- Bình luận
- 179
- Số lượt thích
- 1,211
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Diệp Tu. Tán Tu. Chu Diệp. Song Diệp
Chương 8:
Trải giường đi ngủ xong đã gần một giờ sáng, Diệp Tu co ở trong chăn chỉ lộ đôi mắt ra ngoài, chờ Tô Mộc Thu bò vào nhường vị trí đã ủ nóng cho anh.
“Mộc Thu.”
Tuyết ngoài phòng phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, mơ hồ chiếu sáng đôi mắt đen bóng của tiểu thiếu gia.
“Chờ có cơ hội, anh cùng về nhà với em đi, dẫn theo Mộc Tranh, mẹ em làm bánh chẻo ăn rất ngon.”
Thiếu niên không trả lời, cứ như vậy nhìn cậu.
“Yên tâm, mẹ em nhất định sẽ thích anh, bà cứ chê em quá ầm ĩ, lại nói, anh đẹp mắt như vậy.”
Tiểu hồ ly lông đỏ không nhịn được, thò móng vuốt sờ sờ trên mặt Tô Mộc Thu, lông trắng thì thôi, hình mặt còn đẹp, tức chết cậu.
Tô Mộc Thu đột nhiên nở nụ cười, nằm trong chăn gật đầu.
“Được.”
Diệp Tu thỏa mãn, trở mình rất nhanh đã ngủ.
Thiếu niên hơi híp mắt lại, không che giấu được nụ cười trên mặt.
Sao lại có tiểu thiếu gia tốt như vậy chứ. Anh nghĩ.
Nhưng tiểu thiếu gia tốt như vậy, cố tình để anh nhặt được.
Tô Mộc Thu nhìn đỉnh đầu Diệp Tu, thiếu niên duỗi tay, kéo tiểu thiếu gia lăn qua một bên trở lại, cáo tuyết trắng tuyết nâng cái đuôi xù lông, đắp lên tiểu hồ ly đỏ lửa.
Trắng tuyết cùng lửa đỏ, kề sát chung một chỗ.
Sẽ tốt, tất cả sẽ tốt lên, bọn họ còn trẻ, còn có thể có rất nhiều rất nhiều năm tháng.
Đông đi xuân đến.
Độ hot của Vinh Diệu theo thời gian qua đi càng ngày càng mạnh, Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô cũng triệt để nổi tiếng, pháp sư chiến đấu cùng tay súng thiện xạ, một đôi hợp tác ăn ý đến làm người sợ hãi.
Có điều kẻ địch lớn nhất của đôi hợp tác này lúc này, không phải bất cứ một đối thủ nào trong Vinh Diệu, mà là ngủ xuân.
Diệp Tu cảm thấy cậu muốn ngủ chết trong mùa xuân mềm nhũn của phương nam.
Thiếu niên tự xưng là tinh lực tràn đầy, lại quên mất trong thời kỳ sinh trưởng giấc ngủ quan trọng cỡ nào, một con hồ ly đến từ phương bắc như cậu gặp phải mùa xuân phương nam, lập tức buồn ngủ thành cún.
Diệp Tu gần như không mở được mắt, tay lại vẫn theo bản năng lướt trên bàn phím, sau đó hai chữ Vinh Diệu lớn hiện lên trên màn hình, lúc này mới chợt giật mình tỉnh giấc.
“Thắng rồi?”
Diệp Tu sờ sờ miệng, hoàn hảo không chảy nước miếng.
“Thắng, thắng rồi.”
Tô Mộc Thu tự nhiên không nỡ để tiểu thiếu gia buồn ngủ thành như vậy.
“Cậu về nhà ngủ đi, dù sao không có chuyện gì, một mình anh cũng được.”
“Em còn chịu được.”
Diệp Tu đứng lên vòng vo vài vòng, mùa xuân phương bắc ngắn ngủi vội vàng, trước giờ không có cảm giác gì, ai biết mùa này ở phương nam lại sinh ra lực sát thương mạnh như vậy.
“Cậu tốt nhất về ngủ đi, anh thấy cậu đi như vậy cũng ngủ quên được.”
Tô Mộc Thu logout tài khoản.
“Đi, anh đưa cậu về.”
“Em còn chưa buồn ngủ đến không nhận ra đường.”
Tiểu hồ ly lông đỏ dựng thẳng đuôi, đột nhiên vành tai cậu run run, nhìn khu hút thuốc sương khói lượn lờ.
“Anh nói em đi hút điếu thuốc thế nào?”
Tô Mộc Thu vặn tiểu thiếu gia nhà anh đi ra ngoài.
“Đừng hòng mơ tưởng!”
“Nghe nói hút thuốc sẽ không buồn ngủ!”
Tiểu hồ ly lông đỏ bị cáo tuyết cắn gáy, kéo đến kêu chít chít.
“Buồn ngủ thì ngủ, không cho hút thuốc! Hay là cậu muốn anh nói chuyện này với Tuyết Phong?”
Tô Mộc Thu lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Ngô Tuyết Phong.
Tiểu hồ ly lông đỏ lập tức chạy lên trước.
“Đừng nói đừng nói! Em chỉ nghĩ, không hút!”
Quan hệ giữa ba người bọn họ rất kỳ diệu, rõ ràng cách mạng lưới ai cũng chưa từng thấy ai, cố tình lại tựa như đã quen rất nhiều năm vậy.
Trên Vinh Diệu thường thường có thể thấy những lời này trên kênh thế giới, ví dụ: Nhất Diệp Chi Thu cùng Thu Mộc Tô lại đến rồi! Nhanh đi gọi Khí Xung Vân Thủy! Lại hoặc là: Khí Xung Vân Thủy ở đâu rồi?! Quản Nhất Diệp Chi Thu nhà ông đi!
Không chỉ như vậy, ngay cả Tô Mộc Tranh cũng sẽ mách chuyện hai người bọn họ với Ngô Tuyết Phong.
Tiểu hồ ly lông đỏ vừa nghĩ đến Ngô Tuyết Phong sẽ tức giận lập tức liền héo, rũ đuôi ngoan ngoãn cùng Tô Mộc Thu về nhà.
Về đến nhà Tô Mộc Tranh cũng vừa tan học, bé gái nhỏ xách một cái túi từ trong nhà cách vách đi ra, thấy bọn họ vui vẻ chạy đến đón.
“Hôm nay sớm quá đi!”
Tô Mộc Thu gật đầu.
“Bà cụ bên cạnh tìm em có việc?”
“Vâng, bà nhờ em lau cửa sổ giúp, này, còn cho em nhiều kẹo như vậy!”
Bé con cực kỳ vui, mở túi cầm kẹo đường đóng gói xinh đẹp cho hai người xem.
“Bà còn nói, nếu anh có rảnh thì qua giúp bà dọn sân.”
Ở cách vách anh em Tô gia là một bà cụ, nghe nói là nhóm người ở nhà ống sớm nhất, bà không muốn dọn đi, cho nên người thân thường xuyên qua thăm bà, tặng này tặng kia.
Có điều, tiểu khu quá yên tĩnh, cho đến khi đối diện có hai đứa bé chuyển đến.
Nghe nói là hai cô nhi, anh trai dẫn em gái nỗ lực sinh hoạt, bà cụ luôn luôn gọi bọn họ đến quét tước, lau cửa sổ linh tinh, sau đó nhét cho bọn họ rất nhiều đồ ăn vặt, thực ra những việc này bà đều có thể làm, chỉ là một cái cớ thiện ý mà thôi.
Hai anh em biết, vì vậy làm việc càng thêm nghiêm túc, vài năm sau, trong đội ngũ có thêm một tiểu thiếu gia.
“Vậy em cũng đi nữa.”
Diệp Tu nói, bà cụ cách vách người rất tốt, tiểu thiếu gia nói ngọt, người nghe đặc biệt hài lòng.
“Không phải cậu buồn ngủ muốn chết rồi sao? Về nhà bóc đậu tương, chờ anh về xào.”
Tô Mộc Thu đẩy Diệp Tu vào trong nhà.
“Bóc đậu xong thì đi ngủ đi, ăn cơm gọi cậu.”
Diệp Tu tuy rằng không tình nguyện, có điều trừ cùng bà cụ tán chuyện cậu cũng không biết làm gì khác, tiểu thiếu gia chỉ có thể ngoan ngoãn đi bóc đậu tương.
Mùa xuân của thành phố H dài mà mềm mại, Diệp Tu ôm cái ghế nhỏ ngồi trong sân bóc đậu, tán long não vang xào xạc, rắc ánh nắng đầy đất như mảnh vàng.
Tô Mộc Thu thì ở cách vách tất tất tác tác quét sân, Diệp Tu có thể tưởng tượng cảnh bà cụ ngồi trên xích đu trải đệm trên ban công, radio khàn khàn vang những câu hát cũ, trong từng nốt nhạc dường như dính một vệt hương thơm trắng nõn, nhẹ nhàng lung lay theo tia sáng.
Diệp Tu cảm giác mình sắp ngủ, mùi hương nhàn nhạt lúc xa lúc gần, cậu nhớ đến lọ nước hoa mẫu thân cất kỹ kia, hương đầu hương giữa phiền phức tan đi không còn, để lại chính là một vệt thuần trắng thơm ngọt như vậy, xa xôi quấn quýt.
Trên đời này có thứ gì xứng đôi mùi vị sạch sẽ như vậy?
Đúng rồi, nhất định phải giống một đóa hoa, trắng tinh, không nhiễm bụi trần.
Diệp Tu dường như nghe được có người đang gọi, giọng nói mang cười ôn nhu trầm tĩnh, ánh nắng ấm áp ngày xuân nhảy nhót trên mi mắt, đan xen tạo thành một mảnh rực rỡ lấp lánh, cậu mơ hồ thấy một bóng người, tựa như tuyết vậy, không nhiễm một hại bụi.
Đúng, chính là như vậy.
Diệp Tu mở mắt, hồ ly toàn thân trắng như tuyết đang nghiêng đầu, chân nhỏ đưa đến dưới mũi cậu.
Chớp mắt một cái, bạch hồ không còn, thiếu niên mặt mày tuấn tú nửa quỳ trước mặt cậu, cười đến mềm mại không gì sánh được.
“Tỉnh rồi? Cậu cũng lợi hại quá đấy, tiểu thiếu gia của anh, bóc đậu tương cũng ngủ được.”
Tô Mộc Thu cười híp mắt bóp mặt Diệp Tu, tiểu thiếu gia ngủ mơ hồ có chút ngây ngô, muốn sờ muốn bóp phải nhân lúc này.
Diệp Tu còn có chút chưa phản ứng kịp, tiểu hồ ly lông đỏ xoa xoa mũi.
“Hình như em ngửi thấy mùi gì?”
“Cậu nói cái này à?”
Tô Mộc Thu chỉ chỉ bên chân, ở đó đặt một chậu hoa bằng sứ trắng chạm nổi, bên trong trồng một cây thực vật xanh, giữa những cành cây mảnh khảnh điểm đầy nụ hoa trắng nõn, một số đã hơi hé nở, tản ra mùi hương trong veo.
“... Hoa nhài?”
Diệp Tu ngạc nhiên.
“Đúng, bà cho anh, nhà bà nuôi rất nhiều cây, không chăm sóc hết được.”
Tô Mộc Thu có vẻ rất thích, đặt chậu hoa ở dưới bệ cửa sổ, vòng quanh mấy vòng.
“Thật thơm.”
Tô Mộc Thu ghé vào trên bệ cửa sổ, đuôi dài vẫy đến vẫy đi.
“Đây là còn chưa nở hết, đợi nở hết rồi sẽ càng thơm đúng không.”
Thiếu niên nói, hơi híp mắt lại.
Diệp Tu ngồi xổm xuống bên cạnh anh, ngáp một cái thò tay gạt gạt cành lá non mềm.
“Ừ, rất tốt, hợp với anh.”
“Cái gì?”
“Em nói, hoa này rất hợp với anh.”
Tiểu thiếu gia nói rất nghiêm túc, có điều bình thường trào phúng quen, nghe thế nào cũng cảm thấy có chút không đúng.
Tô Mộc Thu biết tiểu thiếu gia không có ác ý, chẳng qua một thiếu niên xanh miết bị ví như một bông hoa, vẫn cứ cảm thấy da gà nổi lên đầy người.
“Được rồi được rồi, đậu tương bóc xong chưa? Quên đi, cậu quay lại ngủ đi, ăn cơm gọi cậu.”
Tô Mộc Thu đẩy Diệp Tu vào trong phòng.
“Em nói thật a.”
Tiểu hồ ly lông đỏ quay đầu nhìn chậu hoa nhài kia, lại nhìn cáo tuyết, anh xem, đều là trắng mà.
Hoa nhài bà cụ đưa cứ thế cắm rễ trong sân, tiểu bạch hồ ngày ngày cắp siêu đi tưới nước, nhìn từng nụ oa lần lượt nở rộ.
Lúc này Diệp Tu sẽ ghé vào trên bệ cửa sổ, tiểu hồ ly lông đỏ cuốn đuôi, mặc ánh mặt trời ấm áp ngày xuân chiếu xuống, lười biếng ngáp một cái.
Trải giường đi ngủ xong đã gần một giờ sáng, Diệp Tu co ở trong chăn chỉ lộ đôi mắt ra ngoài, chờ Tô Mộc Thu bò vào nhường vị trí đã ủ nóng cho anh.
“Mộc Thu.”
Tuyết ngoài phòng phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, mơ hồ chiếu sáng đôi mắt đen bóng của tiểu thiếu gia.
“Chờ có cơ hội, anh cùng về nhà với em đi, dẫn theo Mộc Tranh, mẹ em làm bánh chẻo ăn rất ngon.”
Thiếu niên không trả lời, cứ như vậy nhìn cậu.
“Yên tâm, mẹ em nhất định sẽ thích anh, bà cứ chê em quá ầm ĩ, lại nói, anh đẹp mắt như vậy.”
Tiểu hồ ly lông đỏ không nhịn được, thò móng vuốt sờ sờ trên mặt Tô Mộc Thu, lông trắng thì thôi, hình mặt còn đẹp, tức chết cậu.
Tô Mộc Thu đột nhiên nở nụ cười, nằm trong chăn gật đầu.
“Được.”
Diệp Tu thỏa mãn, trở mình rất nhanh đã ngủ.
Thiếu niên hơi híp mắt lại, không che giấu được nụ cười trên mặt.
Sao lại có tiểu thiếu gia tốt như vậy chứ. Anh nghĩ.
Nhưng tiểu thiếu gia tốt như vậy, cố tình để anh nhặt được.
Tô Mộc Thu nhìn đỉnh đầu Diệp Tu, thiếu niên duỗi tay, kéo tiểu thiếu gia lăn qua một bên trở lại, cáo tuyết trắng tuyết nâng cái đuôi xù lông, đắp lên tiểu hồ ly đỏ lửa.
Trắng tuyết cùng lửa đỏ, kề sát chung một chỗ.
Sẽ tốt, tất cả sẽ tốt lên, bọn họ còn trẻ, còn có thể có rất nhiều rất nhiều năm tháng.
Đông đi xuân đến.
Độ hot của Vinh Diệu theo thời gian qua đi càng ngày càng mạnh, Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô cũng triệt để nổi tiếng, pháp sư chiến đấu cùng tay súng thiện xạ, một đôi hợp tác ăn ý đến làm người sợ hãi.
Có điều kẻ địch lớn nhất của đôi hợp tác này lúc này, không phải bất cứ một đối thủ nào trong Vinh Diệu, mà là ngủ xuân.
Diệp Tu cảm thấy cậu muốn ngủ chết trong mùa xuân mềm nhũn của phương nam.
Thiếu niên tự xưng là tinh lực tràn đầy, lại quên mất trong thời kỳ sinh trưởng giấc ngủ quan trọng cỡ nào, một con hồ ly đến từ phương bắc như cậu gặp phải mùa xuân phương nam, lập tức buồn ngủ thành cún.
Diệp Tu gần như không mở được mắt, tay lại vẫn theo bản năng lướt trên bàn phím, sau đó hai chữ Vinh Diệu lớn hiện lên trên màn hình, lúc này mới chợt giật mình tỉnh giấc.
“Thắng rồi?”
Diệp Tu sờ sờ miệng, hoàn hảo không chảy nước miếng.
“Thắng, thắng rồi.”
Tô Mộc Thu tự nhiên không nỡ để tiểu thiếu gia buồn ngủ thành như vậy.
“Cậu về nhà ngủ đi, dù sao không có chuyện gì, một mình anh cũng được.”
“Em còn chịu được.”
Diệp Tu đứng lên vòng vo vài vòng, mùa xuân phương bắc ngắn ngủi vội vàng, trước giờ không có cảm giác gì, ai biết mùa này ở phương nam lại sinh ra lực sát thương mạnh như vậy.
“Cậu tốt nhất về ngủ đi, anh thấy cậu đi như vậy cũng ngủ quên được.”
Tô Mộc Thu logout tài khoản.
“Đi, anh đưa cậu về.”
“Em còn chưa buồn ngủ đến không nhận ra đường.”
Tiểu hồ ly lông đỏ dựng thẳng đuôi, đột nhiên vành tai cậu run run, nhìn khu hút thuốc sương khói lượn lờ.
“Anh nói em đi hút điếu thuốc thế nào?”
Tô Mộc Thu vặn tiểu thiếu gia nhà anh đi ra ngoài.
“Đừng hòng mơ tưởng!”
“Nghe nói hút thuốc sẽ không buồn ngủ!”
Tiểu hồ ly lông đỏ bị cáo tuyết cắn gáy, kéo đến kêu chít chít.
“Buồn ngủ thì ngủ, không cho hút thuốc! Hay là cậu muốn anh nói chuyện này với Tuyết Phong?”
Tô Mộc Thu lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Ngô Tuyết Phong.
Tiểu hồ ly lông đỏ lập tức chạy lên trước.
“Đừng nói đừng nói! Em chỉ nghĩ, không hút!”
Quan hệ giữa ba người bọn họ rất kỳ diệu, rõ ràng cách mạng lưới ai cũng chưa từng thấy ai, cố tình lại tựa như đã quen rất nhiều năm vậy.
Trên Vinh Diệu thường thường có thể thấy những lời này trên kênh thế giới, ví dụ: Nhất Diệp Chi Thu cùng Thu Mộc Tô lại đến rồi! Nhanh đi gọi Khí Xung Vân Thủy! Lại hoặc là: Khí Xung Vân Thủy ở đâu rồi?! Quản Nhất Diệp Chi Thu nhà ông đi!
Không chỉ như vậy, ngay cả Tô Mộc Tranh cũng sẽ mách chuyện hai người bọn họ với Ngô Tuyết Phong.
Tiểu hồ ly lông đỏ vừa nghĩ đến Ngô Tuyết Phong sẽ tức giận lập tức liền héo, rũ đuôi ngoan ngoãn cùng Tô Mộc Thu về nhà.
Về đến nhà Tô Mộc Tranh cũng vừa tan học, bé gái nhỏ xách một cái túi từ trong nhà cách vách đi ra, thấy bọn họ vui vẻ chạy đến đón.
“Hôm nay sớm quá đi!”
Tô Mộc Thu gật đầu.
“Bà cụ bên cạnh tìm em có việc?”
“Vâng, bà nhờ em lau cửa sổ giúp, này, còn cho em nhiều kẹo như vậy!”
Bé con cực kỳ vui, mở túi cầm kẹo đường đóng gói xinh đẹp cho hai người xem.
“Bà còn nói, nếu anh có rảnh thì qua giúp bà dọn sân.”
Ở cách vách anh em Tô gia là một bà cụ, nghe nói là nhóm người ở nhà ống sớm nhất, bà không muốn dọn đi, cho nên người thân thường xuyên qua thăm bà, tặng này tặng kia.
Có điều, tiểu khu quá yên tĩnh, cho đến khi đối diện có hai đứa bé chuyển đến.
Nghe nói là hai cô nhi, anh trai dẫn em gái nỗ lực sinh hoạt, bà cụ luôn luôn gọi bọn họ đến quét tước, lau cửa sổ linh tinh, sau đó nhét cho bọn họ rất nhiều đồ ăn vặt, thực ra những việc này bà đều có thể làm, chỉ là một cái cớ thiện ý mà thôi.
Hai anh em biết, vì vậy làm việc càng thêm nghiêm túc, vài năm sau, trong đội ngũ có thêm một tiểu thiếu gia.
“Vậy em cũng đi nữa.”
Diệp Tu nói, bà cụ cách vách người rất tốt, tiểu thiếu gia nói ngọt, người nghe đặc biệt hài lòng.
“Không phải cậu buồn ngủ muốn chết rồi sao? Về nhà bóc đậu tương, chờ anh về xào.”
Tô Mộc Thu đẩy Diệp Tu vào trong nhà.
“Bóc đậu xong thì đi ngủ đi, ăn cơm gọi cậu.”
Diệp Tu tuy rằng không tình nguyện, có điều trừ cùng bà cụ tán chuyện cậu cũng không biết làm gì khác, tiểu thiếu gia chỉ có thể ngoan ngoãn đi bóc đậu tương.
Mùa xuân của thành phố H dài mà mềm mại, Diệp Tu ôm cái ghế nhỏ ngồi trong sân bóc đậu, tán long não vang xào xạc, rắc ánh nắng đầy đất như mảnh vàng.
Tô Mộc Thu thì ở cách vách tất tất tác tác quét sân, Diệp Tu có thể tưởng tượng cảnh bà cụ ngồi trên xích đu trải đệm trên ban công, radio khàn khàn vang những câu hát cũ, trong từng nốt nhạc dường như dính một vệt hương thơm trắng nõn, nhẹ nhàng lung lay theo tia sáng.
Diệp Tu cảm giác mình sắp ngủ, mùi hương nhàn nhạt lúc xa lúc gần, cậu nhớ đến lọ nước hoa mẫu thân cất kỹ kia, hương đầu hương giữa phiền phức tan đi không còn, để lại chính là một vệt thuần trắng thơm ngọt như vậy, xa xôi quấn quýt.
Trên đời này có thứ gì xứng đôi mùi vị sạch sẽ như vậy?
Đúng rồi, nhất định phải giống một đóa hoa, trắng tinh, không nhiễm bụi trần.
Diệp Tu dường như nghe được có người đang gọi, giọng nói mang cười ôn nhu trầm tĩnh, ánh nắng ấm áp ngày xuân nhảy nhót trên mi mắt, đan xen tạo thành một mảnh rực rỡ lấp lánh, cậu mơ hồ thấy một bóng người, tựa như tuyết vậy, không nhiễm một hại bụi.
Đúng, chính là như vậy.
Diệp Tu mở mắt, hồ ly toàn thân trắng như tuyết đang nghiêng đầu, chân nhỏ đưa đến dưới mũi cậu.
Chớp mắt một cái, bạch hồ không còn, thiếu niên mặt mày tuấn tú nửa quỳ trước mặt cậu, cười đến mềm mại không gì sánh được.
“Tỉnh rồi? Cậu cũng lợi hại quá đấy, tiểu thiếu gia của anh, bóc đậu tương cũng ngủ được.”
Tô Mộc Thu cười híp mắt bóp mặt Diệp Tu, tiểu thiếu gia ngủ mơ hồ có chút ngây ngô, muốn sờ muốn bóp phải nhân lúc này.
Diệp Tu còn có chút chưa phản ứng kịp, tiểu hồ ly lông đỏ xoa xoa mũi.
“Hình như em ngửi thấy mùi gì?”
“Cậu nói cái này à?”
Tô Mộc Thu chỉ chỉ bên chân, ở đó đặt một chậu hoa bằng sứ trắng chạm nổi, bên trong trồng một cây thực vật xanh, giữa những cành cây mảnh khảnh điểm đầy nụ hoa trắng nõn, một số đã hơi hé nở, tản ra mùi hương trong veo.
“... Hoa nhài?”
Diệp Tu ngạc nhiên.
“Đúng, bà cho anh, nhà bà nuôi rất nhiều cây, không chăm sóc hết được.”
Tô Mộc Thu có vẻ rất thích, đặt chậu hoa ở dưới bệ cửa sổ, vòng quanh mấy vòng.
“Thật thơm.”
Tô Mộc Thu ghé vào trên bệ cửa sổ, đuôi dài vẫy đến vẫy đi.
“Đây là còn chưa nở hết, đợi nở hết rồi sẽ càng thơm đúng không.”
Thiếu niên nói, hơi híp mắt lại.
Diệp Tu ngồi xổm xuống bên cạnh anh, ngáp một cái thò tay gạt gạt cành lá non mềm.
“Ừ, rất tốt, hợp với anh.”
“Cái gì?”
“Em nói, hoa này rất hợp với anh.”
Tiểu thiếu gia nói rất nghiêm túc, có điều bình thường trào phúng quen, nghe thế nào cũng cảm thấy có chút không đúng.
Tô Mộc Thu biết tiểu thiếu gia không có ác ý, chẳng qua một thiếu niên xanh miết bị ví như một bông hoa, vẫn cứ cảm thấy da gà nổi lên đầy người.
“Được rồi được rồi, đậu tương bóc xong chưa? Quên đi, cậu quay lại ngủ đi, ăn cơm gọi cậu.”
Tô Mộc Thu đẩy Diệp Tu vào trong phòng.
“Em nói thật a.”
Tiểu hồ ly lông đỏ quay đầu nhìn chậu hoa nhài kia, lại nhìn cáo tuyết, anh xem, đều là trắng mà.
Hoa nhài bà cụ đưa cứ thế cắm rễ trong sân, tiểu bạch hồ ngày ngày cắp siêu đi tưới nước, nhìn từng nụ oa lần lượt nở rộ.
Lúc này Diệp Tu sẽ ghé vào trên bệ cửa sổ, tiểu hồ ly lông đỏ cuốn đuôi, mặc ánh mặt trời ấm áp ngày xuân chiếu xuống, lười biếng ngáp một cái.