Ongoing [Hoa Lạc Hồng Trần 2023][Bá Đồ F4] Bá Đồ Liễu Loạn

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
1206.

"Yên tâm, tốt cho sức khỏe."

Buổi chiều, Trương Giai Lạc nói với Trương Tân Kiệt, trên tay cầm một cái nồi nấu sữa.

Lâm Kính Ngôn lấy sữa bò trong tủ lạnh ra, ôm trong ngực.

"Trương Giai Lạc, sữa bò là vô tội."

1207.

"Đừng có phá! Tui biết nấu trà sữa thật mà! Tui tra công thức rồi!"

Trương Giai Lạc nói, vung cái nồi nấu sữa, "Dễ lắm luôn!"

Lâm Kính Ngôn từ từ buông hộp sữa bò ra, sau đó rủ Trương Tân Kiệt cùng đứng chờ trong nhà bếp.

Trương Giai Lạc bắc nồi sữa lên bếp, đổ một thìa đường trắng vào.

1208.

Đường trắng tan trong nồi nấu sữa, đổi màu.

Sau đó Trương Giai Lạc cầm sữa bò.

"A! Cậu đổ thẳng vào như thế, sữa bò sẽ bắn ra đấy!"

Lâm Kính Ngôn kêu lên, nhưng vẫn không cản được tốc độ tay của Trương Giai Lạc.

1209.

Sữa bò vào nồi.

Khoảnh khắc nghe thấy sữa bò sẽ bắn lên, Trương Giai Lạc dùng một động tác vừa linh hoạt vừa lạ kỳ để nhảy ra sau mấy bước.

Vừa khéo đụng vào Hàn Văn Thanh cũng tới hóng hớt.

Hàn Văn Thanh thoáng nhíu mày.

Lui về sau mấy bước.

Làm trà sữa không ngờ còn cần sân khấu lớn như vậy.

Thất sách.

1210.

Trương Giai Lạc xoay đầu, phát hiện mình đã bị không ít người vây xem.

Hắn sờ sờ chóp mũi, "Mấy người nhìn tui như vậy, tui rất là căng thẳng."

Trương Giai Lạc nói, quay lại trước nồi nấu sữa.

Tiếp đó đổ sữa bò.

Lần này cũng may là không bắn.

Sau đó Trương Giai Lạc ném gói trà xanh vào trong nồi sữa bò.

1211.

"Nếu như tôi hiểu không sai."

"Chắc chắn là không hiểu sai."

Trương Tân Kiệt bình tĩnh nói.

"Trà sữa là hỗn hợp giữa sữa và trà đen."

"Không phải trà xanh."

1212.

Trương Giai Lạc suy tư ba giây đồng hồ.

"Trà sữa chính là trà sữa, cậu quan tâm nó là loại trà nào làm gì."

"Bỏ trà xanh chính là sữa xanh."

Lâm Kính Ngôn cũng có lòng tốt giải thích.

"Vậy sao trà sữa lại gọi là trà sữa mà không gọi sữa đen chứ?"

1213.

Trương Tân Kiệt hắng giọng.

"Tổ tiên của tất cả các loại trà sữa là trà sữa thảo nguyên, được làm từ bánh trà pha với sữa và muối..."

"Trương Giai Lạc cậu bỏ cái lọ gia vị kia xuống! Đó là bột ngọt ! Không phải muối càng không phải đường!"

Lâm Kính Ngôn quát.

1214.

Gói trà xanh trôi nổi trong sữa bò.

Hàn Văn Thanh dùng đũa gắp gói trà lên, bỏ nhãn trà xanh.

Ngẫm nghĩ.

Hắn lại lên bỏ thêm chút đường vào nồi.

1215.

"Sao mấy người lại không cho tui bỏ muối."

Trương Giai Lạc không phục. "Mấy người không biết là có câu, nếu mà muốn ngọt thì phải thêm muối trước à?"

"Không biết, không muốn biết. Hơn nữa cậu có thể bỏ bột ngọt xuống không?"

Lâm Kính Ngôn nói trong tuyệt vọng.

1216.

Hàn Văn Thanh nếm thử một ngụm sữa xanh, vớt gói trà ra.

Sau đó hắn lấy ra bốn cái cốc từ trong máy rửa bát.

Đổ ra vừa đúng bốn cốc.

Hỏi xin nhà bếp cái khay, bưng ra ngoài.

Sau lưng là Trương Tân Kiệt lặng lẽ đi theo.

Cùng với Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc đang cãi nhau ầm ĩ.

1217.

Trương Giai Lạc nhấp một hớp sữa xanh.

"Hơi ngọt."

Hắn lẩm bẩm, "Có thạch dừa, trân châu trắng, trân châu đen gì không?"

"Không có."

Trương Tân Kiệt uống một ngụm, gật đầu.

"Đội trưởng, là hơi ngọt quá."

1218.

Hàn Văn Thanh lặng lẽ gật đầu.

Đem sữa bò ra.

"Ý là bảo tự mình pha loãng ra á hả?"

Trương Giai Lạc cảm thán.

Lâm Kính Ngôn uống một ngụm.

Cảm thấy rất ngon.

1219.

"A lão Lâm!"

Không lâu sau Trương Giai Lạc cầm điện thoại vọt tới trước mặt Lâm Kính Ngôn, "Tui đã tìm thấy, có thể không cần nấu."

"Cái gì không cần nấu?"

Lâm Kính Ngôn tháo tai nghe, "Với lại sắp huấn luyện rồi." Cậu có thể đừng lộn xộn nữa được không?

"Nước sôi ủ trà xanh, sau đó đổ sữa bò vào."

Trương Giai Lạc cho Lâm Kính Ngôn xem màn hình điện thoại của mình, "Là được rồi!"

1220.

Lâm Kính Ngôn nhìn màn hình điện thoại của Trương Giai Lạc một hồi.

"Cái cậu cho tôi xem chính là album ảnh của Tôn Triết Bình."

"Tấm đầu tiên là áo tay lỡ Bách Hoa Liễu Loạn mà cậu mua cho hắn."

"Nên cậu muốn cho tôi xem cái gì?"

1221.

Cái Trương Giai Lạc muốn cho Lâm Kính Ngôn xem dĩ nhiên không phải là album ảnh của Tôn Triết Bình.

Chỉ là được hắn nhắc nhở, Trương Giai Lạc bắt đầu lướt album ảnh của Tôn Triết Bình.

Tấm đầu tiên là áo tay lỡ Bách Hoa Liễu Loạn hắn gửi Tôn Triết Bình, Tôn Triết Bình mặc vào rồi chụp một tấm...

Hình thẻ?

Hình mẫu sản phẩm?

Trương Giai Lạc suy ngẫm.

Lưu hình lại, censor mặt Tôn Triết Bình, gửi lên review.

1222.

"Cậu đây là?"

Lâm Kính Ngôn hỏi.

"Khuyến khích mọi người mua nhiều goods Bách Hoa Liễu Loạn á."

Trương Giai Lạc nói.

Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ.

"Tôi thấy cậu không censor còn đỡ."

"Censor rồi, cứ thấy nó sai sai ở chỗ nào."

1223.

Lâm Kính Ngôn cũng có kết bạn Wechat với Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình không thích đăng Wechat nên chủ yếu sẽ không xuất hiện.

Bài đăng trên vòng bạn bè này chắc là bị ép tới độ không thể nào không đăng.

Người khởi xướng chắc chắn là cái tên đang đắc ý cả mặt lẫn mày này.

"Cậu vẫn còn làm sữa xanh sao?"

Lâm Kính Ngôn hỏi.

1224.

À, sữa xanh.

Cuối cùng Trương Giai Lạc đã nhớ ra mình phải làm gì.

"Tui đi làm ngay! Lão Lâm anh chờ xem!"

Trương Giai Lạc nói, chạy sượt qua vai Trương Tân Kiệt rồi trốn ra ngoài.

"Tiền bối Trương Giai Lạc, huấn... luyện."

Trương Tân Kiệt mới nói nửa chừng thì lọn tóc của Trương Giai Lạc đã mất hút.

1225.

Tôn Triết Bình gửi cho một cách làm sữa xanh vô cùng đơn giản.

Ủ trà xanh, thêm sữa bò.

Hoàn thành.

Trương Giai Lạc chuẩn bị trà xanh kỹ càng, chuẩn bị nước sôi kỹ càng, rót nước sôi vào cốc trà.

Sữa xanh phải ngọt.

Nên Trương Giai Lạc cho thêm một viên đường.

1226.

Sau đó Trương Giai Lạc phát hiện không có sữa bò.

Trương Giai Lạc nhớ mang máng là lần trước Hàn Văn Thanh lấy sữa bò ra.

Hình như vốn cũng không nhiều.

Sau khi làm sữa xanh thì ít càng thêm ít.

"Ngụm cuối cùng là ngụm phát tài!"

Trương Giai Lạc cảm thán, đổ một ngụm sữa bò cuối vào cái ly rỗng.

1227.

Nói thật.

Sau khi Trương Giai Lạc nghe được vụ ngụm rượu cuối cùng là ngụm phát tài từ cha mình, hắn uống thứ gì cũng u mê uống ngụm cuối cùng.

Hắn cũng không thấy mình đặc biệt phát tài.

Thật.

1228.

Quay lại chủ đề.

Trương Giai Lạc phát hiện đã bị đứt gánh giữa đường ngay đoạn quan trọng nhất trong việc làm sữa xanh.

Không có sữa bò.

Cuối cùng Trương Giai Lạc bưng một ly trà xanh, quay về.

À đâu, không về thành công.

Bị chặn ở cửa.

1229.

"Đã bắt đầu huấn luyện rồi, cậu mới đi đâu?"

Hàn Văn Thanh hỏi.

"Pha... Pha sữa xanh..."

Hàn Văn Thanh nhìn cái cốc của Trương Giai Lạc.

Trà xanh trong veo thấy được đáy.

"Để trà xanh ở cửa."

"Đi vào huấn luyện!"

1230.

Ngồi vào vị trí của mình.

Nhìn Bách Hoa Liễu Loạn trên màn hình.

Trương Giai Lạc cảm thấy mình quá là không có triển vọng.

Tại sao mới như vậy đã bị lão Hàn dọa chết khiếp cơ chứ? Cứ thế này sao còn ra oai được với hậu bối!

Hẳn nên...

Trương Giai Lạc ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh một chút.

Hẳn nên huấn luyện cho tốt.

Bách Hoa Liễu Loạn đăng nhập chương trình huấn luyện.

Như thể một nhóc tinh linh vui vẻ.

1231.

Trương Giai Lạc đối chuyện mình đang làm công việc bản thân yêu thích.

Thường cảm thấy may mắn.

"Dù sao cũng tốt hơn chuyện ngày ngày làm thứ mình không thích."

Hắn nói với Tôn Triết Bình.

"Cậu thích chơi Vinh Quang à?"

"Dĩ nhiên là thích rồi."

Trương Giai Lạc đáp.

1232.

Người sống trên đời, khó tránh khỏi việc phí hoài thời gian.

Nếu như không chơi Vinh Quang, không trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.

Có lẽ Trương Giai Lạc cũng sẽ giống như bao người, là một dân đi làm bình thường.

Sống một cuộc sống không có chút sóng gió nào.

Làm việc, trưởng thành, cưới vợ sinh con, bôn ba vì gia đình .

Về hưu, già đi.

Cuối cùng trở thành cát bụi.

1233.

Cho nên, Trương Giai Lạc thích Vinh Quang.

Cũng thích công việc của mình.

"Mỗi ngày đều sống rất vui vẻ."

Bách Hoa Liễu Loạn nhảy chuẩn xác lên vách đá.

Như một nhóc tinh linh sống vui vẻ tự do.

Không phụ sơ tâm.

1234.

Không phải ai cũng có thể kết hợp công việc và sở thích lại với nhau.

Huống gì thứ mình yêu thích biến thành công việc.

Có lẽ sẽ không còn thích nó đến vậy nữa.

Cơ mà không quan trọng.

Trương Giai Lạc cảm thấy tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ.

Sẽ thích Vinh Quang cả đời.

1235.

"Trương Giai Lạc."

Lâm Kính Ngôn hô, "Kết thúc huấn luyện, tới giờ nghỉ ngơi."

"Hở? Kết thúc rồi à?"

Trương Giai Lạc tháo tai nghe, "Nói cách khác tui có thể đi lấy lại sữa xanh... trà xanh của tui thiệt sao?"

Không ngờ cậu còn chưa quên nó luôn.

Lâm Kính Ngôn nhìn Trương Giai Lạc tới chỗ cửa phòng huấn luyện.

Lấy cốc của mình về.

1236.

"A, trà xanh lạnh hết rồi."

Trương Giai Lạc thở dài, uống một ngụm trà xanh bỏ thêm đường.

"Không ngờ vị cũng không tệ lắm?"

Trương Giai Lạc lẩm bẩm, có phần kinh ngạc.

Trà xanh bỏ thêm đường.

Chỉ cần không bỏ đến phát rồ, nói chung là không thể có sai sót được.

1237.

