô năm xưa đâu phải chưa từng ở trong tình cảnh này đâu, đúng không?” Mình chọc.

“Ha ha, đừng nói vậy chớ, hai cái đứa trên sàn đấu hiện tại, đừng nói là thời xưa, đặt ở thời hiện đại vẫn là thần nhân đó.”

“Nhưng mới rồi họ Hàn hình như bỏ qua một cơ hội hơi ngon ăn thì phải?”

“Ngon thật, nhưng là mày đang nhìn về tình hình của Hàn lúc trước thôi.” Phương lúc này mới lên tiếng. “Hiện tại, họ Hàn chính là phải cẩn trọng. Hai lượt đấu vừa rồi đã cho chúng ta diện kiến một sức mạnh mới của Bá Đồ, sự nhẫn nại và sức bộc phát trong khoảnh khắc. Đừng quên, Phương Duệ, Tô Mộc Tranh đã thua như thế nào.”

“Hửm, dồn vào địa lợi cho Hàn Văn Thanh rồi kìa?” Mình cắt ngang.“ Tình hình hiện tại, một điểm nhỏ nhoi liền có thể quyết thắng thua, để coi hai đứa trên sân đánh đấm ra sao đây.”

“Bảo nói không sai. Lúc này cả hai như vẫn chưa có động tĩnh gì to lớn, nhưng việc chọn góc để chạy cho thấy thắng thua sẽ dựa nhiều vào địa hình. Vì sao à? Vì đây là map mới, không ai trong hai đội sẽ biết nó bao gồm các yếu tố gì, hoặc ẩn giấu thứ gì sau đó, cho nên, đối với cả hai, yếu tố địa hình có thể vừa là lợi thế, vừa là bất lợi.”

“Tao bổ sung.” Phương nói. “Cao thủ đối chiến, ngoại trừ thắng bại chỉ trong một chiêu, còn có cả việc hơn nhau một suy nghĩ, một ý niệm. Bản đồ là một lợi thế rành rành, hơn nhau về mặt này trong lượt 3 có thể mang lại thắng lợi toàn cục, chứ không phải một trận nữa.”

“Cho nên, Hàn Văn Thanh lần này quyết lên trận đầu, một là giành về sĩ khí, hai là đi tiên phong tìm hiểu?” Một đứa đặt nghi vấn.

“Đích xác, đó là phong cách của họ Hàn. Trước giờ chưa từng biết lùi bước, và trong những lúc cả đội gặp khó khăn, cần người đi trước mở đường, chắc chắn không ai khác ngoài Hàn Văn Thanh sẽ đảm nhiệm trọng trách đó.”
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#4
"Chưa mất dấu là được." Lý Nghệ Bác bên cạnh bỗng thản nhiên trả lời.
Ngầu aaaaaaaa
Tôn Tường im lặng một hồi mới lên tiếng: "Tui muốn Diệp Tu thắng."
Tường nhi aaaaaaaaaaaaaa
Song, càng ở vào thời điểm khó hạ quyết định, Hàn Văn Thanh sẽ quyết định càng nhanh. Đại Mạc Cô Yên kiên quyết tiến về phía trước.

Hàn Văn Thanh cho rằng Diệp Tu sẽ bay về? Ông anh ơi, Diệp Tu thấy ông anh đang làm gì mà! Não ngắn mới bay về ăn đấm!

Trong ánh mắt mông lung của người xem, đôi chân Đại Mạc Cô Yên bỗng rời khỏi mặt đất. Anh phi thân nhảy lên...

Điên à?

Mọi người kinh hoàng. Đại Mạc Cô Yên muốn úp sọt Quân Mạc Tiếu trên không? Ok, nhưng nhà quyền pháp đâu thể nhảy xa đến thế? Chưa kể, khoảng cách lấy đà cũng quá ngắn, cú nhảy thật quá vội...

Khoan, có gì đó nhô lên giữa hồ dung nham kìa!
Ngầu quá xá aaaaaaaaaaaaaa
Hóng hóng hóng aaaaaa, trận chiến thế kỉ
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#5
Hai ông thần vẫn còn cứng lắm, không bùng nổ ngay như phe trẻ nhưng cũng không thiếu đâu.
Ôm nhau ra giữa hồ dung nham tuẫn táng là đẹp nhất rồi muahahahahahaha!!!!
 

tuananhthuminh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
177
Số lượt thích
130
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp ma thần!!
#6
Ôm nhau nhảy hồ tự sát. Aaaaa Lãng mạn quá
 

dungmt

Farm exp kiếm sống
Bình luận
193
Số lượt thích
129
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Mấy thằng mất nết.
#7
Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chương 1536: Vuột mất cơ hội

Dung nham nóng chảy bốc lên nhiệt khí cuồn cuộn. Ở một vài góc quay nhất định, hình ảnh hai nhân vật trở nên mờ mờ ảo ảo.

"Tình hình khá tệ cho Hàn Văn Thanh!" Thấy Đại Mạc Cô Yên mấy lần rút ngắn khoảng cách nhưng vẫn bị Quân Mạc Tiếu bỏ xa bằng kỹ năng di chuyển, bình luận viên Phan Lâm thốt lên.

"Chưa mất dấu là được." Lý Nghệ Bác bên cạnh bỗng thản nhiên trả lời.

Phấn khích bởi độ hot của trận đấu, Phan Lâm hăng tiết suốt từ đầu game đến giờ, lải nhải bình luận không ngớt. Thế mà Lý Nghệ Bác lại im ắng một cách bất thường.

Bởi cuộc chạm trán này mang về cho hắn vô vàn ký ức.

Với các tuyển thủ mùa giải sơ khai, cuộc đối đầu giữa Diệp Tu và Hàn Văn Thanh là biểu tượng của một thời đại. Đấy là thời mà Liên minh chuyên nghiệp mới thành lập, rất nhiều hệ thống chiến thuật và kỹ thuật Vinh Quang còn trong giai đoạn đắp nặn thành hình, đôi khi trình cá nhân có thể trở thành yếu tố quyết định cho cả trận đấu.

Đứng trong đội hình Bá Đồ, Lý Nghệ Bác từng là một phần của biểu tượng thời đại đó. Đến tận hôm nay, hắn vẫn nhớ rõ thời điểm Gia Thế đoạt ba quán quân liên tiếp, cũng là khi Bá Đồ đau đầu và bó tay với sức mạnh tuyệt đối của Diệp Tu.

Trong Bá Đồ không phải chưa từng có người nản lòng thoái chí, nhưng đó không phải Hàn Văn Thanh. Anh không bao giờ cúi đầu hay chịu thua, anh là người dù chỉ còn một giọt máu cũng sẽ chiến đấu đến cùng.

Cảnh đánh giải ngày xưa bỗng ùa về tâm trí Lý Nghệ Bác. Nhìn lại ngày trước, hắn không cảm thấy việc Đại Mạc Cô Yên cứ hễ áp sát là bị kéo giãn khoảng cách như lúc này có gì to tát. Hồi xưa tuyệt vọng hơn nhiều, nhưng Hàn Văn Thanh có bao giờ nhụt chí?

Cũng như vừa nãy Lý Nghệ Bác thản nhiên trả lời Phan Lâm vậy: Chưa mất dấu là được!

"Ý, cơ hội!" Phan Lâm đột ngột kêu lên.

Hai nhân vật càng đi càng sâu, hồ dung nham bên phải họ dần thu hẹp lại. Quân Mạc Tiếu di chuyển sát mép hồ, trông có vẻ muốn quẹo sang cánh phải. Nếu dùng kỹ năng phi thân, Đại Mạc Cô Yên có thể nhảy qua dung nham, chặn đầu Quân Mạc Tiếu.

Quả là một cơ hội! Hai mắt Lý Nghệ Bác sáng bừng.

Ngờ đâu chỉ sau một bước chân, Quân Mạc Tiếu đang nghiêng sang phải lại bất chợt rẽ qua trái, bật Tăng Tốc phóng đi.

"A!" Phan Lâm bật thốt. Nếu Đại Mạc Cô Yên phi thân lên thật, đừng nói chặn đầu Quân Mạc Tiếu, sai một ly đi một dặm luôn ấy chứ!

Nhưng Đại Mạc Cô Yên không hành động như hắn dự đoán. Hàn Văn Thanh cứ như không phát hiện cơ hội kia vậy.

"Ha ha, dụ tình thôi! Tiếc rằng không lừa được Hàn Văn Thanh." Lý Nghệ Bác mạnh miệng. Kỳ thực nếu chỉ làm khán giả, hắn chắc chắn sẽ đứng về phía Bá Đồ, giơ cao ngọn cờ ủng hộ Hàn Văn Thanh! Mỗi tội hắn là bình luận viên, không được phép thể hiện lập trường quá rõ nên phải cố ra vẻ trung lập.

"Quân Mạc Tiếu đang di chuyển sang trái, Đại Mạc Cô Yên tiếp tục đuổi theo. Cơ mà chỉ đạo Lý, nếu Hàn Văn Thanh đã nhìn thấu pha dụ tình của Diệp Tu thì cũng phải đoán ra Diệp Tu sẽ rẽ trái chứ nhỉ? Sao anh ấy không bẻ sang trái trước để chặn đầu?" Phan Lâm hỏi.

Lý Nghệ Bác đực mặt.

Ờ ha, sao lại không nhỉ? Đại Mạc Cô Yên cũng có mấy chiêu bùng nổ tốc độ cự ly ngắn mà, Hàn Văn Thanh vẫn để dành nãy giờ đấy thôi. Vừa rồi là một cơ hội cực tốt, vì sao anh ấy không xài?

"Cơ hội tốt thật, nhưng chưa đủ..." Dụ Văn Châu trả lời tin nhắn Hoàng Thiếu Thiên.

"Sao chưa đủ? Siêu đủ luôn á!" Hoàng Thiếu Thiên không đồng ý với nhận định của Dụ Văn Châu. Tin nhắn trước đó của hắn cùng nội dung với câu hỏi Phan Lâm dành cho Lý Nghệ Bác: Vì sao Hàn Văn Thanh đoán ra mà không di chuyển chặn đầu?

"Với cậu thì đủ, với anh ta thì chưa chắc." Dụ Văn Châu nhắn.

Hoàng Thiếu Thiên lúc này mới hiểu.

Thật ra cơ hội kia cũng chưa ngon ăn với Hoàng Thiếu Thiên đâu, nhưng con số 50% là dư cho hắn quyết định ra tay. Khoảnh khắc quyết định vận mệnh mà, 10% cũng đã quá đủ!

Mà Hàn Văn Thanh thì sao? Trạng thái không còn đỉnh cao, đối mặt với nhiều lần phải đưa ra lựa chọn, anh đã nhìn thẳng vào vấn đề trước mặt. Mấy năm trước, có lẽ Hàn Văn Thanh sẽ khiển Đại Mạc Cô Yên lao lên ngay chẳng cần do dự, và rồi có thể bị động tác giả của Diệp Tu lừa tình. Nhưng bây giờ, một động tác giả hay một cơ hội không quá chắc chắn khó lòng câu được anh lắm.

Anh thay đổi, nhưng sự thay đổi đó không phải thoái nhượng hay lùi bước. Anh chỉ càng thêm quý trọng sức lực, quý trọng nhiệt huyết của mình. Bởi anh biết, mình không thể vươn đến đỉnh cao quá nhiều lần nữa.

Khi Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên thảo luận về phương diện nắm bắt cơ hội, một chiến đội khác lại quan tâm vấn đề xa hơn.

"Buông bỏ cơ hội, nhưng vẫn gây ức chế tột độ." Tại Luân Hồi, Giang Ba Đào nói.

Luân Hồi đã cầm chắc chiếc vé vào tổng chung kết. Trận đấu đêm nay sẽ quyết định đối thủ cuối cùng của họ, không ai trong Luân Hồi không muốn biết sớm, bèn rủ nhau mở tivi xem.

"Nhìn ngoài mặt thì Diệp Tu chiếm ưu thế, nhưng thực tế anh ta đang rơi vào bị động, đúng không?" Giang Ba Đào hỏi đồng đội bên cạnh.

"Ừm." Chu Trạch Khải gật đầu.

"Nếu cứ tiếp tục..." Thiếu thông tin bản đồ, Tôn Tường đắn đo không dám phán bậy.

"Ông kèo ai thắng?" Giang Ba Đào bỗng cười cười, gọi đích danh Tôn Tường để hỏi.

Tôn Tường im lặng một hồi mới lên tiếng: "Tui muốn Diệp Tu thắng."

"Hiểu mà." Giang Ba Đào vẫn cười. Về cùng mái nhà đã một năm, hắn khá rõ về tính cách Tôn Tường. Tôn Tường muốn Diệp Tu thắng, tức là muốn Hưng Hân thắng, nhưng không phải vì những dây mơ rễ má từ thời Gia Thế hay bởi Nhất Diệp Chi Thu. Ý muốn ấy chỉ xuất phát từ thất bại trong vòng khiêu chiến năm ngoái.

Tôn Tường tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu từ tay Diệp Tu, ngờ đâu Diệp Tu đổi nhân vật mới, lập chiến đội mới quay về đánh bại cậu ta. Đừng nói Tôn Tường là thanh niên máu nóng kiêu ngạo, cho dù bất kỳ ai cũng sẽ canh cánh trong lòng.

Tuy vòng đấu bảng Luân Hồi thắng Hưng Hân cả hai lượt, nhưng một hai trận vòng bảng không có ý nghĩa lớn lao như chung kết vòng khiêu chiến hay chung kết giải chuyên nghiệp. Tâm sự của Tôn Tường không thể xóa nhòa chỉ bằng hai lượt thắng như thế. Cậu ta cần một sàn đấu thực sự mang tính quyết định.

Vòng chung kết!

Hưng Hân giành tấm vé vào vòng chung kết, thực tâm Tôn Tường cảm thấy rất vui. Nguyên nhân? Dĩ nhiên là vì cơ hội chạm trán giữa cậu và Diệp Tu. Bất ngờ thay, kết quả xếp cặp đấu lại khiến cả hai chỉ còn một khả năng gặp mặt: Tổng chung kết.

Đù! Lại càng hoàn hảo. Đấu trường to hơn cả chung kết khiêu chiến năm nào. Cơ mà Tôn Tường có một nỗi sầu nho nhỏ. Cậu ta lo dùm Hưng Hân, sợ Hưng Hân không vào nổi tổng chung kết.

Ấy thế mà giờ đây, Hưng Hân với Bá Đồ đánh đến hiệp ba rồi. Kẻ thắng sẽ đụng độ Luân Hồi ở cuối con đường. Tôn Tường để tâm chuyện này hơn bất kỳ ai trong Luân Hồi, trận đấu chưa bắt đầu đã ngồi ôm tivi trước nửa tiếng.

"Quay đầu lại đánh coi! Chạy cái gì chạy hoài!" Tôn Tường nhập tâm như chính bản thân đang thi đấu vậy.

Nhưng Quân Mạc Tiếu không chiều ý cậu.

Đuổi bắt suốt một quãng dài, trước mặt hắn và Đại Mạc Cô Yên xuất hiện một ngã ba. Đây là điểm cuối bản đồ, vách đá chặn đường không cho đi thẳng. Rẽ trái hoặc phải, họ cần phải lựa chọn.

Bị Quân Mạc Tiếu dắt mũi từ nãy đến giờ, Đại Mạc Cô Yên bỗng có pha chủ động đầu tiên.

Anh bất ngờ chạy nghiêng sang trái.

Người xem còn chưa kịp hiểu vì sao, Quân Mạc Tiếu đã rẽ phải.

Dự đoán sai?

Ý nghĩ vừa thoáng qua đầu, mọi người lại thấy Đại Mạc Cô Yên rẽ luôn sang phải. Có điều tuyến đường của anh không nhắm thẳng vào Quân Mạc Tiếu mà hơi lệch, như dành ra khoảng trống nhất định.

Chính Hàn Văn Thanh đã buộc Diệp Tu rẽ phải!

Các cao thủ đều nhìn ra rồi.

Chạy nghiêng sang trái là lối di chuyển dự đoán hòng kẹp góc nếu đối thủ rẽ trái. Diệp Tu biết nên không chọn hướng trái. Hàn Văn Thanh dự đoán sai nhưng lại chẳng quan tâm, bởi mục đích thực sự của anh là bắt Diệp Tu rẽ phải.

Hướng phải có gì ở đó?

Hướng phải dẫn đến khu vực phía Nam bản đồ, rất gần với điểm spawn của Đại Mạc Cô Yên. Nói cách khác, đây là nơi Hàn Văn Thanh bắt đầu trận đấu, địa hình quen thuộc với anh và xa lạ với Diệp Tu.

Quen thuộc của Hàn Văn Thanh là từng ngó qua một lần.

Xa lạ của Diệp Tu là bây giờ mới được ngó.

Thắng thua sẽ quyết định bởi chút khác biệt nhỏ bé ấy chăng?

Quân Mạc Tiếu dần di chuyển đến khu vực nói trên, nhưng giữa đường, hắn đột nhiên cắt sang phải, đâm thẳng về phía hồ dung nham!

Gì vậy?

Khán giả chỉ mới đặt câu hỏi, Hàn Văn Thanh đã có hành động.

Đại Mạc Cô Yên cũng lập tức cắt ngang qua hồ dung nham.

Quân Mạc Tiếu bật nhảy...

Tự sát? Dĩ nhiên không thể. Giữa không trung, Ô Thiên Cơ giương rộng, mặt ô thu về, khung ô đâm ra biến thành Chong Chóng Máy!

Quân Mạc Tiếu bay vượt hồ dung nham, muốn nhảy xuống bờ bên kia. Góc nhìn của Đại Mạc Cô Yên tuy bao quát vị trí Quân Mạc Tiếu định đáp xuống, nhưng phần hồ chắn giữa khá rộng cho một cú nhảy. Hiển nhiên, Diệp Tu chỉ chờ anh chạy đến đây để hành động.

Cua vòng qua hồ? Hàn Văn Thanh không thể. Chong Chóng Máy cho phép Quân Mạc Tiếu tự do bay lượn và đổi hướng, Đại Mạc Cô Yên không cách nào chặn đầu. Rõ ràng khi bật nhảy, chọn kỹ năng và vị trí, Quân Mạc Tiếu đều tính toán kỹ càng hòng đẩy Đại Mạc Cô Yên vào thế khó.

Một pha di chuyển tường chừng đơn giản, lại ẩn giấu vô số chi tiết mà khán giả khó thể phát hiện. Chỉ có cao thủ mới hiểu tình cảnh tiến không được, lùi không xong của Hàn Văn Thanh lúc này.

Song, càng ở vào thời điểm khó hạ quyết định, Hàn Văn Thanh sẽ quyết định càng nhanh. Đại Mạc Cô Yên kiên quyết tiến về phía trước.

Hàn Văn Thanh cho rằng Diệp Tu sẽ bay về? Ông anh ơi, Diệp Tu thấy ông anh đang làm gì mà! Não ngắn mới bay về ăn đấm!

Trong ánh mắt mông lung của người xem, đôi chân Đại Mạc Cô Yên bỗng rời khỏi mặt đất. Anh phi thân nhảy lên...

Điên à?

Mọi người kinh hoàng. Đại Mạc Cô Yên muốn úp sọt Quân Mạc Tiếu trên không? Ok, nhưng nhà quyền pháp đâu thể nhảy xa đến thế? Chưa kể, khoảng cách lấy đà cũng quá ngắn, cú nhảy thật quá vội...

Khoan, có gì đó nhô lên giữa hồ dung nham kìa!


Mai lại nghỉ rồi.
Cái nhô lên là gì, tuần sau biết nhá.
 
Bình luận
7
Số lượt thích
7
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần
#8
Ôm nhau trên không? Đồng vu quy tận??? Hàn đội anh tính làm gì?
 

fiction776

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
0
#9
Mình mới bắt đầu đọc toàn chức, k biết đã có bài nào nói về các tên tài khoản trong trong chức chưa nhỉ ?
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#10
Mình mới bắt đầu đọc toàn chức, k biết đã có bài nào nói về các tên tài khoản trong trong chức chưa nhỉ ?
Có đó bạn, bạn tìm bài Toàn Chức chi Danh trong khu Liên minh VQ của forum nha.
 

HKTran

Phó bản trăm người
Bình luận
300
Số lượt thích
266
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
#11
Map này nếu có cả yếu tố phun trào tạo lực đẩy nữa thì Tống Kỳ Anh chắc phải 1 chấp 2 quá :(, lo cho HH vl
 

Tử Nhạn

Máy cày level
Bình luận
492
Số lượt thích
616
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Lá Mùa Thu
#12
Cá là trận chung kết sẽ có 1 kèo giữa Tu và Tường :D
 

Bình luận bằng Facebook