Hoàn [Wangjiexi's Birthday 2019] Mùa 3 - Mong sao ta điên cuồng, mong ta không cô độc

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
Mùa 3
Mong sao ta điên cuồng, mong ta không cô độc.



Tác giả: Lofter.
Edit: Lãi.
Beta: Thobeo.

.
.
.
[ Mùa 3 ] Mong sao ta điên cuồng, mong ta không cô độc.


"Lão Vương, ông biết chưa? Triệu Dương giải nghệ."

Vương Kiệt Hi nhận được điện thoại của Dương Thông khi đang xem video tin tức về buổi họp báo giải nghệ của Triệu Dương. Người tuyển thủ cùng mùa hắn quen ngồi cùng quản lý chiến đội Lâm Hải trên bục, ánh mắt rủ xuống, nét mặt bình tĩnh nói: "Ít nhất tôi đã cố gắng hết sức.", một câu tuyên bố chính thức đầy khách sáo.

Vương Kiệt Hi chỉ phát ra một thanh âm thâm trầm: "Ừ"

"Mấy tên ra mắt cùng mùa giải thứ 3 đều đi hết, chỉ còn lại mỗi hai đứa mình." Giọng Dương Thông có chút mơ hồ, giống như cơn gió biển trên con đường họ đã đi qua, đến cuối cũng chỉ còn một tiếng thở dài, "Có dịp thì hẹn nhau cùng ăn bữa cơm."

Các tuyển thủ mùa 3 khi mới bắt đầu cũng không thân nhau mấy.

So với quan hệ tuyển thủ của mùa giải đầu tiên: Đấu Thần - Quyền Hoàng, mùa giải thứ 2: Phồn Hoa Huyết Cảnh, hay thế hệ Hoàng Kim vào mùa giải thứ 4. Trong một khoảng thời gian rất dài, ấn tượng của khán giả theo dõi Vinh Quang về các tuyển thủ mùa 3 rất nhạt nhoà. Dương Thông, Đặng Phục Thăng, Triệu Dương, Trương Vỹ. . . Tên những người này trên cuốn lịch của Vinh Quang cũng giản dị, tự nhiên y như sự xuất hiện của họ, cho dù có là đội trưởng của chiến đội, tuyển thủ hạng sao, lão tướng nhiều năm, sự tồn tại vẫn rất mong manh, chóng vánh. Còn Vương Kiệt Hi, ra mắt vào mùa giải thứ 3 được xưng tụng là "Ma Thuật Sư" một trận liền thành danh nhận vị trí đội trưởng của chiến đội Vi Thảo, sau đó lại đoạt về 2 tổng quán quân đưa Vi Thảo trở thành một trong những chiến đội ông lớn. Từ lúc hắn ra mắt tới nay, không hề có người nào dùng danh từ vừa ngây thơ, lại có chút bồn chồn như "Tân binh mùa giải thứ 3" để nói về hắn. Vào thời khắc Vương Kiệt Hi xuất hiện trên sàn đấu Vinh Quang, muôn vàn sao trời rực rỡ thi nhau xuất hiện, nhiều năm rồi vẫn không hề phai nhạt đi chút nào.

Đều là tuyển thủ cùng mùa, bọn họ cũng chưa từng được người khác đem ra so sánh với Vương Kiệt Hi. Cùng nhau ra mắt vào mùa giải thứ 3, chờ cho tới khi bọn họ vượt qua được rào cản tân binh, gập ghềnh trắc trở thêm một năm, đến khi ổn thoả thì Vương Kiệt Hi đã dẫn đầu Vi Thảo giành được tổng quán quân.

Khi đó bọn họ vẫn là những thiếu niên trẻ tuổi, hăng hái, quả thậtvẫn có lúc cảm thấy bất công. Đặc biệt vào năm đó, có người mở một topic trên diễn đàn, đại ý là trong những năm qua, Liên Minh chuyên nghiệp qua mỗi năm đều xuất hiện rất nhiều nhân tài nhưng nếu đem so sánh, mùa 3 ngoại trừ Vương Kiệt Hi, những tuyển thủ khác chỉ là những tên gà con.

Năm đó Dương Thông là một thanh niên khá nóng nảy, còn chơi nhân vật thích khách Liều Mình Một Hit tàn nhẫn. Nhất thời muốn nhập vào tài khoản mà lặng lẽ mò tới trước máy tính của tên chủ topic giết hắn mấy lần, cuối cùng hắn vừa làm mới trang diễn đàn một cái, topic đã được người khác report nên gỡ bỏ.

Vào mùa giải thứ 4, thế hệ Hoàng kim đại diện các chiến đội tạo được tiếng vang lớn. Các tuyển thủ ngôi sao của mùa 3 lúc đó có cùng nhau ăn cơm, Dương Thông chợt nghĩ tới việc này nên nhắc đến đôi câu. Vương Kiệt Hi đang gắp một miếng da vịt quay Bắc Kinh cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt rồi mới đáp lại một tiếng.

“Do tôi.”

Hắn xé khăn ướt ra, ánh mắt cả một bàn nhìn hắn kinh ngạc nhưng hắn vẫn bình tĩnh lau tay, hời hợt nói: “Không buồn chơi với trình thấp.”

Dương Thông lập tức mời hắn một ly nước dứa.

Vương Kiệt Hi phất tay: “Khách sáo rồi.”


Sau đó Vương Kiệt Hi và Dương Thông đột nhiên giao hảo với nhau. Bọn họ cũng trở nên thân hơn, thường hay QQ cho nhau về cái nhìn cá nhân của buổi thi đấu, thỉnh thoảng còn hẹn nhau đi du lịch

Dương Thông lấy mũ xuống cầm trong tay quạt hai cái, thời tiết thành phố B tháng 9 nóng đến mức khiến người khác muốn nổi điên, nắng gắt chiếu thẳng xuống đỉnh đầu khó chịu giống như xung quanh có thêm 500 tên Hoàng Thiếu Thiên đang lải nhải. Hắn đứng trước cửa câu lạc bộ Vi Thảo, ngước đầu lên nhìn logo lấp lánh phát sáng phía trên cao toà nhà, bất giác nheo mắt lại.

“Sao lại đột nhiên lại tới vào lúc này?” Vương Kiệt Hi đến cửa đón hắn, thuận miệng hỏi một câu.

“Bí mật chiến đội, phải đăng nhập vào game trực tiếp nhìn.” Dương Thông cũng tự nhiên mà nói. Trước đây lúc thi đấu giao hữu, hai đội cùng dùng phòng họp chiến đội Vi Thảo để xem replay. Nhìn cái máy chiếu, dàn máy tính, dãy ghế dựa, đội viên của chiến đội thành lập cùng thời là Ba Lẻ Một Độ trợn mắt, há miệng. Dương Thông bình tĩnh, trịnh trọng an ủi mọi người sinh vu ưu hoạn, sinh vu ưu hoạn.

(Sinh vu ưu hoạn : Thành ngữ Trung Quốc: Sinh vu ưu hoạn, tử vu an lạc - Mạnh Tử, ý nói : Sống lo lắng thì bệnh, chết mới được yên vui )



Vương Kiệt Hi tựa lưng vào ghế cười một tiếng cho qua, Phương Sĩ Khiêm bình tĩnh mà kéo video quay lại lúc Phong Cảnh Sát một mình thâm nhập địch, bị một làn sóng mang đi, quay sang nói với đệ tử của mình, hiểu thế nào là đấu giao hữu không? Trước tiên là thi đấu, sau cùng mới là bạn.

Vi Thảo khi đó vẫn trong giai đoạn chuyển nghề, khổ sở nhất vẫn là mùa đông không có một tí gió ấm nào, Vương Kiệt Hi mặc càng ngày càng nhiều, người lại càng ngày càng gầy. Lúc đó, Dương Thông cũng đang học cách làm sao để làm một người đội trưởng tốt, nên giống như lần đấu giao hữu này tiếp tục tìm cách thâm nhập lòng địch sau đó Liều Mình Một Hit, hay là trực tiếp từ bỏ vinh quang vốn có của một thích khách.

Thời gian chẳng kịp thoáng qua, giác ngộ chỉ cần ý niệm.

“Khu ký túc xá, đi thẳng, rẽ trái.”

“Không phải chứ, mấy người không đi coi trận thi đấu tối nay sao?”

“Bí mật chiến đội.” Vương Kiệt Hi bình tĩnh đáp.

Trận thứ hai vòng đấu bảng tối nay, TV chọn phát song cuộc đối đầu giữa Lôi Đình và Hô Khiếu. Dương Thông mở trang web trực tiếp, nhấp thẳng vào trận thi đấu giữa Hưng Hân và Bách Hoa. Vương Kiệt Hi nhìn lướt qua, trận solo thứ hai, Bao Vinh Hưng của Hưng Hân đối đầu Trương Vĩ của Bách Hoa.

Trương Vĩ đứng giữa sàn đấu quay về phía khán giả vẫy tay, sau đó hướng về phòng riêng của tuyển thủ. Hắn trông một chút cũng không thay đổi, mặt mày bình thản, dáng người hơi lọm khọm, giống như mặt nước hồ, bình lặng không tí gợn sóng.

“Lâu rồi không gặp.” Dương Thông nói, “Tên này, một chút cũng không thay đổi.”

Có rất nhiều lời bình được gửi đến như tên bắn, trong đó còn có một bình luận đặc biệt cho rằng đấu pháp của Trương Vỹ thật bình thường chẳng có gì mới mẻ, nhàm chán đến chẳng muốn xem.

“Bao năm vẫn như ngày đầu, đó cũng là một loại thực lực.” Vương Kiệt Hi di chuột, đóng lại khung bình luận, nói một câu sâu xa, đầy ẩn ý.

Giới trẻ thường hay có nhận xét cho rằng các tuyển thủ mùa 3 trong lòng đều thiếu mất một ngọn lửa, ngữ khí như kiểu chỉ hận rèn sắt không thành thép. Nhưng những tuyển thủ mùa 3 vẫn không nhanh không chậm mà làm những chuyện mình cần làm, Dương Thông gánh trên vai chiến đội Ba Lẻ Một Độ vững bước tiến lên, Đặng Phục Thăng vẫn cần cù ngày đêm nỗ lực, trong dàn tuyển thủ hàng sao mãi mãi luôn có một vị trí dành cho Triệu Dương và Hải Vô Lượng, Trương Vỹ cũng là chủ lực nhiều năm ở Bách Hoa. Vương Kiệt Hi từng được gọi là vị Ma Thuật Sư điên cuồng nhất, một người có thể khiến toàn bộ sàn đấu nổi lửa, sau này lại tự mình “phong ấn” đấu pháp được mọi người coi là “tẩu hoả nhập ma” của bản thân. Rất nhiều người đau lòng thay hắn nhưng Vương Kiệt Hi ngược lại chẳng để tâm. Khán giả chỉ có thể nhìn thấy những trận đấu đỉnh cao và vinh quang của những ai đặt chân lên nơi cao nhất, nhưng thân là một tuyển thủ chuyên nghiệp, trong lòng luôn phải giữ lấy cán cân của lý trí, lạnh lùng. Hắn quyết định làm toàn bộ việc này, cũng chỉ là một lựa chọn bình thường.

Vương Kiệt Hi nhìn Trương Vỹ cố gắng vung chổi lần thứ bảy, không khỏi nhíu chặt mi, cục diện sau đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Một lão tướng và một người mới trực tiếp lao vào đánh nhau loạn cào cào tranh thế tấn công, cho đến khi Bánh Bao Xâm Lấn còn một tia máu cuối cùng bị Sâm La một đòn quét đi mất. [1]

Lúc các tuyển thủ đi xuống khỏi phòng thi đấu thường hay được quay đặc tả, Bao Vinh Hưng nhảy nhót tưng bừng, Trương Vỹ thắng nhưng lại mang vẻ mặt hốt hoảng. Vương Kiệt Hi đã chạm trán với Bánh Bao Xâm Lấn ở khu 10, tất nhiên hắn hiểu rõ sự kinh ngạc của Trương Vỹ, lại nhớ tới không ít chuyện cũ dở khóc dở cười.

“Lúc cuối trận, không giống tác phong của lão Trương thường ngày, tuy nhiên vẫn rất thú vị.” Dương Thông nói, quay đầu nhìn về phía Vương Kiệt Hi, “Ông nói xem, thay đổi đấu pháp với duy trì một loại đấu pháp. . .”

“Không khác nhau.” Vương Kiệt Hi nhàn nhạt tiếp lời. Một tay hắn mở laptop trên bàn ra, gõ xuống vài dòng chữ, ngửa cổ vào cái gối được gắn trên ghế, xoay vài vòng cho đỡ mỏi. Đèn ở phòng ký túc xá của hắn không phải là loại đèn vàng ấm như ở nhà, ánh sáng từ màn hình máy tính phát ra tạo thành một mảng sáng, hắt lên gương mặt của Vương Kiệt Hi khiến nó càng trở nên trắng bệch nhưng vẫn thấy rõ ngũ quan tinh tế.

Ánh mắt Dương Thông sâu thêm vài phần, nhưng vẫn không khỏi nở ra nụ cười.

“Cũng phải.”

Kỳ nghỉ Quốc Khánh của mùa giải thứ 10, Vương Kiệt Hi dẫn em trai cùng người em họ của mình đến cung thể thao Lục Lý Tùng để xem biểu diễn.

Cảm giác ngồi ở khán đài dĩ nhiên không giống như ngồi ở buồng thi đấu của tuyển thủ, nhưng không khí lẫn với tiếng hô hào, cỗ vũ ngược lại giống nhau. Người em họ của hắn trên mặt thì dán sticker ca sĩ, điện thoại thì dùng để quay video không biết đã lưu thành bao nhiêu đoạn nhỏ, gào thét đến khan cả cổ, nói không ra hơi.

Trước đây, Vương Kiệt Hi đã từng nghe qua ca khúc của ca sĩ này, không có ấn tượng lắm. Nhưng không khí xung quanh lại hừng hực như vậy, mỗi mình hắn bình thản ngồi yên nhìn, hoàn toàn không phù hợp chút nào.

Người em họ bị mất giọng vui vẻ khoa tay múa chân, em trai hắn cũng phấn khích đến độ nói năng lộn xộn, chỉ có Vương Kiệt Hi còn đủ tỉnh táo, che chở cho hai người luồn lách qua đoàn người ồn ào đông nghẹt. Mọi người xung quanh đều xấp xỉ tuổi hắn, thẳng đến khi ánh đèn xe đối diện sáng chói đến mức muốn bức người ta về bộ mặt thật, hắn giơ tay cản lại ánh sáng trước mắt, bỗng nhiên sinh ra một chút cảm giác tuổi xế chiều không biết phải làm sao.

Vai hắn bị ai đó vỗ một cái.

Vương Kiệt Hi liền hoàn hồn, là Triệu Dương.

“Không ngờ ông cũng ở đây.” Triệu Dương xem ra so với hắn còn kinh ngạc hơn.

“Đi cùng người nhà.” Vương Kiệt Hi nói, “Đây là em trai và em gái tôi, còn đây là Triệu Dương, gọi anh.”

Em trai cùng người em họ đồng thanh hô: “Chào anh ạ!”



"Chào các em." Triệu Dương vung vung tay, cùng Vương Kiệt Hi cười, "Kêu bằng chú cũng được."

