- Bình luận
- 10
- Số lượt thích
- 84
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Trương Tân Kiệt
Tên: CaCO3 + CO2 + H2O ⇔ Ca(HCO3)2
Tác giả: Tiểu Kiệt
Thể loại: SOL, hài hước...
A/N: Lại một chiếc fanfic kèm một chiếc fanart tự mần~ Về Bá Đồ nhưng chủ yếu là F4, có thể có cameo khác. Bé Kiệt vẫn là trung tâm. Tên fic hả? Nghĩa là "Nước chảy đá mòn" (Tích thủy xuyên thạch) đó. Tác giả mạng Thủy, bé Kiệt lại là cục Đá không lăn~ Tin rằng tình cảm này có thể làm bé Kiệt lay động.
Warning: Có thể có OOC.
-----------
Tác giả: Tiểu Kiệt
Thể loại: SOL, hài hước...
A/N: Lại một chiếc fanfic kèm một chiếc fanart tự mần~ Về Bá Đồ nhưng chủ yếu là F4, có thể có cameo khác. Bé Kiệt vẫn là trung tâm. Tên fic hả? Nghĩa là "Nước chảy đá mòn" (Tích thủy xuyên thạch) đó. Tác giả mạng Thủy, bé Kiệt lại là cục Đá không lăn~ Tin rằng tình cảm này có thể làm bé Kiệt lay động.
Warning: Có thể có OOC.
-----------
1. Trương Tân Kiệt nghe đồn mỗi sáng dậy chải tóc cũng phải canh rẽ ngôi chuẩn 8-2. Nếu có sợi tóc nào lạc loài thì sẽ quyết tâm chải sang cho bằng được. Hôm nay quả có một cọng lì lợm như thế.
Hình như trong phòng tắm của Hàn Văn Thanh có một hộp sáp vuốt tóc. (?)
2.
“Hàn Đội, có thể cho tôi mượn hộp sáp vuốt tóc không?”
“Hàn Đội, có thể cho tôi mượn hộp sáp vuốt tóc không?”
“Tôi không có dùng.” Hàn Văn Thanh đáp, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
“Thế vì sao tóc anh luôn vào nếp thế kia?” Trương Tân Kiệt nghi ngại hỏi lại.
“Trương phó, Hàn đội là để đầu đinh...” Lâm Kính Ngôi đi ngang nhìn thấy, thở dài.
3.
Cứ 6 tháng Trương Tân Kiệt sẽ đi đo mắt một lần, chuẩn còn hơn đồng hồ báo thức nhà bạn. Cậu ta tính ngày đo mắt chính xác đến từng ngày chứ không phải áng chừng theo tháng.
Cứ 6 tháng Trương Tân Kiệt sẽ đi đo mắt một lần, chuẩn còn hơn đồng hồ báo thức nhà bạn. Cậu ta tính ngày đo mắt chính xác đến từng ngày chứ không phải áng chừng theo tháng.
“Lâm Kính Ngôn, anh cũng nên đi đo mắt đi.” Đã hơn 6 tháng từ khi Lâm Kính Ngôn chuyển đến Bá Đồ, Trương Tân Kiệt vẫn không thấy anh ta đi đo mắt thay kính.
“Vẫn còn nhìn tốt lắm.” Lâm Kính Ngôn khó xử đáp. Chẳng ai lại đi tuân thủ đúng cái quy tắc 6 tháng đo 1 lần cả! Phiền chết được.
“Lỡ mắt tăng độ sẽ giảm tuổi thọ nghề của anh. Ảnh hưởng thao tác trong đội nữa.”
“Không đến mức đó đâu...” Lâm Kính Ngôn vẫn tìm cách thoái thác.
“Vẫn còn nhìn tốt lắm.” Lâm Kính Ngôn khó xử đáp. Chẳng ai lại đi tuân thủ đúng cái quy tắc 6 tháng đo 1 lần cả! Phiền chết được.
“Lỡ mắt tăng độ sẽ giảm tuổi thọ nghề của anh. Ảnh hưởng thao tác trong đội nữa.”
“Không đến mức đó đâu...” Lâm Kính Ngôn vẫn tìm cách thoái thác.
4.
Trương Tân Kiệt cảm thấy ngứa mắt, nhưng không nói gì được đành thôi. Hôm sau mua tặng Lâm Kính Ngôn một cặp kính đen.
“Ra ngoài thì đeo vào để bảo vệ mắt.”
Trương Tân Kiệt cảm thấy ngứa mắt, nhưng không nói gì được đành thôi. Hôm sau mua tặng Lâm Kính Ngôn một cặp kính đen.
“Ra ngoài thì đeo vào để bảo vệ mắt.”
5.
“Trương Giai Lạc, anh để quên đồ buộc tóc ở phòng huấn luyện.”
Vừa xong giờ ăn trưa, chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì cửa phòng bị gõ, Trương Giai Lạc ra mở thì thấy đội phó đang đứng đấy, trên tay còn cầm sợi thun buộc tóc của mình.
Bảo mẫu sao?!
Bảo mẫu sao?!
“Cảm ơn... Mà, cậu quay lại phòng huấn luyện sau giờ ăn à? Chăm thế.” Nhận lại đồ buộc tóc, Trương Giai Lạc hỏi xã giao vài câu.
“Không, lúc rời phòng đã thấy. Nhưng mà phải ăn xong mới đưa được.” Trương Tân Kiệt thật thà đáp lại, xong bỏ đi.
“Không, lúc rời phòng đã thấy. Nhưng mà phải ăn xong mới đưa được.” Trương Tân Kiệt thật thà đáp lại, xong bỏ đi.
Quả thật lúc ngồi ăn thì cậu ta chỉ ngồi có một mình, cũng không buồn đi tìm xem người khác ngồi ở đâu. Vậy là giữ suốt từ lúc nhìn thấy đến giờ sao? Thực sự là bảo mẫu!
6. Bá Đồ lần đầu dạo phố cùng nhau. Có người đi đường chạy tông vào Lâm Kính Ngôn, đồng đội không hẹn mà cùng nhau giữ chặt lấy hắn.
“M-Mấy người làm gì vậy?!” Lâm Kính Ngôn ngơ ngác nhìn quanh.
“Ngăn cậu lại trước khi có chuyện.”
“Có gì chuyện gì được?”
“M-Mấy người làm gì vậy?!” Lâm Kính Ngôn ngơ ngác nhìn quanh.
“Ngăn cậu lại trước khi có chuyện.”
“Có gì chuyện gì được?”
Tần Mục Vân bình tĩnh lên tiếng.
“Sợ cậu bỏ kính ra đòi đập người ta một trận.”
“...”
“Sợ cậu bỏ kính ra đòi đập người ta một trận.”
“...”
Lâm Kính Ngôn dở khóc dở cười. Tui chơi lưu manh chứ có lưu manh thật đâu mà!
7.
Lúc đi siêu thị mua đồ, bị một thằng xếp sau chen hàng công khai. Lâm Kính Ngôn thế mà lại vỗ vai người ta... nói chuyện, yêu cầu về đúng hàng lối. Nhân viên cũng rất phối hợp, chuyện giải quyết êm xuôi.
Cả đám lại không hẹn quay nhìn Lâm Kính Ngôn bằng ánh mắt thất vọng.
“C-Chứ mấy người chờ đợi cái gì hả!” Lâm Kính Ngôn hết cách kêu lên.
Lúc đi siêu thị mua đồ, bị một thằng xếp sau chen hàng công khai. Lâm Kính Ngôn thế mà lại vỗ vai người ta... nói chuyện, yêu cầu về đúng hàng lối. Nhân viên cũng rất phối hợp, chuyện giải quyết êm xuôi.
Cả đám lại không hẹn quay nhìn Lâm Kính Ngôn bằng ánh mắt thất vọng.
“C-Chứ mấy người chờ đợi cái gì hả!” Lâm Kính Ngôn hết cách kêu lên.
Lần này mọi người vừa trưng một nụ cười tươi rói vừa đồng thanh.
“Chờ anh khoá yết hầu nó.”
“Chờ anh khoá yết hầu nó.”
Lâm Kính Ngôn lệ rơi đầy mặt. Hắn giống lưu manh chỗ nào, chỗ nào chứ...
(Còn tiếp...)