13.
Diệp Tu, một trong bốn chiến thuật đại sư của Liên minh, am hiểu nhất tương kế tựu kế, dùng thủ đoạn đùa bỡn địch nhân, giờ phút này bị một đường bóng thẳng đập vào đầu muốn ngất.
Hết cách rùi, người ta không chơi chiêu, đường đường chính chính đánh ngay mặt, hỏi ngươi tiếp hay không tiếp chiêu?
Diệp Tu đương nhiên tiếp chiêu: debuff choáng váng chấm dứt vẫn phải tiếp tục chiến đấu, đúng không? Anh giơ lon bia nốc một ngụm, kín đáo kéo dài khoảng cách, nói: "Độ dày da mặt của Phương Duệ đại đại đủ để bao quanh trường thành đi một vòng rồi vòng ngược lại luôn nhỉ."
"Sao so với anh được." Phương Duệ hoàn toàn không chú ý bộ dáng chết tới nơi còn mạnh miệng của Diệp Tu, trái lại ham muốn chiếm hữu bị khiêu khích hừng hực bốc lên bừng bừng thổi mạnh, đánh hạ kẻ trước mặt trở thành chuyện quan trọng nhất trong lòng hắn lúc này.
Phương Duệ nuốt nước miếng, không hiểu sao trong đầu vang lên Nghĩa dũng quân tiến hành khúc*. Đứng lên! Những người không muốn làm nô lệ ~
*Quốc ca Trung Quốc
Hừ! Nghĩ cái quái quỷ gì thế này.
Cố gắng áp chế giai điệu trong đầu, Phương Duệ nghiêng người, dễ dàng xóa sạch khoảng cách Diệp Tu vừa kéo dài. Bàn tính trong lòng hắn đánh vang vang, tuy trước mắt không phải cảnh tượng lãng mạn gì, nhưng bầu không khí vừa đúng lại có cồn trợ hứng, người không liên quan đều ngủ, chỗ này chỉ có hai người họ, hơn nữa còn là dịp lễ Noel chuyên chúc cho tình nhân, nhìn sao cũng là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Ngang sợ liều, liều sợ không muốn sống, Phương Duệ nghĩ, xem tôi Liều Mình Một Hit hốt anh đây.
Tuy rằng trong đầu hắn đang lăn lộn hơn mười cái trăm cái ý tưởng cùng ngàn câu vạn câu tỏ tình, Phương Duệ chọn cách đơn giản trực tiếp nhất. Đối với Diệp Tu mà nói, mới vài giây trôi qua, anh còn chưa tỉnh hồn sau cú hit ban nãy, liền bị một câu của Phương Duệ chưởng thằng trúng tim.
"Về chuyện chính," Phương Duệ nhìn anh, ánh mắt nóng bỏng xuyên qua màn đêm sền sệt, tựa như một dòng suối nóng bao phủ cả người Diệp Tu, nhiệt độ cực cao thẩm thấu làn da như trời sụp đất nứt, tựa như đốt cháy cả không khí chung quanh.
"Tui thích anh."
Cả quá trình Phương Duệ chưa hề dời mắt, với khoảng cách gần như vậy thì ngay cả bóng tối cũng chẳng thể che giấu thứ gì, cho dù khóe mắt của Diệp Tu giật rất khẽ, cũng không thể tránh được hai mắt hắn.
Vượt qua tưởng tượng của hắn, Diệp Tu trông không hề quá mức kinh ngạc hoặc khó tiếp thu. Trên thực tế, trước lúc Phương Duệ thăm dò anh đã biết hắn nhất định sẽ không bỏ qua như thế, cho dù anh vẫn chưa làm rõ được phải chăng Phương Duệ có ý tứ với mình, nhưng ít ra có thể xác định chút tính toán nhỏ nhặt của mình đã bị đối phương phát hiện.
Cho nên khi Phương Duệ gọi anh ra ngoài lúc nửa đêm, anh đã chuẩn bị tâm lý ngả bài, chỉ là chưa biết nên tiếp nhận hay từ chối mà thôi.
Có một câu châm ngôn: Bất kể một người lợi hại nhường nào, đụng tới chuyện thầm mến, tâm tính liền hơi yếu ớt, cho dù có thật nhiều biểu hiện cho thấy đối phương khả năng thích mình, cũng phải vừa vui mừng vừa ước lượng rốt cuộc đây là sự thật hay mình đang tưởng bở.
Cho nên khi Phương Duệ thẳng thắn bày tỏ cõi lòng, Diệp Tu liền không cách nào bình tĩnh...
Trên thế giới này, không gì hạnh phúc bằng phát hiện người mình thích cũng thích mình.
Ai quan tâm đến phiền toái hay trở ngại? Đã đến nước này, Diệp Tu cũng không phải hạng người thích lo trước lo sau.
Chưa kể, hai người bọn họ đều sở trường biến điều không thể thành có thể.
"Cậu đừng nhìn tôi chằm chằm như thế." Diệp Tu khàn khàn nói.
"A, được rồi."Phương Duệ nói xong, trực tiếp nhắm tịt hai mắt: "Như vầy được không?"
Hắn không đợi được câu trả lời của Diệp Tu đã bị đối phương đè hai vai, một nụ hôn đóng dấu.
Nhiệt độ ngoài da cuối cùng đã đốt vào tận tim phổi, đốt đến ngủ tạng đều hòa tan, cần đối phương cứu giúp. Hai người đều là tay mới, thậm chí chẳng có kinh nghiệm hôn môi, lại không cam lòng chỉ đơn thuần chạm nhẹ lên môi đối phương, dốc sức lấy lưỡi đẩy lưỡi, lấy răng chạm răng, tình huống kịch liệt vô cùng, đến khi đổ máu mới thôi.
Lúc được buông ra, Phương Duệ rờ đôi môi sưng phù của mình, chẳng chút ngạc nhiên nếm được vị tanh của máu.
"Đệt! Lão Diệp anh có kinh nghiệm không vậy!"
"Cậu rất hy vọng tôi có kinh nghiệm?" Diệp Tu hỏi ngược lại.
"Ặc..." Phương Duệ cạn lời, thuận tay uống một ngụm bia để che giấu sự xấu hổ. Chất cồn như nổ ra ngàn vạn bọt khí chi chít trên cái lưỡi tê dại, phần nào lôi lại chút lý trí, nhưng sau đó lại quạt cho ngọn lửa trong thân thể hắn bốc lên hừng hực, hơi nóng khiến đầu choáng mắt hoa.
Nhưng có một chuyện rất rõ ràng: Dù ngoài miệng đau cách mấy, trong lòng chẳng mảy may bài xích, trái lại ngọt như uống nước đường, ngứa như có một con mèo không ngừng cào vuốt.
Phương Duệ nhảy tới, hai tay vòng quanh cổ Diệp Tu, kề sát vào tai anh nói: "Đây có tính là cấp danh phận không?"
Diệp Tu thuận thế ôm người vào lòng, trầm giọng nói: "Xem như."
"Sao em cứ cảm giác không thật.." Phương Duệ chép miệng: "Đây là cồn nói. Nếu anh tỉnh lại muốn chạy thì tính sao?"
Diệp Tu dở khóc dở cười: "Anh trông không phụ trách nhiệm đến thế?"
Phương Duệ trịnh trọng gật đầu.
Diệp Tu: "... Anh bắt đầu nghi ngờ phải chăng em đang đùa anh."
"Đùa anh? Vì đùa anh mà hy sinh cả bản thân à? Anh đánh giá mình quá cao đấy." Phương Duệ hầm hừ.
"Ai bảo Phương Duệ đại đại mưu ma chước quỷ." Diệp Tu chọt hắn.
"Đậu móa nói tiếng người." Phương Duệ run rẩy, sau đó khẳng định: "Em thật sự thích anh."
Diệp Tu nắm tay hắn, hôn lên mu bàn tay: "Ừ, anh biết."
"Hắc hắc." Cho dù động tác này khá ngôn tình, Phương Duệ không nhịn cười được, bật cười một tiếng liền không dừng được: "Hắc hắc hắc..."
Diệp Tu nổi da gà, nói: "Hây, em đừng cười nữa, đêm hôm khiến người ta lạnh gáy."
"Em cao hứng, anh quản em?" Phương Duệ mặc kệ anh, tiếp tục cười hí hí.
