Hoàn [Wangjiexi's Birthday 2019] [Vương - Dương] - Giá phòng Zurich thế nào?

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
Vương - Dương
Giá phòngZurich thế nào?


art by: xianchyj
.
.
.
.

Tác giả: 谦和.
CV: Link.
Edit: Lãi.
Beta: Thỏ.


Vương Kiệt Hi, sinh thần khoái lạc!!
=v= / <3 <3 <3

.
.
.
[ Vương – Dương ] Giá phòng Zurich thế nào?
Trần Quả phát hiện, mấy topic trên diễn đàn Vinh Quang phần lớn đều là bàn luận về tân binh hoặc mấy lão tuyển thủ. Toàn là những chủ đề hot nhất hiện nay.
Topic đang hot nhất gần đây là bàn luận về Dương Thông của chiến đội Ba Lẻ Một Độ và Vương Kiệt Hi của chiến đội Vi Thảo.
__ ___ “Toàn Chức Cao Thủ” – Chương 1251.

Đừng nhìn các tuyển thủ chuyên nghiệp ở Vinh Quang hô mưa gọi gió mà cảm thấy lợi hại, hãy nhìn lúc bọn họ cởi bỏ hết những hào quang xung quanh rồi đi trên đường thật ra vẫn chỉ là Những thanh niên bình thường đang ở tuổi sinh viên, lứa tuổi nghiện game nhiều nhất. Nếu nói họ là sinh viên, sợ rằng sẽ không một ai được nêu tên trong buổi lễ tốt nghiệp mất.

Nhưng một phần cũng vì đặc thù tuổi nghề của các tuyển thủ e-Sports chưa có đến một mối tình vắt vai, vậy mà mấy người trẻ tuổi này vẫn luôn thích gọi nhau là “lão” này “lão” nọ. Đặc biệt, những tuyển thủ ra mắt cùng mùa, quanh năm qua lại với lũ trạch nam mê game trạc tuổi nhau, lâu ngày bồi dưỡng nên mối nghiệt duyên như những thằng bạn cùng lớp.

Dương Thông dùng đũa gõ bàn một cái: “Lão Vương, nhanh lên, giúp tui coi một quẻ, mùa giải này Ba Lẻ Một Độ siêu cấp của tụi tui có thể đi tới đâu?”

Vương Kiệt Hi nuốt mì xong, ngồi nghiêm chỉnh, tay bấm đốt trông cực kì có phong thái của thầy tướng, nói: “Xa nhất cho đến khi gặp Vi Thảo.”

“Sau đó?”

Vương Kiệt Hi bình tĩnh nói: “Quỳ.”

“Cút” Dương Thông cười, làm ra vẻ muốn dùng đũa gõ đầu Vương Kiệt Hi, “Sao không nói luôn đi, đừng tưởng tui không nhớ trận đầu tiên là đấu với Vi Thảo.”

“Đúng rồi.” Vương Kiệt Hi gật đầu, “Chờ đến mai sẽ thấy, nhớ chọn tư thế quỳ đẹp một chút.”

Tuyển thủ Vinh Quang đã không nhiều, Dương Thông và Vương Kiệt Hi lại ra mắt cùng mùa 3, hai câu lạc bộ lại ở gần nhau trong cùng thành phố, hai người họ còn đều là đội trưởng lại có tiếng nói chung, thường xuyên qua lại, bọn họ rất nhanh trở thành bạn tốt, không ít lần
lén lút hẹn nhau đi ăn lẩu, nướng thịt, uống Bắc Băng Dương*.


*: Bắc Băng Dương: một loại nước của Trung Quốc.

Ngoại trừ Trương Tân Kiệt thì mọi người không ngại tán ngẫu lúc dùng bữa để trau dồi tình cảm. Khi mới bắt đầu vẫn còn là Tân binh, chủ đề vẫn luôn xoay quanh Vinh Quang, sau này khi tuổi tác ngày càng lớn, liền đổi thành kiểu cãi cọ hằng ngày của mấy ông chú hàng xóm.

“Lần đầu tiên tui nhìn thấy ông trong phòng nghỉ của tuyển thủ, cảm nhận duy nhất của tui vào lúc đó là tên nhóc này thiệt là thiếu sức sống chả thấy tí hưng phấn gì, mặt lại còn đơ như cây cơ.” Dương Thông thở dài.

“Tôi thế mà vẫn nhớ lúc cậu ra mắt còn trốn trong góc phòng, căng thẳng đến mức cầm chặt ly nước không chịu buông.” Vương Kiệt Hi rót nước ngọt từ bình nhựa ra ly.

Dương Thông ho một tiếng: “Đó là phản ứng bình thường, vào Vinh Quang chơi một trận, yên tĩnh một hồi liền ổn ngay, là do ông quá bình tĩnh so với người bình thường. Mà này lão Vương nói nghe xem thử, mục tiêu cuộc sống của ông lúc đó là gì?”

Vương Kiệt Hi một tay chống cằm, không nhanh không chậm gắp một đũa thịt dê nhúng vào nồi lẩu, phần dầu ớt đỏ au nổi lềnh bềnh phía trên. Hắn thuận miệng nói: “Trái ôm phải ấp mà đi thẳng tới đỉnh cao cuộc sống.”

Dương Thông cười sặc sụa: “Thật sự ngốc như vậy?”

“Ừ.” Vương Kiệt Hi không chút để tâm vẫn tiếp tục cho thêm dầu vừng vào trộn mọi thứ lại với nhau, “Ôm lấy nữ thần Vinh Quang.”

Dương Thông nhìn hắn đầy vẻ thương xót: “Cẩu FA.”

“Hoặc tay trái ôm cúp quán quân mùa 5, tay phải thì cúp quán quân mùa 7 cũng được.” Vương Kiệt Hi nói, thuận tay gắp luôn hai cục sủi cảo ra ngoài cho bớt nóng, nghiêng đầu nhìn Dương Thông, mỉm cười dịu dàng.

Dương Thông: “. . .”

Diễn, tiếp tục diễn.

“Quán quân không phải là tất cả.” Đặng Phục Thăng ở một bên rầu rĩ, “Người nhà thì suốt ngày liều mạng giục tui đi tìm đối tượng, cả ngày đều mắng tui, nói gì mà “Lớn già đầu rồi chỉ biết chơi game” . . . Cái này rõ ràng là tui đang làm việc mà!”

Vương Kiệt Hi ngẫm nghĩ, rồi nói: “Liên minh có hai loại người có thể dễ dàng tìm được đối tượng hẹn hò.”

Dương Thông bày ra vẻ mặt có trời sập xuống cũng đách tin: “Cả đám toàn là lũ trạch nghiệm game, kẻ tám lạng người nửa cân.”

“Một loại được gọi là Chu Trạch Khải.”

Dương Thông sầu não: “Thế giới bây giờ chỉ biết nhìn mặt! Nhân loại thật nông cạn!”

“Một loại khác được gọi là Tôn Triết Bình.”

“. . .”

Dương Thông kiến nghị đổi chủ đề khác để nói, đề tài bây giờ khiến mọi người cảm thấy tổn thương nghiêm trọng. Đặng Phục Thăng suy nghĩ một hồi, nói mấy ngày trước hắn có một giấc mơ, mơ thấy Vương Bất Lưu Hành mặc quần áo ông già nô-en đi đến từng nhà tặng chổi. Giấc mơ này có phải là điềm báo trước cho một bí mật kinh thiên động địa nào đó hay không, đội trưởng ông có thể giải mộng giúp được không?

Vương Kiệt Hi lại suy nghĩ vài giây cảm thấy mộng cảnh lần này thật sự hơi mạnh. Dương Thông vỗ bàn cười, nói hay là do ban ngày hai người solo, bị hắn đánh cho sợ rồi? Mắt Bự mau xem, lão Đặng thật không có tiền đồ.
Cười xong, Dương Thông hiếu kì: “Lão Vương, ông từng có từng nằm mơ về Vinh Quang không?”

Vương Kiệt Hi hồi tưởng lại một chút, gật đầu.

“Tới, kể tụi tui nghe xem.”

“Mơ thấy tôi với ông hai người dùng acc chính solo ở Thần Chi Lĩnh Vực, sau đó Phong Cảnh Sát bị đánh vô cùng thê thảm, rớt mất vũ khí bạc.” Vương Kiệt Hi bình tĩnh nói.

Dương Thông bùng nổ: “Ông! Ai đó làm ơn lôi tên này ra đập một trận đi!”

Vương Kiệt Hi ra mắt cùng mùa với Dương Thông, cùng mục tiêu nhưng con đường của cả hai lại khác biệt. Trên thực tế, năm đó không ai có đủ sự cường hãn tự đạp đổ rào cản tân binh như Ma Thuật Sư để có thể trở thành kẻ đồng đạo bên cạnh hắn. Đệ nhất thích khách tương lai của Liên Minh cũng không ngoại lệ.

Mùa giải thứ ba ra mắt dưới cương vị đội trưởng mới, đến mùa giải thứ tư đã dẫn dắt toàn đội tiến thẳng đến bán kết trở thành con át chủ bài của Vi Thảo, sau bao nhiêu khó khăn cuối cùng vào mùa giải thứ năm, chiếc cúp quán quân đầu tiên đã được trưng bày trong tủ kính ở câu lạc bộ, mùa giải thứ sáu tiến vào tổng chung kết, nhưng đáng tiếc lại bỏ lỡ cơ hội một lần nữa chạm tới đỉnh cao nhất của Vinh Quang, một kết cục với đầy sự tiếc nuối. Tên người đàn ông luôn được in ở tiêu đề của “Tuần san Vinh Quang”, có thể nói rằng lí lịch của Vương Kiệt Hi cực kì đặc sắc.
Nếu đặt cạnh nhau để so sánh, Dương Thông lại giản dị hơn nhiều, giống như những người mới bước vào Liên Minh đều phải bắt đầu từ con số 0. Mùa giải thứ tư trở thành đội trưởng cũng không được quan tâm cho lắm, bản thân hắn vì chiến đội nên đổi thành một nghề có sức tấn công chính diện mạnh như thích khách. Mùa giải thứ năm, mùa giải mà Vương Kiệt Hi ghi tên mình vào lịch sử của Vinh Quang khi nâng lên được chiếc cúp quán quân, Dương Thông vẫn còn bận rộn với Ba Lẻ Một Độ, chậm chạp cùng nhau trưởng thành, mục tiêu là thành tích ổn định trên bảng xếp hạng.

Đều leo cùng một đỉnh núi, một tên như ngồi trên cáp treo xẹt một cái liền lên tới đỉnh, một kẻ bò hồng hộc hết nửa ngày chẳng dễ gì mới tới được sườn núi.

Dương Thông biết rất rõ vị trí của mình, có thể từ số lượng khổng lồ người chơi Vinh Quang bộc lộ ra tài năng, mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều đã rất ưu tú rồi, nhưng hắn chỉ là người ưu tú trong những người bình thường. Giống như Vương Kiệt Hi vậy, đấu pháp bá đạo, tài hoa hơn người, hào quang vạn trượng. . . Hắn cũng từng ước mình như vậy.

Có khi chỉ dựa vào nỗ lực nhưng vẫn không có cách nào đạt đến được độ cao mình mong ước, nhưng việc hắn có thể làm được chỉ là cố gắng bằng tất cả khả năng của mình. Cho dù có làm hết sức, cần cù hơn người khác cũng không có cách nào thu hoạch nhiều hơn, tuy nhiên vẫn có thể đảm bảo rằng không còn gì tiếc nuối. Như vậy cũng tốt hơn so với sinh viên đại học nào đó, liều sống liều chết mỗi ngày đều thức đêm học bài ròng rã suốt một năm trời, vào kỳ thi cuối khoá đậu top 50 của trường liền cảm thấy hài lòng, cuối cùng lại phát hiện, tên học bá lớp kế bên mỗi kì thi đều dễ dàng vào top 3 của trường.

Đau đớn nhất chính là thất bại vẫn hoàn thất bại, còn phải tiếp tục học, bằng không top 100 cũng không vào được. Chỉ có một cách đó, không còn đường khác.

Năm đầu tiên sau khi Dương Thông trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp trở về quê ăn Tết. Vừa bước vào nhà, hai đứa em trai liền như hổ đói thấy mồi chạy nhào tới ôm bắp đùi hắn, Dương Thông liền cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh**.

(* *: được yêu thương cảm thấy vừa mừng vừa lo. )

Một đứa bên chớp chớp mắt: "Anh hai, giúp em lấy chữ kí Hàn Văn Thanh của Bá Đồ đi."

Đứa còn lại cũng không thua kém, ngước mặt lên nói: "Còn em muốn Diệp thần! Thêm được tấm ảnh càng tốt!"

"Ma thuật sư mới ra mắt của chiến đội Vi Thảo cũng rất đẹp trai, em cũng muốn xin chữ ký của anh ấy!"

"Hừ, mấy người kia có gì hay chứ! Gặp phải Diệp thần đều phải ngoan ngoãn trở thành miếng thịt khô treo trên Khước Tà thôi!"

"Ha ha nằm mơ, Bá Đồ nhất định có thể đánh bại Gia Thế!"

. . .

Dương Thông cảm thấy có chút nghẹn.

Mấy đứa. . .có nghe đến Ba Lẻ Một Độ bao giờ chưa?

Lăn lộn một thời gian dài trong Liên minh, Dương Thông đại đại người điều khiển nhân vật thích khách tiếng tăm lãy lừng cũng có một fanclub riêng cho mình, đa số là fan nam, làm fan bằng cả lý trí và con tim. Vì thế Dương Thông chỉ có thể nhìn các chị em gái trên mạng khóc lóc lực bất tòng tâm, hô hào đòi đại nam thần Vương Kiệt Hi phát phiếu lão công, sau đó lại thổn thức vì đào hoa vận của mình chưa tới.

Đương nhiên sau một khoảng thời gian, Dương Thông cũng làm ngơ, nếu so về thực lực, không có gì bàn cãi. Chủ yếu là thời đại này chỉ toàn nhìn cái mặt, tìm không được nửa kia cũng không phải lỗi do mình.

Lại nói tới sau đó, hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi Dương Thông và Vương Kiệt Hi bắt đầu ngồi cùng một chỗ, cùng nhau oán hận mấy "lão" đã giải nghệ, mắng chửi có chút lớn tiếng, đề tài nói chuyện có thể được đưa xa 8 ngàn dặm khiến cho ông cụ đi ngang cũng qua nhìn bằng ánh mắt đầy khó hiểu.

"Tuyển thủ mùa 3 bây giờ còn lại mỗi hai người, nói không chừng năm sau còn lại mỗi mình ông." Dương Thông thở ngắn thở dài, não nề như một gã lớn tuổi trải qua hết sự đời, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, thổn thức thế sự vô thường.

Vương Kiệt Hi hỏi: "Cậu muốn giải nghệ?"

Dương Thông nhún vai: "Không, trạng thái của tui vẫn có thể đánh thêm 500 năm nữa cũng được. Nhưng hiện tại trường giang sóng sau xô sóng trước, người cũ sợ là bị đập muốn tan nát trên bờ cát. . . Sau này coi như không còn hi vọng làm ngôi sao nữa rồi."

Vương Kiệt Hi im lặng thật lâu, Dương Thông cho rằng đây là do Ma Thuật Sư -trời ban- tiên sinh này không biết cách an ủi người khác, tuy rằng mình cũng không cần an ủi.

Lúc mở miệng, Vương Kiệt Hi thế mà lại nói: "Gần đây, khi thi đấu cậu trông rất vui."

"Là do tui có thể tự do di chuyển trong bản đồ hơn, nhiệt huyết của tui dâng trào do nhiều năm ngột ngạt tích tụ dần. Sướng nhất không phải là chơi rành một bản đồ, mà sướng nhất là khi làm người chiến thắng trong kiếp sống của người mê game.” Dương Thông bày ra vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

Vương Kiệt Hi gật đầu, ôm cánh tay dựa vào thân cây, chăm chú nhìn những chồi non màu xanh kiên cường, bất khuất, khoẻ mạnh lại nảy lộc đâm ra từ khe hở của những miếng gạch nền, không biết đang nghĩ gì.

Dương Thông nhìn hắn một hồi, đột nhiên nói: "Nếu cậu không phải Vương Kiệt Hi, tui đã sớm an ủi rồi!"

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không nói gì lại quay về trạng thái cúi đầu. Hai người lén ra ngoài dĩ nhiên không mặc đồng phục, Vương Kiệt Hi mặc một chiếc áo phông trắng rộng, ở giữa áo có in hình con thỏ đáng yêu nhưng lại trông khá rẻ tiền. Gần đây thi đấu không hề ít, gặp lại liền gầy hơn một chút, khiến cho cái thân cao trên 1.8m kia trở nên có chút yếu đuối, mong manh.

Dương Thông thở dài trong lòng. Đừng thấy tên này bề ngoài không đô con được như Hàn Văn Thanh, không bá khí được như Tôn triết Bình, nhưng trong tâm lại đàn ông vô cùng. Có chuyện gì hắn đều tự mình gánh vác, có mệt mỏi cũng tự cắn răng tiếp tục, vẫn không coi những thứ đó ra gì.
Bọn họ thật ra chẳng ai cần an ủi. Còn Vương Kiệt Hi, có lẽ không có ai đủ tầm để an ủi hắn.

Từ lúc Vương Kiệt Hi bắt đầu thả hồn trên mây, hắn như biến thành một tên đầu gỗ, đứng dưới tán cây làm tổ nửa ngày không nhúc nhích. Dương Thông hắng giọng một tiếng, thành khẩn nói: "Lão Vương có chuyện này. . ."
Vương Kiệt Hi nói: "Sao?"

“Dáng pose tựa lưng vào cây nhìn cùng ngầu thật đấy, nhưng thân cây đen thùi, áo ông màu trắng.”

Vương Kiệt Hi : “. . .”

Vương Kiệt Hi cuối cùng cũng từ bỏ tạo hình soái ca trầm tư bên gốc cây, ngoan ngoãn tìm ghế mà ngồi xuống. Vào ngay lúc đó, Dương Thông cảm thấy mình hoàn toàn có thể tưởng tượng được hình ảnh cậu ta về già sẽ trông như thế nào: Ông cụ tóc trắng xoá sau giấc ngủ trưa ra ngồi dưới tán cây, tay phe phẩy quạt, chân vắt qua đùi đọc sách chơi cờ, có thể trên mũi sẽ có thêm chiếc kính lão. Ánh sáng chiếu xuyên qua bóng cây loang lổ in trên người hắn, trên bàn đá đặt một chung trà, còn con mèo làm ổ dưới chân hắn ngủ gà ngủ gật.

Không một ai biết rằng tên của hắn đã từng được đồng thanh hô vang bởi mấy ngàn người ngồi chật ních cả nhà thi đấu, trên diễn đàn có một đoàn em gái và một vài vị hán tử tuyên bố phải gả cho hắn. Cũng không ai hiểu được trên vai của hắn đã từng gánh vác rất nhiều thứ quan trọng, âm thầm một mình nhưng lại có thể tiến xa tới vậy. Nhưng vẫn luôn có người nhớ rằng, khi những tờ lịch thay nhau được xé xuống, mọi thứ chậm chạp trôi qua, vĩnh viễn không bao giờ biến mất, gốc rễ của Vi Thảo.

Nhìn lại quá khứ, hắn chỉ giống như một ông lão hết sức bình thường.

Lại gần hơn chút thì phát hiện là một ông lão mắt to mắt nhỏ hết sức bình thường.

Ngoài ra thì so với mọi người cũng không có gì khác biệt.

Đa số mọi người, bao gồm luôn cả phóng viên, đều đánh giá Vương Kiệt Hi là người thành thục, thận trọng, biết lấy đại cục làm trọng, đủ tỉnh táo và lý trí, có phong thái đội trưởng trong truyền thuyết. Những người trẻ tuổi mê game phần lớn đều tràn đầy nhiệt huyết, nhưng đối với Vương Kiệt Hi – người vừa bước lên sàn thi đấu chuyên nghiệp liền kéo theo mưa giông, không thể hiện ra bao nhiêu nhiệt huyết so với người khác. Hắn từ trước tới nay đều làm hết chức trách của mình, đóng vai trò đội trưởng – người mà các đội viên có thể dựa vào, dẫn dắt Vi Thảo không ngừng tiến về phía trước.

Trên thực tế, đối với Vương Kiệt Hi mà nói, cảm xúc mãnh liệt và nhiệt huyết của một người chơi Vinh Quang thuần tuý luôn sáng rực, chưa bao giờ biến mất, ngọn lửa sâu trong lòng hắn vẫn luôn yên tĩnh cháy mãi. Ngọn lửa được tích tụ dần ngay những ngày đầu hắn đặt chân vào game, cho tới khi đến giải thế giới thì lại bùng cháy lên hừng hực tựa Mặt Trời.

Nói tới lời mời, vì Liên minh muốn Vương Kiệt Hi làm đội trưởng cho đội tuyển quốc gia, nên hắn biết được tin tức sớm hơn người khác. Không đến mấy hôm sau, không biết Dương Thông từ nơi nào nghe được phong thanh, gọi điện thoại đường dài cho hắn suốt đêm: “Lão Vương à -- -- mấy người bây giờ còn muốn đi nước ngoài đánh Vinh Quang nữa sao?!”

Vương Kiệt Hi cảm thấy chuyện này cũng không có gì cần phải giấu, nên thuận tiện đáp một tiếng.

Dương Thông ở đầu bên kia điện thoại kích động không ngừng: “Chậc chậc chậc thật là. . . Tui không biết nói gì cho phải, đây là đại diện quốc gia đi thi đấu, tuổi trẻ tốt thật.”

Vương Kiệt Hi thấp giọng cười một tiếng: “Không còn trẻ nữa.”

“Cũng vậy, mùa 3 có mình ông là mạnh nhất, tụi tui bây giờ cũng thi đấu luân phiên. Tuy nhiên cũng không có gì phải rầu rĩ cả, ông tuy già nhưng gừng càng già càng cay, chưa nghe câu 'nhà có một già như có một bảo' sao. . ."

"Được rồi được rồi, sao hôm nay có hứng thú vậy?" Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ, "Tương lai rốt cuộc vẫn dành cho người trẻ."

"Ừ, tuổi thọ của tuyển thủ chuyên nghiệp cũng dài, Liên minh dần hoàn thiện hơn, hạnh phúc càng được nhân đôi." Dương Thông cũng không khua môi múa mép nữa, nhìn cảnh đêm chân thật bên ngoài khung cửa sổ, muôn vàn cảm xúc bỗng trỗi dậy, "Mà tui cảm thấy có thể cùng chiến đội đi tới cùng, cũng không phải một kết thúc quá tệ."

Giải đấu chuyên nghiệp dần đi vào quỹ đạo, chiến đội không còn chỉ là một nhóm người trẻ tuổi dư thừa nhiệt huyết, vừa kích động, vừa hào hùng tụ lại với nhau. Trôi theo thời gian, Vinh Quang sẽ vẫn tiếp tục được kế thừa.

May mắn là vẫn còn tồn tại một thứ không thay đổi.

Dương Thông mang theo hành lý, chạy đi Zurich để xem trận đấu, cuối cùng trước cửa khách sạn được đặt trước cho đội tuyển quốc gia thì gặp người quen cũ. Đi hỏi thăm thì biết được quả nhiên đã có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp của nước mình đã tới rồi, liền đặt ngay cái phòng sát vách, đi hết một lượt cả tầng lầu, không khí bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Một đám người oanh oanh liệt liệt kéo nhau đi tới nhà thi đấu, giống như đang chuẩn bị cho một giải đấu không chính thức như Ngôi Sao Hội Tụ.

