Hoàn [PN Cộng Hòa] Liên hoan mừng năm mới của "Song Kiếm"

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#1
Tác giả: Hoàng Sơ
(Phiên ngoại Công Hòa Quốc Chi Kiếm)
Edit: Ah Châu
Beta: thobeo
---------------------------------------------------

[Phiên ngoại 6]: Liên hoan mừng năm mới của Song Kiếm


1.

Sắp đến Tết đơn vị đặc chủng của bảy đại quân khu chuẩn bị chào đón thời điểm nhàn rỗi nhất trong năm.

Trương Giai Lạc đem Trâu Viễn và Đường Hạo thực hiện nhiệm vụ quan trọng ở phương nam, sau khi hoàn thành trước tết âm lịch quay về liền lấy cớ chạy đến địa bàn của Nam Phương Lợi Kiếm chơi.

Dụ Văn Châu mỉm cười chào đón: "Trương đội khỏe không? Đại đội trưởng các anh và Chính ủy cũng đang ở đây."

Hóa ra, quân khu Quảng Châu năm nay chịu trách nhiệm Đại hội Tổng kết thường niên Đặc chủng Lục quân toàn quốc. Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đã trốn trong thâm sơn của đại đội "Lợi Kiếm" chờ mấy ngày.

Nhìn thấy huấn luyện viên với đồng đội ngày xưa, Lư Hãn Văn vui vẻ chạy đến đu lên người Trương Giai Lạc, Đường Hạo liếc mắt nói: "Đáng tiếc ghê, anh Lưu Tiểu Biệt của nhóc không tới."

"Lưu Tiểu Biệt nhờ Chính ủy đem cho em rất nhiều đồ ngon! Có muffin!" Lư Hãn Văn hình như lại cao thêm, "Đó chính là yêu! Hiểu không?"

"Là thích, con nít con nôi thì biết cái đách gì." Hoàng Thiếu Thiên chạy tới tóm cổ nhóc con nhà mình, khoác vai Trương Giai Lạc nói: "Vất vả lắm mới tới một lần, sao, ở lại liên hoan mừng xuân luôn?"

"Ở lại luôn, dù sao lão Hàn cũng đã tới." Trương Giai Lạc kéo đôi tóc khỏi cánh tay Hoàng Thiếu Thiên, nhíu mày thoải mái nói: "Hành chết mấy chú."

2.

Cái gọi là liên hoan mừng xuân, đặt vô bộ đội bình thường chính là một đám thanh niên cao to đen hôi lên sân khấu ca hát, nhảy múa cho mấy anh em nhà mình xem, xong rồi xuống sàn xem một đám anh em khác lên diễn tấu hài. Mà ở bộ đội đặc chủng, nhất là hai đơn vị đặc chủng có chữ "Kiếm" trong tên, liên hoan mừng xuân chính là đối chiến trong rừng.

Hàn Văn Thanh cầm danh sách nhiệm vụ cần thực hiện mới nhận được từ Dụ Văn Châu, ngồi xổm xuống vẽ phác thảo bản đồ cánh rừng lầy lội sau mưa phía trước. Trương Giai Lạc cầm súng trường 95 sử dụng đạn giấy giả vờ canh gác, Đường Hạo, Trâu Viễn một người cau mày một người nhìn xung quanh.

"Được rồi, đều lại đây xem." Một phút sau, Hàn Văn Thanh đứng dậy nói: "Chúng ta và Hoàng Thiếu Thiên kia chia ra hai đội A và đội B, mỗi bên cần phá hủy ba kho đạn, mục tiêu khác nhau, nhưng lựu đạn dùng để phá hủy ba mục tiêu này đều giấu ở cùng một chỗ. Vì vậy chúng ta nhất định phải tìm được lựu đạn trước bọn họ, đồng thời còn phải tránh né đội tuần tra của Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt. Chúng ta đi vòng ra con suối phía nam, từ đó đi tiếp bí mật hơn."

"Đội tuần tra chỉ cần hai người Chính ủy và Dụ đội?" Trâu Viễn hỏi.

"Bằng không thì cần bao nhiêu người?" Trương Giai Lạc phất tay nói: "Bốn đánh bốn thế thôi, đi!"

3.

Phía bên kia, Hoàng Thiếu Thiên, Lư Hãn Văn, Vu Phong, Tiêu Thời Khâm cũng đã lẻn vào trong rừng rậm.

Hoàng Thiếu Thiên nhẹ nhàng không một tiếng động dẫn đội đi trước, Lư Hãn Văn rất có tinh thần, Vu Phong rất vui khi gặp lại Trâu Viễn - người cậu từng có duyên gặp mặt một lần ở Đại đội Thần Kiếm. Ngược lại Tiêu Thời Khâm tỏ ra biếng nhác. Đội trưởng trung đội VI của "Nam Phương Lợi Kiếm" đang cực kỳ hào hứng chạy đi tìm Trương Giai Lạc giao lưu lắp đạn gỡ bom, không ngờ vô duyên vô cớ bị Dụ Văn Châu đá vào đội B.

Anh buồn bực nghĩ: Lính đặc chủng tinh anh, nhảy vào giữa cánh rừng phạm vi mấy chục km, mặc kệ chính sự. Đại đội trưởng, Chính ủy dẫn đầu chơi "CS", đây mới đúng là • liên hoan mừng xuân!

4.

Hai đội A B biến mất trong tầm nhìn khoảng nửa tiếng, Trương Tân Kiệt vác khẩu súng bắn tỉa 88 trong rừng đi nhàn nhã, Dụ Văn Châu chạm mặt anh: "Chính ủy, nhường xíu cho vui vẻ?"

"Anh không vui à?" Trương Tân Kiệt hắng giọng, quay đầu lại nói: "Dụ đội lúc tuần tra không mang theo súng?"

Dụ Văn Châu chỉ nhẹ vào huyệt Thái dương, cười nói: "Mang theo cái này là đủ rồi."

Trương Tân Kiệt dùng ngón giữa đẩy kính mắt, lạnh lùng nói: "Không cần nói mấy lời này với tôi."

Dụ Văn Châu vẫn cười: "Như nhau, vậy bây giờ chúng ta trước tiên đi kiếm lão Hàn?"

"Tại sao không phải là đi kiếm Hoàng Thiếu Thiên trước?" Trương Tân Kiệt liếc mắt.

"Nhìn xem, nói đi kiếm lão Hàn ông không chịu, còn nói nhường?" Dụ Văn Châu khoanh tay đứng tại chỗ.

"Đi kiếm Hoàng Thiếu Thiên trước." Trương Tân Kiệt mặt không đổi sắc, kiên quyết không đổi ý.

"Đi kiếm lão Hàn trước." Dụ Văn Châu mím chặt môi.

"Đi kiếm Hoàng Thiếu Thiên trước." Trương Tân Kiệt cứng đầu.

"Vẫn là đi kiếm lão Hàn trước." Dụ Văn Châu híp hai mắt.

"Đi kiếm Hoàng Thiếu Thiên trước!"

"Đi kiếm lão Hàn trước."

. . .

. . .

Một con rắn hổ mang từ trên cây trườn xuống, nó vốn dĩ muốn nghe hai người mặc quân trang tán gẫu chuyện gì, nghe xong lại nhanh như chớp bò đi

Đường đường là con trai Giải phóng quân, lại có thể vì dăm ba cái chuyện nhàm chán này mà cãi nhau. Mấy người có còn muốn bảo vệ quốc gia, bảo vệ động vật hoang dã nữa không đây?

5.

Đội B sau khi thuận lợi tìm được đường vào con suối, Đường Hạo lúc đầu còn hết sức cảnh giác ghìm súng, luôn đề phòng đội tuần tra tập kích, về sau thật sự không thấy động tĩnh gì liền từ từ thả lỏng người.

Trương Giai Lạc cười: "Các cậu thật sự cho rằng Tân Kiệt và Văn Châu sẽ đánh tới hả?"

Trâu Viễn nghi ngờ nói: "Tại sao không?"

Đường Hạo vểnh tai, hắn mặc dù lúc bình thường thích làm màu với Tôn Tường, giờ Tôn Tường không có ở đây vẫn muốn nghe trộm bát quái xíu.

"Chẳng phải đơn giản sao, Tân Kiệt với Văn Châu lúc này dám chắc đang dùng ngôn ngữ mà nhân loại và động vật đều không thể hiểu để cãi nhau" Trương Giai Lạc vênh váo hả hê nói: "Hai tên ấy thích đấu khẩu."

"Trương Giai Lạc!" Hàn Văn Thanh đi tuốt đằng trước đột nhiên xoay người lại, quát: "Suốt ngày nói bừa, thân là đội trưởng còn không có tố chất chút?"

"Vâng, Đại đội trưởng." Trương Giai Lạc cười hì hì chào cái lễ không đứng đắn. Đường Hạo nguýt anh một cái, tựa như muốn nói: Trương Giai Lạc, đừng để tôi mất mặt nữa!

Dọc đường ồn ào, đã tới địa điểm đầu tiên giấu lựu đạn. Hàn Văn Thanh mở cái rương nhìn thấy bên trong chỉ có tờ giấy vẽ một thanh kiếm, anh đập "rầm" một tiếng lên nắp rương, tức giận nói: "Để cho thằng nhãi Thiếu Thiên giành trước rồi!"

Trương Giai Lạc làm bộ ủ rũ cúi đầu giơ tay lên, đau khổ nói: "Báo cáo Đại đội trưởng, là lỗi của tôi, tôi nói nhảm làm chậm trễ tốc độ của mọi người."

Đường Hạo đen mặt nói thầm: "Trương Giai Lạc, cậu nhỏ thật đúng là không cách nào khiến người ta bớt lo!"

6.

Ngay trước khi Trương Giai Lạc trở thành "Tội nhân", Tiêu Thời Khâm cũng bị "chụp nồi". Đội B tới trước một bước thuận lợi cướp được lựu đạn, vậy mà chuyên gia máy móc hàng đầu "Lợi kiếm" lại không đưa nó vào kho đạn.

Nhìn lựu đạn nổ lật tung bùn đất vô tội trên sườn núi, Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc nửa ngày nói không nên lời.

"Tiêu, Tiêu đội?" Vu Phong cũng trợn tròn mắt, cái chuyện ném lựu đạn chuẩn xác là môn sơ đẳng của lính đặc chủng.

"Uầy. . ." Tiêu Thời Khâm nhìn tay phải mình một chút, lúng túng nói: "Thất thần rồi."

"Đây là thất thần kiểu quái gì mới có thể tay cầm lựu đạn ném trúng cành cây xong bắn ngược trở về?" Hoàng Thiếu Thiên chạm vô vết tro đen trên mặt đất, giận dữ nói: "Lão Tiêu, ông không phải bom kho đạn mà là nổ banh đồng đội đúng không!"

Tiêu Thời Khâm bất đắc dĩ cười cười, mới vừa rồi lúc Vu Phong cầm lựu đạn đưa cho mình, phản xạ có điều kiện liền vứt đi, hoàn toàn quên mất còn đang thực hiện nhiệm vụ "đồ bỏ" này

"Hoàng Thiếu tới lau một chút đi!" Lư Hãn Văn đưa tay áo tới trước mặt Hoàng Thiếu Thiên tươi cười nói: "Đừng nản lòng, chúng ta còn có tới hai cái mục tiêu nữa mà!"

"Hừ!" Hoàng Thiếu Thiên túm cánh tay nhóc con nhà mình, lau phần phật phần phật trên mặt một trận.

Lau xong, có tinh thần lại.

Vu Phong vừa đi vừa nghĩ: Hoàng Thiếu anh cũng đủ rồi. Lớn đầu như vậy còn để cho đứa nhỏ phải an ủi.

7.

Một lần nữa lên đường, Trương Giai Lạc bị Hàn Văn Thanh cấm nói chuyện, chuyên gia đạn dược vung vẫy cái đuôi tóc nhỏ đi ở cuối cùng, ngoài miệng ngậm một cọng cỏ dại tiện tay bứt, trên tay còn xoay xoay một đóa hoa dại dơ bẩn.

Trâu Viễn ngoảnh đầu nhìn đội phó nhà mình vài lần, cũng học cách bứt cỏ dại với hoa dại.

Đường Hạo ghét bỏ cực kỳ: hai người các vị có thể thôi đi được không!

Cứ như vậy, tới địa điểm giấu lựu đạn thứ hai. Lúc này, Hàn Văn Thanh toại nguyện đoạt được lựu đạn.

Thế nhưng, trong lúc đội A đang hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng hướng về phía kho đạn thứ hai, Trương Giai Lạc lại có thể trượt chân lăn lộc cộc xuống khe suối sâu mười lăm mét.

"Chết tiệt!" Đường Hạo vội vàng vọt tới chỗ cậu nhỏ mình trượt chân, không nói hai lời muốn xuống phía dưới cứu người.

“Các cậu đi đi!" Trương Giai Lạc nằm nhoài bên trong khe suối hét to: "Đừng lo cho tôi!"

"Sao có thể không không lo cho anh, tôi lập tức xuống dưới, Trương Giai Lạc anh cố chống đỡ cho tôi!" Đường Hạo lòng như lửa đốt quát.

"Hạo Hạo! Nhiệm vụ làm trọng!" giọng nói Trương Giai Lạc lần nữa truyền đến, Trâu Viễn cẩn thận nghe xong, cảm thấy giọng điệu người nọ nhất định không phải của một người đang trong hiểm cảnh.

"Chờ tôi cứu cậu!" Đường Hạo vẫn như cũ liều mạng đuổi theo về phía trong cái khe, nhưng cánh tay bị người ta một phát bắt được.

"Hai người đang diễn kịch hả!" Hàn Văn Thanh nhíu mày rống: "Cậu, đi lên cho tôi, Trâu Viễn ném lựu đạn. Trương Giai Lạc, tự mình bò lên! Cái khe suối nhỏ này cũng có thể vây khốn cậu hả?"

"Vâng, Đại đội trưởng!" Trong khe núi truyền đến một loạt tiếng cành lá bị giẫm đạp lên, Trương Giai Lạc cười nói: "Tiểu Viễn, phải xem cậu rồi!"

Mai phục tại sườn núi gần kho đạn, Trâu Viễn vù một tiếng ném lựu đạn đi.

Ầm! Phá hủy thành công!

8.

Lúc hai đội A B bắt đầu xuất phát hướng về địa điểm kho đạn thứ ba, Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt cuối cùng đã đạt được sự thỏa thuận chung: Chia nhau hành động. Dụ đại đội trưởng đi kiếm đội A, Trương Chính ủy đi tìm đội B.

Chặn trước mặt đám người Hàn Văn Thanh, Dụ Văn Châu khoanh tay nói: "Trương đội, anh vừa rơi vào khe núi đó à? Trọng tài quyết định phán anh thương binh."

"Trọng tài đâu!" Hàn Văn Thanh thở mạnh nghiêm nghị nói.

Dụ Văn Châu chỉ chỉ bản thân mình: "Đội tuần tra kiêm luôn trọng tài."

"Mẹ bà nó!" Trương Giai Lạc giơ súng trường 95 bằng một tay, nhắm chuẩn nói: "Dụ đội không đem theo súng?"

"Anh đem theo súng cũng vô dụng, tôi nói rồi, tôi kiêm luôn trọng tài, các anh không được phép nổ súng với trọng tài." Dụ Văn Châu cười nói: "Ai cõng thương binh? Quyết định nhanh lên."

Cõng Trương Giai Lạc tay chân lành lặn, Đường Hạo hung hăng chửi thề một tiếng, mắng thầm: Tại sao là tôi!

"Chẳng phải cháu trai nên cõng cậu nhỏ sao!" Trương Giai Lạc ôm cổ Đường Hạo, thật dễ dàng "Nghe" hắn suy nghĩ gì.

9.

Bởi vì có thương binh làm liên lụy, tốc độ tiến lên của đội A rõ ràng bị chậm lại, đội B dễ dàng cướp được quả lựu đạn cuối cùng.

Thế nhưng, trong lúc Hoàng Thiếu Thiên và Lư Hãn Văn chúc mừng lẫn nhau, Trương Tân Kiệt xuất hiện.

Đùng đùng đùng!

Ba tiếng súng vang lên, làn khói màu đặc sắc bay lên trên mũ sắt của Hoàng Thiếu Thiên, Vu Phong, Tiêu Thời Khâm. Chính ủy "Thần kiếm" trước đây vẫn lặng lẽ bám theo, bình tĩnh tuyên bố: "Ba người các ông, bị loại!"

"Trương Tân Kiệt!" Hoàng Thiếu Thiên cởi mũ sắt đập xuống đất, xoay người nhanh như gió vặn cổ Trương Tân Kiệt: "Ông không phải là đang cùng Văn Châu cãi lộn hả!"

"Đã sớm ầm ĩ xong rồi." Trương Tân Kiệt không hề sợ hãi: "Tôi thủ hạ lưu tình chừa lại Tiểu Lư của các ông, ông không cám ơn tôi? Nói cho ông biết, tôi là trọng tài."

"Mẹ nó!" Hoàng Thiếu Thiên vẫn không chịu buông tay, nhưng Lư Hãn Văn còn "sống" nhặt lựu đạn lên không ngừng hô: "Hoàng Thiếu, em đi nha!"

Cuối cùng một tiếng nổ truyền đến, Trương Tân Kiệt cong khóe môi, tựa như muốn nói: Dù sao tiểu Lư cũng là chúng tôi luyện ra.

10.

Tốn hết hai tiếng đồng hồ liên hoan mừng xuân năm mới kết thúc, "Song kiếm" 1 vs 1 so tài ngang nhau.

Lúc tổng kết quá trình đối kháng, Đường Hạo trong lòng bực bội: Con mẹ nó, cái này mà cũng gọi là đối kháng? Đối kháng cái bép, hãm hại lẫn nhau thì có! Còn có đám tiền bối vô dụng các ngài, xin hỏi tiền bối đều là con ghẻ hả?!
-Hoàn-
 

Thu Vàng

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
256
Fan não tàn của
Tô tiểu ca, Tô đại đại.
#2
Tuôi còn tưởng sẽ được coi một màn chiến đấu hoàng tráng lắm cơ. Nhưng tuôi quên mất độ lầy của mấy ông này rồi. Tiền bối thì chỉ có Hàn đội với Phiền Phiền là nghiêm túc hăng hái, hai vị khác đem theo để ngắm cảnh là chính. Còn trọng tài, có vụ trọng tài được tham chiến nhưng không cho hạ thủ với trọng tài nữa hả? Tâm bẩn đúng là mãi mãi vẫn là tâm bẩn mà.
 

Bình luận bằng Facebook