Hoàn [Song Tử Tinh][Khưu - Diệp] Tiếng Vọng

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
[Khâu – Diệp] Tiếng Vọng

Tác giả: Ngôi Sao Hội Tụ mùa mười một, Khưu Phi khiêu chiến Đường Nhu, Hoàng Thiếu Thiên khiêu khích Diệp Tu, Diệp Tu thách thức Khưu Phi ... Là yêu hận tình cừu n tay, hay quý quyển quá loạn? Là câu chuyện dốc lòng của tiểu đội trưởng, hay một ác mộng của phòng viên dạy ra một, hoặc hai ác mộng của phóng viên?

Tác giả: Tảo Cao Thái Thái
Thể loại: Hướng nguyên
Edit: Gingitsune


"Hôm nay dừng ở đây." Khưu Phi vỗ tay. "Về sớm nghỉ ngơi đi."​

Mọi người đều ngẩng đầu trừng cậu. Bầu trời bên ngoài phòng huấn luyện đã đen kịt, chỉ còn mấy cây cột đèn cô đơn đứng thẳng, phố xá vắng hoe, vọng vào tai chỉ còn tiếng gió. Nhìn thật đáng sợ, nhưng đây cũng chỉ vì ngày đông ngắn ngủi, vị trí của Gia Thế lại xa xôi. Thật ra, kim giờ của đồng hồ treo tường chỉ vừa vượt số sáu.​

Đội trưởng Gia Thế tuổi nhỏ đã có trái tim sắt đá, gia tăng huấn luyện một cách đương nhiên như giáo viên dạy lố giờ nghỉ trưa, lúc đi kiểm tra lại xuất quỷ nhập thần chẳng khác nào thầy chủ nhiệm lấp ló nơi cửa sổ phòng học. Quả thật chính là bóng ma thứ ba, ám ảnh cả đội từ ngày tốt nghiệp trường lớp. Mùi đồ ăn thoang thoảng không thể khiến cậu dao động, đêm đen như mực không thể khiến cậu dao động, tiếng năn nỉ của đội viên càng không thể khiến cậu dao động. "Tôi cũng chưa ăn cơm", "Mùa đông, mặt trời lặn sớm", "Vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện" mới là mấy câu cửa miệng của cậu.​

Xét thấy đội trưởng cùng về trễ cùng đói bụng với mọi người, xét thấy Gia Thế vẫn đang giãy dụa nơi cuối bảng, xét thấy có đội viên đi ngang phòng huấn luyện lúc mười giờ tối thấy đèn vẫn sáng... cũng chẳng có ai thật lòng muốn kháng nghị. Cả bọn chỉ lầu bầu mấy câu, hoặc kêu thảm thiết vài tiếng đầy kịch tính, coi như là thả lỏng dưới áp lực lớn.​

Trong lòng mỗi người bọn họ đều hiểu rõ: đã học ở trường hạng ba thì cần điên cuồng cày đề thi cùng với quản lý kiểu quân đội mới mong sống sót, đòi hỏi này nọ nào có ích gì?​

Vì vậy tất cả mọi người đều ngồi bất động trên ghế, chí mỗi Văn Lý đẩy ghế đứng lên, ngữ khí ngưng trọng, thấy chết không sờn: "Cậu là ai? Cậu làm gì Khưu Phi rồi?"​

Khưu Phi hỏi lại: "Vậy cậu ở lại?"​

Đến lúc này cả bọn mới sực nhận ra: Khưu Phi nghiêm túc.​

Tận thế sắp đến? Gia Thế tập huấn quá độ nên tổn hại? Các đội viên tích tiểu thành đại luyện được thần công phá băng thành cao thủ? Đội trưởng nhân dịp sinh nhật phát năm bao lì xì vô group chat lại cho nghỉ thêm nửa ngày? Ông chủ bỏ trốn? Mới sáu giờ chiều, Khưu Phi đã cho nghỉ?​

Là Khưu Phi đó!​

Cả bọn ngầm liếc nhau, cuối cùng đề cử Văn Lý làm người phát ngôn: "Vậy còn... mùa đông, mặt trời lặn sớm?" Câu này nghe quen quen, trong tiềm thức, Văn Lý cảm thấy mình cần phải nói tiếp gì đó. Nào ngờ miệng cậu đã nhanh hơn não, lập tức thốt lên: "Vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện."​

. . . Ồ.​

Ánh mắt của mọi người chuyển dần từ kinh ngạc sang hoảng sợ. Vẻ mặt của Khưu Phi cũng khó mà diễn tả bằng lời. Văn Lý vỗ tay lên trán, quyết định ngậm miệng.​

Ai có thể đoán được rằng trải qua bao nhiêu năm, ta lại trở thành loại người mình ghét nhất - loại ba ba đi nhắc nhở thầy giáo ra bài tập về nhà khi sắp hết giờ. Văn Lý bi ai mà nghĩ.​

Khưu Phi thở dài. "Ngày mai là Ngôi Sao Tụ Hội."​

Văn Lý hoang mang, cả đội Gia Thế hoang mang. Lý do gì thế này? Từ bao giờ Khưu Phi thành loại người "trước khi đi chơi thu sẽ cho về sớm một ngày"?​

Khi không dính dáng đến công việc, Khưu Phi rất dễ chịu: "Tôi cần điều chỉnh trạng thái của mình cho vòng khiêu chiến tân binh ngày mai."​

"... Ồ." Văn Lý vỡ lẽ. "Cậu đăng ký."​

Khưu Phi chỉ gật đầu.​

Ngôi Sao Cuối Tuần mùa giải thứ mười một. Sân nhà Hưng Hân.​

Dòng người xếp hàng nườm nượp trước cổng nhà thi đấu thể thao Tiêu Sơn. Bằng thể lực rèn luyện quanh năm trong phòng gym cùng tư cách ông chủ chiến đội, Hạ Trọng Thiên vất vả mở ra một con đường máu, cuối cùng chặn đầu chiến đội nhà mình trong thông đạo dành cho tuyển thủ.​

"Tiểu Khưu đâu?" Y thở hồng hộc.​

"Tiểu Khưu?" Văn Lý ngó tới ngó lui ra vẻ tìm kiếm, dù rằng chung quanh chỉ có mấy mống. "Tiểu Khưu đi toilet."​

Nói rồi còn gật đầu một cách nghiêm túc.​

Hạ Trọng Thiên nhức đầu. Gã rút điện thoại ra, vừa nhanh nhẹn bấm số vừa tới lui vòng vòng.​

Một vòng. Năm vòng. Mười vòng. Vẫn không ai bắt điện thoại. Văn Lý lại lên tiếng: "Có lẽ cậu ta không nghe tiếng chuông?"​

Hạ Trọng Thiên giận dữ: "Cho tôi mượn điện thoại của cậu!"​

Ông chủ dù sao cũng là ông chủ, Văn Lý dây dưa rề rà, cuối cùng cũng phải giao ra điện thoại. Lần này, đối diện nhanh chóng bắt máy.​

"Sao rồi, Văn Lý?" Giọng của Khưu Phi vang ra từ đầu dây bên kia.​

"Tiểu Khưu, cậu suy nghĩ cho kỹ đi." Hạ Trọng Thiên liên thanh nói: "Báo Thể Thao Điện Tử đã đăng thành tích của Gia Thế mấy kỳ liên tiếp rồi. Tôi nghe nói có phóng viên còn làm hẳn một chuyên đề so sánh cậu với Nhất Diệp Chi Thu. Tin nhắn mắng người trên Weibo chính thức trung bình mỗi ngày đã lên đến hàng ngàn tin. 'Gia Thế lại thua' đã lên hot search bốn lần ..."​

Lý Duệ bồn chồn thay đổi tư thế đứng, Bạch Thắng cũng đã quay người sang hướng khác. Bị nói 'mấy người quá tệ' thẳng vào mặt đã khiến người khó chịu, người nói lại xuất phát từ ý tốt thì quả thật là nhà dột gặp mưa, tổn thương gấp đôi.​

"... Đương nhiên tôi không có ý trách cậu. Nhưng cậu là người mới, cũng là đội trưởng, hoàn toàn không giống tân binh bình thường."​

Đầu dây bên kia, Khưu Phi nói gì đó. Hạ Trọng Thiên vội nâng giọng: "Nhưng cánh nhà báo nhất định sẽ tìm việc để nói. Cậu nghĩ lại tình cảnh của Tôn Tường lúc đó xem!"​

Cuối cùng, gã đành cúp máy trong thất bại. Hiển nhiên, dù ông chủ đã nói khô nước miếng, Khưu Phi vẫn chẳng hề dao động.​

"Các cậu cũng báo danh?" Dù gì vò mẻ chẳng sợ nứt, gã quay sang hỏi mấy người còn lại.​

"Chỉ cần đội trưởng lên là đủ." Có người trả lời.​

Trong một Liên minh đã phát triển hoàn thiện như bây giờ, một chiến đội chỉ toàn tân binh đã trở thành một cảnh tượng hiếm hoi gần như không thể xuất hiện. Nếu muốn, Gia Thế hoàn toàn có thể chiếm trọn vòng khiêu chiến tân binh của năm nay. Nhưng việc này cũng chẳng phải chuyện gì đáng kiêu ngạo, trái lại là trò cười mãi không lỗi thời của giới Vinh Quang chuyên nghiệp.​

Chiến đội ông lớn có ba cúp quán quân lưu lạc đến mức phải tham gia giải đấu khiêu chiến hai lần. Tình huống của Gia Thế đã đủ gian nan, hoàn toàn không cần khơi gợi lại ký ức của công chúng.​

Hạ Trọng Thiên gật đầu, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn một chút.​

"Khưu Phi không có ý khác. Cậu ta sẽ chỉ cho rằng đây là một cơ hội để đối chiến cùng một cao thủ hàng top." Văn Lý lẳng lặng nói. "Cậu ta cần điều này."​

Hạ Trọng Thiên hơi khựng lại. Gã chợt nhận ra mình cùng những người trẻ tuổi thật sự xem Vinh Quang là sự nghiệp này khác nhau đến mức nào.​

"Được rồi." Gã miễn cưỡng nói. "Dù gì Tôn Tường cũng là pháp sư chiến đấu của đội tuyển quốc gia, lại xuất thân từ Gia Thế, thua cũng không mất mặt."​

Chỉ là đội chủ nhà Hưng Hân nhặt của hời, dùng Khưu Phi cùng đề tài cực có tính tranh luận này, xem như mạnh mẽ PR một đợt. Hạ Trọng Thiên chợt nhớ tới lần tiếp xúc Trần Quả cùng Diệp Tu, bất chợt hừ lạnh.​

Văn Lý cười nói: "Gia Thế bị knock out ê mặt một lần, chỉ được Á Quân giải khiêu chiến ê mặt một lần; vụ bê bối về phòng chứa đồ ở tiệm net lại ê mặt lần nữa. Chẳng lẽ chúng ta còn sợ mất mặt?"​

Vòng khiêu chiến - Diệp Tu - tiệm net - Diệp Tu dẫn chiến đội xuất thân tiệm net đánh bại Gia Thế trong vòng khiêu chiến. Một chuỗi từ khóa xếp hàng chạy tới chạy lui trong lòng Hạ Trọng Thiên. Hắn nổi giận: "Tôi còn phải mua vé vào xem mấy chuyện đó!"​

Tạ thần linh phù hộ. Gã vẫn không biết Hưng Hân chính là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến việc Gia Thế bị knock out.​

Mấy tiếng sau, MC tuyên bố phân đoạn tân binh khiêu chiến chính thức bắt đầu. Trên khán đài, Hạ Trọng Thiên hồi hộp vô cùng. Lúc MC đọc tên Khưu Phi, gã nín thở. Lúc Khưu Phi lên giao lưu cùng khán giả dưới sân khấu, phong cách thận trọng nhưng không câu thúc, nói 'Tôi muốn khiêu chiến đàn chị Đường Nhu', Hạ Trọng Thiên liền sặc hơi, liều mạng vỗ ngực.​

Tiếng kinh hô cùng nghi vấn của khán giả tựa như thủy triều quét ngang sân vận động. Một người ngồi gần đó rống lên: "Cậu ta định làm cái gì?"​

Hạ Trọng Thiên vừa hô hùa, vừa gầm lên đáp trả: "Tôi không biết! Tôi còn phải tự mua vé tới xem!"​

Bên kia, fan Hưng Hân sắp cười té ghế: biểu hiện của Đường Nhu trong trận chung kết năm ngoái hoàn toàn đủ để phong thần. Nề hà cô vừa ra mắt một năm, cô cần phải đánh hạ một trận lại một trận, dùng chính năng lực của mình đánh hạ một mảnh giang sơn. Lời thỉnh chiến của đội trưởng Gia Thế chính là một viên gạch trên con đường phong thần của cô, một viên gạch đặc biệt quý giá bởi cánh chim của cô vẫn chưa đầy đặn.​

Hoan hô nào, hét lên nào, mặc sức chế nhạo vẻ mặt ăn dưa bở của fan Luân Hồi nào! Một fan Hưng Hân ở hàng ghế cuối hào hứng quay sang hàng xóm, kích động muốn ôm người ta mà lắc, nhưng khi tầm nhìn vừa chạm phải gương mặt người kia, y liền ngẩn người. Vẻ mặt thoải mái như đọng lại, hai mắt y trợn tròn, há miệng định hô --​

Diệp Tu dựng một ngón tay, ra hiệu với vị khán giả kia: Suỵt.​

Người hâm mộ kích động không nói nên lời, chỉ đành gật đầu như điên. Diệp Tu cười cười, cũng gật đầu. Sau đó, ánh mắt anh lại hướng về sàn thi đấu. Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng gò má của anh, lại như ánh xạ hai mắt anh. Giờ phút này, anh tỏ ra vừa hiếu kỳ, lại khó hiểu.​

MC mừng rỡ, phóng viên phấn chấn, camera ghi hình nhắm ngay gương mặt của đội trưởng Gia Thế, máy ghi âm cùng bút tốc ký đói khát sẵn chờ. Dù tiếp sau đó có bất kỳ chuyện gì xảy ra, họ cũng nhất định có thể viết được một bài lên trang đầu báo.​

MC hỏi ngay vấn đề mọi người đang quan tâm nhất: "Có thể cho mọi người biết lý do anh làm như vậy không?"​

"Đàn chị Đường Nhu là một vị tuyển thủ vô cùng ưu tú. Tôi hy vọng có thể được cô ấy chỉ giáo." Khưu Phi trả lời. Lý do của cậu khá vô thưởng vô phạt, nhưng từ lúc cậu khiến thế cuộc rẽ ngoặt đầy ngoạn mục, lòng hiếu kỳ cùng sự hưng phấn của khán giả đã bị kích thích đến mức cao nhất, chẳng ai còn muốn nghe mấy câu trả lời khách sáo. Tiếng la ó ngờ vực chẳng những không lắng xuống, còn có xu thế ngày càng quá quắt.​

MC lại hỏi: "Anh lựa chọn tuyển thủ Đường Nhu là vì hai người cùng chơi một nghề, thời gian ra mắt gần nhau, hơn nữa cô ấy còn là Tân Binh Tốt Nhất năm ngoái, lại đánh thẳng vào vòng tổng chung kết?"​

Vấn đề này thật ra hơi gây hấn, quả thật không nên xuất hiện tại sân khấu Ngôi Sao Cuối Tuần, vốn lấy giải trí thả lỏng làm mục đích chính. Fan Gia Thế cũng chẳng phải không người, liền rào rào la ó phản đối. Người tinh mắt liền chú ý tới tai nghe MC đang đeo, cũng nhận thấy động tác nghiên đầu kín đáo vô cùng khó thấy trước đó của hắn.​

Vì tìm đề tài, tổ đạo diễn quả thật phát rồ. Ai kêu đây chính là Gia Thế? Ai kêu người trước mặt là Khưu Phi?​

Hạ Trọng Thiên rốt cuộc mềm lòng, lúc thuyết phục Khưu Phi cũng không nhắc tới rào cản tân binh. Nhưng trên thực tế, về vấn đề rào cản tân binh của Khưu Phi, người ngoài chưa bao giờ ngừng bàn tán. Dù gì chăng nữa, cậu ta cũng là người thừa kế mà Diệp Tu xem trọng, là người có thiên phú nhất trong dàn tân binh mùa mười một, nhưng cũng là người có con đường gian nan nhất. Người mới khác, nếu có tiêu chuẩn như Khưu Phi, chỉ cần lên sân đấu đơn hoặc thay phiên đấu đoàn đội, nhất định được giới báo chí thổi phồng thành ngôi sao tương lai. Nhưng Khưu Phi còn là một đội trưởng. Nếu thủ lôi trong trận đấu lôi đài, cậu phải đối mặt với Kiếm Ảnh Bước của Hoàng Thiếu Thiên cùng Barrett của Chu Trạch Khải. Nếu chỉ huy đấu đoàn đội, cậu cần kéo dài hơi tàn mà xuyên qua Ngọn Lửa Thần Thánh của Trương Tân Kiệt cùng Người Máy Theo Dõi của Tiêu Thời Khâm sau đó phải đối mặt với những chất vấn của phóng viên trong cuộc họp báo: "Anh cảm thấy mình có xứng đáng với những mong mỏi của công chúng không?"​

Khi các tân binh cùng mùa dồn dập va chạm rào cản tân binh, Khưu Phi vẫn phát huy ổn định - mãi mãi xếp cuối, ngược lại liền trở thành một sự tồn tại độc đáo. Lúc này mọi người chợt nhìn thấy cậu, chợt hiểu rõ vì sao các chiến đội ông lớn đều quan tâm cậu, cũng hỏi: "Vì sao Khưu Phi có thiên phú tốt như thế, thành tích lại thảm như vậy?"​

Ngay cả fan của Gia Thế, đến lúc này, mới chợt nhận ra - tiểu đội trưởng của họ không phải đột nhiên va chạm rào cản tân binh. Ngay từ đầu, cậu ta đã va phải rào cản, đâm cho đầu rơi máu chảy, lùi lại thở dốc, lại không ngừng xông tới.​

Có vài người không xem trọng, cho rằng cậu ta sẽ cứ tầm thường như thế. Có vài người xem trọng, nói cậu ta nhất định phá kén thành bướm.​

Nhưng những chuyện này đều không liên quan Ngôi Sao Tụ Hội. Trên sân khấu, Khưu Phi hỏi ngược lại lời của MC: "Ý của anh là tôi nên nhờ cô ấy giúp mình mài đao?" Liền gật đầu hướng phía Hưng Hân: "Tôi đùa thôi."​

Khán giả cười ra tiếng, Đường Nhu mỉm cười, tỏ ý không ngại.​

MC ăn phải cú đánh trả không mạnh không yếu, nếu hỏi nữa tức là gây sự. Trong tiềm thức, hắn thấy cảm giác bức bối này khá là quen thuộc, chỉ đành chuyển sang người đang đi tới sân khấu. Đường Nhu.​

"Người đẹp Đường có gì muốn phát biểu không?" Giọng điệu chẳng mấy hào hứng.​

Đường Nhu mỉm cười, là nụ cười hệt như khi đứng trên sân khấu Ngôi Sao Cuối Tuần và nói mình chỉ mới chơi Vinh Quang một tháng vào hai năm trước, cũng chẳng khác mấy khi lớn tiếng hứa một chấp ba trên cuộc họp báo, cũng là nụ cười lúc từ chối giải nghệ.​

MC nên sớm biết, mọi chuyện sẽ chẳng dễ dàng kết thúc như thế.​

Đường Nhu vẫn mỉm cười đón nhận microphone, hỏi: "Ở nơi này có nhiều tuyển thủ ưu tú hơn rất nhiều, sao lại chọn tôi?"​

Qua tai nghe, chàng MC nghe một trận đùng đoàng ầm ĩ, tổ đạo diễn hô to: "Chú ý! Chú ý!" Khán giá trên hiện trường cũng ầm ầm cổ vũ, tán đồng có, thích xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn cũng có. Camera chuyển vị, trên màn hình hiện ra Tôn Tường đang ngồi cùng các tuyển thủ Luân Hồi.​

Tôn Tường trông không mấy tự tại, nhưng cậu ta chưa kịp phản ứng gì thì Giang Ba Đào, vốn không bị camera chiếu tới, kéo theo Chu Trạch Khải sáp vào, tựa như hai đứa bá vơ bay vô chụp ké, còn cười hì hì làm dấu chữ V.​

Camera lia về trong thất vọng.​

Trong ba vị tuyển thủ chơi pháp sư chiến đấu này, ngoại trừ Tôn Tường, hai người còn lại đều tỏ ra khá bình tĩnh. Đường Nhu hiếu kỳ nhưng vẫn kiên nhẫn chờ. Khưu Phi bèn đáp: "Bởi vì tôi cho rằng đàn chị Đường Nhu có giá trị tham khảo rất lớn."​

"Khưu Phi: Không chọn Tôn Tường, vì Đường Nhu càng đáng tham khảo." E rằng sáng mai, một loạt các tờ báo nhỏ sẽ giật tít tiêu đề này. Dù rằng từ đầu đến cuối, Khưu Phi hoàn toàn không hề nhắc tới Tôn Tường.​

Bỏ qua thời điểm, bỏ qua một loạt các nguyên nhân do quần chúng bốn phương tám hướng tưởng tượng ra, không nghi ngờ gì nữa, đây là một trận thi đấu đỉnh cao. Khưu Phi không phải một đối thủ sẽ khiến người nhàn nhã đối phó, nếu có người cho rằng dựa vào tư lịch cùng kinh nghiệm nên nhường cậu ta, người đó nhất định sẽ phát hiện mình thua rất thảm. Đường Nhu đương nhiên sẽ không mảy may lùi bước. Cách Thức Chiến Đấu nhấc mâu xông tới, Hàn Yên Nhu kiên quyết mạnh mẽ đánh trả. Trong tình huống đôi bên không phân cao thấp, cả thiên phú cùng nỗ lực cũng ngang bằng, biểu hiện chênh lệch chỉ do kinh nghiệm.​

Quá trình kinh tâm nhưng cũng không quá bất ngờ.​

Đến khi thi đấu kết thúc, đôi bên bắt tay trong tiếng cổ vũ của khán giả.​

Trên khán đài, Diệp Tu thả lỏng mặt mày. Anh ngẫm nghĩ, quay đầu hỏi hàng xóm: "Người anh em, giúp tôi một việc được không?"​

Hưng Hân là đội chủ nhà nên nhất định sẽ nắm chặt mọi cơ hội để PR suốt Ngôi Sao Cuối Tuần mùa giải thứ mười một. Ngày thứ ba, vào phân đoạn tuyển thủ chuyên nghiệp pk với người chơi nghiệp dư, đương nhiên do tuyển thủ Hưng Hân dẫn đầu lên sấn khấu.​

Hưng Hân phái ra Đường Nhu.​

Theo kế hoạch, nếu Khưu Phi không khiêu chiến vào ngày đầu tiên thì hôm nay mới là lần đầu Đường Nhu lên sân đấu. Theo lệ thường, cô ấy chính là tiêu điểm hôm nay - cũng chỉ có thể đoạt hết ánh mắt trong một ngày hôm nay. Tân binh khiêu chiến là một bất ngờ vui vẻ.​

Màn hình bắt đầu phát tín hiệu. Khán giả nơi hiện trường vội vàng tranh nhau ấn chuông trả lời. Trong khoảnh khắc, kết quả hiện lên màn hình, giây tiếp theo, MC liền hô to: "Khu B hàng 20 ghế số 15!"​

Camera theo sát phía sau, gương mặt của vị khán giả này lập tức xuất hiện trên màn hình lớn. Cả mặt hắn đỏ lên, khó nén kích động, lại xen lẫn một chút ... xấu hổ?​

"Khu B hàng 20 ghế số 15, khu B hàng 20 ghế số 15!" MC lớn tiếng lặp lại. "Chúc mừng vị khán giả này, mời anh lên đây!"​

Hắn không nhúc nhích, chỉ ngóng nhìn bên cạnh - nhìn một cái, lại ngước nhìn màn hình. Thấy vẫn là mình, lại quay đầu ra hiệu với bên kia, nhìn chẳng khác nào giật kinh phong.​

Chung quanh hắn, một đám người chợt xôn xao huyên náo, tiếng ồn ào khuếch tán từng vòng từng vòng. Nhưng nơi đó quá xa sân khấu, MC hoàn toàn không thể nhìn rõ chuyện gì. "Màn ảnh kéo xa chút!" Trong tai nghe, chỉ đạo của tổ đạo diễn vang lên.​

Đặc tả biến thành cận cảnh, cận cảnh lại trở thành toàn cảnh. Khán giả năm hàng chung quanh đều hiện ra trên màn hình. Bên cạnh ghế số 15, ghế số 17 không có người, những người khác cũng không ai an phận ngồi, người nào cũng vươn đầu vươn cổ nhìn dáo dác, lại không ngừng dò hỏi cùng la hét.​

Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy người kia - người duy nhất trông như anh ta biết mình định đi đâu, giữa đám người lăng xăng lui tới như ruồi bọ không đầu.​

Nơi anh ta đi qua, đèn pin chiếu sáng, âm thanh vang lên, tiếng kinh hô tựa như một làn sóng lan xa. Mọi người dồn dập đứng dậy, tự phát tạo thành làn sóng người. Diệp Tu men theo cầu thang xuống, giữa tiếng la hét của toàn trường, bước lên sân khấu.​

"Thật ngại quá." Anh giải thích với MC: "Khán giả may mắn nhường tiêu chuẩn cho tôi."​

"Gì? Chuyện gì xảy ra? Tiêu chuẩn cũng nhường được?" MC há hốc mồm. Chưa bao giờ có chuyện như thế này xảy ra. Cơ hội quý giá như vậy, người chơi nào sẽ nhường chứ?​

"Tại vì tôi là người bấm chuông." Diệp Tu lắc đầu: "Apm quá cao cũng khiến người phiền nhiễu ha."​

Xem, đây mới là đại thần hàng top, dù giải nghệ thì tốc độ tay vẫn ăn đứt mấy vạn người chơi nơi nhà thi đấu, MC nghĩ. Có điều trong game, tuyển thủ chuyên nghiệp không thể cạnh tranh kỷ lục phó bản với người chơi, Ngôi Sao Cuối Tuần có thể làm bừa bằng apm à? Hình như không công bằng lắm? Không đúng, người ta đã giải nghệ, vậy bây giờ cũng chỉ là một khán giả phổ thông ... Vậy tuyển thủ chuyên nghiệp giải nghệ xong liền có thể đi chiếm cứ kỷ lục phó bản? Đầu óc MC bắt đầu hỗn loạn.​

"Đại thần, anh ... không có chuông trả lời?"​

Diệp Tu đáp như đúng rồi: "Tôi sợ mình không đủ nhạy thôi!"​

Còn cày hai máy!!! MC trợn mắt há hốc mồm: Không phải anh vừa phàn nàn apm quá cao sao, bây giờ không phiền não nữa? Khi còn là tuyển thủ chuyên nghiệp thì xem thường Ngôi Sao Tụ Hội, sau khi giải nghệ lại không thể dứt bỏ? Nhấn chuông của mình chưa đủ, còn muốn nhấn chuông của người khác, có cần phải liều mạng đến vậy không?!!​

Có vị khán giả ngồi ghế đầu hô to: "Diệp Tu, anh cướp tiêu chuẩn của fan, không biết xấu hổ à?"​

"Dù sao cậu ta cũng cướp không lại!" Diệp Tu hô đáp lời: "Còn nữa, cậu là fan Bá Đồ đúng không?"​

"Hừ! Ngon thì đấu xong đừng chạy!" Dù cho vị khán giả ban nãy là fan nhà ai, fan Bá Đồ chân chính trong nhà thi đấu đều thành công bị châm ngòi.​

Âm thanh không hài hòa lập tức khiến fan Hưng Hân dội ngược, quy mô càng lớn: "Tặng tiêu chuẩn cho thần tượng thì sao? Anh rõ ràng ghen tị vì không được ngồi cạnh Hàn Văn Thanh chứ gì?"​

Đó chính là Diệp Tu: mỗi lần xuất hiện đều không chuyện tốt lành gì. Chàng MC khóc không ra nước mắt. May mà phiên đoạn giao lưu trên sân khấu cuối cùng cũng kết thúc. Lúc hắn định tuyên bố bắt đầu thi đấu, Diệp Tu lại giành microphone: "Nói rõ trước, tiểu Đường thua không được đòi đánh nữa nha."​

Câu nói này như gợi lại ký ức mùa giải thứ tám. Ngoại trừ fan Luân Hồi có trải nghiệm thê thảm, không ít khán giả đều bật cười - kể cả Đỗ Minh, anh chàng ăn cây táo rào cây sung này hoàn toàn quên mất bóng ma tâm lý từ rồng ngẩng đầu, trong đầu chỉ có "lần đầu tiên gặp cô ấy", cùng "cô ấy thách thức mình" với "cô ấy lại thách thức mình". Khỏi nói cũng biết, đây là người cười giống thằng ngốc nhất.​

Đường Nhu khẽ nheo mắt: "Chưa biết ai thua đâu!"​

"Đánh thì biết ngay." Diệp Tu đáp.​

Với ánh mắt chuyên nghiệp của mình, MC cho rằng mình thấy rõ chân tướng.​

Diệp Tu cùng Đường Nhu luyện tập khi nào không được, sao nhất định phải chọn sân đấu Ngôi Sao Cuối Tuần? Đương nhiên vì lần này Hưng Hân là chủ nhà. Diệp Tu vừa xuất hiện liền có thể tạo ra một đống đề tài: trùng hợp, truyền thừa, đội trưởng cũ vẫn một lòng vì chiến đội ... Như vậy không kích tình sao? Anh ta nhất định sẽ dùng tài khoản pháp sư chiến đấu, ngay cả chuông trả lời cũng nhất định đã được an bài từ trước ... Lại nhìn vẻ mặt của Đường Nhu, vẻ kinh ngạc cùng sự ngờ vực đều rất thật, quả là diễn xuất hàng đầu...​

Tài khoản của Diệp Tu quả nhiên là pháp sư chiến đấu, trang bị rách nát, giới tính nữ, ID gọi là "Sợi len", hoàn mỹ sắm vai một game thủ không tranh không đoạt, thuần túy giải trí. Khán giả cũng thấy giả dối: muốn Diệp Tu không vào trong game làm mưa làm gió? Không thể nào. Lại chưa nói đến vẻ ngoài của nhân vật. Loại cao thủ không tranh đấu, chỉ muốn thưởng thức game kia thường rất lưu ý ngoại hình cùng phối đồ, nhưng đối với Diệp Tu, dây chuyền nào hợp với áo choàng gì, màu sắc nào nên dùng để chói nhau hoặc bổ sung cho nhau, hoàn toàn không nằm trong phạm vi tri thức của hắn.​

Tài khoản rác rưởi cũng không ảnh hưởng phát huy, người điều khiển vẫn là Đấu Thần ngày trước. Lần này, Đường Nhu giữ lời đã hứa, thua cũng không tiếp tục, dù rằng cô đi xuống đài mà mặt mày tỏ vẻ đáng tiếc, đi một cách bất đắc dĩ, đi một bước ngoái đầu một lần.​

Âm nhạc cũng đổi sang triền miên uyển ước, MC trữ tình kết luận đao sắc chưa cùn, kết luận thời đại trước sau chuyển giao, kết luận một đời tuyển thủ năm xưa khổ tâm trùng trùng, Diệp Tu cũng gửi lời chúc phúc cùng kỳ vọng đối với Hưng Hân. Một kết thúc hoàn mỹ cho vụ lộn xộn này.​

Vấn đề là: Diệp Tu vẫn đứng trên sân khấu không nhúc nhích.​

"Sao? Trước đây trăm phương nghìn kế mời tôi lên, giờ lại nghĩ đuổi tôi đi?"​

MC thấy trời đất tối sầm.​

"Vậy, đại thần, anh muốn làm gì a..." Lúc nói câu này, anh ta thều thào không ra hơi.​

"Tôi chỉ muốn hoài cựu một chút." Diệp Tu giả vờ giả vịt, nhìn quanh tứ phía. "Aiyo, trước đây hàng năm lên đài, muốn nghỉ ngơi cũng không được."​

MC cười làm lành: "Đại thần chính là thần tượng của rất nhiều đàn em ..."​

Chưa dứt lời, ánh mắt của Diệp Tu đã ngừng ở khu vực dành cho tuyển thủ chuyên nghiệp, lộ vẻ hung tàn: "Đám người ngồi kia, từ Ngôi Sao Cuối Tuần mùa đầu tiên đã bắt đầu thách thức tôi! Tưởng đang giết Boss à? Tôi cũng sẽ đánh trả!"​

Không thể phủ nhận, mấy lời này thật khí phách! Không hổ là Diệp thần, nhưng anh có tự tin quá không vậy? Camera lia qua, Trương Giai Lạc đang phun nước miếng, Hàn Văn Thanh bày ra vẻ mặt "Nghĩ kỹ hãy nói", Trương Tân Kiệt dẫn đầu đoàn trị liệu bày tỏ bất mãn - đều là những người thuộc quần thể không thể thách thức Diệp Tu ở Ngôi Sao Cuối Tuần. Tổ đạo diễn quá hiểu ý, kha khá tuyển thủ chuyên nghiệp ghé vào nói khe khẽ rồi trộm cười, thú vị vô cùng.​

MC nghe nhắc nhở từ đầu kia, vội hỏi: "Anh muốn sao?"​

Diệp Tu tuyên bố: "Tôi muốn khiêu chiến!"​

Cả nhà thi đấu ồ lên, tiếng vỗ tay, tiếng hét ầm ĩ. Khán đài hỗn loạn. 1,2,3 - một đám người cùng hô lên: "Xin mời Diệp thần!"​

Hoàng Thiếu Thiên nhảy lên ghế đứng: "Đến! Đến! Ai sợ anh?"​

Diệp Tu không biểu tình chăm chú nhìn cậu ta mấy giây, đột nhiên cười lạnh: "Cho rằng tôi sẽ bị lừa à? MC, tôi muốn khiêu chiến Khưu Phi!"​

Hoàng Thiếu Thiên hít sâu, giận điên: "Hừ!"​

Qua lự kính của khán già, Khưu Phi lên đài, trở thành vật hy sinh kiêm minh chứng sống cho cách nói Diệp Tu luôn không việc tìm việc. Trường hợp quen thuộc này khiến người nghĩ đến Đỗ Minh cùng Cái Tài Tiệp, một bị Rồng Ngẩng Đầu, một bị GG. Đối mặt với câu hỏi "Cảm tưởng khi bị Diệp thần thách đấu là gì?" của MC, Khưu Phi vẫn chẳng hề rời mắt khỏi Diệp Tu, đáp: "Ngài không phải đến báo thù đó chứ?"​

Bị quăng một bên, MC khó chịu.​

Diệp Tu gật đầu ra hiệu hướng khu vực tuyển thủ, camera theo sát, trên màn hình lớn lập tức xuất hiện khuôn mặt phẫn nộ đến cực điểm của Hoàng Thiếu Thiên. Bên cạnh cậu ta, Dụ Văn Châu vẫn đang dốc hết sức mình - nếu nói Hoàng Thiếu Thiên là Corgi xông lên phía trước, Dụ Văn Châu nhất định chính là sợi dây xích chó trên cổ Corgi, có lòng không có sức, theo gió phiêu lãng, có cũng như không.​

Vậy nên cậu ta bỏ cuộc, trở về chỗ ngồi tập trung nín cười. Động tác này cũng bị chiếu trên màn hình lớn, trở thành giọt nước tràn ly, đánh sập chút tự chủ cuối cùng của Hoàng Thiếu Thiên.​

"Nhìn xem, báo thù." Diệp Tu nói.​

Khưu Phi suy tư, gật đầu.​

MC thật tình, từ tận đáy lòng, lo lắng cho tương lai của Liên minh.​

Gã cố gắng giãy chết, kéo câu chuyện về lại chủ đề: "Vì sao Diệp thần lại lựa chọn Khưu Phi?"​

"Vì Khưu Phi khiêu chiến Đường Nhu."​

Khưu Phi chớp mắt, Diệp Tu khẽ cười với cậu.​

"... Thật xin lỗi, đại thần, anh vừa mới nói gì?" MC không thể không xác nhận lại.​

Diệp Tu đàng hoàng lặp lại: "Bởi vì Khưu Phi khiêu chiến Đường Nhu."​

Lúc này mọi người mới hiểu ra.​

Tiếng kêu sợ hãi cơ hồ bùng nổ, suýt hất văng nóc cung thể thao. Khán giả điên rồi, fan Hưng Hân điên rồi, fan Gia Thế điên rồi, một phần fan của Đường Nhu cùng Tô Mộc Tranh cũng điên rồi. Không trách họ não động quá nhiều, chỉ là khúc mắt yêu hận tình cừu của Hưng Hân Gia Thế Diệp Tu khiến lời này tựa như có cả chục tầng thâm ý. Bên trong tai nghe, tổ đạo diễn đang không ngừng hỏi: "Cái gì cái gì?" với ngữ khí hưng phấn tột cùng mà MC cũng không buồn đáp lại. Giờ phút này, tâm gã tĩnh lặng như nước, có thể khẳng định là bất kể lần Ngôi Sao Tụ Hội này kết thúc ra sao, thành tích năm nay của gã nhất định loại ưu.​

"Đậu móa!" Khu vực tuyển thủ có người cảm thán. "Khưu Phi thật thảm!"​

Trước cục diện hỗn loạn, Khưu Phi há miệng, nói: "... Nhưng mà, đàn chị Đường Nhu thắng mà?"​

Cái loại đóng dấu xác nhận này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa. Trong các cuộc họp báo xưa nay, Khưu Phi luôn dùng câu trần thuật, đúng hay sai, có hay không đều ngắn gọn trực tiếp, thông qua các tình huống bất lợi đắp nặn ra một hình tượng điềm tĩnh, có khả năng khống chế cục diện. Hình như đây là lần đầu tiên cậu biểu hiện do dự, vậy nên hiệu quả tăng gấp bội.​

Thảm.​

Thật thảm.​

Quá sức thảm.​

Quả thật "không phải Thu".​

Diệp Tu nhíu mày, Khưu Phi nghiêng đầu, khá là vô tội.​

Hai người đối diện nhìn nhau, qua một giây hoặc dài hơn nữa, lại dường như cùng lúc cảm thấy đủ rồi.​

"Mua một tặng một cậu còn không muốn?" Diệp Tu không kiên nhẫn phất tay đuổi người. "Quẹt thẻ quẹt thẻ."​

Khưu Phi gật đầu, bước nhanh hướng máy tính, không ngăn được nụ cười tràn môi.​

Quẹt thẻ, điều chỉnh số liệu, ý cười dần bị thay thế bởi chiến ý, lại chẳng hề suy giảm mà đọng lại thành một đường cong nơi khóe môi. Đến khi hai chiến mâu xáp vào nhau, khi Huyễn Văn lóe sáng, khi tư tưởng cùng chiến thuật va chạm tạo nên đốm lửa, khi màn hình biến màu đen, nụ cười kia vẫn còn đó.​

Sao có thể không mỉm cười cho được? Từ lúc Diệp Tu xuất hiện, gọi tên Khưu Phi, cậu đã rõ lý do anh xuất hiện.​

Hồi tưởng lại vòng khiêu chiến tân bình ngày đầu tiên - trong tình huống đôi bên không phân cao thấp, cả thiên phú cùng nỗ lực cũng ngang bằng, biểu hiện chênh lệch chỉ do kinh nghiệm.​

Đường Nhu là tuyển thủ đã đứng trên sàn thi đấu vòng tổng chung kết. Điều này có nghĩa là cô đã đánh bại mọi đối thủ gặp được trên đường - bao hàm bao nhiêu trở ngại bất ngờ, bao nhiêu tinh lực bỏ ra, bao nhiêu sự trưởng thành dưới áp lực, bao nhiêu lần đột nhiên thông suốt vào thời khắc mấu chốt, và quan trọng nhất là bao nhiêu trọng điểm chỉ dạy nhằm vào đặc trưng riêng... Tất cả, đều bao hàm trong một câu này. Bọn họ đều đã từng là ngọc chưa mài, hiện tại Đường Nhu đã để lộ một góc óng ánh của tiền đồ sáng lạn.​

Khưu Phi cùng Đường Nhu, khởi điểm tương tự như thế, đều là học sinh được cùng một người nắm tay dạy dỗ; con đường của bọn họ khác biệt như thế, dẫn tới sự phát triển một trời một vực hôm nay. Nhưng dù sao bọn họ cũng rất tương tự, mỗi một lần di chuyển trạm vị của Đường Nhu, mỗi một sự lựa chọn kỹ năng, đều có thể truy nguyên nguồn gốc tư duy cùng dấu vết của sự thay đổi. Khưu Phi, khốn đốn bởi rào cản tân binh, chính cần thứ này. Đây chính là lý do cậu khiêu chiến Đường Nhu.​

-- Bởi vì người cậu chân chính muốn thỉnh giáo đã rời khỏi chức nghiệp pháp sư chiến đấu, thậm chí rời khỏi sân đấu, mà Vinh Quang phát triển nhanh như vậy, biến hóa nhiều như vậy. Vấn đề mới không ngừng xuất hiện, cậu cần phải đi tìm lối khác, cũng chỉ có thể tìm một lối khác.​

Nhưng Diệp Tu không hề rời đi. Anh dùng tư cách một người chơi bình thường, quay về nơi này. Anh vẫn thuộc về trò chơi này, vẫn quan tâm sân đấu này, thậm chí xuất hiện tại hiện trường Ngôi Sao Tụ Hội mà ngày xưa tránh còn không kịp. Anh dùng thời gian một trận đấu, đọc hiểu ý đồ của Khưu Phi, lại đưa ra phương pháp giải quyết. Tựa như khi còn ở Gia Thế vậy.​

Nếu có bình luận viên chuyên nghiệp nghĩ lại, họ sẽ phát hiện trận đấu này như đã từng quen biết. Khưu Phi thách thức Đường Nhu, truy tìm những dấu vết Diệp Tu lưu lại trong lĩnh vực pháp sư chiến đấu. Hiện tại Diệp Tu đích thân ra tay, không thảo luận, không chỉ điểm, khắp nơi dùng hết sức đánh trả, lại khắp nơi để tâm --​

Anh sẽ làm như vậy. Anh sẽ lựa chọn như vậy. Đây là phán đoán của anh. Anh bày ra đấu pháp cùng mạch suy nghĩ của mình, muốn biết thì hãy tự nhìn.​

Tiếng người nổ vang bên tai. Là tiếng MC đang giải thích các thao tác đặc sắc, nước miếng tung tóe, nói năng lộn xộn. Trên màn ảnh lớn, từng pha phấn khích to nhỏ đang được chiếu lại. Bát quái? Khúc mắc? Tất cả đều phải nhường đường cho thi đấu. Dù là người chơi đối với pháp sư chiến đấu mù tịt cũng có thể nhìn ra đây là một trận cuồng hoan của nghề chiến pháp.​

Nhưng Khưu Phi hoàn toàn không phân tâm tư lắng nghe. Chiến mâu là cây bút khắc nên truyền thừa, Huyễn Văn là ngọn lửa trui rèn, hà tất phải quan tâm người không liên quan. Người ngoài cuộc, hồ đồ hoang mang, lại miễn cưỡng phiên dịch chút giao lưu vi diệu kia thành thứ ngôn ngữ khán giả có thể hiểu được?​

Nhân vật gánh chịu tinh thần của người chơi. Trên sàn thi đấu không quá chính quy của Ngôi Sao Cuối Tuần, nhân vật pháp sư chiến đấu vô danh kia chính là hình chiếu của Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu. Nhất Diệp Chi Thu của Gia Thế, Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu.​

Lần đầu tiên từ khi Gia Thế trở về Liên minh, tâm trạng của Khưu Phi nhẹ nhàng như thế. Cậu đã không thể tiếp tục bình tĩnh chờ ở cung thể thao...​

Ngày mai, cậu nghĩ, ngày mai, mình sẽ hướng Diệp Tu thỉnh giáo kiểm điểm. Cậu sẽ cho anh nhìn những ghi chú nghiên cứu chiến thuật của mình, sẽ dò hỏi Gia Thế cần đề cao địa phương nào nhất. Họ cũng có thể dứt bỏ thi đấu, vào đấu trường, không phải thí nghiệm thứ gì hay nghĩ ngợi chuyện gì, chỉ đơn thuần hưởng thụ game, hưởng thụ chơi nghề pháp sư chiến đấu. Diệp Tu sẽ không mắng cậu không làm việc đàng hoàng, dù sao anh luôn nói Khưu Phi cần học được nghỉ ngơi. Mà bản thân anh vẫn luôn yêu quý Vinh Quang, đó là nơi giấc mơ bắt đầu, cũng là nơi kết thúc của một hành trình không thể tưởng được...​

End.​

Chúc Tiểu Đội Trưởng Khưu Phi Sinh Nhật Vui Vẻ!!!
Fic thuộc [Project] Song Tử Tinh - Cùng ngắm mưa sao băng với Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm 2019
21.09.2019
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Em nhiều lúc rất hựn chị Ging, cái fic này là ví dụ. Nửa đầu fic cười như con dở hơi, nửa sau lại trầm mặc tới mức muốn khóc. Nói sao nhỉ?

Diệp Tu, anh ấy mãi là Thần của VQ, dù anh có giải nghệ thì hào quang của thái dương như anh vẫn không hề lụi đi. Khâu Phi, đứa nhỏ từ sớm đã gánh biết bao áp lực trên người, gặp rào cản tân binh thì " va phải rào cản, đâm cho đầu rơi máu chảy, lùi lại thở dốc, lại không ngừng xông tới." Ban đầu cũng ko hiểu được lý do gì Khâu Phi chọn Đường Nhu chứ không phải Tôn Tường, ban đầu còn nghĩ là do Khâu vs Tường từng có một đoạn thời gian làm đồng đội ở GT nhưng hóa ra không phải thế. Ban đầu, đọc đến đoạn Diệp Tu bảo muốn đánh Khâu vì Khâu đã đánh Nhu cảm giác rất mún chửi thề. Còn muốn hỏi vì sao, Khâu ko phải thằng bé mà anh tin tưởng sao? Vì sao thằng nhỏ đã thua trước Đường Nhu, chịu áp lực chưa đủ sao anh còn tặng cho nó một gáo nước lạnh ?

Nhưng... Hóa ra đều sai cả.

Lý do cho hành động của Khâu Phi làm em đau lòng, còn lý do Diệp Tu lại làm em cảm động.

Thât muốn ra xin lỗi anh, Diệp Tu, là em trách nhầm anh.

Làm sao em có thể nghĩ anh là người sẽ đối xử như thế với hậu bối, với Khâu Phi vậy chứ. Anh vẫn là Diệp Tu của trận đấu chỉ dẫn 20 phút đó. Chỉ bằng một việc Khâu Phi khiêu chiến Đường Nhu, anh có thể nhìn thấu lý do Khâu làm như thế, dù không ai nhìn ra. Và anh giành Slot xuống sân, mục đích lớn nhất cũng là vì muốn lần nữa có thể chỉ dạy cho Khâu Phi, cho đứa trẻ đang kế thừa và xây dựng lại vương triều của anh năm xưa. Anh sẽ không nói nhiều, cũng không lẩn tránh, anh thật tâm muốn giúp Khâu Phi lần này, y như cái lần đấu chỉ dẫn đó. Với Khâu Phi, đây thật sự là cơ hội không thể tốt hơn, là kinh hỷ cho cậu. Cậu ko cần kiếm tìm chút góc tích của Thần VQ, của người mà cậu ngưỡng mộ nhất ở bất kỳ ai nữa, cậu đã gặp được anh, cùng anh đối chiến lần nữa trên sàn đấu.

Dù ID bên kia rất lạ, giới tính khác, trang bị rách rưới nhưng đó vẫn là anh, là Đấu Thần, Nhất Diệp Chi Thu của Gia Thế mà Khâu Phi hằng ngưỡng mộ. Sang ngày mai, cậu sẽ được gặp anh, một lần nữa được anh chỉ giáo, một lần nữa tìm thấy sự yên bình trong lòng mình.

Khâu Phi, tiểu đội trưởng GT, ;;w;;
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#3
Tôn Tường trông không mấy tự tại, nhưng cậu ta chưa kịp phản ứng gì thì Giang Ba Đào, vốn không bị camera chiếu tới, kéo theo Chu Trạch Khải sáp vào, tựa như hai đứa bá vơ bay vô chụp ké, còn cười hì hì làm dấu chữ V.
=)) Giang phó quả nhiên EQ không phải chỉ là cao bình thường thôi =)))


Diệp Tu gật đầu ra hiệu hướng khu vực tuyển thủ, camera theo sát, trên màn hình lớn lập tức xuất hiện khuôn mặt phẫn nộ đến cực điểm của Hoàng Thiếu Thiên. Bên cạnh cậu ta, Dụ Văn Châu vẫn đang dốc hết sức mình - nếu nói Hoàng Thiếu Thiên là Corgi xông lên phía trước, Dụ Văn Châu nhất định chính là sợi dây xích chó trên cổ Corgi, có lòng không có sức, theo gió phiêu lãng, có cũng như không.
Hoàng là corgi Dụ là dây xích, chính vì cái hình ảnh này mà e chấm fic này đó =))

Về hai nhân vật chính của chúng ta thì lầu trên đã nói quá chi tiết rùi, em hong bít nói gì hơn nữa :3 iu iu Bụt Ginggingie nhiều <3
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#4
Giang phó quả nhiên EQ không phải chỉ là cao bình thường thôi =)))
Tsk Tsk, cái cấu trúc Giang Phó ko chỉ cao EQ bình thường thui ấy làm nhớ xxx ko phải yyy :ROFLMAO::ROFLMAO:

Thật ra trong truyện này có một khía cạnh của Khưu mà chị rất thích:
Nhưng những chuyện này đều không liên quan Ngôi Sao Tụ Hội. Trên sân khấu, Khưu Phi hỏi ngược lại lời của MC: "Ý của anh là tôi nên nhờ cô ấy giúp mình mài đao?" Liền gật đầu hướng phía Hưng Hân: "Tôi đùa thôi."​
Khán giả cười ra tiếng, Đường Nhu mỉm cười, tỏ ý không ngại.​
MC ăn phải cú đánh trả không mạnh không yếu, nếu hỏi nữa tức là gây sự. Trong tiềm thức, hắn thấy cảm giác bức bối này khá là quen thuộc, chỉ đành chuyển sang người đang đi tới sân khấu. Đường Nhu.​
"Người đẹp Đường có gì muốn phát biểu không?" Giọng điệu chẳng mấy hào hứng.​
Đường Nhu mỉm cười, là nụ cười hệt như khi đứng trên sân khấu Ngôi Sao Cuối Tuần và nói mình chỉ mới chơi Vinh Quang một tháng vào hai năm trước, cũng chẳng khác mấy khi lớn tiếng hứa một chấp ba trên cuộc họp báo, cũng là nụ cười lúc từ chối giải nghệ.​
MC nên sớm biết, mọi chuyện sẽ chẳng dễ dàng kết thúc như thế.​
Đường Nhu vẫn mỉm cười đón nhận microphone, hỏi: "Ở nơi này có nhiều tuyển thủ ưu tú hơn rất nhiều, sao lại chọn tôi?"​

"Nhìn xem, báo thù." Diệp Tu nói.​
Khưu Phi suy tư, gật đầu.​
MC thật tình, từ tận đáy lòng, lo lắng cho tương lai của Liên minh.​

Trước cục diện hỗn loạn, Khưu Phi há miệng, nói: "... Nhưng mà, đàn chị Đường Nhu thắng mà?"​
Cái loại đóng dấu xác nhận này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa. Trong các cuộc họp báo xưa nay, Khưu Phi luôn dùng câu trần thuật, đúng hay sai, có hay không đều ngắn gọn trực tiếp, thông qua các tình huống bất lợi đắp nặn ra một hình tượng điềm tĩnh, có khả năng khống chế cục diện. Hình như đây là lần đầu tiên cậu biểu hiện do dự, vậy nên hiệu quả tăng gấp bội.​
Thảm.​
Thật thảm.​
Quá sức thảm.​
Quả thật "không phải Thu".​
Diệp Tu nhíu mày, Khưu Phi nghiêng đầu, khá là vô tội.​
Hai người đối diện nhìn nhau, qua một giây hoặc dài hơn nữa, lại dường như cùng lúc cảm thấy đủ rồi.​

^ thấy không? Cả hai học trò của Diệp Tu đều kế thừa bản tính thích làm trời làm đất, thích hành MC, trêu chọc phóng viên của Diệp Tu. Thật là nên lo cho tương lai của Liên Minh!!!

PS: Quả nhiên nhắc tới Diệp Tu hoặc Gia Thế, không thể không nhắc tới 1 người khác:
Camera lia qua, Trương Giai Lạc đang phun nước miếng, Hàn Văn Thanh bày ra vẻ mặt "Nghĩ kỹ hãy nói", Trương Tân Kiệt dẫn đầu đoàn trị liệu bày tỏ bất mãn - đều là những người thuộc quần thể không thể thách thức Diệp Tu ở Ngôi Sao Cuối Tuần.
 

Bình luận bằng Facebook