Hoàn [Gia Thế] Đâu đã vào đấy

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,203
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1
Đâu đã vào đấy


Author: Lạc Ý (Cestyuri)

Edit: Băng Ly

Beta: @Hàn Chiêu Thiến



Thuộc phần “Muối của nhân gian” trong hệ liệt “Merely Player” của tác giả Lạc Ý.

Đâu đã vào đấy - To Each His Own (Gia Thế - Diệp Tu) (To Each His Own là lời dịch của một thành ngữ Latin: "Suum cuique",
còn được biết đến là "may all get their due" - mỗi người đều có một sở thích/sở trường/niềm tin riêng)





Mỗi người có con đường của riêng mình, có thể giao nhau, cũng có thể càng đi càng xa,
nhưng dù thế nào, đường do mình chọn, chỉ có thể đi tiếp...

__________________________________​


Hôm nay sau khi tỉnh lại, Đào Hiên nhiều lần suy ngẫm nhân sinh. Năm ấy là năm tư đại học, theo đúng dự tính thì sau khi tốt nghiệp hắn sẽ trở thành một lập trình viên bình thường. Cho dù khối lượng công việc không nặng, lương bổng lại cao, nhưng không xứng với hùng tâm tráng chí của hắn. Bạn cùng phòng còn đang bôn ba tìm việc bên ngoài, tiền cơm tháng sau chưa chắc đủ, Đào Hiên lại không giống bọn họ, hắn tự mình lập nghiệp.

Sau này cuộc sống của hắn cũng không còn thời gian để thư giãn nhàn hạ nữa. Giống như bất kỳ ông chủ nào, hắn giỏi tính toán trước đường lối phát triển tương lai, chủ yếu là lên kế hoạch biến thứ “bánh vẽ” đẹp đẽ thành hiện thực. Cuộc sống bận rộn khiến hắn không còn hơi sức mộng mơ triết lý, làm một thương nhân lăn lộn thương trường đã lâu, những ước mơ đơn thuần của thuở thiếu thời khiến hắn cảm thấy thật trẻ con, không đáng nhắc tới. Hắn chưa tới ba mươi tuổi đã hưởng thụ thành công, quả ngọt tới quá sớm, cho nên cũng sớm đặt chân tới cái dốc bên kia của sự nghiệp.

Với hắn mà nói, thành công nhờ Diệp Tu, thất thế cũng do Diệp Tu.

Ngày trước Đào Hiên là một thanh niên bỏ việc làm công ăn lương đi lập nghiệp, hợp tác với một anh họ cùng tuổi làm chung, mở một cửa hàng cạnh Tây Hồ, quả thực là “tiền vốn nhập cổ phần”, tiền quay vòng là đối phương đưa. Đáng tiếc anh họ không có đầu óc kinh doanh, ăn hại đến mức làm cửa hàng thứ tư thuê một tòa nhà cũ đã qua sử dụng cũng lỗ vốn, Đào Hiên hoàn toàn mất niềm tin với ông anh ngu ngốc cứng nhắc này, muốn tách ra làm riêng, cưỡng ép thu hồi quyền sở hữu bất động sản nằm trong “khu đất vàng” của mình, vì thế hai nhà cãi nhau ầm ĩ một trận, quan hệ sau này rất căng thẳng. Mẹ của anh họ trong bữa tiệc gia đình mừng năm mới gào khản cổ mắng chửi tiền quay vòng ban đầu của nhà mình đều ném cho chó ăn, giả bộ không biết tiền thuê cửa hàng của Đào Hiên theo giá thị trường. Suy nghĩ được bữa nay không nghĩ bữa mai của mấy người làm ăn nhỏ, chỉ vì mấy đồng bạc đã không nhận người thân, Đào Hiên rất xem thường.

So sánh với nhau, Diệp Tu là một đồng bọn lý tưởng, thái độ với tiền thoải mái đến mức khiến người khác phải bất an, có khi Đào Hiên còn lo, lo cậu ta không biết thời thế. Lúc đó cùng hội với hai người còn có Tô Mộc Thu, một cậu thiên tài chơi game kiếm tiền, sau nữa lại quen được Ngô Tuyết Phong từ trong game. Ngô Tuyết Phong xuất thân trong gia đình trí thức gốc thủ đô, gia cảnh ưu tú, từ nhỏ giáo dưỡng nghiêm khắc, cũng học công nghệ thông tin, sau khi tốt nghiệp cân nhắc chọn giữa MIT* hay Berkeley*, so với Đào Hiên chỉ là một lập trình viên bình thường hoàn toàn là hai loại người khác biệt, nhưng anh cũng tới Hàng Châu chơi game.

*MIT: Viện Công nghệ Massachusetts là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý. (Wikipedia)
* Berkeley: Viện Đại học California-Berkeley là một viện đại học công lập uy tín hàng đầu nằm trong khu vực vịnh San Francisco, tại thành phố Berkeley, California. (Wikipedia)

Đào Hiên cảm thấy anh ta thật mơ mộng, không chừng còn có bệnh. Loại con nhà người ta giỏi giang hoàn hảo như thế muốn gì chẳng được, lại tùy hứng chọn đi chơi game, cha mẹ đang mong mỏi con cái hơn người, chỉ kém một bước nữa là vào được trường đại học danh giá lại bỏ ngang, không bị đánh gãy chân là may.

Ngô Tuyết Phong khuyên hắn, lão Đào à, đừng liên tục nói chuyện tiền bạc với Diệp Tu. Lúc ấy bọn họ lăn lộn khắp các cuộc thi game trong cả nước, tiền thưởng của thi đấu offline cũng kiếm được không ít. Đào Hiên khăng khăng muốn chia hoa hồng, nghĩ muốn bày tỏ tâm ý hợp tác lâu dài, người bỏ công sức nhiều nhất Diệp Tu đương nhiên là quan trọng nhất. Ẩn ý rõ ràng bày tỏ áy náy: Hiện tại tôi không trả được lương cao cho cậu, nhưng sau này tuyệt không bạc đãi cậu. Diệp Tu từ chối, kiên quyết nhét lại tay hắn bảo anh dùng đi mua ít vật liệu sung công đi.

Trong lòng Đào Hiên có vướng mắc, không yên lòng bèn đi dò hỏi người chênh lệch tuổi tác ít nhất với hắn, Ngô Tuyết Phong. Tiền dĩ nhiên là tục nhất, nhưng cũng là phương thức báo đáp thẳng thắn nhất. Từ khi quen biết Diệp Tu đến nay, đây là lần đầu tiên Đào Hiên cảm thấy mình không hiểu được người này.

Việc này xét cho cùng thì thoải mái nhất là Quan Dung Phi. Tên này có đầu óc sáng tạo hạng nhất, nhưng cũng có tốc độ tiêu hao tài nguyên nhanh nhất. Anh ta không thích nói chuyện với người khác nhiều, chỉ khi kinh phí và vật liệu cạn rồi mới bất đắc dĩ đi báo cáo. Quan Dung Phi thời đi học từng tham gia thi ACM* rất nổi tiếng, kết quả thi thuộc top đầu bảng xếp hạng. Ngay từ đầu Đào Hiên rất nịnh nọt lấy lòng người này, nghĩ thầm không hổ là học bá, với Quan Dung Phi muốn gì cho nấy.

*ACM: ACM-ICPC là cuộc thi lập trình quốc tế lâu đời và danh giá nhất dành cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng trên toàn cầu. Đây là một cơ hội cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng thể hiện và rèn luyện các kỹ năng giải quyết vấn đề và lập trình. (Wikipedia)

Dần dần đã quen thuộc cá tính của nhau, hắn lại thực lòng cảm thấy EQ của lão Quan này quá thấp cũng rất phiền. Hắn không hiểu được đại thần kỹ thuật tức giận cái gì, vì sao lại buồn bã, luôn chịu đựng ngờ vực tích tụ thực sự rất mệt mỏi. Sau đó Đào Hiên nghĩ thoáng, xác định được đối phương không có hứng làm việc với người không cùng đẳng cấp với mình, chỉ chuyên tâm nghiên cứu học thuật. Vì vậy trong lòng đánh giá, lão Quan là người “trâu bò”, “trâu bò” này có hai loại ý nghĩa: một là năng lực xuất sắc, hai là thuộc loại nhân viên cần cù như trâu chỉ vùi đầu vào nghiên cứu khoa học, không thể làm quản lý.

Đào Hiên không bàn bạc trước với ai, mời người có năng lực từ nơi khác tới làm trưởng phòng Phòng Kỹ Thuật, tên là Tần Ngư, Quan Dung Phi tới đây cũng vì nghiên cứu chế tạo vũ khí bạc, có làm trưởng phòng hay không thì liên quan gì, anh ta cũng chẳng để tâm mấy chuyện này đâu.

Hắn chỉ nhớ rõ khi mình lái xe đến sân bay Tiêu Sơn đón Tần Ngư, thời tiết Hàng Châu ấm lên, mùa xuân phương nam ấm áp tươi sáng, gió nhẹ hây hây thổi từ cửa sổ xe đang mở vào, khiến tâm tình hắn cũng tốt hẳn lên, giống như báo trước “điềm lành” vậy. Hắn cao hứng bừng bừng, trên bàn ăn hô hào với mọi người, “Tương lai Gia Thế nhất định xán lạn.”

Quan Dung Phi ngồi gần cửa sổ, sắc mặt đờ đẫn, vành mắt đen như gấu trúc, hỏi ra mới biết vị này đêm qua thức trắng cả đêm, muốn thêm kỹ năng tấn công mới cho Khước Tà, vừa được người lôi từ trong phòng nghiên cứu ra đưa đến đây. Anh ta mờ mịt nhìn Tần Ngư từ trên trời rơi xuống khách khí đưa tay qua thân thiện chào hỏi, nói nghe danh đã lâu, cảm khái Quan đại thần quả nhiên cuồng công việc.

Quan Dung Phi thức trắng một đêm vò đầu bứt tóc, tóc tai rối như ổ gà, kinh ngạc một lúc, mắt kính dày phản chiếu ánh nắng từ cửa sổ khiến trên mặt đối phương xuất hiện một vệt sáng dao động, mắt Tần Ngư bị chói không mở ra được, không khí khá là xấu hổ. Quan đại thần lại không ý thức được, đặt đũa xuống nắm tay qua quýt, ngượng ngùng cười nói, chào cậu chào cậu. Ngô Tuyết Phong cũng cười, thanh âm của anh trầm thấp, cười lên rất dễ nghe.

Sau mùa giải thứ ba, Ngô Tuyết Phong giải nghệ, nói là muốn xuất ngoại tiếp tục học hành. Một là bản thân cũng đã đến tuổi giải nghệ rồi, hai là cần lo cho cuộc sống tương lai sau này. Ngay cả Đào Hiên cũng cảm thấy với trình độ của anh, ở chỗ này là lãng phí nhân tài.

Ngô Tuyết Phong là một người nghiêm túc đáng tin, chuyện cố chấp bỏ lại việc học đi chơi thể thao điện tử ba năm là chuyện nổi loạn khác thường nhất mà anh từng làm. Ba năm ở Gia Thế, khuyên người cãi nhau là anh, đánh thắng khích lệ là anh, thua trận an ủi là anh, giao lưu với công hội cũng đều là anh. Không giống Diệp Tu có thói xấu độc miệng, nói một câu có thể làm người ta tức chết, khi trước đúng là từng bị đánh, may là xã hội có luật pháp, đối phương không có gan ra tay mạnh, cuối cùng cũng bỏ được lệnh cấm thi đấu.

Đào Hiên cảm thấy lão Ngô rất tốt, đầu óc tốt, tính cách tốt, nhưng ngàn tốt vạn tốt này cũng không so được với ưu thế của Tô Mộc Tranh, nhất là khi ấy Diệp Tu giả vờ thần bí, Tam Liên Quan rực rỡ đỏ chói lại không khai thác được gì. Năm đó em gái nhỏ Mộc Tranh đã trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, ngoại hình vô cùng xuất chúng. Ở trường học cô từng tham gia diễn kịch, ca hát, khiêu vũ trên sân khấu, tham gia tổ văn nghệ… Giáo viên âm nhạc thấy cô có điều kiện tốt, đề nghị cô đi thi học viện điện ảnh, còn hỏi cô có đủ tiền đi học bồi dưỡng nghệ thuật không, nếu không cô giáo có thể giúp đỡ, chỉ là không phải như vậy.

Năm lớp mười hai, dù ai có khuyên thế nào Tô Mộc Tranh cũng không nghe, khăng khăng không thi đại học. Có người săn tìm ngôi sao đến nói chuyện, tốn công uốn lưỡi cả buổi, cô dứt khoát trả lời: “Em muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang”, lời nói tràn đầy kiêu ngạo. Lúc đó người kia hoàn toàn không biết Vinh Quang là cái quỷ gì, sau đó biết là trò chơi điện tử, càng thêm xem thường.

Sinh hoạt của Tô Mộc Tranh không sung túc dư dả gì, người tinh đời liếc mắt là có thể nhìn ra. Lấy cái gì thuyết phục? Theo suy nghĩ thông thường nhất, chính là tiền và hứa hẹn tương lai tốt đẹp. Năm ấy em Tô dù đã gia nhập trại huấn luyện nhưng chưa ký hợp đồng chính thức, theo lý thuyết vẫn là người tự do. Đào Hiên sợ cô không kháng cự nổi dụ dỗ, tự mình khuyên bảo cô, nói ngành giải trí vừa phức tạp vừa nguy hiểm, chúng ta không có bối cảnh gì, đừng nhìn nữ minh tinh vẻ ngoài hào nhoáng lộng lẫy, dăm ba bữa lại bị bịa đặt chuyện xấu, ngày ngày bị cư dân mạng mắng chửi thậm tệ… Còn có quy tắc ngầm, Đào Hiên không thể nói ra miệng. Nếu nói ra, hắn cảm thấy như tội ác. Trước mặt cô gái nhỏ mình nhìn lớn lên qua năm tháng, dung mạo cực kỳ giống người bạn cũ đã qua đời, khi cười lên như thiên sứ vậy, ai nhẫn tâm nói với cô những chuyện này cơ chứ?

Tô Mộc Tranh rất kiên định từ chối lời mời. Người săn tìm ngôi sao trước khi đi không cam lòng, buông một câu: “Em muốn cả đời sống ở cái chỗ này sao?”

Nơi gặp mặt là quán net Gia Thế cũ, tối tăm thiếu sáng, đầy mùi mồ hôi của thanh niên trẻ tuổi. Đào Hiên suýt nữa đánh nhau với anh ta.

“Chơi game cũng có thể kiếm tiền mà.”

“Cái này làm sao có thể so được?”

“Không thể so được.” Tô Mộc Tranh nghiêm túc nói, “Bởi vì em thích.”

Biểu cảm của đối phương lúc đó như gặp thiểu năng, nhưng Đào Hiên cảm thấy Tô Mộc Tranh nói rất đúng.

Trà đang dùng thuộc loại trà ngon cực phẩm. Có người từ xa mang về Kim Tuấn Mi Trà*, vỗ ngực nói đây là Hồng Trà chính tông đẳng cấp. Trên bàn có bộ khay trà khắc từ rễ cây, Đào Hiên ngồi ở vị trí ông chủ, cũng phải có phong thái của ông chủ. Trước kia hắn không bị cuốn theo những thú chơi ra vẻ phong nhã này, cảm thấy chỉ là sở thích của người già. Sau khi qua ba mươi tuổi, cũng nghe theo tiếng gọi nội tâm. Một lần hắn gặp lãnh đạo có tuổi trên bàn ăn, nói người Trung Quốc thích uống trà là có sẵn trong gien, lúc trẻ tôi không tin, sau khi đến tuổi quả thực là vậy. Phùng Hiến Quân nghe thế vui vẻ đồng ý.

* Kim Tuấn Mi Trà: thuộc nhánh nhỏ của Hồng Trà Chính Sơn, nguyên sinh tại Vũ Di Sơn tỉnh Phúc Kiến, giá thành đắt đỏ vì hoàn toàn làm thủ công, chọn lọc những lá trà tươi non nhất trên đỉnh Vũ Di hoang sơ, trải qua quá trình chế biến phức tạp, được coi là trân phẩm hiếm có.

Sắc trời đã rất muộn, Tô Mộc Tranh vừa quay quảng cáo về, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm, chưa tháo trang sức trên đầu, mới dùng khăn tẩy trang lau qua, trên thân phảng phất mùi hương thơm ngát khác hẳn ngày thường. Nghiêm túc mà nói thì em Tô đã trưởng thành, không còn là cô bé nữa, nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ quyến rũ nữ tính, nhưng trong ấn tượng của Đào Hiên, trước nay cô vẫn là một cái đuôi nhỏ đi sau lưng hai anh trai lớn.

Đào Hiên pha cho cô một ấm trà, trò chuyện hỏi han. Hắn biết cô chắc chắn sẽ không làm hắn thất vọng. Tô Mộc Tranh quan sát thủ pháp của Đào Hiên, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Đào Hiên hỏi cô: “Hôm nay quay quảng cáo thế nào rồi?”

Tô Mộc Tranh cười hì hì: “Tốt lắm, lại không nhìn ra anh pha trà rất dễ uống.”

Bình thường Tô Mộc Tranh uống nhiều nước trái cây, cùng lắm là uống thêm trà nhài. Cô đang huấn luyện, lịch thi đấu và quay quảng cáo đan xen với nhau, danh tiếng đến sớm cũng kèm theo bận rộn tối mắt, thành tích tạm thời còn chưa đánh ra được. Không quay không được, cuộc sống phong nhã cũng không phải là không phụ thuộc ai.

“Trà dễ uống chính là giá trị của nó”, Đào Hiên cho cô bậc thang bước xuống, “Nhất định phải làm ra khác biệt, sẽ là lấy gùi bỏ ngọc*.”

“Rất có đạo lý nha.” Tô Mộc Tranh cười.

* Lấy gùi bỏ ngọc: người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng.

Khi cô vừa ra mắt đã nhanh chóng nổi tiếng. Trên diễn đàn bùng nổ đến nghiêng trời lệch đất, suy nghĩ của quần chúng nhân dân đều giống nhau, bên người Đấu Thần có thêm một mỹ nữ bậc thầy pháo súng hết sức ăn ý, sau đó suy nghĩ sâu xa có phải họ có quan hệ gì không. Tô Mộc Tranh xinh đẹp như thế, fans bạn gái của Đấu Thần không thể không dùng kiểu câu nhượng bộ đi trêu chọc cô. Trai tài gái sắc, anh hùng mỹ nhân, xứng đôi làm sao, nhất thời scandal nổi lên bốn phía, Đào Hiên cũng bình tĩnh không giải thích ngay, đây là chủ đề bàn tán đang hot, là vốn liếng của Gia Thế. Lam Vũ có thể có một màn này sao? Không thể, Đào Hiên vui vẻ nghĩ, trừ khi chính phó đội trưởng nhà họ công khai come-out chơi gay.

Lời khó nghe đương nhiên là có. Từ trước đến nay trong lĩnh vực này đều là nam giới làm chủ, nữ giới tồn tại trong nghề có phần lúng túng, không tránh được bị châm chọc khuyết điểm do giới tính, nếu xinh đẹp càng là nguyên tội. Trong chuyện này suy nghĩ của người Trung Quốc là thâm căn cố đế không thể thay đổi, Đào Hiên chỉ mong Tô Mộc Tranh không nghe được, nếu nghe được cũng phải kiên cường một chút.

Những lời mời hợp tác thương mại ùn ùn kéo đến, Đào Hiên ban đầu vui vẻ, sau đó là day dứt bất an. Hắn thuê vệ sĩ đi theo Tô Mộc Tranh, chuyện này là chi tiêu ngoài định mức, đổi thành người khác thì không có đãi ngộ ấy đâu. Nhưng hắn biết nếu cô xảy ra rủi ro gì, Diệp Tu sẽ liều mạng với hắn. Ngay từ đầu Đào Hiên có chút tâm lý thị dân, nhìn thế nào cũng thấy một đôi nam nữ độc thân ở cạnh nhau có màu hồng phấn. Một cô gái như hoa như ngọc, lại không có quan hệ máu mủ gì, nếu thực sự lâu ngày sinh tình cũng khó tránh. Trên mạng cũng đầy lời ác ý châm chọc, nói làm gì có tình cảm khác phái đơn thuần, loại hoàn cảnh này còn không lên giường, không phải thân sinh chính là bất lực.

Sau này hắn mới biết, Diệp Tu thật sự nuôi Mộc Tranh như em gái ruột.

Diệp Tu nói mình có kinh nghiệm làm anh phong phú, Đào Hiên lúc đầu cảm thấy thằng này lại chém gió rồi. Nhưng Diệp Tu chăm sóc người khác cũng coi như cẩn thận, nhớ kỹ Tô Mộc Tranh thích ăn gì uống gì, size quần áo thay đổi tăng giảm, làm người giám hộ rất ra dáng. Đào Hiên có lần phát hiện Diệp Tu trước khi đến trại huấn luyện kiểm tra, lặng lẽ pha cho Tô Mộc Tranh đang ra ngoài quay quảng cáo sắp về một ly nước đường đỏ nóng, quả thực lau mắt mà nhìn. Về sau hắn mới biết Diệp Tu có một em trai ruột tên là Diệp Thu – chính là cái tên hắn vốn cho là thuộc về Diệp Tu mười năm trước. Hai anh em này là song sinh cùng trứng, ngoại hình giống hệt nhau, nhưng em trai Diệp Thu khí chất ngay thẳng, ăn mặc lịch sự, hành vi cử chỉ đều lễ phép đúng mực hơn.

Hắn cảm thấy chuyện này thật cmn éo có tí nghĩa khí nào*, là đồng bạn hợp tác nhiều năm, là anh em cách mạng hữu nghị, từng cùng ăn mì tôm, cùng trải đệm dưới đất ngủ, kết quả đến tên gọi cũng không phải tên thật, mình căn bản hoàn toàn không biết gì cả. Nhân sinh của hắn thì khi gặp Diệp Tu thì bắt đầu đổi hướng lên đến đỉnh cao, sau đó một đường trượt xuống vực thẳm.

* Từ gốc “thao đản”: phương ngôn phương Bắc, là từ có ý phàn nàn, ý là không tốt, không lý tưởng, không hài lòng, không may mắn, xúi quẩy, cũng có thể chỉ một người phẩm hạnh không đoan chính, làm việc không giữ chữ tín, không coi nghĩa khí ra gì, ở phương Nam có nghĩa là “gây sự, quấy rối”.

Trong giờ nghỉ trưa sau trận đấu mùa giải đầu tiên, Đào Hiên quản lý trang Weibo chính thức của Gia Thế, tiện thể nhìn qua tin tức xã hội đang hot, là một vụ bắt nạt bạn học trong trường tiểu học tư nổi tiếng ở Bắc Kinh. Đào Hiên đọc xong, nói mấy người nơi đó đúng là “thao đản”, tùy tiện chọn bừa một người đều có thể là hoàng thân quốc thích, phụ huynh nào trong trường cũng là nhà giàu sang quý, dù có làm chuyện gì cũng không thể động vào.

Diệp Tu bảo đừng nói quá lên như vậy, đa số đều là người bình thường thôi.

Đào Hiên nói làm sao cậu biết, hồi trước không phải đã xảy ra chuyện sao, bạn học kiện cáo lâu như vậy cũng không có kết quả. Hắn cảm thán nói đời này mình không muốn quen biết mấy đứa phú nhị đại tí nào, người nào cũng đều ngang ngược một tay che trời, chết cũng không biết chết như thế nào. Diệp Tu đang ngồi bên cạnh ăn mì tôm, nghe vậy cười nói, con nhà có bối cảnh thực sự sẽ không như vậy, từ nhỏ đã nghe chuyện các bậc tổ tông cha chú gây dựng công lao sự nghiệp vất vả, lớn lên dưới sự dạy bảo nghiêm khắc, phải giữ gìn thanh danh gia tộc, không gây chuyện là bản phận, bình thường đều rất nghe lời.

Đào Hiên bị phản bác rất bất mãn cãi lại, cậu thì biết đấy, cậu biết cái gì a.

Ngày Gia Thế bị Hưng Hân đánh bại, loại khỏi giới chuyên nghiệp, Đào Hiên một mình hồn bay phách lạc đi ra khỏi sân vận động. Hắn làm ông chủ câu lạc bộ nhiều năm, thủ đoạn gì cũng đã từng dùng, giờ phút này lại trơ mắt nhìn chiến đội hoàng kim do mình vất vả gây dựng nên rơi vào tuyệt cảnh này.

Hắn tìm tới quán ăn cũ ngày đó trong ngõ nhỏ đơn sơ, nhìn vầng trăng trên trời bị mây đen che khuất. Mấy giờ trước hắn còn sôi sục ý chí chiến đấu, hả lòng hả dạ, thù hận trong lòng như dòng nước tùy ý lan tràn, nghĩ đã tìm đúng tử huyệt Diệp Tu, một trận này đẩy cậu ta xuống địa ngục, hoàn toàn là khoái cảm trả thù. Chai bia vừa mở nắp, một tiếng “cạch” lanh lảnh vang lên, kế hoạch trả thù hoàn toàn vỡ nát, ánh mắt hắn trống rỗng, như bị trầm cảm sau sinh, lại nghĩ tới ký ức đã đánh mất mấy năm qua, những gì còn nhớ được trong đầu đều là chuyện cũ năm xưa.

Giờ phút này hắn không biết nên hận Diệp Tu, hận bản thân mình, hay hận mặt trăng tự cổ chí kim luôn quá lạnh và quá sáng.

Nhưng vầng trăng này đã sớm không phải vầng trăng năm đó, tựa như “Không ai có thể tắm hai lần trên một dòng sông”. Nhìn ánh trăng chiếu xuống, hắn nhớ tới một chiều hoàng hôn kia, ánh tà dương chiếu xuống bó hoa trên mộ Tô Mộc Thu, dường như thoáng rơi nước mắt. Làm lại từ đầu dễ như vậy sao? Hắn không thể hiểu nổi Tô Mộc Thu, cũng như đến tận giờ phút này hắn cũng chưa từng thực sự hiểu được Diệp Tu.

Nói cho cùng, bọn họ là hai loại người khác nhau, đi đến bước đường này là một câu chuyện đâu đã vào đấy. Đoạn ký ức nhiều năm trước trong quán net Gia Thế như thước phim quay chậm trước mắt hắn, đĩa băng cũ vang lên kèn kẹt: Đào Hiên trẻ tuổi hỏi hai cậu thiếu niên có muốn lập một chiến đội không, hai người đồng thanh nói “Được”, sau này lại có thêm Ngô Tuyết Phong, Quan Dung Phi, Tô Mộc Tranh…

Các người đều là trẻ sơ sinh, chỉ có tôi mới là đồ vô sỉ. Các người năm đó vì sao lại đều nguyện ý tin tưởng tôi đây? Hắn sa sút tinh thần chán chường nghĩ ngợi.

Tiệm thuê băng đĩa bên cạnh đang bật bộ phim nào đó, truyền ra giọng nữ đang hát ca khúc chủ đề, cái gì mà “bạn bè vạn tuế, anh em của ta, hữu nghị vạn tuế, nâng chén nâng ly, đồng thanh ca hát, địa cửu thiên trường, tình bạn dài lâu….”




---

Lời beta:

Có lẽ Diệp Tu từ đầu chí cuối vẫn coi lão Đào là đồng đội, mà lão Đào cũng đã thay đổi theo từng ấy năm. Hồi đó đọc Hai ngả đường, trách Đào mà cũng xót cho Đào. Một mối hợp tác đẹp đến mức không chỉ gói trong hai từ "hợp tác", cuối cùng cũng quay về những giá trị lợi ích vật chất của "hợp tác". Thời gian làm con người thay đổi, phải, ai rồi cũng đổi thay. Mà đến giờ, đọc Đâu đã vào đấy, nhận ra, à thì, đúng là đâu đã vào đấy thật.

Ai rồi cũng khác. Nền móng Vương Triều xây bằng máu, tiền không phải máu? Nhưng máu cũng là từ tài năng mà ra, ba thứ ấy, cái gì cũng không thể thiếu. Có lẽ, nếu ban đầu Diệp nói ra khúc mắc của mình, có lẽ Đào cũng sẽ hiểu, nhưng ấy mà, đời làm gì có chữ "nếu", mà cũng chưa chắc nói ra thì thái độ nhất thời và sau này có giống nhau hay lại thay đổi, bởi con người là sinh vật nhất quán nhất nhưng cũng mâu thuẫn nhất trên đời.

Tài khoản là thứ bền theo tháng năm, nhưng tuyển thủ thì nhanh chóng như nước chảy mây trôi. Thời gian là một ông thầy vĩ đại, nhưng ông thầy ấy lại giết tất cả những học trò của mình. Có lẽ có một câu hợp với Diệp và những tuyển thủ lắm, thậm chí hợp với cả Đào Hiên hay những ông chủ chiến đội khác, dù họ nổi danh hay vô danh, dù họ tốt tính hay xấu tính, dù nhân chi sơ tính bổn của họ có thế nào – "We were born to make history!" – Chúng ta sinh ra để làm nên lịch sử!

Câu này chính là câu nói biểu tượng của loạt phim Yuri on Ice! làm về đề tài trượt băng nghệ thuật, song nó lại hợp vô cùng với tất cả những ngành nghề khác, nhưng đam mê khác không riêng gì trượt băng và dĩ nhiên, hợp với thể thao điện tử đến không ngờ. Còn nhớ ngày bé đọc "Mọi vật đều để đúng chỗ" của Christian Andersen, bây giờ ngẫm lại, ừ, đúng là mọi thứ đều có chỗ của nó thật, lòng tin cũng có chỗ của nó, nên Đào Hiên hỏi vậy, nhưng đâu-đã-vào-đấy đã là một điều hiển nhiên, chỉ là cuộc đời đặt về đúng chỗ mà thôi.

Như Diệp Tu nuôi Tô Mộc Tranh như em gái ruột.

Như Ngô Tuyết Phong nổi loạn trong cuộc đời xán lạn một lần.

Như Tô Mộc Thu nằm dưới nấm mộ kia.

Như Đào Hiên thành tại Diệp Tu, mà bại cũng tại Diệp Tu.

Như năm đó họ chung tay tạo nên Gia Thế.

Ừ, mọi thứ đều để đúng chỗ của nó.

Đâu đã vào đấy cả mà!






...
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook