- Bình luận
- 1,240
- Số lượt thích
- 7,942
- Location
- Nơi nào xa xa ấy
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 67
Khi Diệp Tu đang xoắn xuýt, hắn phát hiện ngoại trừ phòng Trương Tân Kiệt kế bên, các cửa phòng còn lại trong hành lang đều hé mở, một hoặc hai đôi mắt tỏa sáng sau từng cánh cửa. "Mấy người có ý gì, mắt nhìn chằm chằm vậy là sao!"
Không ai trả lời Diệp Tu, tất cả đều duy trì tư thế rình coi.
"Đậu xanh rau má, gì đây? Nếu không thả lão Hàn ra cắn thì thật có lỗi với mấy người đang rình xem!!!"
"Đừng nghịch. Sau trận đấu hôm nay, tất cả mọi người cần nghỉ ngơi. Cậu cũng vậy." Hàn Văn Thanh nắm lấy cổ áo Diệp Tu, xách hắn vào trong.
Đảng vây xem tay trái giơ ngón cái, tay phải thấp một ngọn nến.
Thân là búp bê giấy, Diệp Tu hoàn toàn không thể chống cự mà bị xách vào. Hắn xoắn xuýt nhìn Hàn Văn Thanh đóng quân tạm thời trong phòng mình: "Tôi nói..."
"Ừm? Nói gì? Cậu đợi chút, tôi đi tắm trước." Hàn Văn Thanh nói xong liền vào phòng tắm.
Ai ai ai!!! Anh đợi đã!!! Diệp Tu hô to trong lòng. Ai má ơi, tối nay có thể yên bình trải qua hay không nha?! Đây là sao? Vậy rất không đúng!!! Diệp Tu rõ ràng đứng ngồi không yên, bởi hắn biết, lúc sau sẽ xảy ra chuyện gì. Mấy hôm trước Diệp Tu lại mới đọc xong fanfic Chu Trạch Khải đưa, nên hắn càng cảm thấy thế giới tràn đầy ác ý và nguy hiểm, đồng thời nhận ra vì sao Chu Trạch Khải lúc ấy lại dáng vẻ như vậy.
CMN, này, này là tình tiết gì? Anh đây có nên bày một đống chén trên giường rồi đổ nước vào trong?! Không đúng, tại sao lại ngầm đồng ý anh ta vào ở!!! Rõ ràng có thể đạp anh ta ra ngoài!!! Được rồi, sự thật là không thể... Khi Diệp Tu đang nghĩ lung tung, Hàn Văn Thanh đã tắm xong.
Hàn Văn Thanh chỉ quấn một khăn tắm quanh eo, lau tóc đi ra.
Diệp Tu nhìn những giọt nước chảy qua cơ bắp của Hàn Văn Thanh, chui vào khăn tắm bên hông, trong lúc nhất thời thất thần.
"Cậu không tắm à? Cậu ở sạch sẽ chút đi. Mau tắm rồi đi ngủ." Hàn Văn Thanh khoác khăn mặt trong tay lên vai, vẫy vẫy đầu.
Khi Diệp Tu phục hồi tinh thần, hắn đã đứng trong phòng tắm. Nhìn mình trong gương, Diệp Tu cảm thấy nhất định là có chỗ nào không đúng, mình vừa mới thất thần? Móa ơi, mình bị mất một đoạn ký ức à?! Diệp Tu xoắn xuýt rồi im lặng nhìn gương nói: "Ha ha, ai có thể nói tôi biết tôi hiện tại là Diệp Thu."
Đang xem bản thiết kế dự án, Diệp Thu ách xì một cái, im lặng điều chỉnh máy điều hòa tăng hai độ.
Trốn là trốn không thoát, Diệp Tu nhận mệnh tắm rửa, nhưng cố gắng tắm chậm với hi vọng đợi tới lúc hắn ra thì Hàn Văn Thanh đã ngủ. Nhưng trí thông minh của Diệp Tu lúc này chỉ bằng phân nửa bình thường, hắn không nghĩ tới rất nhiều tình huống, ví dụ như.
"Diệp Tu, cậu muốn ngâm phình ra trong đó à, tắm xong thì mau đi ra." Giọng Hàn Văn Thanh truyền vào.
"Móa, tôi muốn tắm bao lâu anh cũng quản? Anh đây chính là thích ngâm nước, một tháng ngâm một lần, một lần ngâm cả tháng." Thật ra Diệp Tu đã sớm tắm xong, nước trong bồn đã bắt đầu lạnh, nhưng hắn không muốn ra đối mặt với tên cướp Hàn Văn Thanh đang chiếm phòng mình.
"Cậu còn không ra là tôi đi vào."
"ĐM! Lão Hàn anh đừng kích động! Để tôi bình tĩnh một chút." Diệp Tu giật mình, cảm thấy câu này của Hàn Văn Thanh không chỉ là lời uy hiếp.
"Mau lên."
Aizzz... Diệp Tu tối sầm mặt leo ra khỏi bồn tắm, lau lau nước trên người rồi chuẩn bị mặc đồ.
"Áo tắm nằm trên kệ, cậu có thể thay quần áo không?"
Tay Diệp Tu khựng lại. Hắn nhìn áo tắm, nghĩ tới Chu Trạch Khải ngày đó, sau đó nhìn bộ đồ của mình, ừ, đã nhiều ngày không thay, nhưng mắc mớ gì tới anh!!! "Tôi nói này bác gái Hàn, anh đừng quản nhiều như vậy có được không?"
"Mặc nhanh lên rồi đi ngủ."
Diệp Tu lúc này mới nhớ ra cảnh ngộ của mình. Tắm rửa, áo tắm, chung giường, đi ngủ. Ha hả. Da đầu Diệp Tu tê dại.
Một lát sau, Diệp Tu cảm thấy không thể lại tiếp tục đứng trồng nấm trong phòng tắm, nên quả quyết mặc áo tắm, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi đi ra. Khi đi ra, Diệp Tu nhìn thấy Hàn Văn Thanh đã mặc vào áo thun quần đùi nằm bên phải giường, đang dùng ánh sáng từ đèn đầu giường để đọc sách.
Ai ui, nói chứ, bộ dạng "Hàn Văn Thanh chăm học" này nhìn y chang Trương Tân Kiệt. Sau đó, Diệp Tu thấy bìa sách trong tay Hàn Văn Thanh, đó rõ ràng là cuốn fanfic Chu Trạch Khải lén đưa hắn!!! "Ai ai ai, tôi nói trước, quyển sách đó không phải của tôi!"
"Ừ, Đới Nghiên Kỳ. Tắm xong thì đi ngủ đi." Hàn Văn Thanh đóng sách lại đặt trên tủ đầu giường, sau đó nhìn Diệp Tu.
Diệp Tu cảm thấy bầu không khí này quá phiền lòng, nói xấu hổ thì có chút xấu hổ, nói mập mờ thì ngươi nhìn khuôn mặt ví tiền của Hàn Văn Thanh đi!!!
"Tính mọc rễ đằng kia? Mau đi ngủ." Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu đứng yên không nhúc nhích, không khỏi cảm thấy Diệp Tu là một "đứa trẻ trâu không muốn đi ngủ".
Diệp Tu nhếch miệng bò lên giường, cố gắng hướng về phía bên trái, thân thể nằm thẳng tắp.
"Cầu muốn nằm ngủ hay muốn nằm chết? Ngủ một giấc mà tốn sức vậy à, mà cậu chừa khoảng trống lớn giữa giường là cho ai nằm? Nhích qua bên này, không thì nửa đêm cậu lại té xuống." Hàn Văn Thanh thở dài một hơi.
"Tôi thói quen đi ngủ vậy rồi! Anh đừng can thiệp." Thật ra hiện tại Diệp Tu rất muốn chạy ra ngủ ở cửa.
Hàn Văn Thanh cũng không nhiều lời, nắm cánh tay Diệp Tu kéo về phía mình, Diệp Tu liền nhích tới. "Tốt, ngủ đi." Hàn Văn Thanh tắt đèn rồi nằm xuống.
Trong bóng tối, Diệp Tu nhìn thẳng trần nhà, thầm đếm trong đầu: Bỏ một tệ vào túi, bỏ hai tệ vào túi, bỏ ba tệ vào túi... Đếm tới khi tài sản đã hơn vạn tệ vẫn chưa ngủ.
Móa, lão Hàn đây là sao? Hôn cũng hôn rồi, bây giờ cái gì cũng không làm còn đáng sợ hơn, mình cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chống cự rồi!!! Chẳng lẽ thật sự chỉ là đi ngủ bình thường? Diệp Tu từ từ nghiêng đầu nhìn Hàn Văn Thanh.
Hàn Văn Thanh bỗng mở mắt.
"Móa, Hàn Văn Thanh, anh muốn hù chết người à! Ai gan nhỏ là ngất luôn rồi!" Diệp Tu hét lên.
"Nhìn quen là được." Hàn Văn Thanh nghiêng người, một cánh tay ôm lấy bả vai Diệp Tu.
"Anh làm gì! Vậy sao ngủ được!!!" Diệp Tu muốn gạt cánh tay Hàn Văn Thanh ra nhưng người sau chẳng nhúc nhích tí nào.
Hàn Văn Thanh chống người lên, hung hăng hôn xuống đôi môi của Diệp Tu, sau đó nói: "Có thể ngủ chưa? Hay cần làm thêm mới ngủ được?"
Diệp Tu liếc mắt không nói gì, chưa được một lát đã cảm thấy mỏi mắt, một lúc sau ngủ mất.
- TBC -
Khi Diệp Tu đang xoắn xuýt, hắn phát hiện ngoại trừ phòng Trương Tân Kiệt kế bên, các cửa phòng còn lại trong hành lang đều hé mở, một hoặc hai đôi mắt tỏa sáng sau từng cánh cửa. "Mấy người có ý gì, mắt nhìn chằm chằm vậy là sao!"
Không ai trả lời Diệp Tu, tất cả đều duy trì tư thế rình coi.
"Đậu xanh rau má, gì đây? Nếu không thả lão Hàn ra cắn thì thật có lỗi với mấy người đang rình xem!!!"
"Đừng nghịch. Sau trận đấu hôm nay, tất cả mọi người cần nghỉ ngơi. Cậu cũng vậy." Hàn Văn Thanh nắm lấy cổ áo Diệp Tu, xách hắn vào trong.
Đảng vây xem tay trái giơ ngón cái, tay phải thấp một ngọn nến.
Thân là búp bê giấy, Diệp Tu hoàn toàn không thể chống cự mà bị xách vào. Hắn xoắn xuýt nhìn Hàn Văn Thanh đóng quân tạm thời trong phòng mình: "Tôi nói..."
"Ừm? Nói gì? Cậu đợi chút, tôi đi tắm trước." Hàn Văn Thanh nói xong liền vào phòng tắm.
Ai ai ai!!! Anh đợi đã!!! Diệp Tu hô to trong lòng. Ai má ơi, tối nay có thể yên bình trải qua hay không nha?! Đây là sao? Vậy rất không đúng!!! Diệp Tu rõ ràng đứng ngồi không yên, bởi hắn biết, lúc sau sẽ xảy ra chuyện gì. Mấy hôm trước Diệp Tu lại mới đọc xong fanfic Chu Trạch Khải đưa, nên hắn càng cảm thấy thế giới tràn đầy ác ý và nguy hiểm, đồng thời nhận ra vì sao Chu Trạch Khải lúc ấy lại dáng vẻ như vậy.
CMN, này, này là tình tiết gì? Anh đây có nên bày một đống chén trên giường rồi đổ nước vào trong?! Không đúng, tại sao lại ngầm đồng ý anh ta vào ở!!! Rõ ràng có thể đạp anh ta ra ngoài!!! Được rồi, sự thật là không thể... Khi Diệp Tu đang nghĩ lung tung, Hàn Văn Thanh đã tắm xong.
Hàn Văn Thanh chỉ quấn một khăn tắm quanh eo, lau tóc đi ra.
Diệp Tu nhìn những giọt nước chảy qua cơ bắp của Hàn Văn Thanh, chui vào khăn tắm bên hông, trong lúc nhất thời thất thần.
"Cậu không tắm à? Cậu ở sạch sẽ chút đi. Mau tắm rồi đi ngủ." Hàn Văn Thanh khoác khăn mặt trong tay lên vai, vẫy vẫy đầu.
Khi Diệp Tu phục hồi tinh thần, hắn đã đứng trong phòng tắm. Nhìn mình trong gương, Diệp Tu cảm thấy nhất định là có chỗ nào không đúng, mình vừa mới thất thần? Móa ơi, mình bị mất một đoạn ký ức à?! Diệp Tu xoắn xuýt rồi im lặng nhìn gương nói: "Ha ha, ai có thể nói tôi biết tôi hiện tại là Diệp Thu."
Đang xem bản thiết kế dự án, Diệp Thu ách xì một cái, im lặng điều chỉnh máy điều hòa tăng hai độ.
Trốn là trốn không thoát, Diệp Tu nhận mệnh tắm rửa, nhưng cố gắng tắm chậm với hi vọng đợi tới lúc hắn ra thì Hàn Văn Thanh đã ngủ. Nhưng trí thông minh của Diệp Tu lúc này chỉ bằng phân nửa bình thường, hắn không nghĩ tới rất nhiều tình huống, ví dụ như.
"Diệp Tu, cậu muốn ngâm phình ra trong đó à, tắm xong thì mau đi ra." Giọng Hàn Văn Thanh truyền vào.
"Móa, tôi muốn tắm bao lâu anh cũng quản? Anh đây chính là thích ngâm nước, một tháng ngâm một lần, một lần ngâm cả tháng." Thật ra Diệp Tu đã sớm tắm xong, nước trong bồn đã bắt đầu lạnh, nhưng hắn không muốn ra đối mặt với tên cướp Hàn Văn Thanh đang chiếm phòng mình.
"Cậu còn không ra là tôi đi vào."
"ĐM! Lão Hàn anh đừng kích động! Để tôi bình tĩnh một chút." Diệp Tu giật mình, cảm thấy câu này của Hàn Văn Thanh không chỉ là lời uy hiếp.
"Mau lên."
Aizzz... Diệp Tu tối sầm mặt leo ra khỏi bồn tắm, lau lau nước trên người rồi chuẩn bị mặc đồ.
"Áo tắm nằm trên kệ, cậu có thể thay quần áo không?"
Tay Diệp Tu khựng lại. Hắn nhìn áo tắm, nghĩ tới Chu Trạch Khải ngày đó, sau đó nhìn bộ đồ của mình, ừ, đã nhiều ngày không thay, nhưng mắc mớ gì tới anh!!! "Tôi nói này bác gái Hàn, anh đừng quản nhiều như vậy có được không?"
"Mặc nhanh lên rồi đi ngủ."
Diệp Tu lúc này mới nhớ ra cảnh ngộ của mình. Tắm rửa, áo tắm, chung giường, đi ngủ. Ha hả. Da đầu Diệp Tu tê dại.
Một lát sau, Diệp Tu cảm thấy không thể lại tiếp tục đứng trồng nấm trong phòng tắm, nên quả quyết mặc áo tắm, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi đi ra. Khi đi ra, Diệp Tu nhìn thấy Hàn Văn Thanh đã mặc vào áo thun quần đùi nằm bên phải giường, đang dùng ánh sáng từ đèn đầu giường để đọc sách.
Ai ui, nói chứ, bộ dạng "Hàn Văn Thanh chăm học" này nhìn y chang Trương Tân Kiệt. Sau đó, Diệp Tu thấy bìa sách trong tay Hàn Văn Thanh, đó rõ ràng là cuốn fanfic Chu Trạch Khải lén đưa hắn!!! "Ai ai ai, tôi nói trước, quyển sách đó không phải của tôi!"
"Ừ, Đới Nghiên Kỳ. Tắm xong thì đi ngủ đi." Hàn Văn Thanh đóng sách lại đặt trên tủ đầu giường, sau đó nhìn Diệp Tu.
Diệp Tu cảm thấy bầu không khí này quá phiền lòng, nói xấu hổ thì có chút xấu hổ, nói mập mờ thì ngươi nhìn khuôn mặt ví tiền của Hàn Văn Thanh đi!!!
"Tính mọc rễ đằng kia? Mau đi ngủ." Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu đứng yên không nhúc nhích, không khỏi cảm thấy Diệp Tu là một "đứa trẻ trâu không muốn đi ngủ".
Diệp Tu nhếch miệng bò lên giường, cố gắng hướng về phía bên trái, thân thể nằm thẳng tắp.
"Cầu muốn nằm ngủ hay muốn nằm chết? Ngủ một giấc mà tốn sức vậy à, mà cậu chừa khoảng trống lớn giữa giường là cho ai nằm? Nhích qua bên này, không thì nửa đêm cậu lại té xuống." Hàn Văn Thanh thở dài một hơi.
"Tôi thói quen đi ngủ vậy rồi! Anh đừng can thiệp." Thật ra hiện tại Diệp Tu rất muốn chạy ra ngủ ở cửa.
Hàn Văn Thanh cũng không nhiều lời, nắm cánh tay Diệp Tu kéo về phía mình, Diệp Tu liền nhích tới. "Tốt, ngủ đi." Hàn Văn Thanh tắt đèn rồi nằm xuống.
Trong bóng tối, Diệp Tu nhìn thẳng trần nhà, thầm đếm trong đầu: Bỏ một tệ vào túi, bỏ hai tệ vào túi, bỏ ba tệ vào túi... Đếm tới khi tài sản đã hơn vạn tệ vẫn chưa ngủ.
Móa, lão Hàn đây là sao? Hôn cũng hôn rồi, bây giờ cái gì cũng không làm còn đáng sợ hơn, mình cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chống cự rồi!!! Chẳng lẽ thật sự chỉ là đi ngủ bình thường? Diệp Tu từ từ nghiêng đầu nhìn Hàn Văn Thanh.
Hàn Văn Thanh bỗng mở mắt.
"Móa, Hàn Văn Thanh, anh muốn hù chết người à! Ai gan nhỏ là ngất luôn rồi!" Diệp Tu hét lên.
"Nhìn quen là được." Hàn Văn Thanh nghiêng người, một cánh tay ôm lấy bả vai Diệp Tu.
"Anh làm gì! Vậy sao ngủ được!!!" Diệp Tu muốn gạt cánh tay Hàn Văn Thanh ra nhưng người sau chẳng nhúc nhích tí nào.
Hàn Văn Thanh chống người lên, hung hăng hôn xuống đôi môi của Diệp Tu, sau đó nói: "Có thể ngủ chưa? Hay cần làm thêm mới ngủ được?"
Diệp Tu liếc mắt không nói gì, chưa được một lát đã cảm thấy mỏi mắt, một lúc sau ngủ mất.
- TBC -