"Ngày xưa thì quản không được." Diệp Tu đẩy người phía sô pha, áp sát vào chặn miệng hắn: "Hiện giờ muốn nhúng tay."
Sau cùng, khi hai người về phòng vẫn cảm giác lưu luyến không tha.
"Được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt." Diệp Tu lột xuống một con Phương Duệ đang treo trên người mình: "Coi chừng có người mở cửa đi toilet."
"Ba bốn giờ, chính là lúc ngủ say nhất." Phương Duệ buông anh ra, không để bụng, theo sau lại nghĩ đến một việc: "Chuyện này nói với người khác không?"
Diệp Tu ngẫm nghĩ: "Trước tạm giấu đi, đánh xong mùa giải này lại bàn."
"Em cũng nghĩ vậy." Phương Duệ gật đầu, liền thấy Diệp Tu đột ngột tới gần: "Anh làm gì?"
Diệp Tu cười híp mắt: "Hôn ngủ ngon?"
"Đi đi." Phương Duệ vuốt miệng mình liền ảo não: "Lại hôn liền thành lạp xưởng, không muốn gặp người à."
"Vậy ôm một cái đi!" Diệp Tu trông khá tiếc nuối, vươn tay cho Phương Duệ một cái ôm thật nhiệt tình.
Phương Duệ ôm anh, cảm nhật được hai trái tim thình thịch đan xen, tựa như vừa trao đổi tin tức gì đó, rồi mới dần yên ổn.
Đắm chìm trong cảm giác an tâm cùng thỏa mãn xưa nay chưa từng có, Diệp Tu vỗ lưng hắn, dùng âm thanh ôn như nhất mà Phương Duệ từng nghe, nói: "Ngủ ngon."
14.
Trước khi hai mắt kịp mở thì hắn đã hé miệng.
Tựa như có một ý niệm nào đó giục hắn nghênh tiếp chuỗi ngày tháng khác hẳn dĩ vãng, trời còn chưa sáng Phương Duệ đã tỉnh, phản xạ đầu tiên không phải mở mắt, mà là nở nụ cười vô thanh.
Chỉ mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi không đủ để khiến ký ức trở nên mơ hồ, từng hình ảnh đêm qua hiện lên rõ ràng trước mắt khiến hắn hầu như không nỡ để cảnh vật bên ngoài ngắt ngang phần chiếu lại.
Phương Duệ chép chép miệng, ý đồ cảm nhận nhiệt độ còn lưu giữa răng môi, tiếc là trong miệng chỉ toàn vị chua xót do thức đến tận khuya.
Không giống như người ta thường nói nha! Phương Duệ tiếc nuối lắc đầu mới chịu bò dậy mặc quần áo.
Mặc quần áo chưa xong đã bắt đầu cười ngây ngô, còn cảm thấy hơi căng thẳng. Hắn biết mình là người thường chưa hề duyệt tẫn tang thương nhìn thấu hồng trần, chẳng mảy may hiểu rõ cuộc đời huyền ảo hay ngộ ra chân lý bình thản ung dung. Hắn gặp chuyện cũng khó tránh tâm tình chập chờn. Chưa kể, hắn cùng Diệp Tu vừa xác định quan hệ chưa đến năm giờ đồng hồ, không hỏi cũng biết đang trong thời kỳ yêu đương nồng nàn, bây giời sắp thấy bạn trai, sao có thể không kích động!
Nếu hắn là con gái, Diệp Tu chính là người khiến hắn cất công đi gội đầu.
Tiếc là Phương Duệ không phải con gái, hắn cũng chỉ có thể thay cái áo lông màu lam mặc gần một tuần nay thành cái màu đỏ, biểu lộ tâm trạng vui sướng khôn cùng. Sau đó liền lê dép lông vào WC.
Kết quả vừa mở cửa liền đụng phải Diệp Tu đang đánh răng.
"Yo, tỉnh rồi." Miệng nhét bàn chải đánh răng lời nói của Diệp Tu cũng hàm hồ không rõ, Phương Duệ nghe không ra nhưng cũng đoán được ý gì, thuận miệng đáp lời: "Anh dậy sớm vậy?"
"Ngủ không được." Diệp Tu trả lời, lại lập tức biến sắc, mũi nhăn như khỉ.
Phương Duệ thích thú lướt qua anh, với lấy ly súc miệng của mình: "Kem đánh răng vô họng chứ gì hahahaha."
Diệp Tu lườm hắn, dùng cùi chỏ tay phải đâm tay Phương Duệ: "Cút cút mau, đi đâu đi đi."
"Em cứ ở đây thì sao?" Phương Duệ lại nặn kem đánh răng, rót nước rồi không thèm nhúc nhích. Diệp Tu nghe rõ tiếng hắn đánh răng bên lỗ tai mình.
Xoạt xoạt xoạt, xoạt xoạt xoạt, phụt, xoạt xoạt xoạt.
"A, em phun cẩn thận chút! Anh mới thay đồ đấy." Diệp Tu nói.
Phương Duệ nghe vậy bèn mặt dày sáp lại cọ cọ: "Cứ không."
Diệp Tu dở khóc dở cười: "Dùng mặt lau khô à?"
Phương Duệ phun một đợt, nói: "Dù gì chút nữa cũng phải rửa mặt."
Hắn nói xong liền thấy Diệp Tu đặt ly súc miệng về chỗ cũ, mở vòi tát nước lên mặt, vừa tát vừa vươn tay lấy sữa rửa mặt trên kệ. Phương Duệ ngậm bàn chải đánh răng nhìn anh vùi đầu sờ tới sờ lui sờ mãi không trúng, duỗi tay kéo cổ tay Diệp Tu đến đúng hướng.
"Cái này?" Diệp Tu cũng không chú ý, nhắm hai mắt hỏi.
"Ừ."
"Em nhìn kỹ chút nha, lần trước anh cầm nhầm chai của chị chủ, suýt nữa bị làm thịt."
"Đi đi đi, em có thể phân biệt được của nam với nữ." Phương Duệ nói. "Lại nói chai sữa rửa mặt của anh không phải chai lần trước chúng ta cùng mua ở siêu thị à? Chính tay em chọn."
"Chọn không tồi. Không có mùi gì." Diệp Tu cầm cái chai, đổ một ít vào tay. "Loại Mộc Tranh mua trước đây quá nặng mùi."
"Ai bảo không tự mua."
"Lười."
"Lười chết luôn đi." Phương Duệ nói: "Được rồi, tránh ra để em rửa ly."
Diệp Tu hơi nhích sang trái, chừa một khoảng không gian. Phương Duệ vừa rửa ly vừa ngước mắt xem Diệp Tu rửa mặt qua gương, thầm nghĩ dáng vẻ nhắm mắt không nói gì của người này trông thuận mắt hơn hẳn bình thường, quả nhiên quá gợi đòn cũng không phải chuyện tốt.
Nước chảy rào rào qua tay, áo lông của hai người cọ xát cũng phát ra âm thanh tương tự. Phương Duệ ngạc nhiên phát giác mình bình tĩnh hơn hẳn lúc vừa rời giường, bầu không khí cũng không ám muội như hắn tường, trái lại khá thuần khiết lại ôn hòa. Hắn nghĩ thầm Diệp Tu quả thật không phải kẻ thích hợp nói yêu đương, mấy thứ như thời kỳ rung rinh nai vàng ngơ ngác thấp thỏm bất an lung tung rối loạn hoàn toàn không xuất hiện trên người anh ta, một đi không quay đầu thẳng bước vợ chồng già.
Đàn ông rửa mặt cũng không quá tỉ mỉ, Diệp Tu quẹt hai lần liền ra hiệu đã xong. Phương Duệ nâng tay để anh luồn qua, bản thân hắn lại nhìn thẳng xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, do dự không biết có nên sờ một cái.
Đúng lúc này, cửa phòng rửa tay lại mở, Ngụy Sâm ngáp dài đi vào, vừa ngẩng đầu liền bị tư thế của hai người dọa hết hồn: "Bọn mày làm trò gì vậy?"
"Chiếm bồn rửa tay." Phương Duệ bị quấy rầy, tâm tình không sướng, lời ít ý nhiều.
Ngụy Sâm hưng trí bừng bừng: "Thêm tao nữa," nói rồi liền chen vào giữa hai người. So với Phương Duệ và Diệp Tu, Ngụy Sâm hơi thấp hơn một chút, lại đang ở ngoài cùng, chỉ đành nhón chân lấy ly, giận muốn chửi: "Nhường nhường sẽ chết à!"
"Tới trước là chủ tới sau tính tiền!" Phương Duệ hả hê nhìn người gặp họa.
Ngụy Sâm càng tức điên: "Thông đồng làm việc xấu!"
"Mắng ai mắng ai đó." Diệp Tu lau mặt xong, ngẩng đầu. "Sao mày cũng dậy?"
"Mày còn mặt mũi hỏi?" Ngụy Sâm tức tối: "Thằng nào sáng sớm nằm trên giường tự sướng khiến giường kêu cọt kẹt cọt kẹt hả?"
Phương Duệ: "..."
Diệp Tu: "... Mày không ngủ à?"
Ngụy Sâm: "Đang ngủ, bị mày ồn tỉnh! Lão phu còn không dám mở mắt, aiyo."
Diệp Tu câm nín, cảm giác mặt mũi mất hết, lau mặt xong liền định chuồn.
Kết quả Ngụy Sâm còn thòng thêm một câu: "Hừ, xấu hổ cái gì. Sáng sớm chào cờ có gì phải ngại, tao nói đây chính là biểu hiện khỏe..."
Diệp Tu tông cửa đi luôn.
Ngụy Sâm quay đầu nhìn Phương Duệ đang bôi kem rửa mặt: "Nó chạy cái gì? ... Đm, cậu bôi sữa rữa mặt hay trét tường?! Làm gì dày thế?!"
Phương Duệ nỗ lực dùng kem che khuất gương mặt sung sướng lồ lộ, nghiêm túc nói: "Noel mà, rửa sạch một chút."
*
Ngày tháng sau đó cũng không khác bình thường bao nhiêu, nên huấn luyện liền huấn luyện, nên thi đấu liền thi đấu. Đối thủ vòng tiếp theo của Hưng Hân là Minh Thanh, cả đội đều không áp lực, tiếp tục hát khúc quân ca điên cuồng hốt điểm. Sự khác biệt duy nhất là lúc rỗi rảnh, mấy người Hưng Hân thường không tìm thấy bóng Diệp Tu hay Phương Duệ.
Chỉ là hai người họ quan hệ không tồi, thường kéo nhau đi mua thuốc lá hoặc đồ ăn vặt gì đó, cũng không ai nghĩ nhiều.
Diệp Tu cảm thấy khá tốt. Phương Duệ cũng vậy, chỉ là hơi khó chịu vì thiếu oxy.
"Anh để em nghỉ xíu... nghỉ một xíu..." Hắn bị Diệp Tu đè trong một góc hôn lấy hôn để, chẳng dễ gì chộp được khoảng trống để kháng nghị.
Diệp Tu buông tha hắn, hai tay lại vòng quanh eo.
Phương Duệ thở hồng hộc mấy đợt, mãnh liệt hoài niệm năm tháng thế lực ngang nhau. Rõ ràng một tuần trước, cả hai đều là tay mơ gì cũng không biết, sao bây giờ Diệp Tu đã có bản lĩnh khiến hắn gần nghẹt thở? Chẳng lẽ việc này cũng cần thiên phú?
Diệp Tu gác cằm lên vai hắn hưởng thụ phút giây ôn tồn này, hoàn toàn không thể cảm nhận được oán khí của Phương Duệ.
Phương Duệ lầm bầm một hồi, cúi đầu nhìn thấy cái gáy của Diệp Tu, chợt cảm thấy không phiền muộn.
Công lực múa mép khua môi của hắn không thua kém Diệp Tu, nhưng có thể do trình văn hóa có hạn, nhất thời hắn cũng không nghĩ ra từ nào để hình dung cảnh tượng cùng tâm tình lúc này.
Hắn chỉ cảm thấy mọi chuyện đều thật tốt, dường như những bàng hoàng bất an ban đầu cùng những gút mắt giãy giụa sau đó đều bị cách ly ở một nơi khác, trong thế giới này giờ chỉ có ánh mắt tương giao của họ.
Bóng hình của Diệp Tu cùng Quân Mạc Tiếu dần trùng lặp. Hắn cầm ô ngồi xổm người, chìa tay hướng Phương Duệ đang bò trên đất, mà Phương Duệ liền đứng dậy, cùng hắn sóng vai.
15.
... Sóng vai cái đách,
Phương Duệ tay cầm bánh bao tay giơ tờ báo, phẫn nộ: "Người chơi khí công sư thật không hiểu yêu!"
Diệp Tu thừa lúc không ai chú ý, cắn một ngụm bánh bao thịt trên tay Phương Duệ, thỏa mãn hài lòng nhìn cái bánh bao thiếu một nửa phần nhân bánh, đáp lời: "Em chuyển nghề mà, mọi người còn chưa quen, bình thường."
"Vậy sao anh một đường hát vang thẳng đến no.2 vậy hả?"
Diệp Tu hớp một ngụm sữa đậu nành, bình tĩnh trả lời: "Ai bảo vị thế giang hồ của anh quá hiển hách."
Phương Duệ suýt tạt cả ly sữa đậu nành vào mặt anh ta.
Trần Quả thu thập xong chén đũa trở về liền thấy Phương Duệ trông như muốn liều mạng thụi Diệp Tu một cú còn Diệp Tu thì cười ha ha ra vẻ "anh trêu chú nhưng chú khiêu khích anh không thành", bèn đi tới vỗ một chưởng lên bả vai Diệp Tu: "Tém tém! Duy trì hài hòa cho chiến đội!"
"Bọn tôi không hài hòa sao?" Diệp Tu hỏi ngược lại.
Trần Quả: "..."
Hình như cũng khá hài hòa...
"Được rồi, hai người ồn ào cái gì vậy?" Chị chủ Trần quyết đoán đổi đề tài.
Phương Duệ vừa nghe câu này liền hăng hái, ném tờ báo cho Trần Quả rồi hét lên: "Chị chủ chị nhìn xem, Ngôi Sao Tụ Hội lần này vậy mà không có tui!"
"A... thật như vậy!" Trần Quả cũng ngạc nhiên khó hiểu, chung quy trước đây dù Phương Duệ chơi zâm như vậy cũng luôn có một ghế ổn định ở Ngôi Sao Cuối Tuần, thế nào vừa đến Hưng Hân liền mất ghế?
Đại gia này sẽ không quá sầu não vì chuyện này đó chứ. Trần Quả hơi lo âu.
Bất quá cô đã đánh giá thấp khả năng tự chữa trị của Phương Duệ. Người này chẳng náo loạn bao lâu đã yên tĩnh lại, còn bắt đầu hỏi đông hỏi tây về lịch trình Ngôi Sao Cuối Tuần. Chung quy đây cũng là một kỳ nghỉ hiếm hoi, chuyến này ngoại trừ đến thành phố Q tham gia hoạt động, Phương Duệ còn định đến mấy điểm vui chơi nhìn một chút, xem như thả lỏng sau khi thi đấu.
Còn về xếp hạng Ngôi Sao, Phương Duệ đại đại nhếch miệng cười, tổng kết một câu: "Năm nay không vào năm sau tái chiến, xem ông đây chơi vả mặt bộp bộp bộp!"
*
Bay từ thành phố H đến thành phố Q không mất bao nhiêu thời gian, lần này Phương Duệ không ngủ, cùng Diệp Tu và Ngụy Sâm chơi cờ tỷ phú suốt đoạn đường. Vận may của hắn còn khá tốt, một mảnh đất một đồng liền thu về hơn trăm đồng, quả thật cười không khép miệng.
"Lương một năm cao đến thế còn nhìn chằm chằm mớ tiền lẻ này, tiền đồ đâu!" Diệp Tu khinh bỉ.
"Anh đây là đố kị!" Phương Duệ đắc ý - Ngụy Sâm xem như thu chi cân bằng, Diệp Tu lại thua thảm nhất, tiền của Phương Duệ hầu như là thắng được từ túi anh.
Diệp Tu đau đớn vô cùng: "Tiền mua thuốc của anh đều bị em thu sạch rồi!"
Phương Duệ khí thế ngất trời: "Anh mua thuốc em thanh toán!"
Cứ như thế, sau khi máy bay đáp xuống, đoàn xe đặc phái của Liên minh đưa đoàn người Hưng Hân đến khách sạn, Diệp Tu nhất quyết yêu cầu dừng xe giữa đường, hố Phương Duệ một bao thuốc Trung Hoa, cũng thu hoạch một đợt trách móc khinh bỉ từ Phương Duệ.
Phòng khách sạn căn bản được phân theo lệ thượng ở Thượng Lâm Uyển, hai ống khói Ngụy Sâm cùng Diệp Tu đương nhiên ngủ cùng một phòng. Nhưng vừa cầm thẻ phòng mở được cửa, hai người liền đơ người: Sao lại là một phòng giường đôi!!!
"Chị chủ, tôi kháng nghị!" Ngụy Sâm quát: "Kiên quyết không ngủ chung một giường với thằng này!"
"Thích ngủ thì ngủ không ngủ thì lăn!" Trần Quả không chút yếu thế rống lại: "Hết phòng đơn, chỉ có giường đôi!"
"Nhưng Mạc Phàm cùng Phương Duệ có phòng hai giường!"
"Chỉ có một phòng!"
"Vậy tôi đi đổi!"
Ngụy Sâm bỏ lại thẻ phòng, lập tức chạy đến trước cửa phòng của Mạc Phàm và Phương Duệ, dùng sức gõ cửa. Cửa mở ra, Mạc Phàm đầy mặt hoài nghi hỏi: "Chuyện gì?"
"Hai chúng ta đổi phòng được không?"
Mạc Phàm hơi nhướng mày: "Vì sao?"
Ngụy Sâm: "Ha ha ha, không vì sao. Tôi không muốn ngủ cùng phòng với tên Diệp Tu không biết xấu hổ kia."
Mạc Phàm: "Tôi cũng vậy."
Ngụy Sâm: "..."
Mạc Phàm: "Hút thuốc, ở chung."
Ngụy Sâm: "Khoan đã, Mạc Phàm, cậu nghe tôi nói..."
Phương Duệ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, nghe động tĩnh liền duỗi đầu ra: "Lão Ngụy, ông lại làm gì vậy?"
"Đổi phòng." Ngụy Sâm buồn bực nói.
"Hai cái ống khói, đổi gì mà đổi!" Phương Duệ cười thật chân thành: "Tới tới tới, thành thật khai báo lý do thật sự đi, thuyết phục thì tui đổi với ông."
Ngụy Sâm thâm trầm nhìn hắn: "Cút đi."
"Đệt! Tui nói thật." Phương Duệ buồn phiền: "Tui không ngại đổi phòng mà! Tên Mạc Phàm này quá im lặng."
"Im lặng còn hơn cùng giường..." Ngụy Sâm lầu bầu.
"Cái gì?"
Ngụy Sâm vò mẻ lại sứt: "Phòng bọn tôi là giường đôi?"
Phương Duệ: "... Phụt!"
"Đổi, sao lại không đổi." Phương Duệ cười hì hì, đeo lên lưng túi hành lý chưa kịp mở ra: "Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa, lão Ngụy nhớ báo ân nha."
"Lúc về mời cậu một bao Hoàng Hạc Lâu."
"Đệt, tui không hút thuốc lá!" Phương Duệ nói: "... Thôi, vậy cũng được, đừng quên à!"
"Cậu muốn thật hả?"
"Của cho tội gì không lấy." Phương Duệ đi ra cửa. "Số phòng với thẻ phòng?"
"Phòng cuối hành lang đó. Lão Diệp trong phòng, thẻ phòng chỗ hắn, cậu gõ cửa là được."
Bọn họ xuất phát trễ, đến nơi cũng trễ, lúc này trời đã tối hẳn. Lúc Diệp Tu mở cửa thấy Phương Duệ hoàn toàn không chút kinh ngạc, dường như sớm biết Phương Duệ khẳng định sẽ đến. Ánh sáng ấm áp cùng cảnh phố đêm bên ngoài song của sổ tối om sau lưng anh chợt khiến tim Phương Duệ giật mạnh, sau đó liền thình thịch thình thịch chẳng thể chậm lại.
Hình như hắn nghĩ hơi đơn giản...
Ngay từ đầu Phương Duệ đã có ý đồ đổi sang phòng Diệp Tu, khổ nỗi không có lý do gì, vừa vặn Ngụy Sâm cho hắn một cái cớ. Lúc đó hắn chỉ nghĩ đã yêu đương thì hiển nhiên nên ở cùng nhau, thuận tiện giao lưu cảm tình mà. Đến khi chân chính tiến vào cùng một gian phòng ngồi trên cùng một cái giường, hắn mới sực nhận ra có vài chuyện không phải chỉ cần tưởng tượng liền có thể cảm nhận được tâm tình của khoảnh khắc đó.
Hơi vui vẻ, có tí khẩn trương, một chút do dự, lại khá kích động. Hắn cùng Diệp Tu cũng xem như sinh hoạt dưới cùng mái nhà Thượng Lâm Uyển hơn nửa năm, nhưng chưa từng trải nghiệm ở cùng một phòng như thế này, chớ nói cùng một cái giường.
Phương Duệ tự mình ngồi bên kia dâng trào cảm xúc, Diệp Tu cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Anh cực kỳ hoan nghênh Phương Duệ đến, thậm chí hưng phấn đến nỗi tay cũng run run. Khoảng thời gian sau khi xác nhận quan hệ, bọn họ đã ở chung khá thân mật, nhưng có vài bước cuối cùng vẫn luôn bị hai cánh cửa khác nhau ngăn lại.
Hiện giờ anh muốn mở ra cánh cửa này, để cho những thứ bên trong được biểu lộ càng triệt để. Anh sẽ thấy một Phương Duệ nằm trên giường xem TV, một Phương Duệ để mặc dòng nước gột rửa thân thể, một Phương Duệ mặc áo tắm dùng máy sấy thổi tóc ướt, một Phương Duệ nằm trên giường chìm vào bóng tối thơm ngọt, thậm chí...
"Anh..."
"Em..."
Thanh âm của hai người vang lên cùng lúc, Phương Duệ khụ một tiếng, nói: "Anh làm sao?"
"Anh đi tắm trước." Diệp Tu hơi lúng túng chạy đi, lấy quần áo và dụng cụ tắm rửa từ trong hành lý.
"A... Ồ." Phương Duệ chậm chạp đáp: "Vậy em... xem TV trước."
Diệp Tu gật đầu, xông vào toilet.
Có lẽ vội vàng chờ mong gì đó, tốc độ tắm của hai người đều thật nhanh, rút ngắn quãng thời gian sốt ruột vừa xem TV vừa chỉ có thể nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ, cả hai người song song chui vào chăn. TV đang chiếu một bộ phim tài liệu nào đó, trên màn hình là từng mảng sa mạc liên miên trùng điệp. Thị giác kích thích tăng lên cảm giác khô khốc trong cổ họng, hầu kết của Diệp Tu không ngừng cử động lên xuống, sau đó anh nghiêng đầu nhìn hướng người bên cạnh cũng đang cứng ngắc tay chân: "Phim này... chán quá."
Phương Duệ: "Phải đó, ha ha."
Diệp Tu: "Hay mình đi ngủ?"
Phương Duệ: "... Được."
Tắt TV tắt đèn, cả gian phòng chìm vào bóng tối. Cái giường đôi trong phòng double này thật ra cũng không to đến nỗi hai gã đàn ông trưởng thành có thể thoải mái ngủ không cần kiêng dè. Nếu dáng ngủ thành thật thì không nói, nhưng Phương Duệ lại thích lộn xộn, lúc này còn ngủ không được, hai chân nhích tới nhích lui, khó trảnh ma sát đùi Diệp Tu nhiều lần.
Bị khiêu khích nửa buổi, Diệp Tu cuối cùng nhịn không được, vươn tay đè lại xương bánh chè đang không ngừng chọt bậy của người nào đó, khàn khàn nói: "Ngủ không được?"
Phương Duệ: "..."
Không chờ hắn trả lời, Diệp Tu dứt khoát áp sát, sát đến nỗi chóp mũi hai người cọ vào nhau, hơi ấm trong miệng ào ào tràn lên môi Phương Duệ:
"Làm không?"