Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020] [Song Diệp] Thâm Lam

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#1

Thâm Lam
Tác giả: 麦同学
Editor: Mều Tinh
Beta: @Cửu Cửu
Nguồn convert: [Song Diệp] Thâm Lam
Độ dài: 10k
Nhân vật: Diệp Tu, Diệp Thu - Diệp gia,....
Tình trạng: Hoàn
Sản phẩm được phục vụ cho project: Song Diệp 2020 - Chiến Thần Tự Thu Lai
Xin gửi lời cảm ơn chân thành của em đến các chị em Hội Tự Sát
------------------------------------
01.

Diệp Tu không nghĩ đến, vừa từ nhà vệ sinh ra đã nhìn thấy vị "khách không mời mà đến" giống y đúc bản thân mình - Diệp Thu. Gọi là khách không mời mà đến dĩ nhiên là đang đùa, thật ra lúc mà Diệp Tu nhìn thấy em trai hắn, trong lòng cũng có hơi vui vẻ, dù sao cũng rất nhiều năm rồi không ăn Tết cùng nhau.

Lần trước gặp mặt Diệp Thu, đã là bốn năm... hay năm năm trước rồi nhỉ, cũng chẳng nhớ rõ lắm.

Lúc đó là vòng chung kết tại nhà thi đấu Vi Thảo. Sau khi trận đấu kết thúc, Diệp Tu không đi cùng với những thành viên trong đội, mà rủ Diệp Thu ra ngoài ăn khuya.

Giữa ngày hè chói chang, trước cổng trường cấp hai không một bóng người. Diệp Tu vừa xuống khỏi taxi liền tranh thủ đốt một điếu thuốc, vừa rít mạnh hai hơi đã thấy người đi ra từ cửa hàng đối diện, đang cắm ống hút coca trong chai.

Diệp Tu dập tắt điếu thuốc, dẫn em trai mình đến quán đồ nướng quen thuộc, cả tối uống coca thay cho rượu. Diệp Thu kể nhiều chuyện vụn vặt trong những năm này, Diệp Tu nghe rồi ngẫu nhiên phụ họa thêm vài câu, tay lại ngứa ngáy muốn châm thuốc.

"Em không muốn hít phải khói thuốc." Diệp Thu nói, liếc nhìn Diệp Tu đang không ngừng có những động tác nhỏ trên bình thủy tinh.

Diệp Tu ngẩn người, lập tức cong ngón tay gõ đầu Diệp Thu, nói: "Biết, thằng em ngu ngốc, anh cũng đâu muốn cho chú hít phải."

Lúc chuẩn bị tạm biệt, hai anh em đứng ven đường đợi taxi.

Diệp Tu lấy từ trong túi ra một tấm thẻ tài khoản Vinh Quang, lần này là kỵ sĩ, hắn cầm một góc tấm thẻ ——, đưa tấm thẻ có mép đã hơi phai màu cho Diệp Thu.

"Tặng chú nè." Diệp Tu nói, cằm hơi giương lên, ra dấu cho Diệp Thu nhận lấy.

"Anh gọi em ra chỉ để đưa em cái này?" Diệp Thu nhận lấy thẻ tài khoản, hỏi.

Diệp Tu cười cười, "Năm ngoái không phải chú cố tình đến xem anh đánh sao? Anh biết, chú là đi công tác, không phải cố ý đến ——" nhìn thấy Diệp Thu chuẩn bị phản bác Diệp Tu lập tức chặn họng, "Dù sao đúng lúc phải đến đây thi đấu, liền gọi chú ra."

"Xì." Diệp Thu bĩu môi, vờ không để tâm nhét thẻ tài khoản vào túi.

"Thu, sinh nhật vui vẻ." Diệp Tu nói.

"Ừm..." Diệp Thu chuyển tầm mắt đang nhìn đường lên người Diệp Tu, cười trả lời: "Sinh nhật vui vẻ."

Từ đây về đến nơi Diệp Thu hiện đang ở, nếu như không kẹt xe, cần hai mươi phút, đổi lại về đến khách sạn Diệp Tu đang ở, cũng cần hai mươi phút, chỉ là một hướng đông, một hướng tây.

Diệp Thu quay đầu nhìn Diệp Tu qua lớp kính, thấy hắn thuần thục châm thuốc, sau đó giơ tay không cầm thuốc mà vẫy vẫy tạm biệt cậu, rồi đón xe tại chỗ rẽ của ngã tư, Diệp Tu biến mất trong tầm mắt cậu.

Cậu lôi tấm thẻ tài khoản Diệp Tu tặng, quan sát kỹ trái phải một lần rồi lôi ví ra, cẩn thận cất nó vào ngăn nhỏ kéo khóa.

Đây là tấm thẻ tài khoản thứ bảy Diệp Tu đưa cậu rồi, mỗi một tấm đều có chức nghiệp khác nhau, phong cách đều khá giống nhau, ID luôn mang thêm một chữ "Thu", mà bảy tấm thẻ ấy quá nửa đều là "quà sinh nhật" được tặng đến tay Diệp Thu, còn lại nếu không phải bởi đẳng cấp giới hạn của Vinh Quang đổi mới, thì sẽ là quà hỏi thăm nhân dịp các ngày lễ lộc khác.

Diệp Thu cho rằng đây là do Diệp Tu lười biếng không muốn nghĩ quà sinh nhật, Diệp Tu chỉ có thể la oan trên QQ, còn ra sức bi thương mà nói: "Em trai à, anh đã lâu lắm không ở cùng em rồi, cũng chẳng biết em thích gì, chỉ có thể tặng em thứ mà anh rành nhất thôi."

Tiếp đó lại nhắn thêm một câu, "Đây đều là do anh tự tay cày cấp và trang bị, đường đường là quán quân của liên minh lại tự tay cày acc mới, có phải chú nên cảm động một chút không?"

Được lắm, nửa đầu nghe còn cảm động một tí, sau đó lập tức bị chém bay.

Nhưng cậu vẫn rất vui, ít ra hàng năm hai người cùng đón sinh nhật vẫn không thay đổi, dù cho Diệp Tu vẫn luôn không quan tâm sinh nhật lắm.

02.

Thật ra trước lần gặp Trần Quả, trên đời này người biết Diệp Tu có em trai, ngoài ba mẹ Diệp, hai anh em thân thiết nhà họ Tô, còn có bác bảo vệ cửa sau của Gia Thế nữa.

Diệp Thu vừa mới làm việc được hai năm, gặp phải một khách hàng rất khó tính, muốn có người đích thân bay đến đó gặp mặt nói chuyện với đối phương, mà nói chuyện thôi cũng không chắc chắn có thể bàn bạc được cái gì, nói trắng ra là một công việc vừa phiền phức lại dễ bị ụp nồi. Mà Diệp Thu lại chủ động xin đi, một là muốn thoát khỏi cái mác "dựa vào người nhà chứ thực tế cái gì cũng không biết" mà người ta bàn tán sau lưng, hai là nơi đàm phán trùng hợp ở thành phố H, thời gian lại đúng lúc là cuối năm.

Bên phía công ty kia đương nhiên không từ chối, thậm chí còn phái đến vài người đến dùng bữa trưa rồi đàm phán với Diệp Thu về phương án tổng thể.

Lúc Diệp Thu sắp xếp hành lý cho chuyến công tác xa thì ở khu nhà cũ, bố mẹ Diệp gọi điện đến. Cậu báo cho họ biết bản thân chuẩn bị đi công tác ở thành phố H vài ngày, lại dường như nghe được ba Diệp ở đầu dây bên kia hừ một tiếng, còn mẹ Diệp liên tục dặn dò. Hai tiếng sau, bà cùng dì giúp việc xuất hiện ở cửa nhà Diệp Thu, mang theo một đống túi xách lớn nhỏ phục vụ cho sinh hoạt hàng ngày, thuốc bổ, quần áo,... đủ cả mọi thứ.

"Mẹ, dì Dung, hai người đang làm gì vậy?" Diệp Thu nhìn hai người phụ nữ nhanh chóng chất đầy vali nhỏ của mình, hơi cạn lời.

Mẹ Diệp liếc cậu, ưu nhã vén tóc ra sau tai, "Mẹ còn không hiểu con sao? Đến nói với anh con nhớ ăn những thứ này, đừng có ném lung tung rồi để mốc lên. Còn nữa, quần áo phải mặc đầy đủ, mùa đông phải mặc nhiều thêm hai áo, đừng có lại tùy tiện khoác cái áo mỏng, cảm thấy bản thân rất soái liền ra ngoài, còn nữa..."

Diệp Thu yên lặng đảo mắt, vừa nghe vừa gật đầu, đều đồng ý mang theo những đồ kia, về phần có nhớ hay không —— dù sao những lời mẹ nói với Diệp Tu vẫn luôn như thế, cậu luôn biết.

"Ba của mấy đứa bướng bỉnh như vậy đấy, nhưng thật ra trong lòng ông ấy cũng rất lo lắng." Mẹ Diệp kéo Diệp Thu dặn trước khi đi, sau đó nhìn thoáng qua đống hành lý, "Ầy, gói thuốc lá kia là do ổng tìm thấy rồi để ở trước cửa cho mẹ đem đi. Con cũng phải cẩn thận chút, nghe chưa."

Diệp Thu cười cười gật đầu.

Không ngoài dự đoán, ngày đầu tiên đàm phán Diệp Thu đã bị cho leo cây, ở lì trong phòng khách một ngày, ngồi xem TV phát lại mấy lần trận đấu của Gia Thế mấy ngày trước.

Ngày thứ hai Diệp Thu chỉ được gặp đối phương không đến nửa tiếng, liền bị người ta lấy lý do "lát sau còn có hẹn" đuổi ra ngoài, hẹn hôm nào gặp lại, kết quả của cái hôm nào ấy là để cậu phải chờ tận hai ngày.

Hai ngày này cậu ở khách sạn đợi tin tức, cũng không đến Gia Thế tìm Diệp Tu, chỉ sợ đối phương gọi điện thoại hẹn gặp, còn bản thân chỉ có thể vội vàng gặp Diệp Tu rồi lại phải tạm biệt ngay lập tức.

Lần thứ hai gặp mặt coi như là thuận lợi, tốn cả buổi chiều, tuy hai bên có xung đột nhưng cũng coi như có tiến triển, hợp đồng này tám chín phần có thể lấy được.

Đêm đó Diệp Thu đi xã giao, chỉ uống không đến một ly rượu, vậy mà trực tiếp làm hắn ngủ thằng cẳng đến tận giữa trưa hôm sau. Sau khi rời giường liền mang theo túi lớn túi nhỏ đón xe đến trước cửa Gia Thế, cảm thấy ở đấy có hơi yên tĩnh, trước cửa chỉ có vài fan hâm mộ lẻ tẻ.

Diệp Thu ngồi ở quán cà phê đối diện, gửi QQ cho Diệp Tu gọi hắn xuống. Đợi tận nửa tiếng vẫn không thấy trả lời, ngay cả avatar cũng không sáng. Cậu cảm thấy có hơi kì quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền mang theo túi lớn nhỏ đi vào cửa sau mà Diệp Tu đã từng đi, làm gián đoạn bác bảo vệ đang nghe Tam Quốc Diễn Nghĩa.

"Hả? Tiểu đội trưởng? Cậu làm gì ở đây?" Diệp Thu chưa kịp lên tiếng, bác ấy đã hỏi trước.

Diệp Thu lúc này mới nhớ ra bản thân nên cẩn thận thêm một chút, nhưng đã đến nước này, cũng chỉ có thể xấu hổ cười, "Cháu là em trai ảnh, tên là... Diệp Tu. Hiện đến đây công tác nên thuận đường đi tìm ảnh luôn. Anh ấy không có ở đây sao?"

Bác bảo vệ tháo cái kính lão xuống rồi nhìn Diệp Thu từ trên xuống dưới, phát hiện quả thật ngoài khuôn mặt ra thì kiểu tóc lẫn khí chất đều không giống Diệp Tu. Bấy giờ mới tin tưởng, ngồi lại vị trí cũ, nhịn không được nói nhỏ: "Nếu cậu đã là em trai cậu ta thì sao lại không biết hôm nay cậu ta có trận đánh ở sân khách?"

"A..." Diệp Thu có cảm tưởng như bây giờ mình mới tỉnh rượu, rõ ràng mấy ngày trước còn thấy tin này trên TV mà, cậu chỉ có thể cười ngượng, "Mấy hôm nay cháu bận ngập đầu, vậy mà quên chuyện này mất."

Cậu có hơi ngập ngừng, giơ lên túi lớn túi nhỏ rồi ra hiệu, "Vậy có thể để đống đồ này ở chỗ bác, chờ ảnh về rồi lấy được không ạ? Người lớn trong nhà dặn cháu mang đến cho ảnh."

Bác ấy liền đồng ý. Trước khi đi, như chợt nhớ ra điều gì, Diệp Thu lại nói thêm: "Chuyện này bác có thể làm ơn đừng để người khác biết không, nhờ bác ạ, anh cháu... không thích, cũng không tiện." Bác bảo vệ hơi nghi ngờ nhưng vẫn đồng ý.

Ngày thứ hai Diệp Thu đi công tác, Diệp Tu gọi đến cho cậu, chỉ là Diệp Thu không nhận.

Sau khi đàm phán thì trời cũng đã tối, Diệp Thu hài lòng để hợp đồng vào trong túi, bấy giờ mới chú ý đến trên màn hình điện thoại thông báo mấy cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn của Diệp Tu trên QQ.

Nhất Diệp Chi Thu: Về rồi? Đồ đạc anh lấy rồi, thay anh nói với mẹ không cần lo lắng, chú đi về cũng phải cẩn thận chút.

Thu: Vẫn chưa về, mới nãy em đang làm việc.

Tin nhắn vừa gửi đi, đối phương dường như hồi âm lại ngay tập tức.

Nhất Diệp Chi Thu: Vậy đi ăn một bữa được không?

Thu: Đi, gửi địa chỉ cho em.

Kẹt xe trên đường hơn nửa tiếng, đến nơi, Diệp Tu đang hút thuốc trong góc, mắt nhìn trận đấu được chiếu lại trên TV, tay còn lại cầm bút viết.

"Kẹt xe nên đến muộn." Diệp Thu nói, kéo ghế cạnh Diệp Tu ngồi xuống.

Diệp Tu nghe tiếng Diệp Thu liền dập thuốc lá, mắt vẫn nhìn TV, đợi đến đợt tấn công kia kết thúc mới thu hồi ánh mắt lại, có vẻ hơi chậm chạp đáp lại: "Mỗi ngày ở thành phố B còn không quen chuyện đó sao?"

Diệp Thu nhấp ngụm nước, "Nhà em gần công ty, cũng chẳng phải đợi lâu như vậy."


"Chuyển nhà à." Diệp Tu đưa menu cho Diệp Thu, "Gọi gì đó trước đi, anh đói bụng rồi."

Lúc ăn cơm, Diệp Thu chuyển lời mẹ Diệp dặn dò cho Diệp Tu, thật ra nguyên bản là gì cậu cũng không nhớ rõ, chỉ là dựa theo kinh nghiệm của bản thân, sau đó lại xem tình huống của Diệp Tu, đại khái thay đổi cũng kha khá, còn nói như thật.

Cuối cùng còn cố ý nói thuốc lá là do ba Diệp lục ra được.

Diệp Tu bật cười, bảo đây quả nhiên là phong cách nói chuyện của Diệp gia, chốt hạ nhất định phải khiến cho người ta phải tức nghiến răng. Diệp Thu bảo chuyện này Diệp Tu nhất định phải cảm ơn Dương nữ sĩ rồi, bà ấy không chỉ đem phong cách này vào Diệp gia, mà còn di truyền hoàn toàn cho con trai lớn của bà, thậm chí còn để cho cậu con trai lớn hậu sinh khả úy, dường như mỗi lần nói chuyện đều có thể làm người ta giận nghiến răng nghiến lợi —— tiện thể làm cho bà cũng tức không nhẹ.

Ăn chung một bữa cơm, Diệp Thu lại liên tục bị anh trai chọc giận nhiều lần. Cuối cùng lúc chờ xe bên đường, thậm chí cậu còn nghĩ thầm tại sao bản thân muốn tìm đường chết mà chọn đến đây công tác, anh trai của mình rõ là một tên khốn nạn.

Diệp Tu thanh toán xong liền thong thả đến cạnh Diệp Thu, miệng cười cười, đưa tay vuốt tóc Diệp Thu, nói sang chuyện khác: "Nhưng mà sao chú lại đến đây lúc anh có trận ở sân khách chứ? May là anh về sớm, không thì chú chạy không công rồi còn gì?"

Diệp Thu đẩy tay Diệp Tu ra, "Ai cố ý đi tìm anh? Mà có ai rảnh rỗi mỗi ngày đều quan tâm xem anh đi đâu tranh tài chứ?"

"Fan hâm mộ của anh đó." Diệp Tu nói chuyện đương nhiên, "Tùy tiện giữ một người qua đường lại hỏi đều biết."

"Dù sao em cũng không rảnh." Diệp Thu khinh bỉ.

Diệp Tu cười đắc ý, "À, là như vậy sao."

Sau khi tắm xong, Diệp Thu mới thấy có hai tin nhắn trên QQ.

Nhất Diệp Chi Thu: Quà tặng để trong túi của chú.

Nhất Diệp Chi Thu: Em trai ngốc, sinh nhật vui vẻ.

Diệp Thu lật qua lật lại phong bao, rút ra một lá thư được cất sâu bên trong, cậu phát hiện có một thiệp chúc mừng, trên đó ghi sinh nhật vui vẻ, còn có thêm một chữ kí xiêu vẹo —— Diệp Tu, ngoài ra còn có một thẻ tài khoản thiện xạ.

Thu: Làm gì thần bí như vậy. . .

Thu: Cảm ơn, anh trai khốn nạn.

Nhất Diệp Chi Thu: Không gì.

Nhất Diệp Chi Thu: À đúng rồi, chú còn liều đến mức dùng tên anh?

Thu: Còn không phải do anh dùng tên em trước!?

Trạng thái của đối phương chuyển sang đang nhập văn bản, Diệp Thu trực tiếp đem status chuyển từ online trở thành không làm phiền.

Bực mình, chẳng muốn nghĩ đến.

03.

Diệp Thu cho rằng việc Diệp Tu lấy thẻ tài khoản làm quà sinh nhật là do hắn quá lười để suy nghĩ vấn đề này, thật ra cũng không phải là không có căn cứ.

Trước đó Diệp Tu cũng từng tặng vài món quà khác, lúc mà hắn còn chưa trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang.

Lúc mà Diệp Tu vừa mới cầm hành lí của mình rời đi, Diệp Thu đã từng giận hắn gần nửa năm, nửa năm không thèm nói chuyện với Diệp Tu, mặc cho Diệp Tu có trêu cậu, hay giải thích cho cậu như thế nào, một tháng sau cậu liền trực tiếp kéo Diệp Tu vào danh sách đen.

Khi đó trên người Diệp Tu chỉ còn một chút tiền, mỗi ngày đều ngồi trong quán net, đánh xong phần của mình, liền nhận thêm đơn hàng của người khác cày trang bị. Sau này thân với chủ tiệm net, ngày ngày đều cắm đầu ở khu vực mà mọi người không thích lắm, lên mạng còn được giảm giá.

Diệp Thu kéo hắn vào danh sách đen, thật ra mấy ngày đó rất khó chịu, Diệp Tu nhớ lại. Lúc đó Diệp Thu dường như là người duy nhất hắn quen thuộc ở môi trường xa lạ này, giống như một chỗ dựa. Tuy nói hắn biết tính tình Diệp Thu từ nhỏ đã thế này, mỗi lần giận đều không dễ hết, phải dành thời gian để dỗ dành, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Hắn không có chuyện gì cũng chỉ nói vài lời linh tinh với Diệp Thu, dù cho mỗi lần phía trước những tin nhắn này đều xuất hiện một dấu chấm than đỏ.

Một tuần sau, Diệp Tu đột nhiên phát hiện ra tin nhắn có thể gửi lại bình thường, cho dù vẫn không được hồi âm. Vài ngày sau đó hắn mới phát hiện, status của Diệp Thu thay đổi, hắn viết —— "Mười mấy năm rồi, sao mình lại không phát hiện được ai đó đáng ghét như vậy nhỉ?"

Diệp Tu bật cười, mở khung chat: "Này không phải dỗ cho chú bớt giận sao?"

Đối phương tất nhiên vẫn không trả lời, Diệp Tu nổi hứng gọi ông chủ lấy một lon coca, trở về chỗ cũ tiếp tục chơi game, vẫn chưa đeo tai nghe lên, liền nghe thấy xa xa một góc khác có tiếng chửi, mà người bị chửi, chính là ID của chính mình ở trong game.

Diệp Tu cầm lon coca lặng lẽ đi đến bên kia, nhìn thấy người chửi mình chính là một thiếu niên trạc tuổi bản thân, lại nhìn ID của hắn, mới nhận ra đấy là "đối thủ một mất một còn" của mình trong game, danh hiệu được đám bạn bè trong công hội đặt cho.

Hắn ta mở ra vũ khí đã được chỉnh sửa, miệng luôn mắng Diệp Tu hôm qua thừa dịp loạn lạc mà cướp mất vũ khí và vật liệu hiếm của hắn. Diệp Tu bĩu môi, chuyện này đúng là hắn có làm, nhưng đã qua một ngày rồi còn mắng, này không phải làm quá sao?

"Này người anh em, đừng vội mắng." Diệp Tu vỗ bả vai của người thiếu niên, có hơi cà lơ phất phơ tựa lên tường.

"?" Người thiếu niên quay đầu, dường như đang nhìn kẻ ngốc, "Cũng đâu phải mắng cậu, ầm ĩ cái gì?" Hắn nhìn xung quanh một lượt, mấy máy xung quanh đều là màn hình đen thui, "Người anh em, cậu cũng đâu phải ngồi ở đây đâu?"

Diệp Tu cười, "Đúng lúc thật, anh đang chửi tôi đó."

Trước khi hai người chuẩn bị choảng nhau, người quen xung quanh nhanh chóng đem hai người họ kéo ra. Thật ra Diệp Tu lúc đầu chỉ là do hiếu kì, sau đó khi nhin thấy ID, hắn liền bắt chuyện chủ yếu là do muốn hợp tác cùng người trước mặt này, nói trắng ra là mỗi ngày đều phải cạnh tranh đoạt trang bị với hắn cũng rất mệt mỏi, lại còn phí thời gian.

Thiếu niên kia cũng là người dễ nói chuyện, hai người trùng hợp đều nhận đơn hàng đánh dùm, bình tĩnh thương lượng cảm thấy kế hoạch có thể thực hiện. Qua một buổi chiều, từ đối thủ một mất một còn liền trở thành bạn tốt, lại sau này, thiếu niên trực tiếp chuyển chỗ của hắn đến góc hẻo lánh ấy cùng với Diệp Tu.

"Uầy, cậu đang nói chuyện với ai vậy? Ngày nào cũng nói, người ta đâu có thèm quan tâm." Diệp Tu mới lên cấp bằng đồng đội, Tô Mộc Thu vừa cắn miếng xúc xích vừa ló đầu ra từ màn hình nhìn qua phía Diệp Tu.

Ban đầu mỗi lần Tô Mộc Thu thấy hắn nói chuyện với người khác sẽ tự động tránh đi, Diệp Tu ngược lại không quan tâm lắm, rất tự nhiên bày ra vẻ cứ tùy tiện nhìn, cuối cùng Tô Mộc Thu cũng không nhịn được mới hỏi một câu.

"Em tôi." Diệp Tu nói, màn hình đã trở về giao diện game, "Dỗi tôi, đã hai tháng rồi không thèm nói chuyện."

Tô Mộc Thu gật gật đầu, nghĩ chính bản thân mình cũng hiểu được, dù sao đôi lúc anh cũng bị Diệp Tu chọc tức gần chết.

Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, Diệp Tu hợp tác với Tô Mộc Thu, kiếm được không ít tiền trong game. Nhờ lời mời của hai anh em họ Tô, hắn chuyển từ căn phòng nhỏ thuê lúc mới đến thành phố H đến chỗ hai anh em họ Tô ở. Tiền kiếm được trong trò chơi, trừ đi một phần chi tiêu cho sinh hoạt hàng ngày, hắn cũng lấy một phần ra cùng với Tô Mộc Thu để cung cấp cho Tô Mộc Tranhh đi học.

Mặc dù em trai ruột của hắn ba tháng rồi không thèm để ý đến hắn, nhưng hiện tại thêm một em gái không máu mủ ruột thịt, ngược lại hắn cực kỳ vui lòng.

Gần đến cuối tháng, Diệp Tu đếm số tiền tích cóp được trong thẻ, không chớp mắt dùng hơn một nửa số tiền trong đó đặt một đôi giày đá bóng trên mạng, là đôi giày mà Diệp Thu dạo này hay bảo là muốn mua, hắn còn nhờ cửa hàng thêm một tấm thiệp sinh nhật, trên đó ghi em trai sinh nhật vui vẻ.

Xong việc liền thấy Tô Mộc Tranh đi đến, lẩm bẩm nói làm em trai anh thật tốt, câu này tuy nói nhỏ nhưng vẫn bị Tô Mộc Thu nghe được, anh trai ruột của cô liền nháo, làm em gái anh không tốt hả? Tô Mộc Tranh cười nhạo, ngày đó ôm Tô Mộc Thu cười nói: "Có thể làm em gái của hai anh quả thực là mấy đời, à không, là mấy chục đời tích đức của em, anh hài lòng chưa, anh trai."

Diệp Tu cười, Tô Mộc Thu oán Tô Mộc Tranh học thói xấu của Diệp Tu rồi.

Chạng vạng tối vài ngày sau, sau khi Diệp Tu đánh boss xong, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn trên QQ của Diệp Thu sau hơn mấy tháng bị bơ.

Thu: Anh lấy tiền ở đâu vậy!?? Qua một đêm bất chợt giàu lên?!

Thu: ...Nhưng mà cảm ơn.

Thu: Anh cũng sinh nhật vui vẻ, anh trai.

Hôm đó tâm trạng của Diệp Tu rõ ràng tốt hơn nhiều, nhân vật trong game dừng lại trước cửa thành ngắm cảnh, có xúc động muốn muốn trò chuyện bù cho những tháng trước, đến tận lúc Tô Mộc Tranh tan học trở về, Diệp Tu mới thôi chat với Diệp Thu, còn Diệp Thu thì đi ăn cơm.

Cuối tuần nọ Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh kéo Diệp Tu ra ngoài mua đồ cho tiệc sinh nhật, trong bữa tiệc Tô Mộc Tranh cầm điện thoại chụp cho cả ba người một tấm, sau khi về nhà lại nhìn Diệp Tu gửi cho Diệp Thu.

Dưới tấm ảnh hắn còn gửi thêm một câu —— anh sống rất tốt, không cần lo lắng.

Diệp Thu trả lời: Ai lo lắng cho anh.

Sau đó liền nghiêng đầu nhìn đôi giày đá bóng mới được đặt cẩn thận bên bệ cửa sổ, cười nhẹ.

04.

Lúc Diệp Tu nói muốn về nhà trộm thẻ căn cước, Tô Mộc Tranh – lúc bấy giờ còn là một cô bé – khuyên hắn dừng lại, cô cho rằng phải quang minh chính đại trở về, Diệp Tu không trả lời, nhưng trong lòng đã từ chối cách làm này. Ít nhất mỗi lần nói chuyện với Diệp Thu đã nhìn ra được thái độ của ba mẹ Diệp, nhất là ông ba cổ hủ kia, đối với việc hắn bỏ nhà ra đi vẫn còn tức giận, chứ nói chi việc trốn đi vì chơi game.

Hắn vỗ vỗ đầu Tô Mộc Tranh ra hiệu cô đừng quan tâm, bắt chuyến xe lửa gần nhất về nhà, hơn mười tiếng sau cũng về đến thành phố hắn đã rời đi vài năm.

Đến thành phố B cũng đã muộn, lúc đó Diệp Thu vẫn còn ở cùng ba mẹ trong khu nhà cũ, chuyển vài chuyến tàu điện ngầm, cũng sắp tới nửa đêm. Người trong nhà hẳn là đã ngủ say, chỉ có tiểu Điểm trong sân lúc Diệp Tu tiến vào liền ngẩng đầu lên. Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu Điểm, chó con hưng phấn bổ nhào lên người hắn, còn liếm loạn mặt hắn, tựa như là muốn bù cho những năm vừa rồi.

Nhắc đến chuyện này cũng thật kì cục, rõ ràng là rất nhiều người đều không phân biệt được hai anh em sinh đôi, nhưng một con thú cưng lại có thể phân biệt được ngay lập tức trong đêm tối.

"Suỵt ——" Diệp Tu ra hiệu ngón tay im lặng với tiểu Điểm, tiểu Điểm ngồi xổm xuống, hắn vỗ đầu cậu bé nhỏ, cầm lấy vòng cổ đen rồi đi vào phòng Diệp Thu.

Diệp Tu tự nhận rằng bản thân đã bước rất nhẹ, vào nhà chắc hẳn sẽ không quấy rầy đến ai, đặc biệt là Diệp Thu – kẻ một khi đã ngủ thì dù sét đánh bên tai cũng không tỉnh, nhưng vừa mở cửa phòng, hai người mắt đối mắt —— Diệp Tu lần đầu tiên trong đời suýt bị dọa phải hét thành tiếng.

Lấy lại tinh thần, Diệp Thu cũng tự bịt miệng, hiển nhiên là cũng hơi chật vật đem nuốt tiếng hét xuống, biểu hiện có hơi mắc cười, làm Diệp Tu không cẩn thận, "Phụt ——" cười khẽ một tiếng.

Diệp Tu xoay người sang chỗ khác đối mặt với tường để bình tĩnh lại, còn vuốt vuốt lồng ngực, sau đó quay sang phát hỏa với Diệp Thu: "Sao giờ này còn chưa ngủ nữa, mấy giờ rồi?"

Diệp Thu liếc lại, "Anh lén lén lút lút quay về làm gì?"

Diệp Tu nhún vai, đặt túi lên giường đối diện giường Diệp Thu, cái giường này đã nhiều năm không ngủ, nhưng vẫn rất quen thuộc, thậm chí ngay cả trên tường chỗ nào bị tróc ra hắn cũng có thể nói được.

"Cho anh mượn thẻ căn cước của chú đi, muốn đăng ký thi đấu liên minh Vinh Quang cần có nó. Anh không có, nên muốn mượn tạm của chú." Diệp Tu nói, trở mình làm bộ dáng muốn ngủ.

Diệp Thu đứng dậy đá chân hai chân đang thả cạnh giường của hắn, kéo ghế trước bàn sách, mở ngăn kéo bắt đầu tìm kiếm, đột nhiên cậu ngừng lại, nói: "Vậy nếu đêm nay em ngủ, cái từ 'mượn' của anh phải biến thành 'trộm' rồi còn gì?"

Diệp Tu ngồi dậy, nhếch môi cười, sau đó liền đến cạnh bàn, vỗ đầu Diệp Thu nói: "Trẻ nhỏ không được nói như vậy! Khó nghe lắm!"

Diệp Thu nhìn người "anh trai" lớn hơn mình vài phút, trưng ra bản mặt xem thường.

Đợi đến khi thẻ căn cước được rút ra ở góc trong cùng, ở nởi sâu và an toàn nhất trong ngăn kéo, Diệp Thu mới phát hiện Diệp Tu đang nhìn tấm ảnh hai người khi còn bé đã chụp chung trên mặt bàn. Trong tấm ảnh đó, hai anh em họ Diệp mặc đồng phục dạng âu phục quần ngắn có dây đeo, áo sơ mi trắng và một cái nơ đỏ, lúc đó hẳn tầm bốn năm tuổi, Dương nữ sĩ đặc biệt thiết kế thành đồ đôi cho song sinh, đến bây giờ vẫn còn treo trong tủ quần áo hai anh em.

Khóe miệng Diệp Tu hiện ý cười, dường như là nhớ đến chuyện gì đó thú vị, hai tay đút túi quần, dưới ánh trăng nhìn về phía Diệp Thu, mắt cười như có tia sáng lấp lánh.

"Thu, em còn nhớ hồi ở nhà trẻ chúng ta hay chơi trò 'Đoán xem ta là ai' không?" Diệp Tu hỏi.

Đoán xem ta là ai, tên ngay mặt chữ, chính là để người khác đoán ai là ai, đại khái là mỗi cặp sinh đôi đều sẽ chơi trò này.

Diệp Thu cũng cười, ngoài miệng lại từ chối, "Không phải anh luôn thích chơi nên em mới phối hợp còn gì?"

"Ừ ừ," Diệp Tu gật đầu mạnh, "Sau đó mỗi lần em đều trưng ra cái mặt khó chịu nên ai cũng có thể đoán đúng."

Diệp Thu trừng mắt nhìn anh trai nhà mình, phát hiện không thể phản bác lại, liền lấp liếm, hắn hùng hổ đưa thẻ căn cước cho Diệp Tu, lúc Diệp Tu cầm lấy thì ghét bỏ rút tay về, "Anh nhớ kỹ phải trả lại! Còn nữa, không được phép lúc nào cũng dùng tên em!"

"Ừ, ừ, ừ." Diệp Tu gật đầu qua loa, cất thẻ căn cước vào ví tiền rồi khóa lại.

Ánh trăng đúng lúc chiếu vào phòng, hướng xuống giường của hai anh em. Hành lý của Diệp Tu rất ít, một cái balo bẹp dí, dường như chẳng có mấy bộ đồ. Diệp Thu mím môi, cậu biết hôm nay Diệp Tu trở về một chuyến, sau cùng vẫn sẽ đi.

"Sao nào? Biểu cảm này là sao." Diệp Tu hỏi, quăng ví tiền lại vào balo, hắn lúc đầu đã khoác balo lên vai, sau nghĩ lại rồi bỏ xuống, mở ví tiền ra rút một ít tiền nhét vào túi, hỏi: "Muốn ăn gì không?"

"?" Diệp Thu nhíu nhíu mày, đã mấy giờ rồi, còn ăn nữa?

"Anh đói." Diệp Thu trả lời.

"Anh trực tiếp nói đói bụng không được hả?"

"Đi thôi, anh trai dẫn chú đi ăn khuya." Nói xong liền định mở cửa phòng.

"Bây giờ á!??" Đã gần một giờ sáng rồi.

"Ừ, giống như hồi còn bé đi mua con quay ấy, trèo tường đi, đi nào."

Để tránh không bị nhận ra, hai anh em còn cố ý đi vòng ra xa một chút để ăn khuya. Trong gió mùa hè, ăn xiên nướng lại thêm coca, ngồi nghe Diệp Thu kể chuyện những năm này, còn có những phàn nàn về việc bất mãn với Diệp Tu mấy năm qua.

Quán ăn hơn ba giờ mới đóng cửa, hai người vừa ăn vừa trò chuyện rồi trở thành khách hàng cuối cùng. Ăn xong miếng cuối, mặt Diệp Thu có hơi ửng đỏ, không biết là do phấn khích quá, hay là do nóng, nhưng Diệp Tu thấy hắn nói đến sắp khóc tới nơi.

Trên đường về, hai người chậm rãi cất bước, nhìn nhau không nói gì.

Lúc sắp đến nhà, Diệp Thu kéo tay Diệp Tu đang đi phía trước, nói: "Anh, anh có tin chuyện tâm linh tương thông của các cặp sinh đôi không?"

Trong màn đêm, Diệp Tu không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Diệp Thu, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng nó không tốt. Diệp Tu kéo tay Diệp Thu, đi về phía trước một bước, an ủi cậu: "Đoán mò cái gì vậy?"

"Giống nhưng hôm nay lúc em đang đánh răng, trực giác liền bảo rằng hôm nay không thể ngủ sớm." Diệp Thu sụt sịt, nhìn về phía ngôi nhà ven đường, tiếp tục: "Giống như hiện tại, trực giác đang nói không thể cho anh về nhà, em luôn cảm thấy —— "

"Cảm thấy anh đây sắp bị đánh một trận?" Diệp Tu nhẹ giọng cười nói, "Xem ra đúng là có tâm linh tương thông, anh cũng cảm thấy như vậy."

"Nhưng nếu anh không về để bị đánh, thì người bị đánh không phải là chú sao, em trai ngốc."

Lúc trời tờ mờ sáng, Diệp Tu về phòng, trên mặt là một phần má sưng đỏ lên. Diệp Thu ngồi một bên giường, hiển nhiên là đã khóc, nước mắt trên mặt còn chưa lau sạch.

"Lau mặt đi, cũng chẳng phải là chú bị đánh, khóc cái gì chứ?" Diệp Tu đưa khăn tay cho Diệp Thu, ra vẻ thoải mái vỗ đầu Diệp Thu.

Hai anh em đêm qua về nhà liền bị ba Diệp bắt được trong sân, Diệp Thu bị nhốt vào phòng, còn Diệp Tu bị đưa ra phòng khách, đứng nguyên đêm, nghe chửi, giữa lúc đó còn buột miệng phản bác vài câu, sau đó lại càng lớn chuyện lên, còn nghe được tiếng động tay động chân nữa.

Diệp Thu bị nhốt trong phòng nhỏ giọng khóc, giống như trước đây hắn phát hiện ra việc Diệp Tu lấy hành lý của mình trốn đi. Lần trước tức giận là do sợ Diệp Tu bị tìm về được sẽ bị đánh một trận, lần này là các loại tâm trạng phức tạp, cậu không muốn Diệp Tu bị đánh, đồng thời lại có chút hi vọng Diệp Tu sẽ ở lại, nhưng cảm thấy Diệp Tu không nên ở lại, hắn quả thật hợp với việc thi đấu hơn.

Trời tờ mờ sáng, Diệp Tu lên phòng, mang theo vẻ mặt mệt mỏi, còn có nửa bên mặt sưng lên, trên cánh tay cũng có dấu đỏ.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Thu yên lặng xếp lại balo cho hắn, quần áo, đồ ăn vặt các thứ, đủ loại mà cậu cho rằng Diệp Tu cần dùng mà trong phòng của cậu có, một túi lớn, đầy ắp, vác trên lưng cũng phải cong eo xuống.

Diệp Tu nhấc balo, vờ như là rất nặng, cười nói: "Chú nhét cho anh những thứ gì vậy? Sao giống mẹ thế, lo xa quá."

Cười một tiếng động đến mặt, hắn "Úi ——" một tiếng, nhịn không được bưng mặt, ba hắn cái ông già cổ hủ nãy thật là, từ trước đến nay không bao giờ hạ thủ lưu tình.

Diệp Tu cầm balo, vỗ đầu Diệp Thu, "Anh đi đây, không đi thì nữa sợ lại bị đánh thêm một trận."

Diệp Thu bĩu môi, không thèm nói chuyện.

"Mấy ngày kế chú cố gắng nói chuyện, dỗ dành ba mẹ đi, bằng không là chú cũng bị đánh đó, nghe rõ chưa?" Diệp Tu dặn dò.

"Ừm." Diệp Thu gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói, "Thẻ căn cước cầm đi chưa?"

"Cầm rồi, trong ví." Diệp Tu nói.

"Anh kiểm tra lại đi."

Diệp Tu không thuyết phục được cậu, liền móc ví lấy thẻ căn cước ra, rồi lại cất vào, kéo khóa lại, giữa chừng còn nhìn người giống hắn như đúc trên thẻ căn cước, nói: "Còn một tuần nữa là sinh nhật chúng ta rồi, xém nữa quên mất."

Diệp Thu há hốc miệng, cũng gật đầu, "Ừm, em cũng quên mất."

"Sinh nhật vui vẻ, em trai."

"Sinh nhật vui vẻ, anh trai."

05.

Kỳ thật Diệp Tu không bao giờ quên, hắn luôn luôn nhớ, Diệp Thu muốn cái gì.

Rõ ràng hôm đó lúc trở về sau khi ăn xong bữa khuya, còn cố tình đi vòng qua chỗ gần tiệm bánh gato phô mai mà bọn hắn thích nhất. Biết rõ rằng hơn nửa đêm sẽ không mở cửa, nhưng vẫn không bỏ ý định lượn qua một vòng, là đang chờ đợi một phép màu gần như không bao giờ xuất hiện. Lúc đi ngang qua ngã tư tối đen, Diệp Tu còn nhân lúc Diệp Thu không chú ý, nhìn thoáng qua tiệm bánh gato.

Diệp Thu lén nhìn Diệp Tu, dưới ánh đèn đường Diệp Tu trông có hơi mờ ảo, trên khuôn mặt còn đọng lại nhiều nét mệt mỏi sau chuyến đi dài. Cậu nhớ đến chiếc balo kia đã bị bản thân dùng cũ rồi, nay lại được nhận lại là một đôi giày đá bóng, thật ra người anh trai lớn hơn vài phút này vẫn luôn rất thương mình, về mọi thứ, chỉ là bản thân không quen xem Diệp Tu là một người có thể hoàn toàn dựa vào.

Sau khi Diệp Tu đi, cả Diệp gia đều u ám, Diêp Thu cũng chẳng dám đối mặt với ba Diệp, có món gì ngon cũng là nhờ mẹ Diệp với dì Dung len lén giấu đưa cho cậu.

Hơn một tuần sau, đến ngày sinh nhật hai anh em họ Diệp, sau khi Diệp Tu rời nhà trốn đi, Diệp Thu không dám ở nhà đón sinh nhật, sợ không cẩn thận đạp phải chỗ giới hạn của trưởng bối, tình hình rất căng thẳng.

Hôm nay là cuối tuần, giữa trưa chuông ngoài cửa reo lên, đứng ngoài là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, trong tay cầm theo bánh ở tiệm bánh gato phô mai kia mà hai anh em họ Diệp đều thích ăn.

"Xin hỏi có Diệp Thu ở đây không?" Người phụ nữ ấy hỏi.

"Là tôi." Diệp Thu trả lời.

"Đây là bánh được đặt cho cậu, người đó còn nhờ tôi chúc cậu sinh nhật vui vẻ." Người phụ nữ cười nói, đưa bánh gato cho Diệp Thu.

Diệp Thu cứ thế nhận bánh gato, nhìn nó một hồi rồi bật cười. Cậu ngẩng đầu hướng về người phụ nữ nói cảm ơn, cầm vào phòng rồi cắt một miếng, một mặt vừa nuốt miếng bánh đậm vị phô mai, một mặt vừa nhấc điện thoại gọi cho Diệp Tu chúc sinh nhật vui vẻ.

Từ năm đó trở đi, hàng năm mỗi lần sinh nhật Diệp Thu đều sẽ nhận được một cái bánh gato phô mai, được chính chủ quán đặc biệt đưa đến tận cửa. Đãi ngộ này không phải khách hàng nào cũng được nhận, Diệp Thu cũng không biết anh trai cậu làm cách nào mà giải quyết được chủ quán.

Cũng từ năm đó trở đi, mỗi năm Diệp Thu đều được tặng cố định thêm một tấm thẻ tài khoản Vinh Quang, mỗi lần là một chức nghiệp khác, tất cả đều do chính tay Diệp Tu tự mình cày cấp và trang bị đồ cao cấp nhất.

Tấm thẻ đầu tiên đương nhiên là chức nghiệp Diệp Tu am hiểu nhất - pháp sư chiến đấu, được đưa đến Diệp gia ngay lúc Diệp Thu sắp ăn xong cái bánh gato, kèm với tấm thiệp mừng sinh nhật, bên trên viết câu chúc mừng sinh nhật của Diệp Tu kèm theo một chữ kí "Diệp" không thể coi là đẹp mắt.

Sau khi Vinh Quang bắt đầu nổi tiếng trên khắp cả nước, đám bạn thân của Diệp Thu cũng đang chơi game, bọn họ còn chọc cậu bảo rằng Diệp thần cũng tên là Diệp Thu, thế mà cái người cùng họ cùng tên Diệp Thu đây lại không thèm chơi Vinh Quang.

Diệp Thu cười cười, bảo bản thân không có hứng thú với game. Lại oán thầm trong lòng, Diệp thần trong lòng mấy cậu chính là anh ruột tôi đấy, không chỉ là anh trai ruột, mà trong tay tôi cũng có thẻ tài khoản do chính tay ảnh cày cấp này.

Bằng cách nào đó, chuyện này dù không thể khoe khoang, mà có khoe ra thì cũng chẳng có ai tin, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút kiêu ngạo, từng chút từng chút một cắm rễ, rồi nảy mầm trong lòng Diệp Thu, ngay cả cái người anh trai khốn nạn trong quá khứ vài chục năm kia cũng không khốn nạn đến thế.

06.

Diệp Tu có thể nghỉ ngơi một năm, Diệp Thu thực lòng vui vẻ, thế nhưng cậu không nghĩ đến hắn dùng cách thức như vậy.

Cậu có thể cảm giác được Diệp Tu dạo gần đây không ổn, đó là trực giác, đó là thứ mà hai người bọn họ đã nói với nhau rất nhiều lần nhưng không thể tin được – tâm linh tương thông. Hắn cũng cảm thấy hai anh em bọn họ đã quá lâu không gặp mặt, điều này không bình thường.

Diệp Thu tin Diệp Tu rất bận rộn, đồng thời cậu cũng biết Diệp Tu có chuyện giấu mình, là trực giác, cho dù đến chết cũng không chịu nói.

Cho nên chính cậu ở lại công ty làm xong chuyện liền bay đến thành phố H, ngay cả quần áo cũng không mang theo, chỉ cầm thêm vài đồ dùng cá nhân liền đến thành phố mà cậu đã rất lâu không đi qua.

Sau khi thấy Diệp Tu, cảm giác đầu tiên của Diệp Thu là hắn thay đổi rồi, cảm giác hai anh em không còn giống như trước nữa —— cho đến lúc cậu với Diệp Tu cãi nhau, cậu mới phát hiện ra đó chỉ là ảnh hưởng tâm lý thôi, bộ dáng cà lơ phất phơ kia của Diệp Tu rõ ràng vẫn giống y chang hồi đó.

Diệp Tu không chịu về nhà cùng là điều đã đoán trước được, Diệp Thu cũng chẳng nghĩ có thể mang người này đi, chỉ là mượn chuyện bắt hắn về nhà, để đến gặp người anh trai đã lâu không gặp. Diệp Tu nếu muốn về, thì đã sớm về hôm giải nghệ đó, chẳng cần đợi đến bây giờ.

Bà chủ là một người không tệ, Diệp Thu cảm thấy vậy, ít nhất so với ông chủ Gia Thế kia thì tốt hơn nhiều. Chẳng biết vì lí do gì, nhưng cậu từ trước đến nay chẳng thể thích được ông chủ Đào Hiên kia, nhưng dù sao đó cũng không phải là đối tượng làm việc với cậu, nên cũng chẳng tiện nói, cũng giống như bây giờ đó chỉ là quá khứ, không cần phải nhắc lại.

Lúc Trần Quả dẫn Diệp Thu tham quan tầng hai, Diệp Thu nhìn cái phòng chứa đồ nhỏ kia, thở phào một cái.

"Thật tốt." Cậu hài lòng vui vẻ nói với Trần Quả, không hề bất ngờ khi nhìn thấy biểu cảm không thể tin được trên mặt bà chủ Trần, cậu cười ha hả, liền chuyển chủ đề đến chỗ ngủ của bản thân.

Cảm thấy thật tốt, là bởi cậu từng nhìn thấy những căn phòng mà Diệp Tu từng ở lúc mới trốn nhà đi, chính Diệp Tu từng đùa rằng muốn cho cậu xem được mặt trái của cuộc sống, đang tán gẫu còn gửi cho cậu tấm hình. Ít nhất bây giờ hắn còn có gian phòng yên tĩnh, còn những con người không tệ sống cùng, mà cậu lại có cảm giác Diệp Tu rất vui vẻ khi sống ở đây.

Như vậy là được rồi.

Buổi tối Diệp Thu uống say, thật ra hắn không đến nổi hai ly là gục, chỉ là do hôm nay cao hứng quá.

Lúc được Diệp Tu đỡ vào đi ngủ cả người Diệp Thu mơ màng, cậu lờ mờ cảm thấy có hơi nóng, lại còn khó chịu, mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp nhìn Diệp Tu đang bận rộn bên cạnh hầu hạ mình.

Trong trí nhớ của cậu, khi còn nhỏ có một lần sốt cao. Rõ ràng DNA giống nhau, quần áo mặc cũng giống nhau, mà Diệp Tu chỉ hắt xì vài cái, còn Diệp Thu lại trực tiếp bị bệnh, phải chạy đến bệnh viện mấy ngày.

Buổi tối mẹ Diệp nói muốn chăm sóc Diệp Thu ngủ, Diệp Thu khi đó vẫn chỉ là cậu nhóc vài tuổi lại không chịu, cứ lầm bầm ầm ĩ đòi anh trai đến. Diệp Tu lúc này tụa như là lớn hơn vài tuổi chứ không chỉ là vài phút, như một "người lớn" hứa chắc chắn với Dương nữ sĩ bản thân sẽ chăm sóc tốt em trai, còn đảm bảo nếu có chuyện gì sẽ gõ cửa gọi họ.

Đêm đó Diệp Thu ngủ không yên, còn Diệp Tu bị cậu nắm tay cả đêm gần như không thể ngủ được, hắn cẩn thận từng chút từng chút đổi miếng dán hạ sốt, đút nước, còn chỉnh lại chăn mền nữa.

Trong kí ức của Diệp Thu, đêm hôm đó bản thân cũng mơ màng nhìn Diệp Tu chăm sóc mình như vậy, mặc dù tình huống không giống, nhưng cảm giác lại không khác.

Cửa cứ đóng vào, rồi lại được mở ra.

Diệp Tu bước vào phòng với chiếc khăn nóng, Diệp Thu trong bóng tối rõ ràng đã say nhưng vẫn cố mở to mắt nhìn chăm chú, ánh mắt trong suốt có thần, xém chút làm Diệp Tu giật mình.

Diệp Tu ngồi xuống, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ trán Diệp Thu, hỏi: "Sao không ngủ đi?"

Diệp Thu không trả lời, thật ra cậu đã buồn ngủ rồi, nhưng vẫn muốn đợi Trần Quả rời đi để hỏi Diệp Tu một câu.

Diệp Tu nghe được câu hỏi, không trả lời. Sự bối rối dần dần chiếm đóng tâm trí Diệp Thu, ánh mặt cậu đã mơ hồ, trong đêm tối không thấy rõ biểu cảm của Diệp Tu, nhưng chắc chắn cậu đã bắt được nét mặt bất đắc dĩ của Diệp Tu trong một khắc ngắn ngủi.

Diệp Tu dùng khăn nóng lau mặt cho Diệp Thu, nhìn mắt Diệp Thu từng chút một khép lại, cười bất đắc dĩ, hắn vuốt tóc Diệp Thu, giống như cái đêm của nhiều năm trước, nhẹ cất tiếng: "Ngủ đi, em trai."

07.

"Anh, có mệt không?" Diệp Thu hỏi.

08.

Lần chính thức giải nghệ, Diệp Tu không đến buổi họp báo, mà lôi đống hành lý không quá nhiều kia về nhà, đem việc họp báo giao cho Trần Quả và Tô Mộc Tranh – người sắp sửa tiếp nhận Hưng Hân.

Lúc sắp đến bữa tối, Diệp Tu mang theo hành lý về nhà, tiểu Điểm – chú chó đã qua đời trong miệng Diệp Thu đang nhảy nhót tưng bừng, giống như cái đêm mười năm trước hắn lén về nhà mà nhào đến, quấn quýt bên người hắn, lại không ngừng liếm mặt hắn.

Diệp Thu ôm tay tựa trên lan can, nghĩ thầm tâm linh tương thông của các cặp song sinh quả nhiên là có tồn tại, nếu không thì sao đột nhiên hôm nay mình lại quyết định chạy từ xa về nhà ăn cơm.

Dương nữ sĩ và dì Dung vẫn còn đang cầm thìa xới cơm, gọi "Tu Tu" liền đi vòng quanh người Diệp Tu cùng với tiểu Điểm, tựa như nhìn vài vòng là có thể nhìn ra Diệp Tu có giống với người ta nói hay không, so với trên TV hắn gầy hơn chút. Dương nữ sĩ còn bảo con trai mình vẫn là không nên lên hình, người thật so với trên màn ảnh đẹp mắt hơn nhiều, đây là theo bà.

Diệp Thu yên lặng liếc mắt.

"Hừ." Ba Diệp chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Diệp Thu, nhỏ giọng càu nhàu: "Tiểu tử thúi này cuối cùng cũng chịu về nhà."

Diệp Thu bật cười.

Đêm đến, Diệp Tu ngủ cùng với Diệp Thu ở phòng của cậu, phòng cũ của bọn họ vẫn ở chỗ đó, mọi thứ đều như cũ không thay đổi, chỉ là giường quá nhỏ nên Diệp Thu đổi qua phòng lớn ngủ.

Sau khi tắm xong, Diệp Thu phát hiện Diệp Tu đang nhìn cái ví cất đống thẻ tài khoản kia, mỗi một tấm thẻ dường như đều chưa hề dùng qua, Diệp Tu đưa cho cậu như thế nào, thì chúng hiện tại chính là như vậy.

"Anh nói làm sao không bao giờ thấy những ID này online," Diệp Tu đầu cũng chẳng thèm quay lại nói, "Chú không chơi à?"

Diệp Thu quăng khăn mặt lên ghế, dưới âm thanh ồn ào của máy sấy tóc trả lời: "Từng online, mỗi lần nhận được thẻ sẽ online một chút, nhưng mà không lần nào có hứng cả."

Diệp Tu gật gật đầu, đếm, mười hai tấm thẻ, mười hai chức nghiệp, thật đúng lúc, tấm thẻ mới nhất là tấm của năm ngoái, đó là một mục sư, là một tài khoản nữ.

"Thiếu một chức nghiệp." Diệp Tu nói.

Diệp Thu giật mình, cầm cái ví đựng thẻ trong tay hắn, chăm chú đếm, trả lời: "Làm gì có, đủ mười hai tấm, đâu thiếu cái nào."

Diệp Tu cười nhẹ, "Thiếu tán nhân đó," hắn nháy mắt với Diệp Thu vài cái, "Anh đi hỏi chị chủ một tiếng, đưa Quân Mạc Tiếu cho chú, coi như bổ sung cho quà sinh nhật năm nay ha?"

Diệp Thu lườm, vừa rồi thật là dọa hắn giật mình, còn tưởng rằng bản thân bất cẩn làm mất tấm thẻ nào đó. Hắn gấp ví lại, đập vào ngực Diệp Tu, nổi giận: "Cũng đã giải nghệ rồi, anh không thể đổi sang quà sinh nhật khác ư? Còn nữa, Quân Mạc Tiếu quý giá lắm, em không muốn."

Diệp Tu cười ha hả: "Nhưng mà sinh nhật năm nay anh còn chưa tổ chức với chú mà."

"Nói làm như có năm nào anh tổ chức cùng em ấy."

"Chậc... Đi nào, anh dẫn chú đi ăn khuya bù cho sinh nhật."

"Mới ăn xong lại đi ăn nữa!???"

"Đó là ăn cơm, sau là ăn đồ ngọt chứ."

Hai người lại vừa cãi vừa ra khỏi phòng, đứng trong sân Diệp Tu dừng lại nhìn gian phòng cũ một chút, lại nhìn về phía bờ tường thấp kia.

"Này... anh.... lại muốn trèo tường hả...?" Diệp Thu hỏi, khuôn mặt có hơi nhăn lại.

Diệp Tu bị cậu kéo về từ trong suy nghĩ, nghe được tối kiến của em trai mình liền không nhịn được mà bật cười: "Ha ha, cũng không phải là không được."

Đêm ngày càng tối hơn, tiếng cười và đùa giỡn của hai anh em từ trong hẻm truyền đến, thật giống như vô số buổi chiều của nhiều năm trước, được đá xanh bên đường lưu lại, ẩn sâu bên trong ký ức, vẫn vui vẻ như cũ.

09.

Quả thật rất mệt.

Chỉ là em trai ngốc, nếu như em hỏi, một chút anh cũng không dám mệt mỏi.

FIN.

Chúc mừng sinh nhật Diệp ma thần - Niềm kiêu hãnh của Vinh Quang.

Nah, vốn định sẽ viết rất nhiều cho anh, cơ mà cuối cùng lại hổng biết nói gì cả. Thôi mong anh thứ cho đứa ngâu văn có đào tạo này đi QAQ Chỉ là sinh nhật đến rồi, anh cũng thêm một tuổi rồi - đã 23 rồi già rồi :vvvđùa đấy , chúc anh một sinh nhật vui vẻ bên Mộc Mộc và Lá nhỏ :vv
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook