Hoàn [Dụ Văn Châu] Kẻ mặt cười

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#1

Tác giả: Đông Quan Phù Tang
Convert: Bế Các Miên
Edit: A Châu
Beta: Bế Các Miên
-----------------------------
Hệ liệt Trường Ca Chính Phó:
Cho dù chỉ là chiến đội một người, chỉ cần họ còn, mảnh đất họ yêu kính và bảo vệ sẽ không bao giờ hoang vu.
-----------------------------
[Dụ Văn Châu] Kẻ mặt cười
Nếu có người nói Dụ Văn Châu từ nhỏ đã gặp phải cảnh bạo lực học đường, chắc chắn sẽ không ai tin.

Người ôn hòa lại tự tin, mỗi một cử chỉ đều có chuẩn mực, EQ cao, nhân duyên tốt, làm sao có thể là người bị người khác ức hiếp, xa lánh nhiều năm được? Hắn hẳn phải là lớn lên giữa muôn vàn chiều chuộng mới đúng.

Thật sự chẳng giống những đứa trẻ bị bắt nạt chút nào, mọi người chắc chắn như đinh đóng cột. Sen thì sao có thể nở trong bùn?
Mỗi lần như thế, Dụ Văn Châu luôn cười nhạt, dường như chuyện bọn họ nói chẳng liên quan đến hắn.

***

"Tôi làm không tốt ở đâu?"

Cậu bé tiểu học một lần nữa lại bị đạp vô góc tường, những cú đấm rơi xuống người cậu còn cố tình tránh những vị trí có thể lộ ngoài quần áo. Có học sinh nam quăng quyển sách lên người cậu làm đệm lót, sau đó cầm thước giáo viên và cây chổi đánh hắn như kẻ điên. Còn có người giẫm đạp lên bụng hắn, hung hăng nghiền qua nghiền lại đến mức dạ dày tưởng chừng như muốn nôn hết ra ngoài theo những lần di chân.

Mặt trời đã lặn gần hết, gió đêm lạnh. Cậu bạn nhỏ cố lấy đồng phục khoác lên người, cái lạnh khiến cậu không nhịn được kẽ run, đau đớn cũng làm cho khóe miệng giật giật. Không cần vén quần áo lên cậu cũng biết trên người chắc chắn chẳng để lại chút thương tích nào nhìn ra được.

Không muốn về nhà. Dụ Văn Châu cứ lang thang trên đường. Có chiếc lá khô rơi trên đầu, cậu đang thất thần nên chẳng hay biết gì, cứ hứng hết lá cây rơi xuống trên nửa con đường đấy. Cuối cùng nghe thấy tiếng cười của mấy cô gái qua đường mới vươn tay phủi xuống.

Lá khô trong lòng bàn tay vẫn chưa hoàn toàn mất đi màu xanh, hơi ngả vàng, mép lá hơi cháy xém, không có chút quang trạch như khi còn ở cây mẹ. Cậu đột nhiên nắm tay lại rồi lại buông ra.

Rắc rắc.

Chiếc lá khô rơi khỏi đầu ngón tay.

Thật yếu ớt.

Chắc là mình cũng sẽ chết bất cứ lúc nào như thế nhỉ?

Dụ Văn Châu tự hỏi, nhưng cuối cùng rút ra được kết luận: sẽ không. Cái loại hành hạ như thế này không đủ làm mình khuất phục. Mình không làm sai điều gì cả, chẳng qua là thành tích học tập tốt hơn bọn họ mà thôi.

Cây có mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi bật rễ. Người ưu tú dễ bị ghen ghét. Đặc biệt như Dụ Văn Châu bây giờ, thành tích xếp hạng nhất còn có vẻ ngoài đẹp trai nhiều bạn nữ thích.

Lúc nhóm nhỏ nào đó đột nhiên tuyên bố muốn hoàn toàn cô lập mình. Dụ Văn Châu vẫn nghĩ rằng đám con trai con gái có mối quan hệ khá tốt với mình sẽ đứng ra bênh vực. Nhưng trên thực tế thì sao? Ánh mắt bọn họ lờ đi, mọi người dường như ngầm hiểu với nhau đạt thành một hiệp nghị chung nào đó, cun cút rút vào trong vỏ của mình chẳng quan tâm, hoặc cũng có thể là giả vờ như chuyện gì cũng không biết, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Lần đầu tiên, cậu biết bản chất con người ích kỷ đến nhường nào. Bản năng tránh những điều bất lợi cho bản thân hơn tình bạn gấp vạn lần.

Đám bạn nhỏ của cậu không dám chấp nhận một phân nguy hiểm nào để bảo vệ cậu. Dù cái gọi là hành vi cô lập chỉ cần một người không chấp nhận thì sẽ bị phá vỡ.

Cậu đã từng bị xa lánh, cũng đã từng bị đánh như thế.

Cậu đã từng khéo léo nhắc về chuyện bị bắt nạt với gia đình, nhưng có vẻ như người lớn không để tâm đến vấn đề này, coi như đó chỉ là trẻ con đánh nhau đùa giỡn mà thôi. Thế nên Dụ Văn Châu im lặng, không bao giờ đề cập đến nữa.

Nếu cầu cứu cũng vô ích, vậy đừng nói nữa, cứ để cậu sa lầy trong vũng bùn đó đi.

Dụ Văn Châu lại tiếp tục tuyệt vọng như thế.

Đừng bao giờ xem thường sự xấu xa của trẻ con.

Cậu như bị cả thế giới cô lập, trên người cũng có vô số vết thương do bị đánh đập không nhìn thấy được, lời nói công kích bên tai như mũi tên nhọn cắm sâu trong xương cốt. Đám trẻ cười đùa đi ngang qua giống như là cơn gió vô tình, chẳng cho cậu được một ánh mắt. Cậu thờ ơ với bên ngoài, cũng bị thế giới đó lạnh nhạt.

Sau này Dụ Văn Châu dần dần hiểu ra, xuất sắc không phải là nguồn gốc tội lỗi.

Cho dù bị bạn cùng lứa tuổi bài xích, cậu cũng là bảo bối trong mắt thầy cô và cha mẹ lúc đó. Cậu chỉ cần học được cách mỉm cười, "hòa đồng với các bạn khác" như mong muốn của họ.

Những hành vi bắt nạt kia trong mắt hắn cũng trở nên vụng về và buồn cười. Vì chìm dưới biển sâu mà không thể chạm tới bầu trời, cho nên họ muốn vươn tay dìm chết Sao Mai luôn sao?

Dụ Văn Châu trưởng thành quá sớm ánh mắt sắc sảo nhìn thấu tất cả những người bắt nạt hắn như thể đang nhìn một đám kiến lố bịch, một đám hề nhảy nhót. Hắn hiểu rõ vì sao bọn họ lại làm như thế. Còn gì ngoài việc tìm sự cân bằng, thỏa mãn lòng tự tôn của chính mình? Cứ nghĩ rằng nó thể hiện sự mạnh mẽ, mà không nhận ra nó yếu đuối biết bao. Hắn cười nhạo trong lòng. Đôi mắt tĩnh lặng đen nhánh lóe lên tia sáng, như ngọn đuốc lập lòe trong lửa ngục.

Đến khi hắn đủ mạnh mẽ, sẽ không có ai có thể khiến hắn hạ mình mà chưa có sự đồng ý của hắn.

Lớn lên trong sự đau khổ từ tuổi còn quá nhỏ, Dụ Văn Châu dưới cách thức tàn nhẫn ấy nhìn thấy rõ giá trị của mình, cũng nuôi dưỡng một lòng tự trọng không thể phá bỏ. Tất nhiên, cái hắn học được nhiều nhất vẫn là cách sử xự vẹn toàn. Biết phải làm thế nào mới được người khác yêu thích, cũng biết làm thế nào để thu lại ánh hào quang của mình, không khiến người khác đố kỵ.

. . .cũng học được cách thờ ơ với tất cả mọi chuyện.

Rất nhiều người nói Dụ Văn Châu tản ra một cảm giác xa cách, rõ ràng là rất gần gũi, lại giống như một giấc mộng, tùy thời sẽ lánh xa mọi người.

"Có à?" Hắn cười ấm áp.

Bạn bè nhìn thấy sự nhu hòa trong ánh mắt hắn liên tục xua tay, “Làm sao có thể, Dụ Văn Châu rõ ràng giản dị dễ gần như vậy, chắc là ảo giác thôi.”

Nhưng trong tim hắn vẫn luôn có tiếng gào thét chói tai đầy sắc nhọn.

Đều là giả!

Dụ Văn Châu chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ ai.

Chỉ là cái phần yếu đuối, nhạy cảm kia được che dấu rất tốt dưới vẻ mặt như gió xuân ấm áp, khiến hắn được mọi người khen ngợi là người tốt bụng, có gia giáo cũng luôn duy trì khoản cách thích hợp với người khác. Khi họ tự hào được làm bạn với Dụ Văn Châu. Hắn im lặng cười nhạt. Đều là mấy người cho là đúng, nghĩ rằng chúng ta quan hệ rất tốt, mặc dù hắn chưa bao giờ coi họ là bạn.

Người ưu tú không cần bạn bè.

Hắn vẫn là đứa trẻ tốt trong mắt mọi người. Dụ Văn Châu chán ghét kiểu gò bó theo khuôn phép. Có lẽ quá khứ thật sự đã mang đến cho hắn cảm giác bi quan chán đời. Hắn biết trong lòng mình đầy ngông cuồng muốn đột phá xiềng xích, chỉ là không biết núi lửa tiềm tàng phun trào sẽ tạo ra hy vọng mới hay đi tất cả niềm yêu mến.

Chính lúc đó, hắn tìm thấy Vinh Quang.

Dụ Văn Châu không thích Hoàng Thiếu Thiên. Lần đầu tiên gặp đã không thích, không vì cái gì, đơn thuần là không thích. Bọn họ không phải là người chung đường, ở cạnh nhau liếc mắt một cái đã muốn ghét bỏ, cái này là trời sinh.

Một người tự chói mắt khác hẳn một người giả vờ chói mắt. Chỉ cần hơi quen biết là có thể nhận ra được, cũng có thể dễ dàng đâm thủng lớp ngụy trang của hắn, cũng dễ dàng cướp đi ánh hào quang phù phiếm ấy.

Dụ Văn Châu phải thừa nhận bản thân mình trong Vinh Quang không có nhiều thiên phú. Hắn không thể không thừa nhận bản thân mình thật sự là một người bình thường, còn bình thường hơn người bình thường.

Nhưng hắn thật sự không cam tâm, nhất là khi hắn không muốn cuộc sống của mình ngày qua ngày phải chịu sự ràng buộc, muốn vượt qua mọi rào cản, thu hồi lòng tự tôn của mình, liều lĩnh nỗ lực, mặc kệ là đầu óc, mồ hôi hay là bất kỳ điều gì khác, phải đem chính mình nghiền nát, đập phá từng thứ một, rồi chắp vá lại từng mảnh, tạo thành dáng vẻ mà mình muốn.

Quá trình rút gân lột xương ấy đầy đau đớn, nhưng Dụ Văn Châu đang trưởng thành. Tim hắn đập nhanh trong lòng ngực, hắn mơ hồ cảm thấy mình sẽ có một cơ hội nào đó, có một cơ hội tuyệt hảo, chỉ cần hắn có thể nắm bắt lấy nó. Cho nên hắn phải nỗ lực gấp bội.

Hắn vẫn rất biết điều, dường như không có mâu thuẫn với mọi người, điều này khó có thể tưởng tượng được trong môi trường cạnh tranh đào thải kịch liệt trong trại huấn luyện. Cho dù có người xem thường thành tích xếp cuối của hắn, hắn cũng sẽ im lặng hóa giải. Không gây sự với người mang thiện ý dường như là nguyên tắc duy nhất để hắn sinh tồn ở đây.

Hắn đang nổ lực định hình bản thân, để tạo cho mình một viễn cảnh tốt đẹp hơn.

Có một ngày công bố kết quả kiểm tra, Hoàng Thiếu Thiên đi phát bảng thành tích. Đấy là người được Ngụy Sâm đào ra từ trong game, đương nhiên rất được coi trọng. Hoàng Thiếu Thiên tùy tiện lớn tiếng đọc tên từng người trong phòng huấn luyện đông đúc, rồi lần lượt phát bảng thành tích. Hắn cứ đọc mãi, nhưng vẫn không đến tên Dụ Văn Châu.

Cổ họng Dụ Văn Châu phát khô, lòng bàn tay lạnh ngắt dính đầy mồ hôi, sao cứ phải như vậy, nhanh lên đến hắn đi chứ. Cái cách công bố thành tích này nào khác tử hình công khai, lòng tự trọng mỏng manh của hắn sắp không chống đỡ nổi.

Danh sách kết thúc, Hoàng Thiếu Thiên ngừng một lát đọc từng chữ: "Dụ Văn Châu."

Hắn yên lặng đứng dậy đi qua, thậm chí không biết trên mặt mình là biểu cảm gì. Hoàng Thiếu Thiên nhìn lướt qua tờ giấy của hắn, phía trên ghi thành tích cùng với vài lời nhận xét của người giám sát. “Người xếp chót bảng, đề nghị rút lui khỏi trại huấn luyện”.

"Ài, cậu không đi à?"

Thiếu niên như ánh mặt trời thuận tay vỗ vai hắn, nhún nhảy đi ra ngoài, từ xa còn có thể nghe được hắn nói 'Ngụy lão đại chúng ta đi ăn phở xào ở phía đối diện đi', xen lẫn tiếng cười vang của các thành viên chiến đội.

"Naruto."

Hoàng Thiếu Thiên gọi hắn như vậy, một người ở giữa thuận miệng hùa theo trêu chọc. Trong đầu Dụ Văn Châu “oanh” một tiếng, xong, hết thảy đều kết thúc rồi.

Thật chán ghét.

Đối với Hoàng Thiếu Thiên, có lẽ chỉ là một câu nói đùa vô tâm, nhưng với Dụ Văn Châu nó lại là tai hoạ động trời.Đây giống như là một tín hiệu, một loại nuông chiều, làm cho cảnh ngộ của Dụ Văn Châu chợt trở nên khó khăn.

Một câu nói mà thôi, Hoàng Thiếu Thiên thậm chí chẳng để lại bất kỳ ấn tượng nào, hắn chẳng qua là chỉ diễn tả hiện thực. Nhưng đối với những người không quen biết Dụ Văn Châu, những kẻ đang cố gắng tìm cảm giác tồn tại, hoặc muốn lấy lòng Hoàng Thiếu Thiên, đây là một cái mệnh lệnh. Trong lúc vô tình, cậu ta đã đẩy Dụ Văn Châu xuống cấp thấp nhất trong chuỗi thức ăn, trực tiếp phán tử hình, để hắn không leo lên được,

Đừng bao giờ đánh giá sự xấu xa của trẻ con.

Dụ Văn Châu bỗng nghĩ tới những lời này. Nhưng hắn không để ý những điều đó, hắn đã đủ cứng cỏi rồi. Hắn nhắm mắt làm ngơ trước tất cả những kẻ có ác ý, cố chấp tiến về phía trước, mãi cho đến lần nọ thắng trọn vẹn ba lần liên tiếp.

"Cám ơn tiền bối đã chỉ dạy."

Hắn không biểu lộ gì thêm. Không hả hê, không khiêu khích, không sợ hãi, hắn chỉ là mỉm cười, như thể người vừa mới đánh thắng Ngụy Sâm không phải hắn.

Bởi vì hắn biết đây là những gì hắn xứng đáng nhận được. Cái cơ hội đó, hắn đã nắm được.

Lam Vũ bồi dưỡng hắn và Hoàng Thiếu Thiên thành song hạch, nhưng hắn vẫn không thích người kia. Không thích cũng chẳng sao, Dụ Văn Châu đứng trước mặt Hoàng Thiếu Thiên vẫn đeo mặt nạ. Đeo lâu rồi, cũng sắp tưởng là thật.

Giống như bọn hắn thật sự tín nhiệm lẫn nhau, là cặp đôi hợp tác ăn ý kiêm bạn tốt.

Hoàng Thiếu Thiên dường như đã quên chuyện năm đó, luôn nhảy qua nhảy lại bên cạnh hắn, có đôi khi cũng tán thưởng phân tích chiến thuật trong laptop "Đội trưởng, cậu thật lợi hại."

Lợi hại sao? Dụ Văn Châu mỉm cười, không, hắn hoàn toàn không cùng một trình độ với Hoàng Thiếu Thiên. Đây đều là kết quả cho sư nỗ lực của hắn, chỉ là nó được thực hiện trong những ngày tháng không người quan tâm, nên bây giờ nhìn lại mới có thể dễ dàng như thế.

Hoàng Thiếu Thiên thích bật nhạc trong phòng huấn luyện, thỉnh thoảng cũng nói vài lời với Dụ Văn Châu về mấy bài hot của Amway. Dụ Văn Châu lúc nào cũng cười đáp lại, nhưng chưa bao giờ nghe thử. List âm nhạc có thứ tự đáng khinh: nhạc cổ điển > nhạc thuần túy > pop Âu Mỹ > nhạc Hàn Nhật > cổ phong trong nước> nhạc trẻ> Divine Comedy. Dụ Văn Châu đang ở đầu bảng đánh khinh, nhưng cũng không có dự định trèo xuống.

"Đội trưởng đội trưởng, cậu nghe bài hát này!"

Hoàng Thiếu Thiên đưa tai nghe cho hắn, đó là tiếng Hàn, hắn nghe không hiểu gì, cúi đầu quét mắt nhìn ca từ bằng tiếng trung.

Cậu mong tôi phải biểu cảm thế nào bây giờ?
Tò mò thì nhìn vào nét mặt tôi đi.
Đúng thế, thật buồn quá, cậu chắc nghĩ vậy nhỉ?
Không phải đâu, thực ra tôi đang cười đấy.
Mặt nạ cười thì chỉ có thể cười thôi ấy.
Tôi đang cười không đau khổ gì đâu.
Mặt nạ cười thì chỉ cười thôi mà cậu (liên kết ngoài).

Dụ Văn Châu cả người run lên, đột nhiên thất tâm hồn mình như bị bại lộ. Trong lòng có một cậu bạn nhỏ đang liều mạng gật đầu gào thét “tôi thật sự rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, tôi không muốn đeo cái mặt nạ cười này một chút nào”. Hắn chưa bao giờ nghe nhạc Hàn, hôm nay. . . vậy mà cảm thấy cũng khá hay?

Smiling Mask đúng không?

Thực sự rất hợp với hắn.

"Đội trưởng cậu quá mệt mỏi rồi, chuyện gì cũng đừng để trong lòng. Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười."

Lúc đó là mùa giải thứ sáu, đối mặt với đội quán quân mùa giải trước Vi Thảo, đối mặt với đối thủ Vương Kiệt Hi ngang sức ngang tài, Dụ Văn Châu sứt đầu mẻ trán. Hoàng Thiếu Thiên hất cằm nói với hắn “Cậu không cần phải vất vả như vậy, thỉnh thoảng tin tưởng người khác một chút, tụi tôi giúp cậu chia sẻ một chút.”

Thực chói mắt.

Mình thực sự không thích Hoàng Thiếu Thiên một chút nào. Trong lòng Dụ Văn Châu bùng nổ như vậy, nhưng trên mặt lại không giấu được nụ cười.

Có lẽ có thể thử một chút, để từ "bạn bè" đã bám bụi nhiều năm này được lau chùi cho bóng loáng nhỉ?

***
Lam Vũ là nơi như thế nào?

Nếu hỏi Dụ Văn Châu, hắn sẽ nói:

Đó là một nơi bao dung tất cả mọi người, ai cũng đều tìm ra mục tiêu cho riêng bản thân. Tôi cũng vậy, đã giải phóng một tâm hồn kích động hận đời ở đây.
-Hoàn-
 

Bình luận bằng Facebook