Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020] [Diệp Tu] Mười năm lại mười năm

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#1
Mười năm lại mười năm


cre:King酱=v=
Thể loại: hướng nguyên, bối cảnh nhiều năm sau khi Diệp Tu giải nghệ.
Edit: Trăng
Beta: @Cửu Cửu


Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Song Diệp 2020 - Chiến Thần Tự Thu Lai.

---------------------------------

[Cảm ơn vì ở nơi đây, tôi đã gặp được người ưu tú và rực rỡ như các cậu.]

——————————————————————————

"Phù..."

Diệp Tu ngẩng đầu nhả ra một luồng khói thuốc, thả lỏng người xuống chiếc ghế tựa êm ái, im lặng một hồi, sau đó giơ chân lên đạp vào bàn làm việc, mượn lực đẩy mình về phía sau, cuối cùng dừng lại ngay sát ô cửa sổ rộng lớn.

Diệp Tu đưa tay lên nhìn đồng hồ, còn 3 phút nữa là đến nửa đêm.

Ngoài cửa kính trăng sáng treo cao, có lẽ bởi vì ban ngày trời mưa xối xả, bầu trời đêm nay trong vắt tô điểm muôn vàn vì sao, mỹ cảnh trời sao đẹp đẽ này khiến người vừa nhìn liền cảm thấy dễ chịu.

Diệp Tu cứ thế nghiêng đầu tựa vào khung cửa sổ trầm mặc.

Vinh Quang...

Vinh Quang phiên bản máy tính đã đóng từ 7 năm trước, 7 năm sau đến tận hôm nay, Vinh Quang bản 3D vẫn vô cùng phổ biến.

Mấy lão gia hỏa ngày ấy, cũng không biết hiện tại như thế nào...

Ánh mắt Diệp Tu chợt có chút cô đơn, thời đại bàn phím giờ chỉ còn là quá khứ, kỉ nguyên ba chiều đã lật đổ toàn bộ —— em trai hắn cho hay, từ mười năm trước quân đội đã đưa công nghệ 3D vào chương trình huấn luyện bộ đội.

Sau khi Diệp Tu dẫn đội quốc gia đoạt được quán quân giải đấu Vinh Quang thế giới lần thứ nhất, hắn liền bị đệ đệ cùng ba ba mình ép quay về, giao lại một mớ việc quản lý tập đoàn, Diệp Thu càng không chút khách khí nhượng lại cho hắn 45% cổ phần, ý muốn hắn từ bây giờ phải gánh vác trách nhiệm của chính mình.

Kì thực về việc ấy, Diệp Tu cũng có chút hổ thẹn: Mình tiêu dao tự tại tùy hứng làm bậy đã gần 30 năm, mấy năm nay Diệp Thu đã phải gồng gánh trách nhiệm lẽ ra là của mình, từ giờ về sau mình cũng nên thực hiện trách nhiệm của một đứa con trưởng mới phải...

Lúc đầu Diệp Tu thực sự nghĩ như vậy.

Nhưng sau khi phải tăng ca suốt 2 tuần lễ, Diệp Tu bày tỏ ý kiến muốn đổi nghề với Diệp Thu.

Diệp Thu tỏ vẻ khinh bỉ, đúng, Diệp Thu chỉ đơn giản cho hắn xem lịch trình huấn luyện hằng ngày cùng thực đơn và tám khối cơ bụng săn chắc, còn thuận tiện thể hiện một chút kỹ năng leo tường cùng nhảy vượt rào chuyên nghiệp, chưa hết, sau khi thực hiện một chuỗi động tác như vậy mặt không đỏ thở không loạn nói với anh trai: Nếu anh trai khốn nạn có thể lặp lại toàn bộ động tác vừa rồi, em cũng không có ý kiến!

Diệp Tu bèn im lặng cốc đầu Diệp Thu.

Từ đó về sau hắn không còn nhắc tới chuyện đổi nghề —— mấy thứ như bộ đội rồi chính trị cứ để Diệp Thu làm đi, mình quản lý công ty cho tốt là được rồi.

Ngày lại qua ngày, qua suốt một hai năm chẳng lẽ còn không quen?

Vì thế, hiện tại Diệp Tu là phó tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, cũng đã quen với việc tăng ca đến nửa đêm như thế này.

Diệp Tu lặng lẽ xoa huyệt thái dương: Có lẽ là do thời gian gần đây quá mệt mỏi, nhiều khi hắn lại vô thức nhớ về quãng thời gian trong quá khứ, hắn từng bí mật lắp một bộ trò chơi ba chiều trong văn phòng mình, ngây thơ nghĩ rằng khi nào rảnh rỗi có thể vào chơi một chút, cuối cùng bận rộn đầu tắt mặt tối đến thời gian ăn cơm còn không có chứ đừng nói đến chơi game.

Mãi đến lúc hắn nhớ ra, bộ trò chơi đã phủ một lớp bụi mờ.

"Già rồi..." Diệp Tu ngồi thẳng dậy, nghĩ một hồi lại lên QQ.

Chung quy hắn từng chung đụng với những con người này suốt một thời gian dài, đám người ấy cũng không biết vì sao lén lút lập một cái nhóm chat các tuyển thủ đã giải nghệ, hắn vừa lên đã thấy trong nhóm vô cùng náo nhiệt.

[QQ ]

Hoàng Thiếu Thiên: Alo alo alo có ai không?

Hoàng Thiếu Thiên: Tui biết muộn vầy không còn ai nữa mà… buồn ghê.

Trương Tân Kiệt: Mới làm phẫu thuật xong, đang ăn khuya.

Trương Giai Lạc: Mới viết xong bài hát, đang thử âm.

Dụ Văn Châu: … Mới viết xong project của công ty, đang tăng ca.

Hoàng Thiếu Thiên: Aizz, tui nói nghe nè, mấy người cũng lớn tuổi rồi đó! Tại sao vẫn không bỏ được thói quen thức khuya chứ hả! Mấy người tưởng mình còn trẻ khỏe như hồi đó, đêm đêm theo Diệp Bất Tu đi cướp boss sao! Dù sao thì mấy ngày nay tui cũng mệt muốn chết rồi! Tui nói mấy người nghe, boss của tui đúng thật là không biết hai chữ "nhân tính" viết như thế nào! Móa! Tức chết tui! Nè, boss tui nói không phải con boss kia đâu nha! Tui thật muốn xách kiếm lên đánh boss mà…!

Chu Trạch Khải: Ừ... Mới chụp hình xong.

Phương Duệ: Chu Trạch Khải cậu thật xấu tính, sao nỡ phá đội hình rồi.

Lâm Kính Ngôn: [tiền lì xì: Để tôi xem còn ai không]

Hoàng Thiếu Thiên đã nhận tiền lì xì.

Trương Giai Lạc đã nhận tiền lì xì.

Chu Trạch Khải đã nhận tiền lì xì.

Trương Tân Kiệt đã nhận tiền lì xì.

Tôn Triết Bình đã nhận tiền lì xì.

Tiêu Thời Khâm đã nhận tiền lì xì.

Tô Mộc Tranh đã nhận tiền lì xì.

Sở Vân Tú đã nhận tiền lì xì.

Đới Nghiên Kỳ đã nhận tiền lì xì.

Hoàng Thiếu Thiên là vua may mắn.

Hoàng Thiếu Thiên: Ui tiền lì xì! Lão Lâm thật hào phóng a! Vua may mắn không ngờ nhận được nhiều như vậy!!!

Hoàng Thiếu Thiên: Mấy em gái hóa ra cũng không ngủ! Mau nói ra mấy người lặn bao lâu rồi! Em gái Tô à tui nhìn thấy rồi nha đừng hòng trốn!!!

Tô Mộc Tranh: ... Nhìn thấy tiền lì xì trượt tay một phát liền bị lộ, chậc!

Sở Vân Tú: Yo! Đều không ngủ sao!

Đới Nghiên Kỳ: Ba người bọn em đang ở Washington nè! Em, Mộc Mộc, Tú Tú đang định ra ngoài ăn cơm trưa đây _:)з」∠)_

Trương Giai Lạc: Vờ nhờ... Bọn tui thì lao lực thế này, mấy người lại có thể thản nhiên đi du lịch! Cmn! Nói đi nói lại… Móa nó! Đại Tôn anh dám online sao không dám chào một tiếng a!

Tôn Triết Bình: … Chào.

Hoàng Thiếu Thiên: Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Đúng rồi đội trưởng, công ty của anh thiếu người không, tui đang định chuyển chỗ làm đây đm đm đm! Bọn họ cho rằng marketing trên Internet là dễ lắm sao! Tên nào làm bá đạo tổng tài vậy chứ móa nó!!!

Trương Giai Lạc: Đại Tôn anh chờ đó!

Dụ Văn Châu: Đến chứ, công ty tôi vừa vặn đang thiếu người, có mấy người vừa xin nghỉ đây!

Hàn Văn Thanh: Thật náo nhiệt, là hôm nay sao?

Trương Tân Kiệt: Đúng vậy.

Tôn Triết Bình: Khụ, tôi đang bận tăng ca, hai ngày trước bị lão già kéo đi ra ngoài, không ngờ đối tượng bàn luận hợp đồng lại là Diệp Tu, cảm xúc sửng sốt lúc đó đến giờ tôi còn chưa quên.

Dụ Văn Châu: ...?

Hoàng Thiếu Thiên: ... Cái gì!!!

Chu Trạch Khải: ... Tháng trước đi gặp nhà đầu tư, là cấp dưới của Diệp thần.

Giang Ba Đào: ... Hả!? Đội trưởng sao cậu biết!?

Chu Trạch Khải: Ở Hưng Hân, từng gặp qua.

Trương Giai Lạc: @Tô Mộc Tranh, Tô muội muội Tô muội muội mau tới giải thích đi!!!

Lâm Kính Ngôn: @Phương Duệ, cậu không biết chuyện này sao?

Hàn Văn Thanh: @Diệp Tu, tôi thấy cậu online rồi!

Tô Mộc Tranh: Ừ, mọi người đoán xem?

Diệp Tu: … Đều ở đây sao?

Phương Duệ: Xin chào Diệp tổng!

Trương Tân Kiệt: Chào tổng giám đốc, tiền lương tăng ca hôm nay đâu?

Hoàng Thiếu Thiên: ... Trương Tân Kiệt, câu này của cậu không đúng! Còn có Diệp Tu cmn mấy năm tui đều không gặp được anh, không có lấy một cái tin nhắn hay cuộc gọi nào, tui thật sự đồng cảm với nhân viên công ty anh a! Có một ông chủ không thích dùng điện thoại… này đúng là đau khổ mà!!!

Diệp Tu: Có gì không đúng chứ, công ty dưới trướng tập đoàn Diệp thị rất nhiều...

Diệp Tu: Thiếu Thiên, trợ lý của tôi có điện thoại là được rồi.

Hàn Văn Thanh: Tâm tình cậu không tốt?

Chu Trạch Khải: Tâm tình, không tốt?

Tô Mộc Tranh: Diệp Tu anh sao vậy? Tâm tình không tốt sao?

Diệp Tu: … Không, tại sao ai cũng nghĩ vậy?

Hoàng Thiếu Thiên: Anh nghĩ lại xem mình mất tích bao nhiêu lâu rồi! Vẫn còn chưa mua điện thoại! Mấy lần trước mọi người hẹn gặp nhau anh cũng không tới! Hỏi Tô muội muội em ấy cũng chỉ bảo là anh bận tăng ca… A a a muốn gặp anh một chút cũng khó!

Hàn Văn Thanh: Lầu trên nói đúng đấy.

Diệp Tu: Chậc, người già thì thường hay hoài niệm...

Lâm Kính Ngôn: Lầu trên là ai!?

Phương Duệ: Yêu nghiệt phương nào dám to gan giả mạo Diệp tổng!?

Hoàng Thiếu Thiên: Cảm giác này rõ ràng không đúng, anh là ai là ai là ai a!!! Yêu nghiệt phương nào còn không mau mau hiện nguyên hình!

Tôn Triết Bình: Thực ra nếu mấy người thấy tình trạng thảm thương của lão Diệp hiện tại có lẽ sẽ hiểu được.

Hàn Văn Thanh: Hôm cảnh đội của tôi đi làm nhiệm vụ, chính là cậu sao? Trúng đạn đúng không?

Tô Mộc Tranh: Anh vừa xuất viện được một tháng đã lại tăng ca?

Dụ Văn Châu: Cho nên, tổng kết lại là —— Diệp thần hiện tại là phó tổng tập đoàn Diệp thị, bệnh viện hiện tại Trương phó làm việc cũng là chi nhánh của Diệp thị, Hàn đội giờ là cảnh sát hình sự? Lúc làm nhiệm vụ gặp được Diệp thần, hơn nữa hắn còn bị bắn trúng? Theo giả thiết nhân vật, Diệp thần hẳn là bị tập đoàn đối địch thuê sát thủ đến xử lý?

Sở Vân Tú: Chậc chậc chậc, quả nhiên tâm bẩn luôn là tâm bẩn, cho tổng kết của Dụ tổng một like.

Trương Giai Lạc: Cho năng lực trinh thám của Dụ tổng một like.

Tô Mộc Tranh: Cho liệu sự như thần của Dụ tổng một like.

Trương Tân Kiệt: Toàn bộ đều đúng, bổ sung chút là viên đạn chỉ trầy da, Diệp thần tránh kịp nên không có gì nghiêm trọng.

Hàn Văn Thanh: Diệp Tu còn có thể nhảy nhót lung tung thế kia chắc chắn là không việc gì.

Diệp Tu: Còn 30 giây, ai bắt đầu đếm ngược?

Chu Trạch Khải: Liều tốc độ tay?

Hoàng Thiếu Thiên: Đồng ý đồng ý, hoàn toàn không vấn đề, ha ha ha ha ha mấy năm nay chắc cũng chỉ có mình tui thỉnh thoảng vẫn bạo tốc độ tay dạo diễn đàn há há há há há!

Dụ Văn Châu: Thiếu Thiên đừng quá ngây thơ...

Đới Nghiên Kỳ: Em ngồi im lặng xem mọi người vậy...

Sở Vân Tú: Cậu cho rằng vẫn là năm đó? Mấy năm nay kỳ thực không ai từ bỏ đúng không?

Trương Giai Lạc: Đúng vậy!

Tôn Triết Bình: Vậy tôi không khách khí, 10

Chu Trạch Khải: 9

Hoàng Thiếu Thiên: 8

Giang Ba Đào: 7

Hàn Văn Thanh: 6

Phương Duệ: 5

Sở Vân Tú: 4

Trương Tân Kiệt: 3

Trương Giai Lạc: 2

Diệp Tu: 1

Hàn Văn Thanh: Năm thứ 27, sang năm tiếp tục.

[Đóng QQ]

Mọi người vẫn còn ở đây, thật tốt.

Diệp Tu cầm điếu thuốc đã ngừng cháy, dụi vào chiếc gạt tàn.

Từ khi mùa giải đầu tiên của Vinh Quang bắt đầu đến nay, đã qua 27 năm rồi sao...

Ngày mai, cũng có thể nói là hôm nay —— chính là ngày Vinh Quang bản máy tính đóng cửa, cũng không biết từ khi nào mà mỗi năm đến ngày này mọi người sẽ rất náo nhiệt, cho dù có bận rộn bộn bề: nhìn danh sách thành viên trong nhóm, kể cả đảng lặn lâu ngày cũng sẽ online, lượng thành viên trong nhóm cũng từ mấy chục lên thành mấy trăm người.

Diệp Tu nhìn mọi người vui vẻ trò chuyện, ánh mắt trở nên ấm áp xen lẫn một chút cô liêu: vết đạn bắn trên cánh tay trái lúc trở trời sẽ nhói đau, chung quy cũng chỉ mới hơn một tháng.

Thời gian quả thật rất tàn nhẫn, cậu nói có đúng không, Mộc Thu.

Cậu xem, vừa qua mười mấy năm, tôi đã sắp không còn nhớ rõ Vinh Quang trông như thế nào, chỉ mới chừng đó thời gian, tôi đã bắt đầu cảm thấy mơ hồ về những tháng ngày trước đây cầm Ô Thiên Cơ chiến đấu, một lòng truy đuổi ngôi vị quán quân, đôi khi hoảng hốt lại có cảm giác đã bị hiện thực vùi lấp.

Thật thê thảm, cậu nói có đúng không, Mộc Thu.

Diệp Tu đột nhiên cảm thấy văn phòng rộng rãi này có chút trống trải, lạnh lẽo.

"Tiinh —— "

Chuông điện thoại trên bàn chợt vang lên.

Diệp Tu lặng im giây lát, khẽ thở dài một tiếng không dễ nhận ra, cuối cùng vẫn vươn tay nhận điện thoại.

"Biết ngay là anh lại tăng ca, mau khóa cửa văn phòng rồi xuống đi, xe em dừng dưới gara bla bla..."

Giọng của Diệp Thu từ trong điện thoại truyền đến.

Thật là ồn ào đến nhức óc.

Diệp Tu mặt không cảm xúc nhìn điện thoại, phát hiện ra em trai mình không chỉ có xu hướng lớn lệch, mà còn càng ngày càng giống mẹ mình, người anh trai này chẳng lẽ cứ khiến hắn không yên lòng đến vậy?

"Được… Xuống ngay đây."

Diệp Tu trả lời.

Từ tầng cao nhất của công ty đi thang máy thẳng xuống đến nhà để xe dưới tầng hầm, vừa tới nơi, hắn liền nhìn thấy xe của em mình dừng trong góc gara, bèn mở cửa bước lên xe.

Diệp Thu nhìn hắn đi từ thang máy ra, đột nhiên nhận ra anh trai mình không biết từ bao giờ đã thẳng lung mà bước, giờ đây ánh sáng trong đôi mắt kia dường như đã bị sự mệt mỏi làm phai mờ, không khỏi cảm thấy đau lòng.

"Em gom lịch nghỉ phép từ hồi nghỉ đông tích lại, giờ sẽ lấy ra dùng."

Diệp Thu nhìn Diệp Tu ngồi xuống, xoay chìa khóa khởi động xe, vừa lái xe vừa nói.

"Thực ra nghỉ phép cũng không được nhiều, khoảng mười ngày, nhưng đủ để em thay anh đi làm vài bữa."

Diệp Tu quay sang nhìn Diệp Thu, dùng ánh mắt chân thành lấp lánh mong đợi nhìn em trai mình.

"Vậy nên, mấy ngày này anh nghỉ ngơi cho tốt, còn nữa, chuẩn bị cho em ngày ba bữa, thích chơi game thì cứ chơi, đừng tưởng em không biết anh lén lén lút lút xem hướng dẫn."

Diệp Thu nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không muốn thừa nhận sự thật rằng mình muốn hắn có thể nghỉ ngơi một chút, còn chuyện xin được mười ngày nghỉ phép này khó khăn đến mức nào càng không muốn cho anh trai biết được.

Chậc, anh trai khốn nạn.

Diệp Thu thầm nghĩ.

"Anh khiến em không yên tâm đến vậy?"

Diệp Tu quen tay lấy từ trong hộp của xe ra một viên kẹo, xé giấy bọc bỏ vào miệng. Vị ngọt ngào lan tràn trong cổ họng, khiến cho thần kinh căng thẳng của hắn dần thanh tĩnh lại.

"Nào, cũng ăn một viên?"

Diệp Tu nhìn giấy gói kẹo trong tay mình thấy là vị quả vải, liền tìm trong hộp một lúc, lấy ra một viên kẹo giống hệt, xé giấy gói bỏ vào miệng Diệp Thu.

"Ngon chứ? Ăn đi, lát về đến nhà thì gọi anh, vả lại, em trai ngu ngốc đừng nghĩ nhiều như vậy, mấy ngày tới anh cùng em tăng ca."

Diệp Tu nói xong lại hạ ghế xuống, nằm dựa xuống ghế nhắm mắt.

Diệp Thu lặng lẽ nhấn nhẹ chân ga —— giờ là nửa đêm, trên đường cũng không còn mấy xe, đèn giao thông bình thường bắt người phải chờ bây giờ cũng đã đổi sang đèn vàng nhấp nháy báo giảm tốc độ, đèn hai bên đường chiếu ánh sáng ấm áp lên mọi thứ, hắn nhìn cảnh vật lùi dần về phía sau xe, tự hỏi thời gian trôi đi có phải cũng giống như thế.

Một lát sau về đến nhà, nhìn anh trai mình vẫn ngủ say như trước, Diệp Thu xoắn xuýt một hồi liền quả quyết ôm lấy hắn, đưa vào phòng ngủ của hai người.

Anh trai khốn nạn, ngủ ngon.

—END? — ?

Lời cuối truyện:

Sau bảy ngày.

"Cho nên, mấy người giấu tôi lâu đến vậy là vì muốn tôi bất ngờ?"

Diệp Tu nhìn chiếc bánh sinh nhật đặt trước mặt mình, lại quay sang nhìn một đám người trong phòng chỉ sợ thiên hạ không loạn, thật sự không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì.

"Là ý tưởng của Mộc Tranh đó! Chị ấy bảo mấy năm qua Diệp thần còn không có được bữa tiệc sinh nhật tử tế! Lần này chắc chắn sẽ bù lại! Đàn ông 30 như một nhành hoa mà ha ha ha ha ha! Do hồi trước làm tuyển thủ E-sport chuyên nghiệp nên mới cảm thấy tuổi này đã lớn! Diệp thần à, anh đang ở thời kì vàng son của đời mình đấy, không cần đa sầu đa cảm thế đâu!!!"

Đới Nghiên Kỳ nhìn Diệp Tu bày ra vẻ mặt hoang mang, nhanh chóng vui vẻ giải thích.

"Chứ anh nghĩ vì sao đợt trước bọn tui lại bận rộn đến vậy? Chính là để được nghỉ mấy ngày này cho khỏe đấy! Nói đi nói lại lão Diệp vô Vinh Quang 3D đi chúng ta PKPKPKPK! Cuối cùng tui cũng có cơ hội PK với anh rồi ha ha ha ha ha! Đúng rồi hôm nay là tiệc sinh nhật, anh nhất định phải uống một ly đấy! Không cần nhiều, một ly là được!"

Hoàng Thiếu Thiên cầm trong tay một ly rượu nhỏ, vừa nói vừa sáp lại đứng cạnh Diệp Tu.

"Rượu không nặng lắm, Chu đội kiểm tra thử xem?" Dụ Văn Châu mỉm cười trợ công cho Hoàng Thiếu Thiên.

"7 độ." Chu Trạch Khải trả lời.

"Nào nào nào lão Diệp mau uống đi! Còn có phần sau nữa đấy!" Trương Giai Lạc bắt đầu ồn ào.

Trong phòng thoáng chốc trở nên nhốn nháo tưng bừng.

Trong lúc hỗn loạn, Diệp Thu dùng ánh mắt sâu xa, không dấu vết gật đầu với Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh mỉm cười đầy ý vị với Diệp Thu.

"Từ từ… Tôi nói này Hoàng Thiếu Thiên, cậu đã giải nghệ rồi sao vẫn còn lắm mồm như vậy, còn em gái Đới bây giờ trình độ nhiều lời chắc không kém Thiếu Thiên là mấy đâu nhỉ, chả biết mấy năm qua Tiêu đội làm sao trải qua được nữa."

Bên trái là Đới Nghiên Kỳ ríu ra ríu rít, bên phải là Hoàng Thiếu Thiên hi hi ha ha, Diệp Tu muốn nổ cả đầu.

"Quen rồi thì không sao."

Tiêu Thời Khâm đẩy một chiếc xe bánh kem ra.

"Anh Diệp Tu cùng anh Diệp Thu lại đây cắt bánh kem đi, còn nữa, sinh nhật vui vẻ!"

Tô Mộc Tranh nhấc dao lên đưa cho bọn họ.

Hai người đối mặt nhìn nhau, không nói gì, nhưng lại hiểu được rõ ràng điều người kia muốn nói.

—— Sinh nhật vui vẻ, em trai ngu ngốc.

—— Anh cũng vậy, anh trai khốn nạn.

————FIN————————
 
Last edited:

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#2
Mười năm bỏ vào đời người, nói dài thì dài nói ngắn thì ngắn.

Giữa thời thanh xuân phơi phới mười năm trôi qua như cái chớp mắt. Quay cuồng vì đam mê, hi vọng; dốc hết nhiệt huyết, sức lực vào ước mơ mong đợi đã lâu. Những người trẻ tuổi kia truy đuổi Vinh Quang mười năm, nhưng khi thời gian đến, họ vẫn nhớ nhung nó đấy, nhưng đành phải từ bỏ. Vì mười năm họ có thể dốc vào đam mê đã hết rồi.

Giờ họ đã là tuổi thành thục trải đời. Có công việc quen thuộc với xã hội đại chúng, cuộc sống bận rộn với hàng tá thứ phải lo liệu được mất. Những thứ từng mở mắt là thấy nhắm mắt là mộng đã trở nên mờ nhạt trong cảm giác của họ, chỉ còn lại mấy cái tên tượng trưng để hoài niệm. May mắn là họ không quên hết. Họ đã gặp được những con người từng chung chí hướng, tình bạn của họ vẫn ở lại dù thời gian đi. Dù mấy năm không liên lạc, vẫn có thể tình cờ gặp nhau giữa dòng đời, vẫn có thể nói lời bông đùa thân thiết khi trò chuyện, vẫn có thể gọi nhau mấy tiếng "đội trưởng, Hàn đội, Trương phó, Diệp thần...", vẫn có thể vì nhau mà tạo ra chút thời gian rảnh rỗi tụ tập kỉ niệm. Tin rằng, niềm vui như vậy đã đủ để họ tiếp tục bước tiếp.

Hôm nay hết pj sinh nhật Diệp thần, em thấy mình chăm viết comment hẳn =v=

Có điều bug thời gian fic này còn lớn hơn cả chính văn nữa
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook