Hoàn [Chu Giang] Alala (Yêu Rồi A)

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
13/5/20
Chúc mừng sinh nhật chị Cụt nha @VongolaCiel !!!

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

Alala (Yêu rồi a)

Câu chuyện về cặp thanh mai trúc mã không hề ăn ý

Tác giả: 千山☆
Editor: Vic
CP: Chu Giang
Thể loại: Đoản văn, AU trường học

Cảm ơn các chị gái Hội Tự Sát đã giúp em trong quá trình edit <3<3<3

1.

“Tôi cmn bỏ cuộc!” Giang Ba Đào tuyên bố.

Hắn lảo đảo nhảy xuống khỏi quầy bar rồi bị Chu Trạch Khải tay chân luống cuống ôm lại.

“Giang, đứng vững?” Chu Trạch Khải, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, đón lấy cốc rượu trong tay hắn, đặt lại lên bàn.

“Đương nhiên, tôi còn chưa say mà!” Giang Ba Đào trịnh trọng nói, làm như người vừa đứng trên quầy bar hát không phải mình. Hắn dùng một tay đẩy Chu Trạch Khải ra, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào quầy bar.

“Tôi đưa cậu về?” Chu Trạch Khải quơ quơ tay trước mắt Giang Ba Đào làm hắn mất kiên nhẫn, nắm lấy, ấn lên bàn.

“Không cần! Cậu đưa Chu Trạch Khải về trước đi!”

Chu Trạch Khải đứng trước mặt hắn luôn miệng đáp ứng.

“Hắn về rồi sao?” Giang Ba Đào nhỏ giọng hỏi.

“Về rồi.” Chu Trạch Khải đáp.

“Được”, Giang Ba Đào dùng sức vỗ một cái vào tay Chu Trạch Khải làm hắn thấy tê rần, biểu cảm trên mặt trở nên méo mó một lúc. Rồi hắn thần thần bí bí kéo cổ áo Chu Trạch Khải tới gần, “Tôi chỉ nói cho cậu, không được nói cho Tiểu Chu nhé.”

Chu Trạch Khải “Ừ” một tiếng, thật sự định nói chuyện với một con ma men, “Tiểu Giang, cậu không sao?”

“Tôi thật cmn chẳng tốt đẹp gì!” Cảm xúc của Giang Ba Đào khi say rượu thay đổi thất thường, hắn bỏ cổ áo Chu Trạch Khải ra, rồi bỗng nhiên lại ôm lấy hắn, “Tôi không muốn làm thế nữa!” Giang Ba Đào lặp lại lần nữa, thút tha thút thít nói, “Một lời nói dối cần trăm ngàn lời nói dối khác để che đậy, mệt chết, tôi không làm thế nữa, chẳng thà sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”

“Đừng lo lắng, muốn nói, cứ nói.” Chu Trạch Khải vỗ nhẹ sau lưng hắn, trầm giọng an ủi, mỗi một chữ nói ra đều gằn lên, không khí xung quanh âm u tựa địa phủ, “Dù phải ép buộc, tôi cũng sẽ ép tên đó.”



Sau khi tỉnh lại, Giang Ba Đào chỉ muốn quỳ lạy bản thân.

Hắn nhìn chằm chằm trần ký túc xá hồi tưởng một lát, cuối cùng vẫn quyết định giận chó đánh mèo đổ hết tội lỗi lên đầu Chu Trạch Khải.

Ỷ lại vào hắn, ai bảo hắn là trúc mã, ai bảo hắn là trai thẳng, ai bảo hắn không biết gì, ai bảo chỉ cần khẽ dựa vào người kia hắn liền hoảng hốt, khiến hắn tự ý muốn giúp đỡ… Cố tình gây sự xong xuôi, Giang Ba Đào ôm lấy cái đầu còn choáng váng vì say rượu, bây giờ mới bắt đầu suy nghĩ, vì sau mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

2.

Đúng rồi, là do ban đầu, hắn cảm thấy Chu Trạch Khải cắt tóc ngang trán có chút đẹp đến lóa mắt.

Ngọn tóc dài chấm lông mày, làm ánh mắt hắn vô tình lướt qua rồi không rời đi được. Giang Ba Đào vẫn luôn biết trúc mã của mình vẻ ngoài vô cùng tốt, nhưng đây dường như là lần đầu tiên hắn suy nghĩ về chuyện này.

Về sau, Chu Trạch Khải cũng lấy làm lạ.

“Tiểu Giang?”

“Ừm?”

“Có chuyện gì sao?”

“Chuyện gì?” Giang Ba Đào vẫn chưa kịp hiểu hắn nói gì.

Chu Trạch Khải dừng bước, quay người nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nói cho tôi?”

Giang Ba Đào bị hắn nhìn như vậy, không hiểu sao thấy bối rối, thoáng lùi một bước, “Không có gì nha.”

Chu Trạch Khải lập tức xụ mặt.

Giang Ba Đào nhìn thấy biểu cảm này của hắn, đành phải giơ tay xin hàng, “Được rồi, được rồi, tôi nói.”

“Ừm.” Chu Trạch Khải lập tức tươi tỉnh hẳn lên, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn như lóe sáng.

Ánh mắt mong đợi của hắn làm Giang Ba Đào cảm thấy áp lực nặng nề, hắn trầm ngâm một lát, “À, tôi có một người bạn…”

“Ừm?” Chu Trạch Khải nói.

“À, cậu không quen đâu”, Giang Ba Đào nói, chỉ sợ lòng tò mò cung Nhân Mã của hắn nổi lên, vội vàng nói tiếp, “Gần đây, hắn dường như không khống chế nổi bản thân khỏi nhớ nhung một người.”

“Ừm?” Bản chất Chu Trạch Khải là người thích hóng hớt, thấy Giang Ba Đào không chịu nói liền không nhịn được mà thúc giục.

“Đại khái là do… Hắn đột nhiên cảm thấy người kia thật đẹp trai?” Giang Ba Đào vắt hết óc nghĩ lý do, “Rồi còn muốn gần gũi với người kia, cùng một chỗ với người đó… Kiểu vậy?”

Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ, theo kinh nghiệm của bản thân, “Thích?”

Ngọa tào?

Giang Ba Đào nhìn chằm chằm hắn vẻ khó tin, nhìn dáng vẻ ngẩn người hiếm thấy này làm Chu Trạch Khải có chút muốn xoa đầu hắn.

“Bạn của cậu, thích người nào đó.” Chu Trạch Khải nói.

“Ha ha”, Giang Ba Đào nói, “Cậu chính là ‘người nào đó’ đó.”

Bây giờ đến lượt Chu Trạch Khải kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm.

3.

Bọn hắn ăn ý né tránh đề tài này.

Nhưng dù sao Giang Ba Đào cũng đã bị cưỡng ép mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Một mặt tự nhủ đây là Chu Trạch Khải, người được định trước sẽ là anh em cả đời với hắn, thẳng đến không thể thẳng hơn. Một bên thì nửa để nghiệm chứng, nửa theo bản năng, tăng số lần chạy đến ký túc xá Chu Trạch Khải. Ký túc xá trường bọn hắn là phòng đôi, Giang Ba Đào đến gặp người nhiều hơn, đến mức nhẵn mặt luôn cả Tôn Tường, bạn cùng phòng của hắn.

Chu Trạch Khải lại cảm thấy bất thường.

“Tiểu Giang?”

“Ừm?”

Dù sao lần tra hỏi trước đã để lại bóng ma cho hắn nên lần này, Chu Trạch Khải do dự một hồi mới hỏi hắn, “Không có chuyện gì?”

Giang Ba Đào chột dạ, nụ cười trên mặt trở nên mất tự nhiên, “Không có, có thể có chuyện gì chứ?”

Chu Trạch Khải nheo mắt lại nhìn hắn, cuối cùng tâm lý không muốn bị Tiểu Giang giấu diếm chiến thắng sự kháng cự gượng gạo của chính bản thân. “Cậu…” Hắn quan sát biểu cảm của Giang Ba Đào, chợt ngộ ra, “Thích ai?”

Giang Ba Đào giật nảy mình, gượng cười hai tiếng, liên tục xua tay, “Không có mà, tôi vẫn còn đang thất tình mà.”

Chu Trạch Khải không nói gì, bắt đầu gây áp lực trong im lặng cho hắn.

Giang Ba Đào chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Mặc dù đã là trúc mã lâu như vậy, Chu Trạch Khải cũng đã biết hắn là cong, trước đây hai người dù yêu đương cũng không giấu diếm gì nhau, nhưng chuyện mình để ý đến người kia vẫn rất có vấn đề, càng không nói đến việc Chu Trạch Khải vẫn còn rất ngây thơ, là người mà đến tận bây giờ vẫn thấy bất an khi được tỏ tình. Thật sự là lãng phí gương mặt người tình trong mộng quốc dân kia.

“Tôi quen?” Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ một phen, cảm thấy với quan hệ của hắn và Giang Ba Đào thì không cần giấu diếm gì, cuối cùng chỉ có thể kết luận được như vậy. Hắn với Giang Ba Đào không học cùng khoa, chỉ trong cùng một câu lạc bộ, người quen cũng chỉ trong phạm vi đó, loại trừ trường hợp đã có gia đình… “Ngô Khải?” Chu Trạch Khải bắt gặp cái nhìn khinh bỉ từ Giang Ba Đào liền tiếp tục đọc tên, “Lữ Bạc Viễn? Vu Niệm? Đỗ…”

“Được rồi, được rồi”, Giang Ba Đào nghe vậy thì dở khóc dở cười, thậm chí quên cả việc phủ định suy đoán của hắn, “Sao lại thế được, cậu cũng không nghĩ kĩ xem, không nói đến việc bọn họ đều thẳng, chẳng nhẽ tôi lại chủ động theo đuổi sao?”

Chu Trạch Khải thất bại trong việc chứng minh bản thân có thần giao cách cảm với Giang Ba Đào nên ngay cả cọng tóc ngố trên đầu cũng hơi rủ xuống, nhưng ánh mắt đảo trái liếc phải rồi chợt dừng lại trên một khung ảnh – đó là ảnh chụp hôm bọn họ họp lớp. Hai nam sinh có ngoại hình nổi bật nhất đứng chính giữa như hai cái cọc tiêu chen chúc giữa đám người. Nam sinh đứng cạnh Chu Trạch Khải mũ lưỡi trai đội lệch, trên khuôn mặt anh tuấn có vài phần mất kiên nhẫn.

Một cái tên xuất hiện trong đầu hắn.

Chu Trạch Khải đột nhiên ngộ ra.

Đúng rồi, ngoài phạm vị câu lạc bộ, quả thật có một người, khả năng được Tiểu Giang thích, nhưng cũng không thân thiết.

Nếu nói vậy, hành vi Giang Ba Đào liên tục đến phòng ngủ của hắn cũng có thể giải thích.

“Không sao”, Chu Trạch Khải cảm thấy mình đã nhìn thấu hết thảy, vỗ vỗ vai Giang Ba Đào, “Tôi giúp cậu.”

“Cậu giúp tôi?” Không hiểu sao, ánh mắt sốt ruột của hắn làm cho Giang Ba Đào thấy bất an, “Giúp gì?”

Chu Trạch Khải vẻ mặt đây ý vị sâu xa, cho hắn một ánh mắt “cậu không cần giải thích tôi hiểu mà”, lấy tấm hình họp lớp từ trong khung ra nhét vào tay Giang Ba Đào, tỏ vẻ nghiêm túc, “Theo đuổi Tôn Tường.”

Móa nó?

Trong lòng Giang Ba Đào như có đàn ngựa chạy loạn, mà tên bạn thân tự nhận là thông minh của hắn vẫn còn tiếp tục: “Đừng sợ, có tôi đây.”

Ha ha, sợ cm cậu ấy.

Nhìn ánh mắt tràn ngập sự ủng hộ của Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào miễn cưỡng nuốt câu nói này vào bụng.

4.

“Tôi thiếu cậu tiền hả?” Tôn Tường buông PSP trong tay ra, bắt đầu cân nhắc việc mặc quần áo tử tế. Hôm nay hắn chơi vị trí tiên phong chính cho lớp trong trận bóng rổ của khoa, lúc quay về đổ đầy mồ hôi nên vội vàng đi tắm. Tắm rửa xong xuôi, hắn nghĩ, đều là người lớn cả rồi, nên chỉ tùy tiện quấn một cái khăn tắm ra ngồi bật quạt hóng gió. Người có thần kinh thô đến mức nào dưới ánh nhìn sắc bén như dao giải phẫu ấy cũng sẽ cảm nhận được có được không, huống chi hắn chỉ là không thích để ý chuyện vụn vặt chứ không phải kẻ ngốc. “Cậu nhìn chằm chằm tôi cũng được nửa tiếng rồi đó nhỉ?”

Chu Trạch Khải không đáp, vẫn duy trì ánh mắt mà hắn tự cho là đang xem xét kỹ lưỡng.

Mặt mũi so ra thì kém mình, tạm chấp nhận, hơn mức tiêu chuẩn.

Không chịu được kích thích, không giữ được bình tĩnh, dễ dàng gặp thiệt thòi.

Nhưng mà có khả năng đây là kiểu Tiểu Giang thích, bản thân hắn cũng rất kiên nhẫn, có thể bù trừ cho nhau.

Đây là thói quen Chu Trạch Khải bất tri bất giác dưỡng thành, đánh giá tỉ mỉ mỗi một đối tượng có khả năng hoặc đã xác định của Giang Ba Đào. Lý do của hắn vô cùng thuyết phục, đây đều là để tránh việc Tiểu Giang gặp phải người không tốt. Dù sao thì đường cong cũng khó đi hơn đường thẳng mà. Về chuyện mỗi một đời bạn trai của Giang Ba Đào đều quan hệ lạnh nhạt với hắn, đó cũng là do bọn hắn lòng dạ hẹp hòi, không đủ rộng lượng.

Tôn Tường ho khan hai tiếng bày tỏ tôi vẫn còn ở đây, Chu Trạch Khải mới lấy lại tinh thần.

“Chu Trạch Khải! Có chuyện thì mau nói! Ngồi đó trừng tôi làm gì a?!” Tôn Tường vân vê mép khăn tắm, nhẫn nhịn không quay ra trừng lại. Hắn cảm thấy hai người ở chung lâu như vậy cũng được tính là bạn bè, mặc dù Chu Trạch Khải không thích nói chuyện, nhưng người này nhân phẩm không tệ. Lần này có thể là có chuyện cần nhờ hắn, người này hay ngại ngùng, cần thông cảm.

Chu Trạch Khải không hề bị ảnh hưởng bởi ngữ khí của hắn, vẫn bình thản như thường: “Cong?”

Tôn Tường đang mở lon cola giật mình làm nước phun hết lên mặt. Nhưng hắn chỉ lau qua loa, căn bản là không hề chú ý đến chuyện này: “ĐM, ai nói cho cậu đó?!!!”. Nhìn người đối diện có xu thế ép cung tra hỏi, Chu Trạch Khải “A!” một tiếng, lấy chân chống lên đầu gối Tôn Tường, ngăn cản hành động tiếp theo của hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

“Đoán.” Chu Trạch Khải nói.

Tôn Tường tỉnh táo lại, trước tiên vào nhà tắm tắm lại lần nữa, lần này tắm xong đã mặc quần áo tử tế. “Được, cậu đoán được lắm.” Tôn Tường ngồi lại chỗ cũ, “Cậu đoán chuyện này làm gì?”. Hắn dứ dứ nắm đấm, “Tôi nói trước, tôi không thích cậu đâu……”

Chu Trạch Khải vốn định đánh giá hắn một phen, kết quả lại làm mình bị hiểu lầm, ho khan sặc sụa đến mức mặt đỏ bừng mới thôi, “Tôi”, hắn chỉ bản thân, “Thẳng”.

Tôn Tường vỗ đùi, “Sao cậu không nói sớm, làm tôi sợ một quá.” Không còn lo lắng trong lòng, hắn lại có thể làm bạn tốt rồi, “Vậy cậu hỏi chuyện này làm gì? Tò mò sao? Cậu rỗi hơi nhỉ?”

“Ừm”, Chu Trạch Khải nghĩ một chút vẫn quyết định nhịn hắn, “Đúng là rỗi hơi thật.”

5

— Tôn Tường, cong, 1 2.2, 185cm, cung Nhân Mã, thể lực tốt, tham gia câu lạc bộ XX, XXX, …

Giang Ba Đào liếc qua cái tin nhắn dài cực kỳ hiếm thấy từ Chu Trạch Khải, ở cuối tài liệu nhận xét chi tiết của Tôn Tường còn có một cái emo tỏ vẻ dễ thương. Nhưng đối với hành động phục vụ tri kỉ vượt quá lẽ thường này nội tâm Giang Ba Đào ngoại trừ haha một tiếng chẳng còn lời nào để nói.

A, gu thẩm mỹ của trai thẳng.

Hắn ngồi tại bàn đã đặt trước trong tiệm bánh ngọt, trong bầu không khí đầy bong bóng màu hồng phần bay ra từ mấy đôi tình nhân, mỉm cười cắn nát miếng bánh. Giang Ba Đào nhéo nhéo mũi để thả lỏng tâm tình, nếu hắn đoán không lầm thì —

Tôn Tường nhanh như một cơn gió mở cửa xông tới, quét mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng xác định mục tiêu rồi ngồi xuống đối diện Giang Ba Đào. “Tôi còn nhớ cậu này”, việc đầu tiên hắn làm là bưng cốc nước trên bàn lên một hơi uống cạn, nghỉ ngơi một hồi mới nói tiếp, “Cậu là người hay đến tìm Chu Trạch Khải ha… Hình như trong tên còn có rất nhiều nước…”

“Giang Ba Đào, chào cậu”, Giang Ba Đào cười cười, “Cậu là bạn cùng phòng của Tiểu Chu đúng không? Trí nhớ thật tốt.”
Tôn Tường nhẩm lại ba chữ “Giang Ba Đào”, không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì lại vui vẻ cười lên. “Cửu Điểm Thủy, cái tên này không tệ”, Tôn Tường nói, “Chu Trạch Khải nói hắn có việc, điện thoại lại hết pin, bảo tôi đến báo với cậu một tiếng.” Hắn nhìn xung quanh, dường như có chút lưỡng lự, “Chuyện đó, cậu định ăn ở chỗ này?”

Giang Ba Đào quả quyết lên tiếng, “Là Tiểu Chu thích chỗ này”. Hắn đứng dậy, nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi Tôn Tường, “Tôi định đến tiệm ăn thứ ba từ cổng tường đi ra, muốn đi cùng không?”

“Cậu cũng thích ăn cay?” Tôn Tường lập tức đuổi theo, “Nhất định phải cho tôi đi cùng! Đi thôi đi thôi!”

Chu Trạch Khải vẫn chưa biết gu của bản thân đã lần lượt bị ghét bỏ hai lần, cầm quyển từ vựng IELTS ngồi trên băng ghế ở hành lang giả vờ đọc sách - từ chỗ này vừa vặn có thể nhìn thấy hết chuyện bàn kia bồi dưỡng tình cảm qua cửa kính pha lê của hàng bánh ngọt.

Hắn đương nhiên không phải đến hóng chuyện, chỉ đơn giản quan tâm đến bạn thân thôi.

Chỉ là khi mắt thấy Tôn Tường mới vào không bao lâu, hai người đã cùng đi ra ngoài với nhau, Chu Trạch Khải không khỏi lo lắng là gặp mặt không thuận lợi. Nhưng cửa hàng này mấy đời bạn gái trước của hắn đều thích mà? Cho dù không nói gì với nhau cũng không thể không ăn gì nha.

Chu Trạch Khải nhanh chóng hóa trang rồi đi theo hướng bọn họ, nhưng xuất quân không thuận lợi, mới theo mấy bước điện thoại đã kêu— “Tưởng như đang tung bay trên bầu trời,

Quên tắt chuông điện thoại rồi!!!!

Ánh mắt từ xung quanh quét đến làm mặt Chu Trạch Khải đỏ rần, luống cuống tay chân nhận điện thoại: “Ơi?”

“Hello Tiểu Chu, ngẩng đầu lên.” Thanh âm quen thuộc làm hắn đơ như tượng gỗ trong nháy mắt.

Tôn Tường đứng chờ ven đường, nhịn không được ngáp một cái. Mà Giang Ba Đào đang đứng cạnh hắn đang mỉm cười vẫy vẫy tay với bên này, “Chúng tôi định ra ngoài ăn, cậu đi không?”

—Không cần đâu, các cậu cứ đi đi.

Câu này ra đến miệng chẳng hiểu sao lại đổi khác.

Hắn nói: “Được.”

6

Chu Trạch Khải nhanh chóng thấy hối hận.

Hắn không thể ăn cay, nhưng Giang Ba Đào và Tôn Tường không chỉ ăn được, mà còn là thích ăn. Chỉ là bình thường đi ăn cùng nhau, Giang Ba Đào sẽ chú ý điểm ấy, chọn đồ mà cả hai đều ăn được. Hôm nay không biết là do gặp được người cùng sở thích hay là do trong mắt chỉ có người thương, hắn hoàn toàn đem chuyện ấy ném ra sau đầu, cả bàn đều màu đỏ chói, Chu Trạch Khải chỉ có thể nén một bụng tủi thân mà ăn cơm. Bình thường hắn không thích nói nhiều, giờ càng trở nên trầm mặc.

Thế nhưng mặt khác hắn cũng coi như chính thức chứng kiến được bạn thân của mình nhân duyên tốt đến mức nào.

Giang Ba Đào bắt đầu từ chuyện ăn cay ban đầu nói chuyện tâm đắc về đồ ăn ngon với Tôn Tường, chỉ hận tại sao không gặp nhau sớm hơn. Nói một vòng lại quay về chuyện trong trường, từ đến tiệc tối đón người mới, cuối cùng không biết làm chủ đề lại chuyển thành mối thù không biết có từ khi nào với hội trưởng hội học sinh tiền nhiệm Diệp Tu.

Chu Trạch Khải nghe thấy thì không nhịn được mà bĩu môi. Giang Ba Đào không có thành kiến gì với Diệp Tu, thậm chí còn từng thành tâm khen ngợi người kia. Những câu phụ họa hắn nói nghe vô cùng qua loáng đã có thể qua mặt Tôn Tường.

Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng chẳng quan trọng, quan trọng là Tôn Tường đã dính chiêu này.

Hết bữa cơm này, phân lượng của Giang Ba Đào trong lòng Tôn Tường thành công vượt qua bạn cùng phòng hai năm Chu Trạch Khải. Hai người trò chuyện vui vẻ, cuối cùng còn trao đổi phương thức liên lạc, hẹn hôm nào đến thành phố C thử hết đồ ăn cay ở đó.

Cái tiến độ làm quen của hai người này chỉ có thể gọi là thần tốc.

Thế nhưng Chu Trạch Khải lại không thấy vui cho hắn. Đây cũng không phải lần đầu Giang Ba Đào yêu đương nhưng Chu Trạch Khải có thể không khách khí mà nói mỗi đời bạn trai của Giang Ba Đào đều không quan trọng bằng hắn. Bọn hắn là bạn thân cùng nhau trưởng thành, một ánh mắt là hiểu ý nhau, sự ăn ý không gì bì được.

Chỉ là lần này khác, lần đầu tiên Giang Ba Đào không nói chuyện với hắn trong bữa cơm, tất cả ánh mắt vốn nên thuộc về hắn lại dành cho người khác. Hắn thấy không quen, vô cùng không quen.

Tiểu Giang là của người khác.

Chu Trạch Khải vừa nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên có một loại cảm xúc xa lạ dâng lên. Không phải là ghen ghét, mà cảm giác có nguy cơ khi Tiểu Giang thuộc về người khác, bọn họ sẽ không còn thân thiết như thế này.

Không phải người yêu mà đã thế này, nếu như là người yêu thật thì còn đến mức nào nữa?

Chu Trạch Khải nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Ba Đào, nhíu nhíu mày.

Không hiểu sao hắn đột nhiên cảm thấy siêu cấp khó chịu.

--TBC--
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Khụ, oya oya cảm ơn gái nhoa <3. ~~~ Ngại ghê.
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#4
22/7/21
:omtim :thaomai Mừng sinh nhật chị Ché iu iu nhé :thaomai :omtim
:maom @Petite Chérie :maom

7.

-- "Đi ra ngoài chơi?" ,,Ծ Ծ,, "

Ánh nhìn dừng trên cửa sổ trò chuyện một lát, Giang Ba Đào không hề do dự tìm bừa một cái cớ để từ chối, sau đó dứt khoát thoát luôn giao diện trò chuyện.

Hắn cảm thấy chuyện này đã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.

Với hắn mà nói, mặc dù nguyên nhân gây ra chuyện này không đúng lắm nhưng kết bạn rộng rãi cũng không phải chuyện xấu, càng huống chi Tôn Tường cũng là đồng đạo, sau khi quen thân còn có thể giúp đỡ lẫn nhau mấy bận.

Nhưng Chu Trạch Khải cũng nhúng tay vào quá nhiều rồi.

Lúc đầu Giang Ba Đào còn có thể tự thuyết phục mình đây chỉ là xuất phát từ lòng quan tâm, nhưng lại cứ thăm dò tình trạng yêu đương của hắn, thậm chí nhiều lần không hiểu sao đột nhiên xuất hiện ở tận hiện trường, dù là bạn thân thì cũng hơi quá rồi. Tình cảm của hắn vốn không ít, cho dù trước đây có thứ tình cảm không thể tiết lộ kia với Chu Trạch Khải thì đó cũng là bởi đương sự không tự biết.

Giang Ba Đào cảm thấy kiểu tâm tình thế nà là hoàn toàn bình thường, cứ như với cô bạn gái đầu tiên của Chu Trạch Khải thời cấp ba vậy, từ thư tình đến kế hoạch hẹn hò căn bản đều do Giang Ba Đào một tay lo liệu, dù thế nào thì cuối cùng vẫn thành công, nhìn Tiểu Chu bị người khác thân thiết khoác tay, tuy khi đó hắn vẫn chưa có ý nghĩ sai trái nào về Chu Trạch Khải, nhưng trong lòng vẫn không chịu được. Giang Ba Đào đương nhiên vẫn giữ nụ cười ngoài mặt nhưng Chu Trạch Khải liếc mắt đã nhận ra tâm trạng hắn không được vui, suýt nữa đã sáp đến cạnh hắn theo thói quen, nếu không phải Giang Ba Đào kịp nhận ra rồi cho hắn một ánh mắt ngăn cản thì có khi mối tình đầu của hắn đã tan vỡ từ ấy rồi.

Mà cảm giác an toàn của Chu Trạch Khải còn thấp hơn hắn, cho nên dù là lần nào Giang Ba Đào yêu đương vẫn sẽ chú ý đến cảm giác của bạn thân. Có lẽ chính loại bất công trong vô thức này khiến cho không một người cũ nào của hắn đối cử tử tế với Chu Trạch Khải, cho dù có sắt son thề thốt sẽ không để ý đến nữa nhưng cũng chẳng thể thực hiện được mấy bận. Có vài người ham muốn chiếm hữu mạnh đến mức khi yêu đương không thể không tránh Chu Trạch Khải nhưng cuối cùng thì rung động trong lòng cũng biến thành mệt mỏi trong tâm.

Trên thực tế, đứng ở vị trí của hắn mà muốn hấp dẫn Chu Trạch Khải, thậm chí để bản thân hắn nhận rõ thứ tình cảm mơ hồ, để hắn nhận ra thứ không chịu được trong lòng này là xuất phát từ tình yêu cũng không phải không thể được.

Nhưng Giang Ba Đào không muốn làm vậy.

8.

Chu Trạch Khải cũng không có thời gian đi làm rõ những rối rắm trong lòng mình, vẫn phải lên lớp học, vẫn phải sinh hoạt hàng ngày, mà Tiểu Giang cũng không còn đến tìm hắn nhiều như trước nên sự chú ý của hắn đành bố thí hết cho bạn cùng phòng.

Chu Trạch Khải ngồi xếp bằng trên giường, đeo tai nghe xem một chương trình gameshow hết sức nhạt nhẽo, tin nhắn của Giang Ba Đào trên QQ thỉnh thoảng lại nhảy ra trước mắt -- "Không ra ngoài đâu, đang chơi game với bạn." Người bạn này là ai Chu Trạch Khải cảm thấy mình không cần phải đoán, Tôn Tường vẫn đang quay lưng với hắn mà chơi game kia, cho dù không nghe thấy cũng có thể tượng tượng ra tiếng đánh đấm ầm ầm.

Những trò giải trí của nam sinh quanh đi quẩn lại cũng chỉ từng ấy thứ, Khác với Chu Trạch Khải và Tôn Tường thường chọn làm chủ công, Giang Ba Đào khi chơi game lại hay chơi hỗ trợ, chỉ là giờ trợ thủ độc quyền bị người khác chiếm mất nên chơi một người cũng vui lên nổi, đành chọn một chương trình xem để giết thời gian.

Hắn cảm thấy trước mặt mình là một con sói đuôi xù, càng khiến hắn giận dữ là con sói này dù chẳng làm gì mà thỏ trắng vẫn tự chui đầu vào rọ, chủ động nhảy xuống hố. Không biết người ta nuôi lớn thỏ trắng rất cực khổ sao?!

...

Chu Trạch Khải biết bản thân luôn có ý muốn bảo vệ Giang Ba Đào, từ nhỏ đã vậy.

Từ khi cả hai còn nhỏ, Giang Ba Đào đã nói rõ với hắn xu hướng tính dục của mình. Khi đó Chu Trạch Khải nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Giang Ba Đào, ý nghĩ đầu tiên nảy ra không phải là hắn không giống mình mà là mình phải bảo vệ hắn.

Giang Ba Đào khi lên cấp ba đã comeout với gia đình, hắn lúc đó còn chưa biết đưa đẩy khéo léo như hiện giờ, cãi nhau ầm ĩ một trận với cha rồi không đem theo gì mà bỏ chạy một mạch. Đến khi Chu Trạch Khải biết tin, chạy quanh căn cứ bí mật của hai người rồi tìm được Giang Ba Đào, cả người hắn đều đã vừa lạnh vừa đói, dù vẫn cố cười nhưng thật ra đã thành loại bị gió thổi là bay mất, trong cùng ngày được đưa về nhà hắn đã sốt cao, phải mất cả tuần lễ mới đỡ bớt. Chu Trạch Khải lo lắng không thôi, vẫn luôn canh chừng bên giường hắn, mẹ Chu khuyên thế nào cũng không đi.

Ròng rã ba năm liền, mỗi khi Giang Ba Đào không chịu được bầu không khí trong nhà đều sẽ chạy đến Chu gia trú, thổ lộ muộn phiền bị dồn nén tỏng lòng với Chu Trạch Khải. Bầu không khí của Chu gia là sự văn minh hiếm gặp nên Chu Trạch Khải không thể hiểu được nỗi buồn phiền của hắn, nhưng nghe Giang Ba Đào than thở thì không khỏi muốn ôm lấy hắn, xoa xoa mái tóc mềm mại rồi nói với hắn, 'Có tôi ở đây, mọi thứ đều ổn'.

Đến khi học đại học, chiến tranh lạnh trong Giang gia cuối cùng cũng kết thúc, bọn họ tuy thi đỗ vào cùng trường đại học nhưng lại chọn khoa khác nhau. Cái chàng Tiểu Giang từ sau khi xóa tan ưu phiền trong lòng đã không còn cần Chu Trạch Khải an ủi nữa, Chu Trạch Khải còn vì thế mà thầm hụt hẫng một hồi.

Mà bây giờ, Chu Trạch Khải cảm thấy thứ ý muốn bảo vệ kia lại quay về với hắn, hơn nữa còn mạnh mẽ đến mức chưa từng thấy.

Hắn cứ không chịu bị cho ra rìa đấy.

9.

Hôm sau Giang Ba Đào bị Chu Trạch Khải chặn ở cửa phòng học.

"Ra ngoài chơi đi." Chu Trạch Khải nói, lần này còn không phải câu hỏi ý kiến.

Giang Ba Đào lần này rất nghe lời theo sát hắn, thậm chí còn chủ động lên tiếng nói chuyện.

"Rất thuận lợi, nhân phẩm rất tốt, hoàn toàn nắm chắc." Giang Ba Đào nói, "Còn muốn biết gì nữa không?"

Lời Chu Trạch Khải định nói liền bị nghẹn lại hơn phân nửa, khí thế cũng ỉu xìu đi. Mà Giang Ba Đào đang muốn giải quyết nhanh gọn nên căn bản không cho hắn thời gian suy nghĩ mà nói tiếp, "Tiểu Chu có phải cậu thấy không quen lắm đúng không?"

Chu Trạch Khải vẻ mặt ngơ ngác gật đầu.

"Ừ, tôi hiểu mà, thật ra trước đây khi cậu quen bạn gái tôi cũng không quen đó", Giang Ba Đào nói, "Thế nhưng điều này là rất bình thường, bởi vì quan hệ của chúng ta quá tốt, thậm chí còn coi nhau như người thân. Cậu thấy đó, có ông bố chồng nào hài lòng với con rể của mình đâu? Tin tôi đi, cuối cùng sẽ không có gì thay đổi đâu."

Chu Trạch Khải thấy hơi sai sai nhưng lại không rõ sai ở đâu.

Giang Ba Đào nói tiếp, "Thật ra tôi không nghĩ cứ nhất định phải theo đuổi được Tôn Tường, cứ làm bạn bè như giờ cũng rất tốt, nhờ có cậu mà tôi đã hiểu rất rõ về rõ hắn, còn về sau tôi chỉ muốn thuận theo tự nhiên."

Lời này Chu Trạch Khải đã hiểu được.

"Không muốn tôi nhúng tay?" Chu Trạch Khải sắp không cười nổi nữa.

Giang Ba Đào phẩy tay một cái, vẫn cười thân thiện, "Không cần nhúng tay nữa." Vẻ mặt của hắn rất chân thành, "Tiểu Chu, tôi biết cậu muốn giúp tôi, nhưng dù sao yêu đương cũng chỉ là chuyện của hai người, tôi cũng phải tự mình đối diện với nó chứ."

Thứ cảm giác chán nản kia lại xuất hiện, nhưng không mãnh liệt mà chỉ âm ỉ nghẹn ở trong lòng khiến hắn hít thở cũng khó khăn. Chu Trạch Khải im lặng một hồi, đột nhiên nhỏ giọng hỏi, "Bạn thân nhất?"

"Đương nhiên." Giang Ba Đào đáp, giọng nói không khỏi dịu đi, "Cậu là thân nhất."

"Nếu cậu thành công", Chu Trạch Khải ngập ngừng, "Hắn quan trọng hơn, hay tôi quan trọng hơn?" Vấn đề này quả thật vô cùng ấu trĩ, cứ như trẻ con đang làm nũng, nhưng Chu Trạch Khải dù khi hỏi xong hai tai đều đã đỏ bừng vẫn kiên trì chờ nghe đáp án.


"Cậu quan trọng hơn." Giang Ba Đào buột miệng, nói xong mới sực nhận ra bản thân lại bị dáng vẻ hụt hẫng Chu Trạch Khải ảnh hưởng, lại vội bồi thêm một câu, "Hắn ta dù sao cũng chỉ là người yêu thôi còn cậu là người nhà mà."

"... Được." Chu Trạch Khải nói.

"Đừng không vui nha", Giang Ba Đào nở nụ cười, làm bộ thoải mái dang hai tay ra, "Muốn ôm không?"

Tôi sắp đánh mất Tiểu Giang rồi.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, khóe miệng Chu Trạch Khải giật giật, bước tới ôm lấy đối phương. Bờ vai mang theo hơi ấm kề sát bên, mùi hương như quen thuộc lại như xa lạ theo từng nhịp hô hấp từ từ rót vào cơ thể hắn.

Chu Trạch Khải vẫn thân mật xoa nhẹ mái tóc cậu để an ủi như ngày trước.

Yên tâm đi, tôi sẽ không nhúng tay vào nữa.

10.

Chỉ ba ngày sau Chu Trạch Khải đã nuốt lại nguyên câu nói kia vào bụng.

Đương nhiên là có lý do chính đáng rồi, dù sao thì bất kì ông bố chồng nào nhìn thấy con rể mình hôn hít với một chàng trai khác cũng sẽ tức điên thôi.

Tôn Tường không đoán trước được mới vào cửa đã bị người ta ấn lại hung hăng cho ăn hai đấm, nhưng hắn cũng phản ứng lại cực nhanh, chen chân vào rồi đá văng người ra.

"ĐM!" Tâm trạng tốt của Tôn Tường chẳng còn chút nào, "Cậu thần kinh à?" Nhưng khí thế của Chu Trạch Khải cìn mạnh hơn hắn, ánh mắt lạnh lùng còn hiện ra một tia khinh bỉ, Tôn Tường trong nhất thời cũng bị dọa một trận, tự nhớ kĩ lại một lượt cũng cảm thấy bản thân chưa từng có lỗi với hắn mà. "Làm sao vậy, tôi chọc giận gì cậu rồi?" Tôn Tường nói, "Không phải đến giờ cậu mới phát hiện tôi là cong chứ?"

Chu Trạch Khải "hừ" một tiếng, hỏi hắn, "Hẹn hò?"

Tôn Tường đáp, "Đúng vậy! Làm sao, chẳng lẽ cong thì không được yêu đương!"

Chu Trạch Khải nén giận nhắc nhở hắn, "Tiểu Giang."

"Tiểu Giang? Giang Ba Đào?" Tôn Tường ngẩn ra, "Giang Ba Đào thì sao? Hắn cũng chả thích tôi mà?"

"Sao cậu biết!"

"Hắn thích tôi á?!"

Bầu không khí trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng.

Chu Trạch Khải trừng mắt nhìn Tôn Tường, đột nhiên rất muốn ăn thịt bản thân mình của ba giây trước, nếu biết tên này vốn chả biết gì, chẳng bằng cứ để hắn đi hẹn hò cho rồi.

Tôn Tường hiếm khi xấu hổ một lần, gãi gãi đầu lưỡng lự rồi lên tiếng, "Chuyện gì vậy, cậu có phải tính sao rồi không?"

Chu Trạch Khải vẫn đang hối hận, không thèm để ý hắn.

Tôn Tường đợi một lát, cảm thấy cứ kéo dài chuyện này thật phiền phức, trực tiếp lôi điện thoại ra gọi đi.

"Alo, tôi là Tôn Tường đây."

Chu Trạch Khải không lên tiếng, lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

"Đúng vậy, tôi tìm anh có chuyện." Tôn Tường nói, "Nghe nói anh thích tôi?"

Lời này vừa ra, đôi bạn thân ở hai đầu dây rất ăn ý mà cùng nhau đờ cả ra.

"A?" Giang Ba Đào bình tĩnh lại trước nhưng sự ngạc nhiên lại không thể che giấu, "Sao cậu nói vậy, chúng ta là bạn bè mà?"

"Đúng vậy", giọng điệu Tôn Tường cũng buông lỏng, không thèm nể tình mà trừng mắt nhìn Chu Trạch Khải, "Chúng ta là bạn tốt mà!" Hắn còn cố tình nhấn mạnh mấy chữ "bạn tốt" kết quả khiến Chu Trạch Khải nghe xong càng thêm không vui.

Cậu đến người yêu hắn cũng chả phải mà còn dám đi cướp vị trí bạn bè của tôi?

Hắn vừa giận vừa nhắn tin cho Giang Ba Đào, cũng không biết có phải đã đoán được cuộc điện thoại của Tôn Tường có liên quan bao nhiêu đến hắn hay không mà Giang Ba Đào trả lời rất nhanh, trực tiếp chọn địa điểm gặp ở một quán bar trên phố sinh viên.

11.

Nhưng Chu Trạch Khải đã không nhận được câu trả lời hắn mong muốn từ Tiểu Giang vì đến lúc hắn tới quán bar kia Giang Ba Đào đã say khướt. Tửu lượng của Giang Ba Đào tuy không tính là rất tốt nhưng vì luôn khắc chế bản thân cộng thêm được Chu Trạch Khải chặn rượu giúp nên chưa từng xảy ra chuyện gì. Hôm nay chỉ là một ngoại lệ.

Tâm tình Giang Ba Đào gần đây đều không được tốt lắm, vốn là do con đường này không dễ đi, hắn không muốn để Chu Trạch Khải cũng chịu khổ theo, nhưng bản thân lại không nỡ buông, thêm vào Tôn Tường ra bài không theo lẽ thường đã trực tiếp phá hỏng toàn bộ kế hoạch của hăn, mắt thấy Chu Trạch Khải sắp tới, trong lòng lại dâng lên cảm giác chán nản, lấy lý do gì cũng không được, che giấu cũng không che giấu nổi, mệt tâm. Hắn chỉ muốn mượn rượu giải sầu, không ngờ lại bất cẩn đánh mất lý trí trước.

Chu Trạch Khải khó khăn xuyên qua đoàn người vừa dịu dàng khuyên ngăn vừa dỗ dành lừa gạt đưa con ma men này từ quầy bar về đến ký túc xá, cho dù có tinh lực dồi dào giờ cũng thấm mệt. Cũng may bạn cùng phòng Giang Ba Đào đều nhân cuối tuần mà về nhà hết, càng tiện cho việc chăm sóc hắn.

Chu Trạch Khải cẩn thận ôm người đỡ lên giường, để ý thấy Giang Ba Đào không muốn nôn mửa nên trước tiên vào nhà tắm lấy khăn lau mặt cho hắn, sau đó đun nước rồi để ra bàn cho nguội. Giang Ba Đào có lẽ đã mệt lả nên không trẻ con như vừa nãy, ngoan ngoãn nằm trên giường, thỉnh thoảng động đậy mấy cái, rên rỉ đôi ba câu nghe không hiểu.

Chu Trạch Khải ngồi bên giường nhìn hắn một hồi rồi duỗi tay thử xoa xoa mái tóc hắn. Giang Ba Đào gần như vô thức cọ cọ vào tay hắn, tuy động tác không lớn nhưng Chu Trạch Khải vẫn cảm nhận được.

Động tác tựa đang làm nũng này đã đánh động lòng hắn nên hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán Giang Ba Đào, dịu dàng vuốt ve. Người đang ngủ quả nhiên đã lộ vẻ mặt thích ý, đầu cọ nhẹ mấy cái. Rồi hắn còn nghiêng hẳn người sang, gương mặt đang chìm trong giấc ngủ đối diện Chu Trạch Khải.

Không muốn để người khác cũng đụng chạm như vậy với hắn.

Không muốn để người khác thấy bộ dạng không hề đề phòng của hắn.

Chu Trạch Khải im lặng nhìn hắn.

Có một khoảng thời gian, hắn ích kỷ đến mất cả lý trí, ko thể bỏ qua.

... Dù rằng sự ích kỷ này chẳng hề có nguyên nhân.

12.

Giang Ba Đào tỉnh lại sau cơn say, khó khăn lắm mới làm rõ đống suy nghĩ rối rắm một nùi trong đầu.

Nhưng có vài chuyện hắn vẫn chưa nghĩ thông, không cách nào đối phó với phong cách sấm rền gió cuốn của Chu Trạch Khải.

Cú điện thoại đầu tiên gọi đến, hắn chỉ nghe "Muốn nói gì cứ nói thẳng, bọn tôi sắp đến nơi rồi"; chưa kịp nghĩ xem "bọn tôi" trong lời Chu Trạch Khải là ai thì đã có tiếng gõ cửa; sau đó Tôn Tường mang vẻ mặt đầy hoang mang bị đẩy mạnh vào trong, còn Chu Trạch Khải như sợ bản thân sẽ hối hận chỉ vội nói câu "Hai người nói chuyện, tôi đi trước" rồi quả quyết đóng cửa lại.

Trầm mặc một lúc Tôn Tường mới hỏi, "Thế là tôi lại dính vào chuyện này rồi hả?"

Giang Ba Đào dù còn đau đầu nhưng trông vẻ mặt ngây ngốc của hắn cũng không nhịn cười nổi, ra hiệu để Tôn Tường ngồi xuống còn mình thì đi rót hai cốc nước. "Đều là hiểu lầm thôi." Hắn bỏ qua ý đồ của mình với Chu Trạch Khải mà giản lược lại cả câu chuyện một lượt.

"Cho nên đều là lỗi của Chu Trạch Khải." Tôn Tường đã nhất trí lập trường với hắn, vừa nghe câu chuyện lắm thăng trầm vừa hồi tưởng lại những trải nghiệm tràn đầy cảm xúc của mình, tự cảm thấy Giang Ba Đào bị Chu Trạch Khải hố cho rất thảm nên thương hại vỗ vỗ đầu hắn.

... Mà Chu Trạch Khải đẩy cửa vào đúng lúc bắt gặp cảnh ấy.

Lúc Chu Trạch Khải đi khỏi đã tự thấy mình đang rất bình tĩnh, hắn cho rằng tư duy của bản thân đang rất rành mạch rõ ràng. Nếu Tiểu Giang muốn tỏ tình, hắn sẽ tạo cơ hội tỏ tình giúp, nếu không thành công thì quên đi, nếu thành công... Đến lúc đấy tính tiếp.

Hắn đi từ chỗ Giang Ba Đào ở tầng sáu xuống tầng một với thời gian gấp đôi thường ngày, đứng tại cửa lớn đếm đến một trăm, tính toán một chút, ước chừng thời gian mình cho đã dư dả rồi quả quyết quay lại.

Dù nhìn thấy Tôn Tường chạm vào nơi không nên chạm, Chu Trạch Khải vẫn rất bình tĩnh. Hắn mặt không cảm xúc bước tới đập vào tay Tôn Tường, kéo người dậy, đẩy ra ngoài, đóng cửa, chốt khóa.

Tôn Tường tức lên, đứng bên ngoài đập cửa ầm ầm, bất kể ai sáng sớm chưa hiểu gì đã bị kéo ra ngoài hiện giờ không một lý do đã bị nhốt ngoài cửa đều sẽ tức đấy.

Chu Trạch Khải cũng tức, ngay cả giả vờ bình tĩnh hắn cũng không làm nổi, nắm lấy vai Giang Ba Đào mà hỏi, "Thành công?"

Giang Ba Đào càng tức, nắm lấy tay Chu Trạch Khải vừa vuốt vừa hỏi, "Cậu nghịch đủ chưa?"

Chu Trạch Khải oan ức, im lặng một hồi mới thốt nên lời, "Tôi đang giúp cậu mà..."

"Tôi không cần cậu giúp", Giang Ba Đào ngắt lời hắn, "Cậu chẳng phải đã đồng ý với tôi không nhúng tay vào nữa sao?"

Chu Trạch Khải nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, cuối cùng cũng biết sợ, hắn không rõ tại sao chuyện lại đến nước này, lại sợ Giang Ba Đào đến bạn bè cũng không muốn làm nữa, thần kinh bị ý nghĩ này kích thích đã điều khiển cơ thể trước khi lý trí phản ứng, bước tới một bước ôm lấy hắn vào lòng, "Xin lỗi", Chu Trạch Khải nhỏ giọng lặp lại, "Tôi sai rồi, xin lỗi."

Cơ thể hắn còn mang hơi lạnh bên ngoài lại trong cái ôm ấm áp này hóa thành nhiệt độ rót vào thân thể, đôi tay buông thõng bên người của Giang Ba Đào run lên, cuối cùng lướt qua eo mà đặt lên vai Chu Trạch Khải. Hắn không ôm lại, cũng không đẩy ra, chỉ im lặng một hồi mới lên tiếng, "Cậu ân hận cuyện gì?"

Chu Trạch Khải vẫn không nghĩ mình làm sai nên không đáp lời mà hỏi một chuyện khác, "Không muốn làm bạn bè?"

Giang Ba Đào dường như sực nhận ra điều gì, vô số ý nghĩ lóe lên, cuối cùng lại trở về tĩnh tại. Hắn nói, "Vậy thì sao?"

Chu Trạch Khải buông hắn ra, hơi cúi đầu nhìn vào mắt hắn. Khi hắn thật lòng sẽ khiến không khí thêm ngột ngạt vào phần, Giang Ba Đào cũng buông lỏng tay, đưa về bên người rồi siết chặt lại.

Chiều cao của bọn họ chỉ chênh lệch năm centimet, đứng đối diện nhau đã lờ mờ cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Chu Trạch Khải đột nhiên cười, "Vậy thì làm người yêu đi." Hắn nói, nâng cằm Giang Ba Đào lên, cúi đầu hôn xuống.

Giang Ba Đào vô thức nắm lấy góc áo hắn, mặc cho môi lưỡi hoàn toàn bị xâm phạm, tâm trí của hắn ngẩn ngơ trong chớp mắt, nghĩ về nụ hôn đầy tò mò khi còn bé của bọn họ với nhau, nhưng nó còn mang theo chút ngượng ngùng, thuần khiết mà ngây thơ đã một đi không trở lại theo thời gian, cuối cùng bọn họ cũng bước tới mức này.

Đều không phải mối tình đầu của nhau, nụ hôn này có lẽ đột nhiên nhưng cũng không đột ngột, như thể nó đáng ra nên như thế.

Khi hơi thể của Giang Ba Đào bắt đầu mất ổn định Chu Trạch Khải mới thả hắn ra, nhưng không buông mà tực vào trán hắn, mặc cho bầu không khí mập mờ quẩn quanh không gian chật hẹp.

"Cậu lên cơn à." Giang Ba Đào bình thản nói.

"Đúng vậy." Chu Trạch Khải đáp, hắn thậm chí còn cười lên.

"Tôi đã sớm thân kinh." Hôn trán.

"Động lòng với bạn bè." Thái dương.

"Không muốn giúp hắn." Mí mắt.

"Ghen tuông." Chóp mũi.

" Đố kị." Gò má.

"Đổi ý." Vành tai.

"Hy vọng hắn thất bại." Cằm.

"Đúng là bết bát như thế đấy." Khóe môi.

Chu Trạch Khải nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói ra câu cuối cùng, "Giờ cậu đã biết."

"Ừ, tôi đã biết." Giang Ba Đào nói.

Yên tĩnh một nháy mắt, hắn kéo lấy cổ áo Chu Trạch Khải, khiến hắn phải cúi xuống, hôn lên môi hắn.

... Chính cậu đã nhảy xuống thì đừng bảo tôi tha cho cậu.

-FIN-

--- Kịch trường ---

Khi cửa mở ra Tôn Tường vẫn đứng ở chỗ đấy. Hắn gõ cửa mệt rồi thì ngồi dựa vào bức tường đối diện nghỉ ngơi lấy sức, mắt thấy hai người đều đã ra nhưng bầu không khí có chút kỳ lạ.

"Các cậu có chuyện gì vậy?" Tôn Tường hỏi.

Chu Trạch Khải rất bình tĩnh, hắn tuyệt đối không hề có ý thị uy, chỉ đơn giản muốn giải đáp vấn đề, giơ bàn tay đang nắm tay Giang Ba Đào lên quơ quơ trước mặt hắn, nói, "Chỉ có chuyện này thôi." Cũng không chờ hắn đáp lời đã đi mất.

Giang Ba Đào quay đầu làm khẩu hình xin lỗi rồi cũng để mặc bị lôi đi.

Tình. Yêu. Đó.

-END-
 

Bình luận bằng Facebook