- Bình luận
- 58
- Số lượt thích
- 592
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Dụ Văn Châu
[Toàn viên] Điều Sáng Suốt Nhất Ngươi Từng Làm
Convert: 张佳乐头上的小花儿Edit: Ah Zhou
Tình Trạng: Hoàn
--------------------------------
[Hàn Văn Thanh]
Một ngày nọ, tôi mua một cái tai nghe bluetooth có khả năng cách âm tốt. Nhưng mà khi tôi kết nối với bluetooth không cẩn thận kết nối nhầm, tôi không kết nối với cái tai nghe mới mà ngược lại đi kết nối với radio của Bá Đồ.
Vì thế vào nửa đêm, lúc khoảng mười hai giờ, tôi dự định nghe một bài hái rồi đi ngủ.
Trong tai nghe hoàn toàn yên tĩnh.
Tăng âm lượng.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Tăng âm lượng.
Yên tĩnh.
Tăng âm lượng.
Tĩnh.
Tăng âm lượng.
Thanh.
Tôi nghi ngờ tháo tai nghe xuống, sau đó nghe được âm nhạc trong radio phát ra.
Sau khi bình tĩnh suy nghĩ một giây, Tân Kiệt sẽ không thực sự là một người điếc. Tôi lựa chọn ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Giai Lạc.
Trước vẻ mặt vô tội và ánh mắt không biết làm sao của Trương Giai Lạc, thản nhiên đem di động nhét vào trong tay cậu ta rồi đeo tai nghe lên đầu Trương Giai Lạc.
Hy vọng Tân Kiệt có thể xem cậu ta cũng là họ Trương mà hạ thủ nhẹ một chút, A-men!
[Trương Giai Lạc]
Sau khi bị đội phó giáo dục trong ba giờ đồng hồ, còn bị ép viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ dưới áp lực của cường quyền, ta cảm thấy mình không thể không làm rõ cái oan uổng này.
Vì thế mở di động Hàn đội, lục lội QQ Hàn đội, trong group gửi đi một câu, "Cảm thấy Trương Giai Lạc rất đẹp trai, tôi càng ngày càng thích cậu ta."
Suy nghĩ một chút, vẫn còn chưa hết giận, thế là ta lại lần lượt gửi cho Diệp Tu:
"Chúng sinh đều là khổ, ngươi là chuối tiêu thêm vị táo tàu."
"Có bằng hữu từ Hưng Hân đến, mặc dù xa nhất định chém."
"Kỵ binh băng hà đi vào giấc mộng, kỵ binh là trận tổng trận chung kết mùa thứ tư, băng hà là trận tổng chung kết mùa thứ tư."
"Tuy là ngươi rất lợi hại, nhưng mà ta lợi hại hơn."
"Tuy rằng tôi rất lợi hại, nhưng Trương Giai Lạc lợi hại nhất."
Tâm tình khá lên không ít.
[Diệp Tu]
Sau khi nhận được một loạt tin tức nói gì chả hiểu của Hàn Văn Thanh, ta dứt khoát cho hắn vô sổ đen, đồng thời báo đáp hắn sắc ngược rộng rãi.
[Trương Tân Kiệt]
Trương Giai Lạc không biết QQ di động cùng máy tính đều có thể đăng nhập, nhưng ta biết.
Cho nên khi ở cùng đội trưởng thảo luận chiến thuật, trông thấy trên máy tính đội trưởng QQ tự động hiện lên từng cái tin nhắn, ta bình tĩnh rồi bình tĩnh.
Ta chỉ là đang suy nghĩ một vấn đề, vì sao di động đội trưởng lại ở trong tay Trương Giai Lạc.
Kết hợp với tối hôm qua một chút, khi ta cầm Thập Tự Giá đuổi giết đến trước cửa phòng Trương Giai Lạc thì thấy vẻ mặt vô tội không biết phải làm sao đó, dường như hiểu được một cái gì đó.
Vì thế ta hỏi đội trưởng.
"Nếu tôi muốn anh viết kiểm điểm một vạn chữ, anh muốn viết không?"
Đội trưởng nghiêm túc nhìn về phía ta, trả lời:
"Nếu như cậu muốn tôi viết kiểm điểm, tôi sẽ nói ông chủ khấu trừ tiền lương cậu."
Thế là tôi gật đầu, coi như vừa rồi đều không có chuyện gì xảy ra."
[Vương Kiệt Hi]
Có một hôm sáng sớm thức dậy, thời tiết xấu, cho nên tâm tình tôi cũng không được tốt lắm.
Đúng lúc tâm tình không tốt, tôi liền muốn ăn hiếp Dụ Văn Châu.
Thế là tôi lấy điện thoại di động ra, gửi cho Dụ Văn Châu một tin nhắn thoại.
"Dụ Văn Châu ngươi cái tên ngu ngốc này, *!"#)☆/~? @7%Ⅲ(_)"
Tưởng tượng đến việc Dụ Văn Châu để nghe rõ đoạn đằng sau bị loạn mã này, phải nghe đi nghe lại cái câu trước "Dụ Văn Châu ngươi cái tên ngu ngốc này", tâm tình của tôi liền trở nên tốt lên.
[Dụ Văn Châu]
Thức dậy vào một ngày buổi sáng, thời tiết rất tốt , cho nên tâm tình của ta cũng tốt theo.
Vì thế khi ta lấy điện thoại di động ra, thấy Vương Kiệt Hi gửi cho ta một đoạn tin nhắn thoại, ta liền chọn cách không mở ra xem.
Bởi vì ta biết nếu như ta mở ra xem tâm tình của ta sẽ trở nên không tốt.
Vậy tại sao không hưởng thụ một ngày tốt đẹp với một tâm trạng tốt chứ?
[Giang Ba Đào]
Ta lén lút đem đồ ăn vặt của Tiểu Chu ăn mất.
Cũng nói cho cậu ấy biết là do Tôn Tường ăn.
Chà, chuyện này cũng không phải chuyện thông minh nhất ta từng làm, nhưng bởi vì những chuyện xảy ra tiếp theo rất vui, ta nhịn không được liền đem chuyện này kể ra.
Tiểu Chu lộ ra vẻ mặt vô cùng vô cùng đau lòng, chạy đến trước mặt Tôn Tường, môi rung rung nửa phút, rốt cục công tác chuẩn bị tâm tình xong rồi, liền lên tiếng, thậm chí mang theo chút giọng nghẹn ngào với Tôn Tường hô:
"Tôn Tường, ta lại ăn vụng đồ ăn vặt của ngươi."
[Chu Trạch Khải]
...... Nói sai rồi.
Nhưng toàn bộ mọi người ở Luân Hồi đều nhìn ta.
Thừa nhận sai lầm, rất mất mặt, thật mất mặt.
Cho nên muốn giả vờ không có nói sai, đó chính là sự thật.
"Tôn Tường, ta lại ăn vụng đồ ăn vặt của ngươi."
Sau đó lặp lại một lần nữa.
"Tôn Tường ta lại ăn vụng đồ ăn vặt của ngươi
Trong lòng rất ủy khuất nhưng vẫn phải làm ra bộ dạng đương nhiên.
[Tôn Tường]
Chu Trạch Khải đối ta hô to: "Tôn Tường, ta lại ăn vụng đồ ăn vặt của ngươi.”
Không nhớ rõ mình mua đồ ăn vặt nào, cho nên cũng không biết Chu Trạch Khải nói chính là cái nào.
Nhưng nhìn qua hắn có vẻ hùng hồn mười phần trung khí, chắc là xác thực.
Hơn nữa toàn bộ mọi người Luân Hồi nhìn ta, không thể mất mặt, cho nên phải làm ra vẻ đương nhiên.
"Ta lại ăn vụng đồ ăn vặt của ngươi"
“Ngươi lại ăn vụng đồ ăn vặt của ta?”
“Ta... lúc ta còn nợ đồ ăn vặt của ngươi!”
“Này.... Ngươi nợ đồ ăn vặt của ta khi nào hả?”
.......
“Đúng vậy, ngươi còn nợ đồ ăn vặt của ta khi nào trả!”
.......
“Chu Trạch Khải ngươi không được quỵt nợ! Toàn bộ mọi người Luân Hồi nhìn thấy chưa! Ngươi nhanh lên nói cho ta biết, ngươi nợ đồ ăn vặt của ta lúc nào trả!”
......
“Chu Trạch Khải, ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi không được chạy! Ngươi dừng lại, ngươi nhanh nói cho ta biết. Ngươi nợ đồ ăn vặt của ta khi nào thì trả!”
“Chu Trạch Khải! Ngươi đứng lại đó cho ta! - “
Mặc dù ta đến ngày hôm sau cũng không biết rõ sự tình là như thế nào, nhưng hôm sau Chu Trạch Khải vẫn còn vẻ mặt ủy khuất mang đến cho ta túi đồ ăn vặt to bự.
Tự nhiên có một túi đồ ăn vặt, ta thật sự là quá thông minh.
Hoàn