Hoàn [Kiều Nhất Phàm] Thiếu Niên Áo Trắng

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#1
[Kiều Nhất Phàm] Thiếu Niên Áo Trắng


Art by 二次元精选 (Nhị Thứ Nguyên Tinh Tuyển) > 啊晓: 回过头你会发现-二次元精选
(Cảm ơn nmnguyet đã đưa link nha)
(Tui lụm trên Discord #phòng_tranh, xin cảm ơn vì bức hình; trên là Nhất Thốn Hôi và Hôi Nguyệt nhưng nhân vật trong game cũng có thể đại diện cho chủ nhân của chúng trong hai khoảng thời gian khác nhau đúng không? Kiều Nhất Phàm đã thay đổi (●´□`)♡)

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: 莲花君 (Liên Hoa Quân) > 少年白衣-莲花君

Convert bởi @张佳乐头上的小花儿

Chuyển ngữ bởi Giếng

Beta by @Katakara

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.

Dù Diệp tiền bối chỉ lộ mặt trong fic này ba giây nhưng tui thấy Kiều lần này qua Hưng Hân có giống Diệp quá không, và suy nghĩ của Kiều dù không mạnh bạo như Diệp, cậu cũng thừa hưởng ý chí của Diệp rồi (mọi người có thể coi chính văn ha) Diệp chính là người thầy, là động lực ( *kiểu vậy ... -.-||| ) trong lòng Kiều rồi...

────────

Dù trước đó Trần Quả đã nói chuyện với cậu, nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn tự tìm tuyến xe buýt đến Thượng Lâm Uyển, cất mấy xu tiền leng keng đi xuyên qua đại sảnh bến xe, cậu đứng cạnh biển hiệu trạm xe buýt.

Bây giờ không tính là muộn, có vẻ chưa đến tám giờ, có rất nhiều người ở trạm chờ xe buýt. Mọi người túm tụm từng nhóm: nhóm bạn bè tán gẫu chuyện mệt mỏi một đường tàu xe, nhóm người trong một nhà hỏi nhau canh gà hầm trên lò; chỉ có Kiều Nhất Phàm một mình lẳng lặng đứng một bên.

Trên bến xe treo hộp đèn quảng cáo Gia Thế, lá phong đỏ rực tựa một vầng Mặt Trời chói lóa, có điều, hình như cuống dây đèn LED kết nối không tốt, cứ lấp lóe, hút hết sự chú ý của người ngoài.

Kiều Nhất Phàm nhìn chăm chăm hộp đèn quảng cáo lúc sáng lúc tối, bỗng thấy cả người lạnh run trong gió đêm. Áo khoác của cậu bị ép dưới đáy ba lô, muốn lấy qua một đống đồ khác thì hơi bị mệt. Kiều Nhất Phàm hơi xoắn xuýt, cuối cùng quyết định cố chịu một chút.

Cũng may xe buýt đã vào trạm, Kiều Nhất Phàm bị dòng người xô đẩy lên xe, ngồi hàng ghế cuối gần cửa sổ.

Không thể không nói chỗ này rất hợp với tâm trạng xuân thương thu buồn, mỗi lần ngồi đây đều khiến người ta không khỏi muốn làm bộ dáng thanh niên văn nghệ, hay đặt tay lên khung cửa sổ, hoặc dựa đầu lên kiếng, tự nhiên đung đưa theo nhịp xe chạy, vừa nghiêng đầu 45 độ nhìn cảnh xa hoa trụy lạc bên ngoài, ngợp trong vàng son, muôn nhà thắp đèn, khẽ cau mày gượng gạo làm ra bộ mặt xinh đẹp ưu thương.

Ôi, ít xem thể loại thanh xuân bi thương thôi, độc hại lắm!

Kiều Nhất Phàm không nhiều tế bào văn nghệ như thế, cậu chỉ đơn giản thấy rằng chỗ này rất tốt, có thể bỏ ba lô xuống cho đỡ mỏi vai một chút. Kỳ thực cậu có mang bao nhiêu đồ đâu, chỉ vài bộ quần áo, bàn chải, kem đánh răng, kẹp cao su, điện thoại, bóp, sạc dự phòng, hành lý điển hình cho du lịch nghèo. Nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn thấy hơi đau vai, cứ như trong ba lô chứa đựng tính mạng cả gia đình cậu ấy.

Thực ra nói vậy cũng không sai, dẫu sao cậu đang “trốn” đến Hàng Châu.

Nếu nói Diệp Tu đưa cành ô liu cho cậu, chẳng thà nói cậu nắm chặt cọng rơm cứu mạng này, đúng lúc hợp đồng với Vi Thảo đến hạn, đây là lí do tốt cho cậu. Có thể tiêu sái quay lưng rời đi.

Kiều Nhất Phàm muốn tự cho mình một cơ hội, dù một lần thôi cũng được, làm một tuyển thủ chuyên nghiệp có chút cảm giác tồn tại. Ít nhất không cần ngồi mãi phía dưới nhìn đồng đội mình trên sân thi đấu thỏa thích, sung sướng và nhiệt huyết, sau đó cùng khán giả toàn trường vỗ tay thật lớn cho họ, cười híp mắt làm như mình rất vui vẻ.

Cậu cảm thấy việc này giống như mình là người mua một vé VIP để ngồi hàng ghế tuyển thủ xem người khác thi đấu.

Ánh đèn ngoài cửa sổ không ngừng chạy về phía sau, Kiều Nhất Phàm đờ người, vừa vuốt ve huy hiệu Vi Thảo trên ba lô. Vốn chỉ thành viên của chiến đội mới có huy hiệu này, tiếc là các thương gia luôn biết khai thác cơ hội buôn bán. Nguyên bản chỉ lác đác vài bản giới hạn, giờ thành chỗ nào cũng có, làm miếng huy hiệu đặc thù trong mắt Kiều Nhất Phàm trở nên có phần buồn cười, dù cho tên cậu và ID tài khoản được khắc sau miếng huy hiệu.

Nói cho cùng, Kiều Nhất Phàm muốn một cảm giác thân thuộc và cảm giác an toàn.

Cậu khát khao được tán đồng.

Nhưng con đường phía trước vẫn mờ mịt như cũ. Kế hoạch của Diệp tiền bối dù cám dỗ và tốt đẹp như thế, nhưng có ai dám tin tưởng tuyệt đối chứ? Thật sự tin tưởng một đại thần bị ruồng bỏ? Thật sự giao phó tương lai của mình cho một chiến đội cỏ dại xuất thân từ quán net như vậy? Lúc đầu Kiều Nhất Phàm còn chút hùng tâm tráng khí, giờ cách mục đích ngày càng gần, cậu lại hơi do dự.

Nhưng thời gian dài đằng đẵng mãi cũng có điểm kết, dù không muốn kết thúc thì hành trình rồi cũng đến đích.

Quên đi, kệ nó, mình còn trẻ, còn được thất bại.

Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn bảng số nhà Thượng Lâm Uyển, cúi đầu gỡ xuống miếng huy hiệu Vi Thảo trên ba lô, nắm đi nắm lại trong lòng bàn tay, cuối cùng vẫn bỏ vào trong ba lô không nhìn nữa.

“Xin chào, tôi là Kiều Nhất Phàm.”

Cậu tiến lên, nhấn chuông cửa, nói như vậy.

—— —— The End —— ——
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
Đến Hưng Hân là để bắt đầu một đoạn đường mới rồi. Có thể ban đầu có chút cảm giác không an toàn, không quá tin tưởng nhưng dẫu sao dám dũng cảm đánh cược một lần về sau mới không phải hối tiếc.

À thì, hình trên không phải Quân Mạc Tiếu - Nhất Thốn Hôi mà là Nhất Thốn Hôi - Hôi Nguyệt.
Đây là post gốc của artist vẽ mừng sinh nhật Nhất Phàm, bạn có thể thêm cre vào: 啊晓: 回过头你会发现-二次元精选

cứ việc tên cậu và ID tài khoản được khắc sau miếng huy hiệu.
Đoạn này mình thấy nên thay “cứ việc” thành “dù cho” thì câu văn sẽ thuận và rõ nghĩa hơn.

Cảm ơn bạn đã edit fic này, một fic khá hay về tâm trạng bấp bênh của Nhất Phàm khi quyết định tới Hưng Hân
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#3
Cảm ơn @nmnguyet đã ủng hộ!
Cảm ơn vì đã đưa link và sửa đúng nhân vật giúp tui nha, tui nhìn Nhất Thốn Hôi mặc đồ đỏ mà cứ nghĩ qua Quân Mạc Tiếu.
Ờ thì tui fan Diệp Thần, khỏi nói sao lại thích luôn, qua Vi Thảo trước khi đổ trước Lưu Tiểu Biệt tui phải đổ Kiều Nhất Phàm, Kiều là đứa trẻ kiên cường, chỉ là tính hơi hướng nội nên dè dặt với mọi người thôi, qua Hưng Hân đó nha, về đúng nhà, trình Kiều tự tin tỏa sáng, cậu cũng thoải mái hơn. Nếu ở Vi Thảo là chiến đội ông lớn, cái gì cũng phải có khuôn phép rồi kinh tế rồi ba chấm vì ông lớn cần đứng lâu đứng vững á, Vương Kiệt Hi không dùng Quỷ được, Kiều không được quan tâm dạy dỗ mà làm dự bị dưới sân mãi thì: Kiều đáng thương lắm đó!! TT_TT
Đến Hưng Hân là để bắt đầu một đoạn đường mới rồi. Có thể ban đầu có chút cảm giác không an toàn, không quá tin tưởng nhưng dẫu sao dám dũng cảm đánh cược một lần về sau mới không phải hối tiếc.
Kiều chính là thừa hưởng ý chí Diệp, đọc fic mà tui thấy hồn Diệp lượn lờ lượn lờ luôn :ROFLMAO::ROFLMAO: Dưới sự tạo điều kiện của Vương và Diệp, Kiều chắc chắn sẽ không hối tiếc, hai tiền bối có tâm như vậy mà, quả là đáng kính//
Cảm ơn đã sửa cách diễn đạt cho tui, chắc tui còn cần luyện tập nhiều nữa.
Năm mới vui vẻ! <3
 

Bình luận bằng Facebook