Hoàn [Sa Mạc Chi Hoa 2019] [Song Hoa] Để Anh Em Sướng Trước Đã

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
Để Anh Em Sướng Trước Đã

Thể loại: Hiện đại, fanfic
CP: Song Hoa
Edit: Gingitsune
Beta:@Katakara

Song Hoa gặp nhau nơi sa mạc, từ đó "Tây Bộ Hoang Dã, Bách Hoa nở rộ".
Trăm hoa nở trên sa mạc, từ một người tên Tôn Triết Bình.


Hoa nơi sa mạc, kiêu dương như nắng.
Mà Tôn Triết Bình sinh ở tháng 8, giữa lúc nắng rực rỡ nhất.


Cho nên, sa mạc chi hoa chính là anh.
Chúc Mừng Sinh Nhật, Tôn Triết Bình!



"Nếu có một buổi sáng, vừa thức dậy liền thấy mình đổi giới thì phải làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên phải cho anh em sướng trước đã!"

Đêm khuya, thành phố Q. Ký túc xá của chiến đội Bá Đồ.

Mọi vật tĩnh lặng như tờ, nếu không tính tới tiếng ngáy xuyên thấu cửa phòng ngủ, vang vọng khắp hành lang của Tần Mục Vân.

Mọi người say giấc nồng, khắp chốn yên bình.

Trương Giai Lạc nằm phè trên giường, chảy nước miếng, cười hí hí một cách ngờ nghệch.

Trong mơ, Bách Hoa Liễu Loạn chỉ dùng một chiêu đã đánh gục Quân Mạc Tiếu xuống đất, lại dùng một chân giẫm lên lưng hắn, vừa chống nạnh vừa giơ cao Ô Thiên Cơ, ngửa mặt cười ba tiếng.

Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

Không hiểu sao tối nay ngực hắn hơi ngộp.

Lại hơi đau, hình như bị cấn?

Chẳng lẽ mình lại nằm sấp mà ngủ?

Hắn lầm bầm, trở mình, đổi sang nằm ngửa.

Nhưng lần này lại càng đè nén.

Lúc này trong mơ, túi đạn bên hông Bách Hoa Liễu Loạn chẳng biết đã treo tòng teng trước ngực hắn từ bao giờ.

"Ai yo, treo lộn rồi..."

Hắn giơ tay, túm túi đạn, kéo...

Mềm.

Mềm?!!

Trương Giai Lạc chưa kịp lau miệng đã ngồi bật dậy.

Ánh trăng thưa thớt xuyên qua cửa sổ, từ từ quét sang cái giường sát bên.

Tay Trương Giai Lạc vẫn nắm chặt túi đạn trong mơ.

À không.

Không phải túi đạn.

Là oppai.

Bộ ngực.

Cục mỡ phình ra.

WTFFFFFFFFFFFFFFFFFFFFFFFFFF ?!?

Excuse me?!!

Vốn vẫn lim dim buồn ngủ, Trương Giai Lạc chợt bị dọa tỉnh như sáo.

Hắn đột ngột buông lỏng bàn tay vốn đang nắm ngực mình, lại bỗng nhiên cho mỗi bên má một tát. Hắn nhắm tịt hai mắt, gục đầu xuống giường, đếm thầm từ một đến mười, lại chầm chậm vươn tay sờ bộ ngực của mình.

Mỗi bàn tay một nắm, mềm mềm, cảm giác không tồi.

Ông trời khốn kiếp, tui với ông có thù oán gì hả?!?

Trương Giai Lạc nước mắt tràn mi.

Người trong gương có một khuôn mặt khuynh thành.

Người trong gương có một thân hình bốc lửa.

Người trong gương, cho dù nhìn từ góc độ nào, cũng xứng danh một "mỹ nhân" 360 độ không có góc chết.

Ngày thường, một cô nàng có vẻ ngoài như thế này lượn qua trước mắt Trương Giai Lạc, hắn nhất định kiềm lòng không đậu mà ngắm nhìn.

Vấn đề là, nếu vẻ ngoài này là của bản thân, thật sự không phải chuyện tốt lành gì.

Trương Giai Lạc vẫy tay, người đẹp trong gương cũng vẫy tay với hắn.

Trương Giai Lạc lắc đầu, người đẹp trong gương cũng bắt chước hắn.

Trương Giai Lạc giơ tay chụp ngực cô gái trong gương, cô nàng cũng vươn tay về phía hắn -------

Sau đó tay hắn chạm phải một mặt gương lạnh buốt.

Làm sao bây giờ, biết làm sao đây, how to deal with it, dono you ni itte iimasu?

Nếu đợi đến sáng mai, chẳng phải cả chiến đội từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, từ Liên minh đến toàn quốc thậm chí cả thế giới đều biết sao?

Không cần hỏi cũng biết đám người e sợ thiên hạ không loạn, xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn kia sẽ trêu ghẹo hắn thế nào, hắn còn muốn mặt hay không!!!

Dù rằng làm "Bông hoa Vinh Quang" vừa hot vừa có tiền...

Nhưng hắn thật sự không ham đi theo miệng hồ lô Chu Trạch Khải đi quay video cho Liên minh. Còn là năm nào cũng phải đi!

Chuyện như vậy hắn thà nhường cho Tô Mộc Tranh!

Mau trả hắn thân thể nam nhi vàng thật 24K đây!

Trương Giai Lạc chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng vệ sinh gần một tiếng đồng hồ. Mắt thấy hai quả bưởi trong áo nhảy nhót tung tăng vui vẻ vô cùng, hắn đành cắn răng nhắm mắt, thấy chết không sờn xông ra khỏi nhà cầu.

...

Lâm Kính Ngôn cho rằng mình là một người hiền lành.

Nhưng người hiền lành cách mấy, nửa đêm bị lôi ra khỏi chăn cũng sẽ phát điên.

Lâm Kính Ngôn ngáp dài, mắt híp lại nhập nhèm trong cơn buồn ngủ, lướt nhìn qua cái đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, con số 03:26 đập vào mắt. Anh tận lực khiến mình không khẩu nghiệp: "Chuyện gì?"

"Lão Lâm! Lão Lâm chết rồi! Tui hóa thành con gái!"

Một giọng ngọt ngào, thanh âm thanh thúy, xuyên vào tai Lâm Kính Ngôn.

A, ra là em gái xinh đẹp có việc nhờ. Chuyện của các em gái, quý ông sao có thể xem là việc? (không thêm ♂, chớ nghĩ bậy!)

Khoan đã.

"Tui biến thành con gái" là cái quái gì?

Một đoàn thịt trắng bóng mơ hồ lắc lư trước mặt anh. Lâm Kính Ngôn vất vả tập trung tinh lực, chú ý nhìn kỹ: "Cô... cô là ai?"

Anh chợt phản ứng kịp, quát to một tiếng, lại kéo mền quấn quanh mình từ đầu tới chân như một cái kén, không ngừng thụt lùi về phía đầu giường: "Cô nương! Chỗ này là ký túc xá nam! Cô đi nhầm phòng đúng không! Sao cô lại có chìa khóa vào phòng tôi?"

Cô nàng xinh đẹp kia liền bày ra vẻ mặt không còn thiết sống, chỉ mặt mình, hùng hổ tiến lên, gầm nhẹ: "Tui là Trương Giai Lạc a! Tui biến thành con gái đó!"

"Trương Giai Lạc?"

Lâm Kính Ngôn quan sát tỉ mỉ một lúc, gật gù: "Quả thật khá giống..."

"Giống cái gì mà giống! Là tui mà!" Trương Giai Lạc than khóc :"Lão Lâm anh nói tui phải làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ a!" Hắn cúi đầu vỗ ngực giận dữ: "Tự nhiền liền thêm hai cục này lại mất hai viên khác a! Anh nói trời vừa sáng tui giải thích với mọi người tình trạng này thế nào? Thẻ căn cước của tui thì sao? Một tủ quần áo đầy đồ đều không mặc được a còn có đại Tôn làm sao giải thích cho ổng đây . . ."

"Thật ra... tôi cảm thấy không chừng Tôn Triết Bình sẽ rất cao hứng . . ." Nhìn Trương Giai Lạc ngồi xổm phát điên ngay đầu giường mình, Lâm Kính Ngôn bịt mắt che mũi, chỉ chỉ ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, tôi cho rằng cậu nên tìm mảnh áo che thân trước đã... Áo ba lỗ ... muốn lòi ra..."

Trương Giai lạc cúi nhìn ngực, chỉ thấy hai cái bánh bao mềm mềm trắng trắng say hi với mình, kìm lòng không đậu, lấy tay gãi gãi: "Thật ra, từng này tuổi, đây là lần đầu tui nhìn gần ngực con gái như vậy." Vừa nói, hắn vừa nghiêm túc nắm cổ tay Lâm Kính Ngôn, kéo tới trước mặt mình, giật giật: "Lão Lâm, nhìn cũng biết ông cũng chưa bao giờ thấy oppai của con gái, muốn sờ thử không? Xúc cảm rất tốt, phúc lợi lớn, đừng nói anh em đây không có nghĩa khí nha!" Nói rồi liền giơ một ngón cái.

"Không cần! Không cần! Không cần!" Lâm Kính Ngôn cấp tốc lui lại, cả người dán sát vào tường. Anh thề, năm đó cùng Phương Duệ ở Hô Khiếu vật tay quyết định ai phải xuống lầu lấy đồ ăn dưới trời nắng chang chang, anh cũng chưa dùng hết sức đến thế: "Không phải cậu nên nghĩ đến cách biến trở về trước hay sao?"

Trương Giai Lạc tru một tiếng dài, dúi mặt vào ngực (của chính hắn), thanh âm trầm buồn truyền ra giữa hai cái bánh bao: "Tui mà nghĩ ra được thì đã sớm biến trở lại..."

"Cậu đang làm gì trước khi hóa gái?"

"Nằm mơ."

"Ăn cái gì?"

"Nuốt nước miếng tính không?"

"Hành vì khác thường?"

"Nằm sấp ngủ?"

". . . " Lâm Kính Ngôn lặng im. Đột nhiên anh chụp cái áo thun để đầu giường, tròng vào, lại ném cho Trương Giai Lạc một cái áo sơ-mi caro rộng rãi vừa đào ra từ ngăn tủ dưới giường: "Mặc vô, chúng ta đi tìm đội phó."

"Tìm cậu ta chi?"

"IQ tương đối cao."

"Lâm Kính Ngôn, tui thật sự làm phiền anh quá."



Những người khỏe mạnh, sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi đều có quy luật.

Trương Tân Kiệt so với người khỏe mạnh càng khỏe mạnh.

Sáu giờ thức dậy, mười một giờ ngủ.

Cứ như vậy, đã hai mươi lăm năm.

Chớ nói ngày thường cùng mọi người thức đêm liên hoan bbq karaoke đánh mạt chược, ngay cả số lần bất cẩn huấn luyện đến 11:01 giờ tối, trong đời tuyển thủ của Trương Tân Kiệt, cũng là con số 0 vinh quang.

Cho nên gần như không ai biết, Trương Tân Kiệt, lúc vừa thức dậy, Rất! Đáng! Sợ!

Cho nên, khi kẻ không sợ chết nào đó không ngừng nện cửa được mười lăm phút, Trương Tân Kiệt phiên bản Đại Ma Vương, rốt cuộc lượn lờ đến cửa, quanh người bốc lên một làn khói đen chết chóc mắt thường cũng thấy, "rầm" một tiếng, mở cửa.

"Chuyện gì?" Trương Tân Kiệt mặc áo ngủ baby bear, đứng trong căn phòng tối đen, không đeo kính, mắt híp lại, cằm khẽ nâng, vẻ mặt hung tàn, xấp xỉ Hàn Văn Thanh.

Trương Giai Lạc cảm thấy chỉ cần một giây nữa, Trương Tân Kiệt nhất định sẽ dùng chiêu Ánh Mắt Ma Vương, bắn ra tia laser đỏ rực, đốt hắn thành tro.

Hắn nhanh nhẹn nhảy ra sau lưng Lâm Kính Ngôn để trốn.

Nhưng vẫn chẳng thể thoát khỏi đôi mắt của Trương Tân Kiệt.

Chỉ thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Trương Tân Kiệt hỏi: "Sau lưng anh là ai?"

Lâm Kính Ngôn bước sang ngang, lộ ra người phía sau: "Trương Giai Lạc."

Trương Tân Kiệt đen mặt, tới lui xem xét.

Mặc dù cậu cận thị, tháo mắt kiếng xuống thì ngoài 3m nam nữ không phân, ngoài 10m người chó không khác.

Nhưng cậu không mù.

Ít ra cậu nghĩ mình không mù.

Trương Tân Kiệt khoanh tay, cười lạnh, khí đen quanh người múa loạn khắp nơi, tựa như sẵn sàng chộp lấy Lâm Kính Ngôn cùng Trương Giai Lạc, kéo bọn họ vào vực sâu tăm tối. "Đội quy ghi rõ nghiêm cấm mang bạn trai bạn gái vào ký túc xá của chiến đội, lại càng có quy định giờ ngủ rõ ràng, chẳng lẽ lúc anh đến không để ý nghe? Còn cố tình đến gõ cửa phòng tôi? Định làm gì?"

"Tui thật là Trương Giai Lạc!" Trương Giai Lạc mặt mày nhăn nhó, thanh âm ngọt ngào trong trẻo mang theo chút âm run, vọng vào màng nhĩ của Trương Tân Kiệt, tựa như sẵn sàng khuyến mãi mấy giọt lệ: "Đội phó, cậu đeo kính nhìn kỹ tui rồi chúng ta bàn lại?"

Trương Tân Kiệt khó hiểu lắc đầu, mơ mơ hồ hồ quay người về phòng lấy mắt kính. Sờ soạng mãi mới tìm thấy kính, cậu kiềm chế lửa giận, lại lần mò ra cửa, nhìn kỹ vào ----

"Trương . . ."

"Trương Giai Lạc!" Mỹ nữ chỉ vào gương mặt xinh đẹp của mình. "Tin chưa! Tui! Trương Giai Lạc!"

"Anh . . . "

"Tui biến thành con gái!"

"Vậy anh tới tìm tôi làm chi?"

"IQ cậu cao. Tới hỏi xem cậu có biện pháp gì giải quyết không."

Được khích lệ như vậy, Trương Tân Kiệt dở khóc dở cười: "Tài khoản của tôi là mục sư, bản thân tôi lại không phải mục sư. Anh tìm tôi tôi biết tìm cách gì biến anh về hình dạng cũ? Tôi cũng không học Tịnh Hóa."

"Vậy làm sao bây giờ . . .?" Trương Giai Lạc chép miệng, chớp mắt liền sa sút. "Tui cũng không thể giữ nguyên dạng này . . ."

Mỹ nhân rơi lệ trước mặt mình, không ai có thể nhẫn tâm đứng nhìn. Trương Tân Kiệt thở dài: "Tìm bác sĩ chưa?"

"Đúng ha!" Trương Giai Lạc vỗ đùi, tiếng bốp bốp vang vọng cả hành lang: "Sao tui không nghĩ ra nhỉ!"

Trương Tân Kiệt vừa định che mặt thở dài, chợt nghĩ đến một chuyện: "Anh đang mặc áo ai? Sao lớn như vậy?"

"Lão Lâm a." Trương Giai Lạc còn muốn nói thêm, Trương Tân Kiệt đã quay về phòng, lôi ra một cái áo sơ mi giặt ủi chỉnh tề, đưa qua: "Cái anh đang mặc quá lớn, mặc của tôi thì hơn."

"Ok." Trương Giai Lạc nhận áo mới, liền nhanh nhẹn bắt đầu cởi nút áo của Lâm Kính Ngôn. Hai người còn lại hoảng hồn, cuống quít nhào vô ngăn lại.

Chính lúc đó, cửa căn phòng bên cạnh Trương Tân Kiệt mở ra.



"Cả đám giữa đêm không ngủ ồn ào gì đó? Ngày mai có định huấn luyện hay không? Không muốn huấn luyện không tuân đội quy đều cút khỏi Bá Đồ cho tôi!"

Theo sát tiếng hét vang nhà,

Xuất hiện tại cửa, chính là,

Mây đen cuồn cuộn,

Hàn Văn Thanh.

Lúc Hàn Văn Thanh nhìn thấy Lâm Kính Ngôn cùng Trương Tân Kiệt, rạng sáng 4 giờ, đang đứng trên hành lang nói chuyện phiếm cùng một mỹ nữ bề ngoài max thang điểm mười, quần áo nửa che nửa hở (hai người này còn hư hư thực thực động tay động chân, định lột áo bóp bánh bao của mỹ nữ), anh kết luận mình đã mở nhầm cánh cửa không gian của Doraemon.

Nhưng khi anh lẳng lặng quay về phòng, đóng cửa, nhéo đùi khiến mình thanh tỉnh, lại mở cửa mà vẫn thấy những người này, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, ngay cả bản thân anh cũng khó nói nên lời.

"Các cậu ..." Hàn Văn Thanh cố dằn lòng, gương mặt vốn đã hung ác nay càng như Chung Quỳ tái thế, dọa Trương Giai Lạc ngã bịch xuống đất, vẫn không quên ôm cặp chân dài trước mặt mà gào lên: "Đội trưởng! Đừng bắn!"

"Là tui nha! Tui là Trương Giai Lạc nha!" Trương Giai Lạc ngửa mặt một cách tội nghiệp: "Đội trưởng! Tui hóa gái!"

Hàn Văn Thanh cho rằng, ngay lúc đó, mình không "ôi chao" ôm ngực ngất đi, chính là minh chứng cho thành quả ngày ngày kiên trì rèn luyện thân thể.

Mỹ nữ trước mặt.

Mặt đúng là của Trương Giai Lạc, không sai đâu được, nhưng cằm càng nhọn, đôi mắt càng biết nói.

Nhìn xuống chút nữa.

Oh no!

Cô ấy chỉ mặt một cái áo sơ-mi kiểu nam, rộng thùng thình.

Đôi chân thon dài, mảnh khảnh, trắng ngần, trần trụi, trở nên xinh đẹp vạn phần trên sàn nhà phủ thảm màu booc-đô.

Không đúng!

Nhìn một cái, liếc qua ngực.

Nút áo sơ-mi cởi vừa đủ.

Rất trắng. Rất lớn. Rất mịn.

Không mặc bra.

Mũi chợt nóng, giống như có chất lỏng sắp phun trào. Hàn Văn Thanh vội che mũi lùi lại. Cả tòa ký túc xá Bá Đồ gần như rung chuyển bởi tiếng hét phẫn nộ của vị đội trưởng mười năm: "Cậu không biết ăn mặc đàng hoàng à! Không biết là nửa dưới cũng cần mặc đồ à?"

Trương Giai Lạc ủy khuất: "Cái quần cũ của tui vừa mặc liền tuột, tui biết phải làm sao ..."

Hàn Văn Thanh cảm thấy, giờ phút này, mình vừa già thêm hai mươi tuổi.

Anh hít sâu, một tay kéo Trương Giai Lạc lên khỏi mặt đất. "Ngày mai cậu không cần đến huấn luyện, quan trọng nhất là kiếm cách trở về như cũ."

Dứt lời, anh không chờ nghe Trương Giai Lạc đáp, chỉ loạng choạng quay về phòng.



Ồn ào một phen, tiếng nói mớ vang rền của Tần Mục Vân cũng dần lắng xuống.

Trương Giai Lạc xám xịt về phòng, ngả vô chăn với vẻ mặt thà chết còn hơn.

Làm sao bây giờ?

Dù là Hàn Văn Thanh cho mình nghỉ.

Nhưng mà làm sao bây giờ?

Hắn sờ sờ cái điện thoại đặt cạnh bên, ấn nút giải khóa. Trên màn hình, gương mặt hắn cùng một khuôn mặt tươi cười thật đường hoàng phóng khoáng chợt sáng lên.

Hắn ngẩn người nhìn điện thoại một lúc, lại do dự bấm call.

"Alo."

Đường dây lập tức kết nối.

Thanh âm lờ đờ vang lên từ đầu dây bên kia.

Trương Giai Lạc che miệng, sợ mình không cẩn thận sẽ bật khóc.

"Alo?"

Mãi không nghe đáp lời, thanh âm đầu bên kia dần tỉnh táo: "Trương Giai Lạc? Cậu sao vậy?"

"Đại Tôn ..." Trương Giai Lạc kìm giọng nghẹn ngào, lí nhí một câu, lập tức nghe một tiếng "bang", điện thoại đầu dây bên kia rớt xuống đất.

"Cậu cậu cậu ..." Đối phương nhanh chóng nhặt lên điện thoại. "Lạc a, cậu sao rồi? Giọng điệu sao lại biến thành thế này?"

"Tui hóa thành con gái." Trương Giai Lạc sờ sờ hai cái bánh bao trước ngực: "Làm sao bây giờ?"

"Làm lại chứng minh thư! Sau đó mình cùng nhau đi lĩnh chứng!" Ai ngờ đầu đối diện Tôn Triết Bình liền trở nên hưng phấn: "Nè nè tôi nói nè, cậu có biết đáp án chính xác của câu hỏi 'Nếu một buổi sáng tỉnh dậy, phát hiện mình chuyển giới thì phải làm sao' là gì không?"

"Để anh em sướng trước đã!" Trương Giai Lạc duỗi tay chân, nằm phịch trên giường cos xác chết.

"Khoan đã! Sao cậu lại rành như vậy?"

"Tôi phá băng game White Album (*)"
(*) một cách nói bắt nguồn từ series light novel White Album của Nhật. Nghĩa đen: hệ thống hóa cách chinh phục các nhân vật trong game, yêu thích mối quan hệ yêu đương giữa người của thế giới trong game & hiện thực. Nghĩa rộng: thế giới 2D là chân ái!

"Khoan khoan! Cậu chờ tôi vài phút!"

Trương Giai Lạc định nói thêm, đầu dây bên kia chỉ còn mấy tiếng "tút tút tút".

7:30, điện thoại Trương Giai Lạc lại vang.

Giọng Tôn Triết Bình xen lẫn trong mấy tiếng thở dồn dập, vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

"Trương Giai Lạc, cậu ra đây!"

"Gì?"

"Tôi đang đứng trước cổng chính Bá Đồ. Bảo vệ không cho tôi vào, cậu đi ra đây!"

Trương Giai Lạc tròng vào một cái áo thun size lớn, xem như váy liền áo, xỏ dép lê ra cửa. Xa xa, Tôn Triết Bình, hai mắt thâm quầng, đang ngồi chồm hổm trước cổng bảo vệ.

"Ha ha." Trương Giai Lạc gãi đầu, dừng bước cách người kia hơn 10m. Lòng hắn chợt nóng lên, hơi nóng xông tận khóe mắt.

"Ngốc cười làm gì?" Tôn Triết Bình cũng cười ngây ngô, sải chân chạy đến trước mặt Trương Giai Lạc, vươn tay choàng qua cái cổ trắng nõn trước mặt.

"Biết biến về bằng cách nào không?"

"Không biết."

"Vậy bây giờ làm sao?"

"Anh hỏi tui tui biết hỏi ai. Dù sao lão Hàn cũng cho tui nghỉ."

"Hmm, vậy à..."

"Sao?"

"Trương Giai Lạc, tôi hỏi cậu một vấn đề nghiêm túc."

"Hỏi đi."

"Tôi là anh em tốt nhất của cậu đúng không?"

"Đương nhiên là phải. Sao lại hỏi như vậy ..."

Chợt, trước cửa câu lạc bộ Bá Đồ, một tiếng gào rú tận mây xanh, dọa vô số người tỉnh mộng: "Tôn Triết Bình đồ biến thái chết tiệt ông ngay lập tức biến về Nghĩa Trảm cho tuiii!"

Ba ngày sau, Trương Giai Lạc cột tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục vừa đúng size của chiến đội, về tới Bá Đồ.

Có điều chẳng hiểu vì sao, lúc Lâm Kính Ngôn và Trương Tân Kiệt hỏi hắn biến trở lại như cũ bằng cách nào, hắn lại bày ra vẻ mặt vô cùng phẫn uất, chết cũng không nói.

Việc này đã trở thành một trong ba điều huyền bí nhất Bá Đồ, mãi không lời đáp. Đương nhiên, đây là chuyện về sau, lúc này hãy tạm khoan bàn.


 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#2
Có điều chẳng hiểu vì sao, lúc Lâm Kính Ngôn và Trương Tân Kiệt hỏi hắn biến trở lại như cũ bằng cách nào, hắn lại bày ra vẻ mặt vô cùng phẫn uất, chết cũng không nói.
Hahahahahaha thật khiến người ta mơ màng mà XD

Hên là không phải cả chiến đội bị đánh thức mà chạy ra hết đó. Không là lộ hết cảnh xuân rùi =)))))
 

pdung31

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
59
Số lượt thích
275
#3
Đại Tôn aaa nếu chuyện như vậy mà xảy ra đúng ngày sinh nhật anh thì phải nói là món quà trị giá vàng 4 số 9 :LOL:. Ging và Kata làm fic quá hay luôn, giọng văn hài cười hước cười muốn lăn. Bí ẩn tại sao Lạc trở lại làm giới tính XY sau ba ngày mất tích:cool: tui là tưởng tượng ra 101 đáp án rùi nha:sneaky:
 

Bình luận bằng Facebook