Hoàn [Hoàng Thiếu Thiên] Hoàng Thiếu Thiên không phải là biểu tượng của Lam Vũ.

KaoriShun

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
395
Fan não tàn của
Tán Tu, Dụ Hoàng
#1
Tác giả: Khiêm Hòa

Edit: @KaoriShun

Beta: @Vịt Xinh Xắn


Hoàng Thiếu Thiên không phải là biểu tượng của Lam Vũ.

Trịnh Hiên nhấc chân bước vào mở cửa phòng của mình, phát hiện trên bệ cửa sổ trồng cây xanh tươi tốt, Hoàng Thiếu Thiên đang cầm tách cà phê hết sức chuyên chú nhìn chậu cây xương rồng đang cần tưới nước, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên người hắn những vệt nắng mờ ảo.

Trịnh Hiên lặng lẽ lùi về sau hai bước, nhìn kỹ một chút bảng tên trên cửa ký túc xá.

Hoàng Thiếu Thiên để chiếc tách xuống: " Không vào nhầm không vào nhầm, tôi chờ cậu lâu rồi, mau mau vào đây."

Trịnh Hiên đề phòng mà tiến vào, thuận tay đóng cửa lại: "Hoàng thiếu. . . Tìm tôi có việc gì?"

"Kỳ thật cũng không phải việc to tát gì, đầu tiên có thể cam đoan tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng công việc chiến đội hoặc là trình độ của tôi, cho nên nói hay không nói cũng không có khác biệt lớn thế nhưng kìm nén rất khó chịu, đồng thời vấn đề này tương đối riêng tư, nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn. . . Tôi suy đi nghĩ lại cân nhắc lợi hại cực kỳ lâu, vốn định khi thời cơ chín muồi thời gian phù hợp địa điểm chính xác sẽ nói hết một lượt, dù sao lâu nay nhịn không nói ra thật sự khiến tôi rất phiền, mà nói ra thì lại không biết bắt đầu nói từ đâu...”

"Dừng." Trịnh Hiên đau khổ ngắt lời hắn, "Rốt cuộc là thế nào?"

"Tóm tắt chung quy lại là ——" Hoàng Thiếu Thiên hít sâu một cái khí, "Rất nhiều fan hâm mộ hiểu nhầm hình tượng đẹp trai lạnh lùng của tôi."

"Có câu này không biết có nên nói hay không. . ."

"Không được. Bản Kiếm Thánh đẹp trai lạnh lùng không cho phép phản bác." Hoàng Thiếu Thiên tức giận liền rút một cây gai xương rồng.

Trịnh Hiên không khỏi run lên: "Vậy tìm tôi làm gì?"

Hoàng Thiếu Thiên nói: "Người ta thường nói, trong cuộc u mê đứng ngoài sáng rõ, nhìn ngang thành dãy nghiêng thành ngọn, cao thấp xa gần nhìn khác ngay, non chồng nước nổi ngờ không lối, liễu rậm hoa tươi lại một thôn, cho nên Trịnh Hiên cậu hãy dùng tôn nghiêm và lý trí của một trực nam phân tích khách quan đánh giá một chút. . ."

Trịnh Hiên nói: "Không soái."

Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."

Hoàng Thiếu Thiên giơ cây xương rồng lên giật một cái, lộ ra nụ cười hiền lành của Dụ Văn Châu: "Bạn trẻ, nói chuyện chú ý một chút."

Trịnh Hiên vô thức bảo vệ mái tóc của mình,: "Hoàng thiếu tôi sai rồi, phân tích đánh giá cái gì?"

Hoàng Thiếu Thiên nói: "Vì sao có vài fan luôn nói tôi tươi sáng đáng yêu, mà không phải đẹp trai lạnh lùng? !"

Nhìn cây xương rồng trơ trụi vô cơ mà bị thương đang sưởi nắng trong ánh chiều tà, Trịnh Hiên mở to mắt tiêu hóa ẩn ý trong lời nói của Hoàng Thiếu Thiên một hồi, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hắn lấy điện thoại mở web nhập từ khóa, tìm mấy tấm ảnh chụp góc nghiêng thần thánh của Chu Trạch Khải ngồi trên băng ghế tuyển thủ quan sát trận đấu.

Trịnh Hiên đem điện thoại giơ lên Hoàng Thiếu Thiên trước mắt: " Đẹp trai lạnh lùng chứ?"

Hoàng Thiếu Thiên miễn cưỡng gật đầu: "Nhưng rõ ràng tôi cũng không kém gì mà, trên mạng có tấm nào của tôi không đem ra so xem?"

"Không có."

"Thế quái nào?! Tốt xấu gì tôi cũng là game thủ chuyên nghiệp sở hữu mấy trăm ngàn fan của Vinh Quang kiêm nhà nghệ thuật biểu diễn trứ danh, sao không có ai chụp gương mặt soái khí của Kiếm Thánh Lam Vũ vậy? !"

Điện thoại lại lần nữa bị giơ lên trước mặt Hoàng Thiếu Thiên.

[ Hoàng Thiếu Thiên cùng tuyển thủ Dụ Văn Châu thì thầm trò chuyện. gif]

[ Hoàng Thiếu Thiên đối đầu cùng Từ Cảnh Hi trong cuộc chiến bong bóng thoại. mp4]

[ Hoàng Thiếu Thiên hài lòng nhìn hướng về đội bên cạnh Diệp Tu dựng ngón giữa toàn bộ hành trình cao [ bất ngờ ] thanh [ này là ] không [ từ mẫn cảm] mã bản. . rmvb]

[ Hoàng Thiếu Thiên chăm chú nhìn màn hình điện thoại tự mình lẩm bẩm. avi]

[ Hoàng Thiếu Thiên xem so tài đến một nửa danh sách điện thoại gọi điện thoại. mkv]

. . .

Hoàng Thiếu Thiên oan ức miệng liền hỏi: "Tại sao không có một tấm ảnh nào ở trạng thái tĩnh vậy?"

Miệng ông có bao giờ tĩnh được đâu. Trịnh Hiên thầm oán lặng lẽ nhích đến bên cửa sổ, bảo vệ cây xương rồng mà mình cố gắng chăm sóc: "Khụ khụ, xem từng ấy cái ảnh động đã hiểu ra được vấn đề chưa?"

Hoàng Thiếu Thiên suy nghĩ một hồi, dùng ánh mắt hồ nghi đem Trịnh Hiên từ đầu đến chân nhìn kỹ một lần.

"Cậu thầm mến Chu Trạch Khải?"

Hoàng Thiếu Thiên bỏ rơi đồng chí Trịnh Hiên "Bị ái tình che đậy hai mắt", gõ mở cửa ký túc xá Từ Cảnh Hi bên cạnh. Trong phòng, Từ Cảnh Hi đang mở máy tính xem lại phần đoàn đội của Ngôi Sao Hội Tụ mùa bảy, vừa lúc đến đoạn Nhất Diệp Chi Thu cùng Diệt Sinh Linh tấn công Đại Mạc Cô Yên, giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Dạ Vũ Thanh Phiền đột nhiên giết tới, dùng Đâm Ngược Gió xảo diệu mà đem Diệt Sinh Linh cuốn vào phạm vi công kích, cứu được nhà quyền pháp đang hai mặt giáp công.

Trên khán đài tiếng vỗ tay như sấm dậy, loại này tập kích đặc sắc không chỉ có thể xoay chuyển cục diện, mà càng thúc đẩy sự nhiệt tình của fan hâm mộ. Đối thủ bất ngờ bị chém đứt bao nhiêu máu, khán giả liền như thể tung bao nhiêu máu gà, hận không thể dùng tính mạng hoan hô, làm cho tuyển thủ cảm nhận được tình yêu và ủng hộ của bọn họ.

Sau đó kênh chat chung đột nhiên tăng tốc gấp đôi.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Ai nha tôi thật sự là quá lợi hại, Tam Đoạn Trảm Tam Đoạn Trảm Tam Đoạn Trảm

Dạ Vũ Thanh Phiền: Trên thế giới làm sao lại có người soái như tôi, Thăng Long Trảm Rút Đao Trảm Đâm Liên Chớp

Dạ Vũ Thanh Phiền: Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm định thiên hạ! Ha ha ha chiêu thức mới ra đời ! Đồng môn kiếm khách ngoài trận mau mau note lại coi!

Dạ Vũ Thanh Phiền: Học mà không suy tư tất sẽ sai lầm, suy tư mà không học tất sẽ bế tắc. – by Hoàng Thiếu Thiên

. . .

Từ Cảnh Hi duỗi tay vẫy Hoàng Thiếu Thiên trước mặt: "Hoàng thiếu?"

Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: "Nói tới lãnh khốc vô tình, cậu nghĩ tới rồi ai?"

Từ Cảnh Hi suy nghĩ một hồi, nói: "Ái Tân Giác La Vĩnh Kỳ."

Hoàng Thiếu Thiên: "? ? ?"

"Ban nãy sau khi vào cửa anh bảo có chuyện lớn muốn nói, thế nào?" Từ Cảnh Hi dùng ống hút đâm uống một hộp sữa chua.

Hoàng Thiếu Thiên chăm chú nhìn màn hình máy tính, thuận miệng nói: "Trịnh Hiên thầm mến Chu Trạch Khải."

Từ Cảnh Hi phun một ngụm sữa chua ra ngoài.

"Thật sự? Trịnh Hiên? !"

"Kỳ thực không chắc lắm." Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục không yên lòng miệng lưỡi dẻo quẹo, "Cũng khả năng là Lý Hiên."

Từ Cảnh Hi: "? ? ?"

"Nhưng tôi chỗ nào không bằng Chu Trạch Khải?! Bây giờ mọi người rất hời hợt, không thể nhìn thấy một trái tim tích cực thông qua ngoại hình đẹp trai của tôi..."

Từ Cảnh Hi hơi nhướng mày, cảm giác chuyện không hề đơn giản. Hắn ngập ngừng chỉ vào cửa ký túc xá của Trịnh Hiên bên kia bức tường: "Anh mới đây... Cùng cậu ấy trao đổi ý kiến?"

"Phải đó, tôi cùng Trịnh Hiên đã nói về những vấn đề đã làm tôi lo lắng bấy lâu nay, vạn vạn không ngờ tới hắn chỉ muốn Chu Trạch Khải, thật sự là làm người khác sợ run! Ấy thế nhưng thói đời như vậy, Chu Trạch Khải chỉ cần tùy ý cười với ai một cái, người kia cơ bản là đến chuyện con bọn họ sau này đi nhà trẻ nào cũng đã nghĩ đến kỹ càng, nói một câu nhiều hơn năm từ, tính dư như thể đôi vợ chồng già cầm lương hưu dạo công viên cho bồ câu ăn. . ." Hoàng Thiếu Thiên than thở lùi tới cửa: "Quên đi, tôi sẽ tự mình về phòng làm một mỹ nam tử yên tĩnh."

Trên màn ảnh máy vi tính còn chiếu cảnh Dạ Vũ Thanh Phiền mang theo lời rác rưởi tấn công mãnh liệt, Hoàng Thiếu Thiên giậm chân chạy xuyên qua hành lang. Quanh người hắn sáng rực đến đủ để ấm áp người khác thấy hỏa diễm quá mức chói mắt, che đi gần như hoàn toàn tầng băng lạnh lẽo chảy trôi bên trong.

Sau khi trở về phòng mình, Hoàng Thiếu Thiên giống như hổ nhào một đường nhảy lên tới giường, kéo lấy chiếc gối đệm ở trước ngực, lấy điện thoại tìm kiếm hình ảnh. Từ khóa: Hoàng Thiếu Thiên.

Mặc dù rất hiếm khi có thể bắt được một người ghế rảnh không ngồi như Hoàng Thiếu Thiên, nhưng những tấm ảnh của hắn trên mạng vẫn khá nhiều, phần lớn đều là khi tham gia hoạt động cùng Lam Vũ các đội viên chụp ảnh chung, đứng tại bậc đỡ cao trên sân khấu, mặc đồng phục Lam Vũ đầy màu sắc rực rỡ của ánh đèn, cùng đồng đội kề vai sát cánh so kéo tay, nhếch môi cười ra hai hàm răng trắng.

Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng lướt trang, tìm được một tấm thanh tân thoát tục fan chụp được ngoài phố.

Trong ảnh, cậu bạn nhỏ dựa cây cột đèn đường cúi đầu nhìn điện thoại. Hắn mang một chiếc ba lô với áo khoác đen và quần chín phân màu xám, cả người bao phủ màu trắng nhu hòa trong ánh đèn, một tay đút túi một tay giơ sản phẩm điện tử, gương mặt phồng lên dùng miệng nhai kẹo cao su để thổi ra một bong bóng nhỏ màu trắng.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn tấm ảnh rất lâu, cũng không thể nhớ đây là khi nào chụp tới. Hắn không phải là con nít, dù sao sẽ có một cỗ khí chất thiếu niên phát từ trong ra ngoài, cười lên nét tươi sáng ngập tràn, lộ ra cả răng nanh. Lúc này trong ảnh nhìn bản thân tựa như chưa kinh qua gian khổ to lớn, không buồn không lo chờ đợi cái gì.

Ngẩn người thời gian chờ quá dài, điện thoại màn hình đột nhiên tối sầm, phản chiếu ra Hoàng Thiếu Thiên gương mặt chán chường đã ba ngày không cạo râu.

" Móa!" Hoàng Thiếu Thiên cười đến cánh tay trượt đi, cả khuôn mặt vùi vào trong gối. Nằm yên năm giây sau, hắn tuyệt vọng đứng lên và lật lấy chiếc vớ cũ đặt ở dưới gối.

Sau khi xử lý các vấn đề còn sót lại, Hoàng Thiếu Thiên nằm lại trên giường, đổi tư thế tiếp tục lật ảnh chụp. Chưa lật được vài trang hắn liền tìm được một tấm ảnh vẻ mặt đầy nghiêm túc, nhìn khung cảnh hẳn là ở trại huấn luyện Lam Vũ, mình ngậm kẹo que ngồi trước máy tính, tay phải nắm chuột, tay trái ở trên bàn gõ bay nhanh di chuyển thành một mảnh bóng mờ.

Nhìn góc độ hẳn là học viên ở trại huấn luyện chụp trộm, ghi rằng Lam Vũ Kiếm Thánh đến chỉ đạo có phong thái vĩ đại. Hoàng Thiếu Thiên sờ sờ cằm, tình cảnh này hắn thật đúng nhớ kĩ, bởi vì trong ảnh ắt hẳn là mình đầu tiên cùng Lư Hãn Văn PK một trận đấu Vinh Quang.

"Ai nha, bạn nhỏ này thật ghê gớm, có thể cùng tui đánh bốn mươi giây vẫn không khóc lóc tìm mẹ thật sự hiếm thấy a, điều này nói rõ trình độ của hai ta chênh lệch dưới mười cái tháp Quảng Châu. Khá lắm, phần lớn người chơi cùng bản Kiếm Thánh chênh lệch tối thiểu ít nhất hai chục cái tháp Đông tháp Tây Quảng Đông xếp lại. Ayo! Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm không tồi không tồi, xem ra có thể biến ra tám cái ảo ảnh. . ."

Đối diện Lư Hãn Văn phồng má tập trung đánh cao độ, Hoàng Thiếu Thiên vừa đánh vừa nói chuyện đùa giỡn với tiểu tử quên cả trời đất. Đang nói vui vẻ, bỗng một que kẹo bị nhét vào miệng.

Hoàng Thiếu Thiên trong game thao tác liên tục không thể quay đầu nhìn người, chỉ đành ngậm kẹo que mơ hồ không rõ tiếp tục lải nhải: "Ai ai ai này ai a thất đức như vậy, lòng mang ý đồ xấu phân tán sự chú ý của tui có phải hay không! Quá ngây thơ, chú em mà đòi triệt tiêu ý chí của anh đây? ! Không thể! Nhìn anh đánh tả ba kiếm hữu ba kiếm Băng Vũ xoay xoay thanh máu run lẩy bẩy. . ."

Trong lúc nói trận đánh đã xong, Hoàng Thiếu Thiên lấy tai nghe ra, ngửa mặt nhìn kẻ quấy rầy cuộc chiến vừa rồi. Dụ Văn Châu mặt bất đắc dĩ đứng sau lưng hắn: "Xem ra sau này phải dùng kẹo đường ngăn chặn miệng của cậu."

Hoàng Thiếu Thiên sợ đến dẫm chân, mang ghế xoay trượt ra xa một mét: "Đội trưởng, cậu muốn nghẹn chết tui a!"

Dụ Văn Châu ngẩng chân mày: "Đối xử bạn nhỏ kiềm chế một chút."

Hoàng Thiếu Thiên nháy mắt mấy cái, vội vàng dẫm chân đạp mấy lần vòng trượt tới bàn Lư Hãn Văn bên cạnh. Cậu bạn nhỏ chưa thoát ra, tiểu kiếm khách vẫn cứ đeo tai nghe ngơ ngác mà nhìn thế giới Vinh Quang, Hoàng Thiếu Thiên trong lòng chính là hồi hộp một tiếng: Mình nói lời rác rưởi quả thật có nhiều một chút xíu, sẽ không đem người bạn nhỏ đả kích rồi ư?

Mà Lư Hãn Văn dường như lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, vừa nghiêng đầu liền đối diện Hoàng Thiếu Thiên quan tâm lo lắng hiện rõ trên mặt. Hoàng Thiếu Thiên hắng giọng, dự định cổ vũ một phen người kế thừa Lam Vũ đời mới tiếp theo. Kết quả không chờ hắn tới kịp mở miệng, Lư Hãn Văn đã nhảy lên một cái, hai mắt tỏa sáng phấn chấn đến hoảng.

"Hoàng thiếu quá soái rồi!"

Hoàng Thiếu Thiên lập tức vui vẻ lại sung sướng, đứng dậy sờ đầu cậu đến rối xù: "Trẻ nhỏ dễ dạy trẻ nhỏ dễ dạy! Tiểu Lư anh thấy cậu sau này tuyệt đối là tài năng xứng đáng, trụ cột cả đội, bảo vật Lam Vũ, kiếm khách tương lai! Hiện tại tuy chưa đủ vẫn có thể bù đắp mà, trẻ tuổi chính là tiền tài, sau này trách nhiệm tạm biệt Hàn Văn Thanh tiêu trừ Vương Kiệt Hi đâm bay Trương Giai Lạc diệt sạch Tiêu Thời Khâm liền giao cho trong tay cậu, Lam Vũ đệ nhất vũ trụ mạnh nhất Liên minh!"

Lư Hãn Văn nắm tay: "Vâng!"

Một bên các đội viên vây xem đều nở nụ cười: "Hoàng thiếu cậu lại bành trướng thêm, liền có thể trực tiếp rời khỏi liên minh Vinh Quang, gia nhập liên minh chính nghĩa rồi!"

Hoàng Thiếu Thiên xua tay: "Ta lựa chọn báo thù."

Hoàng Thiếu Thiên nâng điện thoại trên giường lăn một vòng, đem tấm ảnh gửi đến QQ group Lam Vũ.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Cho phép các cậu sau khi tôi giải nghệ đem bản soái ca phiếu khởi lai.

Cả team dồn dập hiện vẻ mặt nôn mửa, Hoàng Thiếu Thiên đăng xong tấm ảnh liền chạy, chuyển giao diện tiếp tục lục ảnh. Nhìn ảnh dìm hắn thật sự cần dũng khí, hắn đã ngắm thấy ba bức mình ngửa mặt lên trời cười rộ, mấy chữ "Đừng căng thẳng, ta không phải người tốt lành gì" viết đầy mặt. May mà thời gian không phụ lòng người, trong nhiều tấm ảnh, hắn tìm thấy một tấm ảnh đầy nghệ thuật mà không mất đi phong độ.

Người chụp hình rõ ràng đứng rất xa, bầu trời cùng biển cả nối liền một chỗ, bầu trời chìm xuống sắc trời tối, trên bờ cát trống trải có một người đang cất bước rời đi. Nếu không phải xa kia là đồng phục Lam Vũ nhuộm hoàng hôn không lâu, ai cũng không nhận ra người này đơn độc chạy tới bờ biển yên tĩnh suy nghĩ là át chủ bài của Lam Vũ.

Trước thực tế phiền lòng về thất bại trận chung kết mùa thứ tám, ngày nào đó Hoàng Thiếu Thiên sau khi kết thúc huấn luyện liền thay đổi dép lào đi ra bờ biển. Hắn không chọn bãi biển nổi tiếng, tùy ý tự do bên bờ biển vắng vẻ tìm cái tĩnh lặng, chậm rãi giẫm lên sỏi từ đất liền về phía biển. Nước biển mát lạnh chưa quá mu bàn chân đập mắt cá chân, không ngừng lui xuống lại lần nữa xông tới.

Hoàng Thiếu Thiên chăm chú nhìn về phía chân trời, chậm rãi thở dài, lại đứng một hồi để cho mình hoàn toàn yên tĩnh lại, sau đó xoay người bước trở về với ánh đèn sống động xa xa. Hắn đi rất chậm, mỗi bước dưới chân đều lưu một dấu chân nông ướt cát, chờ nước biển vuốt từng đợt cát lên che lấp.

Phía sau hắn có sóng biển theo đuổi.

Không nghĩ đến khi đó gần đấy có người, còn đem chụp hắn. Hoàng Thiếu Thiên do dự lưu lại, lướt xuống thì bị dọa sợ đến suýt nữa khiến điện thoại nện vào mặt.

"Mọe nó!!! Thằng chết tiệt nào đem ảnh chứng minh của tui truyền lên mạng?!"

Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt nhìn thẻ học sinh trên ghi Tiểu Hoàng rất nhiều năm trước đó, hận không thể thuận trèo lên mạng thiêu hủy tấm ảnh, sao thiếu đạo đức cứ thế phát rồ làm chuyện táng tận lương tâm. . . Mình bắt đầu tiếp xúc Vinh Quang, có lẽ chính là ở cái tuổi trong ảnh này?

Vinh Quang phát triển lâu năm, chuyển nghề chọn kiếm khách không ngoài hai lý do: Một, mang theo một cỗ dày đặc văn hóa truyền thống tình cảm với hiệp khách, hai là fan Hoàng Thiếu Thiên.

Mà Hoàng Thiếu Thiên bản thân lúc đầu chọn kiếm khách, đã không phải vì tự luyến, chỉ có thể là bởi vì có một tấm lòng hiệp nghĩa và tâm hồn bệnh trung nhị muốn lật đổ toàn bộ bất công trên thế gian. Lại một lần bởi vì đi học đọc truyện Kim Dung bị thầy giáo bắt được đi phạt đứng, cùng lúc, thiếu niên vô tri Hoàng Thiếu Thiên ở hàng hiên ngộ thấy đồng bệnh tương liên bởi vì lên lớp đi ngủ nên bị phạt đứng lớp bên cạnh. Hai người vừa gặp mà đã như quen, vì thế Hoàng Thiếu Thiên cùng hắn tán gẫu tưởng tượng mình rơi xuống vách núi bên trong sơn động gặp được cao nhân học được võ công tuyệt thế tương lai đẹp đẽ.

Chiến hữu nói: "Cậu tưởng tượng quá đáng rồi, vách núi mà có cao nhân thì đã sớm trở thành danh lam thắng cảnh rồi, cao nhân đều dọn nhà đến ở biệt thự, căn bản không gặp được."

Hoàng Thiếu Thiên mất mát: "Vậy cả đời tôi thật sự không thể làm đại hiệp?"

"Ngược lại thì không hẳn." Bạn thân vô cùng thần bí liền ôm lấy cổ của hắn, "Bạn à, nghe qua Vinh Quang chưa?"

Hai người ăn ý với nhau, từ phạt đứng biến thành trốn học, song song leo tường đi tiệm net bên cạnh trường. Dưới sự chỉ điểm của chiến hữu già, Hoàng Thiếu Thiên cầm thẻ tài khoản đầu tiên, kích động mà tràn đầy mong đợi đem thẻ đăng nhập vào game Vinh Quang xem bên trong, lại đem tay gõ gõ lên trên bàn phím.

Sau đó, miễn là chuyển động ngón tay, toàn bộ thế giới sẽ chuyển động theo hắn.

Đột nhiên điện thoại rung rung, Hoàng Thiếu Thiên phát hiện là Trịnh Hiên nhắn riêng cho hắn.

Thương Lâm Đạn Vũ: Vì sao Từ Cảnh Hi đột nhiên nhắn tin cho tôi hay, bảo tôi đừng cùng Lý Hiên tranh bạn trai, cân nhắc chọn cậu một chút ???

END
 
Last edited:

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#2
"Hoàng Thiếu Thiên không phải biểu tượng của Lam Vũ." Kể cả là đọc được, nghĩ đến hay tự mình nói ra câu này, em đều không thấy dễ chịu. Hoàng Thiếu Thiên có chỗ nào không xứng đáng để trở thành biểu tượng của chiến đội? Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, xuất phát từ sự hâm mộ đối với thần tượng của em. Càng đọc em càng cảm thấy khâm phục tác giả khi có thể viết ra một fic ý nghĩa như thế này.

Mở đầu dường như rất bình thường, đơn giản chỉ là Hoàng Thiếu Thiên lại không chịu ngồi yên, kiếm đồng đội bày tỏ nỗi lòng một chút. Cho đến khi em đọc đến đoạn Hoàng Thiếu Thiên đấu với tiểu Lư ở trại huấn luyện. Lư Hãn Văn chính là tương lai của Lam Vũ, là người thừa kế mà Hoàng Thiếu Thiên tâm đắc nhất. Cuộc đời tuyển thủ của anh không thể kéo dài mãi vì vậy chỉ có thể tin tưởng giao lại cho hậu bối. Tuy tác giả không nói rõ nhưng lại khiến người đọc không khỏi suy ngẫm, nhất là khi biết được ngày ấy Hoàng Thiếu Thiên đã một mình đi về phía biển, tìm kiếm trong tiếng sóng sự tĩnh lặng. Nhớ lại quá khứ, ngày ấy Hoàng Thiếu Thiên mang theo một tâm hiệp khách, lại thêm chút tò mò của thiếu niên mà đến với Vinh Quang. Có lẽ ngay lúc ấy anh cũng không ngờ mình sau này sẽ trở thành át chủ bài của chiến đội Lam Vũ, kiếm khách số một Vinh Quang được tôn xưng Kiếm Thánh. Nhưng cuộc vui rồi cũng sẽ tàn, Hoàng Thiếu Thiên bước chân vào Vinh Quang đạt được vô số thành tựu cũng sẽ đến lúc phải lui xuống, nhường lại sân khấu cho thế hệ kế tiếp.

Biểu tượng của Lam Vũ không phải là Hoàng Thiếu Thiên, cũng không phải bất kì người nào khác. Biểu tượng của Lam Vũ là giọt nước xanh lam, là cơn mưa mùa hạ, là Kiếm Và Lời Nguyền.

Tựa như lời ủy thác của tiền bối với hậu bối: "Một lòng hướng về vinh quang, đưa Lam Vũ tới nơi cao nhất!"
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Hoàng Thiếu Thiên giậm chân chạy xuyên qua hành lang. Quanh người hắn sáng rực đến đủ để ấm áp người khác thấy hỏa diễm quá mức chói mắt, che đi gần như hoàn toàn tầng băng lạnh lẽo chảy trôi bên trong.
Tui đọc fic nhiều quá, nắm trọng điểm nhanh, nhưng bởi vì nắm quá nhanh, nên tui lại thích chú ý những chi tiết nhỏ nhặt hơn, cảm giác ngắm phong cảnh tươi đẹp trên đường cũng có cái thú riêng so với đi thẳng một mạch tới đích.

Cũng không biết nữa, chỉ muốn nói rằng, tui rất thích câu này. Rất thích rất thích nó, mà thôi.

Hoàng Thiếu Thiên không cần làm gì đặc biệt cả, không cần gồng mình pose dáng cao lãnh, cũng không cần cố ép mình thành một dạng người thế nào. Thiếu Thiên chỉ cần là Thiếu Thiên, sự ấm áp và nhiệt tình đó, hiện diện theo từng chút từng việc nhỏ nhặt một mà cậu ấy làm bất kỳ, không hề là giả tạo.

Tiểu Lư và Dụ đội được cameo ké a, fic về Lam Vũ chẳng có khi nào chỉ đặc tả một người, thật giống như một đại gia đình.

Lam Vũ, thật vui.

Tội bạn Trịnh, nhìn cái cây của bản trụi lá tui cũng thấy áp lực như núi thay bản. Ấy dô, Thiếu Thiên bứt xương rồng không đau tay sao, thấy Thiên nhìn cây kẹo mút còn sợ xanh mặt hơn một cây xương rồng nữa...

Fic debut của chủ nhà là Lam Vũ sao, Lam Vũ chuẩn bị có fan mới à, thật vui vẻ a.
 

KaoriShun

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
395
Fan não tàn của
Tán Tu, Dụ Hoàng
#4
Cũng không biết nữa, chỉ muốn nói rằng, tui rất thích câu này. Rất thích rất thích nó, mà thôi
Cảm ơn Bạch đại thần đã thích. Cảm ơn vì đã để ý những chi tiết nhỏ nhặt.

Thật ra khi đọc truyện dù có nắm trọng điểm nhanh hay không nhưng những chi tiết nhỏ như thế này sẽ luôn tô sáng cho tất cả mọi người chứ không chỉ riêng Hoàng thiếu. Nhiêu đó thôi dù ít ai để ý đến cũng đủ làm nổi bật cho một Hoàng thiếu đầy sức sống, vui tươi.

Fic debut của chủ nhà là Lam Vũ sao, Lam Vũ chuẩn bị có fan mới à, thật vui vẻ a.
Vâng đây là fic debut của mình. Cánh cửa Lam Vũ luôn luôn mở rộng cánh tay. Vui vẻ vui vẻ a.
 

Bình luận bằng Facebook