Hoàn [Hoa Vũ 2020] [Trương Giai Lạc] Chưa Vướng Muộn Phiền

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#1

Chưa Vướng Muộn Phiền
Tác giả:谦和
Editor: Mều Tinh
Beta: @Một Chiếc Nấm
Nguồn convert: [Trương Giai Lạc] Chưa Vướng Muộn Phiền
Độ dài: 2k
Nhân vật: Trương Giai Lạc - các thành viên Bách Hoa, Bá Đồ và đội tuyển Quốc Gia...
Tình trạng: Hoàn
Sản phẩm được phục vụ cho project: Trương Giai Lạc 2020 - Tầm Tôn Chư Hoa Vũ
Xin gửi lời cảm ơn chân thành đến các chị em Hội Tự Sát đã cống hiến nơron giúp em ạ
----------------------------------

"Hồi trước vì trình độ anh cao siêu, kỹ năng lại càng thuần thục, nên Đại Tôn rủ anh lập tổ đội. Hắn hỏi anh: "Hẹn hay không hẹn?". Trương Giai Lạc vừa kể lại vừa khuơ tay, "Nhưng anh là một người cực kỳ thận trọng lại khiêm tốn, sao lại tùy tiện đồng ý với hắn được, vậy nên anh nói: "Hẹn với mẹ anh á!"."

Trâu Viễn: "..."

Trương Giai Lạc đắc ý: "Đương nhiên cuối cùng bọn anh vẫn cùng nhau lập chiến đội, sau đó như mấy đứa biết, át chủ bài của Bách Hoa, phối hợp một lần liền nổi tiếng..."

Sau này Trâu Viễn đem lời Trương Giai Lạc kể cho Đường Hạo, Đường Hạo bĩu môi: "Vừa nghe là biết hắn xạo, rõ ràng phong cách của Tôn Triết Bình không hợp (để kết hợp với Lạc tạo nên phồn hoa huyết cảnh). Lại còn một lần liền nổi... Tui thấy là một lần 'chơi' liền đỏ thì có."

Trâu Viễn: "..."

Lại sau đó nữa, Trâu Viễn đi tìm Tôn Triết Bình chứng thực, Tôn Triết Bình kìm nén tiếng cười nhạo: "Hắn xạo đó."

Rồi Tôn Triết Bình kể cho Trâu Viễn nghe khúc nhạc dạo tại thời điểm hai bọn họ gặp nhau.

"Anh là ai?" Trương Giai Lạc hỏi.

"Tôn Triết Bình, cuồng kiếm sĩ, Lạc Hoa Lang Tạ. Còn cậu?"

"Trương Giai Lạc, chuyên gia đạn dược, Bách Hoa Liễu Loạn."

Tôn Triết Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Tê rờ Trương?"

"Không phải."

"Xê hát Chương?"

Trương Giai Lạc xua tay: "Không phải luôn, là Trờ ương Trương."

Tôn Triết Bình: "..."

Chiến đội vừa mới thành lập nên một phòng kí túc xá phải nhồi đến tận bốn người, một đám người trẻ tuổi cả ngày nhí nhố. Mà trong đó, Trương Giai Lạc, miễn bàn luận, chính là một tiểu thủ lĩnh yêu đời, luôn kề vai sát cánh cùng với các đội viên khác. Họ đi chung dép, mang chung tất, giành đồ ăn, tám chuyện, đùa giỡn cho đến lúc cao hứng mà cười đến tưởng chừng như lật tung nóc nhà.

Trước buổi huấn luyện chiều có thể thường xuyên thấy Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc chia nhau ôm theo hai túi kem lên lầu, sau đó Trương Giai Lạc bắt đầu gào to: "Giải nhiệt đi giải nhiệt nào, tui mời nè, đừng khách khí, tất cả đều do Đại Tôn bỏ tiền!"

Trương Giai Lạc tính cách tốt, nhân duyên cũng tốt, biểu hiện rõ ở lúc luân phiên đi lấy nước, đến lượt cậu thì luôn có bạn cùng phòng đến giúp. Đương nhiên một nguyên nhân khác chủ yếu là do mặt sinh hoạt cậu ta rất không đáng tin cậy, mới ở có mấy ngày đã làm bể một phích nước nóng, cũng may là nó trống không nên không bị phỏng.

Đối với Trương Giai Lạc, ấn tượng đầu tiên của Tôn Triết Bình về cậu ta chính là một người khá nghệ thuật. Chẳng hạn như trên bức tường xanh lục trước hành lang ký túc xá bị tróc ra một khối, Trương Giai Lạc chê xấu. Sau đó cậu ta hào hứng mua cây bút dạ quang về rồi vẽ lên đó một đóa hoa, lại còn đặc biệt chụp ảnh làm kỉ niệm.

Trương Giai Lạc đắc ý: "Một nét đỏ trong vạn đường xanh*!
*Thực ra câu này nguyên bản là “Vạn lục tùng trung nhất điểm hồng” nghĩa là trong vạn sắc xanh của rừng tùng có một điểm hồng. Xuất phát từ bài thơ "Cây lựu" của nhà thơ Vương An Thạch ở thời nhà Tống. Chi tiết ở đây:万绿丛中一点红(词语解释)_百度百科
Đồng đội đánh giá: "Xấu chết."


Nhưng Trương Giai Lạc vẫn kiên trì bảo đây là niềm vui nhỏ trong cuộc sống khô khan, không ngừng "đầu độc" vách tường của câu lạc bộ Bách Hoa. Cho đến khi trên tường ký túc xá dính một con muỗi bị đập bẹp dí. Trương Giai Lạc suy nghĩ hồi lâu, sau đó lấy con muỗi làm mắt, ở trên tường vẽ một con chó.

Nhưng vấn đề ở chỗ con chó mà cậu vẽ lên vừa vặn ở mặt tường kế bên cạnh giường. Nửa đêm Trương Giai Lạc mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn qua.... Liền có tiếng hét vang vọng trong vòng năm mươi mét đổ lại.

Bỏ đi thói quen vẽ lên tường, Trương Giai Lạc vẫn có rất nhiều sở thích khác, thí dụ như cậu rất thích ám hiệu, có thể nói là trước sau như một.

"Cốc cốc cốc." Đường Hạo mua đồ ăn khuya về, gõ cửa phòng tiền bối một cái.

Trương Giai Lạc nằm trên giường, gác chân chơi điện thoại: "Chuột lớn chuột lớn?"

Đường Hạo: "..."

Trương Giai Lạc nhíu mày: "Ai đến đó? Chuột lớn chuột lớn?"

Đường Hạo trả lời: "Văn được võ được*."

*Nguyên bản là "Năng văn năng võ". Tức là cả văn và võ đều tốt, có tài năng. Người ta thường bảo là hành động đi đôi với lời nói, song hành với nhau.

Trương Giai Lạc thỏa mãn gật đầu: "Vào đi."

Đường Hạo quả thật rất mệt tâm.

Trương Giai Lạc tự xưng là một thanh niên văn chương lai láng, từng uống nhiều súp gà cho tâm hồn*. Người nào đó ban đêm khó ngủ, nhìn chằm chằm trần nhà đen như mực, đột nhiên nghĩ đến một câu rất khác người: Trong vô thức đã đi được rất xa, lại sớm quên mất vì sao lại bắt đầu.
*Súp gà cho tâm hồn là một bộ sách có tính nhân văn cao đẹp, còn được gọi là Chicken Soup for the Soul. Thông qua những câu chuyện trong bộ sách này, bạn có thể tìm lại chính mình, có thêm niềm tin, nghi lực để thực hiện những ước mơ khát vọng biết chia sẻ và đồng cảm với nỗi đau của những người xung quanh, tìm lại được những giá trị đích thực của cuộc sống.
Trương Giai Lạc vẫn cảm thấy "chén súp gà" này đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói không thể áp dụng được, bởi vì đích đến của mọi người từ khi bắt đầu chỉ có một, đó là quán quân.

Và trong kỳ nghỉ hè sau khi giải nghệ, cậu bỗng nhiên phát hiện có một thứ, được gọi là niềm vui thuần túy khi chơi game.

Sau này khi đến Bá Đồ, Trương Giai Lạc thích nghi rất nhanh. Thích ứng với việc rèn luyện để quen với sức mạnh của từng đồng đội, cả thói quen trong sinh hoạt chủ yếu đều do công của Lâm Kính Ngôn. Trương Giai Lạc vẫn cảm thấy Lâm Kính Ngôn là một người tốt, sau một thời gian ngắn sớm chiều ở chung càng thêm chắc chắn với ý nghĩ này hơn. Tính tình tốt, đáng khen, có thể cùng hắn đến siêu thị, cũng có thể xem phim cùng hắn, hơn nữa hắn lại ở sát vách.

Trương Giai Lạc mang theo túi lớn gõ cửa: "Lão Lâm lão Lâm."

Lâm Kính Ngôn đang ôm laptop tìm kiếm trong list phim của mình: "Vào đi."

Trương Giai Lạc lại gõ gõ cửa: "Thương nữ bất tri vong quốc hận*."

Lâm Kính Ngôn: "..."

Lâm Kính Ngôn nói: "Cách giang do xướng 'Côn nhị khúc'*.
*Nguyên gốc của hai câu mà Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn đối nhau là trong bài thơ "Bạc Tần Hoài" của Đỗ Mục.
Yên lung hàn thuỷ nguyệt lung sa,
Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia.
Thương nữ bất tri vong quốc hận,
Cách giang do xướng "Hậu đình hoa"
Ở đây Lâm Kính Ngôn thay khúc "Hậu đình hoa" bằng "Côn nhị khúc" - một bài hát do Châu Kiệt Luân sáng tác và trình bày
Trương Giai Lạc vui vẻ đẩy cửa vào, đem đống đồ ăn vặt đổ dốc xuống đầy cả một giường. Cậu mở hộp mứt hoa quả rồi lấy miếng mứt cắn một miếng thật lớn, trên môi còn dính một lớp mứt đỏ tươi, phát âm không rõ hỏi: "Hôm nay xem cái gì đây?"

Xét một khía cạnh nào đó thì Trương Giai Lạc là một người khá kì lạ. Khi mở miệng nói chuyện, cậu cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống tươi trẻ, có thể hòa nhập vào đủ mọi chủ đề mà huyên thuyên. Nhưng một khi đến thời điểm cậu không nói nữa, thì sẽ im lặng phát ngốc.

Nhìn xung quanh - những người đồng đội đã hoàn toàn thay đổi, Trương Giai Lạc có cảm giác —— giống như ngồi cỗ máy thời gian, xuyên qua những năm tháng cuồn cuộn như dòng lũ đi đến hôm nay, sau đó phát hiện rằng móa nó, đây là chuyến đi một chiều, không thể trở về được.

Trương Giai Lạc và chiến đội Bách Hoa không liên lạc với nhau, nhưng Trâu Viễn mỗi khi gặp khó khăn đều đến tìm cậu. Nếu là Trương Tân Kiệt, nhất định sẽ đúng quy củ liệt kê một tờ danh sách, một hai ba bảo với hậu bối phải làm gì, cách chăm sóc sức khỏe hay điều chỉnh tâm trạng, rèn luyện sức khỏe rồi bảo trì thực lực,.... Mà nếu là Trương Giai Lạc, khó có thể trông cậy cậu ta có thể cổ vũ một cách bình thường, nhưng nói chuyện với cậu ta tâm tình sẽ trở nên thoải mái không giải thích được. Vậy nên Trâu Viễn vẫn click vào avatar của Trương Giai Lạc trên QQ đã thay đổi mấy ngày hôm nay.

Hoa Phồn Tự Cẩm: Tiền bối, trận đấu lần này....

Bách Hoa Liễu Loạn: Ài, không có việc gì không có gì hết, đừng áp lực quá lớn, là vàng cuối cùng cũng sẽ tỏa sáng!

Hoa Phồn Tự Cẩm: .....

Bách Hoa Liễu Loạn: Ách, dường như có gì đó sai sai?

Hoa Phồn Tự Cẩm: Không có không có, tiền bối, anh nghỉ ngơi trước đi.

Sau khi nhận được lời mời thi đấu giải thế giới, Trương Giai Lạc và Trương Tân Kiệt cùng đến thành phố B, trước tiên là tìm khách sạn. Trương Giai Lạc vốn là dân mù đường chính hiệu, cho nên việc tìm đường hay địa chỉ đều dựa vào Trương Tân Kiệt.

"Có lẽ là ở gần đây, trong tin nhắn bảo là khách sạn ở gần tiệm cắt tóc ‘Cá ướp muối’." Trương Tân Kiệt nhìn lướt qua màn hình di động.

"Cậu chắc chắn là Cá ướp muối?" Trương Giai Lạc nhìn xung quang, "Cái tên chi mà kỳ cục."

Trương Tân Kiệt gật đầu: "Bảng hiệu lớn màu đỏ, rất dễ nhận ra."

Trương Giai Lạc đang lấy tay che nắng tự dưng đơ người một giây, bắt đầu cười ha hả: "Bảng hiệu màu đỏ..... Giống như là tiệm cắt tóc Ngụy Xuân ha ha ha ha ha ha cá ướp muối ha ha ha ha ha ha....."

Trương Tân Kiệt: "Khụ khụ"

Phía sau đó là khu tập huấn. Chỗ ở tại khu tập huấn là hai người một phòng, có ba chuyện làm cho Trương Giai Lạc vô cùng đau khổ.

Đầu tiên là cậu cùng ở chung một phòng với Trương Tân Kiệt, điều này khiến cho cậu triệt để bái bai cuộc sống tươi đẹp về đêm.

Thứ hai là cậu chủ yếu huấn luyện với Hoàng Thiếu Thiên, điều này làm cho cậu trước tiên nảy sinh ý nghĩ mua bông bịt tai cách biệt với thế gian, sau đó xuất hiện ham muốn mãnh liệt muốn cầm giẻ lau nhét vào miệng người nào đó.

Điều thứ ba là mỗi lần họp bàn chiến thuật là phải đi tìm lĩnh đội, mà Diệp Tu lại ở cùng phòng với Vương Kiệt Hi. Trong suy nghĩ của Trương Giai Lạc, zâm thêm zâm không phải là zâm nhân hai, cũng không phải là zâm bình phương. Mà còn có khả năng sinh sôi không ngừng thành zâm 2048 lần.

Sau buổi cơm tối, Trương Giai Lạc bất đắc dĩ gõ cửa phòng đối diện: "Mở cửa mở cửa, tui nè."

Trong phòng có người nói: "Dưới sông Nile có thủy quái Disney."

Trương Giai Lạc trả lời: "Phật Di Lặc thích ăn tảo vùng biển Carribe."

Sau đó Diệp Tu cười cười mở cửa: "Đang chờ cậu."

Trương Giai Lạc đẩy cánh cửa ra rồi liếc mắt nhìn. Vương Kiệt Hi ngồi xếp bằng trên giường, dường như đang xem replay ở máy tính trước mặt. Dụ Văn Châu ngồi bên giường, tay cầm giấy bút, đang thảo luận gì đó với Trương Tân Kiệt. Hoàng Thiếu Thiên đi đi lại lại ở hành lang, than thở không biết phải nói chuyện cùng ai. Ban ngày huấn luyện, mọi người ai cũng đề cập đến việc phối hợp mới trong đấu đoàn đội, hẹn sau buổi cơm tối thì tụ tập lại thương lượng một vài khả năng.

Trương Giai Lạc nằng nặc đòi nhập bọn. Đám tuyển thủ khác chiến đội thường ngày vẫn có thói quen bóp nhau, đâm chọt nhau là điều thường thấy. Nhưng mọi người đều hiểu, thế giới đầy màu sắc tràn ngập quyến rũ, chính là vì nó không tách ra từng màu.

END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook