Hoàn [WangJieXi's Birthday 2019][Lâm Kiệt – Vương Kiệt Hi] Chỉ có bắt đầu, không có kết thúc

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1

(Thứ tự hình từ trái sang phải: Vương Kiệt Hi, Vương Bất Lưu Hành, Lâm Kiệt)

Chúc mừng sinh nhật anh, Vương Kiệt Hi!

[Lâm Kiệt – Vương Kiệt Hi]
Chỉ có bắt đầu, không có kết thúc

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ​

Tác giả: Khiêm Hòa (谦和)
Thể loại: Hướng nguyên
Edit: Katakara
Beta: @Túc Liên
Tình trạng: Hoàn

Vương Kiệt Hi và Lâm Kiệt lần đầu gặp nhau là ở bên lề đường. Quyết tâm dấn thân vào dòng đời xối xả để gian khổ lập nghiệp, lão đại Vi Thảo đang đứng bên vỉa hè dưới ánh mặt trời chói chang thì một chiếc xe đạp lắc lư lắc lư dừng bên cạnh hắn.

Lúc đó liên minh Vinh Quang vừa mới bước vào năm thứ hai, mà câu lạc bộ Vi Thảo còn chưa sửa chữa lại sau khi đoạt giải quán quân, bức tường màu xanh nhạt giản dị hòa lẫn vào muôn vàn công trình kiến trúc xung quanh. Khi đó Vi Thảo còn không phải thế gia hay phú gia, cũng không giỏi về tuyên truyền, nhiệm vụ gian khổ phát triển tương lai đành do cho tuyển thủ chuyên nghiệp gánh gồng.

Cho nên lúc đó Lâm Kiệt đứng phát tờ rơi đổ đầy mồ hôi.

Kế hoạch ban đầu của hắn là đi cổng trường trung học gần đó phát tờ rơi, dù sao Lâm Kiệt biết quy tắc vàng của game là "Vinh Quang phải huấn luyện từ bé". Nhưng mà thời cuộc khó khăn nhiều thăng trầm, đời người thường không được như ý. Đội trưởng đương nhiệm của Vi Thảo cầm tờ rơi đứng xen lẫn trong một nhóm tuyên truyền học thêm, có thể nói là bùn lầy giữa bầu không khí học tập tốt đẹp, tuyệt đối là hồng thủy mãnh thú trong mắt hầu hết các bậc phụ huynh. Tất cả phụ huynh đều muốn kéo con cái nhà mình đi hướng khác.

Lâm Kiệt đành phải thoái nhượng, mặc niệm "thả lưới rộng mới bắt được cá" để an ủi bản thân, mặt mũi xám xịt rời xa nhóm học sinh vội vã, tạm thời chạy trốn đến dưới gốc cây.

Vừa chạy tới thì có người hỏi hắn: "Đại thúc, xin hỏi câu lạc bộ Vi Thảo đi hướng nào?"

Lâm Kiệt quay lại, một nam sinh 16-17 tuổi ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ màu vàng, một chân chống đất, một tay nắm tay lái, một tay cầm điện thoại, trên trán lấp lánh mồ hôi.

Lâm Kiệt bị người lạnh nhạt cả buổi sáng, giờ đột nhiên được bắt chuyện liền không khỏi ngỡ ngàng. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện trong giỏ xe của nam sinh là một tờ rơi của Vi Thảo. Dù đầu đầy mồ hôi, đội trưởng Vi Thảo lập tức cảm thấy nghẹn ngào như khi trời hạn gặp mưa phùn.

Chàng trai mưa phùn giơ điện thoại lên trước mặt hắn: "Chú biết chiến đội Vi Thảo không? Bản đồ online chỉ đường tới một nhà vệ sinh công cộng."

"..." Lâm Kiệt lau mồ hôi, "Bạn trẻ, cậu có phải muốn đi tham gia thi tuyển trại huấn luyện không? Câu lạc bộ đúng là ở trong ngõ hẻm này, khoảng 200 mét rẽ phải, nằm bên tay trái."

"Ừm, cám ơn." Chàng trai mưa phùn gật gật đầu, bỏ di động vào túi chuẩn bị đi.

"Ách, chờ một chút." Lâm đại thúc ngăn cậu lại, "Ta trông già vậy à?"

Khi Lâm Kiệt ôm một thùng Coca-cola ướp lạnh vào phòng máy của trại huấn luyện, trong phòng đã tụ tập mười mấy "thanh niên có chí khí". Có hai người đeo tai nghe thi đấu, những người khác đứng sau ghế quan sát.

Trong các ứng cử viên "nhóm mầm non của đội tuyển" có ba bốn người để kiểu tóc kỳ lạ, tóc nhuộm đủ đỏ cam vàng lục, làm cả phòng máy trông thật tưng bừng nhộn nhịp. Chàng trai mưa phùn hỏi đường lúc trước cũng ở đây. So với những người khác, cậu trông như là chủ tịch hội sinh viên kiêm ủy viên hội kỷ luật. Dáng người đứng thẳng một mét tám, trông có vẻ chẳng hòa hợp với không khí xung quanh.

Hai tay Vương Kiệt Hi để trong túi đứng ngoài cùng, nhờ vào ưu thế chiều cao nhìn qua nhìn lại màn hình, cách một khoảng thời gian lại giơ tay nhìn đồng hồ.

"Cậu không đánh một trận à? Hay là hồi nãy mới đánh rồi?"

Vương Kiệt Hi quay đầu lại, phát hiện người hỏi mình là đại thúc trẻ tuổi chỉ đường lúc nãy.

"Chưa, chờ một lát."

Hiện tại đang diễn ra thi đấu lôi đài, một ván định thắng thua, bên thắng thủ lôi đài, bên thua đổi người. Trước mắt có hơn phân nửa ứng cử viên đã đấu qua, trong mắt Vương Kiệt Hi, hầu hết bọn họ trình độ có hạn. Vậy nên hắn thật sự lười đánh từng ván, chẳng thà trực tiếp khiêu chiến người thủ lôi đài đến cuối cùng.

Lâm Kiệt hầu như đoán được suy nghĩ của cậu thiếu niên mắt to mắt nhỏ đứng đối diện này, có chút muốn cười cũng có chút khó hiểu chờ mong. Cậu nhóc này trông lạnh lùng, nhưng thực tế vẫn còn tự kỷ cho rằng mình siêu phàm, muốn làm chuyện nổi bật, cũng không biết thực lực thế nào.

Lâm Kiệt xoay người lấy lon Coca từ trong thùng: "Uống không?"

Ánh mắt Vương Kiệt Hi khẽ sáng lên: "Cám ơn."

Lại qua ba ván, rốt cuộc có người chú ý tới đội trưởng Vi Thảo cùng thùng Coca-cola bên chân hắn. Mấy người trẻ tuổi đang vây quanh máy vi tính lập tức "woa woa" vây quanh Lâm Kiệt. Đợi xin chữ ký rồi chia Coca-cola xong, mọi người mới phát hiện cậu chàng mắt to mắt nhỏ từ đầu đến cuối không nói lời nào đã ngồi trước máy vi tính và bắt đầu trận đấu.

Lâm Kiệt ở trong lòng "ai da" một tiếng: ma đạo học giả a.

Mà vừa khéo nhân vật đối thủ sử dụng cũng là ma đạo học giả. Cái này hẳn là vì mặc dù thực lực cá nhân của Lâm Kiệt cũng không tính nổi bật, nhưng từ trang bị đến thuộc tính của Vương Bất Lưu Hành đều tuyệt đối là đứng đầu liên minh. Trình độ tài khoản trò chơi của chiến đội được hoan nghênh sẽ ảnh hưởng đến tỉ lệ chức nghiệp của trại huấn luyện và công hội trong game. Giống như Gia Vương Triều có hơn phân nửa người chơi chiến đấu pháp sư của server cũng là bình thường.

Chủ lôi đài đã thắng liên tiếp năm ván, hầu hết mọi người đều vây quanh trước màn hình người này, vậy nên Lâm Kiệt ôm cái thùng đi thong thả tới sau lưng Vương Kiệt Hi.

Nhân vật của chàng trai mưa phùn phất lên áo choàng pháp sư màu đen khiêm tốn, ống tay áo và vạt áo thêu lên hoa văn ám vàng. Chủ lôi đài lại mặc màu tím mộng mơ, là fan hâm mộ trung thành của trường phái Vương Bất Lưu Hành. Lâm Kiệt bỗng dưng lại chờ mong tiểu Hắc có thể đánh bại tiểu Tử*, hoặc có lẽ đây là một loại dự cảm.

*Tử = tím

Hai ma pháp sư cưỡi chổi thật nhanh tiến vào phạm vi công kích của nhau. Một đạo Sao Xạ Tuyến đánh tới, màn hình của Vương Kiệt Hi xoẹt xoẹt xoẹt biến đổi mấy lần, kỹ năng lao tới nhanh chóng lại bị tiểu Hắc nhẹ nhàng tránh thoát, còn thừa cơ bắn một phát Đạn Ma Pháp.

Lâm Kiệt chớp mắt. Thao tác của đứa nhỏ này rất vững, nhưng thiết lập phím tắt có chút... khác thường a?

Tiểu Tử di chuyển cũng khá tốt, một lần lắc người liền tránh thoát Đạn Ma Pháp... rồi lại bị Bình Thủy Tinh Dung Nham bay tới đập ngay giữa mặt.

Bình thuỷ tinh liền vỡ trên người nhân vật, không những gia tăng trị số thương tổn, hiệu quả thị giác cũng khá thê thảm. Chủ lôi đài ngây người trong nháy mắt, sau đó quả quyết cho rằng liên chiêu cực kỳ ngẫu hứng này là do đối thủ may mắn, chịu đựng thương tổn tiếp tục lao tới trước - Chổi Lốc Xoáy!

Vương Kiệt Hi khẽ lướt bàn phím, cưỡng chế hủy bỏ ngâm xướng Băng Khô Mưa Axit. Ma đạo học giả bay lên trời, tới sát phạm vi công kích lại bay chéo lên, sau đó tại trên không thực hiện động tác đổi hướng 180 độ không tưởng, kẹp lấy cây chổi bay xa.

Lâm Kiệt ôm nửa thùng Coca-cola còn lại, mỏi tay cũng không biết.

"Đội trưởng, tròng mắt sắp rớt ra rồi."

"Lão Lâm, mau lau nước miếng!"

"Ha ha, đội trưởng thất thần nhìn như bọn lừa đảo..."

Lâm Kiệt quay lại, phát hiện các thành viên chủ lực của Vi Thảo đều đã hoàn thành sự nghiệp tuyên truyền, cùng nhau chạy tới góp vui. Phương Sĩ Khiêm, trị liệu mới của đội Vi Thảo, dùng các tờ rơi còn dư quạt gió, tự nhiên lấy ra một chai nước từ trong thùng. Hắn vừa mở nắp vừa nhìn trận đấu, sau đó ánh mắt như dính vào trên màn hình, đến khi bọt nước trào lên mới hốt hoảng né ra.

Tất cả mọi người ở đây, bao gồm Lâm Kiệt, trong đầu đều chỉ có một suy nghĩ:

Ma đạo học giả còn chơi như vậy được à? !

Áo Choàng Bóng Đêm che chắn tầm mắt, Sao Xạ Tuyến làm lóa đối thủ, Đạn Ma Pháp giấu bên trong Phấn Xua Tan, ngay cả chiêu Quét Sạch cũng có thể biến hóa đa dạng. Dưới sự điều khiển của Vương Kiệt Hi, ma pháp sư với áo choàng đen và khuôn mặt lạnh lùng như đang hack game, công kích trâu bò, di chuyển biến ảo, dường như lên trời xuống đất, không gì làm không được.

Kết quả thi đấu thực hiển nhiên, Lâm Kiệt là người đầu tiên hồi thần từ trạng thái chấn kinh. Hắn bỏ thùng nước vào tay Phương Sĩ Khiêm đứng gần hắn nhất, bước nhanh tới máy vi tính đối diện Vương Kiệt Hi, lưu loát thực hiện một loạt động tác kéo ghế, cắm thẻ tài khoản, đeo lên tai nghe.

Vương Kiệt Hi nhìn khung thách đấu, nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn sang người phát tờ rơi ngồi đối diện cách hai máy vi tính.

Lâm Kiệt cười cười: "Tới đi."

Vương Kiệt Hi chuyển mắt về phía màn hình, sau đó sững sờ.

Ma đạo học giả đứng đối diện rõ ràng là đội trưởng Vi Thảo, tiếng tăm lừng lẫy Vương Bất Lưu Hành.

Thi đấu chuyên nghiệp Liên minh Vinh Quang chưa được bao lâu, nhóm tuyển thủ chưa xuất hiện trước công chúng nhiều. Đội trưởng Gia Thế Diệp Thu cố tình né tránh ống kính nên chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, đội trưởng Bá Đồ Hàn Văn Thanh sau khi xuất hiện thì hiệu quả tuyên truyền cũng khó mà nói, đội trưởng Lam Vũ Ngụy Sâm xuất hiện liền có danh khí - Ngụy ca ta nổi danh lưu manh.

Mà khuôn mặt tự nhận là giản dị phổ thông của Lâm Kiệt, tựa như các vị đồng nghiệp cũng khó mà dùng mặt kiếm cơm, có thể ít xuất hiện liền không xuất hiện. Bởi vậy ngoại trừ các fan trung thành quyết tâm lục soát hình ảnh cá nhân, hầu hết mọi người nhắc tới hắn đều nghĩ tới gương mặt nhân vật trong trò chơi.

Cho nên đội trưởng Vi Thảo phát tờ rơi lại truyền đồ uống bị Vương Kiệt Hi coi thành nhân viên tạp vụ. Lúc này trận đấu vừa bắt đầu, cậu lập tức cảm giác tựa như trên đường gặp phải ông lão câu cá, hóa ra ông lão lại tên Khương Tử Nha.

Nhưng Vương Kiệt Hi không hề lùi bước, ngược lại, cậu cảm nhận được niềm hưng phấn đã lâu chưa xuất hiện, giống như một người đã chơi chán một game online nào đó, cuối cùng mở được độ khó hard sẽ cảm thấy vô cùng sung sướng.

Mà giống như rất nhiều người chơi khác, Vương Kiệt Hi lần đầu chơi độ khó hard thất bại.

Lâm Kiệt lấy xuống tai nghe: "Ai da, quên mở tu chỉnh trận. Lại đến một ván?"

"Không cần mở." Vương Kiệt Hi nói, "Lại đến một ván."

Mắt hắn lấp lánh ánh sao.

Các đội viên đang vây xem bu lại xì xào bàn tán: "Bạn nhỏ này rất phách lối a."

Phương Sĩ Khiêm sờ cằm: "Bất quá người chơi bình thường đối chiến cùng đại thần chuyên nghiệp, không bị đánh đến độ như ngược gà cũng là ít gặp."

Bên kia Vương Kiệt Hi càng đánh càng thoải mái, áp lực từ chênh lệch thực lực cùng thuộc tính nhân vật ngược lại khơi lên chiến ý mãnh liệt của cậu. Ma đạo học giả trong lớp áo choàng đen không ngừng đánh ra tầng cao mới. Thường ngày thi đấu cùng người chơi khác cũng khá vui, nhưng dù sao cũng không có tính khiêu chiến cần toàn tâm toàn lực ứng phó cùng cảm giác áp bách. Hiện tại có thể đồng thời cảm nhận năng lực của tuyển thủ chuyên nghiệp cùng mị lực của nhân vật át chủ bài, đây đúng là cơ hội hiếm có đối với Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi còn đang mừng thầm, Lâm Kiệt thì đã hạnh phúc tận trời. Từ ngày trò chơi mở ra tới nay, hắn cũng có thể được coi là lão ma cũ chìm đắm nhiều năm trong sự nghiệp Liên Minh, vậy mà không nghĩ tới thế giới ma đạo còn có đấu pháp thần kỳ như thế. Hầu hết mọi người trong chiến đấu sẽ đánh càng lúc càng rập khuôn, thao tác biến hóa khó lường mỗi trận đều vô cùng ma huyễn thế này cũng là lần đầu tiên Lâm Kiệt gặp.

Hiện tại, trong liên minh không thiếu người có trình độ thao tác cao tới mức khiến người bình thường muốn khóc ôm chân hô đại thần, ví dụ như chủ nghĩa thực dụng chuyên đánh chỗ hiểm Diệp Tu, hoặc như chỉ tiến không lùi cường ngạnh bất khuất Hàn Văn Thanh, hoặc như tuyển thủ mới dùng hiệu ứng ánh sáng lộng lẫy mở lối đi riêng Trương Giai Lạc. Nhưng mà tất cả mọi người, kể cả Lâm Kiệt, đều là biến hóa chiêu thức dựa trên đấu pháp vốn có.

Chỉ có Vương Kiệt Hi, đấu pháp vốn có của cậu chính là thiên biến vạn hóa.

Nhưng chệnh lệch lớn về trang bị không phải cứ dựa vào linh hoạt ứng biến liền có thể hoàn toàn bù lại được. Vương Kiệt Hi thừa thế xông lên thua liền ba trận. Đợi khi hai bên đều chưa thỏa mãn mà muốn bắt đầu trận thứ tư, một nữ sinh tóc dài bồng bềnh đẩy cửa vào, vừa đi vừa nổi giận đùng đùng, rống: "Lâm Kiệt, anh cuối cùng có yêu tôi hay không?!"

Lâm Kiệt vội vàng vung con chuột: "Chơi xong ván này lại nói."

Đám người: ". . ."

"Anh còn nhớ buổi hẹn tối nay hay không?"

Tai nghe Lâm Kiệt bị giật ra, bị chiêu Sư Tử Hống bất ngờ làm giật mình một cái. Hắn lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người cười: "Anh là bận rộn tăng ca nha..."

"Tăng ca?! Hôm nay là sinh nhật tôi, anh nhìn xem anh tặng tôi cái gì? Một bộ đồ cam!"

"Đúng a, đây là anh cày phó bản một mình kiếm được, không phải là tài sản công hội. Vốn anh tính tự làm một bộ đồ bạc, đáng tiếc không cẩn thận có một vật liệu không đúng số lượng nên cuối cùng thất bại."

"..." Em gái tóc dài nay đã có nhận biết hoàn toàn mới về chỉ số EQ của game thủ, "Tôi liền hỏi anh một câu, nếu tôi và Vương Bất Lưu Hành đồng thời rơi xuống nước, anh cứu ai?"

Lâm Kiệt mở miệng.

"Nếu anh dám phân tích thao tác thủy chiến, tôi lập tức bỏ đi!"

Lâm Kiệt yên lặng ngậm miệng lại, một đồng đội nhanh chóng vụng trộm nhéo cánh tay hắn từ đằng sau.

"Đương nhiên cứu em." Lâm Kiệt lập tức dịu dàng nói, "Kỳ thật bản thân Vương Bất Lưu Hành không quan trọng, trang bị không có việc gì là được."

Em gái quay đầu bước đi.

...

"Không sao." Phương Sĩ Khiêm an ủi Lâm Kiệt, "Một trong những trách nhiệm của đội trưởng Vi Thảo chính là muốn gắn bó cùng chiến đội làm gay."

Lâm Kiệt biểu tình hơi rối rắm, có vẻ xoắn xuýt nhìn về phía cửa. Nhưng hắn vẫn ổn định tinh thần, trước tiên nói với Vương Kiệt Hi, người đang ngồi máy tính đối diện, vừa tháo tai nghe vẻ mặt vô tội: "Hoan nghênh gia nhập Vi Thảo."

Vương Kiệt Hi trừng mắt nhìn. Người chung quanh hai mặt nhìn nhau, nội tâm sôi trào.

Thiếu niên với đấu pháp đặc thù này chỉ là đứa trẻ vị thành niên mười bảy tuổi vừa tới báo danh, mà Lâm Kiệt vừa rồi nói là "Vi Thảo", không phải là "trại huấn luyện Vi Thảo". Bỏ bớt ba chữ cũng có nghĩa là hắn sẽ trở thành một phần của đội tuyển chuyên nghiệp. Tài khoản Vương Kiệt Hi sử dụng lại cùng nghề ma đạo học giả với Lâm Kiệt, có thể được Lâm Kiệt công nhận, con đường tương lai của tên này không cần nói cũng biết là sáng lạn vô cùng.

Phương Sĩ Khiêm tới gần phía sau Vương Kiệt Hi, chợt vỗ một cái: "Người mới, có thể gia nhập Vi Thảo có phải rất cao hứng hay không?"

"Ừm." Vương Kiệt Hi gật gật đầu, "So với Hoàng Phong, Vi Thảo cách nhà tôi gần hơn."

Đám người im lặng, vậy ra ngài đây là chọn cái nào thuận tiện a, thật đúng là đại gia.

Lâm Kiệt nghĩ mà sợ, nhanh chóng đem tất cả Coca-cola còn lại nhét vào lòng Vương Kiệt Hi: "Đúng rồi, bạn nhỏ, cậu tên gì?"

"Vương Kiệt Hi a."

Cao Anh Kiệt đeo tai nghe tập trung thi đấu với Lưu Tiểu Biệt, hai tay Vương Kiệt Hi đút túi đứng sau lưng hắn nhìn, nghe vậy quay đầu lại. Phương Sĩ Khiêm cầm một xấp giấy A4 làm cây quạt, lắc lư lắc lư lại gần nói nhỏ vào tai Vương Kiệt Hi: " Không tệ, không tệ."

Vương Kiệt Hi không để tâm ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quang ảnh trên màn hình.

"Chờ cậu thối lui, tiểu Cao chính thức thượng vị, lại có đội trưởng phía trước, ba người các cậu chính là Vi Thảo tam kiệt a!"

"Đừng loạn đặt tên." Vương Kiệt Hi liếc mắt Phương Sĩ Khiêm một chút, "Dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến Cambridge ngũ kiệt*."

*Cambridge ngũ kiệt, hoặc Cambridge Five, là nhóm năm điệp viên của Xô Viết ở Anh.

"Ai ôi, cho nên kỳ thật tất cả các cậu đều là gian tế do Lam Vũ phái tới!"

"Ừm. Nhiệm vụ của bọn tôi là để Vi Thảo thắng hai lần quán quân, sau đó ở giữa cắm một lần Lam Vũ."

"A~~~ a~~~" Phương Sĩ Khiêm kéo dài âm điệu, "Nhiệm vụ hoàn thành hai phần ba, về phần lần thứ hai quán quân. . . Bảy mùa giải, đồng chí gian tế cần phải cố lên a."

Vương Kiệt Hi nhướng mày, dùng giọng Bắc Kinh bất cần đời, cùng chất giọng thanh niên nghiêm túc lãnh đạm, nói: "Cám ơn tổ chức tín nhiệm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Thế là thiếu niên thiên tài kiêu ngạo năm đó nay lại đứng phía trước Phương Sĩ Khiêm.

- Hoàn -
 

Bình luận bằng Facebook