Hoàn [Tán Tu] Vay cậu 13

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Vay cậu 13


Author: Băng Ly

Art des by @Hàn Chiêu Thiến

Đồng nhân Toàn chức cao thủ, nhân vật thuộc về Hồ Điệp Lam.

Người viết không sở hữu nhân vật nào trong fic này.






1.

Nhạc đồng quê Anh Quốc êm dịu, ánh đèn vàng mờ tối nhưng ổn định, không nhạc nhẽo ầm ĩ, đèn nhấp nháy trăm màu như các quán bar khác, Jiashi có thể gọi là nhỏ, không xa hoa hào nhoáng nhưng khá bình yên, tạo cảm giác bí ẩn và sang chảnh một cách lạ kỳ.

Yên tĩnh và khuất nẻo, nhưng tọa lạc ở khu cao cấp Hàng Châu thế này, thực khách đến đây đều là dạng lên xe xuống ngựa, muốn tìm một nơi ấm cúng và hoài niệm để tĩnh tâm.

Một cậu trai thanh tú đứng trước quầy pha chế, đằng sau cậu là giá gỗ lớn đựng hàng trăm chai rượu đủ loại đủ màu, trước mặt cậu là bàn kính lớn và một dãy ghế dài màu đen xếp dọc. Trên bàn là bộ dụng cụ pha chế và những chiếc ly kiểu dáng khác nhau, làm sẵn một vài món cocktail màu sắc bắt mắt để hút khách.

Chàng trai mặc đồ rất đơn giản, gile đen khoác ngoài sơ mi trắng và quần jeans đen, tóc ngắn gọn gàng, mặt mộc thanh tú. Tuổi không lớn, chỉ tầm trên dưới 20, đôi tay mảnh khảnh thoăn thoắt lắc bình, vặn nắp, rót rượu, ướp ly, gắp đá…, động tác thuần thục, ánh mắt chuyên chú.

“Một ly Martini, up, stir, dry.”

Giọng nói trầm ấm vang lên, Fei ngẩng đầu nhìn vị khách trước mặt. Phú nhị đại, từ đầu tiên bật ra trong đầu cậu.

“Dân sành sỏi đây.” Suy nghĩ thứ hai.

“Quý khách dùng Gin hay Vodka?”

“London Dry.”

“Classic?”

“Yes.”

“Vâng, xin đợi một chút.”

Rót Gin đã làm lạnh vào cốc định lượng, đổ lần lượt vào bình khuấy, dùng thìa khuấy 8 giây, lọc đá bằng Julep strainers rồi rót ra ly, dao nhỏ xoáy nhanh một lát chanh xinh đẹp gài lên miệng Martini chân cao hình chữ Y thanh mảnh.

Chưa đầy 30s sau, một ly Martini tao nhã được đưa tới trước mặt vị khách kia.

“Mời quý khách.”

“Vị cay nồng, hương thảo mộc, chanh tươi mát. Tay nghề của cậu rất tốt.” Nụ cười thoảng nét phong lưu, nhưng ánh mắt rất thưởng thức, là lời khen thật lòng.

Fei cười nhạt: “Thiếu gia đang thử tay nghề của tôi?”

“Quá lời rồi, lần đầu đến đây, chỉ muốn thử hương vị cổ điển một chút. Cậu rất xuất sắc.” Đôi tay thon dài nâng chân ly, động tác tự nhiên, đúng mực nhưng cũng rất phóng khoáng.

“Có nhiều người dùng Martini để thử năng lực của bartender, chuyện đó không lạ. Có điều đã vượt qua bài kiểm tra của anh, tôi rất vinh hạnh.” Fei mỉm cười, “Kiểm tra xong rồi, bây giờ tôi có thể giúp anh chuyện gì nào?”

“Cậu thật tinh tế, quả là tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”

“Rất vui lòng được phục vụ.”

“Ngày mai tôi… muốn cầu hôn người yêu, muốn nhờ cậu pha giúp một ly cocktail.”

“Ồ, chúc mừng anh. Anh muốn loại gì ạ?”

“PS I love you.”

“Rất lãng mạn, có điều thiếu gia, câu chuyện gắn với PS rất buồn. Anh có từng cân nhắc qua các loại khác chưa, ví dụ Cosmo, Pink Lady hay Daiquiri? Các loại này đều rất hợp với các cô gái.”

“Hồng nhan bạc mệnh, lãng tử đa tình, cuộc sống tẻ nhạt? PS tượng trưng cho một đời chung thủy, không phải vẫn tốt hơn sao?”

* Hồng nhan bạc mệnh: Nữ diễn viên Jayne Mansfield sinh thời rất thích Pink Lady, qua đời trong một tai nạn xe hơi ở tuổi 34.

* Lãng tử đa tình: Cosmopolitan thu hút các quý cô bởi màu sắc quyến rũ, đậm chất lãng mạn, được ví như “cô gái cành vàng lá ngọc” lọt vào mắt xanh của chàng lãng tử.

* Cuộc sống tẻ nhạt: Jennings Cox là một kỹ sư người Mỹ tài năng nhưng mắc kẹt với công việc tại mỏ than ở Cuba. Để vượt qua những ngày tháng tẻ nhạt tại đây, anh chọn cách đùa vui cùng thức uống. Năm 1905, anh sáng tạo ra Daiquairi một cách ngẫu nhiên.

“Thiếu gia hiểu rộng.”

“Vậy nhờ cậu rồi.”

“Rất mong được phục vụ một ly PS I love you cho thiếu phu nhân tương lai của anh.”

“Cảm ơn cậu… Có thể cho phép tôi hỏi một câu không phải?”

“Mời anh.”

“Thủ pháp của cậu, từ cách rót rượu đến lắc bình, thậm chí dùng dao gọt chanh, có phần giống thần tượng của tôi. Có phải cậu cũng rất thích người đó không?”

“Anh muốn nói tiền bối Diệp Tu?”

“Cậu cũng là fan của Diệp đại thần?”

“Có bartender trẻ nào không ngưỡng mộ Diệp thần chứ? Cho phép hỏi một câu không phải, anh cũng là người trong nghề? Tôi thấy anh am hiểu khá nhiều…”

“Ngại quá, tôi không phải. Chỉ là rất thích lĩnh vực pha chế, tìm qua mấy quyển sách, đọc hiểu vài chữ thôi, khiến cậu chê cười rồi.”

“Ồ. Vậy cuộc thi World Class hàng năm không biết anh có quan tâm?”

“Tôi xem không sót tập nào, cuộc thi World Class China hàng năm và World Class quốc tế tôi đều thu hình lại.”

“Quả là một fan cứng của pha chế. Nếu anh thích như vậy, đã từng tập thử chưa?”

“Đã từng rồi, tốc độ tay không nhanh, cảm quan không đủ nhạy, pha chơi nhà uống thôi, không thể làm việc chuyên nghiệp như cậu được… Đến giờ rồi, tôi phải về đây. Nhờ cậu ngày mai.”

“Đương nhiên rồi. Hẹn gặp hai vị tối mai.”

2.

Đêm trôi qua nhanh, cũng không đông khách lắm.

“Phi ới, cậu có thể về rồi.”

5 giờ kém 5 sáng hôm sau, Văn Lý lướt đến như một cơn gió, mở cánh cửa sắt nặng nề của Jiashi, nhanh chóng chạy tới quầy thay ca cho Fei. Fei tên tiếng Trung là Khưu Phi, đây là tên thật của cậu.

Khưu Phi làm ca đêm ở quán bar này, từ 10h tối đến 6h sáng hôm sau là ca của cậu. Giới trẻ thích sống về đêm, công việc ca đêm ở quán cũng bận rộn hơn, nên thường cậu chỉ làm tối đa 5 đêm một tuần, và lương dĩ nhiên cao hơn ca ngày.

“Tiểu Văn, tôi về đây.”

“Bye Phi Phi. Đi đường cẩn thận nha.” Văn Lý vui vẻ vẫy tay chào cậu.

Khưu Phi mặc chiếc áo khoác bông dày đen tuyền viền đỏ ra ngoài, thân áo dài đến tận bắp chân cậu, cả người quấn kín bước ra khỏi quán. Cậu biết trong quán luôn bật điều hòa nên ấm hơn, bên ngoài trời khá lạnh, huống chi đang tầm sắp sáng, sương đêm vẫn còn, gió lạnh vờn quanh, chưa có mặt trời lên sưởi ấm.

Đúng là thiên đường hạ giới, Hàng Châu vừa lộng lẫy kiêu sa vừa dịu dàng mềm mại. Đường phố chìm trong sương sớm mờ ảo, dòng Tiền Đường lặng lẽ chảy trôi, hàng loạt biển hiệu điện tử lấp lánh trăm màu trên cung đường thương mại nổi tiếng nhất thành phố này.

Khưu Phi bắt một chiếc taxi, trong thời gian chờ đợi có vài người dậy sớm tập thể dục hoặc đi làm sớm liếc cậu với ánh mắt không mấy thiện ý. Một cậu trai trẻ mái tóc nâu nhạt, dung mạo đẹp mắt bước ra từ quán bar, áo choàng kín người, đồng hồ hàng hiệu, giày da cao cấp, nhìn thế nào cũng rất dễ gây hiểu lầm.

Khưu Phi cười nhạt, cậu biết chứ, vốn cái nghề bartender này trong mắt nhiều người vẫn là nghề nghiệp không đứng đắn, mê hoặc giới trẻ đắm chìm vào thế giới của đồ uống rực rỡ và âm nhạc ồn ào, nơi làm việc lại dễ sa ngã vào tệ nạn.

Về đến phòng trọ, Khưu Phi mệt rã rời, quẳng đồ lên bàn, vắt áo lên giá, nhanh chóng tắm rửa, thay bộ đồ ngủ thoải mái, yên ấm chui vào trong chăn, để điện thoại chế độ máy bay, tính ngủ một giấc ngon lành.

Làm đêm ngủ ngày, thời gian biểu của cậu cũng giống đa số các bartender khác, điều này rất bình thường.

21h, Khưu Phi ăn tối xong xuôi, xịt khoáng cấp nước cho da, chải qua mái tóc, thay quần áo đến quán làm việc.

Lượng khách vẫn vừa phải như mọi đêm, công việc bình thường, nhưng tối nay không hề có vị thiếu gia kia xuất hiện.

Trông anh ta cũng không phải loại nói được không làm được.

E rằng có chuyện không vui xảy ra rồi.

4h sáng, cánh cửa sắt gắn nam châm từ rất nặng của quán bị đẩy ra, một người đàn ông cao hơn mét tám bước vào, vest trên người phẳng phiu nhưng ánh mắt rất mệt mỏi.

Anh ta đến trước quầy pha chế, gượng cười với Khưu Phi.

- Fei.

- Vâng.

- Tôi muốn uống gì đó. Tùy cậu chọn.

Fei mở tủ lạnh lấy hai quả chanh tươi và lá bạc hà, lấy ly ướp lạnh từ ngăn đá ra.

Vắt nước cốt chanh, đổ một ít đường, thìa khuấy đều, rót thêm nước. Cho rượu rum và lá bạc hà đã nghiền vào bình shake, rót ra ly lạnh, cho thêm nước cốt chanh, cuối cùng đổ tầm 90 ml soda kèm đá bào và một tép chanh trang trí.

Classic Mojito đựng trong Old Fashioned glass, đơn giản thanh khiết.

Thiếu gia nâng ly nhấp một ngụm. Mát lạnh, vị ngọt của đường, vị chua của chanh, mùi thơm của lá bạc hà và vị cay nồng của Rum hòa quyện thành một thể thống nhất, như một tia khí lạnh xuyên thẳng vào não bộ làm anh tỉnh táo tâm thần.

Fei yên lặng, vị khách thưởng rượu, ai làm việc nấy, không ai nói gì.

Không khí yên tĩnh vô cùng, vào tầm này cũng không còn khách nào nữa, mấy cậu nhân viên dọn dẹp xong đã vào phòng trong ngủ bù rồi.

Uống được nửa ly Mojito, thiếu gia mới lên tiếng, giọng nói bâng quơ như đang tám nhảm với cậu:

- Cậu nói đúng, câu chuyện của PS I love you rất buồn, nhưng loại đồ uống này lại thường được chọn để cầu hôn nhất, ngược đời nhỉ?

- Câu chuyện về Valentine rất bi kịch, nhưng ngày này các cặp đôi lại vui vẻ đi chơi cùng nhau, coi nó là ngày kỷ niệm tình yêu. Có rất nhiều chuyện ngược đời mà.

- Ha ha. Chúng tôi chia tay rồi, hóa ra trước nay chỉ có mình tôi tự mình ảo tưởng thôi. – Thiếu gia xoay Rocks glass trong tay, mi dài rũ xuống, như có giọt lệ vô hình rơi xuống miệng ly thủy tinh, trượt qua lá bạc hà để tan vào lát chanh dập dờn trong rượu Rum trong suốt.

Không phải ai cũng có diễm phúc được đặt một ly PS I love you trước mặt người mình yêu và nhìn người ấy uống nó.

PS I love you, câu chuyện của nó ở Jiashi cũng là một câu chuyện buồn.

Đó là một câu chuyện rất dài, bắt đầu từ khi quán bar này mới thành lập.

Là câu chuyện về hai vị bartender đầu tiên của Jiashi.

3.

“Cậu bạn trẻ này, quán chúng tôi không hoan nghênh vị thành niên dưới 18 tuổi.”

Đào Hiên nhẹ nhàng cắt ngang lời cậu thiếu niên đứng trước cửa quán bar. Cậu ta có vẻ ngoài rất ưa nhìn, tóc đen da trắng, đôi mắt sáng trong, nụ cười tươi như nắng, một tay kéo vali một tay níu lấy góc áo Đào Hiên.

- Ông chủ, quán này không phải đang tuyển nhân viên gấp sao? Tôi có thể làm fulltime được.

- Cậu bạn, trông cậu tầm tuổi cũng còn nhỏ, mới học sơ trung phải không? Mau về nhà đi, quán bar toàn quốc cấm người dưới 18 tuổi, chúng tôi có thiếu người cũng thể tuyển cậu được. – Đào Hiên cố gắng khuyên giải, nhưng cậu bé vẫn hết sức kiên trì.

- Tôi biết chơi đàn, phục vụ, dọn dẹp, kể chuyện, v…v…, mọi thứ đều có thể làm.

- Biết pha chế không? – Đào Hiên thốt ra theo thói quen, quên mất lý do quan trọng nhất hắn không tuyển cậu ta là vì “dưới 18 tuổi”.

- Có thể học được mà. Tôi sẽ chăm chỉ học hỏi. Ông chủ, anh tuyển tôi sẽ không phải hối hận đâu. Mức lương đủ sống là được, làm fulltime hay xoay ca tùy anh sắp xếp.

Đào Hiên chần chừ, đứa trẻ lanh lợi hoạt bát thế này, nhìn cũng có vẻ thông minh sáng sủa, có lẽ tuyển vào sẽ rất có ích cho quán mình. Hơn nữa nhìn bộ dạng kiên quyết xin vào quán bar làm việc của thằng bé, mình mà không tuyển nhỡ nó lại lang thang sang các quán tạp nham khác, sa đà tệ nạn thì khổ.

Hơn nữa, Jiashi đang thiếu người thực sự, một mình Mộc Thu xoay sở rất vất vả, thôi coi như tuyển một đứa phụ bar cho nó.

8h tối, đèn đường đã lên, cả đường phố chìm trong ánh sáng neon đủ màu, Hàng Châu về đêm cũng đẹp mê hoặc. Tiếng người huyên náo, nhạc hiệu ồn ào, tiếng xe cộ đi lại vùn vụt ầm ầm, nhiều âm thanh đan xen khiến cả khu sôi động hẳn lên, đúng với nhịp sống hiện đại vội vã.

- Thôi đừng đứng ngoài này nữa, vào trong rồi nói. – Đào Hiên có vẻ xuôi xuôi, kéo tay cậu bé, đẩy cánh cửa nặng nề của Jiashi ra, giữ cho cậu vào trong trước.

Jiashi hồi đó không phải dạng bar đặc biệt, sang chảnh và yên tĩnh như hiện tại, chỉ là một bar bình dân thông thường. Tức là đèn nháy nhức mắt, nhạc nhẽo xập xình, vài cô vũ nữ múa may trên sân khấu, ca sĩ hát các bài nhạc đang được yêu thích, thành phần khách cũng rất hỗn tạp.

Hai cái loa phát nhạc cộng thêm giọng hát cao vút của ca sĩ nghiệp dư khiến Diệp Tu chói hết cả tai, nhưng thứ khiến cậu chú ý nhất chính là giá gỗ đựng hàng trăm chai rượu trong quầy pha chế. Diệp Tu có thể kể tên được vài loại rượu quý đắt tiền trong đó, bởi đã từng nhìn thấy trong tủ rượu nhà mình rồi. Tuy quán nhỏ nhưng chất lượng cách âm với bên ngoài thực sự tốt, sắp xếp đồ đạc gọn gàng, nhân viên ăn mặc lịch sự, xem ra ông chủ này cũng rất tận tâm với bar nhà mình.

Đào Hiên dẫn Diệp Tu theo lối riêng, đi vào phòng trong dành cho nhân viên, bảo với cậu: “Chỗ anh chỉ thiếu một đứa phụ bar*, nhân viên bưng bê thì phải tuyển các em gái xinh xinh chứ tuyển chú mày làm gì. Mộc Thu sắp đến rồi, để em ấy hướng dẫn chú mọi việc sau.”

* Phụ bar: người giúp đỡ bartender trong quá trình pha chế.

- Anh không hỏi tuổi tôi nữa à? – Diệp Tu nhếch môi cười rất gợi đòn – Tôi chưa đủ 18 đâu đấy.

- Anh biết, bản lĩnh của anh Đào đây cân được tất, chú lo gì. Quán này xa nội thành, kiểm tra cũng mắt nhắm mắt mở thôi. Với lại chú chỉ có mỗi việc giúp đỡ pha chế, anh có bắt chú làm trò gì đâu mà tuổi với chả tác. Hay chú thích hát múa trên sân khấu? Tiếp rượu cho khách?

- Ê đừng nha. – Diệp Tu cạn lời.

- Rồi rồi, ngồi đây chờ đi, đợi Mộc Thu đến.

- Nãy giờ anh nhắc tên Mộc Thu mấy lần nha, là ai vậy? Bart chính của quán này hả? Anh ta bao giờ đến?

- Ờ đúng rồi, bart chính quán này đấy, ca làm 9h bắt đầu, tí nữa nó đến, chú chờ chút đi. – Đào Hiên nói qua vài câu thì điện thoại reo, anh ta bước ra ngoài nghe điện thoại, chắc là có khách quý nào muốn tài trợ Jiashi nên nhìn bộ dạng có vẻ rất niềm nở tiếp chuyện.

Diệp Tu chán nản nhìn quanh phòng nhân viên, chỉ có tủ đựng đồ, mắc treo áo, một cái bàn và một cái giường, ngoài ra chả có gì. Chán ngắt à.

Diệp Tu lôi điện thoại ra, đã tháo sim vứt đi rồi, không ai gọi được cả. Hầy, nghĩ lại mình cũng liều thật. Thực ra là cậu phát hiện em trai mình đã thu dọn hành lý định bỏ nhà đi, nên không hiểu nghĩ gì đã xách luôn hành lý của nó bỏ nhà đi bụi luôn, lên tàu đến tận Hàng Châu ở phía Nam. Mấy ngày ở đây tiền tiêu đã không còn nhiều, nhìn thấy biển tuyển dụng của Jiashi nên xin vào làm công, may mắn được tuyển nhờ mặt dày chèo kéo.

Chờ hơn bốn mươi phút mới có tiếng gõ cửa, Diệp Tu bật dậy mở cửa ngay. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Đã làm công ở đây mấy năm trời, Tô Mộc Thu quen mặt hết các nhân viên cả bưng bê, dọn dẹp lẫn các ca sĩ tới biểu diễn, nhưng chưa gặp người trước mắt bao giờ. Anh nghiêng đầu chăm chú nhìn cậu, cất giọng hỏi:

- Cậu là…?

Diệp Tu còn đang đứng hình.

Đẹp… đẹp quá.

Mái tóc nâu nhạt màu cà phê, đôi mắt vừa to vừa sáng, làn da trắng như tuyết, đôi môi như rượu vang hồng ướt át, nụ cười tươi tắn rạng rỡ, giọng nói ấm đến mức làm người khác tan chảy. Vóc dáng thiếu niên gầy mảnh, áo sơ mi trắng và quần bò đen, đơn giản như thế, thanh nhã như thế, nhưng lại … quyến rũ như thế.

Cậu vô thức tròn mắt nhìn đối phương, không cất lên lời.

Tô Mộc Thu cũng kinh ngạc, cậu bạn này bị làm sao vậy?

Anh búng khẽ lên trán cậu một cái: “Này. Cậu là ai vậy?”

Diệp Tu ép mình hồi thần lại, cười khan một tiếng, nhún vai đáp: “A ha, tôi là nhân viên mới nha. Anh là Mộc Thu?”

“Ừ.”

“Bart chính?”

“Ừ”

“Anh bao nhiêu tuổi á? Trông anh cũng chẳng lớn hơn tôi bao nhiêu.”

“16.”

“Hả? Thế mà ông chủ vừa nãy dám bảo cấm trẻ vị thành niên dưới 18, hóa ra là gạt người cả.” Diệp Tu tức đến nghiến răng, bảo sao ông chủ Đào tuyển cậu dễ dàng như thế, ban đầu không muốn tuyển nên mới nói cấm vậy thôi, tránh cậu truyền tin ra ngoài làm ảnh hưởng tới bar mình.

“Ha ha, cậu tên gì?”

“Diệp Tu.”

“A Tu, chào mừng cậu đến với Jiashi. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nha. Đi thôi, đến giờ rồi.”

Tô Mộc Thu kéo cậu ra quầy, thay vị trí cho Thôi Lập đã hết ca ngày.

“Chào buổi tối Thôi ca.”

“Mộc Thu à, có người phụ việc luôn ha, cậu bé này là hôm nay anh Đào mới tuyển, chuyên dùng cho cậu luôn.”

“Ha ha, Thôi ca vất vả rồi.” Mộc Thu mỉm cười đáp.

“Anh về trước đây.” Thôi Lập vẫy tay rồi rời quầy, kéo đai áo đồng phục ra, chuẩn bị vào phòng thay đồ trước khi về.

Diệp Tu thích thú nhìn quanh quầy pha chế, hương rượu thơm ngát, đủ các loại hoa quả, tinh dầu, hương liệu, chất tạo mùi, … đều kích thích sự tò mò của cậu. Chưa kể còn các loại ly thủy tinh đẹp đẽ và các dụng cụ pha chế mà cậu chưa nhìn thấy bao giờ nữa. Như nhìn thấy một thế giới mới, cậu rõ ràng rất thích nơi này.

Tô Mộc Thu nhìn cậu vui vẻ cũng mỉm cười theo:

“Làm cho cậu một ly mocktail nha, coi như quà gặp mặt, kỷ niệm lần đầu đi làm của cậu.”

“Mocktail là gì vậy?”

“Cũng như cocktail thôi, là pha trộn chất tạo màu với chất tạo mùi, chỉ là không dùng rượu nền nên không có cồn.”

“Ồ. Thú vị ha.”

3 phút sau, một Martini glass được đẩy đến trước mặt cậu.

“Loại này tên gì vậy?”

“Gọi là … Cherry đi.”

Diệp Tu nâng ly lên uống thử, mùi hạnh nhân thơm nức pha lẫn với socola ngọt ngào, vị vani thơm béo và chút đắng của cà phê, hòa với kem tươi mát lạnh, cắn một miếng cherry đỏ rực, vị chua tan ra trong miệng. Hình như còn chút chanh đường dính ở viền ly để tạo hình thêm lung linh sương khói.

“Ngon ghê.”

Diệp Tu híp mắt hưởng thụ ly nước, thỏa mãn thưởng thức hương vị tuyệt vời, không để ý đến ánh mắt Tô Mộc Thu nhìn cậu.

Diệp Tu không nhà để về, nên Mộc Thu bảo cậu dọn đến nhà ở chung với hai anh em mình luôn. Em gái Tô Mộc Thu tên Tô Mộc Tranh, một cô bé xinh xắn hiểu chuyện, cũng rất yêu quý Diệp Tu. Một nhà ba người ở chung hòa thuận lạ kỳ, Mộc Tranh ở phòng riêng, Diệp Tu và Mộc Thu chung một phòng.

Thấm thoắt đã được một tháng làm việc ở đây, Diệp Tu có vẻ rất hứng thú với loại nước tên Cherry này, dăm ba bữa lại đòi Mộc Thu pha cho cậu. Rõ ràng có thể tự làm, nhưng luôn thích vị Mộc Thu pha cho hơn.

Sau này cậu mới biết, ly “mocktail” mà cậu uống năm đó là dùng cà phê và socola để mô phỏng một loại cocktail rất nổi tiếng.

Tên của nó, không phải là “Cherry”.

4.

Tô Mộc Thu phát hiện ra Diệp Tu đặc biệt có thiên phú trong lĩnh vực pha chế, dường như trời sinh để trở thành bartender. Nhạy cảm với rượu, định lượng tỷ lệ nguyên liệu chuẩn đến khó tin, tốc độ tay xuất chúng, dùng shaker thành thạo, thậm chí mấy kỹ thuật khó như xoay chai hay múa lửa cũng không ngại tập luyện.

Đôi tay trắng trẻo mềm mại đã xuất hiện vài vết thương, Tô Mộc Thu rất không vui, lần nào bôi thuốc cho cậu cũng càu nhàu, nhưng Diệp Tu cười xòa chẳng để trong lòng.

Thiên phú, đam mê, không ngại khó ngại khổ, năng lực của Diệp Tu tăng lên nhanh chóng, có thể sánh ngang với bart chính.

Thậm chí Tô Mộc Thu còn cảm thấy, Diệp Tu hình như còn xuất sắc hơn mình, cách pha chế bắt mắt với tốc độ thần sầu của cậu ta cực kỳ hút khách. Chưa kể ưu thế ngoại hình dễ được khách nữ yêu thích, nói chuyện với người quen thì rất gợi đòn, nhưng nói chuyện với khách lại rất có duyên, giỏi kể đông kể tây nhưng cũng rất biết lắng nghe tâm sự.

Đào Hiên mừng như vớ được vàng, quán nhà mình có hai bartender vừa trẻ vừa giỏi giang, khách đông vô cùng, tiền boa và đổ vốn đều không nhỏ, doanh thu tăng vùn vụt. Trong giới bar toàn quốc đang ngày càng phát triển, hai thiếu niên bartender được gọi là “Song Thu” của quán bar Jiashi rất có danh tiếng, khiến lão Ngụy chủ quán bar Lanyu ghen tị đến nghiến răng.

Hắn đã hiểu câu “anh tuyển tôi sẽ không hối hận đâu” mà cậu bé kia nói là ý gì rồi. Nó rất tự tin, nhưng thực lực cũng tương xứng với sự tự tin ấy. Quả thật không hối hận, nếu ngày đó không tuyển nó mới là đáng hối hận ấy chứ.

Chỉ là sự đời khó lường, có những chuyện không ai đoán trước được.

Ví như cậu phụ bar Diệp Tu năm nào nay đã trở thành Diệp đại thần nổi tiếng trong làng bartender Trung Quốc, ba năm liền ẵm cúp quán quân trong cuộc thi World Class China, giành được quán quân World Class thế giới vào năm thứ 10 trong nghề.

Lại ví như Song Thu năm nào chỉ còn một, thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời kia đã yên nghỉ tại nghĩa trang Nam Sơn khi mới tròn 18.

Ngày người đó ra đi là một ngày mùa đông bình thường.

Hôm đó đang ngồi trong quán rảnh rỗi, Diệp Tu muốn hút thuốc lá, lại vứt ví ở nhà rồi nên kêu Mộc Thu:

- Ê Mộc Thu, cho tui vay mấy tệ đi.

Tô Mộc Thu keo kiệt dúi đúng cho cậu mười tệ, không hơn không kém.

- Hút thuốc ít thôi. – Anh nhẹ nhàng nhắc nhở.

- Biết rồi mà. – Diệp Tu cười hì hì chạy đi.

Lúc cậu về không thấy Mộc Thu, Đào Hiên bảo Mộc Thu thấy thiếu ít trái cây tươi nên đi mua thêm rồi, chuẩn bị cho ca làm tối.

Diệp Tu gật đầu, lôi thuốc ra hút một điếu, vừa nghịch mấy chai rượu trên quầy vừa chờ.

Hơn 9 rưỡi, quá ca làm rồi mà Mộc Thu chưa về nữa.

Đã bắt đầu có khách, một cặp đôi gọi Americano Rejuvenation. Diệp Tu đang cắt miếng cam cuối cùng thả vào Americano, vừa mới cầm ly lên định mang ra cho khách thì nhận được một cú điện thoại.

Ly Highball trên tay rơi xuống đất vỡ tan, rượu Campari bên trong chảy tràn ra, loang loáng lan trên sàn gỗ.

Đỏ như máu.

….

Trong hành lang bệnh viện.

Mộc Tranh gào lên với bác sĩ “Ông nói dối, anh tôi không sao cả”, bác sĩ lắc đầu thương cảm: “Xin người nhà bớt đau thương.”

Con bé trong lòng Diệp Tu khóc đến tâm can liệt phế, Diệp Tu lại không rơi được một giọt nước mắt nào.

Chỉ là sau hôm đó, hắn… mất khả năng yêu một người.

Đào Hiên và Diệp Tu lo liệu tang lễ cho Tô Mộc Thu chu đáo, một ngôi mộ nhỏ ở nghĩa trang Nam Sơn của Hàng Châu.

Đêm đó không ai biết Diệp Tu đi đâu.

Hắn ngồi ở nghĩa trang một đêm, trước mặt là hai ly cocktail trắng nâu tuyệt đẹp.

Vay cậu 13, trả cậu 14.

Nam Sơn hạ táng cậu, cũng hạ táng luôn cả trái tim tôi.

Chỉ là khi còn chưa kịp trưởng thành, đã gặp được một người như cậu ấy, từ đó về sau, đã không thể rung động với bất kỳ ai được nữa.

….

Người đó đi rồi, Đào Hiên lo Diệp Tu sẽ suy sụp.

Diệp Tu bảo em không sao, chỉ lo cho Mộc Tranh.

Nhưng cậu cũng sớm phát hiện, tiểu Mộc Tranh rất kiên cường.

“Mộc Tranh đừng sợ, sau này anh sẽ là anh trai của em. Em cứ đi học bình thường, phải học thật tốt, tương lai tốt đẹp, cậu ấy sẽ rất vui.”

“Anh Diệp Tu, Mộc Tranh biết rồi, em sẽ cố gắng. Anh cũng đừng buồn quá. Anh ấy không hi vọng anh buồn đâu.”

“Ngoan lắm.”

Diệp Tu xoa đầu con bé, tiễn nó ra cửa đi học.

Trở thành bartender chính của Jiashi, Diệp Tu tìm mua những quyển sách về nghề pha chế kinh điển của các tác giả nước ngoài về nghiên cứu thêm. Ba tuần sau khi Mộc Thu qua đời, cậu mới biết loại cocktail mình thích uống mà người kia hay pha cho mình, không phải tên là Cherry.

Mà là – PS I love you.

Diệp Tu lang thang trên đường phố, tuyết rơi lất phất, hòn ngọc Giang Nam chìm trong sắc trắng tinh khôi. Đi vào một tiệm sách cũ, hỏi mua một cuốn PS I love you của Cecelia Ahern.

Loại cocktail lấy cảm hứng từ tiểu thuyết này được pha chế từ ba loại rượu: amaretto vị hạnh nhân, bailey vị kem tươi và kahlua vị cà phê với tỷ lệ tương đối cân bằng, sau khi lắc trong shaker sẽ được rót ra ly, rắc ít nhục đậu khấu hoặc bột ca cao lên trên, trang trí thêm một trái cherry đỏ mọng. Nhấp một ngụm PS, ngọt thơm chua đắng giao hòa như đang chìm trong cơn say tình ái. Được phục vụ trong ly Martini cổ điển, vị ấm áp của món uống, màu sắc trắng nâu ngọt ngào cùng với cái tên lãng mạn khiến PS I love you thường được dùng để tỏ tình và cầu hôn.

Diệp Tu đã hiểu vì sao mỗi lần pha “Cherry” cho mình, ánh mắt Tô Mộc Thu lại lấp lánh niềm vui, dịu dàng nhìn mình uống.

Người mình thích cũng thích mình, là một chuyện hạnh phúc biết bao.

Nhưng cả hai lại chưa kịp nói với đối phương, rằng:

I love you.

Sorry, I love you.

Xin lỗi, tôi yêu người.

5.

Khưu Phi ngồi trên taxi về nhà, kéo cao cổ áo khoác chống lạnh. Còn mấy ngày nữa là hết tháng ba, thời tiết Hàng Châu vẫn chưa ấm lên, mai đỏ đã bắt đầu nở rộ trên các cung đường, khoe sắc tỏa hương như những đốm lửa ấm áp tí tách nhảy nhót trên cành khô. Qua cửa kính nhìn ra xa, cậu thấy loáng thoáng một phần Hồ Vạn Đảo, màu nước xanh biếc trong veo như một ly Negreenish, nghe nói có thể uống được.

Điện thoại tít một tiếng thông báo có tin nhắn Wechat, cậu cầm lên xem:

Dạo này công việc thế nào?

Khưu Phi nhanh chóng nhắn lại:

“Vẫn ổn ạ. Anh có khỏe không? Mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ ạ?”

“Khỏe lắm, năm nay Mộc Tranh không đến đây được. Anh đang đi qua Thanh Hà Phong, sắp đến nơi rồi.”

Khu phố cổ Thanh Hà Phong?

“Anh đang ở Hàng Châu?”

“Ừ.”

Khưu Phi có chút giật mình, rồi nhanh chóng nhớ ra. Đúng rồi, bây giờ là cuối tháng ba Dương, sắp đến tiết Thanh minh. Cứ tầm này mỗi năm, Diệp Tu lại cùng vợ chồng Tô Mộc Tranh tới đây tảo mộ.

Năm nay nghe nói chị Tô có bầu em bé, thân thể không tiện nên không thể đến được, chỉ có mình Diệp Tu đến. Mỗi lần hắn tới đều sống ở căn nhà cũ ba người từng sống ngày xưa cả tháng trời rồi mới trở về Bắc Kinh. Dù sao hắn đã giải nghệ, có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Diệp Tu nhìn ra ngoài cửa kính taxi, những ngôi nhà mái ngói cong cong xây kiểu cổ đường Thanh Hà Phong lướt qua tầm mắt, lan can gỗ treo đủ các loại bảng hiệu, đèn lồng đỏ trước nhà cầu phúc cầu an, không khí yên tĩnh vô cùng.

Đại thần hàng đầu làng bartender thở dài, chớp mắt đã hơn mười năm, vật đổi sao dời, mọi thứ đều đã thay đổi chóng mặt.

Thôi Lập nghỉ việc vì áp lực gia đình, trở thành nhân viên văn phòng bình thường, cưới vợ sinh con, gia đình rất yên ấm. Đào Hiên chán ngán với cuộc sống bar trường, đã ra nước ngoài sinh sống, bán Jiashi cho quý tử thứ hai của tập đoàn Trà Xanh Sấy - Hạ Trọng Thiên. Nhân viên cũ đều đi hết, phong cách của Jiashi hiện tại cũng đã khác xưa.

Diệp Tu rời Jiashi vào năm thứ chín, tự mở một quán bar của riêng mình, đặt tên là Xingxin. Sau khi giải nghệ vào năm thứ 10, hắn về nhà ở Bắc Kinh, mỗi năm chỉ đến Hàng Châu vào dịp cuối xuân để thăm người kia.

Tô Mộc Tranh đã hoài thai lần thứ hai, mừng cho chị ấy, đệ nhất mỹ nữ bartender năm nào. Nhị thiếu phu nhân tập đoàn Diệp thị, sống đời nhung lụa, hạnh phúc viên mãn, Tô tiểu thư là niềm mơ ước của mọi cô gái. Tổng giám đốc Diệp thị - Diệp Thu ở bên ngoài hô mưa gọi gió, nhưng về nhà lại hết lòng nuông chiều vợ con, là một ông chồng mẫu mực. Trai tài gái sắc, cuộc tình công chúa hoàng tử này tốn bao nhiêu giấy mực báo chí một thời, hôn lễ thế kỷ làm bao người xuýt xoa ngưỡng mộ.

Ngược lại, đại thiếu gia Diệp thị Diệp Tu, tuy sự nghiệp viên mãn nhưng đời tư không có gì đáng nói, hoàn toàn không hề có tin đồn hẹn hò nào. Nhà họ Diệp lại không hề sốt ruột, không thúc giục con trai lớn, trong khi con trai út đã yên bề gia thất, cũng đã có người thừa kế tương lai rồi.

Quần chúng đành suy luận rằng Diệp đại thần hết lòng cống hiến cho sự nghiệp pha chế nước nhà, chỉ mê đắm cocktail chứ không thiết tha gì chuyện yêu đương. Hai anh em song sinh mà ngược nhau một trời một vực vậy luôn đó.

Khưu Phi đọc những bình luận như vậy trên Weibo, chỉ lặng lẽ thở dài.

Bọn họ đương nhiên không hiểu, cả hai anh em nhà họ Diệp đều là kẻ si tình, si tình đến cố chấp, trọn vẹn thủy chung, một đời một người.

Thầy là một kẻ nặng tình.

Anh ấy bề ngoài lười biếng, cà lơ phất phơ, nhưng thực ra rất nhạy cảm, rất tốt bụng, rất hoài niệm, cũng rất chân thành. Những gì mà anh ấy thật lòng yêu, cả đời cũng không buông được.

Khưu Phi trở thành đệ tử của Diệp Tu vào năm thứ năm, lúc anh còn là bart chính của Jiashi. Cậu rất có thiên phú, chăm chỉ, sáng tạo, nghiêm túc học hỏi, hắn cũng muốn đào tạo người thừa kế cho mình rồi.

Ly đầu tiên mà Khưu Phi tập pha, Diệp Tu nói, tên là “Cherry”.

Cherry.

“Cherry” năm ấy, rốt cuộc cũng thể uống lại lần nữa.

Tâm ý tương thông, chấp niệm luân hồi.

Từ khi Diệp Tu đến Jiashi tới khi hắn rời đi vào năm thứ chín, menu của Jiashi hoàn toàn thiếu một mục, tên là “PS I love you”. Bởi vì cả hai bartender chính đều không muốn pha ly này cho bất kỳ ai ngoài đối phương cả.

….

Phi à, vị cocktail là vị tình yêu.

Nguồn gốc của nó đã gắn liền với tình cảm lứa đôi, trăm sắc rực rỡ, ngũ vị tạp trần, quyện hòa mọi thứ trong sự cuồng nhiệt nồng say của rượu, không phải cũng giống vị ái tình?

Pha một ly cocktail, đừng quá để ý đến công thức, không cần phải chuẩn mực tuyệt đối, cứ nghe theo cảm quan của bản thân.

Mỗi ly cocktail như một câu chuyện, kể nó ra sao bằng ngôn ngữ của rượu là tùy theo sự tinh tế của người pha chế.

Đừng sợ sáng tạo, trái tim một bartender nhạy cảm và nghệ sĩ có lúc thăng hoa đến chính mình cũng phải bất ngờ.

The Secret of Sky.

Vẻ đẹp ma mị của ly cocktail đã giúp Diệp Tu đoạt quán quân World Class Thế giới, nhìn qua đơn giản, nhưng để pha ra được một ly như vậy là bao nhiêu kỳ công và điêu luyện, tất cả cuồng nhiệt, thấu cảm, tinh tế, đắm say dồn trong shaker, mỗi giọt rượu là một giọt tình.

Khi được phỏng vấn nguồn cảm hứng nào đã giúp Diệp thần sáng tạo ra một loại cocktail độc đáo như vậy, Diệp Tu mỉm cười:

- Tôi có một người bạn, cậu ấy pha chế rất giỏi, đã dẫn dắt tôi vào con đường chuyên nghiệp. Về sau, cậu ấy chết. Chỉ để lại một công thức nghiên cứu loại cocktail mới chưa hoàn thành, tôi cùng cậu ấy đi tiếp.

- Là “The Secret of Sky”?

- Phải.

- Anh có thể giới thiệu đôi chút về người bạn ấy không ạ?

- Cậu ấy là một thiên tài…

….

Tiết Thanh minh, nghĩa trang Nam Sơn.

Diệp Tu dẫn Khưu Phi tới trước ngôi mộ nằm ở góc khuất, nơi đã lưu dấu năm tháng chảy trôi. Thiếu niên trên hình bao năm vẫn là tuổi 18, mái tóc nâu nhạt, nụ cười rạng rỡ như thiêu đốt tâm hồn.

Diệp Tu mở chiếc hộp làm lạnh mini, bên trong là một ly rượu xanh biếc, đẹp như đá quý Topaz.

Margarita glass được ướp lạnh lấy trong tủ đá ra, thoa nước chanh quanh miệng rồi úp vào đĩa muối tinh để tạo lớp sương tuyết huyền ảo. Một hỗn hợp tuyệt diệu của tequila, blue curacao, nước chanh đổ từ bình shake vào ly, vẫn giữ nguyên lớp viền xinh đẹp. Thủy tinh mờ đục, nước biếc sóng sánh, thả một lát chanh mỏng bồng bềnh vào ly rượu, thêm chút đá xay nhỏ, như một thức uống thần kỳ trong vườn địa đàng của thần thoại châu Âu.

Diệp Tu nhẹ nhàng và thành kính đặt chiếc ly trước bia mộ.

- Năm nay là Blue Maragita, tôi làm đó, cậu thích nó chứ?

…..

Sinh nhật năm 17 tuổi của Diệp Tu trải qua ở quầy bar Jiashi, Mộc Thu pha cho mỗi người một ly Blue Maragita.

Nhấp một ngụm, như ngọn lửa xanh biếc đốt cháy nơi đầu lưỡi, nóng bỏng cay nồng, Diệp Tu biết mình say rồi, nhưng không phải say rượu.

Là say người bên cạnh.

Maragita là người chủ động pha cho hắn, sau này hắn mới biết nó là thức uống dành cho tình nhân.

Toàn bộ dịu dàng và yêu thương người kia đã trao gửi đến hắn rất nhiều, nhưng hắn chưa kịp đáp thì người đã rời khỏi hắn.

Hắn còn chưa kịp pha cho người một ly “PS I love you”.

Người đi rồi, không còn ai ngồi bên hắn trọn đêm cùng thưởng thức một ly cocktail cháy bỏng như tình cảm thiếu niên chôn giấu.

…….

Maragita là thức uống dành cho tình nhân, vốn không nên đi lẻ.

Khưu Phi nhìn chiếc ly như phép màu của nữ hoàng băng giá trên bia mộ đá xám, đẹp rực rỡ, đẹp chói mắt, nhưng cũng cô độc biết bao.

Blue Maragita.

PS I love you.

Vay người 13, trả người 14.

Vay người một đời, trả người một kiếp.

1314520.

A Tu, I love you.

Mộc Thu, you rule me.




04.04.2020

Thanh minh 2020.






...
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook