Hoàn [Song Tử Tinh] [Hưng Hân - Kiều Nhất Phàm] Theo Ánh Sáng Mà Đến

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#1

Theo Ánh Sáng Mà Đến
Tác giả: .....
Editor: Mều Tinh
Nguồn convert: [Hưng Hân - Kiều Nhất Phàm] Theo Ánh Sáng Mà Đến
Độ dài: 5.9k
Nhân vật: Kiều Nhất Phàm, Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu, Ngụy Sâm, An Văn Dật, Trần Quả, Bánh Bao, Phương Duệ....
Tình trạng: Hoàn
Sản phẩm được phục vụ cho project: Song Tử Tinh 2019 - Nhất Phàm Phong Thuận
Cảm ơn các chị em trong Hội Tự Sát đã giúp đỡ em rất nhiều ^^
# Từ lâu đã có ý định viết về Hưng Hân và Kiều Nhất Phàm nhưng chưa có dịp. May mắn thay Kiều Nhất Phàm gặp được Diệp Tu và Hưng Hân.
# Đã cố gắng viết về tình đồng đội trong Hưng Hân (nhưng mà chiến đội này thật sự khó mà viết hay được, tôi thực sự không biểu đạt được một phần chục triệu của họ nữa cơ).
# Non CP
# Trận quỷ là chức nghiệp trong Vinh Quang mà tôi yêu thích nhất. Quỷ Thần Thịnh Yến cũng là đại chiêu mà tôi thích nhất.
# Thêm một giả thiết cá nhân của tôi, sửa lại timeline, giả sử Kiều Nhất Phàm đến Hưng Hân vào thời điểm toàn đội đã tập hợp gần như đầy đủ. Diệp Tu, lão Ngụy, Bánh Bao, Đường Nhu, Phương Duệ, Mạc Phàm, La Tập, An Văn Dật, Tô Mộc Tranh đều ở đây.
# Kiều Nhất Phàm và đám người Hưng Hân thuộc về những năm tháng Vinh Quang của mình, còn OOC thuộc về tôi.
# Ánh sao, liệu có thể sáng hơn?
------------------------------------
Không.

Kiều Nhất Phàm bước ra từ Vi Thảo.

Sợi cỏ mong manh, nhỏ nhoi sinh trưởng, sinh khắp nơi nơi, trưởng thành thế giới

Đúng vậy, Vi Thảo. Đây là chiến đội quán quân, khí thế biết bao.

Nhưng Kiều Nhất Phàm chỉ cười nhạt. Cậu không rõ cảm giác của mình như thế nào. Cậu chỉ biết mình là một sợi cỏ nhỏ nhoi, chật vật thê thảm dưới trời mưa.

Về sau có một ngày, cậu tìm thấy ánh sáng. Ánh sáng ấy hướng cậu tùy tiện cười một tiếng, vẫy tay với cậu.

"Em ở trong đội hay dùng thích khách sao?"

Đúng vậy. Là dùng thích khách. Là trong đội dự bị một mực cẩn thận dè dặt, cần cù nỗ lực luyện tập những kỹ năng cơ bản của thích khách vẫn khiến cậu bị căng thẳng kia. Là trên chiến trường cố gắng ẩn giấu bản thân ở nơi bí mật gần đó, tính toán làm sao để tiểu thích khách ra đao liền thấy máu.

"Có người đề nghị em chuyển nghề bao giờ chưa?"

Chuyển nghề.....? Sao được chứ. Cậu là một đứa nhỏ không có thiên phú. Là người trước đây khi toàn đội luyện tập với đại BOSS - Diệp Thu tiền bối liền bị đánh bại nhanh nhất. Đội trưởng Vương Kiệt Hi đứng sau lưng luôn thở dài khi xem cậu thi đấu, yên lặng mà chuẩn xác đâm thẳng vào tai cậu. Câu lạc bộ vì người vô hình là cậu, đã bỏ ra rất nhiều. Thế nào..... Làm thế nào có thể dễ dàng đặt hi vọng để cậu chuyển nghề chứ?

"Hồi trước em chơi nghề gì?"

Hồi trước..... Hồi trước là lúc nào ta? Cậu trước khi gia nhập Vi Thảo đã chơi nghề gì nhỉ? Tại thời điểm cậu vẫn còn coi Vinh Quang là tất cả, cậu đã chơi nghề gì? Kiều Nhất Phàm nhớ không ra. Mắt cậu có hơi cay cay.

"Nghề thích khách này không phát huy được tiềm năng của em đâu."

Tiềm năng? Kiều Nhất Phàm dường như không thể tin vào tai của mình. Cậu cũng có tiềm năng? Lời này vậy mà phát ra từ miệng của người lão làng nhất liên minh nắm giữ tam quan - Diệp Thu tiền bối? Lời đó trước đây vẫn luôn dùng cho người bạn thân thiết Cao Anh Kiệt, mà lúc này từ giọng nói biếng nhác kia truyền tới, chạm vào người cậu, khiến cậu ngây ngẩn cả người, làm tim cậu khẽ run lên.

Cậu, Kiều Nhất Phàm, cũng có tiềm năng....

Còn có tiềm năng, là còn có hi vọng...

Vẫn chưa muộn đâu....

"Thử theo nghề quỷ kiếm sĩ hay phụ trợ đồng đội xem, trận quỷ chủ yếu dùng quỷ trận ấy."

Thử trận quỷ sao? Trận quỷ mà Chu Diệp Bách sử dụng đúng không.

"Đúng, cái nhìn đại cục của em rất tốt, ý thức hợp tác rất mạnh, cực kì thích hợp với chức nghiệp trận quỷ này."

Cái nhìn đại cục của cậu tốt.

Ý thức hợp tác rất mạnh.

Thì ra cậu cũng có thể rất tốt, rất mạnh.

........

Vì vậy Kiều Nhất Phàm dứt khoát, kiên định chạy về phía ánh sáng kia, dùng cơ thể nhỏ bé của mình, thắp sáng lên ánh sao ấy.

Một.

Lúc Kiều Nhất Phàm vừa đến Hưng Hân không lâu, cậu dần phát hiện mọi ấn tượng khi giao lưu trên mạng với Hưng Hân, đều là giả dối cả.

Cậu mở cửa sổ kéo kín mít trong phòng huấn luyện, chân tay luống cuống mà xem đám người cười nói nối đuôi nhau vào phòng, bên tai còn nghe tiếng Diệp Tu, Phương Duệ và cả Ngụy Sâm đang phun lời rác rưởi với nhau. Bánh Bao cưỡng chế bám lấy La Tập mặt đang ghét bỏ và thống khổ mà nói nhảm từ "Trưa hôm nay chúng ta ăn gì" cho đến "Lão đại của chúng ta anh minh thần võ", đằng sau là An Văn Dật với vẻ mặt "Tôi đã quen". Mạc Phàm lạnh lùng ngồi một góc, cứ ngây ra mà nhìn Tô Mộc Tranh – người đã sớm quen thuộc chui vào phòng huấn luyện, cầm lấy bịch hạt dưa rồi vui vẻ ngồi xem phim, ngược lại bên cạnh là Đường Nhu rất chăm chỉ luyện tập.

Kiều Nhất Phàm ngơ ngác đứng bên khung cửa sổ, đầu chợt lóe lên ý nghĩ nếu đội trưởng Vương Kiệt Hi phát hiện chiến đội của Diệp Tu - người đã từng bị bọn họ coi là BOSS lớn nhất mà chăm chú nghiên cứu, lại còn replay lại nhiều lần nữa, có bộ dạng như thế này, hẳn là sẽ đen mặt rồi nói: "Loạn hết rồi."

Trần Quả đi ngang qua phát hiện đứa nhỏ này đang run rẩy hoài nghi mình liệu có nhìn nhầm, ôn hòa mà hỏi thăm cậu: "Thế nào? Không quen sao?" Vừa dứt lời liền thoáng thấy khói mù lượn lờ sau cái máy tính nào đó, lập tức hét lớn lên: "Diệp Tu, cậu còn dám hút thuốc tôi liền ném cậu ra khỏi đội!" rồi tiến lên giật điếu thuốc lá đi.

Kiều Nhất Phàm vẫn ngây ngẩn tại chỗ cũ: .......Hôm nay hẳn là ngày nghỉ của chiến đội Hưng Hân nhỉ?

Nội tâm Mạc Phàm: Bọn họ nhìn qua thì giống như đang nghỉ ngơi. Nhưng khi chính thức đánh nhau thì một người so với một người lại càng hung hãn. Tỷ như cái người đang xem phim kia.

Kiều Nhất Phàm: Quấy rầy quấy rầy.jpg.

Hai.

Ban đêm, nhân lúc mọi người ngủ trên lầu, Kiều Nhất Phàm ở lại phòng huấn luyện luyện tập trận quỷ.

Dù sao cũng được coi là chuyển nghề, còn có rất nhiều thói quen lúc dùng thích khách cần phải sửa đổi. Kiều Nhất Phàm mở những video thi đấu của Lý Hiên chiến đội Hư Không mà cậu âm thầm thu thập được, lặng lẽ cân nhắc những mánh khóe cậu nhìn thấy sau động tác của Liên Minh đệ nhất trận quỷ.

"Ồ, rất chịu khó nhỉ?" Thanh âm lười biếng bỗng vang lên sau lưng, Kiều Nhất Phàm giật mình, bất giác quay đầu lại: "Diệp Tu tiền bối —— ——"

"Chỉ xem thì còn lâu mới thú vị bằng thực chiến." Diệp Tu ngậm điếu thuốc, nheo mắt nhìn trận quỷ còn chưa dừng thao tác trên màn hình, "Có muốn làm vài trận thực chiến không?"

Kiều Nhất Phàm vô thức đáp lại: "Vâng thưa tiền bối. Nhưng mà luyện với ai ạ....?"

Cậu thấy Diệp Tu tiện tay mở Group tuyển thủ chuyên nghiệp trên QQ, tìm cái tên «Dạ Vũ Thanh Phiền», "Bây giờ là thời điểm Hoàng Thiếu Thiên phát huy tác dụng."

Kiều Nhất Phàm cứ thế nhìn hắn thuần thục mở khung chat gõ xuống hàng chữ: "Ngủ chưa?"

Bên kia sau vài giây liền tuôn ra n dòng chữ: "Tui đệt lão Diệp anh hiếm khi nào chịu tìm đến bản Kiếm Thánh tui nói đi có chuyện gì khó khăn cần giúp đỡ bản Kiếm Thánh tui dù bất đắc dĩ cũng sẽ trợ giúp anh một chút! Đám người mấy anh đêm hôm khuya khoắt tới tìm tui e rằng không phải có chuyện gì tốt lành chồn chúc tết gà không có ý tốt không phải lừa đảo cũng là ăn trộm tui mới nhớ anh hôm nay lại đoạt BOSS dã đồ của Lam Khê Các nha tui tại sao phải giúp anh cơ chứ Diệp Thu quyết đấu đi PKPKPKPKPKPKPKPKPKPKPKPK tui tạo phòng đấu rồi nè ——"

Kiều Nhất Phàm: .... Quả nhiên giống như đội trưởng Vương Kiệt Hi nói, Hoàng Thiếu Thiên tiền bối.... nói cực kỳ nhiều.

Thật ra Kiều Nhất Phàm đã nói giảm nói tránh. Vương Kiệt Hi nguyên bản bảo là: Ồn ào.

Diệp Tu ngược lại một bộ dáng đã quen, nhìn lướt màn hình vẫn đang không ngừng nhảy chữ rồi gõ: "Bắt nạt cậu không thú vị. PK với đội trưởng của cậu còn tạm được. Mặc dù bắt nạt tay tàn cũng không tốt lắm."

Đống bong bóng thoại mới ngừng lại ở màn hình bên kia, ngay lập tức lại tấn công, phản bác dữ dội khiến Kiều Nhất Phàm tựa như thấy được bộ dạng nhảy cẫng lên của vị tiền bối tóc vàng ấy: "Tui đệt Diệp Thu anh không biết xấu hổ sao một trận đấu của tui trên dưới vài trăm nghìn mà anh lại dám từ chối người ta muốn đánh đều không đánh được thật là vô sỉ vô sỉ vô sỉ! Đội trưởng của chúng tui mà đến chắc chắn đem anh đè bẹp dí xuống đất anh biết không Diệp Thu!!"

Diệp Tu: "Anh chỉ đánh với Dụ Văn Châu."

Hoàng Thiếu Thiên: "Âm mưu âm mưu âm mưu! Anh chắc chắn có âm mưu đối với đội trưởng!! Anh thực ra chính là sợ bản Kiếm Thánh cố ý trốn tránh tui! PKPKPKPKPKPKPKPK!!"

Diệp Tu: "Haha, ý của cậu là cậu so với đội trưởng của cậu còn lợi hại hơn nên anh cần phải tránh?"

Hoàng Thiếu Thiên: "Đệt đệt, Diệp Thu anh lưu manh vô sỉ đổi trắng thay đen Dụ đội của chúng tui anh minh thần võ tui chỉ sợ là đội trưởng của chúng tui đem anh đánh khóc."

Diệp Tu: "Anh muốn Dụ Văn Châu. 3."

Hoàng Thiếu Thiên: "Móa nó chứ lão Diệp! Anh nhất định là có âm mưu quỷ kế nhằm vào Lam Vũ chúng tui cố ý trốn tránh bản Kiếm Thánh là nam nhân thì mau đến PKPKPKPKPKPK!!"

Diệp Tu làm động tác: "2."

Hoàng Thiếu Thiên: "Tui đệt Diệp Thu anh còn đếm ngược tui đường đường là đội phó Lam Vũ mà lại để cho anh hù dọa sao mau đến solo!! Tui không thể để cho anh có ý đồ xấu với Dụ đội được mau đến solo solo solo với tui!!"

Diệp Tu: "1. Tạm biệt, ngủ ngon."

Hoàng Thiếu Thiên: "Đệt đệt đệt anh đừng đi đừng đi đừng đi đừng đi có thể đánh cùng đội trưởng của chúng tui, tui nhất định phải đi cùng mấy người! Tui đi tìm đội trưởng không cho phép anh logout lên sân đấu 2v2 bản Kiếm Thánh cho phép anh mang theo một bạn nhỏ trải nghiệm một chút Kiếm và Lời nguyền của Lam Vũ."

Kiều Nhất Phàm cứ thế sững sờ nhìn Diệp Tu cười híp mắt lại gõ ra một câu: "Không hổ là người theo chủ nghĩa cơ hội, ngoan, đi đi." Sau đó lại chỗ ghế ngồi nghiêng người dựa vào, quay sang nói với cậu: "Chuẩn bị cho kỹ Một Tấc Tro đến thi đấu đi."

Kiều Nhất Phàm: "....A??"

Đùa gì vậy! Song hạch Lam Vũ lại thêm sách giáo khoa Vinh Quang Diệp Tu cùng với cậu luyện trận quỷ! Kiều Nhất Phàm có hơi hoa mắt chóng mặt, cậu cố hỏi lại một câu: "Nếu tiền bối muốn tìm Dụ Văn Châu luyện tập, vì sao....."

Diệp Tu nói nhẹ như mây bay: "Anh mà đi tìm cái tên tâm bẩn Dụ Văn Châu thì hẳn là vài ba câu liền bị hắn đuổi đi mất, tìm Hoàng Thiếu Thiên ắt sẽ lôi được Dụ Văn Châu đến. Còn nữa, muốn luyện tập không phải anh, mà là em."

Kiều Nhất Phàm sửng sốt, đầu nhanh chóng suy nghĩ: Trọng điểm của việc rèn luyện trận quỷ chính là phụ trợ đồng đội, nói cách khác ít nhất là 2v2, thêm vào đó Diệp Tu bên này dụ dỗ Hoàng Thiếu Thiên vài câu....

Kiều - mắt thấy toàn bộ quá trình ba tuyển thủ minh tinh cùng cậu luyện trận quỷ - Nhất Phàm: "Cảm ơn anh nhiều..... Tiền bối...."

Tại bên Lam Vũ ——

Dụ Văn Châu chuẩn bị trở về kí túc xá thì bị Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên ngăn lại, thấy hắn thở hồng hộc: "Đội trưởng cậu đừng ngủ, đi nào!"

Dụ Văn Châu: .....

Dụ Văn Châu sau khi nghe Hoàng Thiếu Thiên kể lại chuyện đã xảy ra. Cuối cùng cố gắng nhịn xuống nỗi kích động muốn đánh thằng trẻ trâu này một trận. Dụ - nhìn Hoàng Thiếu Thiên - thân là đội phó mà cứ như như con nít - bằng ánh mắt khó hiểu* - Văn Châu. Nhưng là 1 bậc thầy chiến thuật, anh không khỏi nghĩ: "Diệp Thu đang tính toán gì? Anh ta chắc chắn là không muốn đánh với tôi. Thiếu Thiên, cậu nếm trải độ tâm bẩn của anh ta chưa đủ sao?"

^ Đây là ánh mắt Dụ nhìn Hoàng :v
Hoàng Thiếu Thiên hiếm thấy mà nghiêm mặt: "Đội trưởng đội trưởng, trò lừa đảo này không lỗ đâu ít ra còn có thể xem xem tán nhân và Ô Thiên Cơ của anh ta. Nghe nói sau này anh ta còn muốn trở lại Liên Minh, bây giờ tích lũy tình báo đảm bảo không lỗ đội trưởng mau đến mau đến mau đến!!"


Dụ Văn Châu suy nghĩ: "2v2 đúng không...."

Hưng Hân ——

Diệp Tu vừa dặn dò Kiều Nhất Phàm vài câu, Hoàng Thiếu Thiên đã gửi tin nhắn lại. Kiều Nhất Phàm dè dặt điều khiển Một Tấc Tro, nín thở nhìn hai nhân vật cấp thần Sách Khắc Tát Nhĩ và Dạ Vũ Thanh Phiền xuất hiện, kèm theo tiếng nói đột nhiên xuất hiện trong tai nghe.

Hoàng Thiếu Thiên: "Xem đội trưởng của chúng tôi đánh bại Diệp Thu mấy người! Aaa bạn nhỏ Một Tấc Tro này là ai biết tôi là ai không tôi là Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên đây là đội trưởng Dụ Văn Châu của Lam Vũ chúng tôi bạn nhỏ cậu được lợi lớn rồi sinh thời có thể đánh một trận với chúng tôi quá đáng giá quá đáng giá đáng tiếc là tên tâm bẩn bên cạnh cậu —— ——"

Kiều Nhất Phàm yếu ớt nói: ".... Chào tiền bối."

Mặc dù Hoàng Thiếu Thiên lắm lời nhưng cũng rất nhạy cảm: "Ôi chao bạn nhỏ rất lễ phép nè gọi tui là tiền bối đó cậu nghe chưa đội trưởng bạn nhỏ này hẳn là tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu vòng tròn nhỉ để coi nào chức nghiệp trận quỷ vậy cậu là fan hâm mộ của chiến đội Hư Không —— ——"

Diệp Tu không chút lưu tình chặn lời: "Chào buổi tối, Dụ đội. Quản cho tốt đội phó Lam Vũ của các cậu đi, quả nhiên là chưa từng thấy sự đời. Hôm nay đánh BOSS có thuận lợi không, Dụ đội?"

Dụ Văn Châu: "....... Tôi thấy BOSS lớn nhất chính là anh."

Diệp Tu: "Quá khen quá khen."

Dụ Văn Châu không muốn lảm nhảm nữa: "Bắt đầu nào." Hắn đại khái đang nghĩ Diệp Thu đêm hôm khuya khoắt lại đi giở trò lừa đảo chắc chắn liên quan đến bạn nhỏ trận quỷ yên tĩnh trước mặt này. Rèn luyện người mới? Xem ra Diệp Thu đúng là không có ý định im lặng giải nghệ dưỡng già. Chẳng qua giống như Thiếu Thiên nói, sớm xem xem Ô Thiên Cơ cũng coi như là có chuẩn bị.

Song hạch Lam Vũ, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ ôn tồn lễ độ lại sát khí bức người cùng với người theo chủ nghĩa cơ hội xuất sắc nhất Liên minh Dạ Vũ Thanh Phiền mang theo thanh kiếm Băng Vũ đánh úp bất ngờ, đối đầu với Đấu Thần duy nhất của toàn Vinh Quang điều khiển Quân Mạc Tiếu, cùng với một trận quỷ nho nhỏ, Một Tấc Tro.

Sắp xếp như thế này không khỏi làm tim Kiều Nhất Phàm run rẩy. Cậu run run ấn nút ghi hình lại.

Ba.

Kết quả sau một buổi tối náo loạn tất nhiên là song hạch Lam Vũ thắng lợi —— nếu như đội trưởng và đội phó của Lam Vũ cộng lại còn không đánh bại được Diệp Tu và một trận quỷ nhỏ mới chuyển nghề không lâu, thì bọn hắn có thể giải nghệ về nhà thật rồi.

Kiều Nhất Phàm lại không thấy nản chí. Ô trong tay Quân Mạc Tiếu biến hóa khôn lường, trong sự hỗn loạn, kiếm khí chém ra một đường sống, những nơi đi qua đều là tính toán và thịnh yến của trận quỷ.

Cậu chăm chú nhìn thân ảnh đủ loại màu sắc thoắt ẩn thoắt hiện, theo bản năng mà nghe lời chỉ dẫn điêu luyện lại thành thạo của anh: "Hướng một giờ, Băng Trận." "Chú ý di chuyển của Hoàng Thiếu Thiên, rèn ý thức bày trận." "Hướng sáu giờ, cắt ngang." "Quỷ Thần Thịnh Yến!"

Trong vô thức, Kiều Nhất Phàm nhất nhất tuân theo mỗi một câu lệnh. Mỗi một đao hạ xuống mang theo từng tia quỷ khí, từ trong đó, cậu dường như có thể khám phá ra vô vàn khả năng và mưu tính.

Ngay sau đó dưới sự khống chế của thuật sĩ, trong lãnh kiếm, sát khí nổi lên, một quỷ trận lặng yên không một tiếng động quật cường thành hình. Trận quỷ nhỏ vốn luôn ở ngục tù tăm tối, vô tình ngẩng đầu bắt gặp ánh sáng, vậy nên cậu quyết định, dựa vào bóng tối của bản thân để trợ giúp ánh sáng kia.

Trận đấu kết thúc. Kiều Nhất Phàm mơ mơ màng màng nhìn Diệp Tu đang dựa ghế, tai nghe tiếng Hoàng Thiếu Thiên tiền bối ồn ào bô bô nói: "Ha ha ha thế nào lão Diệp mất mặt không đã biết sự lợi hại của đội trưởng chưa bất quá anh mang theo cậu bạn nhỏ kia là người mới đúng không đúng không đúng không anh nhất định sẽ lập một chiến đội quay về liên minh đúng không đúng không đúng không —— —— ——"

Thật tốt. Mắt Kiều Nhất Phàm hơi cay cay. Thật tốt. Không giống với Vi Thảo, Hưng Hân thật là tốt.

"Lão Diệp anh nhất định phải trở về đó anh tên khốn này mặc dù chuyện này nghĩa là chúng ta sắp trở thành đối thủ lần nữa nhưng anh phải quay về rõ ràng trạng thái tốt như vậy chắc chắn trước đây Gia Thế đối xử tệ với anh nên anh mới giải nghệ ——"

Thật tốt. Còn có thể được tiền bối hướng dẫn bất cứ lúc nào.

"Ừm, đợi ngày gặp lại trên sàn đấu. Tôi với Thiếu Thiên đều mong chờ."

Thật tốt.

Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu lên. Mắt có chút ẩm ướt.

Cậu thật lòng muốn đuổi theo ánh sáng này, dù cậu chỉ là một trận quỷ nho nhỏ, một trận quỷ vô hình.

Bốn.

Chiều hôm nọ, Kiều Nhất Phàm ngồi nghe Bánh Bao bàn luận vui vẻ với La Tập trong giờ cơm trưa, sau đó như thường lệ ra ngoài tản bộ một lúc cho tiêu cơm. Thói quen này vốn được hình thành khi ở Vi Thảo, nhưng ở Hưng Hân thì không có chỗ lớn như vậy để tản bộ, nên thói quen này của cậu liền biến thành ra đường đi dạo hai vòng.

Lúc cậu đứng dậy, Diệp Tu ngồi trên salon và Ngụy Sâm đột nhiên giãy đành đạch trên mặt đất như cá chép, hai mắt trợn trừng nhìn, ngồi thẳng lên rồi vẫy tay với cậu.

Kiều Nhất Phàm mờ mịt đi qua, nghe Diệp Tu nói: "Khụ, tiểu Kiều. Buổi sáng chị chủ giấu gói thuốc của anh rồi. Tí nữa thuận tiện mua dùm anh vài bao nhá? Đó là mạng sống của anh đấy, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp mà."

Ngụy Sâm ở một bên tặc lưỡi: "Tiểu Kiều đồng chí, cậu xem lão Diệp ngay cả ngoài đời mà tâm cũng bẩn. Hắn biết chắc nếu hắn ra khỏi cửa thì thể nào bà chủ cũng nghi ngờ, nhưng với cậu thì sẽ không. Vậy nên tiện thể cũng mua giúp lão phu một bao đi, cảm ơn nhá."

Diệp Tu: "Ha ha, ông còn không biết xấu hổ nói tui tâm bẩn. Em thấy chưa tiểu Kiều, quả không hổ là người no limit nhất Liên Minh."

Ngụy Sâm đau đớn: "Dẹp đi, lão Diệp mày tỉnh lại đi, cả ngày không cố gắng làm tấm gương tốt lại còn hút thuốc làm hư trẻ nhỏ nữa, là Vinh Quang đệ nhất nhân, lương tâm của mày có đau không đau không!"

Diệp Tu nghiêng đầu: "Tiểu Kiều, mua một gói là đủ rồi, không cần mua giúp lão nữa. Nghe lời đội trưởng."

Ngụy Sâm: "Hì hì lão Diệp, chú là người anh minh sáng suốt tài trí nhanh nhẹn, mua giúp anh một bao nhé tiểu Kiều, chờ cậu về anh mang cậu đi cướp BOSS."

Diệp Tu: "Vậy còn không phải đều dựa vào anh đây sao. Ông không có tư cách."

Kiều Nhất Phàm nhìn hai tay lão làng nhất chiến đội Hưng Hân, vị đội trưởng thì liên tục căn dặn "Cẩn thận chị chủ" còn lão Ngụy thì lặp lại nhiều lần "Đó là mạng của hai bọn ta" rồi đi mua thuốc.

Hmm, mặc dù đổi chiến đội vẫn phải chạy vặt cho người ta, nhưng cảm giác rất khác. Kiều Nhất Phàm hồi tưởng lại sau đó không nhịn được cười mà tổng kết.

Năm.

Kiều Nhất Phàm rất thích ăn kẹo bạc hà.

Thói quen này được hình thành ở Vi Thảo. Vương Kiệt Hi baba làm tan nát trái tim của những đứa nhỏ ở đội dự bị, khống chế việc ăn uống đối với đám tuyển thủ trẻ đang ở tuổi ăn tuổi lớn, vậy nên phòng huấn luyện của bọn họ chỉ có ít đồ uống nhẹ với một hũ kẹo bạc hà (mặc dù cũng chẳng có đồ ăn nhẹ ở phòng huấn luyện chính thức). Lúc đó đám đồng đội đã phát ngán với đống đồ uống, cũng không thích hương vị nhẹ nhàng thoải mái và có chút đắng của kẹo bạc hà.

Điều này ngược lại tiện nghi cho Kiều Nhất Phàm, hũ kẹo bạc hà kia chẳng khác nào là của cậu rồi. Thời điểm huấn luyện cậu rất thích ngậm một viên, vị lạnh nhè nhẹ trên đầu lưỡi làm cậu thanh tỉnh trong suốt quá trình điều khiển thích khách ám sát đến phát chán.

Khi đến Hưng Hân liền thay đổi, không kể đến Tô Mộc Tranh thỉnh thoảng không biết từ đâu lôi ra một bịch hạt dưa, chị chủ Trần Quả cũng rất tâm lý lâu lâu lại dạo phố đem về một đống đồ ăn vặt lớn rồi đặt ở một góc phòng huấn luyện, nào là khoai chiên, sô cô la, bò khô,... đều là một đống fastfood cần thiết. Mọi người tranh giành nhau loạn xạ, chẳng quản là nó có tốt cho sức khỏe hay không. Kiều Nhất Phàm cho rằng mình dù thiếu mất một hũ kẹo, cũng sẽ hài lòng ôm túi khoai tây chiên mà Tô Mộc Tranh giành được cho cậu mà ngồi ăn.

Chỉ đáng tiếc nhất là, dường như chị chủ Trần không quá thích ăn kẹo bạc hà mát lạnh ấy, trong chiến đội cũng không có ai thích cả. Kiều Nhất Phàm cũng chẳng ngờ được, ngoại trừ Cao Anh Kiệt, kẹo bạc hà vậy mà lại là vật thứ hai làm cậu nhớ đến chiến đội Vi Thảo.

Người đầu tiên phát hiện điểm này là An Văn Dật.

Khi Kiều Nhất Phàm nhìn que kẹo ngẩn người lần thứ n, An Văn Dật đi ngang qua thuận tiện hỏi một câu: "Em không thích ăn kẹo que sao?"

Kiều Nhất Phàm đáp: "Quá ngọt, không quen ạ."

Bánh Bao từ xa xa tức thì vểnh tai lên: "Vậy tốt quá, có thể cho tui không tui mới cho tiểu đệ La Tập."

Lúc Bánh Bao đang vui vẻ ngậm trong miệng que kẹo cuối cùng, An Văn Dật lại thuận miệng hỏi: "Vậy em thích ăn kẹo gì?"

Kiều Nhất Phàm: "Dạ, kẹo bạc hà ạ." Nhớ lại hũ kẹo mà cậu đã từng độc chiếm ở Vi Thảo một chút, có hơi tiếc nuối. Cậu đi rồi, sau này hũ kẹo kia vẫn sẽ luôn đầy không ai ăn.

Sau đó nữa Trần Quả đi mua đồ ăn vặt về, Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên phát hiện có thêm hũ kẹo bạc hà lớn đầy ắp.

Cậu nghĩ một chút rồi cảm kích nhìn về phía An Văn Dật, An Văn Dật ho nhẹ, đẩy mắt kính: "Đội trưởng bảo anh quan tâm đến đội viên mới nhiều một tí."

Phương Duệ một bên nghe được lập tức bất mãn hướng Diệp Tu càu nhàu: "Vậy sao tui lải nhải về vịt siêu cay với ông nửa ngày mà đến bây giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu!"

Diệp Tu lạnh lùng.jpg: "Cái đồ phế vật cơm gạo có mỗi Vương Kiệt Hi cũng hốt không được không đáng có."

Ngụy Sâm bên cạnh vô cùng đau đớn gật đầu: "Tiểu Kiều so với chú ngoan hơn nhiều."

Tô Mộc Tranh cười ngặt nghẽo.

Vì vậy sau này, bên cạnh máy tính của Kiều Nhất Phàm, luôn có một cái hũ đổ đầy kẹo bạc hà.

Tốt, hiện tại chỉ có mỗi Cao Anh Kiệt làm cho Kiều Nhất Phàm nhớ đến chiến đội cũ.jpg

Sáu.

Sinh nhật Diệp Tu.

Thế nên người ở Hưng Hân để Trần Quả ra ngoài mua sắm, thừa cơ cưỡng ép lôi kéo Diệp Tu mặt như đưa đám giúp cô xách đồ, sau đó tụ tập lại tổ chức hội nghị khẩn cấp.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cứ thế lãng phí mất năm phút Diệp Tu hiếm khi không ở đây.

Không trách được, anh ta bất luận là phương diện nào đều làm cho người ta đau đầu.

Sau đó Ngụy Sâm lên tiếng trước: "Ta nghĩ như thế này, hay là mua cho hắn một gói thuốc rồi hát bài chúc mừng sinh nhật làm hắn cảm động thôi."

Bánh Bao: "Tui thấy được á!"

Tô Mộc Tranh: "Không được, ý tưởng này không sáng tạo gì cả."

Phương Duệ: "Vì sao?"

Tô Mộc Tranh: "Trước kia khi còn ở Gia Thế, mỗi lần sinh nhật anh ấy em đều làm như thế này. Ngoài ra còn thêm một cây pháo nhỏ để dọa ảnh nữa."

Lão Ngụy, Phương Duệ:.......

Kiều Nhất Phàm thử dò xét: "Vậy có ai có ý tưởng mới không....? Chẳng hạn như mỗi người viết một lời chúc, rồi gộp lại đưa cho ảnh?"

Bánh Bao: "Tui thấy được á!"

Tô Mộc Tranh tán thành: "Vậy thì mua một gói thuốc, một tấm thiệp chúc mừng và một cây pháo nhỏ."

Lão Ngụy, Phương Duệ: Này cũng chẳng có sáng tạo gì cả a tỷ tỷ......

Tô Mộc Tranh: Hì hì.jpg

Nói là làm liền, Mạc Phàm lấy một tờ giấy, mặt không đổi sắc trước tiên hạ bút viết một câu.

Đám người bu lại xem thử: Cảm ơn anh thông qua việc liên tục truy sát tôi mà đưa tôi đến Hưng Hân.

Lần này là một sự khởi đầu. Lão Ngụy sắn tay áo lên hùng hùng hổ hổ viết: Cảm ơn lão Diệp thông qua cướp vũ khí bạc khiến lão phu quay về Liên Minh.

An Văn Dật lý trí viết: Cảm ơn đội trưởng thông qua xâm nhập vào công hội tử địch Bá Khí Hùng Đồ kiếm được mục sư là tôi trong hàng trăm người.

Phương Duệ bình thản: Cảm ơn lão Diệp dùng khí công sư làm tui chuyển nghề từ đạo tặc sang.

Bánh Bao hưng phấn: Cảm ơn lão đại nhiều lần chỉ huy em! Cướp BOSS thật rất vui!

La Tập: Cảm ơn đội trưởng trước đây mang em chạy trốn cùng.

Đường Nhu: Cảm ơn đội trưởng trước đây đánh bại em liền mười hai trận, làm em biết đến Vinh Quang.

Kiều Nhất Phàm dở khóc dở cười nhìn tờ giấy, cũng viết: Cảm ơn tiền bối đã cho em nhìn thấy ánh sáng.

Tô Mộc Tranh dùng nét chữ xinh xắn của mình viết phần cuối: Cảm ơn anh, Diệp Tu. Sinh nhật vui vẻ.

Trần Quả sau khi mua sắm về cưỡng chế đẩy Diệp Tu ra sau cũng vụng trộm đến viết một câu: Cảm ơn cậu, đã tập hợp mọi người.

Bảy.

Thật lâu về sau, Kiều Nhất Phàm cũng từng cẩn thận tự hỏi qua, Hưng Hân đến cùng là một tồn tại như thế nào.

Nó bị Đấu Thần - một người không biết sợ hãi dựng lên, tại những năm tháng cùng với Vinh Quang được tôi luyện bởi những trận chiến lớn bé, sau đó khoác lên lớp vỏ từng trải, mang những đứa nhỏ về nhà, xoa dịu những buồn bã và khó chịu. Nó mở hai tay ra, lộ ra lòng bàn tay nhìn như yếu đuối lại hiện lên ánh lửa tách tách vang vọng, mang theo niềm tự hào lớn.

"Sao hả, Vinh Quang chơi rất vui nhỉ?"

"Tiểu tử, theo sát bọn anh nào, đừng có ném."

Cậu muốn tìm một từ khái quát Hưng Hân, tựa như Lam Vũ đối với các tuyển thủ đặc biệt bao dung, Vi Thảo có đội trưởng hết lòng hết dạ, Luân Hồi vô giải Thương Vương, Bá Đồ trước sau như một.

Cậu suy nghĩ rất rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được một từ.

Nó là ngôi sao, để những hài tử lưu lạc ở khắp mọi nơi theo ánh sáng tìm đến.

END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook