- Bình luận
- 323
- Số lượt thích
- 2,198
- Team
- Gia Thế
- Fan não tàn của
- Tán Tu Tán
“Nhưng anh giải nghệ rồi nè. Ngay sau khi nhảy luôn.” Diệp Tu nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một lúc. Kể cả thế thì tông giọng bẩm sinh của anh vẫn cứ có gì đó bỡn cợt như dĩ vãng. “Mới đây lão Hàn bô lô ba la rằng cành bông bên ấy mới đáp được 4A đấy, nhưng cậu ta đang chống nạng rồi. Tức là mùa này chẳng Final cũng chẳng Worlds gì sất.”
“Cành bông?” Tôi tự động lược đi cụm câu “lão Hàn bô lô ba la” sang tập tin rác. Dù sao thì tôi cũng không tưởng tượng ra được một Hàn Văn Thanh lắm mồm.
“Ờ, là Trương Giai Lạc. Lạc Lạc đó.” Anh nhún vai.
Tin tức ấy còn có tác dụng hơn cả liệu pháp kích điện. Đôi bàn tay tôi thoáng run lên, thậm chí tôi còn cảm nhận được máu mình đang chảy rần rật và sôi sùng sục trong huyết quản. Diệp Tu nhìn tôi. Tôi nhìn anh rồi thấy bóng mình phản chiếu qua tấm kính ốp trên cửa. Mọi thứ viết rõ trên mặt, anh cũng chẳng phải tốn tí tế bào não nào để hiểu cho trọn.
Thực ra cũng vui mà, phải không?
“Karen à, em mới 20, còn cành bông thì 26. Đợi thêm sáu năm nữa rồi em muốn què giò cũng chưa muộn, anh cũng sẽ không cản đâu.” Anh nghiêm túc nói với tôi. “Chớ có điên.”
“Anh cũng điên.” Tôi buột miệng mà không kịp suy nghĩ. Nhưng Diệp Tu cứ giữ mãi nụ cười bỡn cợt với đời trên khóe môi.
“Ai muốn nhảy cú đó mà chẳng điên. Có khác là anh biết điên đúng lúc cần điên, còn lúc nào không cần thì thôi.” Anh rời khỏi chỗ dựa, cẩn thận khép cửa. Tôi nghe rõ từng lời anh nói trước khi cửa đóng hoàn toàn. “Thôi, mệt rồi, nghỉ ngơi thôi.”
Karen, đừng vội, em còn trẻ, còn thời gian, còn rất nhiều cơ hội mà.
Lạc Lạc, quả nhiên bông hoa đó vẫn đẹp một cách rực rỡ và điên cuồng như thế.
Quân vương, người mệt rồi, nghỉ ngơi đi!