Hoàn [Bánh Bao]Nhịn đi chỉ là Bánh Bao thôi mà

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#1

Convert: 张佳乐头上的小花儿
Editor: Ah Châu
Beta: oomi
--------------------------------------------------------------
[Bánh Bao]Nhịn đi chỉ là Bánh Bao thôi mà
Hưng Hân cực kỳ sầu não, bất lực cộng sụp đổ. Bọn họ giấu Bao Vinh Hưng bàn bạc suốt một đêm làm sao tặng quà sinh nhật cho vị đồng đội có đầu óc đến từ sao Hỏa này. Cả đám cảm thấy tất cả kế hoạch đều không ổn, lỡ xảy ra sai lầm, Bánh Bao có thể trực tiếp đem việc này đâm bọn họ thành cái sọt đựng đá vá trời của Nữ Oa khi xưa. Diệp Tu chỉ cầm Ô Thiên Cơ, chứ chưa từng cầm đá vá trời bao giờ, cả bọn cuối cùng đành từ bỏ toàn bộ kế hoạch, tính trực tiếp tổ chức sinh nhật cho Bánh Bao.

Trần Quả dứt khoát nói luôn hôm nay là sinh nhật cậu, bọn chị tổ chức cho cậu bữa tiệc sinh nhật, quả nhiên không ngoài dự đoán, Bao Vinh Hưng vẫn hơi ngáo.

"Sinh nhật của em? Hôm nay?" Bao Vinh Hưng có vẻ hơi kinh ngạc.

"Là sinh nhật cậu, khỏi cần nghi ngờ." Trần Quả khẳng định nói.

Bao Vinh Hưng nhìn Trần Quả, quay đầu nhìn phía sau một chút, thấy mọi người nhìn cậu mỉm cười, đột nhiên mặt mày liền tủi thân, bọn họ còn cảm nhận được cái đuôi vốn không tồn tại cụp xuống.

"Sao lại nói cho em? Mọi người không định làm em bất ngờ hả? Mọi người không thương em sao?" Bánh Bao dường như giây tiếp theo sẽ khóc mất.

“. . . . . . . . ”

Ôi cái đệch! Chữa lợn lành thành lợn què rồi!

Thời điểm mấu chốt vẫn là lão Diệp đáng tin ra tay, Diệp Tu ngậm điếu thuốc cười ha ha: "Làm sao có thể không có bất ngờ được chứ? Đây chẳng qua chỉ là thông báo trước thôi." Mọi người sửng sốt.

"Thật ư?" Bao Vinh Hưng xúc động.

"Thật, không tin em hỏi chị chủ đi." Diệp Tu nháy mắt với Trần Quả đang ngơ ngác.

Người sau mặc dù không rõ lý do nhưng cũng vội vàng gật đầu không ngừng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy!"

Lão đại và chị chủ đã nói vậy chắc không lừa mình, vậy mình đi làm chuyện của mình, chờ bất ngờ của mọi người.

Nhìn Bánh Bao đi xa, Trần Quả mới đến bên cạnh Diệp Tu nhỏ giọng hỏi: "Cậu chuẩn bị “bất ngờ” rồi hả?"

"Lấy đâu ra? Chẳng phải tối qua tụi mình bàn tổ chức sinh nhật sao?" Diệp Tu dở khóc dở cười.

"Không có plan B hả?"

"Chị hai à, tụi mình ngay cả plan A còn không có kìa!"

"Vậy sao cậu còn nói có bất ngờ, Diệp Tu cậu hút thuốc đến não tàn luôn rồi hả!" Trần Quả trừng mắt mắng.

"Nếu không thì làm sao bây giờ? Để Bánh Bao thất vọng?" Diệp Tu hỏi lại.

Trần Quả cạn lời nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Nhưng chúng ta cũng không thể lừa gạt cậu ấy!"

"Đừng quên chị cũng là đồng lõa." Diệp Tu nhếch miệng nhìn Trần Quả, tùy ý liếc nhìn quần chúng Hưng Hân đang giả bộ không phải chuyện của mình, còn âm mưu chạy trốn, nở nụ cười tàn ác "Giữ im lặng mấy người cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự, đừng hòng trốn."

“. . .. . ."

Phương Duệ lập tức giơ chân chỉ vào Diệp Tu: "Đi thì đi, Diệp Tu anh đúng là cái đồ tâm bẩn hết thuốc chữa, đây là đang gài đồng đội đó!"

"Sao có thể gọi chuyện này là gài bẫy đồng đội được? Cùng lắm là đồng cam cộng khổ." Diệp Tu trịnh trọng nói hưu nói vượn.

"Có quỷ mới cùng anh đồng cam cộng khổ!"

Thời điểm mấu chốt vẫn phải có người đứng lên nói thay mọi người, chẳng hạn như Kiều Nhất Phàm: "Hôm nay sinh nhật Bánh bao, chúng ta nói gì cũng không thể bỏ qua nguyện vọng của anh ấy được? Hơn nữa, vẫn còn sớm, chuẩn bị bất ngờ còn kịp, đồng lòng không việc gì không làm được mà."

Phương Duệ không nói gì, hắn ngoài miệng cậy mạnh vậy thôi chứ ai trong lòng cũng đều hiểu đạo lý này. Hôm nay Bánh Bao là nhân vật chính, bọn họ chỉ có thể chiều theo, chiều đến tạch, đừng nói chuẩn bị bất ngờ, cho dù là muốn hamburger của Trump cũng phải được!

An Văn Dật suy nghĩ một chút hỏi: "Chúng ta đêm qua bàn bạc nhiều phương án như vậy có thể dùng được hay không?"

Tô Mộc Tranh lục lọi mở cuốn sổ nhỏ, có chút tiếc nuối lắc đầu nói: "Đều không xài được, những phương án này là dựa trên việc Bánh Bao không nhớ sinh nhật mình."

Dù sao hợp tác lâu như vậy, mọi người còn hiểu rõ đặc điểm của nhau. Người giống Bao Vinh Hưng nói dễ nghe chút là không tim không phổi, nói trắng ra là ngớ ngẩn vượt quá mức quy định. Bọn họ chắc chắn Bánh Bao hoàn toàn không nhớ rõ sinh nhật của mình, hơn nữa cũng không muốn mọi chuyện trở nên quá phức tạp. Việc này nếu chuẩn bị phức tạp, Bao Vinh Hưng dễ nhầm lẫn, thất bại không quan trọng, chỉ sợ việc trở nên nghiêm trọng hơn, đến lúc đó ngay cả muốn kết thúc cũng là một vấn đề.

Bao Vinh Hưng cũng không phải chưa từng trải qua chuyện như thế này, cậu giỏi nhất làm những chuyện như vậy, ngay cả Diệp Tu cũng không trị nổi, vì vậy

Diệp Tu thường chừa ra vị trí riêng biệt khi lên kế hoạch để Bánh Bao giày vò. Lần này khỏi phải bàn bạc lâu dài không có kết quả, cuối cùng chuẩn bị trực tiếp chúc mừng sinh nhật, hiện tại bọn họ cũng không lo lắng đến vậy.

Phản ứng này của Bánh Bao quả thật khiến cho bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng!

Mọi người rơi vào trạng thái trầm mặc, việc này không dễ xử lý a!

Lúc hết đường xoay sở, vẫn là La Tập mở lời:" Nếu không chúng ta tự mình chuẩn bị đi?"

"Ồ?" Diệp Tu có chút ngạc nhiên với đề nghị này, đây không giống lời của cậu nhóc La Tập đơn thuần lại hơi cứng nhắc có thể nói ra.

Ngụy Sâm vuốt cằm: "Chú mày có ý gì?"

"Nếu chúng ta lên kế hoạch cả buổi cũng không tìm được phương hướng, không bằng mỗi người tự tìm cách." La Tập giải thích.

"Không kế hoạch gì hết?" Diệp Tu nở nụ cười.

La Tập ngây người một chút, gật đầu nói: "Đúng thế."

"Rất thích hợp với tiểu quỷ đó." Ngụy Sâm tán thành, không cần kế hoạch gì cả, cuối cùng cũng đến tận tay Bánh Bao

Không thể không nói La Tập đề nghị việc này đúng là tốt, có vẻ như không phải là cách thực tế, nhưng cũng không còn cách nào tốt hơn. Mỗi người tự mình đi chuẩn bị bất ngờ dành cho Bao Vinh Hưng, không trao đổi với nhau, tự nhiên sẽ không băn khoăn, cuối cùng bất ngờ mà mọi người đặt lại với nhau sẽ là một bất ngờ hoàn toàn, bởi vì không ai biết sau cùng sẽ là kiểi kết hợp gì.

Như Diệp Tu đã nói, không cần kế hoạch.

Diệp Tu rất ngạc nhiên khi La Tập đưa ra ý tưởng này, táo bạo và độc đáo, tràn đầy hấp dẫn, giống như là tác phẩm của Bánh Bao. Bao Vinh Hưng thường xuyên đưa ra một số ý kiến không thể giải thích được, đấy là do tính cách của cậu ấy, nhưng không thể không thừa nhận, có đôi khi ý nghĩ kỳ lạ của cậu lại mở ra một thế giới khác. La Tập với Bao Vinh Hưng ở cùng một phòng, tuy rằng La Tập bình thường ghét bỏ Bánh Bao đủ kiểu, nhưng hiện tại xem ra La Tập cũng học được không ít từ Bánh Bao.

Đội viên, vốn là tồn tại giúp nhau tiến bộ.

Nếu kế hoạch đã quyết định như vậy, thì bọn họ cũng không cần phải bàn bạc với nhau nữa, chẳng qua trước khi mọi người bận rộn, Đường Nhu và Ngụy Sâm bị gọi lại: "Hai vị, tui biết hai người có tiền, nhưng lần này đừng đè dân thường tụi tui bằng mấy món đồ đắt tiền."

Kiều Nhất Phàm mỉm cười không nói lời nào. Cậu còn nhớ lúc sinh nhật mình, Ngụy Sâm đại gia tặng một cái kim kỳ lân, Đường Nhu thiên kim tiểu thư nhà giàu tặng đồng hồ Rolex, đến bây giờ Kiều Nhất Phàm vẫn sợ bản mình bị cướp đồ, tuy rằng khả năng cao Bánh Bao sẽ không quan tâm lắm, dù sao cậu cũng là một bảo kê tiệm net.

Bao Vinh Hưng chờ mong bất ngờ ngày hôm nay, vừa ca hát vừa huấn luyện, cao hứng liền hát rống lên, giọng hát kinh thiên động địa, quỷ thần chết khiếp kia giống hệt như ma âm truyền vào tai, đeo tai nghe cũng không khá hơn. Ngày thường Bánh Bao một khi cất tiếng hát, Phương Duệ, Ngụy Sâm, La Tập xếp hàng bảo cậu câm miệng, hôm nay mấy người bọn họ đều lo lắng, hôm nay là trường hợp đặc biệt, tất cả đều im lặng không nói lời nào.

Diệp Tu chịu hết nổi, rốt cục ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, thì thấy trừ Bánh Bao hát quên mình tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm. Xem ra mình được coi thành cọng rơm cứu mạng rồi? Diệp Tu dở khóc dở cười, lập tức ném nồi với vận tốc ánh sáng, tức khắc nhìn về phía Trần Quả hoang mang đứng bên cạnh, thấy Diệp Tu vừa chuyển mũi nhọn, một đám người đều nhìn về phía Trần Quả.

Trần Quả: ". . ."

Trần Quả: "Chị không được, chú mày lên đi."

Diệp Tu: "Chị là bà chủ, chị không lên ai lên?"

Ánh mắt mọi người ủng hộ: "Chị chủ, chị lên chứ sao!"

Móa, tụi bây hùa theo Diệp Tu ức hiếp chị!

Trần Quả lưỡng lự cả buổi, hắng giọng liên tục ít nhất năm lần, cuối cùng mới lên tiếng phát biểu: "Ừm, Bánh Bao."

Bánh Bao không phản ứng.

"Bánh Bao." Trần Quả tăng âm lượng, Bánh Bao vẫn không phản ứng.

Trần Quả kêu mấy tiếng liên tục, cuối cùng chính mình cũng nổi giận, đập bàn gầm lên: "Bánh Bao."

"Chị chủ, có chuyện gì vậy?" Bao Vinh Hưng xem như nghe thấy tiếng rống của Trần Quả, tháo tai nghe xuống nhìn Trần Quả cười đặc biệt vô tội, căn bản không biết có chuyện gì, ngược lại những người khác bị Trần Quả công kích quá mạnh, nhất là Phương Duệ cách Trần Quả gần nhất, bắt đầu muốn ôm ngực.

"Ừm... Hát không tệ." Trần Quả cho dù gầm xong cũng ngại nói ra, dối lòng nịnh hót Bánh Bao, đặc biệt dịu dàng khuyên nhủ: "Vì cổ họng của cậu, nghỉ ngơi một chút đi."

"Dễ nghe không?" Bao Vinh Hưng hăng hái, "Cổ họng em rất tốt, em có thể hát ba ngày ba đêm!"

Trần Quả còn không kịp cản, Bánh Bao lại bắt đầu hát, Trần Quả cản cũng không được, không cản cũng không xong, quay đầu nhìn những người khác khóc không ra nước mắt. Bọn họ đỡ trán, chỉ biết đem hy vọng đặt lại đây, thỉnh thoảng chính mình cũng không được tỉnh táo đi nhờ cậy chị chủ, là bọn họ quá ngây thơ rồi. Bao Vinh Hưng cất tiếng hát, người nhà với nhau cũng không nói được, đúng là không còn cách nào khác, Diệp Tu rốt cục mở miệng nói: "Bánh Bao, đừng hát nữa, nghỉ ngơi chút."

"Ok, lão đại." Bao Vinh Hưng đặc biệt nghe lời liền im lặng.

Vẻ mặt Trần Quả phải gọi là đẹp luôn, cậu một câu có thể giải quyết xong chuyện, cố tình muốn mình đi làm, còn có chú nữa Bánh Bao, mình rống khàn giọng cả buổi trời chú mới trả lời, Diệp Tu nói một câu liền nghe, mấy người đang ức hiếp chị đúng không???

Đường Nhu vỗ vai Trần Quả nói: "Thả lỏng tinh thần xíu đi, chị cũng biết Bánh Bao rất thích Diệp Tu mà."

Trần Quả vẻ mặt phức tạp nhìn Đường Nhu: "Bây giờ là lúc nào còn nói với chị mấy lời này?"

"Vậy đổi câu khác." Đường Nhu đặc biệt nghe lời:

"Nhịn đi, hôm nay Bánh Bao có kim bài miễn tử."

"....Móa" Trần Quả nhẫn nhịn rất lâu cũng không phát ra câu chửi thề nào đành nhịn xuống.

Buổi sáng trôi qua, ngoại trừ Bánh Bao chờ đợi “bất ngờ”, tất cả mọi người đều giấu ý định trong đầu.

"Lão Đại, anh chuẩn bị cho em cái gì thế?" Bao Vinh Hưng cơm nước xong quấn quít lấy Diệp Tu, ánh mắt nhìn Diệp Tu lấp lánh sao.

Diệp Tu cười ha ha: "Nói trước thì còn gì là bất ngờ." Nói xong liền đuổi Bánh Bao đi, Bánh Bao lại là một đứa hay quấn lấy người khác, nhưng đối với Diệp Tu lại ngoan không tưởng nổi, lão đại không nói cậu cũng không hỏi.

Phương Duệ cười lạnh một tiếng: "Ông tin không?"

"Tao đoán Diệp Tu còn chưa nghĩa ra bất ngờ gì."

Ngụy Sâm cũng cười lạnh, đứa ngốc này mà nó cũng dám lừa, Diệp Tu ơi là Diệp Tu!

"Ông chuẩn bị hết rồi hả?"

"Vậy còn chú mày?"

". . ."

"Khỏi nói nữa, chúng ta thực ra kẻ tám lạng người nửa cân." Phương Duệ ôm mặt khóc rống.

"Không không không, lão phu với chú mày khác nhau."

Bao Vinh Hưng có kim bài miễn tử đại diện cho cái gì?

Thảm họa.

Đó là mọi người cùng chung nhận thức.

Ví dụ như La Tập sắp khóc, trận đấu đều bị Bánh Bao chỉ đạo, thiếu điều muốn cậu vung pháp trượng triệu hồi thành cục gạch, châm độc hay chai bia như của lưu manh mà ném loạn xạ.

"Tiểu đệ, con mèo này của chú nên thả ra bên kia chứ, giữ nó bên này để bán manh hả? Thả đi thả đi." ĐCM, biến linh miêu của tui thành Angry Birds?? Đồ chơi này còn có thể thả ra??

"Trước đây tui cảm thấy hoa này đặt ở chỗ kia trông xấu chết, bây giờ nhìn kỹ phát hiện còn xấu hơn, sao cậu không thăng cấp? Hoa này còn có thể tiến hóa hả?

Có thể biến thành nàng tiên hoa không?"

Đệch mọa câm miệng coi! Cậu là Digimon hả! Nàng tiên hoa hả, hoa con em cậu, cậu thấy chỗ nào mát thì mang theo đi!

"Chú em nói xem người đối diện có chơi trò bảo vệ củ cải không?"

". . ."

Ba giây trước khi La Tập nổi bão, An Văn Dật với Phương Duệ kéo Bánh Bao đi, Kiều Nhất Phàm đưa cho La Tập ly nước nóng, Ngũ Thần tìm một đội ngũ thiếu người gửi lời mời cho La Tập, Tô Mộc Tranh nhanh chóng đẩy Diệp Tu qua bên cạnh La Tập, Diệp Tu lập tức mở miệng khen ngợi hai câu.

"Lão Ngụy, sao tui cảm thấy ông thành người già rồi?"

". . ."

Trần Quả nháy mắt với Ngụy Sâm, Ngụy Sâm cười khổ:

"Lão phu không gọi là già, gọi là chín chắn."

"Ồ, vậy chín chắn có hơi quá." Bánh bao coi như đã hiểu.

"Ha ha ha ha ha ha. . ." Ngụy Sâm cười càng khó khăn hơn, đừng tức giận với nhóc con, trẻ nhỏ là để yêu mến, yêu mến, yêu mến, móa nó!

"Được rồi, lão Ngụy ông ba mươi hay bốn mươi tuổi?" Ba mươi cái thanh xuân còn không chịu nhận, Ngụy gia gia sắp không chịu nổi rồi.

Ba giây trước khi Ngụy Sâm lật bàn, Mạc Phàm đem túi hạt dưa mình vừa mới mở đứng sang một bên, Đường Nhu cầm ly nước La Tập chưa uống hết lúc trước đặt chỗ khác, Trần Quả lại đá Diệp Tu đến bên cạnh Ngụy Sâm, Diệp Tu cực kỳ tiện tay đưa điếu thuốc cho Ngụy Sâm hút.

"Ôi chao, chị chủ em lỡ tay làm đổ nước lên bàn phím rồi." Bao Vinh Hưng thú tội.

Trần Quả: ". . ."

Ba giây trước khi Trần Quả bùng nổ, Ngụy Sâm lập tức mở miệng nói: "Chị chủ, tính hết lên tui!"

Trần Quả im lặng một chút, cuối cùng cũng không gầm lên: "Không sao, bàn phím thì đổi cái khác, thùng máy không có bị gì là được."

Sau đó bánh bao bồi thêm một câu: "Thùng máy cũng bị ướt luôn."

". . .Máy tính nào?"

" Hình như là của Quan Dung Phi."

Quan Dung Phi đang ngồi trên sô pha xem tài liệu liền ngẩn người: ". . ."

Việc này thật sự không đỡ được, mọi người đỡ trán.

"Bánh Bao ngươi tên khốn khiếp! Tư liệu của lão tử a a a a a a."

Cuối cùng thùng máy không có tổn hại, sinh mệnh của Quan Dung Phi được bảo toàn, sinh mệnh của Bao Vinh Hưng cũng được cứu sống, sinh mệnh của quần chúng Hưng Hân cũng được triệu về. . . đã được cứu sống rồi. Nguyên ngày này mọi người có lòng nhẫn nhịn là tốt rồi, thiếu chút nữa là bị Bánh Bao giày vò đến chết đi sống lại. Giọng hát hoàn mỹ không ai đánh bại, liên tục bức tử người khác tra hỏi chòm sao, còn có những lời nói sỉ vả vô ý khiến mọi người bùng nổ. Thật sự là một ngày tốt đẹp, trừ Diệp Tu ra, mọi người đều cảm thấy hàm răng của mình thẳng lại rất nhiều.

Tức giận cũng tức giận rồi, quà cũng phải tặng. Bao Vinh Hưng phải tự mình chạy đi tìm quà ở khắp nơi, cậu tìm thấy món quà cuối cùng của ngày hôm nay trong đống quần lót của mình.

"Tui cá chắc chắn là lão Ngụy giấu." Bánh Bao phân tích.

Ngụy Sâm đập bàn giải thích: "Chứng minh coi, ông đây đem quà của chú mày giấu trong máy giặt kìa!"

"Là Phương Duệ?"

"Cái trong thùng rác mới là của anh."

Mọi người nhìn chăm chú: ". . ."

"Tui đã thay cái túi đựng rác mới xong rồi bỏ vô!" Phương Duệ nửa cười nửa mếu, mấy người các ngươi là có ý kiến gì hả?

"Vậy là ai? Tiểu Kiều?"

Kiều Nhất Phàm lắc đầu: "Không phải em."

Hỏi Tô Mộc Tranh cũng cười nói: "Nếu như nói rõ ra, sao tính là bất ngờ được?" Bao Vinh Hưng hỏi không ra ai, đột nhiên phát hiện Diệp Tu không ở đây, hỏi: "Không phải lão đại giấu chứ?"

". . . lão Diệp ổng thao tác lộn xộn?

"Ổng thao tác không phải lúc nào cũng lộn xộn sao?"

"Nói cũng đúng."

Bao Vinh Hưng đem quà tặng mình tìm được xếp cùng một chỗ. Từng cái từng cái mở quà ra, quà tặng rất có tâm nhưng cũng khá bình thường, bao gồm luôn món quà được giấu trong đống đồ lót kia, mở ra bất quá cũng là một món quà bình thường. Ngoại trừ Ngụy Sâm, Phương Duệ chủ động để lộ quà tặng mình là cái nào bên ngoài ra, còn lại đúng là nhìn không ra ai tặng.

Cũng không biết quà tặng của lão đại rốt cuộc là cái nào?

Bao Vinh Hưng nghĩ, cũng chú ý tới trên bàn quang minh chính đại bày biện một cái phong thư nho nhỏ,

Có thể vì đặt quá lộ liễu, nên cậu hoàn toàn không chú ý tới.

Cậu cầm lấy phong thư mở ra, bên trong bất quá cũng là một tờ giấy mỏng, mặt trên ghi một câu.

"Chơi vui không?"

"A" Bao Vinh Hưng cười lớn, quả nhiên vẫn không gạt được lão đại nha. Tất cả mọi người nhìn không thấu cậu, sao Diệp Tu làm được?

Bao Vinh Hưng không phải chưa từng nghĩ qua vấn đề này, câu trả lời tốt nhất hẳn cũng là câu ‘bởi vì đó là Diệp Tu’.

Cậu duỗi lưng mệt mỏi, ngày hôm nay lăn qua lăn lại cả ngày, nhưng mà ̣chơi rất vui. Muốn chơi một trò đùa ác nho nhỏ, coi như là quà sinh nhật cho chính mình, tuy rằng đã trêu chọc rất nhiều người.

Cậu dựa trên ban công, gió thổi lạnh, nhắm mắt lại chúc mình sinh nhật vui vẻ.

"Sinh nhật vui vẻ."

Đột nhiên âm thanh bay tới khiến Bao Vinh Hưng sửng sốt. Đứng trong viện dưới lầu, Diệp Tu trong tay còn cầm điếu thuốc. Trong đêm gió, đốm lửa lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn không giống như con mắt rõ ràng của người đàn ông kia, khóe miệng mỉm cười đúng dịu dàng, thấy Bao Vinh Hưng cũng cong mắt.

"Lão đại! Cám ơn!."

Đến bây giờ Bao Vinh Hưng cũng không biết là thiên tài nào đã giấu món quà kia trong đống quần lót.

Hoàn.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Ba giây trước khi La Tập nổi bão, An Văn Dật với Phương Duệ kéo Bánh Bao đi, Kiều Nhất Phàm đưa cho La Tập ly nước nóng, Ngũ Thần tìm một đội ngũ thiếu người gửi lời mời cho La Tập, Tô Mộc Tranh nhanh chóng đẩy Diệp Tu qua bên cạnh La Tập, Diệp Tu lập tức mở miệng khen ngợi hai câu.
Ba giây trước khi Ngụy Sâm lật bàn, Mạc Phàm đem túi hạt dưa mình vừa mới mở đứng sang một bên, Đường Nhu cầm ly nước La Tập chưa uống hết lúc trước đặt chỗ khác, Trần Quả lại đá Diệp Tu đến bên cạnh Ngụy Sâm, Diệp Tu cực kỳ tiện tay đưa điếu thuốc cho Ngụy Sâm hút.
Trời ơi, sao mà đối xử khác biệt ghê. Đang hóng Mạc Phàm đưa dưa, Đường Nhu đưa nước, ai dè chỉ là tránh ra.... hahhahaha Còn Quan Dung Phi nằm thương nữa!!!! Ngũ Thần thiệt ấm mờ~~~

"Cái trong thùng rác mới là của anh."

Mọi người nhìn chăm chú: ". . ."
. . .

Trời ơi..... moe quá mức!!!!! Với lại lần này editor lên trình quá nha @A Châu ơi! Beta @oomi quá cấp lực! Đọc mượt!!!!
(Chắc tại thoại Bánh Bao ko nhiều :ROFLMAO:)
 

Bình luận bằng Facebook