Sau khi giành được quán quân thế giới, các thành viên của đội tuyển quốc gia vì phải tham gia các loại hoạt động nên vô cùng bận rộn, phải đến tận 3 ngày sau, Dương Thông mới có thể ngồi cùng phòng ăn với Vương Kiệt Hi lần nữa. Hai người ngồi kế nhau bàn về trận chung kết, nói đến quên cả việc ăn. Dương Thông "A" một tiếng.

"Lại nói, giá phòng Zurich thế nào?"

Vương Kiệt Hi lau miệng: "Làm sao, nghĩ tới việc chuyển tới đó dưỡng lão?"

"Nếu có thể chuyển qua đó sống thật thì đương nhiên là muốn rồi, trời ngày nào cũng xanh, mây thì trắng, không khí trong lành, người dân cũng thân thiện, rất thích hợp để định cư." Dương Thông ngửa mặt 45 độ nhìn trời.

"Việc này có thể hỏi thăm." Vương Kiệt Hi đứng dậy, đẩy ghế lại, "Có điều. . . Lão Dương, tôi nói thật, tiếng anh của cậu không phải quá tệ sao?"

Dương Thông trong nháy mắt như bị trúng Đạn Đông Cứng, sau vài giây mới vỗ đùi: "Tui nói bỗng dưng cảm thấy Trung Quốc là tốt nhất, chưa kể. . .vào thời khắc dân tộc Trung Hoa của chúng ta lâm vào nguy nan ~ đến dân Mỹ cũng sẽ gào thét —— "

Vương Kiệt Hi không khỏi híp mắt nhếch mép cười họ Dương một phen, ngoài cửa, Zurich lúc 5 giờ ánh nắng đã thôi gay gắt.

Hắn nói: "Nhìn vào mắt tôi, tự hiểu."

-END-
 

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#2
Vương Kiệt Hi một tay chống cằm, không nhanh không chậm gắp một đũa thịt dê nhúng vào nồi lẩu, phần dầu ớt đỏ au nổi lềnh bềnh phía trên. Hắn thuận miệng nói: “Trái ôm phải ấp mà đi thẳng tới đỉnh cao cuộc sống.”

Dương Thông cười sặc sụa: “Thật sự ngốc như vậy?”

“Ừ.” Vương Kiệt Hi không chút để tâm vẫn tiếp tục cho thêm dầu vừng vào trộn mọi thứ lại với nhau, “Ôm lấy nữ thần Vinh Quang.”

Dương Thông nhìn hắn đầy vẻ thương xót: “Cẩu FA.”

“Hoặc tay trái ôm cúp quán quân mùa 5, tay phải thì cúp quán quân mùa 7 cũng được.” Vương Kiệt Hi nói, thuận tay gắp luôn hai cục sủi cảo ra ngoài cho bớt nóng, nghiêng đầu nhìn Dương Thông, mỉm cười dịu dàng.
Đm Vương Kiệt Hi anh cười dịu dàng mà nói lời cay đắng thế =)))) Ôm cúp quán quân đi tới đỉnh cao nhân sinh anh đây là đang bắt nạt Dương đội ahahaha Dương đội anh đừng thương tâm lão Vương tính ổng vốn thế mà hahahaha
Vương Kiệt Hi ngẫm nghĩ, rồi nói: “Liên minh có hai loại người có thể dễ dàng tìm được đối tượng hẹn hò.”

Dương Thông bày ra vẻ mặt có trời sập xuống cũng đách tin: “Cả đám toàn là lũ trạch nghiệm game, kẻ tám lạng người nửa cân.”

“Một loại được gọi là Chu Trạch Khải.”

Dương Thông sầu não: “Thế giới bây giờ chỉ biết nhìn mặt! Nhân loại thật nông cạn!”

“Một loại khác được gọi là Tôn Triết Bình.”
Vương đội uy vũ, phán gì trúng nấy =)))) Đại Tôn Tiểu Chu hai người đại diện hai thế lực tiền tài và sắc đẹp của Liên minh, sự thật phũ phàng nhưng nó đúng quá mà hahaha em cười chết mất Vương Kiệt Hi giải nghệ xong anh đi làm thầy bói đi hahahahahaha

Fic này vừa hài hước lại có nhiều đoạn sâu sắc. Trước nay chỉ thấy Vương đội đấu võ mồm với Diệp thần và hai người Dụ Hoàng, hóa ra còn có một vị nữa cũng ngày ngày nghe lời vàng ngọc của Mắt Bự =))))

Dương Thông và Vương Kiệt Hi cùng ra mắt mùa ba, một người vừa xuất đạo đã thẳng tiến đến đỉnh cao, một người ngày ngày cố gắng cống hiến hết mình. Cả hai đều đáng kính trọng, tình bạn của hai người cũng rất đẹp, rất đáng quý, không có ghen tị, vụ lợi, đối đãi chân thành. Thật mong có một người bạn như Dương đội.

Cảm ơn Lãi đã edit một fic hay như thế này <3333
 

Quy Khứ Lai Hề

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
22
#3
Dương Thông cảm thấy có chút nghẹn.

Mấy đứa. . .có nghe đến Ba Lẻ Một Độ bao giờ chưa?

Lăn lộn một thời gian dài trong Liên minh, Dương Thông đại đại người điều khiển nhân vật thích khách tiếng tăm lãy lừng cũng có một fanclub riêng cho mình, đa số là fan nam, làm fan bằng cả lý trí và con tim. Vì thế Dương Thông chỉ có thể nhìn các chị em gái trên mạng khóc lóc lực bất tòng tâm, hô hào đòi đại nam thần Vương Kiệt Hi phát phiếu lão công, sau đó lại thổn thức vì đào hoa vận của mình chưa tới.

Đương nhiên sau một khoảng thời gian, Dương Thông cũng làm ngơ, nếu so về thực lực, không có gì bàn cãi. Chủ yếu là thời đại này chỉ toàn nhìn cái mặt, tìm không được nửa kia cũng không phải lỗi do mình.
Lẽ ra Dương Thông nên tự an ủi mình “ít nhất mắt mình đối xứng” =))) Anh ơi làm người phải tự luyến một tí, nhất là khi đối diện với Mắt Bự nói không nhiều nhưng mở mồm ra là thối ngang Diệp Bất Tu =))
Đa số mọi người, bao gồm luôn cả phóng viên, đều đánh giá Vương Kiệt Hi là người thành thục, thận trọng, biết lấy đại cục làm trọng, đủ tỉnh táo và lý trí, có phong thái đội trưởng trong truyền thuyết. Những người trẻ tuổi mê game phần lớn đều tràn đầy nhiệt huyết, nhưng đối với Vương Kiệt Hi – người vừa bước lên sàn thi đấu chuyên nghiệp liền kéo theo mưa giông, không thể hiện ra bao nhiêu nhiệt huyết so với người khác. Hắn từ trước tới nay đều làm hết chức trách của mình, đóng vai trò đội trưởng – người mà các đội viên có thể dựa vào, dẫn dắt Vi Thảo không ngừng tiến về phía trước.

Trên thực tế, đối với Vương Kiệt Hi mà nói, cảm xúc mãnh liệt và nhiệt huyết của một người chơi Vinh Quang thuần tuý luôn sáng rực, chưa bao giờ biến mất, ngọn lửa sâu trong lòng hắn vẫn luôn yên tĩnh cháy mãi. Ngọn lửa được tích tụ dần ngay những ngày đầu hắn đặt chân vào game, cho tới khi đến giải thế giới thì lại bùng cháy lên hừng hực tựa Mặt Trời.
Thực sự là chân dung của Vương luôn nhỉ. Bề ngoài của anh là ít nói, nhưng lí trí và thấu hiểu, nhưng ít ai nhận ra được nhiệt huyết của anh với Vinh Quang. Hoặc cũng có lẽ niềm đam mê đó cũng như con người anh, ẩn rất sâu, như bảo thạch bị vùi trong bùn đất, phải đi rất lâu hiểu rất rõ mới thấy được vẻ đẹp của nó.
 

Bình luận bằng Facebook