- Bình luận
- 179
- Số lượt thích
- 1,211
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Diệp Tu. Tán Tu. Chu Diệp. Song Diệp
Chương 43:
Tuy rằng Hưng Hân đã sớm đi vào quỹ đạo làm việc nghỉ ngơi bình thường không còn thức đêm, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có lúc ồn ào, giống như bây giờ, hồ ly lông đỏ bị mì khô giòn đuổi chạy khắp phòng; husky nhảy nhót đi xuống kiếm ăn, vừa thấy náo nhiệt quyết đoán góp vui; Ngụy Sâm rê dép bất mãn vô cùng, nửa đêm nửa hôm rồi ồn ào cái gì! Lời còn chưa dứt, Tô Mộc Tranh từ bên cạnh cửa nhảy ra, bùm một tiếng kéo vang ống pháo hoa tự chế.
“Anh hai! Sinh nhật vui vẻ!”
Tô Mộc Thu sửng sốt, còn chưa chờ anh hoàn hồn, phía sau lại là một tiếng pháo quen thuộc vang lên, Diệp Tu cách màn giấy màu rực rỡ nhìn anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Phương Duệ như đã hoàn thành một sứ mệnh trọng đại, mì khô giòn duỗi chân nằm ngửa trên ghế salon.
“Nhận nhiệm vụ kéo dài thời gian lúc lâm nguy, em dễ dàng sao.”
“Bánh gato đến rồi, lát nữa mọi người cùng nhau ăn.”
Trần Quả và Đường Nhu bưng một chiếc bánh gato cực lớn đi vào, phía sau là các thành viên khác của Hưng Hân.
Tô Mộc Thu có chút vui vẻ lại có chút bất đắc dĩ cười cười.
“Bảo sao đêm nay mỗi người đều không ngủ được.”
“Hoạt động là Mộc Mộc đề nghị, nhưng bánh gato là Diệp Tu đặt.”
Trần Quả chớp chớp mắt, nhét nến vào trong tay Tô Mộc Thu.
“Thọ tinh, sinh nhật vui vẻ.”
Tô Mộc Thu nhìn bánh gato, đột nhiên cười.
Bánh gato bơ rất thông thường, có tầng nhân ô mai dày, Tô Mộc Thu vẫn luôn không thích kiểu dáng lòe loẹt, Diệp Tu liền đặc biệt vòng qua hai con đường đến tiệm đồ ngọt trước đây bọn họ thường mua, ông chủ mập còn nhớ rõ y, cười đồng ý làm một chiếc bánh sinh nhật không quá ngọt.
“Năm nay tương đối bận, mọi người cũng không kịp chuẩn bị quà, sang năm nhất định bổ sung lại.”
Trần Quả đã xếp xong đĩa giấy và dĩa nhỏ.
“Không cần phiền phức, cũng không phải trẻ con.”
Tô Mộc Thu vội vàng xua tay, bị em gái nhà mình úp một chiếc mũ sinh nhật lên đầu.
“Vậy em hát một bài chúc mừng!”
Bánh Bao nóng lòng muốn thử, đuôi husky sắp vẫy bay.
“Được được, Bánh Bao hát đi.”
Diệp Tu nói, còn chỉ huy tắt hết đèn trong phòng, chỉ còn vài ngọn nến hình con số trên bánh gato đang phát ra ánh sáng.
Năm trước chỉ có vài người bọn họ, sinh nhật cũng không tổ chức long trọng, nào nghĩ đến Hưng Hân lại náo nhiệt như vậy.
Có điều cũng may mọi người đều có chừng mực, thời gian quả thực cũng không còn sớm, chúc phúc ăn bánh xong đều tự động giải tán, Bánh Bao bị Phương Duệ và Ngụy Sâm cùng nhau kéo đi, husky cảm thấy hát chưa đã nghiền, còn yêu cầu thêm một bài.
Trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Tu và Tô Mộc Thu.
Tô Mộc Thu bỏ mũ sinh nhật ngộ nghĩnh xuống, đỉnh nón xoay tròn trên đầu ngón tay.
“Sao lại đột nhiên nghĩ đến làm sinh nhật cho anh?”
Diệp Tu dọn vụn giấy màu vào túi rác.
“Không có đột nhiên, không phải năm nào cũng làm sao.”
Chỉ là từ lúc y rời Gia Thế, cũng không còn chúc mừng sinh nhật nữa.
“Lại nói, anh còn thiếu em quà sinh nhật.”
Tô Mộc Thu sờ sờ cằm, sinh nhật Diệp Tu hằng năm anh đều sẽ chuẩn bị vài món ăn, tuy rằng vẫn luôn không tặng quà.
“Gom lâu như vậy, anh dự định lúc nào cho em đây?”
Diệp Tu đương nhiên không quan tâm có quà hay không, y chỉ là tò mò rốt cuộc Tô Mộc Thu nghĩ như thế nào.
“Còn phải chờ một thời gian.”
Tô Mộc Thu nháy mắt với y.
Diệp Tu nghĩ thầm chẳng lẽ lại là món đồ gì giống như Ô Thiên Cơ, hồ ly lông đỏ còn đang nghĩ xem nếu thật sự là một thứ tương tự y còn có cơ hội dùng đến hay không, Tô Mộc Thu bên kia đã thu dọn xong qua đuổi người đi ngủ.
“Sắp một giờ đến nơi rồi, còn không đi ngủ.”
Diệp Tu lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đứng lên chặn Tô Mộc Thu.
“Em là áp trục còn chưa lên sân khấu làm sao có thể đi ngủ.”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của hồ ly lông trắng, hồ ly lông đỏ cười vẫy vẫy đuôi.
“Sinh nhật phải ăn mì trường thọ a, anh quên rồi?”
Mỗi năm sinh nhật Tô Mộc Thu đều nhất định sẽ có một bát mì, mà người nấu bát mì này, trước giờ đều là Diệp Tu.
Tiểu thiếu gia không biết làm cơm, nấu mì lại rất tốt.
Mặc dù là mì ăn liền.
Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu lưu loát đun nước nấu mì một tay đánh trứng, nở nụ cười.
“Nhìn có vẻ rất ngon.”
“Đương nhiên, tay nghề này của em, mười năm rồi.”
Diệp Tu nói, hình như còn rất đắc ý.
Nhà bếp ở Thượng Lâm Uyển này, trừ Tô Mộc Thu cũng chỉ có Kiều Nhất Phàm thỉnh thoảng đến làm chút cơm rang trứng, Diệp Tu bình thường bị cấm đi vào, trừ khi được cho phép nấu mì ăn liền.
Nồi nhỏ được bưng lên, trên sợi mì cong cong vẹo vẹo chồng chất trứng lòng đào mềm mềm, còn có măng tây và cải bẹ trắng.
“Nhìn không tệ.”
Tô Mộc Thu cười, lấy di động chụp một tấm, cái này phải giữ làm kỷ niệm, tiểu thiếu gia vào bếp một lần không dễ gì.
“Phải ăn sạch sẽ.”
Hồ ly lông đỏ ngồi xổm trên băng ghế, nghiêm trang nhìn anh.
“Chia em một nửa?”
Cáo tuyết xinh đẹp duỗi chân nhỏ đẩy đẩy.
“Không được, đây là mì trường thọ của anh.”
Diệp Tu có một số phương diện cực kỳ cố chấp, ví dụ như hằng năm y đều sẽ chia một nửa mì trong sinh nhật mình cho Tô Mộc Thu, đợi đến sinh nhật Tô Mộc Thu, cũng nhất định phải nhìn anh ăn hết.
Tô Mộc Thu biết tiểu thiếu gia của anh đang sợ điều gì, không ai rõ ràng hơn anh sinh mệnh yếu đuối cỡ nào, có lẽ chỉ là chuẩn bị bước qua một ngã rẽ, có thể sẽ không trở về được nữa.
Nhưng Tô Mộc Thu lại không thể nói gì, chuyện đời hay thay đổi, anh có thể làm chỉ có quý trọng hiện tại.
Thành phố H cuối tháng mười đã mang theo cảm giác mát lạnh ngày thu, lúc này đêm khuya vắng người, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chậm rãi rơi vào trên người hồ ly hai màu đỏ trắng.
Tô Mộc Thu ăn hết cả cái lẫn nước, cuối cùng còn không quên đưa nồi nhỏ cho người yêu mình kiểm tra.
“Thế nào, sạch sẽ chưa?”
Cáo tuyết màu trắng liếm liếm móng vuốt.
Hồ ly lửa đỏ rất hài lòng, cầm nồi vểnh đuôi đi vào nhà bếp rửa.
“Không tệ không tệ, sang năm lại nấu cho anh, có muốn đặt trước khẩu vị không?”
“Vậy hải sản đi.”
Tô Mộc Thu cũng rất phối hợp, giúp đỡ Diệp Tu dọn bao bì vỏ trứng vào thùng rác.
Diệp Tu rửa nồi nhỏ, phát hiện Tô Mộc Thu đang dựa vào tủ bát nhìn mình, thiếu niên ngây ngô năm đó đã trưởng thành từ lâu, nhưng ôn nhu trên khuôn mặt lại chưa bao giờ thay đổi.
Diệp Tu nghĩ thầm sao người này có thể đẹp mắt như vậy chứ, mỹ nhan thịnh thế bị thèm nhỏ dãi không thôi kia cười đến gần, nhẹ nhàng nâng cằm y lên hôn một cái.
“Em nhìn rất muốn hôn môi.”
Nam nhân tuấn mỹ thấp giọng nói, tựa như dây đàn trượt trên vải nhung, mang theo khàn khàn làm người say mê.
Những lúc như thế này Diệp Tu luôn luôn rất dễ bị khuôn mặt của người yêu mê hoặc, nam nhân vừa phỉ nhổ bản thân quá dễ bị sắc đẹp mê hoặc, vừa cười ngẩng đầu dâng môi mình lên.
“Ừ, vị thịt bò kho tàu.”
Tuy rằng Hưng Hân đã sớm đi vào quỹ đạo làm việc nghỉ ngơi bình thường không còn thức đêm, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có lúc ồn ào, giống như bây giờ, hồ ly lông đỏ bị mì khô giòn đuổi chạy khắp phòng; husky nhảy nhót đi xuống kiếm ăn, vừa thấy náo nhiệt quyết đoán góp vui; Ngụy Sâm rê dép bất mãn vô cùng, nửa đêm nửa hôm rồi ồn ào cái gì! Lời còn chưa dứt, Tô Mộc Tranh từ bên cạnh cửa nhảy ra, bùm một tiếng kéo vang ống pháo hoa tự chế.
“Anh hai! Sinh nhật vui vẻ!”
Tô Mộc Thu sửng sốt, còn chưa chờ anh hoàn hồn, phía sau lại là một tiếng pháo quen thuộc vang lên, Diệp Tu cách màn giấy màu rực rỡ nhìn anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Phương Duệ như đã hoàn thành một sứ mệnh trọng đại, mì khô giòn duỗi chân nằm ngửa trên ghế salon.
“Nhận nhiệm vụ kéo dài thời gian lúc lâm nguy, em dễ dàng sao.”
“Bánh gato đến rồi, lát nữa mọi người cùng nhau ăn.”
Trần Quả và Đường Nhu bưng một chiếc bánh gato cực lớn đi vào, phía sau là các thành viên khác của Hưng Hân.
Tô Mộc Thu có chút vui vẻ lại có chút bất đắc dĩ cười cười.
“Bảo sao đêm nay mỗi người đều không ngủ được.”
“Hoạt động là Mộc Mộc đề nghị, nhưng bánh gato là Diệp Tu đặt.”
Trần Quả chớp chớp mắt, nhét nến vào trong tay Tô Mộc Thu.
“Thọ tinh, sinh nhật vui vẻ.”
Tô Mộc Thu nhìn bánh gato, đột nhiên cười.
Bánh gato bơ rất thông thường, có tầng nhân ô mai dày, Tô Mộc Thu vẫn luôn không thích kiểu dáng lòe loẹt, Diệp Tu liền đặc biệt vòng qua hai con đường đến tiệm đồ ngọt trước đây bọn họ thường mua, ông chủ mập còn nhớ rõ y, cười đồng ý làm một chiếc bánh sinh nhật không quá ngọt.
“Năm nay tương đối bận, mọi người cũng không kịp chuẩn bị quà, sang năm nhất định bổ sung lại.”
Trần Quả đã xếp xong đĩa giấy và dĩa nhỏ.
“Không cần phiền phức, cũng không phải trẻ con.”
Tô Mộc Thu vội vàng xua tay, bị em gái nhà mình úp một chiếc mũ sinh nhật lên đầu.
“Vậy em hát một bài chúc mừng!”
Bánh Bao nóng lòng muốn thử, đuôi husky sắp vẫy bay.
“Được được, Bánh Bao hát đi.”
Diệp Tu nói, còn chỉ huy tắt hết đèn trong phòng, chỉ còn vài ngọn nến hình con số trên bánh gato đang phát ra ánh sáng.
Năm trước chỉ có vài người bọn họ, sinh nhật cũng không tổ chức long trọng, nào nghĩ đến Hưng Hân lại náo nhiệt như vậy.
Có điều cũng may mọi người đều có chừng mực, thời gian quả thực cũng không còn sớm, chúc phúc ăn bánh xong đều tự động giải tán, Bánh Bao bị Phương Duệ và Ngụy Sâm cùng nhau kéo đi, husky cảm thấy hát chưa đã nghiền, còn yêu cầu thêm một bài.
Trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Tu và Tô Mộc Thu.
Tô Mộc Thu bỏ mũ sinh nhật ngộ nghĩnh xuống, đỉnh nón xoay tròn trên đầu ngón tay.
“Sao lại đột nhiên nghĩ đến làm sinh nhật cho anh?”
Diệp Tu dọn vụn giấy màu vào túi rác.
“Không có đột nhiên, không phải năm nào cũng làm sao.”
Chỉ là từ lúc y rời Gia Thế, cũng không còn chúc mừng sinh nhật nữa.
“Lại nói, anh còn thiếu em quà sinh nhật.”
Tô Mộc Thu sờ sờ cằm, sinh nhật Diệp Tu hằng năm anh đều sẽ chuẩn bị vài món ăn, tuy rằng vẫn luôn không tặng quà.
“Gom lâu như vậy, anh dự định lúc nào cho em đây?”
Diệp Tu đương nhiên không quan tâm có quà hay không, y chỉ là tò mò rốt cuộc Tô Mộc Thu nghĩ như thế nào.
“Còn phải chờ một thời gian.”
Tô Mộc Thu nháy mắt với y.
Diệp Tu nghĩ thầm chẳng lẽ lại là món đồ gì giống như Ô Thiên Cơ, hồ ly lông đỏ còn đang nghĩ xem nếu thật sự là một thứ tương tự y còn có cơ hội dùng đến hay không, Tô Mộc Thu bên kia đã thu dọn xong qua đuổi người đi ngủ.
“Sắp một giờ đến nơi rồi, còn không đi ngủ.”
Diệp Tu lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đứng lên chặn Tô Mộc Thu.
“Em là áp trục còn chưa lên sân khấu làm sao có thể đi ngủ.”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của hồ ly lông trắng, hồ ly lông đỏ cười vẫy vẫy đuôi.
“Sinh nhật phải ăn mì trường thọ a, anh quên rồi?”
Mỗi năm sinh nhật Tô Mộc Thu đều nhất định sẽ có một bát mì, mà người nấu bát mì này, trước giờ đều là Diệp Tu.
Tiểu thiếu gia không biết làm cơm, nấu mì lại rất tốt.
Mặc dù là mì ăn liền.
Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu lưu loát đun nước nấu mì một tay đánh trứng, nở nụ cười.
“Nhìn có vẻ rất ngon.”
“Đương nhiên, tay nghề này của em, mười năm rồi.”
Diệp Tu nói, hình như còn rất đắc ý.
Nhà bếp ở Thượng Lâm Uyển này, trừ Tô Mộc Thu cũng chỉ có Kiều Nhất Phàm thỉnh thoảng đến làm chút cơm rang trứng, Diệp Tu bình thường bị cấm đi vào, trừ khi được cho phép nấu mì ăn liền.
Nồi nhỏ được bưng lên, trên sợi mì cong cong vẹo vẹo chồng chất trứng lòng đào mềm mềm, còn có măng tây và cải bẹ trắng.
“Nhìn không tệ.”
Tô Mộc Thu cười, lấy di động chụp một tấm, cái này phải giữ làm kỷ niệm, tiểu thiếu gia vào bếp một lần không dễ gì.
“Phải ăn sạch sẽ.”
Hồ ly lông đỏ ngồi xổm trên băng ghế, nghiêm trang nhìn anh.
“Chia em một nửa?”
Cáo tuyết xinh đẹp duỗi chân nhỏ đẩy đẩy.
“Không được, đây là mì trường thọ của anh.”
Diệp Tu có một số phương diện cực kỳ cố chấp, ví dụ như hằng năm y đều sẽ chia một nửa mì trong sinh nhật mình cho Tô Mộc Thu, đợi đến sinh nhật Tô Mộc Thu, cũng nhất định phải nhìn anh ăn hết.
Tô Mộc Thu biết tiểu thiếu gia của anh đang sợ điều gì, không ai rõ ràng hơn anh sinh mệnh yếu đuối cỡ nào, có lẽ chỉ là chuẩn bị bước qua một ngã rẽ, có thể sẽ không trở về được nữa.
Nhưng Tô Mộc Thu lại không thể nói gì, chuyện đời hay thay đổi, anh có thể làm chỉ có quý trọng hiện tại.
Thành phố H cuối tháng mười đã mang theo cảm giác mát lạnh ngày thu, lúc này đêm khuya vắng người, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chậm rãi rơi vào trên người hồ ly hai màu đỏ trắng.
Tô Mộc Thu ăn hết cả cái lẫn nước, cuối cùng còn không quên đưa nồi nhỏ cho người yêu mình kiểm tra.
“Thế nào, sạch sẽ chưa?”
Cáo tuyết màu trắng liếm liếm móng vuốt.
Hồ ly lửa đỏ rất hài lòng, cầm nồi vểnh đuôi đi vào nhà bếp rửa.
“Không tệ không tệ, sang năm lại nấu cho anh, có muốn đặt trước khẩu vị không?”
“Vậy hải sản đi.”
Tô Mộc Thu cũng rất phối hợp, giúp đỡ Diệp Tu dọn bao bì vỏ trứng vào thùng rác.
Diệp Tu rửa nồi nhỏ, phát hiện Tô Mộc Thu đang dựa vào tủ bát nhìn mình, thiếu niên ngây ngô năm đó đã trưởng thành từ lâu, nhưng ôn nhu trên khuôn mặt lại chưa bao giờ thay đổi.
Diệp Tu nghĩ thầm sao người này có thể đẹp mắt như vậy chứ, mỹ nhan thịnh thế bị thèm nhỏ dãi không thôi kia cười đến gần, nhẹ nhàng nâng cằm y lên hôn một cái.
“Em nhìn rất muốn hôn môi.”
Nam nhân tuấn mỹ thấp giọng nói, tựa như dây đàn trượt trên vải nhung, mang theo khàn khàn làm người say mê.
Những lúc như thế này Diệp Tu luôn luôn rất dễ bị khuôn mặt của người yêu mê hoặc, nam nhân vừa phỉ nhổ bản thân quá dễ bị sắc đẹp mê hoặc, vừa cười ngẩng đầu dâng môi mình lên.
“Ừ, vị thịt bò kho tàu.”