Hoàn [Song Tử Tinh] [Kiều Nhất Phàm] Trường An

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Trường An
Tác giả: 他的周嘿鸭和他的黄闷鸡



Ghi chú: Kiều Nhất Phàm trung tâm – None CP

Fic dịch nằm trong PJ Song Tử Tinh mừng sinh nhật Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm.



Kiều Nhất Phàm sinh ra trong một gia đình hiển quý, nói một cách thông tục, chính là một con nhà giàu, thậm chí là một con nhà quan chức.

Điểm này có lẽ rất nhiều người cảm thấy khó tin, dù sao một người khiêm tốn lễ phép như vậy dường như chẳng có chút liên quan gì đến những điều kia.

Thân phận cho phép cậu dù cả đời này không làm gì cũng có thể đạt được mọi thứ hơn hẳn người thường, thái độ của cha mẹ đối với đứa con trai duy nhất này cũng là kiểu thả nuôi ‘Con muốn chơi thế nào cũng được, cha mẹ có đủ khả năng cho con một cuộc sống tốt đẹp.’

Kiều Nhất Phàm biết đến Vinh Quang vào năm cậu học lớp 9.

Đó là một game cực hot trong thời điểm đó, bạn học xung quanh cậu đều nhắc tới, cũng có chút mưa dầm thấm đất.

“Hay là hôm nay đi đấu trường 5v5 đi!”

“Cho tui đi cùng với!”

Cậu vẫn luôn là người nhút nhát, khó hòa mình vào với bạn bè cùng lứa, nhưng ít nhất tính cách cậu không tệ, dù không có bạn bè thân thiết nhưng cũng không phải chịu những chuyện chịu khác.

Vẫn như thường ngày, cất sách vở vào cặp gọn gàng xong cậu định đi về luôn, bỗng nhiên lại bị Tiền Trác kéo lại.

“Tiểu Kiều, đi chơi cùng đi.”

Kiều Nhất Phàm đỏ mặt, tiếng nói chuyện nhỏ như tiếng ruồi bay, ấp úng: “Không… Không được… Mình không, không… Không có thẻ tài khoản.”

“Tiểu Kiều, cậu cứ thế này là không được đâu! Cổ nhân nói rồi, học tập có thể trì hoãn nhưng Vinh Quang là phải chơi! Đi chơi một lát thôi! Không sao hết để anh đây kéo cậu chơi! Ê, Lâm Nghiệp, có phải cậu có cái thẻ trống, đưa đây cho tiểu Kiều mượn chơi một hôm.”

Kiều Nhất Phàm cứ như thế mơ mơ hồ hồ bước lên thuyền giặc, Vinh Quang ấy à, đó luôn là thứ mà đám thiếu niên khó cưỡng lại được. Lúc đó cậu đâu ngờ rằng con thuyền này rồi sẽ đi cùng cậu đến nửa quãng đời.

Lần đầu tiên cậu biết hóa rơi chơi game vui đến thế, thế nên đã vụng trộm chắt chiu một phần tiền tiêu vặt để mua một tấm thẻ tài khoản. Lúc đặt tên lại càng đau đầu hơn, rồi bỗng nhiên suy nghĩ lóe lên, nhớ tới bài thơ cổ từng đọc trên mạng, trong đó có câu Một ngày ngắm trọn Trường An hoa1, thế là dùng luôn cái tên “Trường An”. Lúc đạt cấp 20 chuyển nghề, một lần nhìn thấy poster của chiến đội Vi Thảo liền ấn tượng, Ma Đạo Học Giả đội mũ chóp màu xanh đứng ở chính giữa, dáng thi triển phép thuật không biết đã đâm trúng chỗ nào trong cậu, sau đó bàn tay liền vượt ngoài điều khiển, chọn luôn Ma Đạo Học Giả. Lúc bình tĩnh lại, hệ thống đã xuất hiện thông báo yêu cầu cậu đi làm nhiệm vụ chuyển nghề.

1 Bài thơ Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của tác giả Mạnh Giao.

Cậu cam chịu cảnh bị người khác đánh cho không làm gì nổi, dù sao trước giờ cũng chưa từng chơi mấy game kiểu này, nhưng có lẽ trời cũng không quá đáng lắm, cảnh tượng bất đắc dĩ kia cũng không duy trì quá lâu.

Về sau từng lần thắng lợi của cậu dần trung hòa đi cảm giác thất bại lúc còn chập chững, không ngừng có người nói với cậu “Nhóc con, thao tác không tệ nha”. Từ ban đầu đỏ mặt luống cuống, càng về sau càng thản nhiên tiếp nhận, cậu nghĩ, Vinh Quang hình như cũng không quá khó.

Sau đó, Tiền Trác từng kéo cậu lọt hồ bắt đầu đi tuyên truyền khắp nơi, miệng không ngừng la hét gì đó nhưng Kiều Nhất Phàm cảm thấy toàn bộ thế giới đều rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng cậu bạn kia hỏi: “Trại huấn luyện của chiến đội Vi Thảo, đi không đi không?”

Chiến đội Vi Thảo ư.

Chẳng biết sao cậu lại nghĩ tới một lần ấn tượng khi chuyển nghề kia, nhớ tới Ma Đạo Học Giả đội mũ xanh dẫn dắt đội ngũ và những nhân vật đứng xung quanh anh.

Bảo sao có rất nhiều người nói rằng một khi bạn đã chọn bắt đầu đi trên một con đường sẽ sinh ra một loại cố chấp, liều mạng muốn phải đi thật xa hơn nữa.

Cậu trước giờ đều chỉ ngồi ngay ngắn ở bàn bỗng nhiên đứng dậy giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người, đi về phía bàn đang phát tờ rơi ở một góc.
Xung quanh đều tĩnh lặng, cậu biết mọi người đang nhìn cậu, cậu biết có người bắt đầu thì thầm bàn tán về cậu, cậu biết hành động này trông rất khác bản thân cậu, nhưng cậu chẳng hơi đâu nghĩ nhiều, cũng không đỏ mặt, càng không thể lâm trận lại bỏ chạy.

“Cho mình một tờ với, cám ơn.” Cậu nghe thấy chính mình nói như vậy.

Tiền Trác nhìn cậu như đang nhìn sinh vật lạ, rút một tờ đưa qua. Vài lần muốn mở miệng hỏi gì đó nhưng lại không nói được tiếng nào.

Cậu bạn kia nghĩ, thật kỳ lạ, Kiều Nhất Phàm trông vẫn như ngày thường nhưng lại có cái gì đấy khác hẳn.

Điều gì đã thay đổi cậu ấy, là Vinh Quang sao?

Mặc kệ đi, dù sao thì Vinh Quang vẫn là hay nhất quả đất.

Quá trình rất thuận lợi. Thao tác hơn hẳn bạn bè cùng lứa một khoảng giúp cậu dễ dàng bộc lộ năng lực trong trại huấn luyện.

—— “Cậu muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp sao?”

—— “Em muốn.”

Từ khi sinh ra đến giờ, Kiều Nhất Phàm đã từng trả lời rất nhiều chuyện, ví dụ như hỏi tên hỏi tuổi, trả lời điều tra khảo sát ngắn, mọi điều đều chưa từng có sự do dự nhưng chưa một lần nào kiên định như lần này.

Cậu biết rõ bản thân là ai, biết mình đang làm gì, muốn gì. Thật may mắn, cuối cùng cậu cũng xác định được khát vọng cho bản thân.

Đối với những người khác, thái độ từ phụ huynh là một vấn đề nan giải nhưng với cậu thì không. Cậu mang theo thư xác nhận thành viên chính thức của chiến đội Vi Thảo về nhà, hôm đó ánh trăng rất đẹp, như bao đêm bình thường khác.

Cậu lên tiếng: “Con muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.”

Từ khi còn nhỏ, cha mẹ đã thường nói với cậu, hãy cứ làm chuyện con muốn làm, không cần phải sợ thất, cha mẹ luôn ủng hộ phía sau con. Chỉ là tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện của Kiều Nhất Phàm đã để hai người trong hơn mười năm qua chưa từng thực sự thực hiện lời này.

Cha nhìn mẹ cậu mỉm cười, ông nói: “Ba biết rồi.”

Ông hiểu rất rõ con trai mình muốn gì, cũng rất vui mừng khi cậu cuối cùng cũng tìm được một mục tiêu, dưới ánh trăng, dưới ánh đèn, ông gật gật đầu, dụi tắt điếu thuốc đang cháy trên tay, quay đầu hỏi: “Bà xã à, bút đâu rồi?”

Kiều Nhất Phàm không biết nên nói gì lúc này, hay là có nên khóc không. Bàn tay nắm chặt của cậu dần dần buông ra, ngơ ngác nhìn cha mình nhận bút từ tay mẹ, lưu loát ký tên lên giấy.

“Nhất Phàm bạo gan hơn rồi nha.” Mẹ cậu nhìn cậu, nói câu đầu tiên.

Cậu cảm thấy bản thân được bao vây trong sự tin tưởng, như thể không còn đường lui nữa.

“Đừng ép mình vào đường cùng, ba mẹ lúc nào cũng ở đây.” Cha cậu như nhìn thấu được cậu đang nghĩ gì, vỗ mạnh lên vai con trai, “Nhưng mà Nhất Phàm à, con phải tin vào bản thân mình, con trai của ba, ba biết chắc rằng con rất khá.”


Khác với tương lai tốt đẹp trong tưởng tượng, những ngày tháng của cậu ở Vi Thảo không dễ dàng là bao.

Cậu cảm thấy bản thân thật sự rất không ra làm sao, chính thức được vào chiến đội lâu như vậy rồi, mọi người ai cũng tiến về phía trước, chỉ có mình cậu cứ mãi giậm chân tại chỗ. Sự tồn tại của bạn tốt Cao Anh Kiệt càng làm cậu ý thức rõ hơn sự yếu đuối vô dụng của chính mình, nhưng cậu không biết phải làm thế nào nữa, đâu phải cậu không cố gắng, thế nhưng cậu cứ bị kẹt lại ở một điểm không thể tiến lên nổi.

Cậu được đưa bừa cho một tấm thẻ tài khoản, là thích khách, một nhân vật chẳng có tiếng tăm gì giống như cậu.

Cậu luôn nghe được những bình phẩm về cậu từ người khác, ví dụ như “Thứ rác rưởi”, “Đồ vô dụng”, “Năng lực thế kia sao lại ở trong chiến đội này cơ chứ”, “Mùa giải tiếp theo cậu ta mà chưa rời đội thì tên tôi viết ngược lại luôn”. Những lời này cứ ong ong bên tai cậu xua mãi không đi, không chịu tan biến, cho dù Cao Anh Kiệt vẫn thường an ủi cậu, nói cậu có thể làm được mà nhưng cũng chẳng cách nào ngăn cản được ác mộng đeo bám.

Những ngày tháng đó có thể nói là như ở địa ngục, tỉnh dậy là đồng đội cười nhạo, trong mộng cũng là đồng đội ngấm ngầm châm chọc. Cậu biết lý lẽ mạnh được yếu thua, biết đây chính là xã hội, biết bản thân quá kém cỏi, biết thực ra mọi người không có ác ý mà chỉ đơn thuần cảm thấy cậu quá kém cỏi, không xứng đứng chung với người ta, cậu biết chẳng có cách nào thay đổi được cả. Không ai nói cho cậu biết bước tiếp theo nên làm gì, Vương Kiệt Hi có lẽ cũng sắp buông xuôi với cậu. Nhưng cậu gánh vác kỳ vọng của cha mẹ và nguyện vọng của chính bản thân mình, cậu đã nghĩ rất nhiều điều nhưng chưa từng nghĩ sẽ lùi bước.

Cho đến khi cậu gặp Diệp Tu.

Đó là một buổi chiều, Cao Anh Kiệt vô cùng hoang mang cầm theo một loạt thẻ tài khoản mới quay về, sau đó nhóm năm người dự bị các cậu được Vương Kiệt Hi giao cho một nhiệm kỳ quái.

“Giết anh ta một lần, sau đó nghỉ ngơi sớm mộ chút. Về sau cái này chính là một trong những nội dung luyện tập chủ yếu của các cậu.” Vương Kiệt Hi nói.

Khi đó cậu cũng không biết Quân Mạc Tiếu là nhân vật gì, là ai, không biết rằng từ một chỗ sâu xa nào đó đã có một sợi dây nối vận mệnh của cậu về phía Quân Mạc Tiếu.

Chiến đấu hết sức căng thẳng lại kết thúc rất nhanh. Nhìn vẻ kinh ngạc hay tức giận, thậm chí có người còn tức giận đến mức đập chai nước xuống bàn phím nhưng vẫn phải kiềm chế vì sợ phá hoại đồ đạc của những người bên cạnh, cậu chỉ thầm lắc đầu trong lòng. Cậu đã nếm trải quá nhiều đau khổ thất bại, đã tê liệt tới mức bình tĩnh, cảm thấy dường như cũng không có vấn đề gì quá to tát.

Nhưng mà vẫn là thua rồi, tóm lại cũng chẳng thoải mái gì cho cam.

Các đội viên Vi Thảo đều cảm thấy hình như đội trưởng của họ có quen biết với Tán Nhân này.

“Sau bữa cơm chiều thêm một bài huấn luyện.” Vương Kiệt Hi tuyên bố trước toàn thể đội viên.

“Huấn luyện gì ạ?” Có đội viên chủ lực hỏi đội trưởng.

“Đánh Boss.” Vương Kiệt Hi nói.

“Boss? Boss gì?” Có người không hiểu.

“Boss lớn nhất lịch sử Vinh Quang.” Vương Kiệt Hi nói.

Thế nên toàn bộ chiến đội tổ chức thành đoàn thể đi rình mò phong thái của Tán Nhân, sau đó bị hung hăng chà đạp một trận.

Cậu chân chính cảm nhận được sức mạnh của Quân Mạc Tiếu, cảm nhận được sự mạnh mẽ của Diệp Thu.

Sau đó Diệp Thu “bị bắt” trở thành “bồi luyện” của Vi Thảo, lấy cái danh đẹp đẽ là không đánh bại được Hàn Yên Nhu thì không có tư cách tìm anh ta PK, thuận tiện vơ vét một số lượng lớn vật liệu trong kho của Trung Thảo Đường. Tuy nói đến tột cùng ai bồi ai luyện còn chưa phân định rõ ràng, nhưng đúng là trận bồi luyện này đã cải biến mọi thứ của Kiều Nhất Phàm.

Lần đầu tiên cậu nhận được đề nghị như thế.

Cậu nghe thấy đối phương nói với cậu: “Nghề Thích Khách này không phát huy được tiềm năng của em. Thử Quỷ Kiếm Sĩ xem! Lấy hỗ trợ đồng đội là chính, luyện Trận Quỷ làm chủ yếu.”

Cậu thừa nhận cậu đã lung lay, nhưng lung lay như vậy làm cậu có phần khủng hoảng, không biết là đúng hay sai không thể nào quyết đoán, nhưng cậu tự biết bản thân từ lâu đã không còn đường để chọn nữa rồi, trước mặt lại xuất hiện một con đường cho cậu, sao cậu có thể không lung lay?

Cậu do dự, đối phương tiếp tục đề nghị: “Mắt nhìn tổng thể của em rất khá, ý thức hợp tác mạnh, rất thích hợp để làm Trận Quỷ!”

Cuối cùng đối phương nói: “Dũng cảm lên chút thử xem!”

Kiều Nhất Phàm đắn đo một thời gian, nhưng cũng không phải là quá lâu.

Cậu quả thực đem toàn bộ dũng khí mình có ra.

Cậu tự bỏ tiền mua một tấm thẻ tài khoản cho riêng mình, gọi là Một Tấc Tro, Xuân tâm nào dám đua hoa nở, Một tấc tương tư – Một Tấc Tro, một cái tên rất có ý thơ.

Khi đó Diệp Tu đang nói chuyện với Đường Nhu, bỗng nhiên hệ thống xuất hiện thông báo, Diệp Tu ấn mở ra liền thấy: Người chơi Một Tấc Tro gửi yêu cầu kết bạn, có đồng ý hay không.
Sau đó các công hội lớn đều phát hiện, trên ký lục tham dự phó bản cùng Quân Mạc Tiếu thường xuyên xuất hiện thêm một người tên là Một Tấc Tro, cùng nhau bắt đầu viết nên Vinh Quang của họ một lần nữa từ máy chủ 10.


Rời khỏi Vi Thảo, gia nhập Hưng Hân, chuyện này cậu đã sớm dự đoán được, chỉ là không ngờ ngày ấy tới nhanh như vậy.

Kiều Nhất Phàm tự biết bản thân có giá trị đến đâu, cũng hiểu được Vi Thảo không còn cần đến cậu nữa.

Nhưng không sao cả, Hưng Hân cần cậu và tiếp nhận cậu, cậu đã có một mái nhà chân chính có thể tiếp nhận mình.

Cậu cùng đồng đội vượt mọi chông gai, mang theo một bầu nhiệt huyết vô hạn lao về phía trước.

Các cậu phá tan bóng tối, chiến thắng Gia Thế mà người ta cho rằng họ không thể chiến thắng, thành công giành được một vé vào Liên minh chuyên nghiệp của chiến đội mới.
Nguyện vọng thực hiện được nhanh như thế khiến Kiều Nhất Phàm có chút không biết phải làm sao.

Cậu chiến thắng Chu Diệp Bách, người cùng nghề và là đồng đội ngày trước ở Vi Thảo; chiến thắng Cao Anh Kiệt, bạn tốt ngày xưa từng là người ở tít trên cao so với cậu; chiến thắng Tống Kỳ An, người mới sẵn sàng tiếp nhận vị trí vương bài của Đại Mạc Cô Yên trong Bá Đồ.

Cậu chiến thắng rất nhiều người, chứng minh bản thân mình, xuất thân là đội viên Vi Thảo ngày trước cho truyền thông không ít thứ để phóng bút, thế nên cậu trở thành một mục tiêu của truyền thông. Thế nhưng cậu nghĩ, như vậy thì sao chứ, mục tiêu của cậu rõ ràng không phải những điều này.

Đúng thế, như vậy thì sao.

Thời điểm đứng với toàn thể thành viên chiến đội Hưng Hân trên sân khấu lĩnh giải ở trận chung kết, lúc nhận lấy nhẫn quán quân mùa giải thứ mười do Chủ tịch Phùng Hiến Quân trao, khi Diệp Tu mỏi tay rồi cả đội cùng nâng cúp quán quân, cậu cảm thấy rất khó tả, lệ bên khóe mắt còn chưa khô. Lần này cậu không còn nghĩ “như vậy thì sao” nữa, cậu bắt đầu nghĩ, bởi vì sao, làm cách nào mà các cậu đã làm được điều này. Vốn dĩ cậu cho rằng bản thân còn cách mục tiêu rất xa, nhưng giờ phút này, cậu đã đứng ở vị trí đó.

Cậu nhớ lại quãng thời gian mới biết đến Vinh Quang, khi thẻ tài khoản cậu dùng còn mang tên Trường An.

Gió xuân đắc ý tung vó ngựa, Một ngày ngắm trọn Trường An hoa.

Cậu không nhớ lúc trước cậu mong muốn điều gì, chỉ là bây giờ cậu muốn ở cạnh mọi người cả đời, cùng nhau nhìn ngắm cả đời bởi chỉ một ngày thôi sao có thể xem hết.

Chiến đội Hưng Hân, rõ ràng là một chiến đội mới nhưng lại có được sức mạnh to lớn không ai lường thấu.

Cuối cùng cậu đã thông suốt vấn đề mới rồi nghĩ không ra, bởi vì đây chính là Hưng Hân của chúng ta.

Sau đó có một phóng viên hỏi cậu trong buổi họp báo trực tiếp: “Tuyển thủ Kiều Nhất Phàm có nghĩ tới chuyện chuyển nhượng không? Tôi thấy có vẻ đang có rất nhiều chiến đội để mắt tới cậu? Có chiến đội sẵn sàng ra giá cao nữa phải không?”

Cậu nhận lấy mic, quay đầu, khắc ghi hình ảnh tất cả đồng đội vào lòng. Khoảnh khắc ấy cậu nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ ngày mới tới Trần Quả sợ cậu chưa quen đã nhẹ nhàng nói với cậu rằng có vấn đề gì cứ bảo với chị; nhớ tới trận khiêu chiến lần ấy cậu thất thủ Diệp Tu vẫn cổ vũ cậu; nhớ mỗi lần Tô Mộc Tranh ra ngoài dạo phố về đều mang bánh gato, bánh quy cho cậu vì sợ cậu gầy quá không đủ dinh dưỡng; nhớ chuyện cậu cùng An Văn Dật và La Tập từng cổ vũ lẫn nhau trước mỗi trận đấu; nhớ lúc Bánh Bao ôm cậu nói tiểu Kiều tiểu Kiều, chú em làm đàn em của anh rồi về sau anh sẽ mãi mãi bảo kê chú em; nhớ Đường Nhu luôn mỉm cười với cậu sau đó nói chuyện ngày trước cô cũng gian nan khổ luyện rồi bảo cả hai cùng cố gắng; nhớ tới Mạc Phàm mặc dù bình thường chẳng nói lời nào nhưng không bao giờ quên chào nhau; nhớ Phương Duệ với Ngụy Sâm mặc dù ngoài miệng luôn kêu tiểu Kiều lúc nào cũng được chị chủ cho thêm đùi gà thật sự quá thiên vị nhưng rồi lại vụng trộm chuyển những món thịt về phía cậu.

Cậu nghĩ, phí chuyển nhượng cái quái gì chứ, mấy ngàn mấy vạn thì là cái gì, cái gì cao hơn giá trị của người tuyển thủ, là tiền chắc, ai muốn thì cứ đập đi, dù sao nhà cậu có tiền, dù sao… Sớm đã chẳng còn điều gì lay động được cậu nữa rồi.

Cuối cùng cậu nói: “Tôi vĩnh viễn không rời khỏi Hưng Hân.”
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#3
Wow, thật bất ngờ, gia thế lần này của Kiều lại là con ông cháu cha kìa >.<

Nhân sinh vốn rất kỳ diệu, chuyện mà mọi người tưởng là cậu sẽ không bao giờ làm, thì cậu lại là người duy nhất làm được xuất sắc.....

Thật may mắn cho cậu, khi sinh ra dưới một gia đình giàu có, nhưng lại có ba mẹ tâm lý, luôn luôn ủng hộ cậu ^^

Tuy vậy, cuộc đời là nhiều khó khăn.... cậu trải qua những khó khăn này ở độ tuổi còn quá trẻ..... nhưng mà, vì vậy nên cậu trưởng thành rất nhanh.... xác định được mục tiêu của mình rõ ràng hơn......

Kiên định lên nào!! Hãy bước tiếp về phía trước, tự tin, đừng do dự.... Kiều Nhất Phàm ^^
 

Bình luận bằng Facebook