- Bình luận
- 194
- Số lượt thích
- 1,532
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Phồn Hoa Huyết Cảnh
1206.
"Yên tâm, tốt cho sức khỏe."
Buổi chiều, Trương Giai Lạc nói với Trương Tân Kiệt, trên tay cầm một cái nồi nấu sữa.
Lâm Kính Ngôn lấy sữa bò trong tủ lạnh ra, ôm trong ngực.
"Trương Giai Lạc, sữa bò là vô tội."
1207.
"Đừng có phá! Tui biết nấu trà sữa thật mà! Tui tra công thức rồi!"
Trương Giai Lạc nói, vung cái nồi nấu sữa, "Dễ lắm luôn!"
Lâm Kính Ngôn từ từ buông hộp sữa bò ra, sau đó rủ Trương Tân Kiệt cùng đứng chờ trong nhà bếp.
Trương Giai Lạc bắc nồi sữa lên bếp, đổ một thìa đường trắng vào.
1208.
Đường trắng tan trong nồi nấu sữa, đổi màu.
Sau đó Trương Giai Lạc cầm sữa bò.
"A! Cậu đổ thẳng vào như thế, sữa bò sẽ bắn ra đấy!"
Lâm Kính Ngôn kêu lên, nhưng vẫn không cản được tốc độ tay của Trương Giai Lạc.
1209.
Sữa bò vào nồi.
Khoảnh khắc nghe thấy sữa bò sẽ bắn lên, Trương Giai Lạc dùng một động tác vừa linh hoạt vừa lạ kỳ để nhảy ra sau mấy bước.
Vừa khéo đụng vào Hàn Văn Thanh cũng tới hóng hớt.
Hàn Văn Thanh thoáng nhíu mày.
Lui về sau mấy bước.
Làm trà sữa không ngờ còn cần sân khấu lớn như vậy.
Thất sách.
1210.
Trương Giai Lạc xoay đầu, phát hiện mình đã bị không ít người vây xem.
Hắn sờ sờ chóp mũi, "Mấy người nhìn tui như vậy, tui rất là căng thẳng."
Trương Giai Lạc nói, quay lại trước nồi nấu sữa.
Tiếp đó đổ sữa bò.
Lần này cũng may là không bắn.
Sau đó Trương Giai Lạc ném gói trà xanh vào trong nồi sữa bò.
1211.
"Nếu như tôi hiểu không sai."
"Chắc chắn là không hiểu sai."
Trương Tân Kiệt bình tĩnh nói.
"Trà sữa là hỗn hợp giữa sữa và trà đen."
"Không phải trà xanh."
1212.
Trương Giai Lạc suy tư ba giây đồng hồ.
"Trà sữa chính là trà sữa, cậu quan tâm nó là loại trà nào làm gì."
"Bỏ trà xanh chính là sữa xanh."
Lâm Kính Ngôn cũng có lòng tốt giải thích.
"Vậy sao trà sữa lại gọi là trà sữa mà không gọi sữa đen chứ?"
1213.
Trương Tân Kiệt hắng giọng.
"Tổ tiên của tất cả các loại trà sữa là trà sữa thảo nguyên, được làm từ bánh trà pha với sữa và muối..."
"Trương Giai Lạc cậu bỏ cái lọ gia vị kia xuống! Đó là bột ngọt ! Không phải muối càng không phải đường!"
Lâm Kính Ngôn quát.
1214.
Gói trà xanh trôi nổi trong sữa bò.
Hàn Văn Thanh dùng đũa gắp gói trà lên, bỏ nhãn trà xanh.
Ngẫm nghĩ.
Hắn lại lên bỏ thêm chút đường vào nồi.
1215.
"Sao mấy người lại không cho tui bỏ muối."
Trương Giai Lạc không phục. "Mấy người không biết là có câu, nếu mà muốn ngọt thì phải thêm muối trước à?"
"Không biết, không muốn biết. Hơn nữa cậu có thể bỏ bột ngọt xuống không?"
Lâm Kính Ngôn nói trong tuyệt vọng.
1216.
Hàn Văn Thanh nếm thử một ngụm sữa xanh, vớt gói trà ra.
Sau đó hắn lấy ra bốn cái cốc từ trong máy rửa bát.
Đổ ra vừa đúng bốn cốc.
Hỏi xin nhà bếp cái khay, bưng ra ngoài.
Sau lưng là Trương Tân Kiệt lặng lẽ đi theo.
Cùng với Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc đang cãi nhau ầm ĩ.
1217.
Trương Giai Lạc nhấp một hớp sữa xanh.
"Hơi ngọt."
Hắn lẩm bẩm, "Có thạch dừa, trân châu trắng, trân châu đen gì không?"
"Không có."
Trương Tân Kiệt uống một ngụm, gật đầu.
"Đội trưởng, là hơi ngọt quá."
1218.
Hàn Văn Thanh lặng lẽ gật đầu.
Đem sữa bò ra.
"Ý là bảo tự mình pha loãng ra á hả?"
Trương Giai Lạc cảm thán.
Lâm Kính Ngôn uống một ngụm.
Cảm thấy rất ngon.
1219.
"A lão Lâm!"
Không lâu sau Trương Giai Lạc cầm điện thoại vọt tới trước mặt Lâm Kính Ngôn, "Tui đã tìm thấy, có thể không cần nấu."
"Cái gì không cần nấu?"
Lâm Kính Ngôn tháo tai nghe, "Với lại sắp huấn luyện rồi." Cậu có thể đừng lộn xộn nữa được không?
"Nước sôi ủ trà xanh, sau đó đổ sữa bò vào."
Trương Giai Lạc cho Lâm Kính Ngôn xem màn hình điện thoại của mình, "Là được rồi!"
1220.
Lâm Kính Ngôn nhìn màn hình điện thoại của Trương Giai Lạc một hồi.
"Cái cậu cho tôi xem chính là album ảnh của Tôn Triết Bình."
"Tấm đầu tiên là áo tay lỡ Bách Hoa Liễu Loạn mà cậu mua cho hắn."
"Nên cậu muốn cho tôi xem cái gì?"
1221.
Cái Trương Giai Lạc muốn cho Lâm Kính Ngôn xem dĩ nhiên không phải là album ảnh của Tôn Triết Bình.
Chỉ là được hắn nhắc nhở, Trương Giai Lạc bắt đầu lướt album ảnh của Tôn Triết Bình.
Tấm đầu tiên là áo tay lỡ Bách Hoa Liễu Loạn hắn gửi Tôn Triết Bình, Tôn Triết Bình mặc vào rồi chụp một tấm...
Hình thẻ?
Hình mẫu sản phẩm?
Trương Giai Lạc suy ngẫm.
Lưu hình lại, censor mặt Tôn Triết Bình, gửi lên review.
1222.
"Cậu đây là?"
Lâm Kính Ngôn hỏi.
"Khuyến khích mọi người mua nhiều goods Bách Hoa Liễu Loạn á."
Trương Giai Lạc nói.
Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ.
"Tôi thấy cậu không censor còn đỡ."
"Censor rồi, cứ thấy nó sai sai ở chỗ nào."
1223.
Lâm Kính Ngôn cũng có kết bạn Wechat với Tôn Triết Bình.
Tôn Triết Bình không thích đăng Wechat nên chủ yếu sẽ không xuất hiện.
Bài đăng trên vòng bạn bè này chắc là bị ép tới độ không thể nào không đăng.
Người khởi xướng chắc chắn là cái tên đang đắc ý cả mặt lẫn mày này.
"Cậu vẫn còn làm sữa xanh sao?"
Lâm Kính Ngôn hỏi.
1224.
À, sữa xanh.
Cuối cùng Trương Giai Lạc đã nhớ ra mình phải làm gì.
"Tui đi làm ngay! Lão Lâm anh chờ xem!"
Trương Giai Lạc nói, chạy sượt qua vai Trương Tân Kiệt rồi trốn ra ngoài.
"Tiền bối Trương Giai Lạc, huấn... luyện."
Trương Tân Kiệt mới nói nửa chừng thì lọn tóc của Trương Giai Lạc đã mất hút.
1225.
Tôn Triết Bình gửi cho một cách làm sữa xanh vô cùng đơn giản.
Ủ trà xanh, thêm sữa bò.
Hoàn thành.
Trương Giai Lạc chuẩn bị trà xanh kỹ càng, chuẩn bị nước sôi kỹ càng, rót nước sôi vào cốc trà.
Sữa xanh phải ngọt.
Nên Trương Giai Lạc cho thêm một viên đường.
1226.
Sau đó Trương Giai Lạc phát hiện không có sữa bò.
Trương Giai Lạc nhớ mang máng là lần trước Hàn Văn Thanh lấy sữa bò ra.
Hình như vốn cũng không nhiều.
Sau khi làm sữa xanh thì ít càng thêm ít.
"Ngụm cuối cùng là ngụm phát tài!"
Trương Giai Lạc cảm thán, đổ một ngụm sữa bò cuối vào cái ly rỗng.
1227.
Nói thật.
Sau khi Trương Giai Lạc nghe được vụ ngụm rượu cuối cùng là ngụm phát tài từ cha mình, hắn uống thứ gì cũng u mê uống ngụm cuối cùng.
Hắn cũng không thấy mình đặc biệt phát tài.
Thật.
1228.
Quay lại chủ đề.
Trương Giai Lạc phát hiện đã bị đứt gánh giữa đường ngay đoạn quan trọng nhất trong việc làm sữa xanh.
Không có sữa bò.
Cuối cùng Trương Giai Lạc bưng một ly trà xanh, quay về.
À đâu, không về thành công.
Bị chặn ở cửa.
1229.
"Đã bắt đầu huấn luyện rồi, cậu mới đi đâu?"
Hàn Văn Thanh hỏi.
"Pha... Pha sữa xanh..."
Hàn Văn Thanh nhìn cái cốc của Trương Giai Lạc.
Trà xanh trong veo thấy được đáy.
"Để trà xanh ở cửa."
"Đi vào huấn luyện!"
1230.
Ngồi vào vị trí của mình.
Nhìn Bách Hoa Liễu Loạn trên màn hình.
Trương Giai Lạc cảm thấy mình quá là không có triển vọng.
Tại sao mới như vậy đã bị lão Hàn dọa chết khiếp cơ chứ? Cứ thế này sao còn ra oai được với hậu bối!
Hẳn nên...
Trương Giai Lạc ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh một chút.
Hẳn nên huấn luyện cho tốt.
Bách Hoa Liễu Loạn đăng nhập chương trình huấn luyện.
Như thể một nhóc tinh linh vui vẻ.
1231.
Trương Giai Lạc đối chuyện mình đang làm công việc bản thân yêu thích.
Thường cảm thấy may mắn.
"Dù sao cũng tốt hơn chuyện ngày ngày làm thứ mình không thích."
Hắn nói với Tôn Triết Bình.
"Cậu thích chơi Vinh Quang à?"
"Dĩ nhiên là thích rồi."
Trương Giai Lạc đáp.
1232.
Người sống trên đời, khó tránh khỏi việc phí hoài thời gian.
Nếu như không chơi Vinh Quang, không trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.
Có lẽ Trương Giai Lạc cũng sẽ giống như bao người, là một dân đi làm bình thường.
Sống một cuộc sống không có chút sóng gió nào.
Làm việc, trưởng thành, cưới vợ sinh con, bôn ba vì gia đình .
Về hưu, già đi.
Cuối cùng trở thành cát bụi.
1233.
Cho nên, Trương Giai Lạc thích Vinh Quang.
Cũng thích công việc của mình.
"Mỗi ngày đều sống rất vui vẻ."
Bách Hoa Liễu Loạn nhảy chuẩn xác lên vách đá.
Như một nhóc tinh linh sống vui vẻ tự do.
Không phụ sơ tâm.
1234.
Không phải ai cũng có thể kết hợp công việc và sở thích lại với nhau.
Huống gì thứ mình yêu thích biến thành công việc.
Có lẽ sẽ không còn thích nó đến vậy nữa.
Cơ mà không quan trọng.
Trương Giai Lạc cảm thấy tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ.
Sẽ thích Vinh Quang cả đời.
1235.
"Trương Giai Lạc."
Lâm Kính Ngôn hô, "Kết thúc huấn luyện, tới giờ nghỉ ngơi."
"Hở? Kết thúc rồi à?"
Trương Giai Lạc tháo tai nghe, "Nói cách khác tui có thể đi lấy lại sữa xanh... trà xanh của tui thiệt sao?"
Không ngờ cậu còn chưa quên nó luôn.
Lâm Kính Ngôn nhìn Trương Giai Lạc tới chỗ cửa phòng huấn luyện.
Lấy cốc của mình về.
1236.
"A, trà xanh lạnh hết rồi."
Trương Giai Lạc thở dài, uống một ngụm trà xanh bỏ thêm đường.
"Không ngờ vị cũng không tệ lắm?"
Trương Giai Lạc lẩm bẩm, có phần kinh ngạc.
Trà xanh bỏ thêm đường.
Chỉ cần không bỏ đến phát rồ, nói chung là không thể có sai sót được.
1237.
"Lão Lâm, đột nhiên tui nghĩ đến một loại đồ uống."
"Cậu nói đi."
"Trà xanh milk foam."
Trương Giai Lạc nói, "Chính là sữa xanh bỏ muối không bỏ đường ấy."
"Cậu làm thử đi."
Lâm Kính Ngôn nói. "Miễn là cậu không bỏ thêm bột ngọt và bột tiêu đen, cứ thoải mái thử tay nghề."
1238.
Thêm bột tiêu đen.
"Hóa ra anh muốn uống thử sữa xanh muối tiêu?"
Trương Giai Lạc trợn mắt, "Lão Lâm! Đi xin lỗi đồ ngọt đi!"
Lâm Kính Ngôn nhắm chặt hai mắt.
Cảm thấy rất mệt.
1239.
Giờ nghỉ.
Trương Giai Lạc tản bộ về phòng của mình.
Hắn nhìn thời tiết bên ngoài.
Nắng đẹp thế này, dọn dẹp phòng một chút đi.
Nghĩ rồi, Trương Giai Lạc liền xắn tay áo lên.
1240.
Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay, xác nhận vẫn đủ thời gian.
Hắn tính về phòng lấy laptop.
Sau đó hắn nhìn thấy Trương Giai Lạc ngồi ở giữa phòng, bị một mớ đồ vật bao quanh.
"... Tiền bối Trương Giai Lạc, anh sắp dọn nhà à?"
Trương Tân Kiệt không hề nhớ Trương Giai Lạc có mua bất động sản ở Thanh Đảo, hơn nữa còn tính chuyển ra khỏi câu lạc bộ.
1241.
"Dọn nhà?"
Trương Giai Lạc ngước mặt lên, đầy vẻ ngây ngốc.
"Tui nói mình sắp dọn nhà hồi nào? Câu lạc bộ Bá Đồ sắp chuyển chỗ?"
Hắn chưa nghe ai nói bao giờ nha.
Có một loại tuyệt vọng.
Gọi là phi đối xứng thông tin.
1242.
Câu lạc bộ Bá Đồ phải chuyển chỗ?
Lần này người sững sờ đổi thành Trương Tân Kiệt.
Hắn là đội phó, quyết sách quan trọng như này không thể không bàn bạc với Trương Tân Kiệt.
"Tôi đi hỏi thử."
Trương Tân Kiệt nói, xoay người rời đi.
Trương Giai Lạc xoay đầu, nhìn đám đồ linh tinh lộn xộn nằm đây.
Quyết định cùng đi nghe ngóng tình huống một phen.
1243.
Lâm Kính Ngôn vừa tính đi tới phòng họp, phát hiện ra mình không mang theo cốc nước.
Quay về lấy đi.
Lâm Kính Ngôn nghĩ, về tới khu túc xá.
Sau đó hắn nhìn thấy cửa phòng Trương Giai Lạc không đóng.
Bên trong lộn xà lộn xộn.
Hơn nữa, không có ai bên trong.
Đây là gặp ăn trộm?!
Lâm Kính Ngôn sợ tới bay màu.
1244.
Lâm Kính Ngôn chạy bước nhỏ, lao thẳng ra khu cư trú.
"Cấm chạy trên hành lang."
Hàn Văn Thanh nhíu mày.
"Hàn đội, phòng của Trương Giai Lạc cứ như có trộm ghé thăm vậy!"
Lâm Kính Ngôn nói, "Cũng không thấy người đâu, không phải là bị bắt cóc rồi chứ?"
Bọn họ cũng xem như là minh tinh, không phải không có khả năng bị bắt cóc.
Lông mày Hàn Văn Thanh càng nhíu chặt.
1245.
Trương Tân Kiệt tới văn phòng của quản lý.
"Câu lạc bộ phải chuyển đi nơi khác?"
Hắn hỏi.
"Không có."
Quản lý đầy hoang mang. "Ai nói phải chuyển chỗ?"
Trương Tân Kiệt nhìn qua Trương Giai Lạc.
1246.
"Không phải tui nha."
Trương Giai Lạc lắc đầu. "Chẳng phải Tân Kiệt cậu hỏi tui là có phải sắp dọn nhà hay không?"
"Bởi vì tiền bối, giống như đang dọn hành lý."
"Tui đang dọn phòng mà."
Sau đó tiếng điện thoại của Trương Giai Lạc vang lên.
1247.
Lâm Kính Ngôn lo lắng cầm điện thoại.
"Hàn đội, có cần báo cho cảnh sát không?"
"Tạm thời khoan."
Hàn Văn Thanh nói, "Gọi cho Tôn Triết Bình."
"A, có lý." Lỡ đâu là Tôn Triết Bình bắt người thì sao.
1248.
"Xin chào, tôi là Lâm Kính Ngôn. Xin hỏi có phải là Tôn Triết Bìnhkhông?"
"Trước giờ anh gọi điện thoại mà không xem người được gọi là ai à."
"... Tôi có xem mà."
"Vậy thì hỏi làm cái gì. Tôi là Tôn Triết Bình."
Lâm Kính Ngôn cầm điện thoại, cảm thấy nếu không phải là do mình đánh không lại, đã sớm liều mạng với hắn rồi.
Phái diễn xuất chính là đánh không lại phái thực lực.
1249.
"Trương Giai Lạc có ở bên chỗ cậu không?"
Tôn Triết Bình ngẩn người.
"Trương Giai Lạc chạy đến Bắc Kinh?"
Lâm Kính Ngôn do dự.
"Hẳn là chưa tới mức đó, cơ mà..."
"Tôi gọi cho cậu ta."
Rụp.
Tôn Triết Bình cúp điện thoại.
Lâm Kính Ngôn cảm thấy mệt mỏi quá.
1250.
Trương Giai Lạc nhận điện thoại.
"Trương Giai Lạc cậu đến Bắc Kinh? Sao không nghe thấy cậu nói mua vé máy bay hay tàu hỏa, cậu đi bộ tới?"
Trương Giai Lạc đần mặt.
"Tui muốn tới Bắc Kinh hồi nào?"
Trương Giai Lạc ngẫm nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ.
"Ý cậu là quán cơm Tiểu Bắc Kinh á hả?"
1251.
Tôn Triết Bình trầm mặc một chốc, điều chỉnh lại mạch suy nghĩ.
"Trương Giai Lạc, cậu muốn tới thủ đô à, chỗ có Thiên An Môn ấy."
"Không phải."
Trương Giai Lạc kiên quyết trả lời, "Tui còn phải huấn luyện đây này."
"Vậy cái cậu nói là quán cơm Tiểu Bắc Kinh sao?"
"Không phải."
Được rồi. Phá được câu hỏi thứ nhất của vụ án.
1252.
"Vậy giờ cậu đang ở đâu."
Tôn Triết Bình hỏi tiếp.
"Câu lạc bộ á? Không thì đâu?"
"Tôi biết rồi."
Tôn Triết Bình cúp điện thoại, lập tức gọi một cú cho Lâm Kính Ngôn.
1253.
"Là tôi. Tôn Triết Bình."
"Tôi biết, lần này tôi có xem màn hình điện thoại."
Tôn Triết Bình chững lại.
Lâm Kính Ngôn nở nụ cười chiến thắng.
1254.
"Trương Giai Lạc đang ở câu lạc bộ, không có tới Bắc Kinh."
Tôn Triết Bình nói, "Tại sao anh lại gọi điện hỏi tôi, Trương Giai Lạc đâu."
Tôn Triết Bình ngừng vài giây.
"Tôi không có gắn GPS lên người Trương Giai Lạc. Tôi đề nghị mấy anh có thể lắp một cái."
1255.
"Hôm nay tui thật sự chỉ đang dọn phòng."
Trương Giai Lạc giải thích cho Trương Tân Kiệt và quản lý nghe. "Trước khi dọn phòng, tui thích... thích chất đồ ra trước, cứ hiểu vậy đi."
"Không phải dọn nhà."
"Không phải dọn nhà, cũng không phải chạy nạn."
Trên mặt Trương Giai Lạc là biểu cảm cùi không sợ hủi. "Thế rốt cuộc là Bá Đồ có chuyển chỗ không?"
"Không chuyển."
Quản lý trả lời dứt khoát .
1256.
"Được rồi."
Lâm Kính Ngôn thở phào.
"Một tin tốt, Trương Giai Lạc không có bị bắt cóc."
"Một tin không xấu không tốt, chúng ta nên đàm luận với Trương Giai Lạc một phen."
"Vô cùng cần thiết."
Hàn Văn Thanh nói.
Chỉ là giờ Trương Giai Lạc, rốt cuộc đang ở đâu?
"Ở văn phòng của quản lý á."
Bạch Ngôn Phi nói, "Tôi vừa thấy đội phó và tiền bối Trương Giai Lạc vào đó."
1257.
"Trương Giai Lạc."
"Sao trong phòng lại bừa bộn như vậy?"
"Sao còn chưa dọn phòng?"
"Dọn phòng không phải là đem đồ từ phía Đông dời sang phía Tây!"
Quản lý ngồi trong phòng làm việc, nghe Hàn Văn Thanh huấn Trương Giai Lạc ở bên ngoài.
Lặng lẽ đứng dậy.
Bắt đầu dọn dẹp văn phòng.
1258.
Chờ làm rõ ràng chuyện xảy ra cả ngày hôm nay, Trương Giai Lạc nằm nhoài trên bàn cười.
"Trương Giai Lạc."
Lâm Kính Ngôn xoay chiều điện thoại, "Tôi thấy cậu nên chịu trách nhiệm chính."
"Được, tính hết lên tui."
Trương Giai Lạc ngồi dậy.
"Tối nay chúng ta ra ngoài ăn, tui mời khách!"
1259.
"Ăn gì?"
Thấy Trương Giai Lạc vẫn rất có thành ý nhận lỗi, mặt mày Lâm Kính Ngôn giãn ra không ít.
"Chúng ta đi ăn Nam Kinh Đại Bài Đương* đi."
*Nam Kinh Đại Bài Đương: một nhà hàng truyền thống khai trương năm 1994 để người Nam Kinh quảng bá món ăn Kim Lăng.
Trương Giai Lạc đề nghị.
Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ, cảm thấy không có vấn đề.
Trương Tân Kiệt ngẫm nghĩ, cảm thấy không có vấn đề.
Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ.
"Cậu có ý kiến gì với Nam Kinh à?"
1260.
"Không có nha? Sao lại hỏi vậy?"
Trương Giai Lạc chẳng hiểu mô tê gì. "Tui chỉ nghĩ là có lẽ tiệm kia cũng không tệ lắm."
"Cậu thật sự không có ý kiến gì với Nam Kinh?"
Trương Giai Lạc cúi đầu suy nghĩ một hồi.
"Tui có ý kiến với vịt muối Nam Kinh."
Quả nhiên.
Lâm Kính Ngôn ngồi nhích ra sau. "Cậu có ý kiến gì."
"Tại sao không mua được ở Thanh Đảo."
Trương Giai Lạc mặt mày nghiêm túc. "Là vì không muốn lặn lội đi máy bay đường dài à?"
1261.
Trương Giai Lạc hồi còn nhỏ từng xem một bộ phim hoạt hình.
Trong và ngoài nước hợp tác sản xuất.
Tên "Thám tử vịt".
Lâm Kính Ngôn và Hàn Văn Thanh, cũng từng xem qua.
"Cậu đang nói cái gì đấy."
Trương Giai Lạc để tay lên cằm hỏi.
"Vịt xuống nước thì có phải chèo thuyền không?"
1262.
Lâm Kính Ngôn vẻ mặt như nhìn trẻ thiểu năng.
"Vịt biết bơi, sao chèo thuyền được."
"Trong Thám tử vịt làm vậy mà."
Trương Giai Lạc nói. "Có lẽ là vì mặc đồ?"
"..."
Lâm Kính Ngôn quyết định im lặng.
Hắn cũng không muốn hỏi tại sao vịt lại mặc đồ.
1263.
"Lẽ nào vịt Nam Kinh đều sợ độ cao?"
Trương Giai Lạc nói, suy tư một hồi.
Sau đó gật đầu.
"Lão Lâm, vịt biết bay không?"
"Vịt nhà, không biết."
Trương Tân Kiệt nói.
Vừa lên tiếng đã khiến chỉ số IQ nơi này tăng lên hơn mười phần trăm.
1264.
Nói tóm lại.
Bọn họ đi ăn Nam Kinh Đại Bài Đương.
Nhưng trước khi lên đường, bọn họ cải trang một chút.
Dù sao cũng là nhân vật công chúng.
1265.
Trương Giai Lạc đưa kính của Lâm Kính Ngôn cho Hàn Văn Thanh.
Cho Lâm Kính Ngôn đội cái mũ gắn hoa nhỏ trên đỉnh đầu.
Sau đó hắn nhìn Trương Tân Kiệt.
"Tân Kiệt."
"Cậu liều chết không nhận đi."
Trương Tân Kiệt khựng lại.
Mang máng thấy hơi không công bằng.
1266.
Cuối cùng Trương Giai Lạc vẫn nhịn đau chia cho Trương Tân Kiệt một cái khẩu trang.
"Có cảm giác như người bị mắc bệnh truyền nhiễm mới đi ra từ bệnh viện."
Trương Giai Lạc lẩm bẩm, "Có muốn xịt thêm tí thuốc sát trùng không?"
"Nếu còn không đi thì sẽ không kịp."
Trương Tân Kiệt nhìn giờ.
Dùng sự thật khách quan để ngăn Trương Giai Lạc.
1267.
Giờ cơm tối, luôn không thiếu khách.
"Bốn người."
Mấy thanh niên kia không theo cùng, nói là ngại để Trương Giai Lạc bao.
Cũng có thể là thật sự không chịu nổi thiết lập đeo mắt kính của đội trưởng.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh lên tiếng.
Run tay bấm đặt bàn lớn.
Bàn nhỏ, 2 người.
Bàn vừa, 3-4 người.
Bàn lớn, 5-8 người.
1268.
Trương Giai Lạc lấy số về, nhìn lên bảng gọi số.
"Ui chao, này không nhanh sao. Đội phó không hổ danh là người nắm giữ thời gian nha!"
Trương Tân Kiệt cũng nhìn màn hình.
Cảm thấy thật sự không hề liên quan gì đến mình.
1269.
Ít nhóm nào có thể có 5 – 8 người.
Lâm Kính Ngôn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.
"Trương Giai Lạc, rốt cuộc là cái gì đã khiến cậu nhớ đến Nam Kinh Đại Bài Đương." Nếu không phải là có ý kiến với Nam Kinh.
"Bắc Kinh, Nam Kinh. Nam Kinh Đại Bài Đương."
Trương Giai Lạc nhún vai .
Cảm thấy mạch suy nghĩ của mình không có sai sót chỗ nào cả.
1270.
"Tây An và Tokyo thì sao?"
Lâm Kính Ngôn vừa tò mò vừa chăm chỉ đặt câu hỏi.
"Xa quá."
Trương Giai Lạc trả lời, "Muốn đi hai chỗ này cần phải đi bằng máy bay lận đó!"
"Nam Kinh thì không cần?"
"Nam Kinh Đại Bài Đương thì không cần nha."
Trương Giai Lạc đáp.
Có tiếng đồ vật nện đất.
Ồ.
Là tiếng nện đất của điện thoại Lâm Kính Ngôn.
-TBC-
"Yên tâm, tốt cho sức khỏe."
Buổi chiều, Trương Giai Lạc nói với Trương Tân Kiệt, trên tay cầm một cái nồi nấu sữa.
Lâm Kính Ngôn lấy sữa bò trong tủ lạnh ra, ôm trong ngực.
"Trương Giai Lạc, sữa bò là vô tội."
1207.
"Đừng có phá! Tui biết nấu trà sữa thật mà! Tui tra công thức rồi!"
Trương Giai Lạc nói, vung cái nồi nấu sữa, "Dễ lắm luôn!"
Lâm Kính Ngôn từ từ buông hộp sữa bò ra, sau đó rủ Trương Tân Kiệt cùng đứng chờ trong nhà bếp.
Trương Giai Lạc bắc nồi sữa lên bếp, đổ một thìa đường trắng vào.
1208.
Đường trắng tan trong nồi nấu sữa, đổi màu.
Sau đó Trương Giai Lạc cầm sữa bò.
"A! Cậu đổ thẳng vào như thế, sữa bò sẽ bắn ra đấy!"
Lâm Kính Ngôn kêu lên, nhưng vẫn không cản được tốc độ tay của Trương Giai Lạc.
1209.
Sữa bò vào nồi.
Khoảnh khắc nghe thấy sữa bò sẽ bắn lên, Trương Giai Lạc dùng một động tác vừa linh hoạt vừa lạ kỳ để nhảy ra sau mấy bước.
Vừa khéo đụng vào Hàn Văn Thanh cũng tới hóng hớt.
Hàn Văn Thanh thoáng nhíu mày.
Lui về sau mấy bước.
Làm trà sữa không ngờ còn cần sân khấu lớn như vậy.
Thất sách.
1210.
Trương Giai Lạc xoay đầu, phát hiện mình đã bị không ít người vây xem.
Hắn sờ sờ chóp mũi, "Mấy người nhìn tui như vậy, tui rất là căng thẳng."
Trương Giai Lạc nói, quay lại trước nồi nấu sữa.
Tiếp đó đổ sữa bò.
Lần này cũng may là không bắn.
Sau đó Trương Giai Lạc ném gói trà xanh vào trong nồi sữa bò.
1211.
"Nếu như tôi hiểu không sai."
"Chắc chắn là không hiểu sai."
Trương Tân Kiệt bình tĩnh nói.
"Trà sữa là hỗn hợp giữa sữa và trà đen."
"Không phải trà xanh."
1212.
Trương Giai Lạc suy tư ba giây đồng hồ.
"Trà sữa chính là trà sữa, cậu quan tâm nó là loại trà nào làm gì."
"Bỏ trà xanh chính là sữa xanh."
Lâm Kính Ngôn cũng có lòng tốt giải thích.
"Vậy sao trà sữa lại gọi là trà sữa mà không gọi sữa đen chứ?"
1213.
Trương Tân Kiệt hắng giọng.
"Tổ tiên của tất cả các loại trà sữa là trà sữa thảo nguyên, được làm từ bánh trà pha với sữa và muối..."
"Trương Giai Lạc cậu bỏ cái lọ gia vị kia xuống! Đó là bột ngọt ! Không phải muối càng không phải đường!"
Lâm Kính Ngôn quát.
1214.
Gói trà xanh trôi nổi trong sữa bò.
Hàn Văn Thanh dùng đũa gắp gói trà lên, bỏ nhãn trà xanh.
Ngẫm nghĩ.
Hắn lại lên bỏ thêm chút đường vào nồi.
1215.
"Sao mấy người lại không cho tui bỏ muối."
Trương Giai Lạc không phục. "Mấy người không biết là có câu, nếu mà muốn ngọt thì phải thêm muối trước à?"
"Không biết, không muốn biết. Hơn nữa cậu có thể bỏ bột ngọt xuống không?"
Lâm Kính Ngôn nói trong tuyệt vọng.
1216.
Hàn Văn Thanh nếm thử một ngụm sữa xanh, vớt gói trà ra.
Sau đó hắn lấy ra bốn cái cốc từ trong máy rửa bát.
Đổ ra vừa đúng bốn cốc.
Hỏi xin nhà bếp cái khay, bưng ra ngoài.
Sau lưng là Trương Tân Kiệt lặng lẽ đi theo.
Cùng với Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc đang cãi nhau ầm ĩ.
1217.
Trương Giai Lạc nhấp một hớp sữa xanh.
"Hơi ngọt."
Hắn lẩm bẩm, "Có thạch dừa, trân châu trắng, trân châu đen gì không?"
"Không có."
Trương Tân Kiệt uống một ngụm, gật đầu.
"Đội trưởng, là hơi ngọt quá."
1218.
Hàn Văn Thanh lặng lẽ gật đầu.
Đem sữa bò ra.
"Ý là bảo tự mình pha loãng ra á hả?"
Trương Giai Lạc cảm thán.
Lâm Kính Ngôn uống một ngụm.
Cảm thấy rất ngon.
1219.
"A lão Lâm!"
Không lâu sau Trương Giai Lạc cầm điện thoại vọt tới trước mặt Lâm Kính Ngôn, "Tui đã tìm thấy, có thể không cần nấu."
"Cái gì không cần nấu?"
Lâm Kính Ngôn tháo tai nghe, "Với lại sắp huấn luyện rồi." Cậu có thể đừng lộn xộn nữa được không?
"Nước sôi ủ trà xanh, sau đó đổ sữa bò vào."
Trương Giai Lạc cho Lâm Kính Ngôn xem màn hình điện thoại của mình, "Là được rồi!"
1220.
Lâm Kính Ngôn nhìn màn hình điện thoại của Trương Giai Lạc một hồi.
"Cái cậu cho tôi xem chính là album ảnh của Tôn Triết Bình."
"Tấm đầu tiên là áo tay lỡ Bách Hoa Liễu Loạn mà cậu mua cho hắn."
"Nên cậu muốn cho tôi xem cái gì?"
1221.
Cái Trương Giai Lạc muốn cho Lâm Kính Ngôn xem dĩ nhiên không phải là album ảnh của Tôn Triết Bình.
Chỉ là được hắn nhắc nhở, Trương Giai Lạc bắt đầu lướt album ảnh của Tôn Triết Bình.
Tấm đầu tiên là áo tay lỡ Bách Hoa Liễu Loạn hắn gửi Tôn Triết Bình, Tôn Triết Bình mặc vào rồi chụp một tấm...
Hình thẻ?
Hình mẫu sản phẩm?
Trương Giai Lạc suy ngẫm.
Lưu hình lại, censor mặt Tôn Triết Bình, gửi lên review.
1222.
"Cậu đây là?"
Lâm Kính Ngôn hỏi.
"Khuyến khích mọi người mua nhiều goods Bách Hoa Liễu Loạn á."
Trương Giai Lạc nói.
Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ.
"Tôi thấy cậu không censor còn đỡ."
"Censor rồi, cứ thấy nó sai sai ở chỗ nào."
1223.
Lâm Kính Ngôn cũng có kết bạn Wechat với Tôn Triết Bình.
Tôn Triết Bình không thích đăng Wechat nên chủ yếu sẽ không xuất hiện.
Bài đăng trên vòng bạn bè này chắc là bị ép tới độ không thể nào không đăng.
Người khởi xướng chắc chắn là cái tên đang đắc ý cả mặt lẫn mày này.
"Cậu vẫn còn làm sữa xanh sao?"
Lâm Kính Ngôn hỏi.
1224.
À, sữa xanh.
Cuối cùng Trương Giai Lạc đã nhớ ra mình phải làm gì.
"Tui đi làm ngay! Lão Lâm anh chờ xem!"
Trương Giai Lạc nói, chạy sượt qua vai Trương Tân Kiệt rồi trốn ra ngoài.
"Tiền bối Trương Giai Lạc, huấn... luyện."
Trương Tân Kiệt mới nói nửa chừng thì lọn tóc của Trương Giai Lạc đã mất hút.
1225.
Tôn Triết Bình gửi cho một cách làm sữa xanh vô cùng đơn giản.
Ủ trà xanh, thêm sữa bò.
Hoàn thành.
Trương Giai Lạc chuẩn bị trà xanh kỹ càng, chuẩn bị nước sôi kỹ càng, rót nước sôi vào cốc trà.
Sữa xanh phải ngọt.
Nên Trương Giai Lạc cho thêm một viên đường.
1226.
Sau đó Trương Giai Lạc phát hiện không có sữa bò.
Trương Giai Lạc nhớ mang máng là lần trước Hàn Văn Thanh lấy sữa bò ra.
Hình như vốn cũng không nhiều.
Sau khi làm sữa xanh thì ít càng thêm ít.
"Ngụm cuối cùng là ngụm phát tài!"
Trương Giai Lạc cảm thán, đổ một ngụm sữa bò cuối vào cái ly rỗng.
1227.
Nói thật.
Sau khi Trương Giai Lạc nghe được vụ ngụm rượu cuối cùng là ngụm phát tài từ cha mình, hắn uống thứ gì cũng u mê uống ngụm cuối cùng.
Hắn cũng không thấy mình đặc biệt phát tài.
Thật.
1228.
Quay lại chủ đề.
Trương Giai Lạc phát hiện đã bị đứt gánh giữa đường ngay đoạn quan trọng nhất trong việc làm sữa xanh.
Không có sữa bò.
Cuối cùng Trương Giai Lạc bưng một ly trà xanh, quay về.
À đâu, không về thành công.
Bị chặn ở cửa.
1229.
"Đã bắt đầu huấn luyện rồi, cậu mới đi đâu?"
Hàn Văn Thanh hỏi.
"Pha... Pha sữa xanh..."
Hàn Văn Thanh nhìn cái cốc của Trương Giai Lạc.
Trà xanh trong veo thấy được đáy.
"Để trà xanh ở cửa."
"Đi vào huấn luyện!"
1230.
Ngồi vào vị trí của mình.
Nhìn Bách Hoa Liễu Loạn trên màn hình.
Trương Giai Lạc cảm thấy mình quá là không có triển vọng.
Tại sao mới như vậy đã bị lão Hàn dọa chết khiếp cơ chứ? Cứ thế này sao còn ra oai được với hậu bối!
Hẳn nên...
Trương Giai Lạc ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh một chút.
Hẳn nên huấn luyện cho tốt.
Bách Hoa Liễu Loạn đăng nhập chương trình huấn luyện.
Như thể một nhóc tinh linh vui vẻ.
1231.
Trương Giai Lạc đối chuyện mình đang làm công việc bản thân yêu thích.
Thường cảm thấy may mắn.
"Dù sao cũng tốt hơn chuyện ngày ngày làm thứ mình không thích."
Hắn nói với Tôn Triết Bình.
"Cậu thích chơi Vinh Quang à?"
"Dĩ nhiên là thích rồi."
Trương Giai Lạc đáp.
1232.
Người sống trên đời, khó tránh khỏi việc phí hoài thời gian.
Nếu như không chơi Vinh Quang, không trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.
Có lẽ Trương Giai Lạc cũng sẽ giống như bao người, là một dân đi làm bình thường.
Sống một cuộc sống không có chút sóng gió nào.
Làm việc, trưởng thành, cưới vợ sinh con, bôn ba vì gia đình .
Về hưu, già đi.
Cuối cùng trở thành cát bụi.
1233.
Cho nên, Trương Giai Lạc thích Vinh Quang.
Cũng thích công việc của mình.
"Mỗi ngày đều sống rất vui vẻ."
Bách Hoa Liễu Loạn nhảy chuẩn xác lên vách đá.
Như một nhóc tinh linh sống vui vẻ tự do.
Không phụ sơ tâm.
1234.
Không phải ai cũng có thể kết hợp công việc và sở thích lại với nhau.
Huống gì thứ mình yêu thích biến thành công việc.
Có lẽ sẽ không còn thích nó đến vậy nữa.
Cơ mà không quan trọng.
Trương Giai Lạc cảm thấy tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ.
Sẽ thích Vinh Quang cả đời.
1235.
"Trương Giai Lạc."
Lâm Kính Ngôn hô, "Kết thúc huấn luyện, tới giờ nghỉ ngơi."
"Hở? Kết thúc rồi à?"
Trương Giai Lạc tháo tai nghe, "Nói cách khác tui có thể đi lấy lại sữa xanh... trà xanh của tui thiệt sao?"
Không ngờ cậu còn chưa quên nó luôn.
Lâm Kính Ngôn nhìn Trương Giai Lạc tới chỗ cửa phòng huấn luyện.
Lấy cốc của mình về.
1236.
"A, trà xanh lạnh hết rồi."
Trương Giai Lạc thở dài, uống một ngụm trà xanh bỏ thêm đường.
"Không ngờ vị cũng không tệ lắm?"
Trương Giai Lạc lẩm bẩm, có phần kinh ngạc.
Trà xanh bỏ thêm đường.
Chỉ cần không bỏ đến phát rồ, nói chung là không thể có sai sót được.
1237.
"Lão Lâm, đột nhiên tui nghĩ đến một loại đồ uống."
"Cậu nói đi."
"Trà xanh milk foam."
Trương Giai Lạc nói, "Chính là sữa xanh bỏ muối không bỏ đường ấy."
"Cậu làm thử đi."
Lâm Kính Ngôn nói. "Miễn là cậu không bỏ thêm bột ngọt và bột tiêu đen, cứ thoải mái thử tay nghề."
1238.
Thêm bột tiêu đen.
"Hóa ra anh muốn uống thử sữa xanh muối tiêu?"
Trương Giai Lạc trợn mắt, "Lão Lâm! Đi xin lỗi đồ ngọt đi!"
Lâm Kính Ngôn nhắm chặt hai mắt.
Cảm thấy rất mệt.
1239.
Giờ nghỉ.
Trương Giai Lạc tản bộ về phòng của mình.
Hắn nhìn thời tiết bên ngoài.
Nắng đẹp thế này, dọn dẹp phòng một chút đi.
Nghĩ rồi, Trương Giai Lạc liền xắn tay áo lên.
1240.
Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay, xác nhận vẫn đủ thời gian.
Hắn tính về phòng lấy laptop.
Sau đó hắn nhìn thấy Trương Giai Lạc ngồi ở giữa phòng, bị một mớ đồ vật bao quanh.
"... Tiền bối Trương Giai Lạc, anh sắp dọn nhà à?"
Trương Tân Kiệt không hề nhớ Trương Giai Lạc có mua bất động sản ở Thanh Đảo, hơn nữa còn tính chuyển ra khỏi câu lạc bộ.
1241.
"Dọn nhà?"
Trương Giai Lạc ngước mặt lên, đầy vẻ ngây ngốc.
"Tui nói mình sắp dọn nhà hồi nào? Câu lạc bộ Bá Đồ sắp chuyển chỗ?"
Hắn chưa nghe ai nói bao giờ nha.
Có một loại tuyệt vọng.
Gọi là phi đối xứng thông tin.
1242.
Câu lạc bộ Bá Đồ phải chuyển chỗ?
Lần này người sững sờ đổi thành Trương Tân Kiệt.
Hắn là đội phó, quyết sách quan trọng như này không thể không bàn bạc với Trương Tân Kiệt.
"Tôi đi hỏi thử."
Trương Tân Kiệt nói, xoay người rời đi.
Trương Giai Lạc xoay đầu, nhìn đám đồ linh tinh lộn xộn nằm đây.
Quyết định cùng đi nghe ngóng tình huống một phen.
1243.
Lâm Kính Ngôn vừa tính đi tới phòng họp, phát hiện ra mình không mang theo cốc nước.
Quay về lấy đi.
Lâm Kính Ngôn nghĩ, về tới khu túc xá.
Sau đó hắn nhìn thấy cửa phòng Trương Giai Lạc không đóng.
Bên trong lộn xà lộn xộn.
Hơn nữa, không có ai bên trong.
Đây là gặp ăn trộm?!
Lâm Kính Ngôn sợ tới bay màu.
1244.
Lâm Kính Ngôn chạy bước nhỏ, lao thẳng ra khu cư trú.
"Cấm chạy trên hành lang."
Hàn Văn Thanh nhíu mày.
"Hàn đội, phòng của Trương Giai Lạc cứ như có trộm ghé thăm vậy!"
Lâm Kính Ngôn nói, "Cũng không thấy người đâu, không phải là bị bắt cóc rồi chứ?"
Bọn họ cũng xem như là minh tinh, không phải không có khả năng bị bắt cóc.
Lông mày Hàn Văn Thanh càng nhíu chặt.
1245.
Trương Tân Kiệt tới văn phòng của quản lý.
"Câu lạc bộ phải chuyển đi nơi khác?"
Hắn hỏi.
"Không có."
Quản lý đầy hoang mang. "Ai nói phải chuyển chỗ?"
Trương Tân Kiệt nhìn qua Trương Giai Lạc.
1246.
"Không phải tui nha."
Trương Giai Lạc lắc đầu. "Chẳng phải Tân Kiệt cậu hỏi tui là có phải sắp dọn nhà hay không?"
"Bởi vì tiền bối, giống như đang dọn hành lý."
"Tui đang dọn phòng mà."
Sau đó tiếng điện thoại của Trương Giai Lạc vang lên.
1247.
Lâm Kính Ngôn lo lắng cầm điện thoại.
"Hàn đội, có cần báo cho cảnh sát không?"
"Tạm thời khoan."
Hàn Văn Thanh nói, "Gọi cho Tôn Triết Bình."
"A, có lý." Lỡ đâu là Tôn Triết Bình bắt người thì sao.
1248.
"Xin chào, tôi là Lâm Kính Ngôn. Xin hỏi có phải là Tôn Triết Bìnhkhông?"
"Trước giờ anh gọi điện thoại mà không xem người được gọi là ai à."
"... Tôi có xem mà."
"Vậy thì hỏi làm cái gì. Tôi là Tôn Triết Bình."
Lâm Kính Ngôn cầm điện thoại, cảm thấy nếu không phải là do mình đánh không lại, đã sớm liều mạng với hắn rồi.
Phái diễn xuất chính là đánh không lại phái thực lực.
1249.
"Trương Giai Lạc có ở bên chỗ cậu không?"
Tôn Triết Bình ngẩn người.
"Trương Giai Lạc chạy đến Bắc Kinh?"
Lâm Kính Ngôn do dự.
"Hẳn là chưa tới mức đó, cơ mà..."
"Tôi gọi cho cậu ta."
Rụp.
Tôn Triết Bình cúp điện thoại.
Lâm Kính Ngôn cảm thấy mệt mỏi quá.
1250.
Trương Giai Lạc nhận điện thoại.
"Trương Giai Lạc cậu đến Bắc Kinh? Sao không nghe thấy cậu nói mua vé máy bay hay tàu hỏa, cậu đi bộ tới?"
Trương Giai Lạc đần mặt.
"Tui muốn tới Bắc Kinh hồi nào?"
Trương Giai Lạc ngẫm nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ.
"Ý cậu là quán cơm Tiểu Bắc Kinh á hả?"
1251.
Tôn Triết Bình trầm mặc một chốc, điều chỉnh lại mạch suy nghĩ.
"Trương Giai Lạc, cậu muốn tới thủ đô à, chỗ có Thiên An Môn ấy."
"Không phải."
Trương Giai Lạc kiên quyết trả lời, "Tui còn phải huấn luyện đây này."
"Vậy cái cậu nói là quán cơm Tiểu Bắc Kinh sao?"
"Không phải."
Được rồi. Phá được câu hỏi thứ nhất của vụ án.
1252.
"Vậy giờ cậu đang ở đâu."
Tôn Triết Bình hỏi tiếp.
"Câu lạc bộ á? Không thì đâu?"
"Tôi biết rồi."
Tôn Triết Bình cúp điện thoại, lập tức gọi một cú cho Lâm Kính Ngôn.
1253.
"Là tôi. Tôn Triết Bình."
"Tôi biết, lần này tôi có xem màn hình điện thoại."
Tôn Triết Bình chững lại.
Lâm Kính Ngôn nở nụ cười chiến thắng.
1254.
"Trương Giai Lạc đang ở câu lạc bộ, không có tới Bắc Kinh."
Tôn Triết Bình nói, "Tại sao anh lại gọi điện hỏi tôi, Trương Giai Lạc đâu."
Tôn Triết Bình ngừng vài giây.
"Tôi không có gắn GPS lên người Trương Giai Lạc. Tôi đề nghị mấy anh có thể lắp một cái."
1255.
"Hôm nay tui thật sự chỉ đang dọn phòng."
Trương Giai Lạc giải thích cho Trương Tân Kiệt và quản lý nghe. "Trước khi dọn phòng, tui thích... thích chất đồ ra trước, cứ hiểu vậy đi."
"Không phải dọn nhà."
"Không phải dọn nhà, cũng không phải chạy nạn."
Trên mặt Trương Giai Lạc là biểu cảm cùi không sợ hủi. "Thế rốt cuộc là Bá Đồ có chuyển chỗ không?"
"Không chuyển."
Quản lý trả lời dứt khoát .
1256.
"Được rồi."
Lâm Kính Ngôn thở phào.
"Một tin tốt, Trương Giai Lạc không có bị bắt cóc."
"Một tin không xấu không tốt, chúng ta nên đàm luận với Trương Giai Lạc một phen."
"Vô cùng cần thiết."
Hàn Văn Thanh nói.
Chỉ là giờ Trương Giai Lạc, rốt cuộc đang ở đâu?
"Ở văn phòng của quản lý á."
Bạch Ngôn Phi nói, "Tôi vừa thấy đội phó và tiền bối Trương Giai Lạc vào đó."
1257.
"Trương Giai Lạc."
"Sao trong phòng lại bừa bộn như vậy?"
"Sao còn chưa dọn phòng?"
"Dọn phòng không phải là đem đồ từ phía Đông dời sang phía Tây!"
Quản lý ngồi trong phòng làm việc, nghe Hàn Văn Thanh huấn Trương Giai Lạc ở bên ngoài.
Lặng lẽ đứng dậy.
Bắt đầu dọn dẹp văn phòng.
1258.
Chờ làm rõ ràng chuyện xảy ra cả ngày hôm nay, Trương Giai Lạc nằm nhoài trên bàn cười.
"Trương Giai Lạc."
Lâm Kính Ngôn xoay chiều điện thoại, "Tôi thấy cậu nên chịu trách nhiệm chính."
"Được, tính hết lên tui."
Trương Giai Lạc ngồi dậy.
"Tối nay chúng ta ra ngoài ăn, tui mời khách!"
1259.
"Ăn gì?"
Thấy Trương Giai Lạc vẫn rất có thành ý nhận lỗi, mặt mày Lâm Kính Ngôn giãn ra không ít.
"Chúng ta đi ăn Nam Kinh Đại Bài Đương* đi."
*Nam Kinh Đại Bài Đương: một nhà hàng truyền thống khai trương năm 1994 để người Nam Kinh quảng bá món ăn Kim Lăng.
Trương Giai Lạc đề nghị.
Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ, cảm thấy không có vấn đề.
Trương Tân Kiệt ngẫm nghĩ, cảm thấy không có vấn đề.
Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ.
"Cậu có ý kiến gì với Nam Kinh à?"
1260.
"Không có nha? Sao lại hỏi vậy?"
Trương Giai Lạc chẳng hiểu mô tê gì. "Tui chỉ nghĩ là có lẽ tiệm kia cũng không tệ lắm."
"Cậu thật sự không có ý kiến gì với Nam Kinh?"
Trương Giai Lạc cúi đầu suy nghĩ một hồi.
"Tui có ý kiến với vịt muối Nam Kinh."
Quả nhiên.
Lâm Kính Ngôn ngồi nhích ra sau. "Cậu có ý kiến gì."
"Tại sao không mua được ở Thanh Đảo."
Trương Giai Lạc mặt mày nghiêm túc. "Là vì không muốn lặn lội đi máy bay đường dài à?"
1261.
Trương Giai Lạc hồi còn nhỏ từng xem một bộ phim hoạt hình.
Trong và ngoài nước hợp tác sản xuất.
Tên "Thám tử vịt".
Lâm Kính Ngôn và Hàn Văn Thanh, cũng từng xem qua.
"Cậu đang nói cái gì đấy."
Trương Giai Lạc để tay lên cằm hỏi.
"Vịt xuống nước thì có phải chèo thuyền không?"
1262.
Lâm Kính Ngôn vẻ mặt như nhìn trẻ thiểu năng.
"Vịt biết bơi, sao chèo thuyền được."
"Trong Thám tử vịt làm vậy mà."
Trương Giai Lạc nói. "Có lẽ là vì mặc đồ?"
"..."
Lâm Kính Ngôn quyết định im lặng.
Hắn cũng không muốn hỏi tại sao vịt lại mặc đồ.
1263.
"Lẽ nào vịt Nam Kinh đều sợ độ cao?"
Trương Giai Lạc nói, suy tư một hồi.
Sau đó gật đầu.
"Lão Lâm, vịt biết bay không?"
"Vịt nhà, không biết."
Trương Tân Kiệt nói.
Vừa lên tiếng đã khiến chỉ số IQ nơi này tăng lên hơn mười phần trăm.
1264.
Nói tóm lại.
Bọn họ đi ăn Nam Kinh Đại Bài Đương.
Nhưng trước khi lên đường, bọn họ cải trang một chút.
Dù sao cũng là nhân vật công chúng.
1265.
Trương Giai Lạc đưa kính của Lâm Kính Ngôn cho Hàn Văn Thanh.
Cho Lâm Kính Ngôn đội cái mũ gắn hoa nhỏ trên đỉnh đầu.
Sau đó hắn nhìn Trương Tân Kiệt.
"Tân Kiệt."
"Cậu liều chết không nhận đi."
Trương Tân Kiệt khựng lại.
Mang máng thấy hơi không công bằng.
1266.
Cuối cùng Trương Giai Lạc vẫn nhịn đau chia cho Trương Tân Kiệt một cái khẩu trang.
"Có cảm giác như người bị mắc bệnh truyền nhiễm mới đi ra từ bệnh viện."
Trương Giai Lạc lẩm bẩm, "Có muốn xịt thêm tí thuốc sát trùng không?"
"Nếu còn không đi thì sẽ không kịp."
Trương Tân Kiệt nhìn giờ.
Dùng sự thật khách quan để ngăn Trương Giai Lạc.
1267.
Giờ cơm tối, luôn không thiếu khách.
"Bốn người."
Mấy thanh niên kia không theo cùng, nói là ngại để Trương Giai Lạc bao.
Cũng có thể là thật sự không chịu nổi thiết lập đeo mắt kính của đội trưởng.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh lên tiếng.
Run tay bấm đặt bàn lớn.
Bàn nhỏ, 2 người.
Bàn vừa, 3-4 người.
Bàn lớn, 5-8 người.
1268.
Trương Giai Lạc lấy số về, nhìn lên bảng gọi số.
"Ui chao, này không nhanh sao. Đội phó không hổ danh là người nắm giữ thời gian nha!"
Trương Tân Kiệt cũng nhìn màn hình.
Cảm thấy thật sự không hề liên quan gì đến mình.
1269.
Ít nhóm nào có thể có 5 – 8 người.
Lâm Kính Ngôn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.
"Trương Giai Lạc, rốt cuộc là cái gì đã khiến cậu nhớ đến Nam Kinh Đại Bài Đương." Nếu không phải là có ý kiến với Nam Kinh.
"Bắc Kinh, Nam Kinh. Nam Kinh Đại Bài Đương."
Trương Giai Lạc nhún vai .
Cảm thấy mạch suy nghĩ của mình không có sai sót chỗ nào cả.
1270.
"Tây An và Tokyo thì sao?"
Lâm Kính Ngôn vừa tò mò vừa chăm chỉ đặt câu hỏi.
"Xa quá."
Trương Giai Lạc trả lời, "Muốn đi hai chỗ này cần phải đi bằng máy bay lận đó!"
"Nam Kinh thì không cần?"
"Nam Kinh Đại Bài Đương thì không cần nha."
Trương Giai Lạc đáp.
Có tiếng đồ vật nện đất.
Ồ.
Là tiếng nện đất của điện thoại Lâm Kính Ngôn.
-TBC-
Last edited: