- Bình luận
- 179
- Số lượt thích
- 1,211
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Diệp Tu. Tán Tu. Chu Diệp. Song Diệp
Chương 23:
Ngô Tuyết Phong dùng một ngày nhét đầy tủ lạnh của hai con hồ ly, Trần Quả cuối cùng cũng biết tính tình lười biếng kia của Diệp Tu là từ đâu ra.
Sau khi Ngô Tuyết Phong đến, Diệp Tu cơ bản có thể nói là mọc trên ghế salon, ôm máy tính chơi game, bạn trai, đội phó, hậu bối thay phiên cho ăn.
Trần Quả vô cùng hoài nghi chụp cho Diệp Tu cái bánh lên cổ y cũng có thể chết đói, bởi vì lười xoay vòng… Đều là nuông chiều!
Bản thân Diệp Tu ngược lại không cảm thấy, bé sư tử ăn no nằm sấp bên chân y ngủ gà ngủ gật, hồ ly lông đỏ cắp mặt chăn đến đắp kín cho cậu, Diệp Tu khép máy tính, lê dép chậm rì rì kéo mở cửa ban công.
Ngô Tuyết Phong xắn tay áo dựa vào lan can, thuốc lá trong tay lấp lóe, mùa đông thành phố H vừa lạnh vừa ẩm, Diệp Tu đi đến, cũng đốt một điếu.
“Tuyết Phong, trước đây anh không hút thuốc lá.”
Diệp Tu phun ra một hơi khói mỏng, mùi nicotin có chút đắng chát.
“Người là sẽ thay đổi.”
Ngô Tuyết Phong nói, duỗi tay xoa xoa đầu Diệp Tu.
“Em này, Mộc Thu, Mộc Tranh, cả anh nữa, tất cả mọi người đang thay đổi.”
Có một số người thay đổi trở nên cứng cáp dũng cảm hơn, có một số người lại lạc mất bản tâm từ từ trầm luân.
Diệp Tu cười, không tránh tay Ngô Tuyết Phong, ngược lại sát lại gần cọ cọ.
“Chỉ cần tiểu hồn đồn không thay đổi là được.”
Ngô Tuyết Phong cũng cười, không nhắc lại chuyện này nữa.
“Em với Mộc Thu mấy năm nay tốt không?”
“Tốt a, bọn em có bao giờ cãi nhau?”
Diệp Tu híp mắt cười, bạn trai kia của y, thật sự là đốt đèn lồng cũng không tìm được.
Ngô Tuyết Phong nghĩ thấy cũng phải, hai nhóc này lúc còn chưa là người yêu Tô Mộc Thu đã chiều người quá mức, đến lúc thành đôi rồi, đám đội viên cũ của Gia Thế kia thiếu chút nữa đều bị thức ăn cho chó nghẹn chết.
Cửa ban công đột nhiên bị đẩy ra, Tô Mộc Thu một tay bưng đĩa bánh chẻo đứng ở đó, anh cùng Diệp Tu nhiều năm như vậy, tay nghề làm bánh chẻo ngày càng tiến bộ.
“Bên ngoài lạnh như vậy, có lời gì không thể vào trong nói?”
Tô Mộc Thu mặc áo lông màu nâu nhạt, mặt mày phía sau hơi nước càng có vẻ tuấn mỹ.
Ngô Tuyết Phong năm đó thật sự là nằm mơ cũng không ngờ được, tiểu đội trưởng sẽ bị đẩy ở trước cửa nhà mình, có điều đẩy thì đẩy đi, vẫn tốt hơn là bị người ngoài cắp đi, ví dụ như Hàn Văn Thanh kia.
“Đương nhiên là chuyện không thể cho anh nghe.”
Hồ ly lông đỏ vẫy đuôi, nháy mắt với Ngô Tuyết Phong.
Cựu đội phó ngầm hiểu, hai người hắc hắc cười lặng lẽ trong vẻ mặt ngu người của Tô Mộc Thu.
Ngô Tuyết Phong đến vội vàng đi cũng vội vàng, Diệp Tu nhìn dấu máy bay trên bầu trời, không biết lần gặp mặt sau lại sẽ là lúc nào.
Kỳ nghỉ tết kết thúc, tất cả trở lại quỹ đạo, Tô Mộc Tranh nỗ lực thực hiện nguyện vọng năm mới của mình, Diệp Tu cũng rốt cuộc bắt đầu đánh vào Thần Chi Lĩnh Vực; Tô Mộc Thu nhìn acc thiện xạ của mình, viết ý tưởng về vũ khí bạc mới vào trong sổ.
Quân Mạc Tiếu rốt cuộc đến Thần Chi Lĩnh Vực, yêu thiêu thân tự nhiên cũng là ùn ùn, Diệp Tu rất là bình tĩnh, đại ma vương của liên minh, chiêu trò gì chưa từng thấy.
Có một số việc y thậm chí không nói với Tô Mộc Thu, cho đến khi Lâu Quan Ninh tìm đến cửa, Tô Mộc Thu bản năng cảm thấy một loại nguy cơ quen thuộc.
“Em bại lộ thân phận?”
Tô Mộc Thu kẹp điện thoại, ngòi bút lướt trên giấy vang sàn sạt.
“Đây là cách tốt nhất lúc này.”
Diệp Tu nói, uống một ngụm nước mì.
“À đúng rồi, chị chủ chuyển máy tính lên ghế lô tầng hai rồi, tìm em trực tiếp đi lên.”
Tô Mộc Thu trả lời, nghĩ lại vẫn thấy không yên lòng.
“Ngày mai anh cũng bắt đầu nhiệm vụ Thần Chi Lĩnh Vực.”
“Được không?”
“Anh được không, em rõ ràng nhất không phải sao?”
Nam nhân tuấn mỹ xoay ngòi bút, viết xuống những ý tưởng cuối cùng.
Trong khu mười, nhiệt độ chuyện Quân Mạc Tiếu cấp 50 thông qua Thần Chi Lĩnh Vực còn chưa qua, tay súng thiện xạ vẫn luôn không có biểu hiện nổi bật gì kia lại đột nhiên phát tác, cùng là khoảng cấp 50 hoàn thành Thần Chi Lĩnh Vực, khu mười lại ồ lên một mảnh.
Hội trưởng các công hội lớn điên cuồng phun tào, chạy theo bạn trai thôi mà cũng phải làm phách lối như vậy!
Rất nhanh Lâu Quan Ninh đã phát hiện, bên cạnh Quân Mạc Tiếu có thêm một tay súng thiện xạ, vì vậy rất thuận miệng hỏi một câu đây là vị nào? Diệp Tu cũng rất thuận miệng trả lời, à, bạn trai anh.
Lâu Quan Ninh thiếu chút nữa ném bay chuột.
Thu Mộc Tô cười híp mắt lại gần, nghe nói các cậu muốn tiến quân liên minh chuyên nghiệp? Vừa vặn anh cũng từng đánh mấy năm, đáng tiếc hiện tại tay không tốt lắm, có chút tàn phế, luận bàn một chút đi.
Nghĩa Trảm thua Diệp Tu thua đến người ngã ngựa đổ, vốn còn nghĩ ít nhiều có thể tìm lại chút tự tin, kết quả lại bị chém cho không còn mảnh giáp.
Vừa mới bắt đầu Lâu Quan Ninh còn có chút ủ rũ, về sau là bị tức đến thiếu chút nữa đập màn hình.
“Anh như vậy gọi là tàn phế, vậy tôi đây là cái gì?! Nhược trí à?”
Tô Mộc Thu khó xử.
“Đây là chính cậu nói đấy…”
Diệp Tu đập bàn cười điên.
“Mộc Thu, giữ chút mặt mũi.”
Cáo tuyết chớp chớp mắt, có vẻ rất vô tội.
“Anh nói sai gì à, anh vốn là người tàn phế mà.”
Lâu Quan Ninh rất muốn đánh người, nhưng mà hắn làm không được, bởi vì đánh không lại.
Vì vậy, trong công hội Nghĩa Trảm Thiên Hạ, ngoại trừ Diệp Tu, còn kẹp lẫn một Tô Mộc Thu.
Các công hội lớn rất tuyệt vọng, có một Diệp Thu không đủ à? Vì sao bạn trai y còn muốn đến góp vui? Những người khác không rõ Tô Mộc Thu là ai, bọn họ chẳng lẽ không biết?
Tên nhân yêu này, ở một góc độ nào đó khả năng còn khó đối phó hơn yêu nhân Diệp Thu kia.
Chỉ là, đối với chuyện này, Gia Thế cũng không có vỏ dưa gì để gặm, thứ nhất Tô Mộc Thu không vi phạm thỏa thuận bảo mật, thứ hai cũng không có quy định cứng nhắc công nhân viên phải gia nhập công hội nhà mình, Tô Mộc Thu cũng đúng là chỉ trong thời gian rảnh cùng bạn trai anh chơi trò chơi mà thôi.
Đào Hiên đương nhiên có ý kiến, lại không thể thả anh đi, hắn có thể dùng tiền đập ra một bộ khai phá, lại không đập ra được một Tô Mộc Thu thứ hai.
Gia Thế đã từng có hai thiên tài Vinh Diệu, đã từng.
Ngoài câu lạc bộ, chuyện này tự nhiên cũng là đề tài hàng đầu của các Tuyển thủ chuyên nghiệp trong thời gian rảnh rỗi.
Sau khi Trần Quả đem ghế lô tầng hai làm căn cứ địa chuẩn bị chiến đấu, Tô Mộc Thu ra vào cũng tiện hơn nhiều, cáo tuyết thường xuyên tan tầm cắp cơm tối qua, ngồi đến nửa đêm mới đi về ngủ.
Diệp Tu bên này đang cùng bạn trai y câu được câu không nói chuyện, bên kia QQ tít tít tít liên tục như bắn súng máy.
Tô Mộc Thu thò đầu nhìn, bật cười.
“Group này anh cũng có này, hình như còn là nhân viên quản lý.”
“Trùng hợp quá, em cũng vậy.”
Diệp Tu nhìn Hoàng Thiếu Thiên liều mạng nhảy nhót, tốc độ tay cực nhanh trả lời một câu, xoay người liền muốn đi.
Hoàng Thiếu Thiên khó khăn lắm mới bắt được người làm sao chịu thả, đại lão hổ dựng thẳng đuôi, chân vỗ bàn phím vang bùm bùm.
Tô Mộc Thu không đến góp vui, ngậm thuốc lá lại gần, xem khung chat trôi vèo vèo từ màn hình của Diệp Tu.
“Cả đám kia, lật lại lịch sử nói chuyện thôi cũng mệt chết rồi.”
“Thiếu Thiên muốn đánh solo? Anh nói cơ hội tốt như vậy, không bằng để đám nhóc Nghĩa Trảm kia đi luyện một chút?”
Diệp Tu nói, hơi nghiêng người lưu loát cướp đi điếu thuốc lá trong miệng Tô Mộc Thu.
“Em không sợ lòng tin của bọn họ bị đánh nát thành bụi phấn?”
“Nói giống như anh chưa từng làm ấy.”
Diệp Tu cười, bên này đồng ý Hoàng Thiếu Thiên, bên kia liền kéo Lâu Quan Ninh ra ném vào sân đấu.
Thương thay Lâu thiếu cùng các tiểu đồng bọn của hắn, bị đại lão hổ kêu ngao ngao đánh chổng vó.
“Em sẽ không cứ thế chạy đâu đúng không?”
Tô Mộc Thu liếc nhìn Diệp Tu thong dong ngồi tại chỗ.
“Làm sao có thể, Thiếu Thiên còn không bay qua tìm em đánh.”
Hồ ly lông đỏ vẫy đuôi, con hổ lớn kia tuyệt đối làm được.
Quân Mạc Tiếu vẫn đánh với Dạ Vũ Thanh Phiền một trận, chỉ là Hoàng Thiếu Thiên nghẹn lâu như vậy, một lần nào đã nghiền, đại lão hổ kêu gào một lần nữa, bị các đường tuyển thủ chuyên nghiệp vây xem đuổi chạy, mọi người xoa tay, đều yêu cầu thử cao thấp một lần với đại ma vương của liên minh.
Diệp Tu làm sao có thể như ý bọn họ, hồ ly lông đỏ cười ha ha, lưu loát rời phòng.
Hoàng Thiếu Thiên nào chịu bỏ qua dễ dàng, off Vinh Diệu liền chạy qua QQ luân phiên oanh tạc, Tô Mộc Thu chỉ thấy cửa sổ chat trên màn hình của Diệp Tu giật giật giật, vô cùng sôi nổi náo nhiệt.
“Cũng chỉ có Thiếu Thiên làm được thế này.”
“Đúng vậy, thật không biết Văn Châu làm sao trị được thằng nhóc.”
Diệp Tu lắc đầu, đang định logout, đột nhiên thấy group tuyển thủ chuyên nghiệp quét qua một hàng chữ.
[Anh không đến, để Tô Mộc Thu đi ra!]
Diệp Tu dừng chuột, kéo con trỏ lên, quả nhiên vẫn là Hoàng Thiếu Thiên chưa từ bỏ ý định.
“Nhóc này…”
Tô Mộc Thu lắc đầu, trong tay nhanh chóng đăng nhập QQ.
Thu Mộc Tô: [Gọi anh làm gì?]
Ngô Tuyết Phong dùng một ngày nhét đầy tủ lạnh của hai con hồ ly, Trần Quả cuối cùng cũng biết tính tình lười biếng kia của Diệp Tu là từ đâu ra.
Sau khi Ngô Tuyết Phong đến, Diệp Tu cơ bản có thể nói là mọc trên ghế salon, ôm máy tính chơi game, bạn trai, đội phó, hậu bối thay phiên cho ăn.
Trần Quả vô cùng hoài nghi chụp cho Diệp Tu cái bánh lên cổ y cũng có thể chết đói, bởi vì lười xoay vòng… Đều là nuông chiều!
Bản thân Diệp Tu ngược lại không cảm thấy, bé sư tử ăn no nằm sấp bên chân y ngủ gà ngủ gật, hồ ly lông đỏ cắp mặt chăn đến đắp kín cho cậu, Diệp Tu khép máy tính, lê dép chậm rì rì kéo mở cửa ban công.
Ngô Tuyết Phong xắn tay áo dựa vào lan can, thuốc lá trong tay lấp lóe, mùa đông thành phố H vừa lạnh vừa ẩm, Diệp Tu đi đến, cũng đốt một điếu.
“Tuyết Phong, trước đây anh không hút thuốc lá.”
Diệp Tu phun ra một hơi khói mỏng, mùi nicotin có chút đắng chát.
“Người là sẽ thay đổi.”
Ngô Tuyết Phong nói, duỗi tay xoa xoa đầu Diệp Tu.
“Em này, Mộc Thu, Mộc Tranh, cả anh nữa, tất cả mọi người đang thay đổi.”
Có một số người thay đổi trở nên cứng cáp dũng cảm hơn, có một số người lại lạc mất bản tâm từ từ trầm luân.
Diệp Tu cười, không tránh tay Ngô Tuyết Phong, ngược lại sát lại gần cọ cọ.
“Chỉ cần tiểu hồn đồn không thay đổi là được.”
Ngô Tuyết Phong cũng cười, không nhắc lại chuyện này nữa.
“Em với Mộc Thu mấy năm nay tốt không?”
“Tốt a, bọn em có bao giờ cãi nhau?”
Diệp Tu híp mắt cười, bạn trai kia của y, thật sự là đốt đèn lồng cũng không tìm được.
Ngô Tuyết Phong nghĩ thấy cũng phải, hai nhóc này lúc còn chưa là người yêu Tô Mộc Thu đã chiều người quá mức, đến lúc thành đôi rồi, đám đội viên cũ của Gia Thế kia thiếu chút nữa đều bị thức ăn cho chó nghẹn chết.
Cửa ban công đột nhiên bị đẩy ra, Tô Mộc Thu một tay bưng đĩa bánh chẻo đứng ở đó, anh cùng Diệp Tu nhiều năm như vậy, tay nghề làm bánh chẻo ngày càng tiến bộ.
“Bên ngoài lạnh như vậy, có lời gì không thể vào trong nói?”
Tô Mộc Thu mặc áo lông màu nâu nhạt, mặt mày phía sau hơi nước càng có vẻ tuấn mỹ.
Ngô Tuyết Phong năm đó thật sự là nằm mơ cũng không ngờ được, tiểu đội trưởng sẽ bị đẩy ở trước cửa nhà mình, có điều đẩy thì đẩy đi, vẫn tốt hơn là bị người ngoài cắp đi, ví dụ như Hàn Văn Thanh kia.
“Đương nhiên là chuyện không thể cho anh nghe.”
Hồ ly lông đỏ vẫy đuôi, nháy mắt với Ngô Tuyết Phong.
Cựu đội phó ngầm hiểu, hai người hắc hắc cười lặng lẽ trong vẻ mặt ngu người của Tô Mộc Thu.
Ngô Tuyết Phong đến vội vàng đi cũng vội vàng, Diệp Tu nhìn dấu máy bay trên bầu trời, không biết lần gặp mặt sau lại sẽ là lúc nào.
Kỳ nghỉ tết kết thúc, tất cả trở lại quỹ đạo, Tô Mộc Tranh nỗ lực thực hiện nguyện vọng năm mới của mình, Diệp Tu cũng rốt cuộc bắt đầu đánh vào Thần Chi Lĩnh Vực; Tô Mộc Thu nhìn acc thiện xạ của mình, viết ý tưởng về vũ khí bạc mới vào trong sổ.
Quân Mạc Tiếu rốt cuộc đến Thần Chi Lĩnh Vực, yêu thiêu thân tự nhiên cũng là ùn ùn, Diệp Tu rất là bình tĩnh, đại ma vương của liên minh, chiêu trò gì chưa từng thấy.
Có một số việc y thậm chí không nói với Tô Mộc Thu, cho đến khi Lâu Quan Ninh tìm đến cửa, Tô Mộc Thu bản năng cảm thấy một loại nguy cơ quen thuộc.
“Em bại lộ thân phận?”
Tô Mộc Thu kẹp điện thoại, ngòi bút lướt trên giấy vang sàn sạt.
“Đây là cách tốt nhất lúc này.”
Diệp Tu nói, uống một ngụm nước mì.
“À đúng rồi, chị chủ chuyển máy tính lên ghế lô tầng hai rồi, tìm em trực tiếp đi lên.”
Tô Mộc Thu trả lời, nghĩ lại vẫn thấy không yên lòng.
“Ngày mai anh cũng bắt đầu nhiệm vụ Thần Chi Lĩnh Vực.”
“Được không?”
“Anh được không, em rõ ràng nhất không phải sao?”
Nam nhân tuấn mỹ xoay ngòi bút, viết xuống những ý tưởng cuối cùng.
Trong khu mười, nhiệt độ chuyện Quân Mạc Tiếu cấp 50 thông qua Thần Chi Lĩnh Vực còn chưa qua, tay súng thiện xạ vẫn luôn không có biểu hiện nổi bật gì kia lại đột nhiên phát tác, cùng là khoảng cấp 50 hoàn thành Thần Chi Lĩnh Vực, khu mười lại ồ lên một mảnh.
Hội trưởng các công hội lớn điên cuồng phun tào, chạy theo bạn trai thôi mà cũng phải làm phách lối như vậy!
Rất nhanh Lâu Quan Ninh đã phát hiện, bên cạnh Quân Mạc Tiếu có thêm một tay súng thiện xạ, vì vậy rất thuận miệng hỏi một câu đây là vị nào? Diệp Tu cũng rất thuận miệng trả lời, à, bạn trai anh.
Lâu Quan Ninh thiếu chút nữa ném bay chuột.
Thu Mộc Tô cười híp mắt lại gần, nghe nói các cậu muốn tiến quân liên minh chuyên nghiệp? Vừa vặn anh cũng từng đánh mấy năm, đáng tiếc hiện tại tay không tốt lắm, có chút tàn phế, luận bàn một chút đi.
Nghĩa Trảm thua Diệp Tu thua đến người ngã ngựa đổ, vốn còn nghĩ ít nhiều có thể tìm lại chút tự tin, kết quả lại bị chém cho không còn mảnh giáp.
Vừa mới bắt đầu Lâu Quan Ninh còn có chút ủ rũ, về sau là bị tức đến thiếu chút nữa đập màn hình.
“Anh như vậy gọi là tàn phế, vậy tôi đây là cái gì?! Nhược trí à?”
Tô Mộc Thu khó xử.
“Đây là chính cậu nói đấy…”
Diệp Tu đập bàn cười điên.
“Mộc Thu, giữ chút mặt mũi.”
Cáo tuyết chớp chớp mắt, có vẻ rất vô tội.
“Anh nói sai gì à, anh vốn là người tàn phế mà.”
Lâu Quan Ninh rất muốn đánh người, nhưng mà hắn làm không được, bởi vì đánh không lại.
Vì vậy, trong công hội Nghĩa Trảm Thiên Hạ, ngoại trừ Diệp Tu, còn kẹp lẫn một Tô Mộc Thu.
Các công hội lớn rất tuyệt vọng, có một Diệp Thu không đủ à? Vì sao bạn trai y còn muốn đến góp vui? Những người khác không rõ Tô Mộc Thu là ai, bọn họ chẳng lẽ không biết?
Tên nhân yêu này, ở một góc độ nào đó khả năng còn khó đối phó hơn yêu nhân Diệp Thu kia.
Chỉ là, đối với chuyện này, Gia Thế cũng không có vỏ dưa gì để gặm, thứ nhất Tô Mộc Thu không vi phạm thỏa thuận bảo mật, thứ hai cũng không có quy định cứng nhắc công nhân viên phải gia nhập công hội nhà mình, Tô Mộc Thu cũng đúng là chỉ trong thời gian rảnh cùng bạn trai anh chơi trò chơi mà thôi.
Đào Hiên đương nhiên có ý kiến, lại không thể thả anh đi, hắn có thể dùng tiền đập ra một bộ khai phá, lại không đập ra được một Tô Mộc Thu thứ hai.
Gia Thế đã từng có hai thiên tài Vinh Diệu, đã từng.
Ngoài câu lạc bộ, chuyện này tự nhiên cũng là đề tài hàng đầu của các Tuyển thủ chuyên nghiệp trong thời gian rảnh rỗi.
Sau khi Trần Quả đem ghế lô tầng hai làm căn cứ địa chuẩn bị chiến đấu, Tô Mộc Thu ra vào cũng tiện hơn nhiều, cáo tuyết thường xuyên tan tầm cắp cơm tối qua, ngồi đến nửa đêm mới đi về ngủ.
Diệp Tu bên này đang cùng bạn trai y câu được câu không nói chuyện, bên kia QQ tít tít tít liên tục như bắn súng máy.
Tô Mộc Thu thò đầu nhìn, bật cười.
“Group này anh cũng có này, hình như còn là nhân viên quản lý.”
“Trùng hợp quá, em cũng vậy.”
Diệp Tu nhìn Hoàng Thiếu Thiên liều mạng nhảy nhót, tốc độ tay cực nhanh trả lời một câu, xoay người liền muốn đi.
Hoàng Thiếu Thiên khó khăn lắm mới bắt được người làm sao chịu thả, đại lão hổ dựng thẳng đuôi, chân vỗ bàn phím vang bùm bùm.
Tô Mộc Thu không đến góp vui, ngậm thuốc lá lại gần, xem khung chat trôi vèo vèo từ màn hình của Diệp Tu.
“Cả đám kia, lật lại lịch sử nói chuyện thôi cũng mệt chết rồi.”
“Thiếu Thiên muốn đánh solo? Anh nói cơ hội tốt như vậy, không bằng để đám nhóc Nghĩa Trảm kia đi luyện một chút?”
Diệp Tu nói, hơi nghiêng người lưu loát cướp đi điếu thuốc lá trong miệng Tô Mộc Thu.
“Em không sợ lòng tin của bọn họ bị đánh nát thành bụi phấn?”
“Nói giống như anh chưa từng làm ấy.”
Diệp Tu cười, bên này đồng ý Hoàng Thiếu Thiên, bên kia liền kéo Lâu Quan Ninh ra ném vào sân đấu.
Thương thay Lâu thiếu cùng các tiểu đồng bọn của hắn, bị đại lão hổ kêu ngao ngao đánh chổng vó.
“Em sẽ không cứ thế chạy đâu đúng không?”
Tô Mộc Thu liếc nhìn Diệp Tu thong dong ngồi tại chỗ.
“Làm sao có thể, Thiếu Thiên còn không bay qua tìm em đánh.”
Hồ ly lông đỏ vẫy đuôi, con hổ lớn kia tuyệt đối làm được.
Quân Mạc Tiếu vẫn đánh với Dạ Vũ Thanh Phiền một trận, chỉ là Hoàng Thiếu Thiên nghẹn lâu như vậy, một lần nào đã nghiền, đại lão hổ kêu gào một lần nữa, bị các đường tuyển thủ chuyên nghiệp vây xem đuổi chạy, mọi người xoa tay, đều yêu cầu thử cao thấp một lần với đại ma vương của liên minh.
Diệp Tu làm sao có thể như ý bọn họ, hồ ly lông đỏ cười ha ha, lưu loát rời phòng.
Hoàng Thiếu Thiên nào chịu bỏ qua dễ dàng, off Vinh Diệu liền chạy qua QQ luân phiên oanh tạc, Tô Mộc Thu chỉ thấy cửa sổ chat trên màn hình của Diệp Tu giật giật giật, vô cùng sôi nổi náo nhiệt.
“Cũng chỉ có Thiếu Thiên làm được thế này.”
“Đúng vậy, thật không biết Văn Châu làm sao trị được thằng nhóc.”
Diệp Tu lắc đầu, đang định logout, đột nhiên thấy group tuyển thủ chuyên nghiệp quét qua một hàng chữ.
[Anh không đến, để Tô Mộc Thu đi ra!]
Diệp Tu dừng chuột, kéo con trỏ lên, quả nhiên vẫn là Hoàng Thiếu Thiên chưa từ bỏ ý định.
“Nhóc này…”
Tô Mộc Thu lắc đầu, trong tay nhanh chóng đăng nhập QQ.
Thu Mộc Tô: [Gọi anh làm gì?]