Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020] [Diệp Tu] Ngô Tuyết Phong quay clip mừng sinh nhật Diệp Thu

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#1
[Diệp Tu] Ngô Tuyết Phong quay clip mừng sinh nhật Diệp Tu
Tác giả: julybadlady
Convert: Diễn đàn Toàn chức cao thủ
Edit: Sông
Beta: Thobeo


Fic thuộc project Chiến Thần Tự Thu Lai - Mừng sinh nhật Song Diệp 2020

Mùa giải thi đấu thứ ba, Ngô Tuyết Phong định nhân lúc mình còn ở Gia Thế, tổ chức cho Diệp Thu một ngày sinh nhật siêu đặc biệt, thế là anh vác mặt đi tìm đám bạn già thân thiết...

Ví dụ như, Bá Đồ.
__________


"Chúc mừng sinh nhật á hả?"

Quý Lãnh ngừng gõ bàn phím, xoay ghế hướng về phía camera cười ôn hòa:

"Sinh nhật vui vẻ. Đợi mùa giải kết thúc tui chụp ảnh cúp gửi cho cậu xem, coi như quà sinh nhật."

Ngô Tuyết Phong nghe vậy cười một tiếng: "Muốn chụp cúp hả, cửa lớn Gia Thế luôn mở rộng hoan nghênh cậu."

"... Xê ra cho tui huấn luyện." Quý Lãnh mỉm cười quay người đi, tiếng gõ bàn phím cạch cạch lại vang lên rõ to.

Ngô Tuyết Phong cầm camera lượn một vòng quanh phòng huấn luyện, nhìn thấy Lý Nghệ Bác ngồi trong góc đang dùng clone đi cướp Boss cho công hội.

"Diệp đội sinh nhật vui vẻ há, con Boss này tui xin."

Lý Nghệ Bác hô vội một câu với camera xong lại quay về tiếp tục hăng hái cướp Boss.

Ngô Tuyết Phong: "... Cái gì đấy? Cậu qua loa vậy thôi đó hả! Đã vậy cậu còn chọn đúng ngày trọng đại thế này để cướp Boss của Gia Thế!"

Anh hướng camera về phía mình, sau đó đứng sau lưng Lý Nghệ Bác, làm mặt nghiêm túc:

"Đội trưởng cậu nhìn cho rõ, chính là tên này!"

Vừa dứt lời, Quý Lãnh mới huấn luyện xong đã xuất hiện trước mặt, vỗ vỗ vai anh, trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý:

"Tôi vừa gọi điện cho đội trưởng, cậu ta bảo tôi nói cậu lên phòng tập thể hình trên tầng gặp cậu ta đó."

Ngô Tuyết Phong quay lại nhìn Quý Lãnh, một câu chửi mọe nó kẹt trong cổ họng, cuối cùng vẫn không phun được ra.

"Hàn đội..." Ngô Tuyết Phong nhìn đôi găng trên tay Hàn Văn Thanh, hốc mắt hơi nóng lên. Chẳng lẽ hôm nay anh phải chôn thây ở đây để quay clip cho sinh nhật đội trưởng hả?

"Cậu đứng ra xa chút, cầm camera cẩn thận." Hàn Văn Thanh đấm hai tay vào nhau, nói với anh.

"Hả? À được."

Ngô Tuyết Phong nhìn Hàn Văn Thanh đứng trước camera đánh trọn vẹn một bài quyền, trong mắt hình như còn có sát khí, cả người không nhịn được hơi run lên. Đây là muốn quần nhau với đội trưởng của tụi này hả? Anh nghĩ đến thân mình gầy nhỏ yếu nhớt của Diệp Thu, lắc đầu thở dài.

Hàn Văn Thanh đằng đằng sát khí đi về phía anh.

Hàn Văn Thanh nghiêm mặt, chỉ vào anh, à không phải, chỉ vào camera, nói:

"Cậu tự xem lại cái thân thể như gà bệnh kia của mình đi, nhớ chăm chỉ luyện tập bài quyền vừa nãy, đừng lười biếng, găng tay sẽ gửi đến Gia Thế cho cậu. Sinh nhật vui vẻ, Diệp Thu."

"Sinh nhật vui vẻ, Diệp Thu!" Một đám đội viên Bá Đồ không biết từ đâu nhảy ra cũng hô lên với camera.
__________


Ngô Tuyết Phong giơ gậy selfie, ống kính rung rung lắc lắc, một thanh niên cao gầy mặc đội phục Lam Vũ tiến đến ôm vai anh: "Đi đi đi, tôi dẫn cậu đi tham quan trại huấn luyện của bọn tôi, các bạn nhỏ trong trại huấn luyện vừa mới huấn luyện xong, nghe nói cậu muốn đi quay video chúc mừng sinh nhật cho lão Diệp thì hăng hết cả tiết lên, tập luyện suốt một đêm xong nói muốn biểu diễn một tiết mục cho Diệp tiền bối của tụi nó coi. Đi nào đi nào."

Ngô Tuyết Phong thò mặt vào ống kính: "Diệp Thu cậu nghe thấy chưa, lão Phương nói đám trong trại huấn luyện nhà cậu ta chuẩn bị tiết mục cho cậu đó, háo hức không?"

Phương Thế Kính: "Giới thiệu cho cậu, đây là đám nhóc sẽ ra mắt sau kỳ huấn luyện, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Trịnh Hiên."

Ngô Tuyết Phong: "Lão Phương, sắp qua ba mùa giải rồi, Lam Vũ mấy ông sao vẫn thấy toàn hòa thượng thế, hồi trước lão Ngụy bảo lấy màu lam nhạt làm đội phục vì cảm thấy các em gái mặc lên cũng dễ nhìn, rồi giờ sao, thấy bảo chỗ mấy ông ngay cả nhà vệ sinh nữ cũng không có hả?"

Phương Thế Kính: "Cút cút, nói cứ như Gia Thế có gái thật không bằng. Ở đây bọn tôi có giá ba chân, cậu dựng camera trên đó đi, đỡ phải cầm lâu mỏi tay, nhanh nhanh."

Ống kính xoay một vòng. Ba thiếu niên đứng trước ống kính mặc đồng phục của trại huấn luyện, cùng màu nhưng khác tông với đội phục Lam Vũ, người đứng giữa bưng một cái bánh sinh nhật, trên bánh cắm một cây nến pháo hoa, tia lửa màu vàng kim lấp lánh lóe sáng, rất đẹp mắt.

"Xin chào Diệp Thu tiền bối, tôi là Dụ Văn Châu của trại huấn luyện Lam Vũ."

"Hoàng Thiếu Thiên!"

"Trịnh Hiên ~ "

Dụ Văn Châu: "Ở đây chúng tôi đại diện cho các đội viên của chiến đội Lam Vũ và tất cả hậu bối của trại huấn luyện Lam Vũ, chúc -- "

Hoàng Thiếu Thiên & Trịnh Hiên: "Mừng! Thọ! Anh!"

Hoàng Thiếu Thiên: "A không đúng không đúng, buột miệng rồi, xấu hổ quá đi!"

(Ngô Tuyết Phong phỉ nhổ trong lòng: Mấy đứa rõ ràng là cố ý...)

Hoàng Thiếu Thiên: "Nào nào, lại lần nữa, chúng ta chúc Diệp Thu tiền bối sinh nhật vui vẻ!

Dụ Văn Châu: "Ngô Tuyết Phong tiền bối cùng hát chúc mừng sinh nhật Diệp Thu tiền bối với chúng tôi đi ^_^ "

Ngô Tuyết Phong bị Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên một trái một phải cưỡng ép kéo vào cùng hát, nâng bánh gato, vừa nhìn cây nến pháo hoa nho nhỏ đang cháy dần vừa hát:

"Mừng cậu sinh nhật vui vẻ, mừng cậu sinh nhật vui vẻ, happy birthday to Ye Qiu, chúc cậu một sinh nhật vui vẻ ~~~~ "

Ngô Tuyết Phong nghĩ thầm, chỉ một bài hát mừng sinh nhật vậy thôi hả? Thế này không giống phong cách của lão Phương. Chắc chắn có biến.

Còn chưa kịp nghĩ xong, anh đã thấy cái bánh nhỏ trong tay nổ bùm thành một đống mảnh lấp lánh, trong cái đám lấp lánh đó có một cái loa nho nhỏ bắt đầu phát tiếng hát:

“Chiết Giang Hàng Châu, Chiết Giang Hàng Châu, câu lạc bộ Gia Thế đóng cửa!”

Ngô Tuyết Phong trợn mắt há mồm, thấy Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên trái phải đứng cạnh mình đã bắt đầu đàng hoàng chững chạc hát theo, mà cái tên Dụ Văn Châu cười tủm tỉm kia cũng không biết lôi từ đâu ra một cái trống nhỏ, gõ nhịp cực kì đều.

“Chiết Giang Hàng Châu, Chiết Giang Hàng Châu, câu lạc bộ Gia Thế đóng cửa.

Câu lạc bộ lớn nhất Chiết Giang Hàng Châu, câu lạc bộ Gia Thế, đóng cửa.

Đội trưởng Diệp Thu tên khốn nạn, lừa bịp, lừa bịp.

Cướp mất cướp mất 35 con Boss, còn cùng đội viên cao chạy xa bay.

Chúng ta cũng chẳng còn cách nào, đành bắt đội phó của ổng đi đổi vật liệu vật liệu.

Đội phó này giá gốc toàn hơn một vạn hơn hai vạn hơn ba vạn, tổng cộng là 20 vàng,

20 vàng 20 vàng tất cả là 20 vàng

Tất cả tất cả tất cả là 20 vàng

Đội phó Ngô đến hát cùng chúng ta nào:

Diệp Thu tên khốn Diệp Thu này, ông vậy mà vẫn còn mặt mũi mừng sinh nhật hả

Chúng ta vất vả khổ sở làm việc, vất vả khổ sở làm hơn nửa năm

Ông ông ông lại còn cướp Boss, cướp quán quân, ông mau đưa Boss, đưa quán quân cho tụi này đê!”

Ngô Tuyết Phong: Thế nên cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao lão Phương cậu từ đầu đến cuối không thò mặt ra nói câu gì, để các bạn nhỏ của trại huấn luyện đội nồi hộ. Nhưng làm thế cũng chả có tác dụng quái gì, đồ ngu cũng biết cậu là chủ mưu, cậu cứ ngoan ngoãn chờ bị Khước Tà xiên lên Huyễn Văn nổ chết đi.
__________


Ngô Tuyết Phong yên cái tâm già.

Sau khi thoát khỏi cái đám thần kinh không bình thường ở Lam Vũ (xét đến chuyện ba nhóc kia còn ở trong trại huấn luyện, chắc chắn cái style thần kinh này còn phải kéo dài thêm ít nhất là mười năm nữa), Vi Thảo cuối cùng cũng cho anh hơi ấm của những con người bình thường.

Tiểu đội trưởng kia của Vi Thảo, ừm, rất đáng mừng là tiểu đội trưởng nhà bọn anh cuối cùng cũng không còn là người nhỏ nhất nữa, Vương Kiệt Hi đã góp công kéo thấp mức tuổi thấp nhất của đám đội trưởng xuống rồi -- mặc một cái sơ mi trắng trường phái cấm dục Bắc Âu, đeo cà vạt màu lục sẫm, mặc quần âu, mái tóc mới nuôi hơi dài được vuốt keo cố định lại, gọn gàng đứng trước camera, hít sâu một hơi:

"Diệp Thu tiền bối, sinh nhật vui vẻ."

Thiếu niên vóc dáng cao gầy, chân dài vai rộng, vì trổ mã mà trông có vẻ hơi gầy gò. Ngón tay phải thon dài nắm hờ cổ tay trái, một đoạn cổ tay trắng nõn lộ ra dưới ống tay áo sơ mi, gầy gầy mảnh mảnh, trông như thể mạnh tay cái là vỡ.

"Diệp Thu tiền bối, một năm qua được anh chỉ giáo nhiều." Ra mắt một năm, thiếu niên nhận được danh hiệu Ma Thuật Sư vẻ mặt trịnh trọng, trong sự kính trọng còn lẫn một chút cảm giác không phục, cậu ngừng một lúc, cất cao giọng:

"Cảm ơn anh đã công nhận tài năng cũng như vạch ra thiếu sót của tôi -- đội viên không theo kịp tiết tấu của tôi. Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, trong tương lai nhất định Vi Thảo sẽ giành được quán quân!"

Ngô Tuyết Phong liếc mắt, do dự mất nửa giây giữa việc nhảy dựng lên hô "Này này này cậu rốt cuộc là đến quay video chúc mừng sinh nhật hay đến tuyên chiến" với việc cảm động "Hiếm lắm mới có một người nghiêm túc quay cái video quý giá này". Mà đội trưởng tân nhiệm của Vi Thảo đã giãn mặt nở nụ cười, quay người lấy ra một cái bánh gato nhỏ, cẩn thận đốt mấy ngọn nến:

"Mừng anh sinh nhật vui vẻ, mừng anh sinh nhật vui vẻ, happy birthday to Ye Qiu, chúc anh một sinh nhật vui vẻ ~~~~ "

"Đợi đợi đợi đợi tý lão Ngô đừng tắt camera vội!"

Bốp bốp rầm rầm, binh binh bang bang, có hai người chạy vèo đến. Ngô Tuyết Phong rướn cổ lên nhìn, lập tức cảm thấy mình vẫn nên tắt camera đi thì hơn.

Phương Sĩ Khiêm chạy đằng trước, một tay cầm một cây gì đó không biết, tay còn lại cầm một cây chổi to đùng -- cái loại chổi chuyên dùng quét sân của Vi Thảo, tết bằng trúc -- cành trúc bị kéo lê trên đất kêu loạt xoạt. Hắn nhét cán chổi vào tay Vương Kiệt Hi, hùng hổ nói: "Mau, mau cưỡi lên!"

Vương Kiệt Hi: "Nói thật thì dù tôi có là ma đạo học giả đi nữa, cưỡi chổi trong hiện thực cũng không bay nổi đâu..."

Phương Sĩ Khiêm mặc kệ đội trưởng nhà mình, giơ hai tay lên thật cao, dương dương đắc ý lắc lắc với anh. Tay trái hắn cầm hai cái bút buộc vào nhau, ặc, Ngô Tuyết Phong săm soi một lúc mới ngộ ra, cái đó hẳn là, có lẽ, có thể là một cái Thập Tự Giá, mặc dù rõ ràng là cắm lệch; trên tay phải là...

"Ha! Ăn búa này!"

Được, được lắm. Đó là một cái búa nhựa bơm hơi hay bán dịp Tết, xanh xanh đỏ đỏ đủ màu sắc, chẳng biết là dùng để dỗ trẻ con nhà ai mà giờ bị Phương Sĩ Khiêm lôi ra đây.

Vũ khí của Mục sư và Sứ giả thủ hộ đều đủ cả. Còn cái chuyện một nhân vật có thể cầm hai vũ khí cùng lúc hay không thì, ài, vấn đề quá thiếu thực tế, bỏ qua... "Lão Đặng, trên tay ông là cái gì đấy?"

Kỵ sĩ của Vi Thảo, con người hiền lành đáng tin trước sau như một, Đặng Phục Thăng tay cầm cái chậu rửa mặt bằng nhôm, đứng cạnh Vương Kiệt Hi, gõ loảng xoảng.

"Khiên đó!"

"... Tức là cái que ông cầm trên tay phải là kiếm Kỵ sĩ hả?"

"Bingo."

"Nhanh nhanh nhanh! Hăng hái lên nào, tăng tốc!"

Bên trái là một cái búa vung vẩy, bên phải là kiếm và khiên gõ loạn. Uy hiếp không có tí logic nào từ hai bên trái phải ép tới, Vương Kiệt Hi thở dài, cam chịu mặc một thân âu phục giày da nghiêm túc cưỡi lên chổi, nhảy điệu cưỡi ngựa với nhạc đệm là tiếng gõ chậu ầm ĩ:

"Mừng anh sinh nhật vui vẻ, mừng anh sinh nhật vui vẻ ~~~~ "
__________


Mợ nó đám thiểu năng.

Ngô Tuyết Phong sau khi đi qua ba câu lạc bộ đã mệt tâm muốn chết, nghĩ đến chuyện lát nữa đến Hoàng Phong còn gặp cái tên Quách Minh Vũ không lúc nào chịu yên kia, anh đã cảm thấy không thể yêu nổi cuộc sống nữa rồi.

Lúc anh đến, câu lạc bộ Hoàng Phong không một bóng người, cực kì yên tĩnh. Quách Minh Vũ đang hướng dẫn một tân binh anh chưa từng nhìn thấy, Trương Lâm đứng dựa cửa ở bên cạnh, vừa nhìn thấy anh đã nhe răng cười không dừng lại được.

"Lão Ngô ông đến rồi."

Trương Lâm vừa bước tới chào hỏi vừa tặng hắn một cái ôm chặt, lực tay cực lớn, suýt thì siết anh đến choáng váng.

"Ây yo, chờ ông lâu lắm rồi đó lão Ngô."

Quách Minh Vũ trông như giờ mới nhìn thấy anh, cực kì nhiệt tình đứng dậy, cũng cho anh một cái ôm chặt, lực tay cũng cực lớn, thiếu chút nữa là ghìm chết anh luôn.

Quách Minh Vũ buông Ngô Tuyết Phong ra, hăng hái chỉ vào người mới. "Lão Ngô, để tôi giới thiệu cho ông, đây là người nối nghiệp của tôi, Điền Sâm. Tiểu Điền, đến chào hỏi tiền bối chút nào."

Cái gì? Lại nữa??

Ngô Tuyết Phong nhìn Điền Sâm thân cao mét chín đến gần, lập tức hoảng hốt nhượng bộ lui binh.

Điền Sâm vốn chỉ định đến bắt tay tiền bối: "..."

Dáng người vạm vỡ như trâu hóa ra là lỗi của tôi rồi.

"Được rồi, đừng quậy nữa. Quay video chúc mừng cho nhóc Diệp Thu đi." Trị liệu của Hoàng Phong đứng ra hòa giải, Ngô Tuyết Phong âm thầm thở phào, không hổ là người điều khiển Thiên Sứ Dịu Dàng, điềm đạm đáng tin cậy thế đấy.

Quách Minh Vũ cũng tém tém lại vẻ cợt nhả. Bốn người đứng thành một hàng, quay mặt về phía ống kính cao giọng hô:

"Diệp thần sinh nhật vui vẻ!"

Vừa dứt lời, trị liệu của Hoàng Phong trở tay lôi một cái loa phóng thanh từ trong túi quần ra, để bên miệng:

"3, 2, 1, ready? Go!"

“Nhóc Diệp Thu đáng chết, không đáng yêu tí nào

Cực kỳ cực kỳ không đáng yêu

Chỉ phun mấy lời rác rưởi, cướp mấy con Boss thôi mà

Làm sao mà yêu nổi”

(Điền: "Đánh cậu ta đê! Đánh cậu ta đê!")

(Trương: "Không phải từ này!")

(Điền: "Đáng yêu ghê! Đáng yêu ghê!")

(Ngô: Ê mấy ông uống lộn thuốc à!)

(Quách: "Hở? Vậy mà ông cũng phát hiện ra hả?")

“Tui hôm nay không uống thuốc, căn bản là không thể dừng lại được

Tui khăng khăng muốn mình thật đáng yêu

Hôm nay ai cũng đừng hòng bắt tui uống thuốc

Tui nhất định lúc nào cũng phải đáng yêu”

Hai người Quách Minh Vũ và Điền Sâm cực kì cao hứng giơ gậy huỳnh quang, hai cái uốn thành vòng đeo trên cổ tay, hai cái cầm trong tay điên cuồng vung vẩy, Trương Lâm còn khoác rèm cửa vẫy vẫy, hiện trường trông không khác gì Na Tra cầm Hỗn Thiên Lăng và Vòng Càn Khôn biến lớn đại náo biển khơi:

“Đáng yêu quá đáng yêu quá đáng yêu quá ~

Đáng yêu quá đáng yêu quá đáng yêu quá ~

Đáng yêu quá đáng yêu quá đáng yêu quá ~"

Mấy người đang hát cái mọe gì vậy! Tôi sắp không hiểu nổi nghĩa của ba chữ 'đáng yêu quá' này nữa rồi! Ngô Tuyết Phong tức lật bàn mà tắt camera.
__________


Ngô Tuyết Phong cúi đầu liếc nhìn bản đồ định vị, lại ngẩng đầu nhìn hai chữ 'Lâm Hải' lấp lánh ánh vàng to đùng, chắc chắn tòa nhà trước mặt này là trụ sở câu lạc bộ Lâm Hải rồi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Mẹ nó cái biển hiệu này trông chả khác gì hộp đêm cả, khẩu vị của ông chủ Hách thật đặc biệt.

"A, Ngô Tuyết Phong đại thần tới rồi, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa." Một người đàn ông trung niên lưng dài vai rộng dẫn đầu đi tới chỗ Ngô Tuyết Phong, bắt tay anh lắc lắc, không cần phải nói, đây đích thị là ông chủ của Lâm Hải.

Ngô Tuyết Phong: Mỉm cười xấu hổ mà không mất lễ phép. jpg. Anh đi qua nhiều nhà như vậy, đây mới là lần đầu tiên được ông chủ một chiến đội đích thân nghênh đón, Lâm Hải dù là đội mới, đãi ngộ này cũng đủ xa xỉ.

Chỉ có điều...

Ông chủ anh mặc Đường trang bên ngoài Âu phục là theo phong cách gì vậy, đội phục của Lâm Hải tui đoán chừng cũng là đỉnh cao thẩm mỹ của anh đúng không. Ngô Tuyết Phong yên lặng phỉ nhổ trong lòng.

"Ngô Tuyết Phong tiền bối." Triệu Dương đi theo phía sau gật đầu chào hỏi, thoạt trông có vẻ rất bình thường, nhưng cái hộp cậu ta bưng trên tay nhìn thế nào cũng thấy khả nghi, viền đỏ thêu kim, Ngô Tuyết Phong có nghi ngờ rất hợp lý rằng ở trỏng là món quà bất ngờ mà Lâm Hải dành cho sinh nhật Diệp Tu.

"Những người khác đâu rồi?" Ngô Tuyết Phong hỏi.

"Đang chuẩn bị quà mừng sinh nhật cho Diệp thần, tiền bối cứ mang camera ra trước đi." Triệu Dương vừa nói vừa giúp Ngô Tuyết Phong dựng giá ba chân, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện.

Nội dung cuộc trò chuyện chỉ có vỏn vẹn hai chữ: "Hành động."

Ngô Tuyết Phong lập tức nâng cao cảnh giác, anh vẫn chưa quên mấy chiến đội trước đó ủ mưu giam anh lại để thực hiện một vài giao dịch không thể cho ai biết đâu, hành động giống nhau như vậy mà nói không bàn mưu trước với nhau, có quỷ mới tin.

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, trên lầu liền vang lên tiếng chiêng trống ầm ĩ, một đoàn người múa rồng múa sư tử nối đuôi nhau đi ra.

Ngô Tuyết Phong đỡ trán, cái Liên minh này sợ là hết thuốc chữa rồi.

Đoàn người rất nhanh đã đến gần, con sư tử đi đầu còn liếc mắt đưa tình với Ngô Tuyết Phong, anh đại khái có thể đoán được người ở trong là ai, toàn bộ Lâm Hải lẳng lơ đến độ này chỉ có một người, Pháp sư chiến đấu Lữ Minh Hạo.

Quả nhiên, hai bộ trang phục sư tử bị lột ra, bốn khuôn mặt xuất hiện đều là chủ lực của Lâm Hải, nhưng người đi đầu lại không phải Lữ Minh Hạo.

Triệu Dương lấy từ cái hộp trên tay ra hai quyển trục dài đưa cho Lữ Minh Hạo và một đội viên nữa cầm đầu sư tử, đúng lúc đó, bối cảnh rối loạn một trận, có người đẩy ra hai cái thang ở bên cạnh.

Sau đó, bốn người trèo lên cao, lại mặc đồ sư tử vào, cuối cùng để miệng sư tử ngậm lấy quyển trục.

"Cái này, làm phiền tiền bối chỉnh sửa hậu kì lại chút." Giọng Triệu Dương không khỏi xấu hổ, tiết mục này thật sự vô cùng cẩu thả.

Ngô Tuyết Phong cười cười, tiết mục này của Lâm Hải mặc dù đầy mùi thổ hào, nhưng người ta kéo toàn viên ra trận đó.

Quả thật là toàn viên.

Ngay cả bác gái làm trong nhà ăn cũng góp tay.

Mấy người hỏi sao Ngô Tuyết Phong biết được á hả?

Thứ bác gái kia cầm để gõ chiêng không phải là cái muôi cơm à.

Kết quả Ngô Tuyết Phong còn chưa kịp cảm động, người bên kia sau khi giày vò nhau một hồi cuối cùng cũng mở tung hai quyển trục ra.

Chỉ thấy bên trái viết: Phúc như Đông Hải trường lưu thủy, bên phải viết: Thọ bỉ Nam Sơn bất lão tùng.

Sau đó team múa rồng lại kéo từ trong bụng rồng ra một đoạn vải đỏ, ở giữa có một chữ 'Thọ' to đùng.

"Toàn thể Lâm Hải." Triệu Dương chạy vào giữa đám người, kéo chặt một góc chữ 'Thọ', dẫn đầu hô lớn.

"Chúc Diệp thần sinh nhật vui vẻ!" Một đám người đằng sau ồn ào hô theo.
__________


Lúc Ngô Tuyết Phong đến chiến đội Huyền Kỳ là đã gần xế chiều, anh thò đầu ra ngó trái ngó phải một hồi, cứ cảm thấy có gì đó hơi khác thường —— khu vực phụ cận câu lạc bộ thuộc chiến đội Huyền Kỳ này vắng lặng quá. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, Ngô Tuyết Phong đứng dưới ánh chiều tà không khỏi rùng mình một cái.

Đúng lúc này, anh thấy có hai người đi ra từ trong câu lạc bộ.

"A! Ngô Tuyết Phong tiền bối! Cuối cùng anh cũng đến rồi." Trong hai người, người cao gầy nói, "Tất cả mọi người đều đang chờ anh đó."

"Liễu Thường à, người bên cạnh cậu là ai vậy?" Ngô Tuyết Phong nhận ra người vừa nói chuyện với anh chính là Thiện xạ của chiến đội Huyền Kỳ - Liễu Thường.

"Đây là Vương Hạ, mùa giải tới sẽ ra mắt, cậu ta sùng bái Diệp Thu tiền bối cực kỳ, không phải sao, vừa nghe anh muốn quay video chúc mừng sinh nhật cho Diệp Thu tiền bối cậu ta đã nhất định phải đến chen một chân."

"Xin chào Ngô Tuyết Phong tiền bối!"

"Chào cậu!"

"Tiền bối anh qua đây đi, những người khác đều đang chờ trong phòng họp đó." Liễu Thường nói xong liền dẫn Ngô Tuyết Phong đi vào trong.

Hành lang trong câu lạc bộ có vẻ hơi yên tĩnh thái quá, một bóng người dư ra cũng không thấy. Nhưng có Vương Hạ một mực quấn lấy Ngô Tuyết Phong ríu ra ríu rít, không khí có muốn yên tĩnh cũng không nổi nữa.

"Tiền bối tiền bối, Diệp Thu đại thần hung dữ lắm đúng không?"

"Cậu ấy à? Không hung dữ." Chỉ hơi thích trào phúng chút thôi.

"Tiền bối tiền bối, vậy Diệp Thu đại thần là người có thần thái mạnh lắm đúng không? Chiến pháp của ảnh hung hăng vậy mà."

"Phần lớn thời gian hẳn là không..." Ngô Tuyết Phong nhớ tới dáng vẻ tiểu đội trưởng nhà mình cụp mắt, lười biếng cuộn người trên ghế.

"Vậy, tiền bối tiền bối, Diệp Thu đại thần đã ký kết khế ước thần bí gì đó với Nữ thần Vinh Quang đúng không?"

"Hử?" Não Ngô Tuyết Phong còn chưa load kịp.

Vương Hạ vẫn theo sát không buông: "Tiền bối tiền bối, nghe nói Diệp Thu đại thần là người hiếm hoi, à không, duy nhất trong cái nghề chỉ dành cho đám FA này đã thoát kiếp chó độc thân, là thật sao?"

"Ờm... hả?? Cậu chờ chút, sao tôi chưa từng nghe nói chuyện này?"

"Ài, giang hồ đồn rằng Diệp Thu đại thần mỗi tháng đều cố định chuyển tiền vào một tài khoản, theo suy đoán, là, cho, bạn, gái." Vương Hạ thấp giọng.

"Không, đây không phải... Từ từ đã, sao cậu biết được cái chuyện chuyển tiền này?"

"Tiền bối tiền bối, có tin tức ngầm nói, Diệp Thu tiền bối thật ra là một đại minh tinh, ban ngày thì hoạt động trước ống kính, ban đêm lại hóa thân thành đại thần Vinh Quang tham gia thi đấu."

"Tin này cũng giật gân quá rồi!"

"Còn không phải sao! Tui cũng cảm thấy, cảm thấy nguyên nhân Diệp thần không lộ mặt trong các hoạt động thật ra là vì ảnh là người xuyên tới, mang theo kỹ thuật của tương lai để đánh Vinh Quang của hiện tại, nếu lộ diện rất có thể sẽ khiến người khác phát hiện ra mánh khóe của ảnh."

"???" Ngô Tuyết Phong cảm thấy đầu mình hơi phình ra. "Mấy tin tức ngầm này của cậu kiếm đâu ra vậy?"

"A, cái này á..." Vương Hạ lần mò trên người một hồi, lôi ra một quyển sách nhỏ —— "Fan Diệp nhập môn không thể không đọc —— 108 truyền thuyết liên quan đến Diệp thần", lắc lắc trước mặt Ngô Tuyết Phong.

"Cậu..." Ngô Tuyết Phong khó khăn phun ra một chữ, đưa tay cầm lấy quyển sách nhỏ này mở ra, phát hiện nội dung bên trong thật là vô cùng kỳ quặc, không gì không có.

"Ài tiền bối tiền bối, anh cho tui chút thông tin đi, Diệp Thu đại thần có phải là xuyên tới thật không?" Vương Hạ chớp chớp mắt với Ngô Tuyết Phong.

"Thiếu niên, cậu đọc nhiều tiểu thuyết huyền huyễn quá à?"

"Cái này thì có gì mà huyền huyễn? Bọn tui đều có thể xuyên không thì sao Diệp thần lại không thể?"

"Cậu chờ chút, ai có thể xuyên không cơ?"

"Bọn tui á!" Vương Hạ hùng hồn phán.

Ngô Tuyết Phong cảm thấy đầu mình hơi đau. Nắng chiều chiếu vào hành lang, trong hành lang ngoài anh, Vương Hạ và Liễu Thường đang dẫn đường ra thì chẳng còn ai khác. Ban đầu còn không thấy gì, nhưng Vương Hạ vừa ngừng nói chuyện, Ngô Tuyết Phong liền chân thật cảm nhận được cái bầu không khí an tĩnh quỷ dị trong câu lạc bộ Huyền Kỳ này.

"Này... Liễu Thường..." Ngô Tuyết Phong gọi Liễu Thường nãy giờ vẫn im lặng đi phía trước.

"Ừm? Chuyện gì vậy, tiền bối?" Liễu Thường quay đầu, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.

.

.

.

Đến đêm, sau khi cuối cùng cũng lưu xong video, Ngô Tuyết Phong ném mình lên chiếc giường trong khách sạn, ngẫm lại một màn mới xảy ra lúc chiều mà vẫn còn có chút không tưởng tượng nổi.

"Tiền bối, chẳng lẽ anh không phát hiện tụi tôi không phải là chiến đội ở mùa giải này sao?" Đứng trong hành lang, Liễu Thường dường như nhìn ra được sự mờ mịt của Ngô Tuyết Phong.

"Đúng vậy đúng vậy, bọn tui chỉ là do tác giả ngu ngốc phát hiện ra mình không đủ tên các chiến đội ở mùa giải thứ ba nên bị cưỡng ép kéo từ mùa giải thứ bảy tới thôi." Giọng nói của Vương Hạ vẫn hoạt bát như cũ.

"Nhưng mà chuyện đó cũng không ảnh hưởng tới việc tụi tôi muốn mừng sinh nhật Diệp Thu đại thần, dù sao thì Diệp Thu tiền bối cũng là một tiền bối tốt, hoàn toàn xứng đáng nhận được sự tôn trọng của chúng ta." Liễu Thường vẫn nở nụ cười ôn hòa.

"Đúng đó, Diệp thần tốt như vậy, anh đừng nghĩ nhiều làm gì, tranh thủ thời gian quay lại lời chúc của bọn tui đi!" Vương Hạ vừa nói vừa đẩy Ngô Tuyết Phong vào căn phòng họp trước mặt.

Bên trong phòng họp tối om, nguồn sáng duy nhất là hai cây nến một hình số 2 một hình số 1 cắm chính giữa chiếc bánh gato nho nhỏ, các đội viên Huyền Kỳ đợi đã lâu trong bóng tối, vừa thấy Ngô Tuyết Phong đi vào đã nhao nhao đứng dậy.

"1, 2, 3."

"Chúc Diệp thần sinh nhật vui vẻ!"

"Diệp thần sinh nhật vui vẻ ~ Diệp thần sinh nhật vui vẻ ~" Vương Hạ dẫn đầu hát bài hát mừng sinh nhật, lôi kéo mấy đội viên Huyền Kỳ khác đang hát bên cạnh xúm lại sôi nổi xoay vòng vòng quanh cái bánh gato, màn hình phía sau bọn họ còn đang chiếu video Diệp Thu điều khiển Nhất Diệp Chi Thu đánh đâu thắng đó trên sân đấu...

"Trừ cái chuyện xuyên không kỳ quái gì đó ra, quay video chúc mừng sinh nhật của chiến đội Huyền Kỳ cũng coi như hoàn thành khá thuận lợi."

Ngô Tuyết Phong nhìn chằm chằm đoạn video mình đã quay một hồi, tự lẩm bẩm.

"Đương nhiên, nếu video tổng hợp những pha xử lý đặc sắc của tiểu đội trưởng mà bọn họ chiếu được trực tiếp cắt ra từ video thu hình trận đấu thì tốt hơn."

Chứ không phải cái video người que do đội viên Huyền Kỳ vẽ tay một trăm phần trăm này.

[Screenshots video người que mờ mờ ảo ảo]

_ Còn tiếp _
 
Last edited:

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#2
Ngô Tuyết Phong hít sâu một hơi, đẩy mở cửa lớn Yên Vũ. Hi vọng Yên Vũ có thể bình thường đừng gây sự, anh không muốn hồi tưởng lại trải nghiệm ở mấy nơi mình đã đi qua, lời rác rưởi của mấy vị trước đó gần như vẫn còn vang vọng bên tai anh. Cái Liên minh này sớm muộn gì cũng toang.

Hình ảnh đầu tiên tiến vào ống kính là bóng dáng những con người đang chăm chú huấn luyện, trông như không hề phát hiện anh đã đến, nhưng mấy bàn tay dừng lại trên bàn phím đã bán đứng chủ nhân của chúng.

Đội trưởng Yên Vũ tướng mạo nho nhã cười khẽ một tiếng, đứng dậy vỗ vỗ tay, nói: "Dừng hết việc trong tay lại, hoan nghênh Ngô phó đến chỉ đạo nào." Dứt lời, phía dưới vang lên mấy tiếng vỗ tay như của học sinh tiểu học.

Ngô Tuyết Phong bất đắc dĩ cười, "Cái lão cáo già này, nghi thức hoan nghênh của ông vẫn đơn giản trước sau như một nhỉ."

"Chứ ông muốn gì? Pháo nổ đì đùng, chiêng trống vang trời à?" Người kia nhíu mày nhìn anh.

"Thôi khỏi, tôi không nhận nổi đâu." Ngô Tuyết Phong cười.

"Không phải ông tới để quay video cho sinh nhật Diệp đội à? Bắt đầu chưa?"

Ngô Tuyết Phong bận rộn điều chỉnh ống kính. Tất cả mọi người nghiêm chỉnh lại. Chỉ thấy đám người Yên Vũ đồng thanh nhìn vào ống kính nói: "Chúc Diệp đội của Gia Thế sinh nhật vui vẻ."

"Diệp Tu! Sinh nhật vui vẻ! Thật mong chờ đến lần sau lại gặp cậu trên chiến trường. Không sợ mưa gió, gánh lấy trách nhiệm mà tiến lên đi. Cậu mạnh thật, nhưng Yên Vũ cũng không yếu. Lần tranh tài sau Yên Vũ sẽ toàn lực chiến đấu." Đội trưởng Yên Vũ cười nói.

"Quán quân lần sau vẫn là của Gia Thế. Không phiền ông phải quan tâm." Ngô Tuyết Phong đứng sau camera nói.

"Phải rồi, ở đây có một phần tâm ý nho nhỏ của Yên Vũ bọn tôi, là ý tưởng của cô nhóc trong trại huấn luyện của bọn tôi đó! Phiền cậu chuyển lại cho Diệp đội ha." Người nọ nở nụ cười cực kỳ thuần lương, không hiểu sao làm Ngô Tuyết Phong lạnh sống lưng.

"Tui cực kỳ hoài nghi trong này có chứa hung khí." Ngô Tuyết Phong nhìn người vừa nói.

Đúng lúc này, một em gái dáng vẻ hết sức xinh đẹp ló đầu ra nói: "Chú Ngô chú đừng hiểu lầm, trong đó chỉ có mấy cuốn sách thôi." Em gái xinh đẹp trong mắt đầy vẻ giảo hoạt. Ngô Tuyết Phong cũng chỉ tự cười mình lòng dạ quá hẹp hòi, xoa xoa đầu cô.

Sau khi tạm biệt mọi người, đi ra ngoài, sau lưng đột nhiên vang lên mấy tiếng hô "Chú Ngô gặp lại sau nha!", Ngô Tuyết Phong xém ngã sấp mặt, quay lại nhìn, quả nhiên là người nào đó đang cười rất vui vẻ, bất đắc dĩ thở dài, già đầu rồi mà cứ thích náo loạn với trẻ con. Nhưng so ra thì Yên Vũ cũng không tệ lắm, sau này có thể nương tay với bọn họ một chút.

Nhưng sau khi Diệp Tu mở quà xong anh không nghĩ vậy nổi nữa, mấy người nói xem tặng cái gì hay ho thì không tặng, lại tặng cái gì mà đồng nhân All Diệp, Ngô Diệp!!

Về sau, mỗi lần Ngô Tuyết Phong nhớ tới ánh mắt tiểu đội trưởng nhìn mình lúc đó, anh càng ra tay ác hơn khi đối chiến Yên Vũ.
__________

"Lão Ngô hả? Tui Trương Giai Lạc nè! Bữa trước nghe nói ông đến mấy chiến đội quay video sinh nhật cho Diệp Thu đúng không? Sao không liên hệ bọn tui lần nào vậy? Có phải bị đánh sợ rồi không?"

"Không không không tôi vốn đang định nói với cậu đó... Tháng sau bọn tôi đánh sân khách mà, đến câu lạc bộ nhà cậu trước một ngày được không?"

Dù chưa phải mối thù giành quán quân như của Hoàng Phong, cũng chưa tới mối hận vòng chung kết như của Bá Đồ, nhưng ngay từ đầu mùa giải thứ ba, Phồn Hoa Huyết Cảnh càn quét tứ phương và Nhất Diệp Chi Thu danh tiếng lẫy lừng đã vì tấm vé đầu bảng tổng sắp mà "đối chọi" nhau. Giờ mùa giải chuẩn bị kết thúc rồi, truyền thông càng bám sát chủ đề, xào nấu ra thành một "bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng".

Dù vậy, thời điểm Ngô Tuyết Phong đặt chân tới chiến đội Bách Hoa, anh thấy bầu không khí ở đây cũng không tệ lắm.

Anh giơ gậy selfie vừa đi theo Tôn Triết Bình Trương Giai Lạc, vừa nói trước ống kính: "OK Diệp Thu, giờ tôi đang ở câu lạc bộ chiến đội Bách Hoa quay video sinh nhật cho cậu đây. Xem Bách Hoa của mấy người đó nào..." Nói rồi giơ ống kính quay một vòng hoàn cảnh xung quanh, "Không hổ là Bách Hoa, nhìn cái thảm thực vật này, công tác xanh hóa làm cũng coi như không tệ, ài, nghe nói bọn họ còn có cả một vườn hoa nhỏ... Ê Trương Giai Lạc!" Ống kính chuyển hướng sang đội trưởng đội phó Bách Hoa đang dẫn đường phía trước: "Trong câu lạc bộ của mấy cậu trồng một trăm loại hoa thật hả?"

Trương Giai Lạc còn chưa kịp nói gì, Tôn Triết Bình đã cướp lời: "Đúng thế đó! Không nhận ra tất cả các loài hoa thì không cho vào cửa, lão Ngô ông muốn thử sức chút không?"

Ngô Tuyết Phong: "Ha ha ha... Đoạn này để lát cắt đi."

Địa điểm quay video được Bách Hoa an bài ở vườn hoa nhỏ nhà bọn họ, các đội viên khác đều đã chờ sẵn ở đó. Tôn Triết Bình dựng giá ba chân giúp Ngô Tuyết Phong, Trương Giai Lạc nói với đội viên: "Lát nữa sẽ chính thức quay video, cái gì cần nói đều đã luyện qua rồi, cứ giữ vững tinh thần mà chiến! Thể hiện phong cách và tinh thần của Bách Hoa đi! Đánh bại Diệp Thu! Cố gắng giành quán quân..."

Ngô Tuyết Phong đập muỗi "bốp" một tiếng: "Nói nhảm ít thôi, chỗ này mấy cậu lắm muỗi quá, tranh thủ thời gian quay đi, tôi đói rồi. Nhìn ống kính nào, một, hai, ba, bắt đầu!"

"Đây là chiến đội Bách Hoa, tôi là Tôn Triết Bình, ài cái trò tự giới thiệu này ngu chết đi được... Chúc Diệp Thu sinh nhật vui vẻ, nhưng đến lúc thi đấu sợ là ông không vui vẻ được nữa đâu."

"Tui là Trương Giai Lạc! Diệp Thu sinh nhật vui vẻ nha, quán quân năm nay không thể tặng ông làm quà sinh nhật nữa rồi, chắc chắn sẽ về tay Bách Hoa tụi tui!

"Tôi là Trương Vĩ, Diệp Thu đại thần sinh nhật vui vẻ..."

...

Đội viên Bách Hoa từng người một nối đuôi nhau nói xong, Ngô Tuyết Phong vừa mới vui mừng nghĩ quả nhiên bầu không khí ở Bách Hoa thật là vô cùng giản dị thân thiện, đã thấy Trương Giai Lạc đứng lên: "Tốt lắm, giờ đến phân đoạn ca hát, Diệp Thu ông chống mắt lên mà nhìn xem, Bách Hoa tụi tui chính là không tầm thường như vậy đó! Dự bị, lên -- "

"Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật, Diệp Thu sinh nhật vui vẻ..."

Bài hát mừng sinh nhật kết thúc, chỉ thấy Trương Giai Lạc đảm nhiệm vai nhạc trưởng rất khí phách ra hiệu, Tôn Triết Bình cười híp mắt đứng một bên gõ nhịp, một đám bạn nhỏ Bách Hoa trắng nõn nà bắt đầu hát sơn ca như thật:

"Giữa trời treo một mảnh trăng cong, bên hồ neo một vành thuyền khuyết


Nhờ sóng to thuyền khuyết vượt ghềnh, từ thiếu niên Bách Hoa vô địch

Ngày tháng Sáu ngô nhú râu tơ, Gia Thế gặp hoa cũng đổ máu

Dỏng tai nghe hỡi Diệp Thu này, quán quân nay Bách Hoa phải đoạt…"


Ngô Tuyết Phong lại đập chết một con muỗi, mặt không đổi sắc nghĩ: "Cùng lắm thì cắt phăng cái đoạn này đi..."

Sau khi thấy Ngô Tuyết Phong bị muỗi độc Côn Minh đốt cho sưng cả cánh tay, để thể hiện sự áy náy, Trương Giai Lạc đã mời anh đến nhà ăn Bách Hoa nếm thử "đồ ăn Vân Nam chính tông", đồng thời nhận "trách nhiệm" cầm máy quay phim. Lúc này, cậu ta đã chạy đến cửa sổ nhà ăn Bách Hoa, vui vẻ chụp một đống ảnh trong bếp: "Diệp Thu ông nhìn nè, đây là tiệc côn trùng bọn tui đặc biệt mời đầu bếp chuyên làm đặc sản Vân Nam đến nấu đó, có lòng trắng trứng chất lượng tốt giúp dưỡng da làm đẹp, có kén ong chiên, sâu trúc chiên, châu chấu chiên..."

Ngô Tuyết Phong có ôn tồn lễ độ hơn nữa thì giờ cũng không ngồi yên nổi: "Trương Giai Lạc trả máy quay đây! Cái đoạn đó khi nào về tôi chắc chắn sẽ cắt đi!"
__________

"Ài ài ài, Tử Thành, cười lên nào, mặt bí xị vậy làm gì, quay một đoạn video cho Diệp tiền bối cậu thích nhất nào." Đội trưởng Khinh Tài miệng ngậm điếu thuốc, tay bá cổ Nhiếp Tử Thành, mặt quay về phía ống kính của Ngô Tuyết Phong cười nhe răng.

"... Anh chỉ nói là quay một cái video bình thường, chứ không cái loại clip hạng ba giẻ rách này!" Nhiếp Tử Thành vuốt cái váy bồng hường phấn mà cậu bị đội trưởng ép mặc, bi phẫn lên án.

"Ầy cậu không hiểu rồi, theo tin hành lang cho biết, Diệp Thu tiền bối thích nhất chính là mấy nhóc đáng yêu má phính mặc váy màu hồng phấn đó. Khinh Tài chúng ta là đội mới thành lập, phải biết hiểu ý chút mới có thể trổ hết tài năng trong video mừng sinh nhật được, hiểu chưa nhóc giẻ rách." Đội trưởng trừng mắt liếc cậu một cái.

"Tôi xin chen ngang chút, cái tin tức ngầm này cậu kiếm đâu ra vậy?" Ngô Tuyết Phong đứng sau camera nhịn không nổi nữa phải lên tiếng.

"Từ Ngụy Sâm tiền bối. Tôi phải hối lộ ổng một bao thuốc Hoàng Hạc Lâu ổng mới nói cho đó." Đội trưởng dương dương đắc ý vỗ vỗ cái váy ngắn màu macaron đang mặc mà hắn mới thuê trên Taobao, "Tôi còn đặc biệt thay đổi đa dạng các loại phong cách, mặc cho Diệp thần chọn ~ " Hắn nghiêng đầu liếc mắt đưa tình với ống kính.

"..."

"......"

Ngô Tuyết Phong đã tận mắt xác nhận, anh không thể giao lưu bình thường với tên này nổi.

"Đội trưởng, trước khi anh mặc váy không cân nhắc đến chuyện cạo lông chân à?" Tuyển thủ chơi Pháp sư chiến đấu của Khinh Tài nhắc khéo.

"Cậu thì biết cái gì, đây là biểu tượng của sự trưởng thành, là sự gợi cảm chỉ có Diệp thần mới có thể thưởng thức." Đội trưởng cậu nổi bão.

"Rồi rồi rồi, vào chủ đề chính, chúng ta gửi vài lời đến Diệp thần đi, Tử Thành, là tương lai của Khinh Tài, cậu lên trước."

Nhiếp Tử Thành nuốt một ngụm nước bọt, nói, "Em đói quá..."

Đội trưởng lại nổi bão, "Có tiền đồ chút đi được không?"

"Mới sáng bảnh mắt anh đã không cho em ăn sáng, chỉ để mặc vừa cái váy này! Giờ đã giữa trưa rồi, làm sao em không đói được chứ?" Nhiếp Tử Thành cực lực lên án hành vi ngược đãi đội viên này.

Tuyển thủ chơi Mục sư của Khinh Tài mặc sườn xám, dáng vẻ thướt tha yêu kiều, lặng lẽ chọt chọt Nhiếp Tử Thành, xé một miếng nhỏ từ cái bánh mỳ giấu sẵn trong ngực đưa cho cậu.

Đội trưởng đứng trước camera hùng hồn phát biểu, các đội viên khác của Khinh Tài đứng đằng sau liền bắt đầu vụng trộm chia bánh ăn với nhau.


Dáng vẻ yêu kiều thướt tha của tuyển thủ Mục sư teo lại với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.

Ngô Tuyết Phong lặng lẽ nhìn, anh có cảm giác quay xong cái video này mình sẽ cần cân nhắc đến chuyện mua một lọ thuốc mọc tóc phòng hờ, thế sự vô thường, cứ cái đà này không sớm thì muộn anh cũng sầu rụng hết tóc.

"... Vậy nên tôi nghĩ, vì sự phát triển hài hòa của khu một, Diệp Thu đại thần anh chừa lại cho tụi tui vài con Boss nha, chúc anh phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn vạn cổ trường thanh hi hi ~" Đội trưởng cố ý ra vẻ lê hoa đái vũ mê hoặc lòng người, nếu bỏ qua đám lông chân đón gió bay phấp phới của hắn, hẳn cũng coi như xinh đẹp động lòng người ha.

"Không thể để một mình tôi nói như vậy được, các cậu đừng ngại ngùng thế chứ, bày tỏ với Diệp thần đi nào." Đội trưởng đẩy Nhiếp Tử Thành ra trước camera.

"Em nói cái gì giờ?" Nhiếp Tử Thành ngoái đầu lại hỏi.

"Muốn nói cái gì thì cứ nói cái đấy."

Nhiếp Tử Thành đứng trước ống kính nghiêm túc nói, "Xin chào Diệp Thu tiền bối, em biết anh chắc hẳn không biết em là ai đâu, vì em còn chưa ra mắt. Hồi trước là do đội trưởng lừa em tự nhận ổng là Diệp Thu nên em mới hấp tấp gia nhập Khinh Tài, về sau mới biết ổng là cái đồ lừa bịp thế đó." Cậu ngừng lại một lúc.

"Từ lần đầu tiên xem anh thi đấu em đã rất hâm mộ anh, rất rất thích anh! Mặc dù em chơi Pháp sư triệu hồi, nhưng trong lòng em anh vẫn là tuyển thủ mạnh nhất!"

"Tui tui tui! Tui cũng thế! Pháp sư chiến đấu của Khinh tài cũng góp mặt, "Em là vì Diệp Thu tiền bối nên mới chọn nghề Pháp sư chiến đấu, làm một tuyển thủ chuyên nghiệp đó. Diệp thần anh còn nhớ em không? Chúng ta từng gặp nhau trên lôi đài á! Mặc dù... mặc dù em bị anh đánh te tua..." Cậu ta hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Nhưng mà Diệp Thu tiền bối anh cứ nhìn cho rõ đi, mùa giải sau chắc chắn em sẽ lột xác!"

"Còn ngộ nữa, ngộ cũng nà fan cụa Dệp thuần mà!" Tuyển thủ Mục sư vẫn còn đầy một miệng bánh mì nói lúng búng. "Rất hiếm khi được thấy anh ~ "

"Diệp Thu tiền bối! Mặc dù bây giờ Khinh tài vẫn còn là một đội mới, nhưng tôi tin chắc rồi sẽ có một ngày, tụi tôi có thể sóng vai với anh, trở thành đối thủ xứng đáng với anh!" Đội trưởng nói.

"Ngày hôm nay, toàn thể đội viên Khinh Tài, xin chúc Diệp Thu tiền bối —— " Đội trưởng ngẩng đầu lên.

"Sinh nhật vui vẻ!" Những người khác đồng thanh hô.

Trong màn ảnh, ánh nắng ấm áp, gió nhẹ dập dờn, năm tháng tươi đẹp.

Hình ảnh các thiếu niên dũng mãnh như hổ vui cười lưu lại trong máy ảnh, trong đôi mắt họ là tín ngưỡng thuần túy.

Mọi thứ đều tốt đẹp.

Đấy là nếu không chú ý tới váy nhỏ màu hồng phấn thuê trên Taobao mà họ đang mặc và lông chân đón gió bay phấp phới của đội trưởng.
__________

"Ngô phó, lâu rồi không gặp, lần trước hợp tác với anh rất không tệ nha, đi nào, mời anh qua đây —— "

Theo sau người quản lý dẫn đường, khi Ngô Tuyết Phong đi vào văn phòng Đài truyền hình, thoáng cái anh đã nhận ra chỗ này khác với những chỗ mà anh vừa đi qua, tất cả mọi người trong phòng, dù đứng hay ngồi dường như đều bày ra tỉ lệ dáng người tốt nhất, đứng từ góc chụp này, kết cấu của căn phòng quả thật vô cùng hoàn hảo.

Không hổ danh Đài truyền hình, người hiểu rõ nghệ thuật đứng trước ống kính khác người bình thường là ở chỗ đó đó.

Ngô Tuyết Phong khá mừng, sắp xếp có tâm vậy, chắc là không cần anh phải lo đâu nhỉ...

"A, đội phó Ngô, sao anh lại tới đây thế!"

Nhân viên công tác đi tới trước mặt anh, câu đầu tiên đã hỏi cái này, Ngô Tuyết Phong hơi bị hoang mang, xét thái độ vừa nãy của quản lý, lẽ ra hắn phải nói chuyện này với mọi người rồi mới đúng.

Trong lúc anh còn đang hoang mang, một nhân viên công tác khác đã trả lời người vừa hỏi: "Cậu không đọc thông báo hả, nghe nói ảnh đến quay video chúc mừng sinh nhật cho Diệp Thu đó!"

"Diệp Thu?! Diệp Thu là cha nào thế?"

"Thật, chưa nghe bao giờ luôn!"

"Không lẽ cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp của Gia Thế hả, nhưng hình như chưa từng xuất hiện trên chương trình truyền hình của chúng ta mà?"

"Chúng ta yêu nghề kính nghiệp như vậy, đã phát sóng bao nhiêu chương trình liên quan tới Vinh Quang rồi, ngay cả người mới chẳng ai biết đến chúng ta cũng quan tâm, cái loại tuyển thủ chưa từng vào nổi chương trình của chúng ta chắc chắn là loại tuyển thủ qua đường hạng mười tám vạn năm bị ghẻ lạnh rồi!"

"Đúng đó, người ngay cả chúng ta cũng không nhận ra, không phải là người mới từ trại huấn luyện đấy chứ!"

Từng câu từng câu nối tiếp nhau, nhân viên công tác hết người này đến người khác dùng quan điểm nghiên cứu đi lướt qua ống kính tỏ vẻ cảm thán, chỉ có điều trình độ khoa trương trong giọng điệu của bọn họ không giống như nhất thời ồn ào lên, mà giống như một màn kịch đã tỉ mỉ tập luyện hơn.

Ngô Tuyết Phong cạn lời, cuối cùng cũng hiểu mấy người này là đang mượn cớ bày tỏ sự oán trách với Diệp Thu thêm một lần nữa đây mà, nhưng làm vậy kì thực cũng không có lý cho lắm, kể cả là trước giờ chưa từng lộ mặt, biểu hiện của Diệp Thu trên sàn đấu vẫn có đóng góp không hề nhỏ cho tỉ lệ người xem của Đài mà, cùng lắm là không đạt được hiệu quả lớn nhất thôi.

Trong lúc anh đang chìm trong suy tư, một nhân viên công tác đột nhiên lên tiếng: "A, Diệp Thu? Không lẽ là thân thích của Nhất Diệp Chi Thu hả?"

"Không thể nào, hai người đó một người họ Diệp một người họ Nhất mà."

"Hơn nữa, nhân vật chính tối cao Nhất Diệp Chi Thu của chúng ta sao có thể có quan hệ với loại tuyển thủ trong suốt tuyến mười tám(*) này chứ!"

Diễn viên kém nổi, thường chỉ diễn những vai nhỏ hoặc phim mạng

"Đúng đó, Nhất Diệp Chi Thu đẹp trai như vậy, còn là Đấu thần nữa, là linh dược rating của chúng ta đó!"

"Chúng ta chỉ biết Nhất Diệp Chi Thu thôi, không biết Diệp Thu gì gì đó đâu."

Ngô Tuyết Phong dở khóc dở cười. Kỳ thật nói thế cũng không sai, trong các chương trình truyền hình của bọn họ, quả thực chỉ có mỗi Nhất Diệp Chi Thu xuất hiện chứ không có Diệp Thu.

Anh bất đắc dĩ nghĩ không biết bao giờ vở kịch này mới kết thúc, nhưng hình như các nhân viên công tác chơi cái trò này càng lúc càng high.

"Nhất Diệp Chi Thu thật là đẹp trai chết đi được, còn là người đã nhận hai quán quân, làm sao mà đánh đồng với cái loại tuyển thủ trong suốt chưa từng được lên chương trình này được!" Một nhân viên công tác đang đi rót nước nói với ống kính.

"Đúng, như thế quá ô danh Nhất Diệp Chi Thu!" Một nhân viên đang bận rộn gõ chữ trên máy tính thuận miệng nói.

"Nhắc mới nhớ, sinh nhật của Nhất Diệp Chi Thu là hôm nào nhỉ, đến lúc đó chúng ta cũng nên quay một cái video chúc mừng ha."

"Chính là ngày Vinh Quang mở Khu Một đó."

"A, vậy mỗi lần mở máy chủ mới coi như là một lần chúc mừng sinh nhật Nhất Diệp Chi Thu rồi!"

"Chúc mừng kiểu đó hơi bị long trọng đấy!"

"Nhất Diệp Chi Thu xứng đáng mà, người ta là Đấu Thần đó, đâu như dăm ba tuyển thủ hạng mười tám chả ai biết mặt chứ..."

Một em gái nhảy nhót đến trước ống kính: "Đúng vậy đó, Nhất Diệp Chi Thu người ta tư thế hiên ngang ngọc thụ lâm phong uy phong lẫm liệt rực rỡ chói sáng thao tác thiên tài no.1 Vinh Quang duy ngã độc tôn bễ nghễ vạn vật không ai cản nổi..."

Từ lúc em gái này xuất hiện, bố cục sắp xếp vi diệu vừa rồi dường như xuất hiện một lỗ hổng, cô nàng nói liên thanh đủ loại từ ngữ khoa trương, dù gì cô cũng chỉ là nhân viên Đài truyền hình, tuy có hiểu biết chút kĩ xảo trước ống kính thì cũng không thể so sánh với diễn viên chuyên nghiệp được, nhân viên nam đứng cạnh cô suýt không giữ nổi vẻ mặt nữa, thoát vai cau mày nói: "Này, cô đâu có nhiều lời thoại vậy đâu!"

"... Bậc thầy chiến thuật anh minh thần võ lập nên công tích vĩ đại phong lưu phóng khoáng cao lớn uy mãnh không chút tì vết tuyệt thế Đấu Thần!!" Em gái nọ lờ lớ lơ người kia nói nốt nửa câu còn lại, sau đó lộ ra vẻ mặt mê giai coi bộ che dấu đã lâu, "A a a Diệp thần em yêu anh! Sinh nhật vui vẻ!!"

"Trong chúng ta có kẻ phản bội!" Quản lý giận dữ hét lên.

"Cái thứ u mê idol này, chẳng lẽ cô đã quên chỉ vì tên đó không chịu lộ mặt nên rating của chúng ta cũng bị ảnh hưởng ít nhiều à, đã nói là phải đồng tâm hiệp lực khích ổng cơ mà?!" Nhân viên nam kia nổi giận nói, "Cô có còn muốn được tăng lương không!"

Ngô Tuyết Phong liếc xéo sang người quản lý, tỏ vẻ: Hóa ra là chủ ý của cậu.

Quản lý sờ sờ mũi, lập tức giận dữ hạ lệnh: "Mau dẫn cổ xuống đi!"

Thế là hai đồng nghiệp nam bước lên đưa cô nàng ra ngoài, nhưng cô vẫn không quên ngoan cố giương nanh múa vuốt với ống kính: "Diệp thần anh nhất định phải giành được ba quán quân nha!"

Dáng vẻ thê thảm của cô nàng còn lưu lại trong ống kính, bóng người bị cương quyết kéo đi dần biến mất sau cánh cửa, chỉ còn giọng nói của cô vẫn còn vọng vào trong phòng: "Diệp thần em chờ đến ngày anh xuất diện trên màn ảnh nhỏ a a —— "

"Khụ khụ." Khung cảnh khôi phục lại sự binh yên như ban đầu, quản lý bất đắc dĩ kéo ống kính quay về phía mình, hắng giọng: "Sinh nhật vui vẻ, một, hai, ba!"

Tất cả các nhân viên công tác đều khựng lại một chút, sau đó đồng thanh hô: "Sinh nhật vui vẻ, bọn tui chờ ngày cậu xuất hiện trên màn hình tivi!"

Xem ra mấy người này tập diễn vẫn có chút nghiêm túc, Ngô Tuyết Phong cũng hơi cảm động, dù sao thì người làm trong cái nghề này có ai không mê Vinh Quang đâu, làm sao mà không biết công lao to lớn của Diệp Thu được chứ, mặc dù nói là cùng chung mối thù nên mới kéo em gái kia đi, nhưng ai mà biết trong lòng mấy người đó có phải là do ghen tị cô nàng làm được điều mà bọn họ không đủ da mặt để làm hay không đâu.

Sau đó, anh lại nghe bọn họ nói tiếp.

Không phải là diễn kịch nữa, mà là thảo luận thật sự.

"Đến đến đến đặt cược nào, cược xem mấy năm nữa thì Diệp Thu chịu lộ mặt trước truyền thông!"

"Cơ hội thương mại giờ phát triển như vậy, tui sẽ cược sang năm."

"Cậu quá coi thường sự cứng đầu của Diệp thần rồi, tui cược năm năm!"

"Tui cược là không bao giờ!"

"Tui cược bảy năm!"

"Mau cược đê, mau cược đê!!"

Ngô Tuyết Phong lặng lẽ tắt camera.
__________

Ngô Tuyết Phong lúc này đang tuyệt vọng muốn chết, cảm giác cái camera trong tay như nặng ngàn cân. Mấy cái chiến đội này của Liên minh bị ảnh đế nhập hồn hết rồi hay gì, làm giờ anh phải xoắn xuýt mãi xem có nên tiếp tục quay video mừng sinh nhật cho tiểu đội trưởng đáng yêu nhà mình không. Có điều, nghĩ đến mục tiêu trước mắt là đoàn phóng viên H thị, biết đâu, còn có khả năng cứu vớt một chút?

Ngô Tuyết Phong ôm trong lòng dũng khí lớn lao bước vào văn phòng trong tòa nhà cao ngất kia, sau đó liền chạm mặt phóng viên chuyên trách của Gia Thế Tào Quảng Thành. Tào Quảng Thành và Ngô Tuyết Phong là bạn cũ, quan hệ của hai người cực kì thân thiết. Lúc này Tào Quảng Thành đang đeo trên mặt vẻ tươi cười chân thành không hề giả bộ, còn vỗ ngực tỏ vẻ toàn bộ đoàn phóng viên của bọn này đều đã chuẩn bị một món quà sinh nhật vô cùng quý giá, còn tập thêm cả một tiết mục. Chẳng hiểu sao, nghe thấy hai chữ 'tiết mục' này, Ngô Tuyết Phong lại thấy dạ dày hơi đau.

Ngô Tuyết Phong cầm camera trong tay tiếp tục quay clip, sau đó liền thấy một đám phóng viên trẻ tuổi tụ tập trong đại sảnh rộng rãi, nở nụ cười vô cùng thuần lương với ống kính.

"Chúc đội trưởng Diệp Thu sinh nhật vui vẻ, cũng chúc đội trưởng Diệp Thu có thể dẫn dắt Gia Thế đoạt tổng quán quân của mùa giải thứ ba." Hiếm thấy một lần nhận được một câu chúc bình thường như vậy, dạ dày Ngô Tuyết Phong lại càng đau.

"1, 2, 3, lên," Quả nhiên, Ngô Tuyết Phong bất lực nhìn trời, mới vài phút đã muốn tắt camera trong tay đi, Tào Quảng Thành lại bùng nổ tốc độ tay, cướp lấy camera từ tay anh, cười nói, "Ây dà, đây đều là tâm ý của mọi người đó, đội phó Ngô cũng không thể không nhìn chứ."

Một đám thanh niên bắt đầu cất tiếng hát:

"Tui ngồi xổm trong bụi cỏ ngồi xổm hết ba ngày, con muỗi cũng được tui nuôi nặng lên ba cân, Diệp Thu Diệp Thu sao anh vẫn chưa xuất hiện


Quán quân quán quân, nói thật là dễ nghe, Diệp Thu Diệp Thu anh lại không xuất hiện, chủ biên lại trừ tui ba ngàn, tâm thiệt là mệt mỏi

Toàn nói Diệp Thu dáng rất đẹp, chân dài eo nhỏ mông cong, giá trị nhan sắc nghịch thiên, fan Diệp fan Diệp mau đi rửa kĩ mắt đi

Kĩ thuật chơi game nghịch thiên, bậc thầy chiến thuật lại mê trò trốn tìm, ba năm ba năm vẫn chưa bắt được"

Mấy thanh niên hát đến đây thì dừng lại, Tào Quảng Thành nở một nụ cười ôn hòa với camera, "Đội trưởng Diệp Thu, đội phó Ngô sẽ tạm thời ở lại đây tham quan học tập, cậu tự đến đón anh ta được không?"

Ngô Tuyết Phong bị một đám phóng viên trẻ tuổi kéo đi mất, tương lai mù mịt...

Bọn họ kéo anh ra đầu đường, nơi vô cùng thích hợp để tiến hành một cuộc phỏng vấn với một vài người qua đường ngẫu nhiên.
__________

1. Bạn có biết Vinh Quang không?

—— người anh em, cậu đùa tôi đấy à? Đây là cửa quán net đó, cậu thử ngó mà xem, giờ làm gì có quán nét nào không cài game Vinh Quang? Ài, nhắc tới trò chơi hot nhất hiện nay, không phải Vinh Quang thì là gì!

—— có biết một chút, bạn trai tui đang chơi, thỉnh thoảng tui cũng xem thi đấu cùng với ảnh, tui cũng chẳng hiểu mấy ảnh nói cái gì mà di chuyển với chiến thuật này nọ, nhưng tui thấy lúc bọn họ bạo tốc độ tay rất đẹp trai nha!

—— bình thường tôi cũng chơi, cuối tuần không có việc gì cũng sẽ đi xem thi đấu vòng tròn. Cậu đừng nói, mấy tuyển thủ chuyên nghiệp kia lợi hại hơn mấy người tùy tiện chơi đùa như chúng ta nhiều, có nhiều chiêu tôi từng thử bắt chước mà đúng là theo không nổi, ha ha.

—— ai, chàng trai trẻ, cậu là phóng viên đúng không, tôi xem xem có thể nói cho ai. Cậu nói xem, mấy năm nay cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, một đám người chơi game đột nhiên nổi tiếng, làm cho trẻ con cũng không chịu học hành, con trai tôi đó, suốt ngày chỉ nhớ mỗi trò chơi, đánh cái gì mà đấu trường rồi cái gì mà phó bản, hô hào chiếm TV xem thi đấu, cậu thử nói xem, quốc gia này sẽ ra sao?

—— cũng có biết một chút, nhưng không hiểu rõ lắm, xin lỗi.

2. Vậy bạn có biết Diệp Thu không, có ấn tượng thế nào về hắn?

—— ai, đội trưởng Gia Thế của chúng ta đó, không cần phải nói nhiều, chắc chắn là phải thiệt trâu bò rồi!

—— bạn trai tui rất thích hắn, tui cảm thấy hắn không đẹp trai bằng mấy người Trương Giai Lạc nha... Nhưng mà hắn thắng nhiều trận như vậy, hẳn là cực kì lợi hại.

—— hắn là một trong những tuyển thủ xuất sắc nhất.

—— tôi đoán vậy, cậu trai này quả thật rất biết chơi game. Đáng tiếc, chút khôn vặt này lại không để trên chính đạo, cha mẹ phải sốt ruột rồi ha.

—— ... Chắc là... rất chấp nhất.

3. Tại sao lại có ấn tượng như vậy?

—— có thể dẫn dắt Gia Thế đánh bại nhiều đối thủ hung hãn như vậy, không trâu bò làm sao được? Lại nói, hồi đó ở khu một, cái tên Nhất Diệp Chi Thu này danh tiếng cực kì lớn. Cậu không biết đâu, nhiều người hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi!

—— cứ xem tranh tài là biết thôi, người ta cũng thường xuyên giải thích cái gì mà Sách giáo khoa này, Rồng Ngẩng Đầu này, tui không chơi Vinh Quang cũng biết.

—— ai, tôi nói cậu đừng cười tôi nha, có đôi lúc, tôi nghĩ hắn dựa vào cái gì mà thi đấu thắng nhiều vậy, có phải có nội tình đen tối gì không, xong tôi vào game còn cố ý hoặc vô tình thực hành động tác của hắn ta, kết quả tay chân luống cuống, dù tôi có tùy tiện bấm phím đi nữa cũng không bắt kịp tốc độ tay của cậu ta, coi như phục.

—— con trai tôi suốt ngày treo hắn bên miệng, tai tôi nghe đến sắp mọc kén ra rồi, nếu để tôi nói, hắn nên bị phong sát(*), đỡ cho hắn dạy hư đám trẻ con.

Nôm na là chặn hết đường sống, không cho người ta cơ hội ngóc đầu dậy. Chi tiết xin xem ở đây

—— việc hắn đã lựa chọn, tôi tự hỏi lòng mình, tôi không làm được vậy, tôi rất bội phục hắn.

4. Hắn có tác động gì tới bạn không?

—— có lúc cần tai to mặt lớn hả? Có đội trưởng Gia Thế của chúng ta! Trong game chỉ cần trên đầu có treo tên công hội Gia Vương Triều, ra ngoài đánh phó bản rất thoải mái.

—— nếu nhất định phải nói... Có đôi khi tui xem thi đấu, thấy hắn lợi hại như vậy, tui sẽ muốn trở nên càng tốt hơn, vậy có tính không? Nói thế này cứ thấy ngốc ngốc, đừng để ý nha!

—— đương nhiên là muốn mỗi một việc mình làm sẽ hoàn mĩ hơn, để tâm hơn chút.

—— ài, nói thật, thỉnh thoảng lúc giáo huấn con trai tôi, tôi nói thần tượng của nó đã cầm hai cái cúp quán quân rồi, nó lại học kém đến vậy, không tự thấy mất mặt hay sao, thế mà nó nghe thật, rất hữu dụng.

—— từ sau khi biết hắn, có đôi lúc tôi sẽ suy nghĩ về những vấn đề mà trước đây tôi chẳng thích thú gì, có lúc, thật sự rất muốn trở thành một người giống như hắn.

5. Có muốn nói gì với hắn không?

—— đội trưởng, việc đánh thắng Bá Đồ nhờ cả vào anh!

—— cố lên, anh cũng đừng có phụ kì vọng của tui và bạn trai tui nha, ha ha!

—— tôi sẽ một mực ủng hộ cậu, cố lên!

—— tôi cũng không phải cha mẹ cậu, sẽ không xen vào chuyện của cậu, nếu cậu đã muốn chơi game như này, vậy chơi cho thật tốt, sống cho thật tốt, thanh niên nhớ yêu quý thân thể của chính mình, cố lên.

—— chúc anh mọi chuyện đều thuận lợi.

6.

—— sinh nhật vui vẻ.

—— sinh nhật vui vẻ.

—— sinh nhật vui vẻ.

—— sinh nhật vui vẻ.

—— sinh nhật vui vẻ.

—— sinh nhật vui vẻ.
__________

Ngô Tuyết Phong vất vả chỉnh sửa lại tiêu cự ống kính, khẽ thở phào một hơi, lau lau mồ hôi bên thái dương cười nói: "Rốt cuộc cũng đến Gia Thế của chúng ta."

Anh ho nhẹ hai tiếng, đứng trước ống kính ra vẻ trầm ổn, nhưng vẻ không tập trung của anh đã một lần nữa để lộ sự thật rằng anh đang khẩn trương, một người xử sự trầm ổn như anh cũng sẽ có lúc trở nên lóng ngóng tay chân, quả nhiên cũng là vì người kia. Ngô Tuyết Phong bất đắc dĩ nghĩ, có điều, thôi, nếu bởi vì người nọ mà biến thành dáng vẻ này, vẫn còn có thể thông cảm được. Người đó, dù sao cũng có năng lực điều khiển cảm xúc của người khác mà.

Vừa nhớ đến người rõ ràng là một tên nhóc chưa trưởng thành, lại thích cố ra vẻ đại nhân kia, Ngô Tuyết Phong không đè xuống được khóe môi cứ muốn cong lên của mình, tâm trạng cũng giống như bong bóng xà phòng được ánh mặt trời chiếu sáng óng ánh, nhẹ nhàng.

Anh ổn định lại: "Tiểu đội trưởng, sinh nhật vui vẻ nha! Hôm nay đã là ngày sinh nhật thứ ba bọn anh làm bạn bên cạnh cậu rồi. Mặc dù thời gian chúng ta ở chung không lâu, nhưng anh tin chúng ta đã trở thành những người thân cận nhất với nhau, giống như người nhà vậy." Ngô Tuyết Phong nói xong liền cười, anh nghĩ tên tiểu đội trưởng thúi kia nếu nghe được anh nói như vậy, chắc chắn sẽ bày ra vẻ mặt cười cợt thiếu đòn hỏi sao tự dưng anh sến rện thế. Ngô Tuyết Phong dừng một lúc: "Khụ, nhưng cậu cũng không nên nghĩ đây đã là tất cả nhé, tương lai của chúng ta còn rất dài, " Ngô Tuyết Phong nói đến đây lại ngừng một lúc nữa, nhưng vẻ mặt ảm đạm kia vừa quay đầu đã biến mất không còn tăm hơi, "Chúng ta cùng nhau xây dựng nên vương triều Gia Thế đi. Quán quân năm nay, nhất định là của chúng ta!"

...

Nhìn video rất vừa ý mình trong camera, Ngô Tuyết Phong gật đầu, ha ha, thật là chờ mong vẻ mặt của tiểu đội trưởng lúc xem clip quá đi.

Đi tìm Mộc Tranh thôi.

Ngô Tuyết Phong đi vào trại huấn luyện, vừa liếc mắt đã thấy Tô Mộc Tranh ngồi trước máy tính, không thể không nói, dáng vẻ Tô Mộc Tranh thật là vô cùng xinh đẹp, dù đang ở giữa bầu không khí khẩn trương đè nén của trại huấn luyện cũng có thể làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.

Ngô Tuyết Phong đi đến trước mặt Tô Mộc Tranh, nói với cô về kế hoạch nhỏ này, Tô Mộc Tranh lập tức đáp ứng.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ xuất hiện trong màn hình be bé của cái camera, cười cong cong mặt mày. "Diệp Thu ~ sinh nhật vui vẻ nha ~ trước giờ đều là anh mang niềm vui đến cho em, lần này cuối cùng cũng có thể tặng lại anh một lần rồi. Em muốn nói với anh nhiều thứ lắm, tỉ như anh không cần quá mệt mỏi đâu, vì em đã lớn lên rồi, tỉ như anh thích chơi game, vậy anh cứ chơi đi, em sẽ luôn là cái bóng của anh, vĩnh viễn ủng hộ anh. Hoặc là..." Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt nhìn, "Đợi khi nào em đến mười tám tuổi, chúng ta cùng đi ngắm hoa hướng dương đi."

Ngô Tuyết Phong quay xong phần của Tô Mộc Tranh, hơi nghi hoặc nhìn vẻ mặt giảo hoạt của cô gái nhỏ, hỏi: "Mộc Tranh, hoa hướng dương có ý gì?"

Tô Mộc Tranh không đáp mà thần bí nháy nháy mắt, "Hi hi, bí mật!"

Tô Mộc Tranh nhìn về phia bầu trời, hôm này bầu trời xanh thẳm như được sơn một lớp màu nước tươi sáng, mấy đám mây tô điểm cho bầu trời che bớt đi ánh mặt trời chói mắt. Quả thật là một ngày thời tiết ôn hòa, Tô Mộc Tranh nghĩ, đại khái cũng giống như Diệp Tu. Ẩn dưới bề ngoài trào phúng vĩnh viễn là một trái tim mạnh mẽ mà mềm mại.

Ngôn ngữ của hoa hướng dương là trung thành. Giống như cô đối với Diệp Tu.

Nếu Diệp Tu là ánh sáng, vậy cô muốn làm một bông hướng dương đuổi theo ánh sáng ấy.

Nếu Diệp Tu là biển, vậy cô muốn làm một đám bọt sóng nhỏ làm bạn với biển cả.

Nếu Diệp Tu là...

Vô luận Diệp Tu có là gì, điều không bao giờ thay đổi là cô sẽ vĩnh viễn muốn ở bên cạnh hắn.

Ha ha, nhưng mà hoa hướng dương còn một ý nghĩa nữa cô đương nhiên không thể nói cho bọn hắn nha, Tô Mộc Tranh nghĩ.

Có điều, trong cái đầu của người kia, ngoài Vinh Quang ra có còn chứa nổi cái gì nữa đâu?

Cho nên mới đơn thuần đến vậy.

Có người, bản thân sự tồn tại của người đó đã là Vinh Quang.
__________

Đương nhiên, kỳ thật còn có mấy đoạn video mà Ngô Tuyết Phong không chiếu ra, ví dụ như màn vỗ tay rào rào của Dương Thông, hay như Trương Ích Vĩ lắc lắc người, động tác yêu kiều hơn hoa vuốt cổ họng hô: "Khách quan có muốn đổi vật liệu hiếm không nà?", hay tỉ như màn múa hát của Lâm Kính Ngôn và người mới vào trại huấn luyện, Phương Duệ ở Hô Khiếu:

"Đến nào ~ chơi vui nào ~ dù sao cũng có cả đống thời gian ~


Đến nào ~ lên đấu trường đi ~ dù sao cũng có thừa tốc độ tay ~

Đến nào ~ vô phó bản nè ~ dù sao cũng đang thiếu cả đống vật liệu ~

Đến nào ~ làm dáng đi ~ dù sao cũng nổi tiếng rồi ~

Đến nào ~ đánh nhau đê ~ dù sao quán quân cũng là của bọn tui ~"

Ngô Tuyết Phong cắt video: Đừng có mà mơ! Quán quân là của Gia Thế!

_ Hết _
 

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#3
Chời ơi fic cute quáaaa!! Cảm ơn Sông nhiều nhá nhá nhá
 

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#4

Bình luận bằng Facebook