"Lão Lâm, đột nhiên tui nghĩ đến một loại đồ uống."

"Cậu nói đi."

"Trà xanh milk foam."

Trương Giai Lạc nói, "Chính là sữa xanh bỏ muối không bỏ đường ấy."

"Cậu làm thử đi."

Lâm Kính Ngôn nói. "Miễn là cậu không bỏ thêm bột ngọt và bột tiêu đen, cứ thoải mái thử tay nghề."

1238.

Thêm bột tiêu đen.

"Hóa ra anh muốn uống thử sữa xanh muối tiêu?"

Trương Giai Lạc trợn mắt, "Lão Lâm! Đi xin lỗi đồ ngọt đi!"

Lâm Kính Ngôn nhắm chặt hai mắt.

Cảm thấy rất mệt.

1239.

Giờ nghỉ.

Trương Giai Lạc tản bộ về phòng của mình.

Hắn nhìn thời tiết bên ngoài.

Nắng đẹp thế này, dọn dẹp phòng một chút đi.

Nghĩ rồi, Trương Giai Lạc liền xắn tay áo lên.

1240.

Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay, xác nhận vẫn đủ thời gian.

Hắn tính về phòng lấy laptop.

Sau đó hắn nhìn thấy Trương Giai Lạc ngồi ở giữa phòng, bị một mớ đồ vật bao quanh.

"... Tiền bối Trương Giai Lạc, anh sắp dọn nhà à?"

Trương Tân Kiệt không hề nhớ Trương Giai Lạc có mua bất động sản ở Thanh Đảo, hơn nữa còn tính chuyển ra khỏi câu lạc bộ.

1241.

"Dọn nhà?"

Trương Giai Lạc ngước mặt lên, đầy vẻ ngây ngốc.

"Tui nói mình sắp dọn nhà hồi nào? Câu lạc bộ Bá Đồ sắp chuyển chỗ?"

Hắn chưa nghe ai nói bao giờ nha.

Có một loại tuyệt vọng.

Gọi là phi đối xứng thông tin.

1242.

Câu lạc bộ Bá Đồ phải chuyển chỗ?

Lần này người sững sờ đổi thành Trương Tân Kiệt.

Hắn là đội phó, quyết sách quan trọng như này không thể không bàn bạc với Trương Tân Kiệt.

"Tôi đi hỏi thử."

Trương Tân Kiệt nói, xoay người rời đi.

Trương Giai Lạc xoay đầu, nhìn đám đồ linh tinh lộn xộn nằm đây.

Quyết định cùng đi nghe ngóng tình huống một phen.

1243.

Lâm Kính Ngôn vừa tính đi tới phòng họp, phát hiện ra mình không mang theo cốc nước.

Quay về lấy đi.

Lâm Kính Ngôn nghĩ, về tới khu túc xá.

Sau đó hắn nhìn thấy cửa phòng Trương Giai Lạc không đóng.

Bên trong lộn xà lộn xộn.

Hơn nữa, không có ai bên trong.

Đây là gặp ăn trộm?!

Lâm Kính Ngôn sợ tới bay màu.

1244.

Lâm Kính Ngôn chạy bước nhỏ, lao thẳng ra khu cư trú.

"Cấm chạy trên hành lang."

Hàn Văn Thanh nhíu mày.

"Hàn đội, phòng của Trương Giai Lạc cứ như có trộm ghé thăm vậy!"

Lâm Kính Ngôn nói, "Cũng không thấy người đâu, không phải là bị bắt cóc rồi chứ?"

Bọn họ cũng xem như là minh tinh, không phải không có khả năng bị bắt cóc.

Lông mày Hàn Văn Thanh càng nhíu chặt.

1245.

Trương Tân Kiệt tới văn phòng của quản lý.

"Câu lạc bộ phải chuyển đi nơi khác?"

Hắn hỏi.

"Không có."

Quản lý đầy hoang mang. "Ai nói phải chuyển chỗ?"

Trương Tân Kiệt nhìn qua Trương Giai Lạc.

1246.

"Không phải tui nha."

Trương Giai Lạc lắc đầu. "Chẳng phải Tân Kiệt cậu hỏi tui là có phải sắp dọn nhà hay không?"

"Bởi vì tiền bối, giống như đang dọn hành lý."

"Tui đang dọn phòng mà."

Sau đó tiếng điện thoại của Trương Giai Lạc vang lên.

1247.

Lâm Kính Ngôn lo lắng cầm điện thoại.

"Hàn đội, có cần báo cho cảnh sát không?"

"Tạm thời khoan."

Hàn Văn Thanh nói, "Gọi cho Tôn Triết Bình."

"A, có lý." Lỡ đâu là Tôn Triết Bình bắt người thì sao.

1248.

"Xin chào, tôi là Lâm Kính Ngôn. Xin hỏi có phải là Tôn Triết Bìnhkhông?"

"Trước giờ anh gọi điện thoại mà không xem người được gọi là ai à."

"... Tôi có xem mà."

"Vậy thì hỏi làm cái gì. Tôi là Tôn Triết Bình."

Lâm Kính Ngôn cầm điện thoại, cảm thấy nếu không phải là do mình đánh không lại, đã sớm liều mạng với hắn rồi.

Phái diễn xuất chính là đánh không lại phái thực lực.

1249.

"Trương Giai Lạc có ở bên chỗ cậu không?"

Tôn Triết Bình ngẩn người.

"Trương Giai Lạc chạy đến Bắc Kinh?"

Lâm Kính Ngôn do dự.

"Hẳn là chưa tới mức đó, cơ mà..."

"Tôi gọi cho cậu ta."

Rụp.

Tôn Triết Bình cúp điện thoại.

Lâm Kính Ngôn cảm thấy mệt mỏi quá.

1250.

Trương Giai Lạc nhận điện thoại.

"Trương Giai Lạc cậu đến Bắc Kinh? Sao không nghe thấy cậu nói mua vé máy bay hay tàu hỏa, cậu đi bộ tới?"

Trương Giai Lạc đần mặt.

"Tui muốn tới Bắc Kinh hồi nào?"

Trương Giai Lạc ngẫm nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ.

"Ý cậu là quán cơm Tiểu Bắc Kinh á hả?"

1251.

Tôn Triết Bình trầm mặc một chốc, điều chỉnh lại mạch suy nghĩ.

"Trương Giai Lạc, cậu muốn tới thủ đô à, chỗ có Thiên An Môn ấy."

"Không phải."

Trương Giai Lạc kiên quyết trả lời, "Tui còn phải huấn luyện đây này."

"Vậy cái cậu nói là quán cơm Tiểu Bắc Kinh sao?"

"Không phải."

Được rồi. Phá được câu hỏi thứ nhất của vụ án.

1252.

"Vậy giờ cậu đang ở đâu."

Tôn Triết Bình hỏi tiếp.

"Câu lạc bộ á? Không thì đâu?"

"Tôi biết rồi."

Tôn Triết Bình cúp điện thoại, lập tức gọi một cú cho Lâm Kính Ngôn.

1253.

"Là tôi. Tôn Triết Bình."

"Tôi biết, lần này tôi có xem màn hình điện thoại."

Tôn Triết Bình chững lại.

Lâm Kính Ngôn nở nụ cười chiến thắng.

1254.

"Trương Giai Lạc đang ở câu lạc bộ, không có tới Bắc Kinh."

Tôn Triết Bình nói, "Tại sao anh lại gọi điện hỏi tôi, Trương Giai Lạc đâu."

Tôn Triết Bình ngừng vài giây.

"Tôi không có gắn GPS lên người Trương Giai Lạc. Tôi đề nghị mấy anh có thể lắp một cái."

1255.

"Hôm nay tui thật sự chỉ đang dọn phòng."

Trương Giai Lạc giải thích cho Trương Tân Kiệt và quản lý nghe. "Trước khi dọn phòng, tui thích... thích chất đồ ra trước, cứ hiểu vậy đi."

"Không phải dọn nhà."

"Không phải dọn nhà, cũng không phải chạy nạn."

Trên mặt Trương Giai Lạc là biểu cảm cùi không sợ hủi. "Thế rốt cuộc là Bá Đồ có chuyển chỗ không?"

"Không chuyển."

Quản lý trả lời dứt khoát .

1256.

"Được rồi."

Lâm Kính Ngôn thở phào.

"Một tin tốt, Trương Giai Lạc không có bị bắt cóc."

"Một tin không xấu không tốt, chúng ta nên đàm luận với Trương Giai Lạc một phen."

"Vô cùng cần thiết."

Hàn Văn Thanh nói.

Chỉ là giờ Trương Giai Lạc, rốt cuộc đang ở đâu?

"Ở văn phòng của quản lý á."

Bạch Ngôn Phi nói, "Tôi vừa thấy đội phó và tiền bối Trương Giai Lạc vào đó."

1257.

"Trương Giai Lạc."

"Sao trong phòng lại bừa bộn như vậy?"

"Sao còn chưa dọn phòng?"

"Dọn phòng không phải là đem đồ từ phía Đông dời sang phía Tây!"

Quản lý ngồi trong phòng làm việc, nghe Hàn Văn Thanh huấn Trương Giai Lạc ở bên ngoài.

Lặng lẽ đứng dậy.

Bắt đầu dọn dẹp văn phòng.

1258.

Chờ làm rõ ràng chuyện xảy ra cả ngày hôm nay, Trương Giai Lạc nằm nhoài trên bàn cười.

"Trương Giai Lạc."

Lâm Kính Ngôn xoay chiều điện thoại, "Tôi thấy cậu nên chịu trách nhiệm chính."

"Được, tính hết lên tui."

Trương Giai Lạc ngồi dậy.

"Tối nay chúng ta ra ngoài ăn, tui mời khách!"

1259.

"Ăn gì?"

Thấy Trương Giai Lạc vẫn rất có thành ý nhận lỗi, mặt mày Lâm Kính Ngôn giãn ra không ít.

"Chúng ta đi ăn Nam Kinh Đại Bài Đương* đi."

*Nam Kinh Đại Bài Đương: một nhà hàng truyền thống khai trương năm 1994 để người Nam Kinh quảng bá món ăn Kim Lăng.

Trương Giai Lạc đề nghị.

Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ, cảm thấy không có vấn đề.

Trương Tân Kiệt ngẫm nghĩ, cảm thấy không có vấn đề.

Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ.

"Cậu có ý kiến gì với Nam Kinh à?"

1260.

"Không có nha? Sao lại hỏi vậy?"

Trương Giai Lạc chẳng hiểu mô tê gì. "Tui chỉ nghĩ là có lẽ tiệm kia cũng không tệ lắm."

"Cậu thật sự không có ý kiến gì với Nam Kinh?"

Trương Giai Lạc cúi đầu suy nghĩ một hồi.

"Tui có ý kiến với vịt muối Nam Kinh."

Quả nhiên.

Lâm Kính Ngôn ngồi nhích ra sau. "Cậu có ý kiến gì."

"Tại sao không mua được ở Thanh Đảo."

Trương Giai Lạc mặt mày nghiêm túc. "Là vì không muốn lặn lội đi máy bay đường dài à?"

1261.

Trương Giai Lạc hồi còn nhỏ từng xem một bộ phim hoạt hình.

Trong và ngoài nước hợp tác sản xuất.

Tên "Thám tử vịt".

Lâm Kính Ngôn và Hàn Văn Thanh, cũng từng xem qua.

"Cậu đang nói cái gì đấy."

Trương Giai Lạc để tay lên cằm hỏi.

"Vịt xuống nước thì có phải chèo thuyền không?"

1262.

Lâm Kính Ngôn vẻ mặt như nhìn trẻ thiểu năng.

"Vịt biết bơi, sao chèo thuyền được."

"Trong Thám tử vịt làm vậy mà."

Trương Giai Lạc nói. "Có lẽ là vì mặc đồ?"

"..."

Lâm Kính Ngôn quyết định im lặng.

Hắn cũng không muốn hỏi tại sao vịt lại mặc đồ.

1263.

"Lẽ nào vịt Nam Kinh đều sợ độ cao?"

Trương Giai Lạc nói, suy tư một hồi.

Sau đó gật đầu.

"Lão Lâm, vịt biết bay không?"

"Vịt nhà, không biết."

Trương Tân Kiệt nói.

Vừa lên tiếng đã khiến chỉ số IQ nơi này tăng lên hơn mười phần trăm.

1264.

Nói tóm lại.

Bọn họ đi ăn Nam Kinh Đại Bài Đương.

Nhưng trước khi lên đường, bọn họ cải trang một chút.

Dù sao cũng là nhân vật công chúng.

1265.

Trương Giai Lạc đưa kính của Lâm Kính Ngôn cho Hàn Văn Thanh.

Cho Lâm Kính Ngôn đội cái mũ gắn hoa nhỏ trên đỉnh đầu.

Sau đó hắn nhìn Trương Tân Kiệt.

"Tân Kiệt."

"Cậu liều chết không nhận đi."

Trương Tân Kiệt khựng lại.

Mang máng thấy hơi không công bằng.

1266.

Cuối cùng Trương Giai Lạc vẫn nhịn đau chia cho Trương Tân Kiệt một cái khẩu trang.

"Có cảm giác như người bị mắc bệnh truyền nhiễm mới đi ra từ bệnh viện."

Trương Giai Lạc lẩm bẩm, "Có muốn xịt thêm tí thuốc sát trùng không?"

"Nếu còn không đi thì sẽ không kịp."

Trương Tân Kiệt nhìn giờ.

Dùng sự thật khách quan để ngăn Trương Giai Lạc.

1267.

Giờ cơm tối, luôn không thiếu khách.

"Bốn người."

Mấy thanh niên kia không theo cùng, nói là ngại để Trương Giai Lạc bao.

Cũng có thể là thật sự không chịu nổi thiết lập đeo mắt kính của đội trưởng.

Nhân viên phục vụ đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh lên tiếng.

Run tay bấm đặt bàn lớn.

Bàn nhỏ, 2 người.

Bàn vừa, 3-4 người.

Bàn lớn, 5-8 người.

1268.

Trương Giai Lạc lấy số về, nhìn lên bảng gọi số.

"Ui chao, này không nhanh sao. Đội phó không hổ danh là người nắm giữ thời gian nha!"

Trương Tân Kiệt cũng nhìn màn hình.

Cảm thấy thật sự không hề liên quan gì đến mình.

1269.

Ít nhóm nào có thể có 5 – 8 người.

Lâm Kính Ngôn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.

"Trương Giai Lạc, rốt cuộc là cái gì đã khiến cậu nhớ đến Nam Kinh Đại Bài Đương." Nếu không phải là có ý kiến với Nam Kinh.

"Bắc Kinh, Nam Kinh. Nam Kinh Đại Bài Đương."

Trương Giai Lạc nhún vai .

Cảm thấy mạch suy nghĩ của mình không có sai sót chỗ nào cả.

1270.

"Tây An và Tokyo thì sao?"

Lâm Kính Ngôn vừa tò mò vừa chăm chỉ đặt câu hỏi.

"Xa quá."

Trương Giai Lạc trả lời, "Muốn đi hai chỗ này cần phải đi bằng máy bay lận đó!"

"Nam Kinh thì không cần?"

"Nam Kinh Đại Bài Đương thì không cần nha."

Trương Giai Lạc đáp.

Có tiếng đồ vật nện đất.

Ồ.

Là tiếng nện đất của điện thoại Lâm Kính Ngôn.

-TBC-
 
Last edited:

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
1271.

"Lão Lâm làm sao mà có cái điện thoại cũng không cầm chắc thế?"

Trương Giai Lạc nói, nhặt chiếc điện thoại của Lâm Kính Ngôn, mặt mày lo lắng, "Có quý lắm không, hỏi thôi mà sao không cầm chắc thế, run tay à?"

"Là run rẩy linh hồn."

Lâm Kính Ngôn vừa nói vừa kiểm tra điện thoại.

Vẫn ổn.

Chưa có hỏng.

1272.

"Run rẩy linh hồn?"

Trương Giai Lạc suy tư, "Run rẩy linh hồn là như nào cơ?"

Lâm Kính Ngôn chỉ vào tim mình.

"Run rẩy linh hồn phải dùng trái tim mình để cảm nhận."

Trương Giai Lạc vừa định nói gì đó, Lâm Kính Ngôn đã cản hắn lại.

"Dùng trái tim, cảm nhận."

Lâm Kính Ngôn nhắc lại lần nữa.

1273.

Dùng trái tim cảm nhận.

Trương Giai Lạc ôm ngực, nghiêm túc tự hỏi mình.

Nhìn không khác gì lên cơn đau tim.

Hàn Văn Thanh lấy điện thoại quét mã QR của nhà hàng Nam Kinh Đại Bài Đương.

Bắt đầu thảo luận với Trương Tân Kiệt xem nên ăn gì.

1274.

"Xôi thịt kho?"

"Ừm."

"Gà ngâm ớt, vịt muối... Cháo mỹ linh?" Trương Tân Kiệt ngừng lại, "Là món gì?"

"Không biết."

Hàn Văn Thanh trả lời.

1275.

"Á sao gọi món mà không gọi tui?"

Trương Giai Lạc chạy vèo tới, "Thịt, Tân Kiệt, gọi thịt!"

"Lâm Kính Ngôn tiền bối, cháo mỹ linh là gì?"

Trương Tân Kiệt hỏi.

"Sữa đậu nấu cháo."

Ừ thì cũng không khác là bao.

1276.

"Củ cải bào chiên giòn ăn ngon không?"

Lâm Kính Ngôn nghĩ một lát.

"Ngon."

Trương Tân Kiệt gọi hai phần.

"Thịt đâu?"

Trương Giai Lạc lại hỏi.

1277.

Trương Tân Kiệt dường như thở dài.

"Món này, với món này, nếu thích thì có thể chọn."

Lâm Kính Ngôn nói, hắn rất quen thuộc với món ăn quê mình.

Thế là Trương Giai Lạc hớn hở xem thực đơn.

1278.

Không lâu sau đó cũng đến lượt bọn họ vào bàn.

Phục vụ quán nhìn cái bàn ăn to bự, lại nhìn bốn người này.

Rồi nhìn Hàn Văn Thanh.

Chắc lát nữa còn có người khác đến.

Hắn nghĩ.

1279.

Đến lúc phục vụ ghi lại danh sách mấy món bàn này gọi xong.

Càng thêm chắc chắn, bàn này kiểu gì lát nữa cũng còn có người khác tới.

Chứ không thì bốn người sao ăn được hết từng này?

Ai bảo không ăn được?

1280.

Lâm Kính Ngôn còn đang ăn món thứ nhất.

Trương Giai Lạc đã xử đến món thứ ba.

"Lão Lâm, gà ngâm ớt này... thật sự là gà ngâm ớt à?"

Ngọt quá.

Còn không cay tí nào.

"Ừa, ngon thế còn gì?"

Lâm Kính Ngôn gắp một miếng gà ngâm ớt, "Cậu không cảm thấy nhắm mắt lại, cảm giác như đang ăn thịt cua sao?"

1281.

"Không hề."

Trương Giai Lạc nghiêm túc nói, "Cho dù gà ngâm ớt này có dùng dấm cua để nấu, không phải cua vẫn là không phải cua."

"Ừm."

Trương Tân Kiệt khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lâm Kính Ngôn thở dài, "Mấy cậu không thấy ngon hả?"

"Ngọt."

Trương Giai Lạc nói.

Trương Tân Kiệt gật đầu.

Hàn Văn Thanh cũng gật đầu.

Lâm Kính Ngôn đơ mặt.

1282.

"Cơ mà."

Trương Giai Lạc thấy mặt Lâm Kính Ngôn đơ ra, lập tức mở miệng.

"Mấy món này đều rất tốt cho sức khỏe, đúng không?"

Hắn với ra múc cháo cho ba người kia, "Dưỡng sinh là tốt, dưỡng sinh là quan trọng nhất. Nhỉ Tân Kiệt nhỉ?"

Trương Tân Kiệt liếc Trương Giai Lạc.

"Sao lại hỏi tôi?"

1283.

"Nếu hỏi Liên minh này ai chú trọng dưỡng sinh nhất."

"Thì chỉ có đội phó của chúng ta thôi."

Trương Giai Lạc nói, bưng bát cháo đặt trước mặt Trương Tân Kiệt.

"Đến giờ là ngủ đến giờ là dậy, có chết cũng không thức khuya."

"Còn gì dưỡng sinh hơn nữa?"

1284.

"Còn Lão Hàn của chúng ta nữa."

Trương Giai Lạc lại đặt một bát cháo trước mặt Hàn Văn Thanh.

"Mỗi ngày chạy 5km, quả là cường thân kiện thể!"

"Nghe bảo sữa đậu nành giúp tăng cơ, uống nhiều vào uống nhiều vào."

1285.

Bát cháo cuối cùng được đặt trước mặt Lâm Kính Ngôn.

"Lão Lâm..."

"Đừng có mà lừa tôi."

Lâm Kính Ngôn nói, "Cậu có nói gì tôi cũng không tin."

"Có thể lấy tui một cái bánh bao vịt quay không á?"

Trương Giai Lạc tỏ vẻ vô tội.

1286.

Lâm Kính Ngôn có chút không phục.

"Sao đến lượt tôi lại là lấy đồ ăn giùm cậu?"

Lâm Kính Ngôn nhấc lồng hấp bánh bao vịt quay nhìn Trương Giai Lạc.

Tỏ ý không nói rõ đừng hòng ăn bánh bao.

"Giữa chúng ta là quan hệ gì còn cần phải nói?"

Trương Giai Lạc vươn đũa gắp một cái bánh bao.

1287.

Lâm Kính Ngôn suy tư một hồi lâu.

"Giữa chúng ta ngoài quan hệ đồng đội còn có gì nữa à?"

"Có chứ."

Trương Giai Lạc gật đầu, "Hai ta ra mắt cùng năm, coi như đồng môn đi. Lại còn đi mua sắm với nhau, coi như bạn shopping."

"Tổng kết lại."

"Là hồ bằng cẩu hữu*."
*Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu

Lâm Kính Ngôn nói.

1288.

"Ê ê lão Lâm ông nói cho rõ ràng nha."

"Tui với ông ai là hồ ai là cẩu."

"Nói trước tui không phải hồ."

Lâm Kính Ngôn nhìn Trương Giai Lạc.

"Cmn cậu có cho tôi chọn đâu?!"

1289.

"Bạn bè đi cả đời cùng nhau."

"Ai giành quán quân trước thì là chó."

Trương Giai Lạc thở dài.

"Vì quán quân tui nguyện làm chó."

"Ai là bạn bè của cậu?"

Lâm Kính Ngôn cũng thở dài.

"Trương Giai Lạc, cậu giải nghệ xong lại gia nhập Bá Đồ chỉ để tấu hài à?"

"Ô quá đáng thế."

"Hàn đội với đội phó còn chưa nói gì kìa!"

Trương Giai Lạc rất không phục.

Lâm Kính Ngôn nhìn Hàn Văn Thanh với Trương Tân Kiệt.

"Hai người họ lúc ăn cơm không nói chuyện, được chưa?"

1290.

"Mà."

Lâm Kính Ngôn thoáng dừng.

"Trương Giai Lạc cậu không phủ nhận lời tôi vừa nói à?"

Làm phiền phủ nhận một chút, bộ cậu vào đây để tấu hài thật hả?

"Trường Giang sóng sau xô sóng trước..."

"Sóng to còn có sóng to hơn."

Lâm Kính Ngôn mặt không đổi sắc nối tiếp câu sau.

Cảm thấy từ nay về sau mình đã đánh mất phẩm chất quan trọng nào đó.

1291.

Ăn uống no nê xong xuôi đi ra khỏi nhà hàng.

Trương Giai Lạc mới nhớ ra gì đó.

"A."

Hắn kêu lên.

"Mình tính tiền chưa?"

1292.

Lâm Kính Ngôn nhìn Trương Giai Lạc.

"Sao giờ cậu mới nhớ đến chuyện này? Bình thường hay không trả tiền à?"

"Đúng vậy."

Trương Giai Lạc gật đầu, "Có người trả tiền hộ mà."

Lâm Kính Ngôn định nói gì đó rồi lại ngẫm nghĩ.

Quay sang nhìn Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt.

Bỗng dưng sợ hãi.

"Hình như chúng ta chưa trả tiền thật."

1293.

Hàn Văn Thanh lôi điện thoại ra.

Mở Wechat.

Cho mọi người xem giao diện đã thanh toán.

"Thanh toán qua Wechat."

Trương Tân Kiệt giải thích.

Như đang chào hàng trên TV.

1294.

"Đội trưởng của chúng ta quả là đáng tin cậy."

Trương Giai Lạc cảm thán, cũng lôi điện thoại mình ra.

"Lão Hàn, mở barcode nhận tiền đi."

Bữa này hắn mời mà.

"Không cần."

Hàn Văn Thanh cất điện thoại.

"Lần sau."

1295.

Vừa tới tầng 1, Trương Giai Lạc đột nhiên dừng lại.

"Tui đi mua nước đã."

Hắn bảo, "Hơi khát nước."

"Tôi đi với."

Lâm Kính Ngôn nói, nghĩ một lát lại lắc đầu, "Thôi, cậu mua giùm tôi một chai nhỏ luôn đi."

"Ok."

Trương Giai Lạc đi một mình xuống dưới lầu.

… Siêu thị ở tầng hầm B1.

1296.

Dưới tầng hầm là một siêu thị rất lớn.

Trương Giai Lạc tìm thấy khu đồ uống, tới lấy một chai nước.

Lấy thêm một chai nhỏ nữa.

Một lát sau, Trương Giai Lạc tự dưng nảy ra một ý nghĩ kì lạ.

Sau đó Trương Giai Lạc bắt đầu tìm nước Bạch Hoa Xà Thảo.

1297.

Chuông điện thoại vang lên, Trương Tân Kiệt lấy máy ra.

Trên màn hình là tên Trương Giai Lạc.

Sau khi tiếng chuông vang lên lần thứ hai, hắn nghe máy.

"Có chuyện gì thế tiền bối?"

"Tui tìm không thấy nước Bạch Hoa Xà Thảo, siêu thị có bán không?"

Trương Giai Lạc hỏi.

1298.

Trương Tân Kiệt im lặng.

"Tiền bối, nhanh chân lên, chúng ta còn phải về."

"Ồ? Thế thôi tui không tìm nữa."

Trương Giai Lạc dứt khoát bỏ qua, "Tui thấy có sữa Sáu Quả Hạch Đào không đường nè, Tân Kiệt cậu có cần không?"

"Không cần. Cảm ơn."

1299.

Trương Giai Lạc nhanh chóng quay về.

Hai chai nước, một chai đã uống không ít, chai còn lại đưa cho Lâm Kính Ngôn.

Còn mang theo một chai dầu gội.

"Đúng lúc của tui sắp hết rồi."

Trương Giai Lạc nói, "Cái này còn có mùi chanh, có vẻ thú vị."

"Cũng có ăn được đâu."

Lâm Kính Ngôn nói, nhận lấy nước của mình.

1300.

"Về thôi."

Hàn Văn Thanh thấy tất cả đã quay lại, cũng không có chuyện gì cần làm nữa.

Quyết định cùng nhau đi về.

"Về nhà thôi về nhà thôi!"

Trương Giai Lạc hào hứng, chắc là vì vừa ăn no.

"Lần sau đưa tụi nhỏ đi ăn cơm cùng đi."

Trương Tân Kiệt chỉnh lại khẩu trang cho dễ thở.

"Tìm quán nào cho đặt nguyên phòng ấy."

Hắn nói.

- TBC -
 
Last edited:

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
1301.

Điện thoại mới của Trương Giai Lạc.

Là cùng đi mua với Tôn Triết Bình, giống y hệt điện thoại của Tôn Triết Bình.

Một ngày nọ, Trương Giai Lạc cầm điện thoại đi trên hành lang.

Đúng lúc đó Trương Tân Kiệt cũng đang đi ngược chiều tới.

Trương Giai Lạc ngâm nga giai điệu không thành bài.

Tay không cẩn thận va phải Trương Tân Kiệt.

Điện thoại rơi xuống đất.

1302.

Trương Tân Kiệt hơi hơi giật mình.

Hắn dừng bước. “Tiền bối, điện thoại của anh. . .”

Trương Giai Lạc nhặt điện thoại nhanh như chớp.

Có câu ngạn ngữ rằng, đồ ăn rơi xuống đất 7 giây vẫn ăn được.

Nhưng mà.

Điện thoại rơi xuống đất 7 giây.

Màn hình sẽ không còn toàn thây.

1303.

Trương Giai Lạc nâng điện thoại của mình lên.

Trông màn hình điện thoại nát bươm.

Ngẩng đầu nhìn Trương Tân Kiệt.

Trương Tân Kiệt lùi một bước, “Tiền bối.”

Hắn ngừng một chút.

“Tôi cho rằng trách nhiệm trong chuyện này không phải của một mình tôi.”

1304.

Trương Giai Lạc suýt khóc.

“Tui biết không phải trách nhiệm của mình cậu.”

Trương Giai Lạc tủi thân nói. “Cậu không thể an ủi tui một chút được hả?”

Trương Tân Kiệt nghĩ nghĩ.

“Cái cũ không đi cái mới không tới.”

Trương Giai Lạc khóc thật.

1305.

“Cậu chính là hung thủ! Hung thủ mưu hại điện thoại của tui!”

Trương Giai Lạc nói, gắt gao túm lấy Trương Tân Kiệt. “Tui nói cho cậu biết ——”

Trương Tân Kiệt dường như thở dài.

“Tiền bối.”

“Chúng ta tìm lúc nào rảnh, đi sửa điện thoại là được rồi.”

Cho nên phiền anh bình tĩnh lại.

1306.

“Ồ.”

Trương Giai Lạc thê thê thảm thảm gật đầu đầy ưu sầu, ôm điện thoại của mình rời đi.

Trương Tân Kiệt đứng tại chỗ một lúc rồi cũng đi mất.

“Đội trưởng.”

Lúc đi ngang qua phòng tập thể thao, Trương Tân Kiệt hỏi.

“Gần đây có chỗ nào sửa màn hình điện thoại không?”

1307.

“Hic, màn hình điện thoại rơi vỡ mất rồi.”

Trương Giai Lạc vẫn uất ức kể với Tôn Triết Bình.

“Thì mua cái mới chứ sao.”

“Không muốn đâu, thế thì phải tải lại rất nhiều game.”

Trương Giai Lạc xem xét chiếc điện thoại bi thảm của mình.

“Được rồi, tui đi tắm đây.”

Hắn nói, tháo tai nghe xuống.

Tôn Triết Bình ở nơi xa thở dài.

1308.

Bởi vì màn hình điện thoại đã hi sinh đầy oanh liệt, Trương Giai Lạc sử dụng cả một hệ liệt biểu tình siêu uể oải siêu tuyệt vọng.

Hắn mở vòi nước ra gội đầu.

Vẻ mặt mơ màng hồ đồ.

Hương chanh mát lạnh.

Lúc tắm, Trương Giai Lạc nghĩ vậy.

Sau này mua loại đấy đi.

1309.

“Oài.”

Tắm rửa xong xuôi, Trương Giai Lạc tiếp tục gọi cho Tôn Triết Bình.

“Nước gội đầu xối hết vào mặt tui.”

“Còn gì nữa?”

“Mất hồi lâu tìm đồ để thay thì phát hiện tui đã mặc hai mảnh rồi.”

“. . . Còn gì nữa?”

Trương Giai Lạc nổi giận.

“Tôn Triết Bình cậu còn muốn tui thế nào nữa?!”

1310.

“Anh còn muốn tui làm thế nào, còn muốn làm tui thế nào.”

Lâm Kính Ngôn đi ngang qua vô thức ngâm nga.

“Anh tuyệt đối không nên ở hôn lễ của tui. . .”

Lâm Kính Ngôn cảm thấy không đúng lắm.

Hắn cẩn thận dè dặt gõ cửa phòng Trương Giai Lạc.

“Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, đừng cãi nhau.”

Trương Giai Lạc ném cái gối ôm hình con chuột nhỏ vào mặt Lâm Kính Ngôn.

Cảm thấy chưa đã nghiền, còn ném thêm một bọc khăn giấy.

Thế mà.

Ném cũng chuẩn ra phết.

1311.

Lâm Kính Ngôn lấy cái gối con chuột nhỏ từ trên mặt xuống.

“Sao vậy, không thích Tiểu Nha của cậu nữa à?”

“Đừng nói bậy, tui thích.”

Trương Giai Lạc lấy lại gối ôm con chuột nhỏ từ trong tay hắn, ôm chặt.

1312.

Lâm Kính Ngôn với Trương Giai Lạc mua cái gối ôm này lúc đi siêu thị đồ gia dụng.

Trương Giai Lạc tung tăng nhảy nhót đến khu vực bán gối ôm.

Sau đó bắt đầu thử cảm giác khi ôm.

Cái nào cũng êm cả.

Trương Giai Lạc rất là xoắn xuýt.

1313.

Lâm Kính Ngôn lấy một cái hình gấu trắng từ trên hàng kệ cao nhất.

Thấy rất đáng yêu.

“Í cái này siêu đáng yêu.”

Trương Giai Lạc nói, bò lên hàng kệ cao nhất.

Sờ soạng một hồi lâu, cầm một cái hình chuột nhỏ xuống.

1314.

“Tui tuyên bố, từ hôm nay trở đi nó có tên là Tiểu Nha.”

Trương Giai Lạc tính tiền, một tay cầm gối ôm con chuột nhỏ, một tay cầm đệm ngồi.

Đệm ngồi mới là thứ bọn họ dự định mua lúc đầu.

“Gọi là Tiểu. . .”

“Tiểu Nha.”

Trương Giai Lạc lặp lại.

1315.

Lâm Kính Ngôn nhắc lại mấy lần.

Không hiểu lắm.

“Vì sao?”

Lâm Kính Ngôn khiêm tốn học hỏi.

“Tui vốn dĩ muốn đặt tên cho nó là Vịt nhỏ.”

Trương Giai Lạc vẻ mặt có lý chẳng sợ.

Còn cười vô cùng vui vẻ với kế hoạch nhỏ của mình.

Ồ.

Tui nghiêm túc, là tui thua.

1316.

Lâm Kính Ngôn nhìn Trương Giai Lạc ở trên giường ôm gối chuột nhỏ.

Yên lặng thở dài.

Quay người rời đi.

“Tiểu Nha là cái gì?”

Tôn Triết Bình hỏi.

Trương Giai Lạc bật camera.

“Hê, xin trân trọng giới thiệu với anh.”

“Đây là Tiểu Nha.”

1317.

Tôn Triết Bình và bé chuột nhỏ nhìn nhau không nói gì.

—— nói được gì thì cũng khá là kinh dị.

“Thật đáng yêu.”

Tôn Triết Bình nói, “Cơ mà sao tôi cảm thấy cậu. . . càng ngày càng trẻ con.”

“Thế hả?”

Trương Giai Lạc tiếp tục ôm gối chuột nhỏ, không thèm để ý hỏi lại.

1318.

“Mua ở đâu?”

Tôn Triết Bình hỏi.

“Ở siêu thị gia dụng, lúc đầu chỉ định mua cái đệm thôi, mà bởi vì cái này quá đáng yêu nên cũng mua luôn.”

Trương Giai lạc ôm gối chuột nhỏ, lăn qua lăn lại trên giường.

Trương Tân Kiệt đứng ở cửa.

Không biết có nên đi vào hay không.

1319.

“. . . Tiền bối.”

“Hử?”

Trương Giai Lạc ngẩng đầu lên, thấy Trương Tân Kiệt.

“Sao thế?” Giờ này đáng ra Trương Tân Kiệt phải đang đọc sách chứ nhỉ.

“Giờ nghỉ trưa ngày mai chúng ta đi sửa điện thoại, tôi đã hỏi thăm địa điểm rồi.”

“Ừm được.”

Trương Giai Lạc gật đầu.

Bỗng nhiên nói. “Lúc trước định hỏi mượn cậu quyển sách để đọc, có sách gì cho tui mượn được không?”

“Tiền bối tự chọn đi.”

1320.

Một lúc sau.

Trương Giai lạc cầm một quyển sách quay về.

« Ai động vào phô mai của tui thế ».

Trương Giai Lạc nhìn phô mai trong tay chuột nhỏ.

Cảm thấy quyển sách này, rất phù hợp.

1321.

« Ai động vào phô mai của tui thế ».

Sách này cũng là sách hay.

“Tôn Triết Bình.”

Trương Giai Lạc đọc một đoạn, bỗng dưng nói, “Tui muốn ăn phô mai.”

1322.

“Ăn thôi chứ sao.”

Tôn Triết Bình trả lời, “Muốn ăn loại nào?”

“Cái loại ở trong sách ấy.”

Trương Giai Lạc nói, “Là loại gì ấy nhỉ?”

1323.

Tôn Triết Bình im lặng một lúc, tìm hiểu thử xem.

Không có kết quả.

“Cậu cứ mua phô mai đang bày bán ấy, mỗi loại mua một cái là được.”

Tôn Triết Bình nói.

Trương Giai Lạc lắc đầu.

“Tui cảm thấy tui sẽ không ăn hết.”

Hắn nói.

Thế mà vẫn còn sót lại một chút lí trí.

1324.

Trương Giai Lạc đọc sách, Tôn Triết Bình thuận tay lướt xem giới thiệu về sách.

Biết đại khái nội dung sách nói về cái gì.

“Tui vẫn muốn ăn phô mai.”

Trương Giai Lạc nói.

“Trương Giai Lạc, đây là một cuốn sách hay, nhưng không phải sách mỹ thực.”

“Cậu có thể thái độ nghiêm túc đọc kỹ sách không?”

1325.

Ừm, thái độ nghiêm túc.

Trương Giai Lạc ngồi dậy, dựa lưng lên tường đọc sách.

Gần 11 giờ, Trương Tân Kiệt đi kiểm tra phòng.

Thấy một Trương Giai Lạc dựa lên tường, tay cầm sách, ngủ gật.

Đẩy.

Ngã xuống giường.

Không tỉnh.

- TBC -
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
Lâm Kính Ngôn mặt không đổi sắc nối tiếp câu sau.

Cảm thấy từ nay về sau mình đã đánh mất phẩm chất quan trọng nào đó.
Tiết tháo đó Lâm đại đại =))

Tui muốn cmt một ngàn tám trăm chữ về Đại Tôn sau đó tui nhìn tag thấy đây là box Thường quy. Tui chỉ đành truyền nỗi uất hận đến trời cao rằng vì sao chị Nồi không viết tiếp Quỷ Bá Đồ, hoặc Quỷ Hưng Hân cũng được mà :sad
 

Bình luận bằng Facebook