Hoàn [Ngụy Sâm - Lư Hãn Văn] Tôi nghe nói, anh ấy vẫn cô đơn một mình

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Tác giả: Nhan Vị Thần.
Nhân vật chính
: Ngụy Sâm - Lư Hãn Văn
Cv:
张佳乐头上的小花儿
Editor:
ButNgonPhi


Tôi nghe nói, anh ấy vẫn cô đơn một mình




Chạng vạng ở biển Hạ Môn




※​

Sau khi trưởng thành, tôi đi qua rất nhiều nơi.​

Trên đường đi, có rất nhiều lần tôi nhớ đến một mùa đông ẩm lạnh nào đó, khi ánh nắng mệt mỏi đã đi nghỉ, thế gian hoàn toàn yên tĩnh, có một bóng người cao cao đi trước mặt tôi, lúc qua đường sẽ quay lại siết chặt tay dắt tôi đi.​

Có lẽ trong lòng tôi, đó là một câu chuyện không hoàn chỉnh.​


※​

Lần đầu tiên Ngụy Sâm nhìn thấy cậu nhóc mười tuổi Lư Hãn Văn là một ngày cuối đông có không khí lạnh đột ngột. Phố phường dường như chưa tỉnh lại từ cơn quạnh quẽ, băng qua mấy con phố cũng không thấy nhà nào mở hàng quán gì.​

Lư Hãn Văn bị hai người Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu kẹp song song dắt đến cửa nhà hắn, Ngụy Sâm còn chưa kịp mở miệng hỏi đây là ai đã bị câu thằng nhóc con hét lên: “Ông ơi! Chúc mừng năm mới!!” dọa cho suýt nữa tắc cơ tim.​

Ngụy Sâm dựa cửa bình ổn lại, liếc mắt khinh thường Hoàng Thiếu Thiên đang đứng ngoài cửa cười hớn hở, hỏi: “Cuối năm rồi, lại bày trò gì đấy?”​

“Đã lâu không gặp, Ngụy đội! Chúc mừng năm mới! Đây là đứa nhóc nhỏ nhất trong trại huấn luyện chúng ta, tuy tui cũng rất thích nhóc ấy, nhưng nhỏ như này đã bị ba mẹ trẻ fan Lam Vũ ném cho tui thì tui cũng sợ lắm …” Hoàng Thiếu Thiên cứ mở miệng ra là nói không dứt được, Ngụy Sâm vội vàng ngắt lời, quay sang hỏi Dụ Văn Châu nãy giờ vẫn mỉm cười lễ phép đứng một bên.​

“Thiếu Thiên, dừng dừng dừng!! Văn Châu, có chuyện gì xảy ra thế?”​

“Ơ! Kệ tui nói!!”, Hoàng Thiếu Thiên lại định nói liên hồi thì ngay lập tức thấy hai vị đội trưởng quay ra nhìn mình, một ánh mắt cuồng bá khốc huyễn duệ, một ánh mắt ôn nhu như nước . . . làm người ta cực kỳ sợ hãi.​

“Là thế này, ba mẹ Hãn Văn đi nghỉ ở nước ngoài với cơ quan rồi, em với Thiếu Thiên còn có việc phải đến trụ sở Liên minh, không tiện dẫn theo em nhỏ, hai ngày này không biết có thể làm phiền Ngụy đội, gửi nhóc ấy ở đây không?” Dụ Văn Châu nói chuyện rất bình tĩnh, nụ cười bên môi cũng lịch sự hoàn hảo.​

Kết quả là sau khi chiêu đãi chính phó đội trưởng đương nhiệm Lam Vũ một bữa cơm trưa, Ngụy Sâm dắt tay Tiểu Lư Hãn Văn tiễn hai người ra cửa. Sau khi trở về phòng, Ngụy Sâm mới mở hành lý của đứa nhỏ ra, chỉ có mấy bộ quần áo để thay, một quyển sổ nhỏ ghi số điện thoại liên lạc và thẻ tài khoản Vinh Quang.​

“Nhóc, lại đây.” Ngụy Sâm ngoắc ngoắc tay với Lư Hãn Văn đang ngồi trên sofa xem tiểu phẩm hài rồi cười khanh khách.​

“Cháu đến đây, ông ơi!” Lư Hãn Văn vui vẻ bật dậy, không đi dép trong nhà mà để trần bàn trân trắng trẻo non nớt chạy lũn cũn tới, làm Ngụy Sâm nhìn mà xót hết cả ruột.​

“Tiểu tổ tông của ta ơi . . . Như thế lạnh lắm, phải đi giày vào.” Ngụy Sâm ôm đứa nhỏ vào trong ngực, nói với cậu.​

“Không đâu!” Lữ Hãn Văn hai mắt cong cong.​

“Nói, ai dạy nhóc gọi anh là ông?” Ngụy Sâm nhíu mày.​

“Hoàng Thiếu Thiên!” Lư Hãn Văn trả lời cực kỳ rõ ràng.​

Ngụy Sâm vui vẻ: “Gọi không biết lớn nhỏ như vậy, không sợ bị hắn đánh sao?”​

Lư Hãn Văn lắc lắc đầu: “Đã có đội trưởng bảo vệ cháu rồi.”​

“Quỷ con!” Ngụy Sâm ôm cậu về phòng khách, thả cậu xuống sofa, sau đó ngồi xổm xuống để nhìn thẳng vào cậu, nói: “Thế nhóc biết anh là ai không mà đã dám ở lại đây?”​

Lư Hãn Văn ngẩng lên, gật đầu: “Cháu biết, ông là đội trưởng đầu tiên của Lam Vũ mà, là người tạo ra Sách Khắc Tát Nhĩ!! Siêu đẹp trai!”​

“Đương . . . “ Chữ ‘nhiên’ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Ngụy Sâm đã bị những lời Lư Hãn Văn nói làm cho nghẹn lời:​

“Mặt Sách Khắc Tát Nhĩ là gương mặt thuật sĩ đẹp trai nhất cháu từng thấy đó, đội trưởng cũng đẹp trai nhất Lam Vũ luôn!”​

Sao Ngụy Sâm cứ có cảm giác hai mắt Lư Hãn Văn bắn bắn ra hai trái tim nhỏ rung rinh!!​

Hừ, một gương mặt hệ thống tạo có đẹp trai mấy thì cũng đâu thể hơn lão Ngụy ta năm đó phong hoa tuyệt đại, anh tư mạnh mẽ, đẹp trai bức người . . . Không không không, giờ vẫn đẹp trai!​

“Nên nhóc thích thuật sĩ hả?”​

Lư Hãn Văn chống nạnh lườm hắn: “Cháu còn phải làm đệ nhất Kiếm Thánh! Chắc chắn là ngầu hơn Hoàng Thiếu Thiên.”​

Ngụy Sâm nhếch môi: “Vậy chúc nhóc sớm ngày chụp chết con sóng trước đó trên bờ cát luôn đi!”​

“Có nghĩa là gì ạ?” Tiểu Lư Hãn Văn khó hiểu.​

“Không có gì. Giờ nhóc thích ăn cái gì?”​

“Cháu không kén ăn!” Hai mắt cậu nhóc sáng long lanh, sáng như hai vì sao nhỏ lấp lánh, “Có phải cháu rất ngoan không?”​

Ngụy Sâm cười cười, xoa đầu cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng mà tình cảm, giống như nhìn một thứ gì đó. Nhưng ánh mắt ấy không kéo dài quá lâu, Ngụy Sâm đã đứng lên rời đi.​

Khi đó Lư Hãn Văn không hiểu, nhưng nhiều năm sau này khi cậu hồi tưởng lại những ký ức mơ hồ của thời thơ ấu, nghĩ đến ánh mắt ấy của Ngụy Sâm . . . có lẽ khi đó thứ anh ấy nhìn không phải mình mà là nhìn thời gian và tuổi trẻ đã một đi không trở lại của bản thân.​

Cậu chuẩn bị bắt đầu, còn người kia từ sớm đã vội vàng kết thúc.​

Cho dù giấc mơ kia tưởng như đã quên đi, người ấy thỉnh thoảng sẽ nhớ lại.​

Có lẽ là vì . . . vẫn còn yêu.​



Lư Hãn Văn ngoan ngoãn ngồi sofa xem mấy chương trình chào xuân, không biết cậu xem có hiểu không nhưng cuối cùng lại ngủ quên mất, đến lúc tỉnh lại đã thấy trên người mình đắp một cái chăn nhỏ, mà trong phòng thơm lừng mùi đồ ăn.​

Ngụy Sâm mới dọn bát đũa ra, quay lại đã thấy cậu nhóc nằm ngoài trên sofa nhìn hắn.​

“Đi rửa tay đi rồi đến ăn . . . À, nhớ đi dép vào, sàn lát gạch men sứ, lạnh lắm.”​

Lư Hãn Văn đáp dạ rồi nhảy chân sáo vào phòng tắm rửa tay. Chờ đến khi cậu quay lại phòng ăn, Ngụy Sâm mới bưng một nồi canh từ trong bếp ra, thơm phức cả bầu không khí, Lư Hãn Văn khịt khịt mũi.​

Đồ ăn không nhiều, nửa con vịt Khương nấu, một đĩa tôm sú hấp muối chấm tương hành gừng, một đĩa rau muống xào và một đĩa chả ngũ sắc cắt miếng. Thật ra cũng chỉ có tôm, rau xanh và canh là do Ngụy Sâm tự nấu, nhưng bày trên bàn thế này trông có vẻ thịnh soạn hơn rất nhiều.​

Người Hạ Môn có thói quen uống một bát canh trước khi ăn cơm. Nồi canh hôm nay là xương sườn ninh với ngô, vừa mở vùng nồi, mùi sườn non ninh với ngô ngọt đã tràn ra khắp phòng. Ngụy Sâm múc cho đứa nhỏ một chén, Lư Hãn Văn cầm muôi lên thổi thổi rồi mới uống, vừa nuốt xuống ngụm đầu tiên đã nhìn Ngụy Sâm với ánh mắt sùng bài.​

“Ăn đi, ăn đi!!”​

Ngụy Sâm vui vẻ hưởng thụ, tay lại tiếp tục lột vỏ tôm, chấm nước tương, đưa trực tiếp đến bên miệng Lư Hãn Văn.​

Lư Hãn Văn không hề khách sáo, ngoạm một miếng.​

Ngụy Sâm nhìn đứa nhỏ phồng mồm nhai liền muốn trêu trẻ nhỏ, nhưng vừa đưa tay ra thấy tay còn dính nước thì từ bỏ, tiếp tục đại nghiệp bóc tôm nuôi trẻ.​

Sau khi Lư Hãn Văn ăn uống no nê, Ngụy Sâm lúc này mới chậm rãi bật lò vi sóng, hâm nóng một bát rượu gạo mà nhà hàng xóm người Khách Gia ủ, nhắm với mấy miếng vịt Khương còn thừa lại.​

“Ngon lắm ạ?” Lư Hãn Văn tròn mắt hiếu kỳ, nghiêng đầu nhìn.​

“Lớn rồi mới uống được,” Ngụy Sâm híp mắt, lấy đôi đũa Lư Hãn Văn dùng dở chấm chút rượu trong chén, đưa cho cậu: “Tết rồi, cho nhóc thử một ít vậy!”​

Lư Hãn Văn lè lưỡi ra nếm thử, “Ơ? Là lạ!!” Hơi cay, lại hơi đắng, nhưng cũng lẫn chút ngọt, thật là một mùi vị kỳ quái.​

“Rượu ngon nhỉ? Người ta tự ủ đấy. Chờ bao giờ nhóc lớn sẽ biết mùi vị có ngon hay không?” Ngụy Sâm cười.​

“Vâng . . .” Lư Hãn Văn chưa hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.​

Ngụy Sâm ngồi trên bàn ăn, nhấm nháp chén rượu của mình, nhìn đứa nhỏ ôm máy tính của hắn làm ổ trên tấm thảm trước sofa, thành thạo quét thẻ đăng nhập Vinh Quang. Âm hiệu ồn ào làm phòng hắn không còn yên tĩnh đến mức rợn người nữa, đột nhiên dâng trào một loại cảm xúc quen thuộc - cảm xúc khi hồi đó hắn thua Dụ Văn Châu.​

eSport . . . tuổi thọ eSport của hắn thực sự quá ngắn.​

Hắn đã không còn nhớ cảm giác căng thẳng, hưng phấn và kích động khi thức thâu đêm suốt sáng xem clip để lập phương án tác chiến thi đấu khi đó nữa. Tư vị của thắng lợi, tư vị của bại trận, Ngụy Sâm có lẽ đã nếm trải rất nhiều, nhưng thực sự chưa đủ.​

Rõ ràng chỉ là một cái game thôi mà?​

. . . Chỉ là một cái game.​

Ngụy Sâm nhấp nốt ngụm rượu sau cùng, mỉm cười, cũng không nói gì.​




Đến tối, Lư Hãn Văn phải đi tắm, sau khi hướng dẫn cách dùng máy nước nóng và chỗ để các loại dầu gội sữa tắm cho cậu, xác nhận cậu nhóc có thể tự lo liệu, Ngụy Sâm mới quay lại phòng khách, ngồi trên thảm nghịch chiếc notebook trên bàn trả, chăm nom một chú kiếm khách theo lời nhờ vả của Lư Hãn Văn​

Tên là Lưu Vân, còn mấy level nữa mới mãn cấp, nhưng trang bị không tệ. Vũ khí là một thanh kiếm quang giống Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên, làm Ngụy Sâm không khỏi nhíu mày:​

“Học ai không học, đi học cái gì của Hoàng Thiếu Thiên đây?”​

Trong danh sách bạn tốt là một dãy các nhân vật quen thuộc của Lam Vũ, còn có một vài nhân vật của công hội Lam Khê Các, Ngụy Sâm đoán là bạn ở trại huấn luyện. Lư Hãn Văn mới mười tuổi đã bắt đầu chơi game, thật là hậu sinh khả úy, bọn trẻ bây giờ càng ngày càng giỏi. Nhớ lại lúc Ngụy Sâm hắn mười tuổi, hẳn là còn bắt sâu bỏ vào hộp bút bạn cùng bàng, cắt bím tóc của nữ sinh bàn trước, tan học thì đi chọc xăm xe giáo viên, những năm tháng đó, máy vi tính cồng kềnh đến khó tin, tiệm net đâu đã mọc lên nhan nhản như bây giờ.​

Thời đại khác nhau, dẫn đến trưởng thành và kỳ ngộ khác nhau.​

Không có gì không công bằng cả.​

“Tinh”, trên màn hình đột nhiên có tin nhắn đến.​

Không biết là tiểu đội trưởng nào trong mấy công hội của Lam Khê Các gửi lời mời tổ đội đến, Ngụy Sâm nhìn thời gian, nhớ không lầm là thời điểm boss Viêm Nữ Vu Tạp Tu ở Rừng Rậm Bùng Cháy spawn.​

Ngụy Sâm click vào đồng ý, sau đó khiển Lưu Vân vào đội, nếu nhìn cơ cấu nghề nghiệp trong đội . . có lẽ là đội DPS nhỉ? Toàn nghề gây sát thương mà, chuyên đi cào máu rồi.​

Cướp Boss dã ngoại mỗi tuần là dịp các công hội lớn quần tụ cấu xé nhau, Ngụy Sâm trước đây gây sự không ít, nhưng giờ . . . ôi, hắn đang cầm tiểu kiếm khách thuần lương của đồ tôn nhà mình cơ mà.​

Đến lúc Lư Hãn Văn thay đồ ngủ từ phòng tắm nhanh nhẹn đi ra, đã thấy từ phòng khách vọng ra tiếng bàn phím lách cách và giọng nói sang sảng của Ngụy Sâm thỉnh thoảng lại: “Thuật sĩ đần độn này, chọn vị trí kiểu clgt? Khống trận mà chạy đến đâm đầu vào chỗ chết à?” “Đẹt, muốn OT à? Ổn định ổn định!”, “Đứa nào chỉ huy thế, Vi Thảo nó cướp thù hận đi rồi kìa!” May mà Ngụy Sâm đã tắt mic của Lưu Vân từ sớm.​

Lư Hãn Văn đứng một bên nhìn Ngụy Sâm miệng lưỡi hùng hổ, cuối cùng cũng đem đội trưởng đầu tiên của Lam Vũ thua mất mặt giải nghệ trong lời đồn nhập lại với người đàn ông đối diện mình.​

Cậu cũng không quấy rầy người ta, chỉ vòng ra sofa phía sau ngồi xuống, hai tay chống cằm, nhìn Ngụy Sâm đánh boss dã ngoại. Lưu Vân di chuyển vòng vèo, nào có tả xung hữu đột như chính cậu – không, phải nói là cắt ngang bá khí, kỹ năng thì siêu chuẩn, nhưng tốc độ tay chỉ thường thường thôi, không nghịch thiên như Hoàng Thiếu Thiên.​

Không biết có phải bên Lam Khê Các đổi chỉ huy không, cuối cùng Lam Khê Các cũng chiếm lại thế cuộc, một tiểu đội kỵ sĩ cùng mở Gầm Rú đoạt lại thù hận về, DPS bên này cũng rất cố gắng, thuật sĩ kết hợp với vú em, Ngụy Sâm cũng không phải chửi nhiều nữa.​

Lưu Vân chưa mãn cấp, lại còn là nghề mặc giáp nhẹ, thanh máu trượt rất nhanh, nhưng Ngụy Sâm di chuyển rất zâm, luôn ở trong phạm vi phóng kỹ năng của vú em, khống chế dây máu cực tốt, làm Lư Hãn Văn phía sau nhìn đến sững sờ chăm chú.​

Ngụy Sâm không biết có chuyện gì xảy ra lại đột nhiên rời khỏi cuộc chiến, nhích sang phải ba ô, mở Đâm Liên Chớp với rừng cây, đẩy lùi một cháu ninja núp lùm nãy giờ của Vi Thảo. Sau đó hắn lập tức Rút Đao Trảm, kỹ năng tốc độ siêu nhanh, xoạt kiếm khí chém mẻ một đoạn máu lớn của đối phương, chưa kể hiệu ứng hất văng cũng đẩy địch ra xa, cuồng kiếm sĩ của Lam Khê Các bên cạnh cũng vội phóng chiêu đến, dí đối thủ xuống dất. Ngụy Sâm cũng không thể không bỏ đá xuống giếng, tặng một cái Tiên Nhân Chỉ Lộ cho đối phương, thêm hiệu ứng đông cứng, chỉ sau hai ba lần, chú bé ninja đành phải cho đại ca cuồng kiếm chém chết.​

Lư Hãn Văn thấy cành này, lạnh đến không nói nên lời: “Lão đội, tâm ông bẩn thế . . . !”​

“Ngại ghê ngại ghê, với đồng chí thì đối xử như mùa xuân ấm áp, với địch nhân thì đối xử như màu đông lạnh giá, lão phu giờ khắc nào cũng ghi nhớ lời dạy dỗ của Đảng ta mà . . .“ Ngụy Sâm bắt đầu nói hươu nói vượn.​

Cuối cùng Lam Khê Các cũng giết thành công Viên Nữ Tu Tạp Tư, rơi được vật liệu hiếm và trang bị gì thì Ngụy Sâm cũng không quan tâm lắm, chỉ biết sau đó tài khoản game có thêm một khoản “tiền lương” không ít không nhiều. Mà trên kênh đội ngũ, giữa niềm vui khôn xiết đột nhiên có một tiểu đội trưởng nói: “Hôm nay hình như Lưu Vân khang khác nhỉ?”, nhưng nhanh chóng bị spam trôi đi, không ai để tâm, Ngụy Sâm lại càng không chú ý tới.​

Hắn chính thức lôi kéo Lư Hãn Văn huấn luyện theo chuẩn, giống như năm đó dạy dỗ Hoàng Thiếu Thiên vậy. Hết cách, ai mượn lão già hắn không tự chủ được trước những đứa trẻ, sẽ dành những điều tốt nhất cho bọn trẻ, dạy dỗ chúng, để chúng bay cao hơn mình.​

Kỷ lục sàn đấu của Lưu Vân hoàn toàn nói lên rằng cậu bạn nhỏ Lư Hãn Văn là người theo trường phái PvP điển hình. Ngụy Sâm về phòng mình, mở Nghênh Phong Bố Trận lên sàn đấu với Lưu Vân. Cậu bạn nhỏ vẫn còn non nớt, chú bé kiếm khách bị tay thuật sĩ già zâm đánh chết.​

Sau đó Ngụy Sâm dẫn bạn nhỏ Lư vào vài đội ramdom cày phó bản, dạy hắn cày điểm kỹ năng, đánh cả buổi tối đến hơn 11 giờ, không biết dây thần kinh nào của Ngụy Sâm khiến hắn cuối cùng sực nhận ra Lư Hãn Văn giờ này hẳn là nên đi ngủ rồi, vì thế tự mình làm gương, thoát game, kêu bạn nhỏ chuẩn bị đi ngủ.​

Lư Hãn Văn bĩu môi, dỗi: “Ghét quá, mọi người còn đánh được đến hôm sau, đến lượt cháu lại không được . . . Bắt nạt trẻ con . . .”​

Ngụy Sâm dở khóc dở cười, đắp chăn cho cậu nhóc, lại xoa đầu cậu, nói: “Tiểu Lư à, không ngủ sớm thì không cao được đâu, lúc lão phu mười tuổi còn cao hơn nhóc nửa cái đầu lận!”​

“Hừ!” Lư Hãn Văn ghét nhất là người khác nói đến chuyện chiều cao, giận dỗi quay đi, kéo chăn che kín người, không thèm để ý đến người khác nữa.​

Ngụy Sâm cũng cười, “Vẫn là trẻ con mà . . .” Sau đó hắn tắt đèn ngủ, sửa lại chăn cho cậu nhóc rồi đóng cửa ra ngoài.​

Lư Hãn Văn dù sao cũng còn nhỏ tuổi, không bao lâu sau đã ngủ mất. Ngụy Sâm quay về phòng ngủ chính của mình, run rẩy lấy ra bao thuốc lá, rít một hơi thuốc sảng khoái, nhịn sắp điên người rồi!​

“Haiz, quả thật là sướng hơn tiên . . . !” Hắn híp mắt, tay vẫn cầm điếu thuốc, quay lại máy vi tính trước mặt, khỏi động máy, quẹt thẻ, đăng nhập một mạch. Hắn click click chuột, đến chỗ hẹn thằng em ở cửa phó bản, nào ngờ vừa đến nơi đã thấy bên cạnh có một bóng người quen thuộc.​

Hắn mặc chiến giáp, đứng giữa trời gió thổi, cầm trong tay một cây trường mâu lớn màu đỏ sậm, trên đỉnh đầu là một cái tên vô cùng quen thuộc.​

Số lần Ngụy Sâm thua hắn vượt xa số lần hắn từng thắng.​

. . . Nhất Diệp Chi Thu.​

Nhưng Ngụy Sâm cũng không để ý tới nữa, chỉ tiếp tục điều khiển nhân vật của mình chạy lùi về phía sau.​

Giống như bỏ lại một thứ đồ quý giá hắn vô cùng lưu luyến, trong lòng vẫn không dứt khoát, động tác trên tay lại cực nhanh.​




Lúc Ngụy Sâm vứt bao thuốc đi, ngoài trời đã chuyển sang màu sáng xen lẫn những vệt ửng hồng, hẳn mở cửa sổ thông khí, đổ tàn thuốc trong gạt tàn đi, rồi vào bếp ninh một nồi cháo khoai lang, sau đó súc miệng đi ngủ.​

Ngụy Sâm cảm thấy giấc ngủ này không hề an ổn, mỗi một cái lật người đều làm hắn có cảm giác như mình tỉnh ngủ đến nơi rồi.​

Có lẽ đến khoảng 9 rưỡi sáng, Lư Hãn Văn đã làm vệ sinh buổi sáng xong xuôi rốt cuộc cũng không thể xem thời sự nổi nữa, cậu chạy đến gõ cửa phòng Ngụy Sâm. Trong bếp vẫn luôn có mùi thức ăn rất thơm phảng phất, nhưng cậu biết không biết dùng nồi cơm điện, cũng không định tự tiện nghịch đồ của người khác khi người ta vắng mặt.​

Đến gần 10 giờ, Lư Hãn Văn cuối cùng không nhịn được nữa, mở cửa phòng Ngụy Sâm, đi vào mất bước là nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của Ngụy Sâm cuộn mình làm ổ trong chăn, rèm cửa sổ đóng kín, cả phòng tối om. Tiểu Lư Hãn Văn đầu tiên kéo rèm cho ánh mặt trời vào phòng, sau đó nhoài lên giường Ngụy Sâm, chọc chọc mặt hắn.​

A, ngứa quá, đây là râu mới cạo nè.​

“Ông ông ông ông ông ông ông ông ơi, dậy đi, dậy đi ạ.”​

Ngụy Sâm hất bàn tay đang chọc chọc trên mặt hắn ra, trở mình ngủ tiếp. Lư Hãn Văn không bỏ cuộc, chồm sang bên Ngụy Sâm vừa quay người, tiếp tục gọi hắn: “Dậy đi dậy đi ông, cháu đói quá.”​

“Ahhhh . . . Nhóc yên tĩnh một chút đi!” Ngụy Sâm lầm bầm một câu, thò tay từ trong chăn ra xoa đầu cậu nhóc. Lư Hãn Văn khịt mũi, vén chăn lên, thò bàn tay lạnh buốt vào sờ vai và cổ Ngụy Sâm.​

“Trời đất ơi!!” Ngụy Sâm lạnh run cả người, lập tức mở mắt ra, vươn hai tay ra cố chụp Tiểu Lư Hãn Văn lại ôm trước ngực, kéo chăn lên, sau đó ủ tay cậu nhóc: “Sao tay lạnh thế hả?” Nói xong thì lại nhắm mắt.​

“Trẻ con mà, tay chân lạnh cũng là chuyện bình thường thôi.” Lư Hãn Văn nằm nhoài trên người Ngụy Sâm, người hắn như một cái lò lửa ấm ấp, cậu áp tai nghe những nhịp tim cường tráng hữu lực truyền đến qua một tầng quần áo, cảm giác thật kỳ diệu.​

“Sao không đeo găng tay vào?”​

Lư Hãn Văn lè lưỡi: “Lúc chuẩn bị hành lý quên mang theo rồi ạ!”​

“Hết cách! Để chiều nay ra ngoài mua cho nhóc . . .” Ngụy Sâm nói xong dường như mơ hồ muốn ngủ tiếp.​

Lư Hãn Văn rút tay ra, sờ lên mấy sợi râu mới nhú của hắn, “Ông dậy đi, ra đánh Vinh Quang với cháu!”​

Ngụy Sâm lớn tiếng “Ahhhh” một tiếng, thực sự tỉnh táo lại, “Ở trại huấn luyện cũng đánh có ít đâu, nhóc không thấy mệt à?” Nhưng chính hắn cũng biết: Làm chuyện mình thích, cả đời cũng không đủ. Chỉ là cậu nhóc bé thế này, hắn không nghĩ cậu biết rõ Vinh Quang là cái gì.​

“Không,” Lư Hãn Văn lại nhoài vào ngực hắn cười, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, “Cháu thích chơi game với ông cơ, ông ngầu lắm!! Bình thường đội trưởng và mọi người rất bận, không chơi với cháu được.”​

Cũng đúng, mùa giải thứ sáu đang đến giai đoạn gay cấn, làm gì có ai sẽ chú ý quan tâm một thằng nhóc trong trại huấn luyện đâu? Yêu thương nhiều lắm thì cũng chỉ là vì đã đồng ý với cha mẹ người ta sẽ chăm sóc cậu nhóc thật tốt . . . rồi đưa cậu bé đến nơi này.​

Haiz, thật sự là mắc nợ đời.​

“Được rồi, dậy đây dậy đây . . .” Ngụy Sâm vươn vai, một tay che chở đứa nhỏ trước ngực, sau đó sờ sờ khuôn mặt măng tơ của đứa nhỏ, thấp giọng nói: “Nhìn kỹ mới thấy là một thằng nhóc đẹp trai, hơn Hoàng Thiếu Thiên nhà ta một chút, haiz, sao lại không phải con gái cơ chứ?”​

Lam Vũ Thiếu Lâm tự, có lẽ là một lời nguyền bí ẩn.​

Ngụy Sâm nghiêm túc nghĩ như vậy.​



Bữa sáng là cháo khoai lang đã ninh nhừ mấy tiếng, khoai bùi gạo mềm làm bạn nhỏ Lư Hãn Văn rất vui vẻ. Ngụy Sâm cũng không định nấu cơm trưa, hắn thay quần áo cho Lư Hãn Văn, khoác thêm áo khoác rồi xách cậu nhóc ra ngoài mua sắm. Nhà Ngụy Sâm ở khu dân cư ven Ô Thạch Phổ, từ đó ra trung tâm thương mại SM rất gần. Rất nhiều cửa hàng trong SM vẫn còn nửa đóng nửa mở, khách cũng không vắng, phần lớn đều xuống siêu thị Walmart dưới hầm. Người lớn, trẻ nhỏ, vợ chồng già, … nhìn đâu cũng thấy người.​

Ngụy Sâm dẫn Lư Hãn Văn đến khu đồ ăn vặt trước, cho cậu tự chọn ba món. Lư Hãn Văn đi vòng quanh một hồi, ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng mới chọn một hộp mực khô Sơn Hải Triều Dương, một hộp bánh quy Gấu Nhỏ, một gói bim bim vị rong biển. Ngụy Sâm cho cậu nhóc ngồi ăn trong xe đẩy hàng rồi đẩy cả xe lẫn người sang khu đồ uống mua một hộp sữa bột, qua khu đồ tươi mua hoa quả và thịt, qua khu quần áo chọn cho Lư Hãn Văn một đôi găng tay gấu và một đôi găng nửa ngón.​

Lúc xếp hàng thanh toán có một bà thím vì mua quá nhiều đồ nên không kịp xếp đồ vào xe, trong khi đồ của Ngụy Sâm đã được nhân viên đẩy tới, bà luống cuống tay chân, đánh rơi rất nhiều tiền xu xuống đất. Lư Hãn Văn ngồi xổm xuống giúp bà nhặt tiền, còn tiện tay xếp đồ vào túi hộ người ta.​

“Cảm ơn, cảm ơn, thằng bé nhà anh ngoan quá.”​

“À,” Ngụy Sâm cúi đầu nhìn Lư Hãn Văn, sau đó mới cười với bà thím, “Cũng bình thường thôi bác.”​

Lư Hãn Văn quay lại làm một cái mặt quỷ với Ngụy Sâm, sau đó nói với bà: “Vì ông cháu không thích cháu thôi.”​

Bà thím nghe thấy hai chữ “ông cháu” lập tức ngổn ngang trong lòng, “Ơ? Thế thằng bé này là cháu anh hả?”​

Ngụy Sâm đang ký tên thanh toán ở máy POS, run tay suýt nữa ký thành “ông cháu”, lúng túng lên tiếng dưới cái nhìn chòng chọc của nhân viên thu ngân và bà thím: “Không không, là thằng con nhà đồng nghiệp ấy mà, cháu nó cứ thích trêu tôi thôi.”​

“Nói dối, rõ ràng là ông cháu.” Lư Hãn Văn lập tức bị hắn lườm cho cháy mắt,” À không, cháu là đồ tôn, . . .” Sau đó cậu nhóc ngây ngô cười vui sướng, lăn lộn một vòng.​

Ngụy Sâm nhấc túi đồ đi ra ngoài, nhìn cậu nhóc tinh quái Lư Hãn Văn mà bĩu môi, không hổ là con cưng của Dụ Văn Châu.​

Hắn nhìn lướt qua nhà bán cá cảnh chếch đối diện, đột nhiên nói với Lư Hãn Văn: “Hàng này có nhiều cá đẹp với rùa đen lắm, sau này cho nhóc vào xem.”​

“Ể?” Lư Hãn Văn ngẩng lên nhìn Ngụy Sâm khi đó vẫn còn rất cao lớn trong đôi mắt trẻ thơ của cậu, cong đuôi mắt: “Thật nha?”​

Lúc đó ai mà nghĩ tới chứ? Tám năm sau, Lư Hãn Văn trưởng thành dẫn người mình thích đến thành phố này, đến đúng tiệm bán cá thần tiên và rùa đen nhỏ, nhưng tiếc thay, người đàn ông từng ở đây nói chuyện với cậu đã rời khỏi nơi này, cũng không biết người đó đã đi đâu nữa.​

Bữa trưa hôm ấy hai người ăn một món nào đó, rồi Ngụy Sâm dẫn Lư Hãn Văn ra ngoài, đến rạp IMAX xem phim. Hắn hỏi cậu nhóc muốn xem phim gì, Lư Hãn Văn nhìn quanh một hồi, chọn một phim hoạt hình của Disney, Ngụy Sâm vung tay: “Được, cứ quyết định như thế đi.” Sau đó hắn đi mua bỏng và coca, ôm cậu nhóc đến quầy mua vé rồi vào rạp.​

Ngụy Sâm đã xem bộ phim hoạt hình 100 phút này tới phát chán, phải dựa vào ghế mềm gà gật. Ban đầu Lư Hãn Văn không phát hiện ra, mãi sau mới nhìn hắn khinh bỉ rồi tự ăn bỏng ngô, tự xem phim trên màn hình lớn.​

Phim chiếu hết, cả rạp bật đèn sáng choang, Ngụy Sâm cũng từ từ tỉnh lại. Lư Hãn Văn hớp một ngụm coca, ngồi trên ghế đung đưa chân nhìn dòng phụ đề đang chạy. Ngụy Sâm nhìn cậu nhóc, đột nhiên cảm thấy mình có một đứa trẻ cũng không tệ.​

Ồn ào muốn chết, nhiễu muốn chết, nhưng chờ khi cả thế giới yên tĩnh lại mới phát hiện nó bé đến mức mình có thể tùy ý ôm vào lòng, mềm mại, ấm áp. Rất dễ thỏa mãn, tuy thỉnh thoảng nghịch như quỷ, nhưng nếu mình coi nó là thiên thần, cuộc sống mỗi ngày trôi qua sẽ như thiên đường.​

Ngụy Sâm suy nghĩ đến xuất thần, có lẽ đời này mình sẽ không có cậu con trai thân sinh nào nhỉ? Thêm một nhóc Ngụy Sâm nữa, thế giới này vẫn cứ như thế. Nghĩ đến đó, hắn không khỏi mỉm cười.​

“Đi chưa?” Hắn hỏi.​

“Phim hay lắm, đẹp lắm.” Lư Hãn Văn với lấy bàn tay đặt trước mặt mình, bàn tay bé con con được một bàn tay to lớn khác bao lại, cậu ngẩng lên: “Nhưng mình đi chơi game đi.”​

Ngụy Sâm nhéo mũi cậu, “Phải bảo vệ mắt, giờ chưa được chơi game nhiều. Bao giờ lớn, thân thể khỏe mạnh, lúc ấy tùy nhóc sử dụng.”​

“Nhóc có muốn ra bờ biển không? Biển Hạ Môn mùa đông, gió biển rất lạnh nhưng sóng đẹp lắm.”​

Lư Hãn Văn không có ý kiến gì, đồng ý theo đi.​

Đó hẳn là lần đầu tiên Lư Hãn Văn lớn thế này rồi mới nhìn thấy mặt trời lặn trên biển, tàu thủy thật lớn và những con tàu đánh cá nhỏ cắt qua những con sóng dài sóng ngắn ngoài khơi. Hào quang đỏ vàng rắc bụi màu lên đỉnh sóng, gió biển phần phật, lạnh lùng lướt qua gò má măng tơ của cậu . . . Và một đôi bàn tay rất lớn, hơi thô nhưng rất ấm áp, vòng từ sau lưng đến che cho cậu. Giữa tiếng gió ào ào, cậu nghe thấy người kia nói.​

“Bao nhiêu năm rồi, vẫn còn đẹp như vậy. . .”​

Lư Hãn Văn nghĩ hắn đang cảm thán hòn đảo nhỏ này, mãi sau này cậu mới biết người kia chỉ đang ca ngợi cảnh trời cảnh nước buổi xế chiều này thôi.​

Không lặn thì sẽ không mọc.​

Tương lai của Lam Vũ xán lạn biết bao, đó là thời đại tốt nhất.​




Về đến nhà, Ngụy Sâm nhận được cuộc gọi ríu ra ríu rít của Hoàng Thiếu Thiên. Tối mai bọn Trịnh Hiên sẽ tới đón Lư Hãn Văn đi, trận vòng bảng sắp tới sẽ tổ chức ở Cung thể thao Tiêu Sơn ở Hàng Châu, cách Hạ Môn không xa, đội viên Lam Vũ tiện đường đến đón.​

“À, Ngụy đội, nếu rảnh thì tới xem nhé. Lão đại yên tâm, nhất định sẽ có ghế VIP. Đến xem Kiếm Thánh tui ngược chết Nhất Diệp Chi Thu đi !!”​

Ngụy Sâm nghe đến đây lập tức bật cười: “Bây hả? Năm đó tao đi cướp boss với hắn, bây còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, tu luyện thêm đi, Diệp thần đó luận zâm hay luận hạn cuối đều không được bằng tao, nhưng bây . . . vẫn còn non lắm.”​

Hôm sau Lư Hãn Văn tỉnh dậy liền nhận được một cốc sữa bột hâm nóng từ tay Ngụy Sâm. Lư Hãn Văn không thích mùi sữa bột, nhưng vẫn mím môi uống. Thấy cậu nhóc khổ sở như vậy, Ngụy Sâm cười cậu cẩn thận không cao lên được nữa đâu. Bốn năm sau, Lư Hãn Văn cảm giác trên đầu gối mình trúng một phát súng.​

Hôm nay Ngụy Sâm không đích thân xuống bếp mà dẫn cậu nhóc đi loanh quanh Hạ Môn thăm thú. Vào công viên Trung Sơn xem mấy cụ ông múa Thái Cực quyền, hít thở không khí trong lành, sau đó ra cửa công viên ngồi quán cóc, mua một cái kẹo mạch nha hình con mèo nhỏ. Lư Hãn Văn thè lưỡi liếm kẹo, Ngụy Sâm chụp lại, cài làm màn hình khóa điện thoại suốt hai năm sau đó.​

Hai người xuôi theo đường núi trong công viên đến phố ăn vặt, Ngụy Sâm vẫn lừa Lư Hãn Văn là măng trong thạch măng là măng đào từ dưới đất lên, để hắn có thể ăn nhiều hơn một chút. Bánh bao nhân khoai môn, trứng chiên hàu, bánh chưng thịt, bánh rau hẹ, bỏng gạo, cá mực nướng, cơm chiên , . . . hai người cái gì cũng nếm thử. Đến chiều Ngụy Sâm đứng ở giao lộ Tư Bắc bắt xe đi vườn thú Hải Thương, đường tắc ở cầu Hải Thương hồi lâu mới về được đất liền.​

Lư Hãn Văn lâu lắm rồi không ra ngoài chơi như vậy, phấn khích nhìn con voi, con hổ, con khỉ; đứng cách hàng rào chơi với hà mã, ngẩng đầu nhìn đà điểu cúi đầu nhìn trứng chim, . . . Tranh thủ trước khi vườn thú đóng cửa, Ngụy Sâm đưa cậu nhóc đi nhìn tất cả các loại động vật một lần. Lư Hãn Văn chung quy vẫn còn là một đứa trẻ, lúc phấn kích có thể chạy loạn đến nỗi Ngụy Sâm kéo không nổi.​

Thế nên lúc quay về, Lư Hãn Văn nằm ngủ thật say trong lồng ngực Ngụy Sâm.​

Không biết vì sao khi nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa kính xe, Ngụy Sâm chỉ thấy ngưa ngứa trong cổ họng, thần kinh căng cứng, cơn nghiện thuốc lá đánh úp quá mãnh liệt, nếu không tại sao hắn lại cảm thấy bi thương, cảm thấy muốn khóc như vậy.​

Nhất Diệp Chi Thu của Gia Thế, Tiểu Lư Hãn Văn của Lam Vũ là hai vệt sáng chói lòa lướt qua cuộc đời hắn. Một cái cho hắn biết ái tình hóa ra cũng có thể nực cười như vậy, một cái cho hắn biết tình thân có thể ấm áp bình đạm qua ngày như thế.

Nhìn có vẻ cầu mà không được, nhưng thực ra lại là hắn không dám cầu, đành ra vẻ mình thản nhiên tùy tâm, không níu kéo không cần cái gì hết.​

Ai đến cũng không từ chối, nhưng lại chưa bao giờ có người thực sự đến.​

Ngụy Sâm xoa đầu cậu bé nằm trong ngực, trầm ngâm đắm mình trong ánh đèn mờ ảo không biết từ đâu chiếu đến.​

Lúc Lư Hãn Văn tỉnh lại đã thấy Từ Cảnh Hi đang ôm cậu, còn Trịnh Hiên đang cầm hành lý, đằng sau còn có Tống Hiểu với Vu Phong. Bọn họ đứng ngoài hành lang, trông có vẻ như đã sẵn sàng rời đi.​

“Tiểu Lư, tạm biệt Ngụy đội đi!” Giọng Từ Cảnh Hi vốn rất ôn hòa, nhưng lần đầu tiên Lư Hãn Văn cảm thấy nó lạnh lẽo như vậy.​

“Ơ, ông ơi . . . tạm biệt.” Lư Hãn Văn ngẩng lên nhìn Ngụy Sâm đang cố dựa tường như thể toàn không còn sức lực. Ánh đèn phòng khách phủ một đường viền mơ hồ lên thân hình hắn, ánh sáng phản chiếu làm mắt hắn sáng lên như sao.​

“Được rồi, được rồi, quỷ con, đi đường cẩn thận, sau này nhớ uống nhiều sữa bò, chăm chỉ đọc sách vào, chơi game ít thôi.” Ngụy Sâm híp mắt.​

Lư Hãn Văn “Vâng” một tiếng, một tay vẫn ôm cổ Từ Cảnh Hi, nói tiếp: “Ông không đi với chúng ta sao? Trận này là Lam Vũ đánh với Gia Thế đó.”​

Không biết Ngụy Sâm nghe thấy từ nào trong câu nói đó mà ánh mắt hắn lóe lên, nhưng cuối cũng vẫn bình thản, phất tay: “Ông cháu già rồi, lười chịu khổ lắm. Đi đi, đi đi, đêm muộn rồi.”​

“Vâng. Vậy Ngụy đội, bọn em đi đây, cảm ơn anh hai ngày nay.” Từ Cảnh Hi lịch sự gật đầu.​

“Được. Mấy đứa cố lên, sớm có ngày cầm cúp quán quân quay về.” Ngụy Sâm cười.​

“Nhất định rồi.” Mấy người đáp lời nhưng đều cùng một ý. Sau khi chào tạm biệt, bọn họ rời khỏi nhà Ngụy Sâm. Một cánh cửa chống trộm giống như một con sông đào ngăn cách giữa Ngụy Sâm và thế giới của bọn họ.​

Một bên là là một kẻ cô đơn tịch mịch trong gian phòng đèn đuốc sáng trưng, bên kia là một nhóm người đi trong hành lang tối tăm giữa màn đêm tối sẫm.​

Ngụy Sâm đốt một điếu thuốc, ngồi trên sofa mở đại một kênh trên TV xem tin tức. MC quen thuộc nói hồi lâu, khán giả duy nhất trong phòng lại không hề chú ý.​

Tiêu điểm tầm mắt hắn chỉ là những làn khói trắng mơ hồ bay loạn trong không trung.​

Lư Hãn Văn vội vàng rời đi, hiện tại đang lặng lẽ như một chú lười ôm Từ Cảnh Hi nửa mê nửa tỉnh, tất cả mọi người đều tưởng cậu buồn ngủ. Thực ra không phải, Lư Hãn Văn rất tỉnh táo, cậu chỉ đang nghĩ, mùa đông lạnh như thế, Ngụy Sâm ở một mình làm sao vượt qua được.​

Lớn rồi mới biết, đó không phải là lạnh, mà là cô quạnh, cô độc.​

Mùa giải Vinh Quang chuyên nghiệp thứ sáu, cúp quán quân rơi vào tay Lam Vũ.​

Lư Hãn Văn không biết vì sao khoảnh khắc nhìn thấy Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên nhận lấy chiếc cúp kia trên sóng truyền hình trực tiếp, cậu lại đột nhiên nghĩ đến bóng người Ngụy Sâm dắt mình đi trên đường.​

Cậu đã rời khỏi Hạ Môn có Ngụy Sâm, sau đó nhận được tin nhắn của Nghênh Phong Bố Trận trong game.​

“Đổi thành trọng kiếm đi, kiếm quang không hợp với nhóc.​

Lam Vũ còn có thể có thật nhiều cúp quán quân đúng không? Haha, quỷ con, cảm ơn bọn họ hộ anh.”​

Khoảnh khắc ấy, Lư Hãn Văn đột nhiên cảm thấy vì tựa game tên Vinh Quang này mà vinh quang thực sự bắt đầu.​

Hay là sức mạnh của giấc mơ?​



※​

Mùa hè năm mười một, trời thu tuổi mười hai, mùa xuân năm mười ba, anh dẫn tôi đi khắp các nẻo đường Hạ Môn, gặp các cô gái Huệ An Nữ trùm khăn kín đầu, thấy ông lão ngồi ở góc đường chơi cờ, đương nhiên cũng gặp ông chú mặc đồ ông già chân xỏ dép tông đi dạo trên đường giống anh.​

Từng ký ức ít ỏi giống như từng bức ảnh chụp nén lại những khoảnh khắc lướt qua trong đầu tôi, làm tôi nhớ đến quang cảnh ngăn nắp của thành phố ấy, từng cảnh tượng phố phường, mùi vị ký ức riêng tư trong lòng giống anh như đúc.​

Chỉ là sau khi anh vội vã quay về rồi giải nghệ cũng không quay lại nơi này, tôi cũng không biết rốt cuộc anh ấy đã đi đâu.​

Nhưng tôi nghe nói, anh ấy vẫn cô đơn một mình.​

Tôi nghĩ, có lẽ là anh cũng yêu một người nào đó.​


[Hoàn]


Tiết mục ngắn:

1. "Ông ơi dẫn cháu đi thủy cung với." Sau đó Ngụy Sâm dẫn Tiểu Lư đi đường hầm Tường An.​

2. Tiểu Lư chơi với trẻ con nhà khác dưới sân tiểu khu Ngụy Sâm ở, Ngụy Sâm ngồi dưới bóng cây uống một bình Thiết Quan Âm với ông nội nhà người ta.​

3. Ngụy Sâm dẫn Tiểu Lư sang nhà hàng xóm là Ngô nữ sĩ đánh bài. Tiểu Lư dựa vào may mắn, Ngụy Sâm dựa vào no limit, nhiều lần đánh bại tổ hợp Ngô nữ sĩ và Lý tiên sinh. Nghe nói đêm đó từ căn hộ của Ngô nữ sĩ truyền đến tiếng kêu khóc thảm thiết.​


Chú thích:

- Giả thiết của tác giả ở đây: Ngụy Sâm là người thành phố cảng Hạ Môn, tỉnh Phúc Kiến - một tỉnh có lịch sử lâu đời và rất nhiều dân tộc chung sống. Các địa danh và món ăn trong bài đều ở/ liên quan đến Hạ Môn, Phúc Kiến.​

- Người Huệ An Nữ là một dân tộc sống ở Phúc Kiến.​
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Diu minh họa đã trở về. *tung hoa*

Fic này có khá nhiều giả thiết, nhưng Lam Vũ như một đại gia đình. Ba mẹ Dụ Hoàng, con trai Lư, ông ngoại Ngụy =)))) nó cứ buồn man mác sao á, nhưng quả nhiên editor rất thích hợp với mấy fic kiểu này :D

“Ơ! Kệ tui nói!!”, Hoàng Thiếu Thiên lại định nói liên hồi thì ngay lập tức thấy hai vị đội trưởng quay ra nhìn mình, một ánh mắt cuồng bá khốc huyễn duệ, một ánh mắt ôn nhu như nước . . . làm người ta cực kỳ sợ hãi.
vỏ quýt dày có móng tay nhọn

Mùa hè năm mười một, trời thu tuổi mười hai, mùa xuân năm mười ba, anh dẫn tôi đi khắp các nẻo đường Hạ Môn, gặp các cô gái Huệ An Nữ trùm khăn kín đầu, thấy ông lão ngồi ở góc đường chơi cờ, đương nhiên cũng gặp ông chú mặc đồ ông già chân xỏ dép tông đi dạo trên đường giống anh.​
Từng ký ức ít ỏi giống như từng bức ảnh chụp nén lại những khoảnh khắc lướt qua trong đầu tôi, làm tôi nhớ đến quang cảnh ngăn nắp của thành phố ấy, từng cảnh tượng phố phường, mùi vị ký ức riêng tư trong lòng giống anh như đúc.​
Chỉ là sau khi anh vội vã quay về rồi giải nghệ cũng không quay lại nơi này, tôi cũng không biết rốt cuộc anh ấy đã đi đâu.​
Nhưng tôi nghe nói, anh ấy vẫn cô đơn một mình.​
Tôi nghĩ, có lẽ là anh cũng yêu một người nào đó.​
Cố tình đổi thành tôi anh? vì Lư đã lớn, Ngụy mãi ko già?:unsure::unsure:
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#3
Hắn chính thức lôi kéo Lư Hãn Văn huấn luyện tiêu chuẩn, giống như năm đó dạy dỗ Hoàng Thiếu Thiên vậy. Hết cách, ai mượn lão già hắn không tự chủ được trước những đứa trẻ, sẽ dành những điều tốt nhất cho bọn trẻ, dạy dỗ chúng, để chúng bay cao hơn mình.
Fic nhẹ nhàng ấm áp như chiều hoàng hôn Hạ Môn, nhưng chính sự nhẹ nhàng đó mới càng xoáy sâu vào lòng người. Đẹp, buồn, man mác. Thực ra Ngụy Sâm dù lúc nào vẫn luôn nặng lòng với Lam Vũ, nặng lòng với thế hệ tương lai của Lam Vũ, dành những điều tốt đẹp nhất cho hậu bối, mong bọn họ sẽ bay cao hơn mình, đưa Lam Vũ lên đỉnh Vinh Quang.
Đội phục Lam Vũ là màu xanh trắng, như mây trời, như nước biển, như tấm lòng bao la của vị hội trưởng đầu tiên dành cho những người kế thừa Lam Vũ. Lão Ngụy và Tiểu Lư, cách nhau một thế hệ, một người đã giải nghệ, một người vừa mới bắt đầu. Nhưng "không lặn sao mà mọc", "chúng ta còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ". Cách lão Ngụy chăm sóc Tiểu Lư thật giống một người ông, người cha chăm sóc con cháu trong nhà, nuông chiều, ấm áp, quan tâm. Quả thật là "chiến đội có môi trường phát triển tốt nhất Liên minh", một nhà hòa thuận từ trên xuống dưới. Tiểu Lư, đứa con của mặt trời, tương lai của Lam Vũ thật sự rất xán lạn, vị đội trưởng đầu tiên là hoàng hôn, nhưng Tiểu Lư em là ánh sáng bình minh, là niềm tin, là hi vọng.

P/s: Góc não tàn: Vợ chồng Dụ Hoàng muốn đi chơi riêng nên tống con về cho ông Ngụy chăm sóc (???) !!! :LOL:
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#4
Quyết định làm chiếc fic này chỉ đến từ việc đọc tiêu đề của nó. Là một câu trong bài Yên hoa dịch lãnh (Pháo hoa chóng tàn) của Châu Kiệt Luân: Tôi nghe nói nàng vẫn một mình nơi thành trì cô đơn.

Đọc chiếc fic này giống như được quay lại những sáng mùa đông ngày nhàn, trời lạnh nhưng nắng rất đẹp, đi lang thang trên phố ở HN vậy. Ngụy ơi, sao chưa đến 30 mà cô đơn đến thế. khắc khoải đến thế? Buổi sáng nắng đẹp, nhưng đêm xuống, ngoài kia trong hàng lang tối tăm là tuổi trẻ đang dần trôi xa, trong phòng đèn đuốc sáng trưng là một người một mình cô đơn, tiếng TV bật lên xua bớt cảm giác cô quạnh.

Sự cô đơn. Sự cô đơn. Sự cô đơn.

Ngụy Sâm. Ngụy Sâm. Ngụy Sâm.



Cuồng bá khốc huyễn duệ chỉ là rất ngầu rất ngầu, nó là cụm slang giống như kiểu năm nay tôi 23 nồi bánh chưng í. Vì bị tẩy não bới chú Cuống cuồng bá khốc huyễn duệ nên mình mới để im cụm này, dù chú Cuống chắc kbh đọc được mấy cái này đâu hehe =)))))
 

Bình luận bằng Facebook