"Có già đến thế đâu." Vương Kiệt Hi cùng đùa lại, "Tính đi đâu à?"

"Mới từ mấy khu ven biển về." Triệu Dương nhếch miệng, "Dự định leo núi, cắm trại ở đó mấy ngày."

Hắn quay đầu liếc nhìn lại đám đông ồn ào huyên náo ở trước cung thể thao. Đối với hắn mà nói, cảm giác tồn tại của nơi này rất rõ vì đây chính là sân nhà của Vi Thảo. Giống như Tôn Tường từng muốn sở hữu một tài khoản cấp thần, như Tiêu Thời Khâm từng khao khát một tuyển thủ tốt, Triệu Dương cũng từng hâm mộ một chiến đội mạnh mẽ. Tình cảm của hắn đối với Lâm Hải cũng không hề tầm thường, nhưng đã qua nhiều năm như thế, tuyển thủ ách chủ bài và chiến đội lại chưa từng có một lần đồng điệu. Mà Vinh Quang, từ trước tới nay đều không phải trò chơi của một người.

Mùa 3, có không ít người có kiếp sống chuyên nghiệp lặng lẽ, rồi sau cùng lại âm thầm kết thúc. Triệu Dương thầm nghĩ, cho dù ở thời điểm bắt đầu của hắn có cùng Vương Kiệt Hi oanh oanh liệt liệt mà tranh nhau cái giải Tân Binh xuất sắc thì vẫn rất khó có thể thoát khỏi con đường kết thúc bình thản của người anh hùng.

Sân vận động Lục Lý Tùng về đêm vẫn sáng đèn, đám đông vẫn còn đó nhưng xung quanh rơi vào trạng thái yên tĩnh hiếm hoi đến kỳ lạ. Ánh đèn soi sáng bừng một mảng, hắt lên áo trắng của Vương Kiệt Hi mấy cái bóng không rõ hình thù.

Triệu Dương bước tới, thu thành nấm đấm, đập một cái vào bả vai hắn, giọng nói nhanh lại rất nhẹ: “Tôi đi. . .Cậu làm rất tốt.”

Nói rồi hắn vẫy tay, không chờ Vương Kiệt Hi trả lời, quay đi, biến mất giữa biển người mênh mông.

Em trai nhỏ ngẩng đầu hỏi, "Anh, anh ấy là ai ạ?"

"Một người bạn."

"Cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp sao?"

Vương Kiệt Hi gật đầu, "Phải."

Những người như bọn họ, dù ra mắt sớm hay muộn, dù giải nghệ bây giờ hay sau này, đều được gọi chung bằng một thân phận “Tuyển thủ chuyên nghiệp”.

Ngôi sao hội tụ mùa 10, Hải Vô Lượng rốt cuộc vẫn rời đi.

Sau khi kết thúc, vị “Ma Thuật Sư chân chính” cùng với người chân chính hiểu cách “Liều Mình Một Hit” sóng vai đi sau cùng.

“Lúc Ngôi sao hội tụ mùa thứ 8 được tổ chức, tụi mình còn bốn người, lão Đặng lui mất, sau đó còn ba, năm nay còn lại hai, có khi sang nằm còn mỗi mình ông thôi.” Dương Thông nói thế, nhưng trong lòng cũng không chắc bản thân mình bao nhiêu phần có thể bỏ xuống được.

Vương Kiệt Hi nhíu mày, “Người chân chính hiểu cách “Liều Mình Một Hit”?”

“Bí mật chiến đội.” Dương Thông giả vờ bí ẩn, bắt chước hình dạng hắn, nhíu mày, “Thưa ngài “Ma Thuật Sư chân chính”.”

Vương Kiệt Hi bị châm chọc nhưng vẫn thản nhiên lắc đầu, Dương Thông chỉ nhái theo để trả lời, nghe hắn trực tiếp phủ nhận như vậy, hiểu rõ, nhưng lại có chút khổ sở.

“Quên đi.” Dương Thông thở dài, tự nhiên nói, “Thay đổi đấu pháp hay cứ mãi duy trì một loại đấu pháp cũng không có gì khác nhau.”

Vương Kiệt Hi cười rộ lên. Mặt trời giữa đông có một loại ôn hoà, lấp ló khác với những mùa còn lại, ánh nắng chiếu lên người liền khiến bản thân cảm thấy lười biếng như loài mèo, cái gì cũng không muốn suy nghĩ. Vương Kiệt Hi thế mà lại nghĩ đến nhân vật thích khách trên sàn đấu cầm song kiếm tung bay, nhất kích tất sát, dường như nguyện ý đốt cháy tất cả những gì mình có vào một trận đấu.

Hắn cảm thấy nơi sâu thẩm trong tim mình như được chạm tới.

Vì thế hắn dừng bước, quay lại nhìn Dương Thông, giống như phép lịch sự tối thiểu sau mỗi khi trận đấu kết thúc mà giơ tay phải ra: “Đánh rất hay, Dương đội.”

Dương Thông cười lên, hắn vẫn còn là người đội trưởng chính trực ngời ngợi của chiến đội Ba Lẻ Một Độ là thích khách đoạt mệnh Phong Cảnh Sát không ai có thể lường trước được. Hắn cũng duỗi tay, ra sức nắm lấy: “Đánh rất hay, Vương đội.”

Giải đấu Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp mùa 10, vòng bán kết.

Dương Thông và Đặng Phục Thăng trốn trong một quán net ở thành phố B, mở lên hai máy, ngồi bất động tại chỗ, cùng đám fan Vi Thảo trong tiệm net ngước lên nhìn màn hình TV đang phát sóng.

Dương Thông đột nhiên nói: "Luân Hồi mạnh thật."

Trận đấu lượt về vòng tứ kết, Ba Lẻ Một Độ đối Luân Hồi, trực tiếp bị nốc ao. Vòng bán kết này sẽ là Luân Hồi đối đầu với Vi Thảo, Dương Thông đã bắt đầu kỳ nghỉ của mình nên chạy đến thành phố B tìm bạn cũ, thi đấu còn chưa bắt đầu, hắn đã sốt sắng hết cả lên.

Dương Thông có chút thổn thức, từ mùa 3 đến bây giờ, đã 8 năm.

Đặng Phục Thăng nói đúng vậy.

“Thời gian cũng đủ dài.” Dương Thông không tự chủ được, nắm chặt hai tay thành quyền, lại nhìn về phía TV đang chiếu người dẫn đầu chiến đội Vi Thảo bước ra sàn đấu – Vương Kiệt Hi.

Đặng Phục Thăng hiểu ý cười rộ lên: “Thế nào? Nghĩ đến việc giải nghệ, để Triệu Tịch lên làm Liên minh đệ nhất kị sĩ? Chúng ta chưa hỏi ý Vi Thảo ra sao nha.”

“Biến biến biến.” Dương Thông ở trước mặt người bạn già giả vờ ưu thương, “Liên minh dành cho mấy người trẻ tuổi, cỡ như tui, cũng sắp hết đát rồi.”

Đặng Phục Thăng cũng nhìn màn hình, trận lôi đài thứ nhất, tuyển thủ đầu tiên đang chuẩn bị ra trận, máy quay lia về phía ghế ngồi của chiến đội Vi Thảo, Vương Kiệt Hi đang đứng bên cạnh đội viên chỉ đạo mấy câu, sau đó quay đầu nhìn về giữa sàn đấu. Hắn khoác trên mình đồng phục của chiến đội, gọn gàng chỉnh tề, sóng lưng thẳng tắp.

Dương Thông vẫn tiếp tục thổn thức: “Lão Trương bay liên tục trong một khoảng thời gian dài, nhưng họ lại không giống nhau, lão Vương chỉ cần ở một chỗ, vẫn có thể đốt lửa khắp nơi.”

. . .

"Mấy người đó là cỏ, không phải không nên gần lửa sao?"

“Ông cút, chưa từng nghe qua câu ‘Lửa rừng thiêu bất tận, gió xuân thổi lại sinh’ sao!”

( “Lửa rừng thiêu bất tận, gió xuân thổi lại sinh” : cho dù ngọn lửa cháy không thương tiếc, miễn là gió xuân thổi qua, đó là cỏ xanh ở khắp mọi nơi, thể hiện một cách sinh động sức sống ngoan cường của cỏ dại. cre Baidu )

Giải đấu Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp lần thứ 10, Vi Thảo bị Luân Hồi đánh bại, dừng chân ở vòng bán kết.

So với không khí xung quanh tràn ngập sự tiếc nuối của fan Vi Thảo, hai người bọn họ ngược lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

“Thật ra, tui lo cho lão Vương.” Dương Thông nói, “Tên đó không quan tâm quá nhiều thế sự, nhưng lại gánh trên vai quá nhiều chuyện. Trước đây là lo hắn gánh không nổi, bây giờ lại sợ tên đó không chịu buông.”

Đặng Phục Thăng sững sờ, chậm rãi lắc đầu.



Hắn nghĩ đến kiếp sống chuyên nghiệp đang bình thản trôi qua chậm rãi, rồi nghĩ đến Vương Kiệt Hi phải dẫn dắt Vi Thảo tiếp tục vượt qua mọi chong gai.



Cửa sổ phòng huấn luyện Vi Thảo trong veo, cả gian phòng là những chậu cây xanh bọn họ tỉ mỉ chăm sóc. Có loại dễ nuôi, hơn nửa tháng không chăm cũng không việc gì, cũng có loại rất khó trồng, cách mỗi ngày đều phải pha đúng lượng thuốc dinh dưỡng để tưới cho cây. Việc này thường là do những người trẻ tuổi nhiệt tình phụ trách, Vương Kiệt Hi rất lười nhưng lại đặc biệt để ý mấy cái hoa hoa cỏ cỏ trong phòng huấn luyện.

Nơi nào là bãi cỏ khô héo, rõ ràng đây là Vi Thảo thành nguyên, sinh sôi không ngừng.

"Không đâu." Đặng Phục Thăng nói."Cậu ta chính là Vương Kiệt Hi."

Dương Thông nói, "Người của Vi Thảo dựa dẫm vào hắn quá nhiều."

Đặng Phục Thăng cảnh giác liếc hắn: "Ông phe bên kia sao?"

"Tui là đang nói thật." Dương Thông dở khóc dở cười.

“Không đâu.” Đặng Phục Thăng lặp lại một lần nữa, ra hiệu hắn nhìn lên màn ảnh đang chiếu lại pha phản kích khi Vi Thảo rơi vào tuyệt vọng vì mất đi đội trưởng, làn sóng do chính các thành viên thế hệ mới của chiến đội Vi Thảo khởi động mang cho mọi người hy vọng, “Trong lòng cậu ta biết rõ, họ chính là tương lai.”

Hy vọng dĩ nhiên là cho mình, đôi khi cũng là mình cho đi.

Tuyển thủ mùa 3 một lần nữa lại tề tụ đông đủ, biết thời điểm tốt thế này thì đã mở thêm cuộc so tài tuyên truyền khắp nơi để phô trương thanh thế rồi.

Triệu Dương đen, Đặng Phục Thăng mập, Trương Vỹ một chút cũng không thay đổi.

Dương Thông tỏ ý có thể cống hiến một vở tung hứng đơn tấu, độc thoại, ca ngợi tháng năm đỉnh cao, phê phán Vương Kiệt Hi hiện chẳng biết đang ở đâu.

Bụng hắn vừa đói lại vừa nóng, miệng thì hô muốn ngất đi nhưng vẫn ra đủ mười phần sức để thảo phạt Vương Kiệt Hi:

“Lão Vương, lão Vương, bán xe bán nhà, mời khách ăn kẹo, tại nhà thi đấu.”

Đặng Phục Thăng ghét bỏ, "Ông bao nhiêu tuổi rồi còn đòi ăn kẹo."

Triệu Dương phụ họa, "Đúng rồi, ăn ngọt ít thôi, muốn mập như lão Đặng sao."

Đặng Phục Thăng còn chưa kịp phản bác, Trương Vỹ đã gia nhập đoạn đối thoại: “Lão Vương còn mời khách, bất ngờ được ăn kẹo, có ý nghĩa gì sao?”

“Nói không chừng là bánh kẹo cưới của nữ thần Vinh Quang.”

“Phản đối, nữ thần Vinh Quang trong tim tui vẫn còn là một đứa nhỏ, lão Vương đã là ba ba cấp 3 rồi.”

“Dừng dừng dừng.” Dương Thông đứng lên can ngăn cái hội người lệch lạc này, chữ “lão” còn đặc biệt nhấn mạnh: “Chính là Lão Vương Lão Vương tự mua kẹo cho mình, ăn ngọt nhiều vào, bảo trì tính trẻ con.”

Một bàn đầy người không ai lên tiếng đáp lại, chỉ có Đặng Phục Thăng lắc đầu, bình tĩnh nói: “Các người đều cảm thấy Vương Kiệt Hi là ông cụ non, thật ra không phải vậy! Trên người cậu ta có khí khái tuổi trẻ, bao nhiêu năm rồi đều như thế, một chút cũng không đổi.”

Người bạn nối khố nói xong lại cười thần bí, như thể người bạn mắt to mắt nhỏ đã xuất thế nhiều nằm của mình vẫn như cũ là một cao nhân thế ngoại.

Chỉ có điều cao nhân còn chưa kịp làm phép đã bị thích khách chặn giết, Dương Thông trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bấm gọi.

“Lão Vương ông ở đâu? Họp xong còn không mau tới, còn chờ mỗi ông.”



Cuộc họp mặt đầu tiên của đội tuyển quốc gia có khá nhiều bất ngờ, kết quả không quá ngạc nhiên, cũng chẳng có gì vui mừng, mỗi người chỉ góp vài ba câu liền kết thúc mà vẫn rất hợp tình hợp lý.

Hôm nay trời nắng, hàng cây bên đường xanh rì, tươi tốt, cảm giác vẫn như có 500 tên Hoàng Thiếu Thiên lải nhải trên đỉnh đầu. Nhưng nếu tâm tình ngươi đang cực kì tốt hoặc đang ở thời kì có nhưng hành động điên rồ, liền sẽ cảm thấy từ ngữ cùng thanh âm của Hoàng thiếu đặc biệt đáng yêu, “Xem là” cũng có thể nghe thành “Vinh Quang”.

Vương Kiệt Hi bước ra khỏi toà nhà của Liên minh, đặt tay lên trên trán, làm “ống nhòm” nhìn phía đối diện. Tấm biển quảng cáo chiếm được chỗ thật tốt trên đoạn đường, tuyên truyền suốt 24 giờ, song kiếm phong mang xuất hiện, vẫn như nhiều năm trước hắn lần đầu tiên nhìn thấy, nhắm thẳng vào sự hưng phấn cùng khát vọng khó có thể kiềm chế được đang bùng cháy trong lòng hắn.

Nhưng thoạt nhìn hắn vẫn lãnh tĩnh và trầm ổn, trên vai mang theo Vi Thảo cùng sự kiêu ngạo của thành phố B.

Hắn thoải mái sải bước chân, lười biếng đáp lại:

“Thăn bò, lá xách, tôm nõn, sủi cảo trứng, tàu hũ chiên. Một món cũng không được thiếu.”



FIN.


[1] trích từ chính văn Chương 1144: Con át chủ bài ra vội.

"Lợi hại ghê ta."

Lời sau cùng Bánh Bao Xâm Lấn để lại sau khi bị chổi của Sâm La quét đi tia máu cuối cùng.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook