Hoàn [Mừng SN Sở Vân Tú 2019] [Nhiều CP] Khúc hát người đưa đò

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1
Dài 5.7k
• Thread starter: 张佳乐头上的小花儿
• Editor: @FanPD
• Beta: @Fuuka
• CP: Ngụy Quả, Mạc Tranh, Phương Sở


……………………………………………



Câu chuyện thứ nhất: Cánh chim trời (Giá cô thiên).
Ngõ hẻm thong dong dạo bước chơi
Đèn lồng chưa dẫn ngựa kêu trời
Nghèo khó chả tiền hô hậu ủng
Chỉ cưng bé gái cõng trên vai


Hoa đầy mắt
Áo trăng soi
Trẻ thì ân ái, già than đời
Bờ suối xuân sang còn lạnh lẽo
Xem xong ai nấy trở về thôi


—— Đi xem đèn ngày 11 tháng Giêng (*)

Trần Quả ở thành Hàng Châu chủ quản một quán trà. Tổ tiên nhà nàng vốn là trà thương đại gia, truyền đến đời nàng, chỉ còn lại quán trà lớn không hẳn lớn nhỏ không hẳn nhỏ này. Quán được truyền đời cả mấy trăm năm, từ bàn ghế đến cửa chính cửa sổ đều làm bằng gỗ tốt, chạm khắc tinh tế vô cùng. Một quán trà lâu năm, tự nhiên là khách quen nhiều, lại thêm nàng chủ quán tính tình hào sảng, việc kinh doanh quả thật không tệ.

Tuy là người sinh trưởng ở Hàng Châu, tính cách của Trần Quả lại có phần sôi nổi. Khoảnh khắc dịu dàng duy nhất là lúc nàng xướng Bình đàn (**). Hầu như không ai biết nàng có thể xướng Bình đàn. Cha mất sớm, nàng từ nhỏ đã phải học cách bán trà, thẩm trà, thu thuế, thu tiền trọ, nói lý lẽ, giao thiệp với đủ loại tam giáo cửu lưu. Mười năm lăn lộn với đời, dẫu có là thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng cũng trở nên gai góc.

Quán trà nằm cạnh một kênh đào, nơi này hàng năm đều có hội hoa đăng. Trần Quả thích náo nhiệt, dịp Tết năm nào nàng cũng đổi quán trà thành quán rượu, cho đào một số vò rượu chôn ở hậu viện lên. Rượu là do mẹ nàng ủ từ khi người còn sống, nắp vò vừa hé hương đã bay ngào ngạt, men theo gió sông bồng bềnh lan xa cả mấy chục dặm.

Có một năm cũng dịp tết Nguyên Tiêu, Trần Quả uống một chút rượu, rồi bỗng cao hứng, mang đàn tỳ bà ra nói muốn biểu diễn. Mọi người kinh ngạc đến ngây người, ngoại trừ những lão khách đã thất thập cổ lai hy, không một ai nơi này biết nàng chủ quán còn có thể khảy tỳ bà. Trần Quả cứ thế ngồi xuống cạnh bàn vuông, hai chân bắt chéo, chẳng hề để ý xung quanh, ôm đàn dạo vài lần, rồi dùng chất giọng Hàng Châu xướng lên một khúc hát Tô Châu quen thuộc.

Ngụy Sâm ngậm tẩu thuốc đi ngang qua, bên tai bỗng truyền đến tiếng hát mềm mại của một thiếu nữ, bất giác cất bước đi vào. Trần Quả đang hát:

“Ngàn dặm cách xa, khôn nguôi nỗi nhớ.
Rót rượu đầy chung, ta cạn một mình,
Từ biệt nhau rồi, thoắt đã hai năm
Vẫn tại nơi này, dõi mắt xa xăm”


------- Khúc hát người đưa đò (***)

Trần Quả tóc buộc cao, những lúc nàng khẽ nghiêng đầu, đuôi tóc rũ qua bên mặt. Ngụy Sâm nhấp một hớp trà nguội không biết của ai lưu lại trên bàn. Hắn tuy không hiểu lời hát, nhưng trước khung cảnh đèn lồng vừa thắp, ánh nến lung linh, hắn cảm giác như khúc hát này chính là vì hắn mà xướng lên. Trần Quả hát đôi câu, từ bên kia quán trà nhìn sang chỗ hắn, lại thật sự ôm tỳ bà, thong thả đi qua.

Ngụy Sâm giống như một đứa trẻ ngây ngô nín thở chờ quà, ngờ đâu Trần Quả một tay chống tỳ bà, một tay đập bàn, quát:

“Hút thuốc phiện, cút.”

Đang thả hồn chưa kịp tỉnh, Ngụy Sâm buông tẩu ngang tàng: “Cái này không phải thuốc phiện…”

Một trận cười vang lên sau lưng Trần Quả. Ngụy Sâm thầm nghĩ, nàng xinh đẹp như vậy chẳng ngờ mở miệng ra lại là cút. Hoàn hồn sau giây phút kinh ngạc, hắn khôi phục bản chất lưu manh, cợt nhã: “Nè nàng chủ quán, đây là dịp cuối năm, sao lại ăn nói như thế, không sợ chẳng ai thèm lấy sao?”

Năm đó Trần Quả đã hai sáu hai bảy, tuổi này còn chưa gả, coi như là gái lỡ thì. Nhưng sự tình không phải không ai thèm lấy nàng, căn bản là nàng không quan tâm. Mỗi khi có người nghĩ muốn tơ hồng mai mối, Trần Quả đều cầm sổ sách hoặc bàn tính, đập bộp bộp lên quầy, nói hãy ghi nhớ, ta phải quán xuyến trên dưới quán trà này, không rảnh mà nuôi một tên nam nhân vô dụng.

Quán trà này là của cha nàng để lại, ghi dấu toàn bộ những kỷ niệm mà nàng có. Cả đời này, nàng chỉ nghĩ đến việc chăm chút cho phần di niệm của cha, không có tâm tư cho việc nào khác.

Ngụy Sâm sỉ nhục nàng, nàng tất nhiên chẳng để yên. Nhân lúc Ngụy Sâm mãi ngắm nàng quên cả hút thuốc, nàng chộp lấy cái tẩu thẳng thừng ném ra đường, không nghĩ rằng Ngụy Sâm thế mà chụp được.

Ngụy Sâm trước đây là một tên lưu manh thường bị đánh đập mắng chửi. Gặp lúc thiên hạ đại loạn, hắn ở địa bàn của mình chiêu binh mãi mã, làm thổ phỉ. Năm đó hắn đi lên phía Bắc, mục đích là Bắc Kinh, lúc ngang Hàng Châu đúng dịp hội đèn lồng, bèn đến xem trò vui. Công phu của hắn không tệ, nhanh mắt nhanh tay, chụp được cái tẩu của mình liền tiếp tục cợt nhả, đưa lên miệng cắn cắn, chống cằm nhìn Trần Quả.

Trần Quả phá ra cười, đem tỳ bà đặt lên bàn, nói: “Ánh mắt không tệ.”

“Lão phu trên dưới khắp toàn thân chỗ nào cũng không tệ.”

Trần Quả mời hắn ra ngoài đánh một trận.

Lần này vui rồi, toàn bộ khách uống trà đều tụ lại trên đường, người qua đường cũng dừng lại vây xem. Cô nương áo đỏ thắm, tóc đuôi ngựa, vô cùng xinh đẹp, đánh nhau với một nam nhân đầu đinh, mặt thẹo, ăn mặc lôi thôi. Trần Quả thân thủ không tệ, vốn thừa sức đối phó bọn lưu manh, bất quá nàng không biết đối phương là trùm thổ phỉ. Trần Quả vừa đứng vững đã nghiêng người ra chiêu, Ngụy Sâm thờ ơ cùng nàng đối phó, hai tay như đùa giỡn như lúng túng, Trần Quả nhìn không ra đối phương sâu cạn, thậm chí còn nghĩ nhanh thôi mình sẽ thắng, đột nhiên cổ tay bị Ngụy Sâm bắt, kéo nàng ngã vào trong ngực. Đoàn người đứng xem reo hò vỗ tay, Trần Quả mặt không đỏ tim không loạn, thuận thế ôm Ngụy Sâm rồi co chân thúc mạnh vào hạ bộ, ngay chính giữa hồng tâm.

Kết thúc cuộc nhiệt náo là cảnh Ngụy Sâm ngồi trước cửa quán ôm hạ bộ nhăn nhó cả nửa ngày. Trần Quả ra được chiêu cước đoạn tử tuyệt tôn, khí giận cũng tiêu tán, tâm tình lại vui vẻ, mang cho Ngụy Sâm một vò rượu, rồi thuận tay khêu sáng ngọn nến trong lồng đèn treo trước cửa, Ngụy Sâm bị hút hồn bởi một Trần Quả đang từ trên nhìn xuống, chiếc cằm nhỏ trong ánh nến lung linh, lòng bất giác trào lên một tình cảm huyền diệu không sao lý giải được.

Trần Quả rót hai chén rượu, đưa Ngụy Sâm một chén, tự mình cũng uống một ngụm, khuôn mặt chợt ửng hồng.

Ngụy Sâm vì như vậy, ngây người ở lại Hàng Châu.

Từ đó về sau, Ngụy Sâm mỗi ngày đều đến quán uống trà. Hắn ở Hàng Châu sẵn tiện làm luôn trò cưu cư thước tổ (****), tiếp tục mở rộng địa bàn thổ phỉ nơi này. Trần Quả không hề hay biết, chỉ coi hắn như một gã bất tài vô dụng ngơ ngơ ngác ngác mà sống cho qua ngày đoạn tháng. Ngụy Sâm đến quán của nàng, kêu một bình trà tốt nhất, uống hết không châm thêm, lại kêu một bình mới. Dần dần, Ngụy Sâm trở thành khách quý của Trần Quả. Tuy Trần Quả rất phiền hắn, hắn vẫn cứ bô bô cái miệng, thường xuyên dựa người ngồi cạnh cửa sổ, ngắm nhìn con kênh hộ thành bên ngoài, thỉnh thoảng lại ngắm Trần Quả lui lui tới tới.

Ngụy Sâm chẳng hiểu mình muốn gì. Hắn không muốn gì cả. Hắn không muốn có bất kỳ thay đổi nào trong nếp sống của Trần Quả. Hắn chỉ mong ngày qua ngày được ngắm nhìn nàng, trêu chọc nàng. Giống như hắn muốn ở nơi này ngắm cây cỏ, ngắm dòng sông, mong rằng cuộc sống cứ thế bình lặng trôi, đừng bao giờ thay đổi.

Hai người cứ như vậy, cả đời cũng chỉ ôm nhau đúng hai lần, đều ở tại nơi này. Lần đầu tiên chính là lần đánh nhau năm trước, lần thứ hai là vào hội hoa đăng của năm sau. Trần Quả như cũ bày rượu đón Tết, Ngụy Sâm như cũ tựa cửa sổ ngắm nhìn. Hắn ngắm đèn lồng bên ngoài, rồi ngắm Trần Quả đang vui vẻ. Lần này, hắn ngồi đợi đến khi quán đóng cửa, trong quán chỉ còn mỗi nàng. Sau đóng kỹ cửa sổ trên lầu hai, Trần Quả đi xuống tầng trệt. Nàng đi đến trước mặt Ngụy Sâm, nói cho hắn biết quán phải đóng cửa.

Ngụy Sâm mân mê tẩu thuốc, Trần Quả liếc hắn một cái: “Muốn hút thì hút đi.”

Nhưng Ngụy Sâm không hút, ngồi thẳng người, nhìn Trần Quả: “Nàng chủ quán, mấy ngày nữa ta đi rồi.”

“Cuối cùng cũng chịu đi rồi.” Trần Quả nhíu mắt, cười trả lời.

“Không quay lại nữa.”

“Chết cũng đừng quay lại.” Trần Quả lướt qua Ngụy Sâm, đưa tay kéo đóng cửa sổ. Ngụy Sâm đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, xoay người nàng lại. Trần Quả chới với tựa nửa người trên khung cửa, suýt nữa thì ngã ra ngoài, vội chụp lấy vai Ngụy Sâm.

Hai người cùng im lặng, Ngụy Sâm nhìn nàng một lúc, rồi vòng tay siết chặt, ôm nàng vào lòng.

“Mong gặp lại.” Hắn là một tên thổ phỉ, cách tạ từ đầy bản chất thổ phỉ.

“Rảnh thường đến.” Nàng là một chủ quán, khi cáo biệt cũng phong thái chủ quán.

Ngụy Sâm vỗ vỗ lưng Trần Quả, quay người đi ra khỏi quán, ánh sáng bên ngoài phủ rực rỡ lên hắn. Hắn cứ thế bước dọc con đường lát đá, đi lên chiếc cầu cong cong, đầu không ngoảnh lại.

(*) 鹧鸪天 - 一 正月十一日观灯 姜夔/ Giá cô thiên - Chính nguyệt thập nhất nhật quan đăng: là từ khúc “Đi xem đèn ngày 11 tháng Giêng”, làm theo thể “Giá cô thiên” (tức là khúc đầu giống thất ngôn tứ tuyệt – tiếp theo là 2 câu 3 chữ đối nhau – 3 câu cuối lại quay về 7 chữ), tác giả Khương Quỳ. Bài dịch Việt ngữ là của Nguyễn Tương Định. Bài phiên âm hán việt như sau:
Hạng mạch phong quang túng thưởng thì.
Lung sa vị xuất mã tiên tê.
Bạch đầu cư sĩ vô a điện,
Chỉ hữu thừa khiên tiểu nữ tuỳ.
Hoa mãn thị,
Nguyệt xâm y.
Thiếu niên tình sự lão lai bi.
Sa hà đường thượng xuân hàn thiển,
Khán liễu du nhân hoãn hoãn quy.


(**) 评弹/ Bình đàn: một hình thức kể chuyện kèm theo âm nhạc.

(***) dịch thoát, một đoạn trong “Người lái đò chi ca”, bình đàn, Tô Châu, thuộc chùm thi ca “Thủy sắc” của Phạm Tông Bái.

(****) Giải thích thành ngữ “cưu cư thước tổ”:
Câu thành ngữ này chỉ việc chiếm đoạt nhà của người khác hoặc tranh vị trí của người khác. Thành ngữ “Cưu chiếm thước sào” (Chim cắt chiếm tổ chim khách) chỉ một hiện tượng chim cắt chân đỏ thường chiếm tổ của con chim khách. Trong “Kinh thi” cổ đại Trung Quốc có câu thơ “Duy thước hữu sào, duy cưu cư chi” (tổ của con chim cắt lại do con chim khách ở). “Cưu” trong thành ngữ “Cưu cư thước sào” chính là chỉ con chim cắt chân đỏ. Chim cắt chân đỏ có lúc cũng tự mình xây tổ, nó thường làm tổ trên những ngọn cây to và cao trong rừng thưa.



Câu chuyện thứ hai: Tống biệt.


Ngoài đình làng, con đường cổ kính, bãi cỏ xanh, xanh tận chân trời.
Gió đùa cành liễu, tiếng sáo du dương.
Ánh tà dương treo trên đỉnh núi.
Chân trời góc bể, bóng bạn tri âm đã khuất rồi.
Đời người hiếm khi vui sum họp, chỉ thấy buồn biệt ly.


Ngoài đình làng, con đường cổ kính, bãi cỏ xanh, xanh tận chân trời.
Lần này người đi, khi nào trở lại.
Chân trời góc bể, bóng bạn tri âm đã khuất rồi.
Đây một bình rượu nhạt, đêm nay lạnh mơ màng.
—— Lý Thúc Đồng
(*)



Ở trước cổng giảng đường có một nghệ nhân, là người câm, đang làm những món đồ chơi cổ quái.

“Một tên nhặt mót.” Cô bạn học của Tô Mộc Tranh nhìn đồ vật trong tay người này, khẽ rỉ tai nàng.

“Là một nghệ nhân.” Tô Mộc Tranh quay đầu nhìn những ngón tay khéo léo đang bện thắt một món đồ tinh xảo.

“Toàn đồ ve chai, nghệ nhân cái gì. Những đồ đồng nát kia đều là nhặt mót về, dơ chết đi được.”

Hai nữ sinh viên bước nhanh vào trong giảng đường, người câm kia đầu cũng không ngẩng lên, tập trung vào đồ vật của mình.

Hàng Châu vào đầu xuân, hoa lê nở đầy cành, bị gió thổi rụng, nhẹ nhàng bay xuống trước mặt người câm. Tô Mộc Tranh tan học ra về, nhìn thấy, ngồi xổm xuống nói một câu không đầu không đuôi: “Hoa lê rụng rồi kìa!”

Người câm liếc nàng một cái, hững hờ.

“Ngươi tên là gì?”

Người câm không lý đến nàng, cúi đầu bẻ một mảnh lá sắt. Tô Mộc Tranh lại hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

Người câm vẫn không đáp, thậm chí còn thấy nàng phiền, hắn lùi vào chân tường một chút, nhíu mày. Tô Mộc Tranh bật cười, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi là người câm sao?”

Nàng hỏi vài câu, người câm kia vẫn không lý đến nàng. Cảm thấy bị mất mặt, cuối cùng nàng đành nói: “Ta về đây, gặp lại sau.” Xong đứng dậy phủi phủi váy rồi quay người rời đi.

Người câm lúc này mới ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Tô Mộc Tranh, mái tóc dày và dài buông xoã ngang eo, chiếc váy màu đen làm tôn lên hai bắp chân trắng nõn.

Sau đó, mỗi ngày Tô Mộc Tranh đều đến. Người câm phát hiện ra cô gái này đặc biệt thích ăn quà vặt, hôm nay một gói ô mai đường, ngày mai một hộp bánh đậu xanh, có lúc cầm cả một túi hạt dưa đến nhâm nhi, ngồi xổm bên cạnh xem hắn tạo hình một chú chó con, thật ồn chết người.

Có một ngày Tô Mộc Tranh không tới. Người câm ngồi nơi chân tường, khóe mắt cứ liếc chừng những cánh hoa lê, từng cánh từng cánh rơi xuống, bóng nắng chạy từ đầu đường tới cuối đường, chợt nhận ra ngày hôm nay trôi qua sao mà chậm. Trời tối hẳn hắn mới đứng dậy, thu dọn cẩn thận, chuẩn bị rời đi. Tô Mộc Tranh lại từ khúc quanh xuất hiện. Nàng hướng về hắn vẫy vẫy tay: “Ngươi còn chưa đi?”

Người câm ngồi thẳng dậy, yên lặng mà nhìn nàng.

“Ta vừa đi viếng mộ ca ca về, hôm nay là tiết thanh minh.” Nàng vừa nói, vừa lấy từ trong cặp sách ra một viên kẹo bọc giấy tròn tròn, đưa cho người câm. Người câm ngập ngừng một hồi, rồi duỗi tay nhận lấy.

“Kẹo đậu xanh (**), ta tự làm.”

Người câm nhận đồ ăn từ tay Tô Mộc Tranh, nàng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người lại tiến thêm một bước, vì thế mỗi ngày không còn ăn quà vặt một mình nữa, ăn cái gì nàng đều muốn chia cho người câm một nửa. Trong nhà Tô Mộc Tranh hình như không ai quản nàng, thường ở đầu hẻm ngồi xổm cùng người câm nói chuyện phiếm đến khi trời tối. Mãi đến lúc người câm dọn dẹp chuẩn bị đi, nàng mới đứng dậy, vẫy tay “Ngày mai gặp!”.

Qua mấy ngày, người câm làm cho nàng một ghế ngồi nhỏ. Dùng sơn xanh quét một lượt, còn vẽ thêm hoa sen và cá chép. Tô Mộc Tranh vui đến phát rồ, nhìn không nỡ ngồi, nàng nói: “Ca ca ta trước đây cũng làm cho ta một cái ghế nhỏ. Hồi đó chúng ta mới tí tuổi, nên ca ca làm rất vụng, ta vừa ngồi lên đã gãy mất.”

Người câm nhìn nàng, lòng đầy nghi hoặc. Hắn không hiểu nổi, vì sao cô sinh viên này luôn hoạt bát, thậm chí nhắc đến ca ca đã khuất vẫn vui vẻ như thường, hai mắt sáng lấp lánh. Không giống như hắn, hắn cảm thấy mọi thứ đều tẻ nhạt, chỉ có những lúc yên tĩnh một mình, hắn mới cảm thấy yên tâm mà sống.

Bạn học của Tô Mộc Tranh biết nàng mỗi ngày đều cùng người câm tán gẫu, nhắc nàng:

“Hắn là một tên nhặt mót!”

“Thì sao?”

“Nói không chừng còn bị bệnh, lao phổi, tâm thần gì đó.” Bạn học của nàng một mặt nói, một mặt lo lắng, níu lấy cánh tay Tô Mộc Tranh.

“Hắn không bị bệnh nha, chỉ là không biết nói chuyện.”

“Vì lẽ gì cậu cứ ở bên cạnh hắn!”

“Ta cảm thấy hắn thật cô quạnh, nên muốn bầu bạn cùng hắn mà thôi.”

Cô bạn học nhìn nàng như người bị mất trí, trong lòng nghĩ Tô Mộc Tranh cũng nhiễm bệnh điên luôn rồi.

“Hơn nữa, khuôn mặt hắn rất đẹp, cậu không thấy sao, sống mũi rất thẳng, chân mày rậm đen, hàng mi cong vút.”

Sáu tháng sau, Tô Mộc Tranh tốt nghiệp. Nàng sẽ đại diện sinh viên lên phát biểu, trước hôm lễ tốt nghiệp, nàng ở trước mặt người câm luyện tập một lần. Nàng mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, ống tay rất rộng, để lộ cổ tay trắng ngần. Trước ngực cài một bông hồng, bên dưới cánh hồng là dải băng đỏ đề tên. Nàng đứng đối diện người câm, cầm bài diễn văn đọc qua một lần, rồi bật khóc.

Đời người hiếm khi vui sum họp, chỉ thấy buồn biệt ly.” Đây là câu kết cho bài phát biểu của nàng, mới đọc nửa câu nàng đã oà lên khóc, người câm tay chân lúng túng, bối rối nhìn nàng.

“Ta cảm thấy bản thảo mình viết chẳng ra gì, không đủ ý tứ, thật quá bình thường.” Nàng vừa khóc vừa nhìn bản thảo của mình. Người câm nhất thời không biết nàng khóc vì bản thảo không như ý, hay còn vì nỗi niềm nào khác.

Tô Mộc Tranh khóc mãi không ngừng, sau cùng vẫn hức hức hỏi người câm: “Ngươi có hiểu được không?”

Người câm nhìn nàng, không thể nào hiểu nổi.

“Câu này là thiệt đó.” Tô Một Tranh chỉ vào trang giấy, nước mắt lại đong đầy.

Trước khi mùa mưa đến, người câm không còn nhìn thấy Tô Mộc Tranh xuất hiện nữa. Hắn nghĩ có lẽ nàng đã tốt nghiệp, đi làm ở nơi khác. Hắn vẫn như trước trầm lặng, chỉ tập trung vào mấy món đồ chơi nhỏ của mình, chờ người đi ngang ghé mắt lại nhìn.

Những gì Tô Mộc Tranh nói với hắn, từng câu từng chữ hắn đều nhớ. Có cái hắn hiểu, có cái hắn không hiểu. Những lời này như có như không ẩn hiện trong lòng hắn, như sương sớm, như mây chiều, thỉnh thoảng tụ lại trên mặt sông, cuối cùng tan biến vào hư không.

(*) Lời bài hát “Tống biệt” của Lý Thúc Cùng. Thử nghe tại đường dẫn này: Farewell (Li Shutong's lyrics Odway Qu Yang Hongnian adapted)

(**) 青团子/ thanh nắm: một dạng như mứt hoặc kẹo làm từ đậu xanh, phổ biến ở vùng Giang Nam, vào tiết thanh minh, dùng để cúng người đã chết hoặc có thể làm để ăn, rất ngon.




Câu chuyện thứ ba: Quạt đào hoa. (*)

[Trương Tiến Tửu (**)]

Người nhớ chăng, cây cầu kiều bắt qua dòng suối, bảng hiệu đỏ cũ đã không còn, dòng nước lạnh lùng, khách nhân vắng bóng, cảnh vật đìu hiu, duy liễu rũ cành.
—— Ai Giang Nam, Khổng Thượng Nhiệm.


Phương Duệ năm đó là một tên côn đồ cóc ké. Tuy cả đời hắn lưu manh, từ nhỏ du côn đến lớn khốn nạn, từng có lúc xuống chó, cũng có khi lên voi, nhưng hắn luôn nhớ rõ ràng cái thời mà hắn vẫn còn là một tên lưu manh cóc ké.

Hắn ở Nam Kinh giả làm người giàu có, dựa vào lừa bịp mà len lỏi vào tầng lớp thượng lưu. Bằng khuôn mặt trắng trẻo, khoác vào bộ âu phục, xoa keo xịt tóc, dáng vẻ lập tức hòa hợp với đám cậu ấm cô chiêu. Miệng hắn ngọt, biết lấy lòng người, rất ít người biết được hắn sống trong căn phòng tồi tàn ở một con hẻm nhỏ cạnh sông Tần Hoài, trong nhà chỉ có cái giường với chiếc chăn mốc meo. Tại vũ trường hắn thường dạo bước cùng các thiên kim tiểu thư, với cái bụng đói sôi sùng sục, hắn hòa vào tiếng nhạc vui tươi mà lả lướt đôi chân, sắc mặt vẫn không thay đổi, chuyện trò vui vẻ như thường, tan cuộc trong người thế nào cũng dấu một ít điểm tâm mang về.

Trong lúc Phương Duệ ngồi chờ thời, Sở Phong Thành đến Nam Kinh. Sở Phong Thành là một nữ nhân, ở Dương Châu buôn bán tơ lụa, nhà giàu nức đố đổ vách. Ấy thế nhưng nàng thường cải nam trang, xử sự quyết đoán, không ai dám vì nàng là nữ nhân mà coi thường, ngay cả nhắc đến tên thôi cũng đầy kiêng sợ. Lời đồn thổi về nàng vang khắp Giang Nam, một số cho rằng nàng là đồng tính, số khác lại cho rằng nàng thực ra là thái giám. Nàng đến Nam Kinh, ngày ngày bàn chuyện làm ăn, là khách quen của những bữa tiệc, nghe nói nếu ai lỡ một lần vô lễ với nàng, nhiều năm sau cũng không có nổi một cơ hội ngóc đầu ở Nam Kinh.

Lần đầu tiên Phương Duệ gặp Sở Phong Thành, nàng mặc bộ âu phục lót vai may kỹ lưỡng, phối nơ tinh xảo, ống quần thẳng tắp vừa khít đôi chân thon dài, trụ trên đôi giày tây mũi nhọn nước da bóng loáng. Tóc nàng vuốt ngược về sau, chia ba bảy, mắt phượng xếch lên, khí chất nam nhi lẫn nét quyến rũ nữ nhi cùng lúc nổi bật. Nàng đi lướt qua Phương Duệ, nhìn cũng không nhìn, với lấy ly sâm banh, giơ lên ngang cằm, đến trước mặt chủ nhân bữa tiệc, keng, tao nhã cụng ly.

Nhìn Sở Phong Thành như cười như không cùng người tán gẫu, Phương Duệ không dời nổi mắt. Rồi không tự chủ, hắn làm một việc ngu xuẩn, đi tới trước mặt nàng, khẽ nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt đối phương, cười nói: “Sở tiểu thư, mời nàng nhảy một điệu.”

Đôi mắt Phương Duệ vừa dài vừa to, lông mày đen rậm, đầy vẻ đơn giản và chân thành. Hắn cười lên lập tức trở thành một thanh niên trẻ tuổi phóng khoáng, đặc biệt ưa nhìn. Cả đại sảnh bỗng yên phăng phắt, mọi người len lén dò xét Sở Phong Thành, thật bất ngờ khi thấy Phương Duệ làm chuyện động trời, dám mạo phạm thiên oai. Toàn bộ bọn họ đều dừng lại, không kiểu cách giao tế gì nữa, trực tiếp bày ra dáng vẻ chờ xem trò vui.

Sở Phong Thành như cũ hất cằm, mặt đầy kiêu ngạo, nở nụ cười: “Hai đứa mình khiêu vũ, ai nhảy bước nam?”

Trong đám người truyền ra tiếng cười bị kiềm nén, Phương Duệ cũng cười, hắn vẫn không sợ chết mà tiếp tục: “Dĩ nhiên ta nhảy bước nam. Sở tiểu thư eo nhỏ lưng thon, cao gầy mỹ lệ, chính là trời sinh để nhảy bước nữ.”

Hai người nói chuyện chẳng đâu vào đâu, không ai dám can thiệp. Tất cả đang chờ nam nhân giả kia nổi trận lôi đình, tên đáng chết Phương Duệ nhất định thê thảm. Không nghĩ đến Sở Phong Thành lại đặt tay lên bàn tay mời nhảy của Phương Duệ, ban nhạc cũng rất linh động lập tức chơi tiếp. Hai người đều vận nam trang, nơi sàn nhảy lả lướt điệu Valse, cực kỳ ngộ nghĩnh.

Nhảy được nửa bài, Phương Duệ mới ý thức được mình đang làm gì, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi lạnh. Sở Phong Thành chạm hờ tay hắn, liếc nhìn qua. Phương Duệ nhỏ giọng: “Ta cứ tưởng nàng sẽ một viên đạn chiếu cố cái đầu của ta.”

Sở Phong Thành cười: “Ta không tức giận.”

Phương Duệ có chút bất ngờ: “Không phải nói nàng thế kia sao?”

“Eo nhỏ lưng thon, cao gầy mỹ lệ, ngươi nói chẳng sai câu nào.” Sở Phong Thành cười, nói xong thả tay hắn ra. Điệu nhạc cũng vừa kết thúc, họ cúi đầu chào nhau, rồi quay lưng mạnh ai nấy bước, sóng yên biển lặng.

Sở Phong Thành quay đi liền sai người điều tra thân thế Phương Duệ, phát hiện hắn chỉ là một tên vô lại nghèo rớt mồng tơi. Là một tên lưu manh ư, như thế lại càng thú vị. Sở Phong Thành uống rượu vài lượt, rồi khoác áo bước ra ngoài, trông thấy Phương Duệ đang đứng cạnh cửa lớn hút thuốc.

“Ra rồi sao?” Phương Duệ chào hỏi nàng.

Sở Phong Thành hỏi một điếu thuốc, Phương Duệ vội tìm một que diêm châm lửa cho nàng. “Ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ không làm gì.”

Phương Duệ cười ẩn ý “Ta chỉ sợ nàng không chịu làm gì.”

Lần này Sở Phong Thành sửng sốt.

“Ta muốn theo đuổi nàng, Sở tiểu thư.”

Sở Phong Thành lập tức cười đến không dừng được, sặc cả khói thuốc, vừa ho vừa hỏi lý do. Phương Duệ nhìn thẳng mắt nàng, ôn nhu nói: “Nàng xinh đẹp, thông minh, là một nữ nhân, ta vừa khéo lại thích nữ nhân.”

Sở Phong Thành lấy ngón tay vân vê khóe miệng, cười nói: “Ngươi đùa ta đó à?”

“Ta cực kỳ chân thành.”

“Ngươi lấy cái gì mà theo đuổi ta?”

“Một tấm chân tình.”

Sở Phong Thành cảm thấy tên này không phải đùa dai. Nàng vừa cười vừa gỡ bỏ bộ tóc giả xuống, lại gỡ luôn lưới chụp tóc, dùng tay hất một cái làm những lọn tóc lòa xòa tung bay.

Phương Duệ nhìn phát ngốc, hỏi: “Nàng như thế cần gì phải cải nam trang…”

Sở Phong Thành đem tóc giả nhét vào túi quần, lại châm một điếu thuốc. “Cha ta luôn muốn có con trai, nuôi ta như một bé trai vậy. Ta từ nhỏ đã mặc nam trang để tóc ngắn, cha dẫn ta đi khắp nơi nói chuyện làm ăn. Về sau có lúc ta trốn khỏi sự kiểm soát của ông ấy, mặc vào y phục nữ nhân, không ai nhận ra ta cả.”

Sở gia trước đây ở Dương Châu là đại thương gia chuyên cung cấp tơ lụa cho triều đình, về sau hoàng đế không còn, nhà bọn họ suýt nữa thì lụn bại, may còn có Sở Phong Thành chèo chống. Phương Duệ cứ tưởng lý do nàng cải nam trang phải kinh thiên động địa lắm, như lời đồn đại, là không thể tiết lộ ra ngoài, nào ngờ đơn giản chỉ có vậy.

“Sở Vân Tú.” Sở Phong Thành chìa tay ra trước mặt hắn.

“Phương Duệ” Phương Duệ bắt lấy bàn tay mềm mại kia.

Mấy hôm sau, Phương Duệ quả thật hẹn Sở Vân Tú ra ngoài chơi. Hắn gọi điện đến công ty nàng, Sở Vân Tú đang bận rộn, không rảnh để ý đến hắn. Hắn bèn lấy lòng cô thư ký đủ đường, nhất định phải nhắn cho được Sở chủ tịch tiếp điện thoại của hắn. Sau cùng điện thoại vang lên, vẫn là cô thư ký, nói cho Phương Duệ biết Sở Vân Tú dự tiệc ở đâu, ước chừng khi nào tan tiệc, nếu muốn gặp thì cứ đến chờ.

Phương Duệ soi gương chải tóc cả buổi, lúc thắt cà vạt chợt nghĩ Sở Vân Tú hẳn đã điều tra thân phận hắn tận chân tơ kẽ tóc rồi, vì thế vò đầu cởi bỏ y phục, tìm một bộ trường sam.

Theo lời cô thư ký, hắn đến ngoài quán liếc mắt nhìn, Sở Vân Tú yên vị bên bàn cạnh cửa sổ, chân bắt chéo, ngón tay kẹp xì gà, áo sơ mi trắng, tay áo gấp lên một nấc, để lộ cổ tay gầy xương xương. Ai đó nói đùa, nàng không mặn không nhạt khẽ nhếch miệng. Phương Duệ dựa vào tấm bảng quảng cáo bên ngoài ngắm nàng, nàng cũng thấy Phương Duệ, khẽ nháy mắt với hắn.

Tiệc gần tàn, lát sau Sở Vân Tú đi ra. Phương Duệ chờ nàng từ biệt mọi người xong mới từ từ bước tới. Sở Vân Tú nhìn hắn từ đầu đến chân, ám muội mà nói: “Sao hôm nay không giống mọi khi?”

“Đây mới là bản sắc.” Phương Duệ nói tỉnh queo: “Sở tiểu thư đã nể mặt, mình đi dạo phố?”

“Đi đâu?”

“Tần Hoài.”

Sở Vân Tú ha ha cười lớn."Dạo kỹ viện thật sao?"

"Nghe hát."

Sở Vân Tú nói: "Ta có nên đi không, em gái nhìn ta không biết nên gọi là tỷ tỷ hay gia gia."

Phương Duệ bắt ngay cơ hội: "Hay là đổi nữ trang?"

Sở Vân Tú nghiêng đầu ngắm hắn, mím môi cười một cái, nói: "Được thôi."

Hai người bọn hắn vào cửa hàng, Sở Vân Tú thử cũng không thèm thử, ưng ý là trả tiền. Phương Duệ nhìn nàng tiền mặt từng xấp từng xấp ném lên quầy, hoa cả mắt. Nói là mua bộ nữ trang, mà cuối cùng Phương Duệ vác nào váy nào sườn xám đến mấy bộ, giày cao gót mấy đôi, mỹ phẩm một số, choáng người chờ Sở Vân Tú thay quần áo. Sở Vân Tú thay đổi đi ra, giẫm trên giày cao gót, bước chân vẫn rất tự nhiên.

Bọn họ bước ra đường lớn, Sở Vân Tú vẫy vẫy tay, tài xế không biết từ chỗ nào bỗng xuất hiện đón lấy túi đồ từ tay Phương Duệ, nghe Sở Vân Tú dặn dò xong liền quay đi. Sở Vân Tú ôm lấy khuỷu tay Phương Duệ, nói: "Đi thôi, đi dạo lầu xanh."

Nàng thật cao hứng, đây là lần duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng được mặc sườn xám, đi giày cao gót, tô son đỏ dạo phố phường. Nàng khi đó vẫn không biết, những quần áo mới này nàng không có cơ hội mặc lần thứ hai.

Bọn họ đi dạo Tần Hoài, thật sự chỉ là đi dạo một chút. Trên sông Tần Hoài có rất nhiều cầu, một số là cầu có mái che hình vòm, một số là cầu gỗ. Bọn họ tản bộ dọc bờ sông, lắng nghe tiếng náo nhiệt từ những tòa lầu cao cao truyền đến. Sở Vân Tú đang đi chợt dừng lại, Phương Duệ hỏi nàng thế nào, nàng nói: "Nghe được một khúc hát rất quen."

Khúc hát ấy, về sau, Phương Duệ nghe đi nghe lại vô số lần. Mỗi lần nghe, đều như thể Sở Vân Tú đang đứng bên cạnh ôm cánh tay hắn. Gió sông thổi qua, mái tóc nàng bồng bềnh, gót giầy của nàng giẫm trên cầu gỗ phát ra âm thanh gãy gọn, nước sông bắn lên mép váy.

Sở Vân Tú chết bên đường không lâu sau đó, tuyệt đại phong hoa biến thành một cỗ máu thịt chan hòa. Sau khi nàng chết, Phương Duệ vẫn thường nghe thấy giọng nàng văng vẳng bên tai.

“Lúc ta mặc vào y phục nữ nhân, không ai nhận ra ta cả”.

Nàng vốn là một nữ nhân, eo nhỏ lưng thon, cao gầy mỹ lệ.

[/SPOILER]
(*) “Đào Hoa Phiến” là kịch bản được sáng tác sau mười năm tâm huyết của Kịch Tác gia Khổng Thượng Nhậm đời Thanh sơ, gồm 44 màn, kể lại chuyện tình của 2 vai chính là Hầu Phương Vực và Lý Hương Quân, là một vở ca kịch (tuồng hát) phản ánh xã hội sắp bị diệt vong của nhà Minh. Vở tuồng nầy nổi tiếng vì đã kể lại chuyện người thật việc thật trong một bối cảnh xã hội rất thật, phản ánh được hiện thực của xã hội lúc bấy giờ, nên có tính nghệ thuật và lịch sử rất cao...

(**) “Trương Tiến Tửu” Trong Cổ nhạc có điệu Tương tiến tửu, nghĩa là cùng uống rượu. Có thể hiểu như tên của mấy điệu lý được dùng trong hát tuồng, giống như kiểu Vọng Cổ là một lối hát trong các tuồng cải lương.

HOÀN
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Em ko đọc hàng khác cp dc nên em chỉ đọc phần Ngụy Quả thôi nên chỉ cmt dc mỗi phần đó. Đm tác giả viết cái fic gì mà cảm giác đọc từng câu từng chữ tai em văng vẳng lên tiếng đàn và lời ngâm thơ ấy. Chầm chậm ngân lên, âm thanh như hòa vào mặt nước, lại lững thững như mây trôi trên trời nhưng lại khắc sâu vào tâm trạng người đọc Thời thế loạn lạc, một nữ nhi phải chống đỡ cơ nghiệp của gia đình suốt hơn từng ấy năm. Các chị nói đúng Ngụy Quả ở đây tình yêu ko phải kiểu nồng nhiệt như lửa, mà có cái gì đó nhàn nhạt như hương hoa dính trên người. Không nồng nàn nhưng lại làm người ta cảm thấy dễ chịu.

Em đọc đến đoạn cuối có cảm giác có lẽ dù sau này Ngụy Sâm có trở lại, ổng vẫn sẽ như bây giờ, Trần Quả cũng thế. Cả đời bọn họ sẽ vẫn như thế, không đến với nhau cũng không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc sống của người kia, nhàn nhạt cứ như thế nhìn ngắm nhau cả đời.

OE nhưng đọc hay thật =)))). Cái không khí fic và văn phong đọc sướng vl. Ko hoa mỹ, ko miêu tả nhiều nhưng làm ngta đọc ko ngừng dc.

Điểm trừ duy nhất là ngắn quá vs OE....
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Ngụy Quả là thời cổ, Mạc Tranh là hiện đại, còn Duệ Sở là Dân quốc, mỗi phần có một phong vị riêng, tiếc rằng đều buồn bã. Ngụy Sâm ra đi không đáng sầu, sầu ở cái cách hắn không ngoảnh đầu lại. Mà cô chủ Trần Quả cũng không giữ, vì sao nha? Mạc Phàm thậm chí chẳng nói một lời với người con gái kia, chỉ lẳng lặng đóng vai trò lưu giữ ký ức cho nàng, mặc nó khoác lên thân mình chút gì man mác.

Còn Duệ Sở, thuần một chữ bi. Bi cho cuộc đời Phương Duệ, bi cho cuộc đời Sở Vân Tú, càng bi cho mối duyên chóng tàn. Cảnh hai người đi trên cầu tiếp nối với cái chết của Sở sau đó, thật là khiến người nhớ đến câu hát của Đoàn Chuẩn Từ Linh, "Nàng đi gót hài xanh, nàng đi cho dạ sao đành, đường quen lối cũ... Màu son lên đôi môi, khăn soan bay lả lơi trên đôi vai, nhìn xác pháo bên thềm chạnh lòng tôi nhớ tới người em." Có phải giống hình ảnh Phương Duệ của tuổi trung niên ngồi nghe máy hát ra rả nhớ người con gái làm hắn rung động năm xưa lắm không?
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook