Hai mươi chín
Hàn Văn Thanh phụ trách trả lời tin nhắn, ấn định địa điểm gặp nhau tại một tinh cầu du lịch cách đó không xa. Dù vậy, hắn vẫn không hiểu vì sao Diệp Tu phớt lờ sự phản đối của mình, kiên trì muốn gặp Đào Hiên.
Trên đường đi đến bệnh viện, Diệp Tu nói cho Hàn Văn Thanh biết, Đào Hiên đã từng cứu hắn một mạng.
“Vì món nợ ân tình này, tôi phải gặp nha, coi như là lần cuối cùng.”
Nụ cười của Diệp Tu lúc này như chứa đựng những năm tháng mà Hàn Văn Thanh chưa từng trải qua. Lần đầu tiên Hàn Văn Thanh cảm thấy hoang mang, năm đó không ngăn cản mà để Diệp Tu đi xa một mình phải chăng là một quyết định sai lầm.
"Thế nào, vậy thôi đã hối hận rồi?"
Như đọc được suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hàn Văn Thanh, Diệp Tu khoát tay dựa lên ghế salon của xe y như một đại gia, nhướng mày nhìn hắn.
Đôi mắt Hàn Văn Thanh như có ánh sáng lướt qua. Hắn lắc đầu, giọng kiên định: “Không hối hận.” Năm đó cả hai đều có con đường riêng của mình, nếu đã quyết định trước sau như một đi theo con đường đã chọn, thì tuyệt không hối hận.
Diệp Tu cười khẽ, những gì thuộc về quá khứ giống như một mảnh lụa cũ nát trong mắt hắn, bị gió thổi liền bay tán loạn.
Đến bệnh viện, không chỉ có Trương Tân Kiệt chờ bọn hắn, mà còn có Hà Túc Đạo đang không ngừng xoa xoa tay đầy hưng phấn.
"Trời ạ, cậu vậy mà thật sự làm được, thế quái nào mà cậu lại làm được!"
Vừa thấy Diệp Tu bước ra từ xe bay, hắn chạy ngay tới chụp lấy hai tay hắn, nhìn chăm chú như đang nhìn một sinh vật quý hiếm, miệng không ngừng lặp đi lặp lại hai câu này.
Diệp Tu hết sức thành khẩn kể cho hắn nghe, chuyện này í à dễ thôi mà, chỉ cần “roạt” một phát, rồi “chíu” một nhát, cuối cùng “đùng” một cái, xong. Ai ngờ vừa dứt lời liền bị lão Hà càng già càng dẻo dai vỗ vào lưng, một tiếng “bộp” vang lên cực kỳ khớp với loạt từ tượng thanh trước đó.
"Đi thôi, Tổng Tư lệnh đang chờ."
Sau một loạt từ tượng thanh, người giải thoát cho Diệp Tu lại là Trương Tân Kiệt, cậu nhìn thiết bị liên lạc ở cổ tay nhắc nhở.
Diệp Tu vừa dợm bước theo Hàn Văn Thanh đã bị Hà Túc Đạo kéo lại: "Ê, nhóc Hàn, cho ta mượn tên yêu quái này, ta dẫn hắn đi kiểm tra cơ thể toàn diện."
Hàn Văn Thanh do dự, chưa kịp hỏi ý kiến đã thấy Diệp Tu cười híp mắt, vẫy vẫy tay với hắn coi như chào tạm biệt, đành đồng ý lời đề nghị.
Trông theo cho đến khi hai người kia khuất dạng, Diệp Tu mới ung dung lắc lư theo lão Hà đến một phòng thí nghiệm biệt lập ở khu sau.
“Lão già cố chấp ấy sẽ không muốn nhìn cậu và đệ tử đắc ý của lão ở chung một chỗ đâu, cậu đi theo sẽ phải chịu ánh mắt khinh bỉ, dại gì mà phải đưa đầu chịu tội chứ.” Hà Túc Đạo nói lời thấm thía với Diệp Tu.
Ngẫm lại lượng ký ức ít ỏi về Tổng Tư lệnh, Diệp Tu rất tán thành lời của lão Hà. Nhưng hắn không đi không phải vì sợ bị khinh bỉ, chẳng qua là hắn cũng muốn biết, mình rốt cuộc biến thành dạng quái vật gì. Hàng vạn tiếng gào khuấy động đất trời của đàn bọ quái kia, những cơn đau đớn thâm nhập đến tận cốt tủy, những nỗi tuyệt vọng cùng cực như không có lối thoát, từng chút từng chút, như muốn gặm nhấm cả người hắn: máu thịt, xương cốt, thần kinh, bản nguyên…
"Nhóc Diệp? Nhóc Diệp? Nhóc Diệp?"
Hà Túc Đạo phải kêu mấy tiếng mới khiến Diệp Tu hoàn hồn, hắn bình tĩnh đè nén những năng lượng tiêu cực như muốn thoát khỏi thân thể, sau đó cười với Hà Túc Đạo: “Từ mấy tiếng kêu này có thể thấy, xem ra lão Hà ngài vẫn còn khỏe lắm.”
“Bớt xạo sự chút đi.” Hà Túc Đạo thẳng thừng bẻ gãy ý định đánh trống lãng của hắn, “Vừa rồi xảy ra chuyện gì, tinh thần lực tiêu cực đâu ra nhiều vậy?”
Tinh thần lực của Hà Túc Đạo mặc dù không còn nhạy bén như thời còn trẻ, nhưng trong khoảng khắc vừa này, hắn vẫn dễ dàng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp tỏa ra từ một cỗ tinh thần lực tiêu cực, nó như một quân đoàn bóng ma thật lớn gào thét muốn bứt phá ra khỏi cơ thể chàng trai trẻ tuổi này. Trên thực tế, hắn chưa thấy ai có thể gánh vác trên người một lượng tinh thần lực tiêu cực khổng lồ như thế mà vẫn duy trì được sự tỉnh táo, Diệp Tu là người đầu tiên.
“Rốt cuộc, cậu đã làm gì bản thân?”
Hắn lại truy hỏi, Diệp Tu chưa từng nghe qua giọng nói nào đầy nghiêm túc và phẫn nộ như thế.
Thu lại vẻ đùa cợt, Diệp Tu chìa hai tay và trả lời Hà Túc Đạo một cách vô cùng nghiêm túc: “Đúng như ngài đã thấy, tôi đem con bọ ăn hết, chỉ còn một ít chưa tiêu hóa được, nên giữ lại làm lương thực dự trữ. Ngoại trừ cái đó ra không còn bệnh trạng nào khác.”
“Đừng đùa nữa, chuyện như vậy có thể đùa được sao?” Hà Túc Đạo gầm gừ.
"Tôi không đùa." Giọng Diệp Tu có chút bi thương, mình rõ ràng là một người ngay thẳng, vì lẽ gì nói thật chẳng ai tin?
Hà Túc Đạo trừng mắt nhìn Diệp Tu một hồi, mở cửa phòng thí nghiệm rồi đẩy hắn vào trong, hung tợn nói: "Chờ nhét cậu vào trong máy quét, sẽ biết cậu nói đùa hay nói thật!"
Hàn Văn Thanh đang đi đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn sau lưng, Trương Tân Kiệt theo sát phía sau thấy thế hỏi dò: "Có chuyện?"
Hàn Văn Thanh lắc đầu, trong lòng có mấy phần nghi hoặc, hắn dường như nghe thấy Diệp Tu gọi tên mình từ một nơi nào đó xa xôi... Suy nghĩ một chút, hắn mở thiết bị liên lạc gửi cho Hà Túc Đạo một tin nhắn bảo lão đừng quá giày vò người kia, xong mới đi tiếp.
Từ khi Tổng Tư lệnh tỉnh lại, phòng bệnh của hắn liền được chuyển đến một khu nhà riêng biệt có phong cảnh tốt nhất bệnh viện, bao quanh bởi những cây xanh quý hiếm của tinh cầu tổng bộ, chỉ cần mở mắt là nhìn thấy một không gian xanh mát.
Lúc Hàn Văn Thanh đẩy cửa vào, Tổng Tư lệnh vừa ngồi dậy trên giường bệnh, có Tề Lịch ở bên nâng đỡ. Nhìn thấy Hàn Văn Thanh, ánh mắt Tề Lịch chợt sáng lên, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, nhanh chóng tối xuống. Ban đầu, Hàn Văn Thanh muốn tiễn bước gã, gã cũng đã chấp nhận, nhưng sau khi Tổng Tư lệnh tỉnh lại, gã đột nhiên đổi ý, một hai đòi ở lại chăm sóc. Hàn Văn Thanh cảm thấy chăm sóc người bệnh là việc một người bình thường cũng làm được, huống chi đây là chú của gã, xét theo một góc độ nào đó, rõ ràng không ai hợp hơn, nên đồng ý cho gã ở lại.
Tổng Tư lệnh có chút hận rèn sắt không thành thép mà lườm Tề Lịch, sau đó vừa giục Hàn Văn Thanh vào vừa bảo gã đi pha trà.
"Không cần, nói xong chúng tôi đi ngay."
Hàn Văn Thanh đưa tay ngăn gã lại, giọng có chút lãnh đạm, vai Tề Lịch run lên, trông có hơi luống cuống.
Tổng Tư lệnh không thể không lên tiếng giải vây: "Tiểu Tề ra ngoài trước đi, ta và Hàn Thiếu tướng có chuyện cần nói."
Tề Lịch gật đầu, rối rắm hoang mang đi ra ngoài, may là gã vẫn nhớ đóng cửa trước khi đi ra.
Tổng Tư lệnh nhìn gã rời đi cười khổ một tiếng, quay sang Hàn Văn Thanh: “Cũng khó trách ngươi chướng mắt, dạng này sao có thể so được Diệp Thu với tư chất ngút trời, hay là bây giờ ta nên gọi là Diệp Tu?”
Tổng Tư lệnh thở dài, tiếp tục nói: “Rơi vào hang ổ bọ quái vẫn có thể dựa vào chính sức mình bò ra ngoài, ngay cả khi ta thực lòng không ưa hắn, cũng không thể không khen hắn một câu “Làm rất tốt”. Được rồi, việc của bọn trẻ các ngươita không quản, chuyện của Tề Lịch… coi như ta chưa từng nói gì.”
Hàn Văn Thanh trầm mặc một chút rồi đáp: "Cám ơn."
“Loại chuyện nhỏ này không cần nhắc nữa.” Tổng Tư lệnh phất phất tay, trực tiếp lướt qua, "Nói cho ta nghe về tình hình chiến sự ngoài kia một chút, như thế nào rồi?"
Tổng Tư lệnh mặc dù đã tỉnh lại, nhưng vì thời gian hôn mê quá dài, cơ thể lại không bằng người trẻ tuổi, phải dưỡng khá lâu mới có thể miễn cưỡng xuống giường. Hàn Văn Thanh vì muốn để cho hắn tĩnh dưỡng, từ bấy đến nay vẫn nghiêm cấm bất kỳ ai nói về tình hình bên ngoài. Gần đây nhận thấy việc hồi phục khá ổn, nên để Trương Tân Kiệt tiết lộ, nhờ vậy hắn mới biết được ít nhiều.
Nhưng lượng thông tin ít ỏi sao có thể đủ với Tổng Tư lệnh, vậy mà hắn có thể nhẫn nhịn một thời gian dài mới gọi Hàn Văn Thanh đến. Người khác truyền tin nói chung sẽ bị hạn chế ít nhiều, từ chính miệng Hàn Văn Thanh, mới rõ được điểm trọng yếu.
Hàn Văn Thanh cẩn thận quan sát sắc mặt Tổng Tư lệnh, lại thấy Trương Tân Kiệt khẽ gật đầu, lúc này mới đem thế cục trước mắt thong thả trình bày.
Tổng Tư lệnh lắng nghe hết sức chăm chú, thỉnh thoảng ngắt lời Hàn Văn Thanh hỏi thêm vài ý, khi có được câu trả lời rõ ràng mới ra hiệu nói tiếp. Hàn Văn Thanh bắt đầu bằng chuyện về trứng bọ, trước mắt vẫn chưa có biện pháp giải quyết vấn đề này. Cũng không phải hắn không muốn đứng ra vạch trần sự việc thuốc có chứa trứng bọ. Vấn đề là, khi tìm đến những người đã sử dụng lại hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ sự tồn tại nào của ấu trùng trong cơ thể, cứ như là chỉ trong một đêm, tất cả ấu trùng tự nhiên biến mất không để lại tăm tích. Dưới tình huống như thế, dù là Tổng Tư lệnh đứng ra nói cũng vô dụng. Thành ra những gì Hàn Văn Thanh có thể làm chỉ là hạn chế sự lưu hành của loại thuốc này trong tinh khu Bá Đồ, tuy nhiên, vẫn không thể ngăn được rất nhiều người đi đến tinh khu khác để mua.
"Ấu trùng trong thân thể Tề Lịch làm sao bị phát hiện?"
"Diệp Tu ngửi thấy mùi từ cơ thể cậu ấy. Nhưng Diệp Tu không ngửi thấy mùi này trên những người khác.” Hàn Văn Thanh dừng lại một chút, mở ra một vài biểu đồ chiếu lên cho Tổng Tư lệnh xem, “Theo phỏng đoán của bác sĩ Hà, có lẽ có nhiều chủng loại. Bọ ký sinh ở đẳng cấp càng cao, tần số dao động càng mạnh nên càng dễ bị phát hiện khi chúng xâm nhập vào cơ thể người. Nếu là đẳng cấp thấp, sẽ bị tần số dao động của bản thể người đó che lấp, nhờ đó mà khó bị phát hiện hơn.”
“Nói cách khác, dù có bất kỳ biến động trong tương lai, đối với những người này mà nói cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều?” Tổng Tư lệnh truy hỏi.
Hàn Văn Thanh than nhẹ: “Trong đàn bọ quái, nguyện vọng của Bọ Chúa cao hơn hết thảy, cho nên… nếu chúng không hành động, không ai có thể đoán được chuyện gì sẽ phát sinh trong tương lai.”
Tổng Tư lệnh trầm mặc, hồi lâu không lên tiếng. Hàn Văn Thanh thấy thế liền kết thúc chủ đề này, chuyển sang nói về trận chiến giữa Thượng tướng và Chánh án.
“…Hạm đội Tinh Vệ bị đánh tan tác, nhưng dưới tay Thượng tướng vẫn còn hai hạm đội hoàn chỉnh, những hạm đội tinh khu đồng hành cũng không bị ảnh hưởng lớn, trận chiến này xem ra còn kéo dài.”
Tổng Tư lệnh xoa xoa mu bàn tay khô gầy của mình, qua hơn một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh: “Ngươi không thấy hiện tại có chỗ nào không đúng sao?”
Hàn Văn Thanh chiếu lên bản đồ bày binh bố trận của Chánh án, chỉ vào cái tên Gia Thế rồi nói: “Chánh án quá ỷ lại vào Gia Thế, thậm chí điều cả hạm đội trực thuộc đi bao vây tấn công bên ngoài còn Gia Thế thì giữ lại để trấn thủ căn cứ. Một khi Gia Thế trở mặt thì chính là bắt rùa trong hũ.”
Tổng Tư lệnh gật gù: "Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng chờ đón khả năng này."
"Vâng."
Lúc Diệp Tu đi ra từ máy móc, Hà Túc Đạo đang cầm báo cáo kiểm tra, chăm chú nhìn hắn với bộ dáng như nhìn thấy quái vật.
“Xem ra kết quả không tệ.” Hắn cầm báo cáo, ánh mắt lướt qua mấy số liệu mấu chốt, quả nhiên các chỉ số đều tăng mạnh.
Hà Túc Đạo lắc đầu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Số liệu này tuyệt đối không phải là số liệu mà con người có thể đạt tới.”
Diệp Tu khẽ cười một tiếng, hướng về Hà Túc Đạo đưa ngón trỏ lên: “Tôi dạng này đã không thể được coi là con người.” Chỉ nhìn thấy dưới làn da có sự chuyển động tinh vi, bỗng nhiên từ đó rách ra, không có máu chảy, chỉ có những sợi màu bạc đếm không hết đang quấn cuộn cùng máu thịt, sáng rõ lên dưới ánh đèn.”
Hà Túc Đạo lập tức hoảng sợ: "Đó là cái quái gì vậy?"
Diệp Tu vô vị nhún vai: "Xúc tu bọ quái tích hợp thần lực."
"Tích hợp thần lực... Khó trách máy móc phát hiện một cỗ năng lượng khổng lồ trong cơ thể cậu nhưng không truy được nguồn gốc…” Hà Túc Đạo lầm bầm, rồi như nghĩ tới điều gì mà tóm lấy Diệp Tu, “Trong cơ thể cậu có sinh ra kháng thể? Loại kháng thể có thể trực tiếp giết chết con bọ bên trong!”
“Hẳn là không, việc tôi làm là ép con bọ quái dung hợp với mình, biến nó thành một phần của cơ thể, chứ không phải giết chết nó.”
Diệp Tu nói với vẻ mặt đầy tiếc nuối. Hắn từng nghe Hàn Văn Thanh nói qua, sau khi hết hi vọng về việc tìm ra lũ bọ, Hà Túc Đạo bắt đầu nghiên cứu biện pháp trực tiếp giết chết bọ ký sinh trong cơ thể người. Chỉ là cho tới tận bây giờ, vẫn chưa có kết quả nào khả thi.
Sự thất vọng lập tức phủ đầy mặt Hà Túc Đạo, hắn thở dài hết lần này đến lần khác, mãi sau đành căn dặn Diệp Tu: “Việc thân thể cậu bị biến đổi đến dạng này, tốt nhất đừng nói với ai, kể cả Thiếu tướng, nếu không cậu sẽ bị xem là quái vật.”
Diệp Tu cười cười: “Không được, nếu không nói thì làm sao có thể khiến mặt lão Hàn biến sắc, như vậy tôi chịu đau đớn còn có ý nghĩa gì.”
"Cậu thật đúng là..." Hà Túc Đạo lắc đầu, "Được rồi ta mặc kệ, các cậu cứ tự đi mà giày vò lẫn nhau."
Từ phòng thí nghiệm của Hà Túc Đạo đi ra, hắn đã thấy Hàn Văn Thanh chờ ở bên ngoài, đứng đằng kia như một lưỡi đao tràn đầy sát khí sắp tuốt ra khỏi vỏ. Diệp Tu ung dung chậm rãi đi tới, gọi một tiếng lão Hàn.
Hàn Văn Thanh nghe được quay người lại, quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần rồi hỏi: "Kết quả thế nào?"
"Nhìn theo hướng tích cực, tôi mạnh lên." Diệp Tu cố ý dừng một chút mới tiếp tục nói, "Nhìn theo hướng tiêu cực, tôi biến thành một con quái vật cần được đưa vào phòng thí nghiệm nghiên cứu."
Hàn Văn Thanh gật đầu, như chẳng hề nghe thấy câu nói sau của hắn, chỉ buông một câu: "Rất tốt." Sau đó không nói gì thêm.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Hàn Văn Thanh hỏi Diệp Tu: "Hôm nay có phải cậu thầm gọi tên tôi trong lòng không?"
"Suy nghĩ nhiều."
"Vậy trước kia có từng?"
"Không có."
"... Được rồi, cậu ngủ đi."
Sau đó tiếng hít thở đều đều của Diệp Tu truyền vào tai Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh bất đắc dĩ thở dài, cũng nằm ngủ theo.
Sự trở về của Diệp Tu giúp lượng công việc của Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt giảm xuống trông thấy. Thời gian này cũng không xảy ra chuyện gì lớn, Thượng tướng và Chánh án rơi vào thế giằng co, phát ngôn viên của hai bên mỗi ngày đều khẩu chiến qua truyền thông, súng thật kiếm thật thì lại không thấy, nhìn qua giống như đang ngấm ngầm chuẩn bị cho một hành động lớn.
Cuộc chiến lại phát sinh biến hóa, vào một buổi sớm mai hoa tuyết tung bay.
Ba hạm đội chủ lực của Chánh án, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, bất ngờ tấn công hạm đội Tinh Chiếu, đánh cho Thượng tướng không kịp trở tay, tiếp theo đó… tiếp theo đó Gia Thế trở mặt, Chánh án bị bắt ngay tại nhà.
Cùng lúc đó, Diệp Tu đang bước xuống một tàu chở khách, đi đến địa điểm đã hẹn với Đào Hiên.
tbc
Trở về mục lục.