Hoàn [HPBD TÔ MỘC TRANH 2020] [Hoàng Tranh] Thiên Thời Ca

KaoriShun

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
395
Fan não tàn của
Tán Tu, Dụ Hoàng
#1
Edit & Beta: @KaoriShun @cây cỏ
Sản phẩm được phục vụ cho project: [PROJECT] [CMSN TÔ MỘC TRANH 2020] Kỳ Mộc Vu Hoả


Thiên Thời Ca


Tựa như ngày hè tiếng ve ngân vang, làm phiền tâm trí mọi người.


"Hoàng thiếu anh đi đâu vậy!" Lư Hãn Văn nhìn Hoàng Thiếu Thiên mang balo lớn chuẩn bị trốn, không kiềm được lòng hiếu kỳ liền hỏi.


"Cậu cứ xem như cái gì cũng không nhìn thấy! Nhớ kĩ cái gì cũng không biết, anh chỉ ra ngoài đi dạo mà thôi!" Hoàng Thiếu Thiên nói một đằng trả lời một nẻo.


Hắn kéo khóa áo khoác, nói nhanh đến xoắn lưỡi, giọng nói vẫn điềm tĩnh, để lại câu nói xong chạy nhanh như cơn gió liền không thấy bóng người.


Không lâu sau, trên đầu đường Hàng Châu xuất hiện một thanh niên kì lạ, đeo kính râm lớn, ăn mặc kín mít, nhưng hiện tại trời đã chuyển sang thu, mặc nhiều một chút cũng không đến mức bị người khác xem như bệnh tâm thần.


"Tô Mộc Tranh em ở đâu anh đã đến Hàng Châu em nhanh mau ra đây! Nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh!" Hoàng Thiếu Thiên trốn ở góc nhỏ cửa tiệm net Hưng Hân gọi điện thoại, dáng vẻ lén lén lút lút, lời nói vội vội vàng vàng, tốc độ nói nhanh đến mức như súng bắn liên thanh, cả người đều gấp đến độ giậm chân.


Lúc nãy hắn có đến tiệm net Hưng Hân tìm Tô Mộc Tranh, không ngờ lại thông báo người nọ không có ở đây, để lại hắn nhìn phòng huấn luyện trống rỗng trầm mặc không nói gì.


Nhận được điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên, Tô Mộc Tranh cũng không có bao nhiêu cuống quít, chậm rãi cắn hạt dưa, lấy ít hạt dưa để trong bàn tay, sau đó động tác nhẹ nhàng đứng lên.


Diệp Tu ở bên cạnh đang đánh Vinh Quang phát hiện động tác của cô, không ngẩng đầu lên hỏi: "Đi đâu?"


"Đi đón tên lắm lời." Tô Mộc Tranh nói như vậy.


Trong lòng Diệp Tu cũng hiểu, không nói thêm gì.


Khi người kia xuất hiện trong tầm mắt, người nọ đến muộn mà vẫn thong dong không có chút nào lo lắng, Hoàng Thiếu Thiên trốn ở trong góc tường tiệm net Hưng Hân đã lâu, hắn cảm thấy mình chờ lâu gần như trên đầu sắp mọc ra nấm.


Người nọ tới bước đi không nhanh không chậm cuối cùng cũng đến trước mặt Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng Thiếu Thiên không nhịn được hỏi: "Không phải nói phòng huấn luyện ở lầu hai tiệm net à, sao lại không có, rốt cuộc nơi này là nơi huấn luyện hay tại đây đã từng là chỗ huấn luyện mà bây giờ không có huấn luyện ở đây hoặc đang ở nơi này huấn luyện nhưng lại đến nơi khác huấn luyện… ”


Một bên tai Tô Mộc Tranh bị hắn rót nguyên một tràng liên thành vào não nhất thời cảm thấy hỗn loạn, vì muốn cho lỗ tai cùng với cái đầu yên tĩnh một chút, vội vàng ngắt lời hắn nói, mặt bất đắc dĩ: "Dừng, dừng lại một chút! Em nghe anh nói sắp ngất luôn này!"


Hoàng Thiếu Thiên liền im bặt, nhún nhún vai lại rất nghe lời, đưa tay kéo cánh tay Tô Mộc Tranh thuận thế đem đầu vùi vào vai cô.


Hơi thở ấm áp phà trên vai cô làm những sợi tóc bay tán loạn, Hoàng Thiếu Thiên giọng nói vừa trầm vừa ấm áp, không có lời ngọt ngào chỉ có giọng nỉ non khẽ thầm như bướm con.


"Anh rất nhớ em."


Hoàng Thiếu Thiên nhẹ nắm tay Tô Mộc Tranh ở trong lòng tay mình, không chút do dự đi về phía trước, đi được nửa đường Hoàng Thiếu Thiên ho khan một cái: "Anh đói rồi! Ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này tìm em đến Văn Châu cũng không biết đâu, tiếp theo không đi ăn cơm quả thật có lỗi với cái bụng của anh, hiện tại ít người, nếu như bị phát hiện liền cơm cũng không ăn hết, đi mau đi mau!"


Trong tai Tô Mộc Tranh đều là hắn thao thao bất tuyệt lời rác rưởi, trong mắt cô nét mặt hắn đắc ý khóe miệng nhếch lên, cô nhìn hắn rồi bật cười, cái gì cũng không nói chỉ thoáng cong lông mày.


Ánh sáng lấp lánh ở phía trước, thân hình Hoàng Thiếu Thiên chiếu xuống mặt đất cái bóng màu đen ở phía sau , Tô Mộc Tranh nhìn bóng lưng hắn nở nụ cười, không do dự mở bước chân lớn đuổi theo bước chân của hắn.


Bên trong nhà hàng, Hoàng Thiếu Thiên vung tay lên liền muốn một cái phòng vip, tuy nói hai người đặt một cái phòng vip thật sự lãng phí, nhưng chơi Vinh Quang người đâu đâu cũng có, hình dáng hai người bọn họ đã sớm in sâu vào lòng người, nhiều người ở nhà hàng không đi phòng vip không được, nếu dẫn tới người khác chú ý khó mà ngăn chặn lời họ nói được.


Trong phòng, không gian bí mật bên trong trên bàn tràn đầy mùi thức ăn.


Hoàng Thiếu Thiên dùng đũa gắp thức ăn vào miệng, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Tô Mộc Tranh cầm điện thoại không biết đang bận cái gì, cũng không để ý đến mình, Hoàng Thiếu Thiên có chút buồn chán, cả người nhích vào chỗ Tô Mộc Tranh, đem cằm để trên vai Tô Mộc Tranh, hà hơi vào lỗ tai cô.


"Thiếu Thiên đừng nghịch." Giọng nói Tô Mộc Tranh lười biếng hoàn toàn không hứng thú, tiện đưa tay che miệng hắn, tiếp tục chuyên tâm lướt Weibo.


"A. . ." Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên không hài lòng, lập tức liền đáp trả một tay nhanh nhẹn cầm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của cô che miệng mình, để lòng bàn tay của cô trước môi của hắn, một cái tay khác ôm cổ của cô, đồng thời cái miệng chí chóe của hắn trách móc: "Tô Mộc Tranh em không được như vậy! Rốt cuộc anh là bạn trai của em hay điện thoại là bạn trai em! Không phục không phục không phục không phục!"


Ai ngờ Tô Mộc Tranh phớt lờ hắn, đoán chừng là cảm thấy lời nói của Hoàng Thiếu Thiên không hề có lực uy hiếp, lại tiếp tục cúi đầu lướt Weibo.


Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy rất thất bại, bĩu môi, nhíu mày.


"Được rồi, đừng có tính tình trẻ con, anh cho rằng anh là Lư Hãn Văn à?" Tô Mộc Tranh bỏ điện thoại xuống, nở nụ cười.


Đêm đó sân nhà Hưng Hân với Lôi Đình.


Tô Mộc Tranh cùng Mộc Vũ Tranh Phong đạt được một điểm phần đấu đơn, xen lẫn trong khán giả tại nhà thi đấu, Hoàng Thiếu Thiên cả người trang bị đầy đủ không thể chờ đợi được nữa lấy điện thoại ra lướt bình luận trong group chat tuyển thủ chuyên nghiệp.


Dạ Vũ Thanh Phiền 20:10:02


A a a a a a em gái Tô đánh thật không tệ. Khán giả vỗ tay to đến nỗi khiến lỗ tai tui sắp điếc!


Phong Thành Yên Vũ 20:10:22


Cậu ở nhà thi đấu à?


Vô Lãng 20:10:25


Anh đi Hàng Châu?


Dạ Vũ Thanh Phiền 20:10:30


Đúng vậy nhìn nhà thi đấu! Đánh thật hay a a a a a a không hổ là em gái Tô!


Nhất Thương Xuyên Vân 20:10:35


A


Phong Thành Yên Vũ 20:10:40


Không đúng!


Vô Lãng 20:10:46


Không đúng!


Bách Hoa Liễu Loạn 20:10:50


Không đúng hiện tại không phải đang thi đấu à? Thế nào chạy đi Hàng Châu


. . .


Sách Khắc Tát Nhĩ 20:11:01


Thì ra, cậu chạy đi Hàng Châu


Phong Thành Yên Vũ 20:11:06


Thì ra ngay cả Dụ Văn Châu cũng không biết Hoàng Thiếu Thiên chạy đi!


Dạ Vũ Thanh Phiền 20:11:13


Thôi bye bye không nói nữa tui muốn tập trung xem so tài, tôi phải ứng phó cẩn thận mỗi một cuộc tranh tài, đó là đáng giá tôn trọng! Có chuyện gì thì nói sau nha! A! Tên Diệp Tu không biết xấu hổ lên sân đấu kìa mọi người mau nhìn!


Hoàng Thiếu Thiên gõ chữ chi chít trong khung chat, sau đó lập tức off QQ đi trốn. Nhưng thật ra giờ phút này hắn đang vui sướng cực điểm.


Thời gian nghỉ ngơi sau thi đấu, Tô Mộc Tranh đi tìm Hoàng Thiếu Thiên, việc này khiến hắn vui vẻ vừa mở miệng liền như nước sông không ngừng ào ạt tràn ngập lời nói đầy vui vẻ. Tô Mộc Tranh vừa nghe liền cảm thấy bên trong màng nhĩ bị hắn làm cho đau, vội vàng ngắt lời hắn lên tiếng.


Tán ngẫu một chút sau đó, Tô Mộc Tranh liền ôm máy vi tính ở một bên mở phim truyền hình, mà Hoàng Thiếu Thiên liền ngồi trước bàn máy vi tính kịch liệt gõ bàn phím, trên màn hình hiện cảnh chiến đấu. Dạ Vũ Thanh Phiền cầm Băng Vũ không ngừng di chuyển công kích tránh né di chuyển công kích tránh né. . .


Bởi vì đây là kỳ nghỉ hè, cho nên tuyển thủ các cũng rảnh rỗi, bất ngờ hơn nữa Diệp Tu lần đầu tiên đáp ứng pk với Hoàng Thiếu Thiên, vì trận đấu này nên rất nhiều ID nổi tiếng đặc biệt lại sáng lên, chỉ có một từ để nói, —— 'Người xem đông như kiến' .


Tô Mộc Tranh đang cầm điện thoại mở phim truyền hình nằm ổ trong chăn, đang cuốn vào tình tiết phim không thể tự thoát ra được, những lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên lại đến không đúng lúc chút nào, không phù hợp với hoàn cảnh, không ngừng truyền tới lỗ tai cô. Vốn đang xem phim thì bị hắn làm cho mất hứng, tức quá liền lớn tiếng vào tai Hoàng Thiếu Thiên một tiếng: "Hoàng Thiếu Thiên anh yên lặng một chút được không! Léo nha léo nhéo làm em không xem phim truyền hình được!”


Sau đó mọi chuyện phát triển diễn ra theo lẽ thường, các tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi trước máy tính đang vây xem đều nghe mơ hồ tiếng của con gái từ đầu bên Hoàng Thiếu Thiên truyền đến, nhất thời mọi người đều sửng sốt, sau đó chưa đến một giây, lập tức tinh thần hóng hớt của mọi người hăng hái lên hẳn.


Do sân đấu bị Diệp Tu cấm lên tiếng ở kênh khán giả, cho nên tuyển thủ chuyên nghiệp trong group lập tức điên cuồng bình luận, các chữ dày đặc hiện lên trên khung chat như nước chảy ào ạt, tạo thành thác nước lớn 'Chảy ——' xuống.


"Khoan đã vừa nãy hình như là giọng em gái Tô!"


"Woa woa woa, tin tức lớn!"


"Hoàng Thiếu Thiên cái tên lắm lời này trả nữ thần cho bọn tui!"


"Ha ha, nhân cách."


. . .


Mộc Vũ Tranh Phong 10:22:18


Bị phát hiện rồi.


Hoàng Thiếu Thiên ngồi xiên xiên vẹo vẹo trên ghế sô pha, cánh tay vòng qua cổ Tô Mộc Tranh. Dáng vẻ xem như ôm cô từ đằng sau, mắt nhìn chăm chú chữ chi chít trên màn hình, khuôn mặt có chút đắc ý. Khoé môi nhếch lên kiêu ngạo, không hề che giấu chút nào.


Hiện tại bị phát hiện thì cũng không có gì để che giấu nữa.


Trên thế giới có loại người luôn tha thiết tìm đường chết, một ngày không tìm đường chết toàn thân đều khó chịu.


Dạ Vũ Thanh Phiền 10:30:27


Đám cẩu đôc thân các cậu run sợ đi, trong ngực có Mộc Tranh là có thiên hạ. Các đám cẩu độc thân ghen tỵ chứ! Không phục thì đến pk a! pk tui thắng Mộc Tranh là của tui, pk tui thua Mộc Tranh còn là của tui ha ha ha ha ha ha ha ha ha các cậu không phục à!


"Thật thiếu đòn." Tô Mộc Tranh nhìn một đoạn chữ đậm, trong câu không hề che giấu chút nào 'Ngươi đến đánh tui đi', nhịn không được cười mắng một câu, chỉ có điều ý cười trong mắt cũng không dấu được.


End.
 

Bình luận bằng Facebook