- Bình luận
- 150
- Số lượt thích
- 1,514
- Location
- Dòng sông mùa hè
- Team
- Luân Hồi
- Fan não tàn của
- Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
NHỮNG ĐIỀU TÔI BẢO VỆ
Writer: Kazeshizu
Disclaimer: Nhân vật thuộc về Hồ Điệp Lam. Câu chuyện này thuộc về người viết.
Pairing: Chu Giang.
Notes: . Shortfic dài ba chương nằm trong project “Phụng Hoàng Hiên” mừng sinh nhật Chu Giang Tường 2019
. Đây là câu chuyện đứng dưới lời của nhân vật "tôi" để nói về Chu Giang, nói về tình yêu đồng tính, nói về gia đình. Kì thực những yếu tố trên vừa quan trọng lại vừa không quan trọng, vì những điều ấy được nhắc đến, nhưng cũng không hẳn là được nhắc đến. Câu chuyện này vừa của Chu Giang, lại cũng không phải Chu Giang. Sau cùng, điều câu chuyện này muốn nói đến là một thứ vừa mơ hồ, lại không mơ hồ. Có thể bản thân mình không đủ khả năng để diễn đạt nó một cách trọn vẹn, nên câu chuyện mới mơ hồ. Hoặc là do chính mình cảm thấy, mình muốn câu chuyện này cứ mơ hồ như vậy. Và hiểu nó như thế nào là của người đọc.
Bắt đầu từ mùa hè năm 2017. Đến mùa thu 2019 mới thật sự có thể đặt xuống cái kết cho câu chuyện này.
___
1. Vào mùa hè năm tôi học lớp chín, lần đầu tiên tôi nhìn thấy bố nổi giận thật sự.
Hôm đó trời nóng, máy điều hòa trong nhà bị hỏng, chẳng hiểu sao tôi lại nổi hứng lấy xe đạp chạy bon bon ra đường chỉ để đi mua mấy cây kem. Qua vài con đường, đến tiệm tạp hóa mà mình quen thuộc, trong lúc đứng đợi bà chủ lấy kem cho mình, tôi chợt nhìn thấy vài người từ quán net gần đó đi ra. Và chủ đề mà họ đang nói cũng vô tình lọt vào tai tôi.
Vinh Quang.
Tôi không biết nhiều về Vinh Quang. Sợi dây duy nhất liên kết giữa tôi và nó là nhờ bạn cùng lớp và anh trai tôi đều chơi game này.
Anh trai tôi dù có chút ít nói, nhưng bù lại rất tốt, rất đẹp trai, lại chơi game cực kì giỏi. Khi tôi còn nhỏ, cứ mỗi lần chạy sang phòng anh hai, đều nhìn thấy anh ấy đang đánh Vinh Quang, động tác mau gọn thành thục, nhanh chóng giết chết đối phương.
Thế nhưng điều khiến tôi không thể nào quên được, không phải là việc anh ấy chơi game giỏi như thế nào, mà là ánh mắt của anh ấy khi đó.
Đôi mắt sáng. Rực rỡ hệt như ánh mặt trời.
Và dù anh ấy cực kì đẹp trai, nhưng trong mắt tôi, vào khoảnh khắc anh ấy được làm điều mình thích, người anh trai này của tôi mới thực sự tỏa sáng.
Lúc về đến nhà, mới chỉ dựng xe ở trước sân, tôi đã nghe thấy tiếng quát lớn của bố.
“Tôi cho cậu ăn học bao năm qua để rồi kết quả là cậu muốn chơi game sao? Gia nhập Liên Minh cái gì? Mấy cái game online vớ vẩn đó thì có thể nuôi sống cậu sao? Cậu báo hiếu chúng tôi như vậy đấy hả?”
Tôi giật mình, bịch kem trên tay cũng suýt rơi xuống đất. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy bố lớn tiếng như vậy, càng chưa bao giờ thấy bố nặng lời với anh hai. Tôi cầm bịch kem, đi đến trước cửa thì dừng lại, không dám bước vào mà chỉ mở hé cửa nhìn vào trong.
Trong phòng khách, bố đang cầm roi, gương mặt đỏ bừng vì tức nhận nhìn chằm chằm anh hai đang quỳ trên sàn nhà.
Tôi nhìn thấy hai bàn tay của anh hai siết chặt lại, nhưng không hé môi nói lời nào, hoặc có lẽ chính anh hai vào lúc này cũng không biết phải nói những gì.
“Bố nó bình tĩnh chút đi.” Mẹ đứng cạnh bố, nhỏ giọng khuyên nhủ. Lúc quay sang nhìn anh hai, lại không kìm được mà thở dài. “Tiểu Chu, con suy nghĩ lại đi. Dù sao năm nay con cũng sắp mười tám tuổi rồi, cố gắng học tốt rồi thi vào một trường Đại Học. Chơi game gì đó thì có tương lai sao?”
Nghe mẹ nói vậy, anh hai lập tức ngẩng đầu, và do lưng anh ấy đối diện với cửa, tôi không thể nào nhìn thấy được vẻ mặt của anh hai lúc đó. Thế nhưng, sau vài giây trôi qua, giọng nói của anh ấy lại vang lên.
“Đó là ước mơ, của con.”
Tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị ai đó siết chặt, sống mũi đột nhiên cay cay. Hình ảnh về những tháng ngày tôi chạy sang phòng anh hai, nài nỉ anh chơi cùng với mình, rồi buồn buồn mà tựa cằm lên bàn nhìn anh đánh Vinh Quang. Đó là những ngày, dù tôi thường xuyên chỉ biết im lặng ngồi bên nhìn anh hai chơi Vinh Quang, thế nhưng lại chưa một lần cảm thấy bất mãn. Vì so với bất kỳ ai, tôi rất yêu quý anh ấy, và tôi chỉ muốn anh hai được mãi mãi làm điều mình thích.
Và trong lúc tôi còn đang hồi tưởng lại quá khứ, dưới sự ngăn cản bất thành của mẹ, bố tức giận vung roi lên. Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi như bị nổ tung, và trước cả khi não bộ kịp suy nghĩ, tôi đã thấy mình mở tung cánh cửa và lao nhanh về hướng cây roi sắp rơi xuống.
Anh hai nói, là một người chơi game, thứ quan trọng nhất chính là đôi tay, vậy nên dù cho có chuyện gì xảy ra, hai tay phải luôn được bảo vệ cẩn thận.
Tôi chạy đến, xô anh hai ngã sang một bên trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Và do không thể ngờ được hành động của tôi, cây roi trên tay bố không cách nào dừng lại được.
Vào giây tiếp theo, tôi cảm nhận được trán mình đau rát, và theo sau đó là một thứ gì ướt ướt lăn dài trên khuôn mặt.
“Tiểu An!!!”
Tôi nghe thấy tiếng mẹ hét lớn, thấy vẻ mặt kinh ngạc của bố, thấy vẻ hoảng sợ của anh hai. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã chợt nghĩ, mình vừa làm gì vậy?
Tôi thấy bố ôm lấy tôi. Mẹ thì vừa khóc vừa chạy đi tìm thứ gì đó trong sự hoảng loạn. Anh hai cũng tính chạy đến cạnh tôi nhưng bị bố quát lớn ngăn lại.
“Mày biến khỏi cái nhà này! Thích làm gì thì tùy mày!”
Trong cơn mơ hồ, tôi nhìn thấy vẻ xoắn xuýt lưỡng lự trên mặt anh hai, rồi chẳng hiểu sao lại khẽ mỉm cười mà dùng khẩu hình miệng để nói.
“Em không sao đâu. Anh đi đi.”
Anh hai nhìn tôi, vẫn chôn chân tại chỗ, dường như muốn nói điều gì đó. Mãi đến khi mẹ trở lại, nhìn thấy cảnh tượng này mới đến vỗ vỗ vai anh hai ý bảo tạm thời đi đâu đó, ở lại chỉ chọc giận bố mà thôi.
Cuối cùng anh hai cũng đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng cao cao của anh hai, nhìn bịch kem rơi trên sàn nhà, nhìn cây kem socola mà tôi thích nhất vỡ tan. Chẳng hiểu sao vào khoảnh khắc ấy tôi đã nghĩ, sẽ có rất nhiều thứ chẳng như xưa được nữa.
2. Sau ngày hôm đó, trên trán tôi xuất hiện một vết sẹo dài ba centimet.
Trước đây, tôi thích cột gọn hết cả mái, nhưng sau khi có vết sẹo đó, tôi quyết định đi cắt tóc và để mái dài che đi nơi đó. Dù bản thân tôi không quan tâm nhiều đến việc khuôn mặt mình có thêm một vết sẹo, nhưng tôi biết mỗi lần bố và anh hai nhìn thấy nó thì đều rơi vào trầm mặc.
Và cũng sau ngày hôm đó, tôi không còn thường xuyên gặp anh hai nữa.
Trong sự tức giận của bố, anh hai vẫn thu dọn đồ đạc, quyết định gia nhập một chiến đội trong thành phố có tên là Luân Hồi, cách nhà tôi khoảng ba giờ đi xe buýt.
Bố tôi thấy thế, liền cấm không cho mẹ và tôi liên lạc với anh hai, còn bảo là cứ xem như nhà này không có thằng con đó.
Thế nhưng tôi biết, người buồn nhất trong chuyện này là bố. Vì có đôi khi vào lúc tối muộn, khi tôi học xong bài, tính xuống bếp lấy nước uống, khi đi ngang qua phòng anh hai, tôi lại thấy bố ngồi ở trong đó, đôi mắt đã nhuốm sương gió nhìn xuống khung ảnh chụp cả gia đình, thỉnh thoảng lại lấy tay dụi dụi mắt.
“Này An, nghe nói anh cậu chính là Súng Vương hả?”
Một lần vào giờ ra chơi, khi tôi còn đang cặm cụi làm bài tập, một nhóm con trai trong lớp đi đến chỗ tôi và hỏi như vậy.
“Súng Vương?” Tôi ngẩng đầu, nhíu mày hỏi ngược lại.
“Đây nè. Anh cậu đúng không?” Một cậu bạn đưa cho tôi một cuốn tạp chí, chỉ vào hình một người. Và khi nhận ra người đó là ai, tôi lập tức giật lấy cuốn tạp chí nọ, nhìn chằm chằm thật kỹ người trong hình.
“Súng Vương Chu Trạch Khải…”
“Này An, phải anh cậu không?”
Bên tai nghe thấy giọng nói của cậu bạn nọ, thế nhưng mắt tôi lại không rời khỏi trang báo lấy một giây, để rồi chăm chú đọc từng dòng người ta viết về anh hai.
Và khi lướt qua tấm hình của anh hai được đặt cạnh Nhất Thương Xuyên Vân, nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ đó, chẳng hiểu sao tôi lại thấy khóe mắt cay cay.
Cuối cùng, tôi không những không trả lời câu hỏi của bọn bạn, mà còn chiếm luôn cuốn tạp chí làm của riêng.
Sau ngày hôm đó, tôi thường xuyên mua tạp chí e-sport để đọc, cũng hay lên mạng tìm xem các trận đấu của Luân Hồi với các chiến đối khác. Dĩ nhiên, tôi theo dõi trong âm thầm, vì việc này không thể để bố biết được.
Nhờ việc tìm hiểu kĩ hơn về Vinh Quang và Liên Minh Chuyên Nghiệp, nên tôi mới biết được anh hai đã nổi tiếng đến mức nào.
Có đôi lần đang đi trên đường, tôi sẽ vô tình bắt gặp hình ảnh anh hai trên các sản phẩm, bao bì, banner quảng cáo,... Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại nhìn hình anh hai thật lâu, vừa tự hào lại vừa có chút chua xót.
Kể từ lúc anh hai rời đi, cũng đã hai năm rồi tôi không gặp lại anh ấy.
Dù bố không nói gì, nhưng tôi biết bố đã không còn giận anh hai nữa. Chỉ là với tính cách của bố, sẽ không dễ dàng gì mà nói ra điều đó.
Còn mẹ, thỉnh thoảng mỗi khi đi học về, tôi lại vô tình nhìn thấy mẹ đang xem tin tức về giới Liên Minh Chuyên Nghiệp, về những buổi phỏng vấn của chiến đội Luân Hồi với đôi mắt đỏ hoe.
Tôi không biết tại sao gia đình của tôi lại trở nên như vậy. Rõ ràng trước đây đã từng rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Và cả anh hai nữa, sau khi đã có nơi để dừng chân, liệu có còn nhớ đến những điều đó hay không?
Vào một ngày cuối tháng năm, khi tiết trời đang chuyển giao giữa dịu mát của mùa xuân và cái nóng oi ả của mùa hè, tôi quyết định trốn bố mẹ, mang theo balo lên xe buýt, đi đến một nơi cách nhà tận ba giờ đi xe.
Đó là lần đầu tiên trong mười bảy năm qua, tôi một mình đi đến một nơi xa lạ.
Tôi im lặng nhìn cảnh vật liên tục thay đổi phía bên ngoài lớp kính cửa sổ, và khi càng lúc càng gần đích đến, trong lòng tôi lại đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Anh hai của tôi có còn là anh hai của tôi hay không…
Tôi siết chặt quai đeo balo, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao cao trước mặt, vừa cảm thấy lạ lẫm lại vừa không biết nên làm gì tiếp theo. Dù đã đến tận đây rồi, tôi vẫn không biết phải làm sao mới gặp được anh hai. Lỡ như người ta tưởng tôi là người hâm mộ đến quậy phá thì sao.
Chần chừ mất nửa ngày, nhận được không ít ánh nhìn kì lạ từ người qua đường, cuối cùng tôi thở dài, tiến vào bên trong tòa nhà của chiến đội Luân Hồi. Và dĩ nhiên ngay khi tôi bước qua cánh cửa, một bảo vệ đi đến chặn tôi lại.
“Cháu đến tìm anh trai. Anh trai cháu là Chu Trạch Khải.”
Tôi nói, và người bảo vệ thoáng nhíu mày. Dĩ nhiên ông ta không tin. Mà nếu tôi là ông ta thì cũng không tin nổi.
“Vậy cháu có thể gọi điện cho cậu Chu và chờ cậu ấy ở đây.”
Tôi nghe thấy vậy, liền chắc chắn lần này mình không thể gặp được anh hai. Dù sao tôi cũng không có số điện thoại của anh ấy.
Cũng đã đến tận đây rồi, tôi thở dài mà tự nói trong lòng. Dù cũng tự đoán ra được bây giờ anh hai không còn giống lúc trước, nhưng tôi thật sự không ngờ gặp anh ấy lại khó như vậy.
“Có chuyện gì sao?”
Vào lúc tôi đang xoắn xuýt không biết phải làm thế nào, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.
“À, cô bé này nói là em gái của tiểu Chu.”
Tôi nghe thấy người bảo vệ trả lời trong lúc bản thân đang xoay người lại.
“Em gái tiểu Chu?”
Người đối diện thoạt trông không lớn hơn tôi là mấy, chắc chỉ tầm mười chín hai mươi tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn nhưng lại không có điểm gì quá nổi bật. Và trong giây tiếp theo, tôi nhận ra mình biết anh ta. Đó là người luôn đứng cạnh anh hai trong các buổi phỏng vấn, đội phó của Chiến đội Luân Hồi - Giang Ba Đào.
Giang Ba Đào đi đến trước mặt tôi, mỉm cười hỏi: “Em là tiểu An?”
Nghe anh ta gọi tên mình khiến tôi sững lại vì ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.
“Tiểu Chu rất hay kể về em đó.” Giang Ba Đào nói tiếp.
Quả nhiên, tôi nghĩ.
Rồi Giang Ba Đào nói gì đó với người bảo vệ, sau đó quay lại nhìn tôi: “Anh nghĩ tiểu Chu sẽ rất vui vì gặp em đấy.”
Nói đoạn bảo tôi đi theo anh ta.
Chiến đội Luân Hồi thật sự rất lớn. Từng bộ phận, từng phòng ban đều được phân chia hợp lý, tránh cho việc làm ảnh hưởng đến nhau. Giang Ba Đào dẫn tôi đi đến phòng huấn luyện, trên đường cũng vui vẻ kể một số chuyện của anh hai, còn hỏi tôi từ nhà đi đến đây có vất vả hay không, có tính ở lại đây vài ngày không.
“Không ạ. Bố mẹ em không biết em đến đây.” Tôi chỉ đáp lại như vậy.
Giang Ba Đào đầu tiên là ngẩn người, nhưng rồi lại mỉm cười, không tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Tôi nhìn phản ứng của anh ta, thầm nghĩ có lẽ anh hai đã nói cho người này biết về hoàn cảnh gia đình của chúng tôi.
Cuối cùng, hai chúng tôi dừng chân ở trước một căn phòng.
Giang Ba Đào vừa cười vừa quay sang nháy mắt với tôi trước khi vặn tay nắm cửa. Tôi biết ý định của anh ta là gì, liền không nhịn được mà bật cười. Làm anh hai bất ngờ, thật sự thì ban đầu dự định của tôi cũng như vậy.
Tôi đứng đợi Giang Ba Đào ở ngoài, còn anh ta thì bước vào trong phòng. Do cửa mở, tôi có thể nghe rõ cuộc nói chuyện trong đó.
“Đội phó, lúc nãy tôi bắt gặp cậu đang đi cùng một em gái cực xinh. Khai mau, là bạn gái cậu phải không?”
“Đội phó, anh làm vậy là không được. Ở đây toàn là cẩu độc thân, anh mang bạn gái đến đây sẽ làm tan nát trái tim anh em Luân Hồi đó.”
Khi nghe thấy những người bên trong nhao nhao nói gì đó, tôi đã ngạc nhiên, nhưng sau khi biết trung tâm của câu chuyện là mình thì liền không nhịn được mà bật cười. Qua khe cửa để mở, tôi có thể thấy rõ Giang Ba Đào cầm một quyển vở gõ lên đầu của ba người nọ trước khi quay sang anh hai đang đứng ngẩn tò te ở bên cạnh.
“Có một người tìm cậu đó tiểu Chu.”
Giang Ba Đào vừa dứt lời, một loạt tiếng rên vang lên. Nào là, ơ thì ra là tìm đội trưởng, rồi lại, không được không được đội trưởng, sao anh có bạn gái lại giấu anh em,...
Còn anh hai thì nghiêng đầu khó hiểu, sau đó theo hướng Giang Ba Đào chỉ mà đi về phía cửa. Cũng vì thế mà càng lúc lại càng gần tôi hơn.
Khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, hai người chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Anh hai trong khoảnh khắc đó đã mở to mắt ngạc nhiên, miệng lúc thì mở ra lúc lại khép vào, dường như có rất nhiều điều muốn nói để biểu đạt sự xúc động trong lòng lúc này.
“An…”
Tôi mỉm cười.
“Đã lâu không gặp, anh hai.”
3. Anh em lâu ngày không gặp, dĩ nhiên có nhiều điều muốn nói với nhau. Thế nhưng việc huấn luyện lại không thể dừng lại. Dù sao Luân Hồi cũng phải đấu sân khách Vi Thảo vào cuối tuần này.
Tôi ngồi đợi anh hai huấn luyện xong, sau đó lại cùng mọi người trong chiến đội Luân Hồi đi ăn lẩu.
Tôi bị kẹp giữa anh hai và Giang Ba Đào. Ngồi cùng phía với bọn tôi còn có Phương Minh Hoa, người lớn tuổi nhất trong chiến đội, và cũng là người năm xưa đã bảo anh hai gia nhập Liên Minh.
Chẳng hiểu sao khi đối diện người này, tôi lại không biết nên dùng loại tâm tình gì.
“An, cay…”
Tôi đột nhiên nghe thấy lời anh hai nói khi đang húp nước lẩu, mặt liền nghệch ra không hiểu hàm ý phía sau câu nói đó.
“Tiểu Chu muốn nói lẩu cay có ảnh hưởng đến dạ dày của em không.”
Trong khi tôi còn chưa hiểu câu nói của anh hai thì giọng của Giang Ba Đào đã vang lên. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn anh ta, liền thấy anh ta đang mỉm cười với mình, rồi lại quay lại nhìn anh hai.
“Ý anh là như vậy sao?” Tôi hỏi.
Và anh hai gật đầu.
“Em gái đội trường đừng ngạc nhiên, đội trưởng và đội phó như có cùng sóng não ấy. Những thứ đội trưởng chỉ nghĩ trong đầu thôi mà đội phó còn hiểu được. Điều này được nằm trong bảy điều kì lạ của Luân Hồi.” Người tên Ngô Khải cũng đồng thời lên tiếng.
“Ồ, bảy điều cơ à. Nói tui nghe sáu điều còn lại đi.” Giang Ba Đào cười cười nhìn Ngô Khải.
“Aiza… Đội phó, đừng hung ác nhìn em như vậy, em chỉ đang phỏng theo series bảy điều bí ẩn ở trường học thôi mà.” Ngô Khải mặt cún con nói.
“Các cậu…”
Xung quanh trở nên náo loạn, nhưng tôi lại không mảy may để ý đến nó. Tôi nhìn anh hai thật lâu, và dường như nhận ra tôi đang nhìn, anh ấy quay lại, mỉm cười.
“An?”
Tôi lắc lắc đầu, quay lại với bữa tiệc. Nhìn khuôn mặt ai oán của Ngô Khải, nhìn nụ cười bất lực của Giang Ba Đào và Phương Minh Hoa, trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ, nơi này thật sự rất tốt.
Chí ít ở nơi này anh hai có thể làm điều mình thích, có đồng đội ở bên cạnh mọi lúc, thậm chí còn gặp được người hiểu anh ấy.
Hiểu anh hai, đó là điều tôi đã luôn cố gắng, nhưng không phải lúc nào cũng có thể hiểu chính xác. Vậy mà một người hoàn toàn xa lạ, lại có thể dễ dàng hiểu điều anh ấy muốn nói.
Thật sự ông trời vẫn luôn bất công như vậy.
“Ba không còn giận anh nữa đâu. Mẹ cũng rất nhớ anh. Thế nên hè này anh hãy về nhà đi.”
Trước khi lên xe buýt, tôi đã nói với anh hai như vậy.
Anh hai ngẩn người, nhưng sự ngạc nhiên rất nhanh liền qua đi mà thay vào đó là nụ cười. Và rồi anh hai gật đầu.
Tôi cũng cười, quay sang Giang Ba Đào ở bên cạnh, “cảm ơn anh.”
Giang Ba Đào còn chưa kịp hiểu câu cảm ơn của tôi có nghĩa là gì thì tôi đã bước nhanh lên xe, và chiếc xe cũng ngay lập tức lăn bánh.
Qua chiếc gương chiếu hậu, nhìn hai người đó đang ngày càng nhỏ dần, tôi cảm thấy chuyến đi này thật tốt.
Chí ít thì tôi đã biết, cuộc sống hiện tại của anh hai rất tốt. Và tôi cũng không cần phải lo anh hai phải tiếp tục cô độc.
Vì bây giờ bên cạnh anh ấy, đã có những người bạn thật sự.
to be continue