Hoàn [CMSN Lam Hà 2019][Lam Hà] Bình Thường Không Có Gì Không Tốt

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,056
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1

Thực Ra Bình Thường Không Có Gì Không Tốt

Cv: Một chiếc Lá
Editor: Fuuka

Pj CMSN Lam Hà - Lưu Thủy Hữu Tình
Lam Hà, sinh nhật vui vẻ
❤️❤️❤️



Lam Hà thực ra không phải tên Lam Hà, đường đường chính chính lấy họ Lam thật sự không nhiều. Nghe bằng hữu giang hồ bảo Lam Hà tên là Hứa Bác Viễn, nhưng qua thêm mấy năm nữa tên của cậu không chừng cũng giống như vị hàng xóm của hàng xóm của hàng xóm mà có lẽ cũng không xa đến thế, vị Quách Minh Vũ kia, đổi hết cả tên lẫn họ. Thế nhưng Lam Hà nghĩ vẫn khá thoải mái, tên gọi cũng chỉ là cái danh hiệu, dù có thay 70, 80 cái clone thì lúc xuất thủ không phải đều phải để lộ đấy sao.

Như nhau như nhau cả thôi. Lam Hà thu dọn hành lý, tỉa tót lại chỗ tóc xơ phất phơ trước mắt. Thật giống với lúc cậu vào phó bản huyệt động nhền nhện suýt nữa vướng phải mạng nhện, dưới chân còn có cả mớ trứng ấu trùng.

Sắp đến Tết rồi. Lam Hà duỗi người đẩy mở cửa sổ, rồi trước khi không khí lạnh lẽo pha sương sớm kịp xâm nhập, cậu đã nhanh tay đóng lại. Lần này tốc độ tay của cậu xuất thần nhập hóa, dù cho mười Diệp thần cũng không có cách nào cướp đoạt trước cậu được.

Lam Hà kiểm tra trang hoàng trong phòng một lần cuối, sau khi xác nhận không còn gì sai sót thì bước chân đi ra cửa. Một năm này coi như kết thúc, đặt xuống một dấu chấm tròn.

Thực ra làm người bình thường rất tốt, đối với Lam Hà mà nói rốt cuộc chỉ là kết thúc một năm mà thôi, đồng thời cũng đại biểu năm tiếp theo sẽ đến ngay lập tức. Đối với thời gian mà nói, cậu rất thong thả ung dung, không giống với tuyển thủ chuyên nghiệp mỗi một năm đều là một loại tàn phá cùng thôi thúc mơ hồ. Tiếng chuông giao thừa lại phảng phất kinh hồn bạt vía, hiếm khi nghe ra trong đó sự vang vọng du dương...

Một năm rồi.

Rất nhiều năm trước Lam Hà từng ôm mộng làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Cậu nghiêm khắc yêu cầu bản thân tiêu chuẩn rất cao, hàng ngày thật sự vào game thực hiện "Mỗi ngày chém đủ một vạn nhát kiếm". Kết quả ngoại trừ dùng hết độ bền thanh kiếm thì không đạt hiệu quả gì, sau cùng còn phải tốn mười mấy đồng vàng chế lại một thanh y hệt.

Có điều rất nhiều thói quen sẽ lặng lẽ lưu lại trong xương tủy. Chẳng hạn như phong độ, chẳng hặn như khí chất. Cậu thực ra rất chướng mắt mấy thứ mưu mô toan tính trong game, nhưng cậu lại không thể không làm như vậy. Công hội trong game, không giống như chiến đội thi đấu thể thao. Những người đó là hoa hồng, còn cậu chỉ là bụi gai. Bọn họ xuất hiện trên màn ảnh lớn, còn cậu phải ẩn nấp trong đoàn người.

Đại thần ở giữa đám đông thì thong dong tự tại, đám đông chính là bối cảnh. Còn cậu lẩn trong đám đông phải vất vả chen lấn, đám đông xung quanh luôn tới tấp nhấn chìm cậu.

Nhưng lúc nghĩ đến những việc này cậu lại rất thoải mái, chân bước nhẹ nhàng miệng khẽ ngâm nga. Nhất ẩm nhất trác* cũng không phải là lừa gạt, hiện tại cậu có thể tùy tiện ra phố ăn món Quan Đông, không lo thua cũng chẳng tranh thắng. Cậu có thể giở trò vô lại, cũng có thể hùng hổ ra oai.
*Thành ngữ Trung Quốc “Nhất ẩm nhất trác, giai do tiền định”, nghĩa là một miếng uống một miếng ăn đều đã định trước. Ám chỉ quan niệm số mệnh do trời định.

Tuyển thủ chuyên nghiệp bình thường sẽ không mặt dày được như thế.

. . . Ngoại trừ Diệp Tu.

Lam Hà ngẫm nghĩ, chân bước nhẹ nhàng.

Lam Hà cũng được gọi là Lam Kiều Xuân Tuyết, một người làm việc nhỏ không chút gò bó làm chuyện lớn sẽ chẳng hồ đồ.

Không phải vấn đề nguyên tắc, quả thực qua một hai câu đã bị dao động, thậm chí còn ngây ngô vui vẻ đồng ý. Cho dù chọc cậu giận điên, vỗ về hai cái liền không sao, để lộ sự mềm lòng bản thân còn không tự giác phát hiện.

Nhưng chạm đến vấn đề nguyên tắc cậu rất khó nói chuyện, ngập ngà ngừng ngập, do dự chần chờ đến mức khiến người ta mất hết kiên nhẫn, cậu mới ấp a ấp úng xảo quyệt mà từ tốn trả lời:

"Chuyện này, tôi vẫn cảm thấy không ổn."

Gấp dữ lắm hả? Những cậu lại không gấp.

Ngay lúc này không chừng cậu đang nhai kẹo cao su đứng bên cạnh bạn đấy. Có thể là áo màu lam, cũng có thể là quần màu lam; có thể là vali tay kéo, cũng có thể là túi xách da. Có thể tóc mái của cậu lại rơi xuống, cũng có thể đã lấy đồ kẹp ở bên tai, lộ ra nét mỹ nhân tiêm* nho nhỏ.

Hey, Tuyệt Sắc.

Ngay lúc này không chừng cậu đang chen lấn trên tàu điện ngầm. Tàu điện ngầm đông người, không cẩn thận giẫm phải chân bạn, khi nhận lỗi cùng bạn hãy nhanh bỏ qua cho cậu ấy. Cậu ấy đang vội.

Trong nhà có người chờ cậu. Cậu ấy có một gia đình bình thường mà hòa đồng ấm ấp, bao dung cậu chơi game. Dù là công việc quản lý hay phải làm kiêm chức, thì nhất định cậu cũng rất nghiêm túc. Tết đến nơi rồi, khí trời rất lạnh, nhanh về nhà thôi.

Cắm thẻ vào cùng người nhà đánh vài trận Vinh Quang, chơi game chính là phải thật vui vẻ. Đổi danh hiệu người chơi không công hội, không đụng mặt đại thần, ra dã ngoại solo một trận với dân đen. Có thể cậu ấy thắng, cũng có thể đối phương thắng.

Qua hai năm nữa có lẽ cậu cũng không tiếp tục công việc này. Ai có thể cày game cả đời đâu chứ? Ngược lại chơi cả đời thì có thể, thật ra dành cả đời lặn ngụp trong một trò chơi, thì trò chơi kia tám phần mười cậu chơi không thấy vui. Cái cậu muốn chính là một trận cân bằng kỳ kèo dây dưa, sau khi chiến thắng sẽ cao thâm khó lường phán một câu: "Anh còn kém lắm."

Sau đó xoay lưng vỗ ngực thở phào. Nguy hiểm thật, suýt nữa thì bị lật kèo.

Không lạnh không nóng, không nhanh không chậm. Buồn bực nhiều lắm cũng chỉ hai ngày, đối mặt lựa chọn có đôi chút do dự cũng rất bình thường. Với không tới thì không với nữa, ba tấc đất dưới chân này cậu chính là người giỏi nhất. Khe khẽ mỉm cười, mọi việc không còn liên quan. Cố gắng là được, còn muốn thế nào nữa đây?

Không chừng qua hai năm nữa, Lam Kiều Xuân Tuyết cũng không còn là Lam Hà, giống như Tuyệt Sắc đã rất lâu không online. Lam Hà không phải nhân tài chuyên đi nằm vùng, tâm tư vặt vãnh của cậu viết hẳn lên thẻ tài khoản hết rồi.

Nhưng mặc kệ thế nào, kiếm khách thích màu xanh trong ký ức rất nhiều người kia vẫn là cậu, theo đó thích kiếm quang, thích Hoàng Thiếu Thiên, khắp chốn giang hồ đều ngóng trông chiến đội chuyên nghiệp, sức sống tràn đầy mà bản chất hồn nhiên ngay thẳng kia vẫn là cậu, hệt như cơn gió ngày xuân bên bờ Tây hồ, hương sắc trong veo mà thanh thoát.


End
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook