Hoàn [Hoa Vũ 2020][Song Hoa] Hiện trường say rượu

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1
Chúc mừng sinh nhật Lạc Lạc 2020!!!
Đây là một sản phẩm thuộc project Tầm Tôn Chư Hoa Vũ - Mừng SN Trương Giai Lạc 24/02/2020


[Song Hoa]
Hiện trường say rượu

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ​

Tác giả: 一本假正经的阿茶
Thể loại: hài, HE
Edit: Katakara
Beta: @Gingitsune
Tình trạng: Hoàn
CP khác: Hàn Trương, Dụ Hoàng, Chu Giang



"Tui lại không đoạt được cúp quán quân đấy thì sao? Lần này không được thì lần sau được, lần sau không được thì lần tới được!"

Trương Giai Lạc ôm vai Hoàng Thiếu Thiên, nói lớn tiếng, lặp đi lặp lại câu nói nghe có vẻ cùi không sợ lở này. Dụ Văn Châu ở bên cạnh nhìn hai tên say khướt kề vai sát cánh, lắc đầu bất đắc dĩ.

"Nhưng Tôn Triết Bình thì khác nha, lần này tui mất anh ta, tui thiệt sự mất anh ta! Lần sau không có được! Lần sau nữa cũng không có được! Sau này, nửa đời sau cũng không có được!..." Trương Giai Lạc nói nói một hồi chợt khóc nấc lên, hình tượng triệt để sụp đổ, khóc lóc chẳng thấy đẹp gì cả, chỉ thấy tê tâm liệt phế.

"Đừng khóc, người anh em. Anh đừng khóc! Nhà tụi tui có, tui đi lấy cho anh! Đi, đội trưởng, chúng ta về Lam Vũ! Đem cúp của chúng ta cho Lạc Lạc! Cho anh, cho anh hết." Hoàng Thiếu Thiên cũng chẳng khá hơn Trương Giai Lạc bao nhiêu, đầu óc chắc còn đang suy nghĩ chuyện Trương Giai Lạc hùng hồn nói muốn có cúp vô địch, nên bắt đầu ông nói gà bà nói vịt mà an ủi Trương Giai Lạc.

"Thiếu Thiên." Dụ Văn Châu nhịn không được đỡ lấy trán.

"Đội trưởng, anh đừng hẹp hòi như vậy. Cho anh ta hết đi, anh đem Tôn Triết Bình cho anh ta, cho cúp vô địch, anh đừng để anh ta khóc." Hoàng Thiếu Thiên thấy Dụ Văn Châu mãi vẫn không cử động, cho rằng anh không nguyện ý liền nóng nảy.

"Hoàng Phiền Phiền, vẫn là cậu tốt với tui! Nấc!" Trương Giai Lạc nhào qua ôm lấy Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng Thiếu Thiên cũng ôm ngược lại. Hai người dính sát lấy nhau như trẻ sinh đôi, tư thế quái dị vô cùng.

"Đó là đương nhiên. Đại ca, tui nói anh nghe, sau này của tui chính là của anh! Anh cứ lấy! Tuyệt đối đừng khách khí." Hoàng Thiếu Thiên phẩy phẩy tay, vỗ vỗ vai Trương Giai Lạc vô cùng nghĩa hiệp.

Dụ Văn Châu ở cạnh nhìn chỉ cảm thấy nhọc lòng, xưng hô kiểu quái quỷ gì vậy.

"Sau này hai ta thi đấu chung với nhau, chúng ta làm thành tổ hợp Phiền Hoa Thịnh Thế, đoạt lấy Cặp đôi hợp tác tốt nhất, hù chết bọn họ. Ha ha ha." Trương Giai Lạc nín khóc mỉm cười, vô cùng đắc ý, dường như cho rẳng ý tưởng mình nghĩ ra quá tuyệt vời.

"Không được, vậy không được. Tui không thể vứt bỏ đội trưởng bọn tui. Anh ta rất tốt, tui thích anh ta." Hoàng Thiếu Thiên lúc này vậy mà còn giữ được lý trí, nghe nói muốn tách khỏi đội trưởng, hắn liền tỏ vẻ không vui.

Dụ Văn Châu ngồi cạnh nghe thấy, cảm thấy rất an ủi.

"Vậy cậu không thích tui nữa? Nấc." Trương Giai Lạc lại bắt đầu muốn khóc, "Sao mấy người không ai thích tui hết vậy? Tôn Triết Bình không thích tui, cậu cũng không thích tui! Mấy người đều không thích tui! Tui cũng gọi điện cho đội trưởng của tui, đội trưởng của tui cũng tốt."

Với ánh mắt mông lung, Trương Giai Lạc rút ra điện thoại di động, mơ mơ màng màng kéo đến số của Hàn Văn Thanh, nhấn gọi. Dụ Văn Châu chưa kịp ngăn cản thì bi kịch đã diễn ra.

"Trương Giai Lạc?" Thanh âm không vui của Hàn Văn Thanh vang lên trong điện thoại.

Dụ Văn Châu lướt nhìn đồng hồ đeo tay, khiếp sợ phát hiện lúc này đã là 2g23 sáng. Theo giờ giấc sinh hoạt y như người già của Bá Đồ do Trương Tân Kiệt dẫn đầu, Trương Giai Lạc gọi điện thoại lúc này, chỉ sợ là muốn đánh thức Trương Tân Kiệt.

Quả nhiên, trong điện thoại vang lên tiếng xột xột xoạt xoạt, sau đó có thể nghe thấy Hàn Văn Thanh nhỏ giọng nói với người nào đó, "Không có gì, cậu ngủ tiếp đi."

"Đội trưởng, anh có thích tui hay không?" Bên này, Trương Giai Lạc đã xỉn bắt đầu gây ầm ỹ. Hoàng Thiếu Thiên cũng theo góp vui, lại gần điện thoại hét lên, "Tui thì sao? Tui thì sao? Hàn Văn Thanh, anh có thích tui không?"

Huyệt Thái Dương của Dụ Văn Châu giựt giựt, trong lòng thầm kêu không tốt, đây là một câu hỏi chết người.

"... Cậu hơn nửa đêm gọi tôi để hỏi cái này?" Khí áp của Hàn Văn Thanh hiển nhiên đã rớt xuống mức tận cùng.

Cách điện thoại, Trương Giai Lạc vẫn cảm nhận được một luồng sát khí, lập tức sáng suốt tỉnh lại, khôn ngoan mà đáp, "Không, tui là muốn nhắc anh nhớ dậy đi tiểu. Xin chào đội trưởng, tạm biệt đội trưởng." Dứt lời, hắn nhanh chóng cúp điện thoại.

Hàn Văn Thanh, "..."

Trương Tân Kiệt triệt để tỉnh dậy, mò lấy kính mắt trên tủ đầu giường, đeo ngay ngắn, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Hàn Văn Thanh, hỏi, "Trương Giai Lạc thích anh?"

Hàn Văn Thanh, "..."

Mình đã tạo nghiệp gì, lại muốn đón Trương Giai Lạc vào Bá Đồ.

Trương Giai Lạc gặp trắc trở chỗ Hàn Văn Thanh, còn tỏ vẻ rất ủy khuất. Cậu lôi kéo cánh tay Hoàng Thiếu Thiên, méo méo miệng, "Đội trưởng tui cũng không thích tui! Không được, tui không tin, nhất định có người thích tui!"

Thế là Dụ Văn Châu lại nhìn Trương Giai Lạc gọi điện thoại cho Diệp Tu. Lúc đầu hai người còn có thể tới lui mấy câu nhảm nhí quen thuộc, sau đó chủ đề liền bay nhảy không chừng.

"Diệp Bất Tu, anh có thích đội trưởng các anh hay không?"

"Tôi chính là đội trưởng nha."

"Vậy đối tượng của anh có thích anh không? Đối tượng của tui không thích tui!!!"

Trương Giai Lạc vừa dứt lời liền tỉnh táo, lập tức bổ sung, "A, tui quên đối tượng của anh là chính anh." Sau đó hắn liền cúp điện thoại.

Diệp Tu, "..."

Dụ Văn Châu cảm thấy phi thường thần kỳ. Trương Giai Lạc say xỉn dường như nhấn mở kỹ năng kéo thù hận ghê gớm nào đó, gây thù hận khắp nơi một cách phi thường ổn định.

Nhưng cuộc sống là bất tận, không ngừng giày vò. Trương Giai Lạc gọi cho Giang Ba Đào, đồng thời khóc lóc van nài để hắn mở loa ngoài.

"Cậu mở loa ngoài để tiểu Chu cũng nghe, tui có chuyện muốn hỏi cậu ta."

"Rồi. Anh nói đi." Giang Ba Đào cảm thấy lúc này không nên cãi lời người đang thương tâm vì thất tình, đành phải lôi kéo Chu Trạch Khải để ứng phó.

"Tiểu Chu nha, cậu lớn lên đẹp trai vậy, tất cả mọi người đều thích cậu! Nhưng bọn họ đều không thích tui!"

Chu Trạch Khải, "..."

"Hoàng Thiếu Thiên có đội trưởng cậu ta thích, tui gì cũng không có, đội trưởng tui cũng không thích tui. Vậy cậu là đội trưởng, cậu thích Giang Ba Đào không?"

Chu Trạch Khải, "..." Làm sao bây giờ bị tiền bối vạch trần như vậy Giang Ba Đào sẽ không chán ghét mình đi cậu ta cũng thích mình sao đột nhiên biểu lộ vậy sao fan hâm mộ có thể tiếp nhận hay không Liên Minh sẽ cấm thi đấu sao Giang Ba Đào đã biết chưa mình nên hôn trước hay nên nắm tay trước...

"Xong, Giang Ba Đào, cậu cũng đáng thương như tui, đội trưởng cậu cũng không thích cậu!" Khi Chu Trạch Khải cảm xúc phức tạp còn đang vất vả chuẩn bị tinh thần đồng thời suy nghĩ nên nói như thế nào, Trương Giai Lạc đã phán ra câu kết luận.

Chu Trạch Khải, "..." Súng của mình đâu?

Dụ Văn Châu lúc này rất muốn đóng gói Hoàng Thiếu Thiên đã bắt đầu buồn ngủ đem đi, hắn muốn mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Trương Giai Lạc gọi điện thoại một vòng, cuối cùng nhờ vài người mà hắn kết luận có người thích hắn.

Dụ Văn Châu nhìn thấy toàn bộ quá trình, cảm thấy vô cùng kính nể cuộc sống hằng ngày của Tôn Triết Bình.

Cuối cùng, Trương Giai Lạc gọi một cú điện thoại, cảm xúc ổn định không ngờ. Đầu tiên, hắn chào hỏi một tiếng bằng thái độ vô cùng khác thường, chẳng hề lập tức lôi kéo người ta hỏi có thích hắn hay không, chỉ cố gắng ổn định hơi thở, tỉnh táo lý trí như thể người phát điên cả đêm nay không phải là hắn, rồi nói một câu, "Chăm sóc tốt chính mình. Tui không sao, tui tốt lắm, anh đừng lo cho tui."

Nói xong, hắn liền cúp điện thoại, bắt đầu khẽ khóc nấc lên.

Dụ Văn Châu nhìn mà đau lòng, đành phải nhìn Hoàng Thiếu Thiên đã ngủ thiếp đi trong lồng ngực mình, do dự nửa ngày mới hỏi:

"Nếu không, tôi cho anh ôm cậu ta một lát?"

Trương Giai Lạc bị hắn chọc cười, lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Đừng. Bảo bối của mình thì phải ôm cho tốt, ôm cho chặt. Ai muốn cũng không đưa!"

Lúc hắn nói lời này, ánh mắt không tiêu cự, không biết đang nói với ai. Dụ Văn Châu muốn nói vài câu an ủi, lại nhận ra hắn cũng không biết nên nói lời gì để xoa dịu nỗi đau, đành trầm mặc gật đầu, coi như đáp lời.

Dụ Văn Châu đang cảm thấy xấu hổ, không biết nên nói gì, thì điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên reng lên.

"Alo, xin chào."

"Dụ Văn Châu?" Tôn Triết Bình hơi khựng lại.

"Là tôi."

"Tôi là Tôn Triết Bình. Có Trương Giai Lạc ở đó không?"

"À, có."

"Vậy làm phiền cậu đảm bảo cậu ta lên giường ngủ đàng hoàng. Tôi hiện đang đi công tác nơi khác, tạm thời không về được, có hơi lo lắng cho cậu ta."

"... Các anh, là tính chia tay sao?" Dụ Văn Châu hỏi một cách thận trọng.

"Chia tay cái rắm! Chỉ là trước khi tôi đi công tác thì cãi nhau một trận. Không biết cậu ta lại não động ra cái gì!" Tôn Triết Bình thở dài.

Dụ Văn Châu thở phào, sau đó nghiêm túc nói với Tôn Triết Bình.

"Tiền bối, tôi có hai lời khuyên. Một, anh mau đem Trương Giai Lạc tới nơi nào không ai tìm được, lỡ đâu cả Liên Minh muốn đuổi giết anh ta thì sao? Hai, sau này đừng cho anh ta coi phim tình cảm sến súa nhiều quá có được không?"

- Hết -
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Tui cái gì cũng không muốn nói...

...vì tui đang cười cmn muốn rớt cả hàm ối giời đất ơi há há há há há há há há há
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
anh đem Tôn Triết Bình cho anh ta, cho cúp vô địch
Làm sao cho, hả Thiếu Thiên =))))) Dụ có Tôn đâu mà cho =))))
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#5
Má ơi, say rượu làm loạn đốt nhà người khác kìa :v
Sao uống rượu xong trình độ hút thù hận của anh không khác gì Diệp Bất Tu vậy :v
Anh làm Diệp thần câm nín luôn rồi kìa :v
 

Ka_

Gà con lon ton
Bình luận
18
Số lượt thích
9
#6
Đọc xót hết cả ruột như chính t bị thất tình vậy, may là Lạc Lạc vẫn còn Đại Tôn
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#7
Nhờ có bạn ở trên cmt mà đọc lại cái truyện này, cười cả đêm =)) Lạc quá cưng mà, làm cho người ta vừa xót vì thương vì cười vì nhị :omtim
 

Bình luận bằng Facebook