Thông tin [Character Review] Tô Mộc Thu và "Đỉnh Vinh Quang"

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Character Review] Phiên ngoại “Bằng hữu thưở ban đầu – Đối thủ suốt một đời” và hình ảnh Tô Mộc Thu trong đó

Author: dhthehighest (bài gốc)

Translator: QT

Editor: Trang Hoàng
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.

Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.

WARNING: Bài chứa yếu tố GEI. Ai nhắm chơi được thì vô, ai vẫn muốn giữ thẳng cọc mì spaghetti của mình thì nên dừng lại ở đây. Khuyên cực kỳ chân thành!!

Ai chưa đọc phiên ngoại này có thể đọc ở đây.


Phiên ngoại “Đỉnh Vinh Quang” có hai chương làm tôi chú ý, một là “Năm đó hoa khai” viết cho Song Hoa, thứ hai là “Bằng hữu thưở ban đầu – Đối thủ suốt một đời”.

Trước hết cho tôi xin phép dội nước lạnh lên đầu con dân fan não tàn Tô Mộc Thu trước một chút. Từ tiêu đề của phiên ngoại có thể thấy rõ ràng “Bằng hữu thưở ban đầu” là Ngô Tuyết Phong – Khí Trùng Vân Thủy còn “Đối thủ suốt một đời” là Hàn Văn Thanh – Đại Mạc Cô Yên. Đáng nói là, trước đó, đoạn phiên ngoại được ba Bướm spoil lại chủ yếu viết về cuộc sống của Tán Tu Tranh, nên độc giả tự dưng có một chút cảm giác bị lừa tiền.

Tôi chính là mang cảm xúc như vậy ngồi đọc. Lần đọc đầu tiên, quả nhiên có chút không ngờ Tu Tán lại mờ nhạt đến thế.

Mờ nhạt là sao ư? Chính là Đại Mạc Cô Yên từ lúc chưa xuất hiện, chỉ mới được nhắc tới thoáng qua cho đến khi chính thức bước ra, cùng Diệp Tu chiến một trận thư hùng, các chi tiết đều được sắp xếp hết sức cẩn thận, cảm giác tồn tại tràn ngập trong mỗi câu chữ. Ngay cả Ngô Tuyết Phong dù chỉ ló mặt trong vài khắc nhưng cảnh “anh hùng cứu anh hùng” cũng được miêu tả hết sức tỉ mỉ, thậm chí còn là người đầu tiên nêu lên ấn tượng về Diệp Tu và Tô Mộc Thu. Mà kì lạ làm sao, Tô Mộc Thu chính ra là có đất diễn nhiều nhất nhưng lại mang đến rất ít cảm giác tồn tại, giống như vai trò của anh – hợp tác của Diệp Tu. Anh không có tình tiết của riêng mình, có Tô Mộc Thu sẽ có Diệp Tu bên cạnh. Ngay cả khi hai người đối thoại, lần đầu tiên đọc qua cũng thấy hết sức bình thường, đến mức có cảm giác như mối quan hệ cả hai chỉ dừng lại ở mức sơ giao thông thường.

Giống như trong các truyện đam mỹ hay ngôn tình, khi thụ hay nữ chính gặp được nam chính, bên cạnh anh ta có lẽ sẽ có một người bạn xuất sắc chẳng kém. Nhưng người đó không phải nam chính, độc giả đương nhiên sẽ không đặc biệt để mắt tới.

Dưới đây là một chút cảm tưởng sau lần đọc đầu tiên.

Do đọc lướt, nguyên cả phiên ngoại, trừ bỏ góc nhìn của Tô Mộc Thu cùng những cảnh anh và Diệp Tu cùng nhau làm việc, điều tôi đặc biệt chú ý chính là cách ba Bướm miêu hoàn cảnh khốn cùng của Tô Mộc Thu.

Vinh Quang là Tô Mộc Thu lôi kéo Diệp Tu cùng chơi. Vì cái gì, vì theo anh đọc tuyên truyền, tư liệu cùng nghiên cứu phương thức chơi mà nhìn ra trò chơi này rất có tiềm năng. Tiềm năng là cái gì, là có! thể! kiếm! tiền!

Vì sao anh và Diệp Tu phải chơi ở quán net (là quán net Gia Thế)? Vì hai máy tính nhà Tô Mộc Thu chỉ có một cái coi như đáp ứng được mức yêu cầu cấu hình thấp nhất! Nói cách khác, tiền! không! đủ!

Đến đây, tôi không thể không nói Diệp Tu cư nhiên liền như vậy đến nhà Tô Mộc Thu ở nhờ ăn nhờ uống nhờ chơi máy tính nhờ!!

Tán ca thiệt vĩ đại!

Lúc Diệp Tu hỏi đi quán net nào, Tán ca đã lo liệu xong xuôi đâu vào đấy. Diệp Tu nói anh thật sự có chuẩn bị, Tán ca đặc biệt vui vẻ nói: “Mất đến một tuần đấy!”

Không biết có phải do tôi nhạy cảm quá hay không nhưng từ lời này của Tán ca tôi cảm nhận được “một tuần” anh nói rất có thể là một tuần chắp gấu vá vai *, cơm ăn cũng phải cắt.

(*: chỗ này đại ý là tiền thu về không bằng tiền bỏ ra, không kiếm được từ đồng nghĩa, đành để một cụm nghĩa gần gần giống)

Tô Mộc Thu, trong một đoạn thời gian ngắn ngủi trước khi mất, cho tới tận ngày sắp thoát nghèo, quả thật là tiền đồ vô lượng mà chí lớn lại không thành.

Ngoài ra, trong phiên ngoại còn nói về các chi tiết trong trò chơi. Thời điểm Diệp Tu nổi danh trong đấu trường, Tán ca trên người đến một kiện trang bị tử tế còn không có bởi vì trang bị của anh đều bị tống vào hệ thống chỉnh sửa trang bị. Tán ca chính là người như vậy. Tỉ lệ thắng ở đấu trường chỉ có hơn 60% bởi anh còn phải luyện cấp thuê, phá phó bản, phát hiện bug,… làm tất cả mọi thứ để kiếm tiền.

Đặt cạnh Tán ca, Diệp Tu với tỉ lệ thắng 100% có đôi chút giống một tên ăn tàn phá hại.

Sau đó anh có rủ Diệp Tu cùng đi phá bản cũng là do trên người không có vật liệu hay trang bị nào đáng giá.

Bổ sung một chút cảm nghĩ của tôi về Tán ca qua phiên ngoại này.

Đầu tiên, Tán ca không hề cuồng em gái, hay không phải cuồng em gái theo nghĩa mọi người hay nghĩ mà thiên về type kín đáo hơn. Có nuôi dưỡng, có che chở nhưng sẽ không chiều chuộng vô điều kiện. Đoạn Tán Tu Tranh ở quán net, Mộc Mộc tới xem náo nhiệt, tới khi muốn về thì chính Diệp Tu dẫn cô về chứ Tán ca đã miệt mài với Vinh Quang rồi.

Tiếp theo, như ở trên đã nói, Tán ca là dạng tương đối vật chất. Anh chơi game không giống như người ta đem hết tình yêu nhiệt tình đổ vào. Tô Mộc Thu là game thủ chuyên nghiệp, anh chơi game trước hết là để kiếm tiền.

Thứ ba chính là tính cách, tuyệt đối khác hẳn cảm giác vân đạm phong khinh mà ba chữ Tô Mộc Thu mang lại.

Trước cứ nói về sự thay đổi trong tính cách của Tán ca với Diệp Tu vậy… Tán ca kỳ thật có một chút lắm mồm mà Diệp Tu 10 năm về trước là một đại thần bề ngoài cao lãnh nội tâm buồn tao hàng chuẩn giá thật.

Ngay từ đầu phiên ngoại là Tán ca rủ Diệp Tu chơi Vinh Quang, nói blah blah đủ mọi thứ còn Diệp thần do nghe quá nhiều rồi chỉ hết sức lạnh lùng trả lời “ừ à” cho có. Chỉ đến khi Tán ca nhắc tới chuyện máy nhà không đủ tốt mới quay ra nghiêm túc nói chuyện.

Nghiêm! Túc!

Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần lát nữa sẽ bị vẽ mặt vân vân nhưng không có. Diệp thần 10 năm trước chắc chắn chính trực hơn 10 năm sau rất nhiều, thậm chí rất có dáng vẻ đại thần trong truyền thuyết.

Bất quá nói như thế cũng không hoàn toàn đúng bởi ở đoạn này cũng đã viết rằng Diệp Tu ít nói như vậy là vì đã cùng Tán ca thảo luận về Vinh Quang trước đó nhiều lần rồi. Nhưng đến đoạn sau, khi Tu Tán cùng nhau phá bản hay khi Diệp Tu đại chiến với Đại Mạc Cô Yên với gặp gỡ Khí Trùng Vân Thủy, hắn đều nói rất ít. Tuy rằng theo một vài hành động vẫn có thể nhận ra bản chất đáng khinh nhưng còn tốt hơn 10 năm sau nhiều lắm, xứng đáng là cháu ngoan Bác Hồ.

Mà Tán ca lại hoàn toàn tương phản.

Tán ca thật sự không có như tên mình biểu hiện là một thiếu niên dịu dàng. Anh vô cùng hoạt bát, tràn đầy sức sống. Nói thật, trừ bỏ việc nói ít hơn, còn đâu anh khá giống Hoàng Thiếu Thiên, đều là dạng người ngoài chỉ cần nhìn vào sẽ cảm thấy thật vui vẻ hơn. Trong nghịch cảnh vẫn bừng lên sự sống, không vì mưu sinh vất vả mà suy sụp tinh thần.

Nhìn vào cảnh Tán ca lôi kéo Diệp Tu chơi Vinh Quang, Diệp Tu chỉ liên tục ừ ừ có thể thấy trong cuộc sống hàng ngày, anh thường xuyên bị người kia chọc tới tức chết.

Kế tiếp nói tới phần phá bản. Tán ca một thân trang bị rách nát làm thế nào để người khác chịu tổ đội với mình.

Chính là lấy Diệp Tu tỉ lệ 100% làm mồi câu.

Lúc Diệp Tu nhập bọn còn cực kỳ đắc ý nói thấy chưa tui đâu có nói dối làm Diệp Tu dở khóc dở cười.

Phó bản đánh như nào? Chính là đấu pháp Một Đợt Sóng Xô + Không Cần Mục Sư nức danh của Quân Mạc Tiếu.

Vậy ra đấu pháp này từ 10 năm trước đã xuất hiện. Chỉ là bấy giờ trong đội có tới hai cao thủ. Dẫn tiểu quái chính là thiện xạ Thu Mộc Tô chứ không phải tán nhân Quân Mạc Tiếu, mà chỉ huy cũng không do Diệp Tu đảm nhận mà là Tô Mộc Thu.

Không biết mọi người thế nào nhưng tôi khi đọc đoạn này lần thứ hai tự dưng cảm thấy như bị déja-vu. Giống như một lần nữa thấy lại cảnh Diệp Tu 10 năm sau một thân một mình tiến vào Khu 10, dùng Quân Mạc Tiếu hướng dẫn những người chơi khác dùng loại đấu pháp này. Khi chỉ huy cũng không quá khác biệt, thậm chí còn dài dòng văn tự hơn cả Tô Mộc Thu.

Mà trong phiên ngoại này, từ lúc vào phó bản đến lúc đấu với Đại Mạc Cô Yên xong, Diệp Tu chỉ nói đúng một câu, chính là lúc Tô Mộc Thu đang dẫn tiểu quái thì kêu mấy người còn lại tới đánh Boss.

Nếu nhìn theo dòng thời gian thì không thể nói Tô Mộc Thu giống Diệp Tu 10 năm sau, chính xác phải là ngược lại.

Tô Mộc Thu sống trong Vinh Quang của Diệp Tu, thật sự không chỉ là tiếp tục dùng tài khoản nhân vật hay tưởng niệm đơn thuần.

Tôi thậm chí có thể tự bổ não một chút rằng, nếu Tô Mộc Thu còn sống thì chắc Diệp Tu cũng sẽ không quá giống như hiện tại, chỉ huy cũng sẽ không đến mức quá tỉ mỉ, đáng khinh cũng ít lộ ra ngoài, tính cách có thể điềm đạm hơn một chút.

Bởi vì bên hắn đã có một người mau miệng hơn, hướng ngoại hơn, sôi nổi hơn, có thể đảm nhận chức vụ chỉ huy, bù trừ cho hắn.

Chỉ là người này sau đó đã mất, hắn chỉ đành đưa tất thảy bù trừ này vào tính cách mình, trở thành Diệp Tu của bây giờ.

Bên cạnh đó còn muốn nói về một chi tiết trước đoạn này. Lúc Thu Mộc Tô tự nhận mình là cao thủ dù một thân rách nát (đoạn này cutoe chu choe muốn chớt) xong không ai tin, người đứng ra chứng minh thực lực cho anh chính là Diệp Tu.

Diệp Tu hết sức bình thản, nhẹ nhàng nói dối thành tích trong đấu trường của Thu Mộc Tô, đổi số 6 thành số 9. Đây là câu đầu tiên Diệp Tu nói với những người trong tổ đội, còn lại đều im lặng.

Giống như Diệp Tu có chút chiều Thu Mộc Tô, mấy người có đồng ý không?

Sau khi đọc xong phiên ngoại, tôi rốt cuộc nghiêng về Tu Tán nhiều hơn Tán Tu. Tính cách Tán ca là một lý do. Ngoài ra còn vì một chi tiết trong phiên ngoại mà cũng từng được nói thoáng qua trong chính văn: Về phương diện kỹ thuật, Tán ca thật sự không giỏi bằng Diệp Tu.

Thời điểm Nhất Diệp Chi Thu đánh nhau với Đại Mạc Cô Yên, hai người đồng thời phát hiện một cái bug, Tán ca không nhịn được muốn ra tay nhưng kết quả vẫn là Diệp Tu nhanh hơn một bước. Trong nguyên tác cũng từng ghi, so số kích cuối cùng khi đánh Boss vẫn là Diệp Tu nhiều hơn Tô Mộc Thu.

Tán ca chủ yếu giỏi hơn Diệp Tu ở phương diện kiếm tiền và chế tạo vũ khí bạc là chính.

Một điểm nữa là độ ăn ý giữa Tán ca và Diệp Tu rất cao. Cuối phiên ngoại, Ngô Tuyết Phong tuy rằng được miêu tả như anh hùng cứu anh hùng nhưng chân chính cứu Diệp Tu chính là nhờ Tán ca phối hợp chặt chẽ với Diệp Tu. Hắn quay trở về Lồng Niệm Khí của Ngô Tuyết Phong là để cho người kia một phần mặt mũi mà thôi.

Chính nhờ vậy mà có thể hiểu được vì sao Tán ca tuy xuất hiện nhiều nhưng lại không có cảm giác tồn tại.

Bởi tất cả chi tiết đều là anh cùng Diệp Tu làm. Cùng đi quán net, cùng đánh bản, cùng tránh né đuổi giết.

Hoàn toàn không có một chi tiết của riêng anh.

Có thể đây là do ba Bướm cố ý. Ba viết Tô Mộc Thu, kỳ thực là Tô Mộc Thu trong trí nhớ Diệp Tu. Mà đã là trong trí nhớ thì làm sao có thể tách khỏi Diệp Tu.

Tô Mộc Thu giống như là một phần của Diệp Tu. Tôi không phải không nhìn thấy anh mà là khi tôi đọc phiên ngoại, nhìn thấy Diệp Tu, tưởng chỉ thấy một mình hắn nhưng hóa ra lại có hai người ở đó.

Hai người khi ở cùng một chỗ, bóng dáng chồng lên nhau, khiến cho não bộ dường như chỉ nhìn ra một người. Mà Diệp Tu là nhân vật chính nên tự nhiên không thấy được Tô Mộc Thu.

Cuối cùng xin nói đến tiêu đề.

Cái tên “Bằng hữu thưở ban đầu – Đối thủ suốt một đời” quả thực vô cùng giảo hoạt.

Người đầu tiên phù hợp tiêu đề này nhất chính là Đại Mạc Cô Yên. Tuy nhiên lại nảy sinh vấn đề: Nếu để chỉ Đại Mạc Cô Yên thì gần như không có chút gì về phần “bằng hữu”. Vừa gặp đã đánh, dù có là để thể hiện anh hùng tương tích thì vẫn quá ít chi tiết thể hiện tình bằng hữu giữa hai người.

Ngô Tuyết Phong thì đại khái chỉ phù hợp với hai chữ “bằng hữu”. Dù anh không xuất hiện mấy nhưng tôi tin kể cả sau này, khi đã xuất ngoại rồi, anh với Diệp Tu vẫn sẽ là bằng hữu.

Còn lại là Tô Mộc Thu.

Là bằng hữu thưở ban đầu. Phải, là ban đầu, bởi sau đó anh đã mất.

Là đối thủ suốt một đời. Mọi người còn nhớ 37 trận thắng liên tiếp, Diệp Tu để lại một trận là cho ai cơ hội?

Nhưng nếu để chỉ Tô Mộc Thu thì phiên ngoại này có chút lạc đề.

Có lẽ chỉ có thể nói. Bằng hữu thưở ban đầu là Tô Mộc Thu và Ngô Tuyết Phong; Đối thủ suốt một đời là Tô Mộc Thu và Hàn Văn Thanh.

Tô Mộc Thu khi xem chiến đã có dự cảm rằng Hàn Văn Thanh và Diệp Tu trong tương lai sẽ không ngừng giao thủ.

Ngô Tuyết Phong lúc giúp đỡ đã nhạy cảm nhận ra sự phối hợp khăng khít của Diệp Tu và Tô Mộc Thu, cũng nhận ra sự lợi hại của Tô Mộc Thu.

Vô luận là “bằng hữu” hay “đối thủ” đều đã không thể đạt được. Giá trị của Tô Mộc Thu là không thể thay thế, hai vị trí của anh sau này đều đã tìm được người khác ngồi lên.

Quả thực giống như chuẩn bị trước cho cái chết của anh.

Quả thực giống như sắp xếp hậu sự cùng an bài di vật cho người nhà của anhh.

Tôi không nói mọi thứ tôi đoán đều đúng nhưng tôi cảm nhận được ba Bướm viết phiên ngoại này ngoài Diệp Tu còn để miêu tả ba nhân vật quan trọng. Mà đặc điểm ba người này đều được thể hiện hết trên tiêu đề.

Đánh cờ không thể thiếu đối thủ. Đối ẩm phải có bạn hiền.

Còn nhớ tuổi trẻ khinh cuồng, thần thương vẫn cười xuân phong.
 
Last edited:

Khước Tà

Gà con tiến hóa
Bình luận
19
Số lượt thích
49
Team
Hưng Hân
#2
"Có lẽ chỉ có thể nói. Bằng hữu thưở ban đầu là Tô Mộc Thu và Ngô Tuyết Phong; Đối thủ suốt một đời là Tô Mộc Thu và Hàn Văn Thanh.", phân tích đắt giá quá (y) Ngoài ra thì khác với đa số các bài viết trên mạng, bài viết này của bạn nhận định rất chính xác năng lực thực sự của Tô Mộc Thu. Không thể phủ nhận tầm ảnh hưởng to lớn của Tô Mộc Thu tới giới Vinh Quang, tới bộ truyện TCCT; cũng như không thể phủ nhận tài năng của anh, nhưng nhiều bài viết mà mình đọc qua trên mạng thường hay overrated, overhyped Tô Mộc Thu.
 

Bình luận bằng Facebook