- Bình luận
- 1,240
- Số lượt thích
- 8,080
- Location
- Nơi nào xa xa ấy
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
Chương 5
Ngày hôm sau, Trương Giai Lạc mặc quần áo, ngáp một cái rồi đi ra ngoài. Người hiền lành như Lâm Kính Ngôn cũng không nhịn được mà lại gần chọc chọc quầng thâm mắt của Trương Giai Lạc, tiện thể quan tâm sức khỏe thể xác và tinh thần của hắn: "Kịch liệt vậy à, ác chiến cả đêm không ngủ?"
"Nào có..." Trương Giai Lạc nắm ngón tay Lâm Kính Ngôn, chà xát: "Nhóc con mà, chủ yếu là không chịu nghe lời, ép cho ngoan ngoãn là được."
Trời đất chứng giám, lúc ngủ, Hoàng Thiếu Thiên không làm gì cả, hô hấp cũng giảm nhẹ tối đa. Dù sao cậu đã sinh sống trong khu rừng biến dị một thời gian dài, bất cứ lúc nào cũng muốn giảm dấu hiệu sống của bản thân xuống mức thấp nhất, phòng ngừa kinh động đến bất cứ tên thợ săn nào. Đi ngủ không tạo ra động tĩnh chỉ là phản ứng bản năng của cậu.
Kết quả lần đầu ngủ ở nơi an toàn thoải mái như vậy, Hoàng Thiếu Thiên liền gặp phải Trương Giai Lạc với vẻ ngoài văn nhã mà tướng ngủ chẳng hề nhã nhặn. Trương Giai Lạc ngủ ngủ sẽ đột nhiên kéo cậu vào lòng cọ tới cọ lui, mà chuyện này một đêm lại phát sinh mấy lần...
Lần đầu tiên, Hoàng Thiếu Thiên bị hoảng sợ đến mức xoay người bóp cổ Trương Giai Lạc.
"A~" Lâm Kính Ngôn gật đầu đầy thâm ý, rút ngón tay mình về, "Nói vậy vẫn là một trận chiến ác liệt nha."
Trương Giai Lạc đắc ý nhướng mày, thuận tay ôm vai Lâm Kính Ngôn: "Tui nói thật là đáng yêu lắm, biết làm việc nhà lại nghe lời, lấy từ chỗ lão Ngụy, có rảnh tới xem không? Tui sợ mình tui không áp nổi nó."
"A." Lâm Kính Ngôn kinh ngạc nhìn Trương Giai Lạc: "Là sentinel nhỏ đi? Không phải mới thức tỉnh à?"
"Mới 15." Trương Giai Lạc quơ quơ dưới cằm mình, "Cao chừng này, nhỏ lắm."
Nhỏ lắm mà cậu cũng ra tay? Giờ còn rủ tôi thông đồng làm bậy, Lâm Kính Ngôn thầm oán một chút: "Cậu là guide level cao cũng áp không nổi à?"
"Hơi phiêu." Trương Giai Lạc nhớ tới hai lần bị Hoàng Thiếu Thiên đánh ngã trong rừng rậm và trong bồn tắm, sắc mặt trở nên khó coi, "Khi trưởng thành chắc chắn là sentinel có sức chiến đấu hàng đầu. Nhưng anh biết đó, rất nhiều sentinel đều kẹt ở đêm vĩnh cửu đầu tiên sau khi thức tỉnh."
"Cũng đúng, nếu không lão Ngụy cũng không nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cách lén đưa người cho cậu." Lâm Kính Ngôn nhún nhún vai, "Mà sao cậu không cho Phương Thế Kính nhìn xem? Anh ta là mười hạng toàn năng mà."
Trương Giai Lạc mặt mày ủ rũ tựa lên vai Lâm Kính Ngôn cọ cọ: "Tui không tiện mở miệng! Nói sao đây? Người của anh giấu anh kêu tui nuôi con riêng cho gã? Anh nói Phương Thế Kính sẽ chém tui hay chém thằng nhóc kia? Báo gấm con thiệt đáng yêu, tui còn muốn nuôi thêm hai năm để giúp tui dọn dẹp nấu nướng đó."
"Vậy cậu không biết xấu hổ mà nói với tôi à..." Lâm Kính Ngôn chọc chọc mặt Trương Giai Lạc, "Vì tôi là người hiền lành?"
"Không không không." Trương Giai Lạc liều mạng lắc đầu, "Anh từng nuôi ít nhất hai đứa nhóc, hiện tại thật vất vả mới không cần nuôi nữa, làm quen lại nghề xưa một chút đi."
Chờ sau khi hết một ngày vất vả, Lâm Kính Ngôn nghe lời đi theo Trương Giai Lạc đến vây xem Hoàng Thiếu Thiên mới được nhận nuôi. Vừa vào cửa, Lâm Kính Ngôn liền không nhịn được mà quan sát kỹ lưỡng Trương Giai Lạc: "Khó trách cậu muốn nuôi tên nhóc này như vậy. Có thể dọn dẹp nơi này của cậu thành nơi ở được, quả là chuyện không dễ dàng."
Là rất khó.
"Móa móa móa!!! Trương Giai Lạc anh rửa tay a a a! Anh rửa móng vuốt chưa mà dám đụng tay vào! Anh bận tâm vẻ ngoài làm một guide văn minh được không?! Anh nhìn anh xem! Nhìn xem! Bưng lên bàn rồi ăn mà anh cũng không chờ được sao?!"
Hoàng Thiếu Thiên quơ cái nồi, ra sức đuổi Trương Giai Lạc đang ngậm một con chim mới ra nồi về ghế sa lon. Lâm Kính Ngôn nhìn Trương Giai Lạc với tướng ăn thật xấu, cảm thán thật lâu: "Trương Nhị Lạc, cậu bao lâu chưa ăn đồ ăn của người bình thường rồi?"
Trương Giai Lạc nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Kính Ngôn: "Quá hợp khẩu vị làm sao đây?!"
"Cái nào hợp khẩu vị của cậu?" Lâm Kính Ngôn đè đầu Trương Giai Lạc để hắn nhỏ giọng một chút, "Ăn xong là bị mua chuộc rồi? Cậu sẽ không thật sự vì một bữa ăn mà nhận nuôi đứa nhóc này đi? Cậu không phải thích tám múi cơ bụng và có thể khiêng cậu sao?"
"Anh mới thích loại đó!" Trương Giai Lạc thẹn quá thành giận nuốt xuống miếng thịt cuối cùng, "Tui hiện tại thích nhóc con anh có ý kiến gì? Mà sao anh biết sau khi nuôi lớn, nó không phải có tám múi cơ bụng và có thể khiêng tui?"
"Không không không." Lâm Kính Ngôn chuyển sang vẻ mặt chính nhân quân tử, "Tôi mới là người luôn thích nhóc con, cậu xem tên tôi nuôi là biết khẩu vị của tôi rồi đó."
Hoàng Thiếu Thiên bưng đĩa, mặt mũi tràn đầy cực khổ mà nhìn chằm chằm Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc đang không ngừng dò xét cậu: "Hai người có thể nói chuyện nhỏ hơn không, tốt xấu gì tui cũng là sentinel nha! Sentinel nha! Tui muốn làm bộ không nghe thấy cũng cảm thấy có lỗi với thân phận sentinel này!"
"Người lớn nói chuyện." Trương Giai Lạc đoạt cái đĩa, thuận tay ôm Hoàng Thiếu Thiên vào lòng rồi xoa xoa, "Không nên nghe thì vờ như không nghe cậu hiểu không?!"
Lâm Kính Ngôn học Trương Giai Lạc, đưa tay xoa nhẹ đầu Hoàng Thiếu Thiên: "Thật ngoan, linh thú của cậu đâu?"
Từ lúc nghe được Lâm Kính Ngôn thích nhóc con và còn nuôi lớn mấy đứa, báo gấm con đã cố gắng giấu mình vào tủ quần áo của Trương Giai Lạc, nhưng vẫn không may bị Trương Giai Lạc tóm đuôi lôi ra ngoài đưa Lâm Kính Ngôn.
"Họ mèo, lại là họ mèo." Lâm Kính Ngôn thuần thục kiểm tra bàn chân và hàm răng của báo gấm, "Trương Giai Lạc, cậu nói xem đời này là cậy nhờ vào họ mèo hay bản thân cậu là họ mèo đây?"
"A... hẳn là họ mèo đều yêu thích tui." Trương Giai Lạc vừa cắn cái cánh vừa giúp Lâm Kính Ngôn đè lại báo gấm con, "Nhìn này! Anh nhìn bàn chân này xem, còn là màu hồng phấn!"
"Thú con nha." Lâm Kính Ngôn bình tĩnh nhìn Trương Giai Lạc cầm bàn chân múp míp vuốt ve vui vẻ quên cả trời đất, "Vuốt nữa là tên nhóc sau lưng cậu sẽ xù lông đó."
Trương Giai Lạc kéo Hoàng Thiếu Thiên vào lòng, tiếp tục xoa nắn: "Ai nha xù lông cái gì, xoa nắn thêm mấy lần sẽ quen, sẽ không xù lông nữa, ngoan nha! Lại đây lại đây, để Lạc gia yêu thương cậu."
Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu! Mạng! A a a!!!
Hoàng Thiếu Thiên liều mạng giãy giụa dưới tay hai guide. Đến khi hai người họ xoa bóp đủ, cậu mới chật vật giấu mình vào góc âm u của ghế sa lon, im lặng khóc lóc trong lòng.
Ngụy lão đại nói không sai! Hoàng Thiếu Thiên ôm một măm đồ ăn ra sức gặm gặm, guide đều là sinh vật đáng sợ!
Nhất là guide xinh đẹp! Vẻ ngoài thiên sứ! Nội tâm ma quỷ! Ma! Quỷ!!!
Lâm Kính Ngôn lần đầu thiết thực cảm nhận được cái gì gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc, hoặc có thể nói, anh lại thấu hiểu uy lực miệng quạ đen của Trương Giai Lạc.
"Thật đúng là..." Trương Giai Lạc ngồi trên người Hoàng Thiếu Thiên, Lâm Kính Ngôn giúp hắn đè chân cậu nhóc lại, "Hai guide cũng đè không nổi, tên nhóc này chưa từng được khai thông tinh thần à?"
"Phỏng chừng là không." Trương Giai Lạc đặt tay lên trán Hoàng Thiếu Thiên, "Khá nóng, tui thấy hắn buổi tối ăn nhiều vậy, còn tưởng hắn quen ăn nhiều để hả giận."
"Sentinel nhỏ vừa thức tỉnh à..." Lâm Kính Ngôn lại dùng sức ấn mắt cá chân Hoàng Thiếu Thiên xuống, "Linh thú không tìm được chốn trở về, độ nhạy cảm của ngũ giác lại tăng mạnh, thể lực tiêu hao quá nhiều nên mới ăn nhiều như vậy đi?"
"Anh đừng nhắc còn tốt." Trương Giai Lạc bỗng ghét bỏ mà bĩu môi, "Khẩu vị sentinel này quá nhạt! Bữa tối ăn ngon thiệt nhưng cứ cảm giác thiếu muối vô vị, buổi tối đi ngủ còn có thể giày vò..."
Trương Giai Lạc mới đầu còn tưởng là Hoàng Thiếu Thiên trả thù mình tối hôm qua khi dễ khiến cậu tỉnh mấy chập, nên mới cố ý giày vò. Nếu không phải nhờ Lâm Kính Ngôn, người bị Trương Giai Lạc bắt lưu lại nằm phía bên kia của cái giường lớn, kịp nhận ra đây là giai đoạn đầu của tinh thần rung chuyển của sentinel, đồng thời bật lên lá chắn tinh thần do Trương Giai Lạc thiết lập, nói không chừng ba người bọn họ lúc này đã bị bắt đem ra ngoài thị chúng.
Dù sao tư tàng một con sentinel ba không, không hộ khẩu không giấy phép không vòng cổ, là việc lớn nha.
"Nếu nhóc ba không này bị phát hiện, Trương Tân Kiệt cũng không cứu cậu nổi." Lâm Kính Ngôn vươn người quan sát khuôn mặt ửng đỏ của Hoàng Thiếu Thiên, "Hoặc là đi tìm một guide có độ phù hợp trên 80% để trấn áp tinh thần rung chuyển của cậu ta một chút, hoặc là Trương Giai Lạc cậu nhận lấy tên nhóc này, nhanh nghĩ cách đi."
"Không có sự lựa chọn nào khác à?" Trương Giai Lạc ngắt bỏ kết nối tinh thần của mình và Hoàng Thiếu Thiên, "Lão Lâm, anh lại thử độ phù hợp xem, tối nay hai chúng ta trấn áp một mình cậu ta là không thành vấn đề... Đúng rồi linh thể của cậu ta đâu?!"
Lâm Kính Ngôn nhìn lướt qua căn phòng của Trương Giai Lạc, đưa tay kiểm tra trạng thái tinh thần của Hoàng Thiếu Thiên: "Đang kiếm ăn, báo gấm con sẽ tự đi tìm guide có độ phù hợp cao nhất để có thể ăn sóng tinh thần của hắn... hơn nữa... hình như... đã tìm được..."
Tìm tới ai?
Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn liếc mắt nhìn nhau...
Nhưng bây giờ vẫn chưa có ai tới gõ cửa kêu bọn họ ra ngoài kiểm tra, chắc người kia không có ý định cử cáo?
Dụ Văn Châu quả thật không có cử báo chuyện nhà mình có thêm một con thú họ mèo. Hắn mới làm nhiệm vụ về, đang chuẩn bị nấu nồi nước để ủ ấm bụng, liền phát hiện trên giường mình nhô lên một gò nhỏ không bắt mắt.
"Đây là... a?" Dụ Văn Châu nhìn linh thú họ mèo trong đống mền, "Nhà ai gần đây bị mất thú con à? Cũng không nghe nói gần đây có ai nuôi một sentinel nhỏ vừa thức tỉnh..."
Sẽ không là...
Hắn còn chưa kịp đụng thú con kia đã bị cào một phát. Dụ Văn Châu rút tay về, cười khổ nhìn vết cào mang theo tia máu và linh thú đang nhe răng nhếch miệng với mình: "Còn là một con báo..."
Kiếm ăn kiếm đến trên giường mình không nói, chiếm đoạt giường còn dám cào chủ nhân, Dụ Văn Châu lắc đầu bắt nồi lên bếp, lá gan lớn như vậy chắc hẳn chưa bị guide đeo vòng đi?
Báo gấm con bây giờ nhìn Dụ Văn Châu với ánh mắt vô cùng giãy dụa, tên guide này còn cố ý thả ra sóng tinh thần để dẫn dụ mình. Nhưng phỏng chừng là bị Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn xoa bóp đến sợ, hơn nữa đây là một guide không rõ nguồn gốc, dù nhìn qua có vẻ ăn rất ngon mà ăn xong còn rất hữu dụng, báo gấm cũng không dám tùy tiện hành động.
"Đã đói đến mức này." Dụ Văn Châu đặt chén xuống, giơ tay về phía báo gấm con đang nằm trên giường của hắn, "Không lại đây ăn một chút à? Chủ nhân của nhóc hiện không dễ chịu đi? Là tinh thần rung chuyển hay đang đấu tranh bên mép đêm vĩnh cửu?"
Thật đói... Thật muốn ăn...
Cẩn thận... Không thể ăn...
"Còn chiếm lấy giường anh." Dụ Văn Châu bất đắc dĩ lắc đầu, "Được, chỗ đó thuộc về nhóc, anh đi ngủ ghế sofa."
Khiến người ta ngủ ghế sofa còn chưa đủ, cả chăn mền gối cũng không cho chủ nhân đem đi. Dụ Văn Châu nhìn báo gấm con đang cuộn người trên giường mình như thổ phỉ: "Lá gan thật lớn."
Báo gấm con hung hăng nhe răng với hắn.
Mãi cho đến khi Dụ Văn Châu nằm yên ổn trên sofa, hắn vẫn cảm nhận được đôi mắt mèo sáng rực nhìn mình chằm chằm. Hắn hạ thấp độ sáng căn phòng, ngước đầu lên nhìn nhóc con đang chiếm cả giường lớn, cười híp mắt chúc ngủ ngon.
"Ngủ ngon~" Dụ Văn Châu nhìn báo gấm con vì động tác của hắn mà nâng đầu nhìn mình chằm chằm, "Có một giấc mơ đẹp."
- TBC -
Ngày hôm sau, Trương Giai Lạc mặc quần áo, ngáp một cái rồi đi ra ngoài. Người hiền lành như Lâm Kính Ngôn cũng không nhịn được mà lại gần chọc chọc quầng thâm mắt của Trương Giai Lạc, tiện thể quan tâm sức khỏe thể xác và tinh thần của hắn: "Kịch liệt vậy à, ác chiến cả đêm không ngủ?"
"Nào có..." Trương Giai Lạc nắm ngón tay Lâm Kính Ngôn, chà xát: "Nhóc con mà, chủ yếu là không chịu nghe lời, ép cho ngoan ngoãn là được."
Trời đất chứng giám, lúc ngủ, Hoàng Thiếu Thiên không làm gì cả, hô hấp cũng giảm nhẹ tối đa. Dù sao cậu đã sinh sống trong khu rừng biến dị một thời gian dài, bất cứ lúc nào cũng muốn giảm dấu hiệu sống của bản thân xuống mức thấp nhất, phòng ngừa kinh động đến bất cứ tên thợ săn nào. Đi ngủ không tạo ra động tĩnh chỉ là phản ứng bản năng của cậu.
Kết quả lần đầu ngủ ở nơi an toàn thoải mái như vậy, Hoàng Thiếu Thiên liền gặp phải Trương Giai Lạc với vẻ ngoài văn nhã mà tướng ngủ chẳng hề nhã nhặn. Trương Giai Lạc ngủ ngủ sẽ đột nhiên kéo cậu vào lòng cọ tới cọ lui, mà chuyện này một đêm lại phát sinh mấy lần...
Lần đầu tiên, Hoàng Thiếu Thiên bị hoảng sợ đến mức xoay người bóp cổ Trương Giai Lạc.
"A~" Lâm Kính Ngôn gật đầu đầy thâm ý, rút ngón tay mình về, "Nói vậy vẫn là một trận chiến ác liệt nha."
Trương Giai Lạc đắc ý nhướng mày, thuận tay ôm vai Lâm Kính Ngôn: "Tui nói thật là đáng yêu lắm, biết làm việc nhà lại nghe lời, lấy từ chỗ lão Ngụy, có rảnh tới xem không? Tui sợ mình tui không áp nổi nó."
"A." Lâm Kính Ngôn kinh ngạc nhìn Trương Giai Lạc: "Là sentinel nhỏ đi? Không phải mới thức tỉnh à?"
"Mới 15." Trương Giai Lạc quơ quơ dưới cằm mình, "Cao chừng này, nhỏ lắm."
Nhỏ lắm mà cậu cũng ra tay? Giờ còn rủ tôi thông đồng làm bậy, Lâm Kính Ngôn thầm oán một chút: "Cậu là guide level cao cũng áp không nổi à?"
"Hơi phiêu." Trương Giai Lạc nhớ tới hai lần bị Hoàng Thiếu Thiên đánh ngã trong rừng rậm và trong bồn tắm, sắc mặt trở nên khó coi, "Khi trưởng thành chắc chắn là sentinel có sức chiến đấu hàng đầu. Nhưng anh biết đó, rất nhiều sentinel đều kẹt ở đêm vĩnh cửu đầu tiên sau khi thức tỉnh."
"Cũng đúng, nếu không lão Ngụy cũng không nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cách lén đưa người cho cậu." Lâm Kính Ngôn nhún nhún vai, "Mà sao cậu không cho Phương Thế Kính nhìn xem? Anh ta là mười hạng toàn năng mà."
Trương Giai Lạc mặt mày ủ rũ tựa lên vai Lâm Kính Ngôn cọ cọ: "Tui không tiện mở miệng! Nói sao đây? Người của anh giấu anh kêu tui nuôi con riêng cho gã? Anh nói Phương Thế Kính sẽ chém tui hay chém thằng nhóc kia? Báo gấm con thiệt đáng yêu, tui còn muốn nuôi thêm hai năm để giúp tui dọn dẹp nấu nướng đó."
"Vậy cậu không biết xấu hổ mà nói với tôi à..." Lâm Kính Ngôn chọc chọc mặt Trương Giai Lạc, "Vì tôi là người hiền lành?"
"Không không không." Trương Giai Lạc liều mạng lắc đầu, "Anh từng nuôi ít nhất hai đứa nhóc, hiện tại thật vất vả mới không cần nuôi nữa, làm quen lại nghề xưa một chút đi."
Chờ sau khi hết một ngày vất vả, Lâm Kính Ngôn nghe lời đi theo Trương Giai Lạc đến vây xem Hoàng Thiếu Thiên mới được nhận nuôi. Vừa vào cửa, Lâm Kính Ngôn liền không nhịn được mà quan sát kỹ lưỡng Trương Giai Lạc: "Khó trách cậu muốn nuôi tên nhóc này như vậy. Có thể dọn dẹp nơi này của cậu thành nơi ở được, quả là chuyện không dễ dàng."
Là rất khó.
"Móa móa móa!!! Trương Giai Lạc anh rửa tay a a a! Anh rửa móng vuốt chưa mà dám đụng tay vào! Anh bận tâm vẻ ngoài làm một guide văn minh được không?! Anh nhìn anh xem! Nhìn xem! Bưng lên bàn rồi ăn mà anh cũng không chờ được sao?!"
Hoàng Thiếu Thiên quơ cái nồi, ra sức đuổi Trương Giai Lạc đang ngậm một con chim mới ra nồi về ghế sa lon. Lâm Kính Ngôn nhìn Trương Giai Lạc với tướng ăn thật xấu, cảm thán thật lâu: "Trương Nhị Lạc, cậu bao lâu chưa ăn đồ ăn của người bình thường rồi?"
Trương Giai Lạc nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Kính Ngôn: "Quá hợp khẩu vị làm sao đây?!"
"Cái nào hợp khẩu vị của cậu?" Lâm Kính Ngôn đè đầu Trương Giai Lạc để hắn nhỏ giọng một chút, "Ăn xong là bị mua chuộc rồi? Cậu sẽ không thật sự vì một bữa ăn mà nhận nuôi đứa nhóc này đi? Cậu không phải thích tám múi cơ bụng và có thể khiêng cậu sao?"
"Anh mới thích loại đó!" Trương Giai Lạc thẹn quá thành giận nuốt xuống miếng thịt cuối cùng, "Tui hiện tại thích nhóc con anh có ý kiến gì? Mà sao anh biết sau khi nuôi lớn, nó không phải có tám múi cơ bụng và có thể khiêng tui?"
"Không không không." Lâm Kính Ngôn chuyển sang vẻ mặt chính nhân quân tử, "Tôi mới là người luôn thích nhóc con, cậu xem tên tôi nuôi là biết khẩu vị của tôi rồi đó."
Hoàng Thiếu Thiên bưng đĩa, mặt mũi tràn đầy cực khổ mà nhìn chằm chằm Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc đang không ngừng dò xét cậu: "Hai người có thể nói chuyện nhỏ hơn không, tốt xấu gì tui cũng là sentinel nha! Sentinel nha! Tui muốn làm bộ không nghe thấy cũng cảm thấy có lỗi với thân phận sentinel này!"
"Người lớn nói chuyện." Trương Giai Lạc đoạt cái đĩa, thuận tay ôm Hoàng Thiếu Thiên vào lòng rồi xoa xoa, "Không nên nghe thì vờ như không nghe cậu hiểu không?!"
Lâm Kính Ngôn học Trương Giai Lạc, đưa tay xoa nhẹ đầu Hoàng Thiếu Thiên: "Thật ngoan, linh thú của cậu đâu?"
Từ lúc nghe được Lâm Kính Ngôn thích nhóc con và còn nuôi lớn mấy đứa, báo gấm con đã cố gắng giấu mình vào tủ quần áo của Trương Giai Lạc, nhưng vẫn không may bị Trương Giai Lạc tóm đuôi lôi ra ngoài đưa Lâm Kính Ngôn.
"Họ mèo, lại là họ mèo." Lâm Kính Ngôn thuần thục kiểm tra bàn chân và hàm răng của báo gấm, "Trương Giai Lạc, cậu nói xem đời này là cậy nhờ vào họ mèo hay bản thân cậu là họ mèo đây?"
"A... hẳn là họ mèo đều yêu thích tui." Trương Giai Lạc vừa cắn cái cánh vừa giúp Lâm Kính Ngôn đè lại báo gấm con, "Nhìn này! Anh nhìn bàn chân này xem, còn là màu hồng phấn!"
"Thú con nha." Lâm Kính Ngôn bình tĩnh nhìn Trương Giai Lạc cầm bàn chân múp míp vuốt ve vui vẻ quên cả trời đất, "Vuốt nữa là tên nhóc sau lưng cậu sẽ xù lông đó."
Trương Giai Lạc kéo Hoàng Thiếu Thiên vào lòng, tiếp tục xoa nắn: "Ai nha xù lông cái gì, xoa nắn thêm mấy lần sẽ quen, sẽ không xù lông nữa, ngoan nha! Lại đây lại đây, để Lạc gia yêu thương cậu."
Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu! Mạng! A a a!!!
Hoàng Thiếu Thiên liều mạng giãy giụa dưới tay hai guide. Đến khi hai người họ xoa bóp đủ, cậu mới chật vật giấu mình vào góc âm u của ghế sa lon, im lặng khóc lóc trong lòng.
Ngụy lão đại nói không sai! Hoàng Thiếu Thiên ôm một măm đồ ăn ra sức gặm gặm, guide đều là sinh vật đáng sợ!
Nhất là guide xinh đẹp! Vẻ ngoài thiên sứ! Nội tâm ma quỷ! Ma! Quỷ!!!
Lâm Kính Ngôn lần đầu thiết thực cảm nhận được cái gì gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc, hoặc có thể nói, anh lại thấu hiểu uy lực miệng quạ đen của Trương Giai Lạc.
"Thật đúng là..." Trương Giai Lạc ngồi trên người Hoàng Thiếu Thiên, Lâm Kính Ngôn giúp hắn đè chân cậu nhóc lại, "Hai guide cũng đè không nổi, tên nhóc này chưa từng được khai thông tinh thần à?"
"Phỏng chừng là không." Trương Giai Lạc đặt tay lên trán Hoàng Thiếu Thiên, "Khá nóng, tui thấy hắn buổi tối ăn nhiều vậy, còn tưởng hắn quen ăn nhiều để hả giận."
"Sentinel nhỏ vừa thức tỉnh à..." Lâm Kính Ngôn lại dùng sức ấn mắt cá chân Hoàng Thiếu Thiên xuống, "Linh thú không tìm được chốn trở về, độ nhạy cảm của ngũ giác lại tăng mạnh, thể lực tiêu hao quá nhiều nên mới ăn nhiều như vậy đi?"
"Anh đừng nhắc còn tốt." Trương Giai Lạc bỗng ghét bỏ mà bĩu môi, "Khẩu vị sentinel này quá nhạt! Bữa tối ăn ngon thiệt nhưng cứ cảm giác thiếu muối vô vị, buổi tối đi ngủ còn có thể giày vò..."
Trương Giai Lạc mới đầu còn tưởng là Hoàng Thiếu Thiên trả thù mình tối hôm qua khi dễ khiến cậu tỉnh mấy chập, nên mới cố ý giày vò. Nếu không phải nhờ Lâm Kính Ngôn, người bị Trương Giai Lạc bắt lưu lại nằm phía bên kia của cái giường lớn, kịp nhận ra đây là giai đoạn đầu của tinh thần rung chuyển của sentinel, đồng thời bật lên lá chắn tinh thần do Trương Giai Lạc thiết lập, nói không chừng ba người bọn họ lúc này đã bị bắt đem ra ngoài thị chúng.
Dù sao tư tàng một con sentinel ba không, không hộ khẩu không giấy phép không vòng cổ, là việc lớn nha.
"Nếu nhóc ba không này bị phát hiện, Trương Tân Kiệt cũng không cứu cậu nổi." Lâm Kính Ngôn vươn người quan sát khuôn mặt ửng đỏ của Hoàng Thiếu Thiên, "Hoặc là đi tìm một guide có độ phù hợp trên 80% để trấn áp tinh thần rung chuyển của cậu ta một chút, hoặc là Trương Giai Lạc cậu nhận lấy tên nhóc này, nhanh nghĩ cách đi."
"Không có sự lựa chọn nào khác à?" Trương Giai Lạc ngắt bỏ kết nối tinh thần của mình và Hoàng Thiếu Thiên, "Lão Lâm, anh lại thử độ phù hợp xem, tối nay hai chúng ta trấn áp một mình cậu ta là không thành vấn đề... Đúng rồi linh thể của cậu ta đâu?!"
Lâm Kính Ngôn nhìn lướt qua căn phòng của Trương Giai Lạc, đưa tay kiểm tra trạng thái tinh thần của Hoàng Thiếu Thiên: "Đang kiếm ăn, báo gấm con sẽ tự đi tìm guide có độ phù hợp cao nhất để có thể ăn sóng tinh thần của hắn... hơn nữa... hình như... đã tìm được..."
Tìm tới ai?
Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn liếc mắt nhìn nhau...
Nhưng bây giờ vẫn chưa có ai tới gõ cửa kêu bọn họ ra ngoài kiểm tra, chắc người kia không có ý định cử cáo?
Dụ Văn Châu quả thật không có cử báo chuyện nhà mình có thêm một con thú họ mèo. Hắn mới làm nhiệm vụ về, đang chuẩn bị nấu nồi nước để ủ ấm bụng, liền phát hiện trên giường mình nhô lên một gò nhỏ không bắt mắt.
"Đây là... a?" Dụ Văn Châu nhìn linh thú họ mèo trong đống mền, "Nhà ai gần đây bị mất thú con à? Cũng không nghe nói gần đây có ai nuôi một sentinel nhỏ vừa thức tỉnh..."
Sẽ không là...
Hắn còn chưa kịp đụng thú con kia đã bị cào một phát. Dụ Văn Châu rút tay về, cười khổ nhìn vết cào mang theo tia máu và linh thú đang nhe răng nhếch miệng với mình: "Còn là một con báo..."
Kiếm ăn kiếm đến trên giường mình không nói, chiếm đoạt giường còn dám cào chủ nhân, Dụ Văn Châu lắc đầu bắt nồi lên bếp, lá gan lớn như vậy chắc hẳn chưa bị guide đeo vòng đi?
Báo gấm con bây giờ nhìn Dụ Văn Châu với ánh mắt vô cùng giãy dụa, tên guide này còn cố ý thả ra sóng tinh thần để dẫn dụ mình. Nhưng phỏng chừng là bị Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn xoa bóp đến sợ, hơn nữa đây là một guide không rõ nguồn gốc, dù nhìn qua có vẻ ăn rất ngon mà ăn xong còn rất hữu dụng, báo gấm cũng không dám tùy tiện hành động.
"Đã đói đến mức này." Dụ Văn Châu đặt chén xuống, giơ tay về phía báo gấm con đang nằm trên giường của hắn, "Không lại đây ăn một chút à? Chủ nhân của nhóc hiện không dễ chịu đi? Là tinh thần rung chuyển hay đang đấu tranh bên mép đêm vĩnh cửu?"
Thật đói... Thật muốn ăn...
Cẩn thận... Không thể ăn...
"Còn chiếm lấy giường anh." Dụ Văn Châu bất đắc dĩ lắc đầu, "Được, chỗ đó thuộc về nhóc, anh đi ngủ ghế sofa."
Khiến người ta ngủ ghế sofa còn chưa đủ, cả chăn mền gối cũng không cho chủ nhân đem đi. Dụ Văn Châu nhìn báo gấm con đang cuộn người trên giường mình như thổ phỉ: "Lá gan thật lớn."
Báo gấm con hung hăng nhe răng với hắn.
Mãi cho đến khi Dụ Văn Châu nằm yên ổn trên sofa, hắn vẫn cảm nhận được đôi mắt mèo sáng rực nhìn mình chằm chằm. Hắn hạ thấp độ sáng căn phòng, ngước đầu lên nhìn nhóc con đang chiếm cả giường lớn, cười híp mắt chúc ngủ ngon.
"Ngủ ngon~" Dụ Văn Châu nhìn báo gấm con vì động tác của hắn mà nâng đầu nhìn mình chằm chằm, "Có một giấc mơ đẹp."
- TBC -
Last edited: