Như 1 bác lầu trên có nói,
Nhiều tuyển thủ thể thao chuyên nghiệp cũng có cảnh ngộ giống thế này nè TvT Cả cuộc đời thi đấu hào nhoáng trên sàn đấu, kết cục lại bần cùng trong thực tế.
Điều này vẫn luôn là hiện thực trong mọi trường hợp thi đấu thể thao. Người đạt giải chỉ có một hoặc một số, còn lại thì sao? Họ không nỗ lực chăng? Không phải. Xét về nỗ lực, thật khó mà so sánh. Nhưng cũng như 1 ý anh Diệp nói sau này, đem nỗ lực ra để so tuyển thủ thì thật ngu ngốc. Thật phũ phàng nhưng cũng thật đúng. Chiến thắng ở thể thao đỉnh cao phải đến từ nỗ lực, nhưng không phải cứ nỗ lực là có được thắng lợi. Số phận của họ ra sao sau khi giải nghệ thật không khó để dự đoán khi mà họ đã bỏ cả tuổi thanh xuân để nỗ lực, cống hiến hết mình vì vài chục phút, vài phút, thậm chí vài giây trên sân thi đấu.
Chưa kể, trong truyện còn là môn thể thao Esport, gọi 1 cách thô thiển theo quan điểm cũ là "đấu xem đứa nào chơi game giỏi"... Game, cho tới ngày nay vẫn bị coi là chơi bời vớ vẩn, là hại người, là tốn thời gian. Tuyển thủ game vẫn chỉ là những đứa ham mê trò chơi điện tử. Thật khó nói rằng đa số đã chấp nhận đây là một ngành nghề, mà các tuyển thủ là những người theo đuổi ước mơ chân chính. Được như Diệp đại có bao nhiêu? Lão Ngụy, lão Tôn, Giai Lạc, lão Hàn,... đám tuyển thủ đời đầu như họ đã trải quy không biết bao mùa hè vật lộn vì chiến đội. Họ phần nào tạo nên tên tuổi. Ấy vậy mà thử xem, điển hình như Trương Giai Lạc, đến thời điểm này 3 lần vào chung kết, rồi sao? Ai nhớ tới anh cũng chỉ nhớ tới việc anh về nhì, thất bại ở chung kết. Thậm chỉ có kẻ ác miệng còn lấy ra làm trò cười (loại bỏ lời rác rưởi của Tu nhà mềnh, sự tôn trọng của lão ý dành cho các tuyển thủ không cần phải bàn cãi). Người nắm giữ Á quân còn vậy, thì số phận những người trôi dạt khác thì sao? Như Ngũ Thần có bàn tay Hưng Hân, vậy những "Ngũ Thần khác" của các đội yếu hơn, lận đận hơn thì còn thê thảm cỡ nào.
Tuy rằng Hưng Hân vừa chiến thắng, lại không nói về cảm xúc qua 1 chặng khổ chiến mà huy hoàng của đội thấy thật không phải, nhưng quả thực sau chiến thắng, sau cảm xúc thăng hoa luôn là một khoảng lặng khó diễn tả. Đây cũng là sự lồng ghép khéo léo của tác giả mà từ đầu tới cuối truyện vẫn luôn được thể hiện khiến mình thấy truyện rất "thật".
PS: Tự dưng đêm về nên hơi dài dòng. Hơn nữa, cảm giác diễn đàn thân thiết khiến nhớ thời kỳ đỉnh cao của diễn đàn chục năm về trước quá nên nó cứ bị là dào dạt, các bác thông cảm hehe.