Hoàn [Diệp-Khưu-Kiều] Thăm dò

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Thăm dò


Toàn chức cao thủ fanfic

Editor: ButNgonPhi

Nhân vật trung tâm: Diệp Tu, Khưu Phi, Kiều Nhất Phàm

Số chương: 10

Thể loại: cổ trang, giang hồ
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#2
1.

Kiều Nhất Phàm đã chăm chăm quan sát Khưu Phi vài ngày.​

Từ lúc gã thiếu niên tầm tuổi cậu này bị Diệp Tu mang lên núi, lòng cậu bùng lên sự hiếu kỳ không cách nào đè nén.​

Danh tự Khưu Phi này, cậu nghe thấy từ miệng gã kể chuyện trong quán rượu dưới chân núi.​

Thế nhân đều nói, chưởng môn đương nhiệm võ công cao cường của Gia Thế là một kẻ mặt đơ, giang hồ xưng hắn là Mặt-lạnh-tiểu-Diêm-Vương, Khưu Phi, hiện hẵng còn chưa nhược quán, là chưởng môn nhỏ tuổi nhất chấp chưởng một môn phái lâm nguy trong chốn võ lâm. Một thanh vô danh kiếm xuất thần nhập hóa có thể ba bước giết một, máu không nhiễm đến vạt áo, thế nhưng lại là một người trọng tình trọng nghĩa. Lúc trước khi Đấu thần bị oan, chúng nhân xa lánh, chỉ có gã đồ đệ này theo hắn từ đầu chí cuối, mãi đến khi tự tay tiếp nhận lấy Gia Thế.​

Không chỉ có thế, gã Tiểu-Diêm-Vương này tuổi chưa lớn lắm nhưng đào hoa đã không ít. Vậy mà hắn đi qua vạn bụi hoa vẫn không dính hương vào áo, vẫn là trang quân tử giữ mình trong sạch.​

Khưu Phi có hoa đào thật không thì Kiều Nhất Phàm không biết, nhưng từ sự quan sát mấy ngày nay của cậu, chuyện hắn mặt đơ lại đúng là sự thật.​

Luyện kiếm, mặt không biểu cảm. Ăn cơm, mặt không biểu cảm. Đọc sách, mặt không biểu cảm. Nói chuyện với Diệp Tu, mặt vẫn không biểu cảm . . . nhưng mắt sáng như sao.​

Khưu Phi rất hiếm khi thể hiện ra những cảm xúc dữ dội, quyết liệt, phần lớn thời gian, hắn trầm tĩnh như một mặt hồ phẳng lặng. Lần duy nhất Kiều Nhất Phàm thấy tâm tình hắn bất ổn là khi Diệp Tu mới đem hắn trở về.​

Khi đó, trên vai trái Khưu Phi là một vết kiếm chém sâu thấu tận xương vòng qua trước ngực, máu thấm đẫm một bên trường sam, men theo đầu ngón tay nhỏ tong tong xuống đất. Thiếu niên sắc mặt trắng bệch dựa trên đầu giường, mặc cho An Văn Dật rắc thuốc rửa vết thương cũng không nhíu mày lấy một cái. Thế nhưng khi Diệp Tu quay người định đi gấp, hắn vươn tay phải bắt lấy ống tay áo Diệp tu, vành mắt đỏ ứng, khẽ gọi mấy tiếng thật thấp, gần như là cầu khẩn: “Sư phụ”​

Không phải “Chưởng môn”, không phải “Tiền bối”.​

Là “Sư phụ”.​

Một khắc này, Kiều Nhất Phàm đang lặng lẽ đứng ngoài cửa chờ lệnh đột nhiên có chút ghen tị với hắn.​

Truyền thuyết giang hồ vốn là toàn tin đồn thất thiệt hoang đường, nhưng duy chỉ có cái này bọn hắn đồn không sai, gã Khưu Phi này đúng thật là Đấu Thần thân truyền đệ tử.​

Trọng điểm là, Diệp Tu, thân truyền đệ tử.​

Mọi người đều biết.​

Kiều Nhất Phàm rất không muốn thừa nhận giờ phút này mình còn đi so đo xem chưởng môn nhà mình có đệ tử cuối cùng hay không. Cậu tự lừa mình dối người, quy chút cảm xúc nho nhỏ không quá lành mạnh này thành hiếu kỳ, từ đó bắt đầu cẩn thận quan sát thăm dò Khưu Phi từng li từng tí.​

Khưu Phi cũng không chịu ngồi yên. Hắn múa kiếm chiêu giữa đình viện, Kiều Nhất Phàm đứng trên con đường mòn rải đá cuội quét những chiếc lá rụng tưởng chừng như vĩnh viễn không bao giờ hết, tiện thể đếm xem trong bộ kiếm pháp kia có mấy phần bóng dáng của Diệp Tu.​

Khi cả đám người cùng dùng bữa, Kiều Nhất Phàm mang thái độ khác thường ngồi vào chỗ đối diện Diệp Tu, lặng lẽ quan sát sư đồ họ gắp đồ ăn cho nhau, mặc dù Tô Mộc Tranh cũng gắp cho cậu vài đũa.​

Đến lúc Khưu Phi và Diệp Tu đánh cờ, Kiều Nhất Phàm im lặng lẻn vào một góc khuất lén nghiên cứu thế cuộc, dù sao ở Hưng Hân này, trừ Mạc Phàm trời sinh không làm người khác chú ý, người có sự tồn tại mờ nhạt nhất chính là cậu.​

Diệp Tu dường như không hề hay biết những chuyện này, Khưu Phi cũng rất thản nhiên, là kiểu bình tĩnh “người thích xem? Ta liền cho người xem ta sừng sững bất động thế nào”. Kiều Nhất Phàm mon men ở ranh giới mà cậu nghĩ là sẽ mạo phạm đến hắn thăm dò nửa ngày, phát hiện người này thật đúng là trầm tĩnh lạnh nhạt như trong lời đồn, liền đánh bạo tiến đến gần hơn một bước.​

Thế là trong thời gian dưỡng thương ở Hưng Hân, sau lưng Khưu Phi mọc thêm một cái đuôi nhỏ.​

Mà cái đuôi nhỏ này, theo lời người sư phụ không đáng tin cậy lắm của hắn, hình như là thân sư đệ của hắn.​
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#3
2.
Kiều Nhất Phàm không biết, khi cậu đang cẩn thận quan sát Khưu Phi, người kia cũng đang lặng lẽ dò xét lại cậu.​
Thành thật mà nói, Khưu Phi không hề có bất kỳ nhu cầu nghiên cứu tìm tòi nào với cậu “tiểu sư đệ” không hiểu ra làm sao này, thế nhưng lại bị người ta nhìn chòng chọc hồi lâu. Hắn có thể chịu được người ta chế giễu, khinh thị, chịu được ác ý của nhân gian, nhưng lại không thể chống đỡ ánh mắt trong sáng, đơn thuần không hề có bất cứ địch ý nào của Kiều Nhất Phàm.​
Kiều Nhất Phàm đúng là có hứng thú với hắn, nhưng không biết tại sao cậu ta vẫn không chịu chủ động đến bắt chuyện.​
Khi Khưu Phi tản bộ trong rừng trúc, hắn lại, không hề bất ngờ, nghe thấy tiếng bước chân được che giấu sức cẩn thận trong tiếng gió vang lên sau lưng. Đây đã là lần thứ ba hắn cảm giác được Kiều Nhất Phàm đi theo hắn.​
Nơi khác thì cũng thôi đi, dù sao cả Hưng Hân này cũng chỉ là tòa viện lạc có ba sân, đi tới đi lui chạm mặt là chuyện bình thường. Nhưng cái rừng trúc sau núi này là nơi hầu như chẳng ai đặt chân đến, Khưu Phi thích yên tĩnh, nhân lúc dưỡng bệnh rảnh rang mới tới đây bách bộ, vậy mà không ngờ tiểu sư đệ này của hắn cũng có thời gian thư nhàn như người bệnh vậy?​
Hai lần trước Khưu Phi đã định cắt đuôi cậu ta, nhưng không ngờ thiếu niên này dù công lực không bằng hắn nhưng lại rất thông thạo địa hình. Bất kể là hắn lượn quanh thế nào, thoáng ngoảnh lại đều có thể thấy sắc xanh nhạt kia.​
Dù cậu ta không hề quấy rầy hắn, nhưng cứ đi theo thế này cũng rất phiền nha, Khưu Phi thở dài.​
Hắn không định tiếp tục nhịn, thế là lần này dứt khoát dừng bước.​
Quả nhiên không ngoài dự liệu, hắn vừa dừng lại, khí tức người sau lưng đã biến mất hoàn toàn trong rừng trúc, gần như không cảm giác được nữa. Phương diện khác hắn không rõ, nhưng chỉ riêng chuyện ẩn giấu khí tức này, tiểu sư đệ hắn tuyệt đối là có thiên phú dị bẩm.​
Khưu Phi đảo mắt chung quanh một vòng, tiện tay níu xuống một phiến lá trúc từ cành trúc mảnh khảnh bên cạnh, đầu ngón tay mở ra rồi đột ngột vung thẳng tay ném về một phía rừng trúc dày đặc. Chỉ nghe một tiếng rít bén nhọn nhanh chóng vang lên, lá trúc mỏng manh như lưỡi dao cắt không khí, bay đến cắm thẳng vào cây trúc to nhất hai thốn sâu. Thân trúc chấn động mạnh, cành lá phía trên xào xạc va chạm nhau, dọa cho người núp phía sau đổ mồ hôi lạnh ướt sũng toàn thân.​
“Còn không ra đi?” Khưu Phi cất giọng hỏi.​
Kiều Nhất Phàm cứng đờ tại chỗ, tim còn đập điên cuồng, nhất thời đến cả hô hấp cũng dừng lại. Khưu Phi xuất thủ chưa ra hết toàn lực, cũng không mang sát ý, nhưng thế đã đủ làm cậu kinh sợ.​
Hay là mình lỡ không đúng mực, chọc hắn tức giận?​
Kiều Nhất Phàm luống cuống cắn môi, lặng lẽ bước ra từ sau hàng trúc.​
Khưu Phi đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhìn cậu. Kiều Nhất Phàm không đoán được rốt cuộc hắn có tức giận không, đành phải nói xin lỗi trước:​
“Xin lỗi, ta . . .”​
“Sư phụ bảo ngươi đến hả?” Khưu Phi hỏi.​
Kiều Nhất Phàm hơi ngẩn ra.​
Diệp Tu đúng là có nhờ cậu hỗ trợ trông chừng Khưu Phi, nhưng rốt cuộc Khưu Phi có cần cậu theo sau một tấc không rời thế này không thì ai cũng hiểu rõ. So với nói thẳng ra, Khưu Phi hỏi thế này làm cậu bớt khó xử đi không ít.​
“ . . . Đúng, chưởng môn nói thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, sợ . . .” Kiều Nhất Phàm dừng một chút, mím môi, không biết làm sao mở lời, không nghĩ ra cách nói nào uyển chuyển hơn, đành phải thuật lại nguyên văn lời Diệp Tu: “sợ ngươi tìm đường chết. Thế nên . . .”​
Khưu Phi nghe thế, trong mắt nhiều hơn mấy phần ý cười không rõ, nhướn mày, có chút hứng thú nhìn Kiều Nhất Phàm.​
Kiều Nhất Phàm bị ánh mắt thản nhiên nghiền ngẫm của hắn nhìn đến cả mặt đỏ bừng, bất an lui về sau hai bước, nhất thời đi không được ở cũng không xong, đành phải cúi đầu nhìn con kiến dưới chân.​
Chú kiến nho nhỏ bị cậu chặn đường đi, duỗi xúc giác thử thăm dò ngọn núi là đôi giày của Kiều Nhất Phàm, lại nâng mình thử độ cao, dường như không có dũng khí bò lên, cuối cùng vẫn lặng lẽ lách sang một bên.​
Có lẽ mình hẳn là nên tránh Khưu Phi, Kiều Nhất Phàm hơi ảo não nghĩ, hoặc là chú ý hơn một chút, đừng có áp sát như thế, vậy thì chắc không khó xử như bây giờ đâu nhỉ?​
Khưu Phi thấy Kiều Nhất Phàm nói không được mấy câu đã đỏ hết cả tai, đột nhiên cảm thấy tiểu sư đệ này cũng đáng yêu đấy chứ. Hắn tiến lại hai bước, thấy tiểu sư đệ ngay lập tức muốn lùi lại, nhưng chắc lại cảm thấy không hợp cấp bậc lễ nghĩa, thế là cố gắng đứng nguyên tại chỗ, lông mi cũng run run, nhìn như thể xấu hổ sắp đào lỗ chui xuống đất.​
“Ngươi tên là . . . Kiều Nhất Phàm đúng không?” Khưu Phi đến trước mặt cậu ta, hỏi.​
“. . . Đúng.” Kiều Nhất Phàm cúi đầu, gần như có thể cảm giác được hơi thở trầm ổn ấm áp của Khưu Phi mơn man trên đỉnh đầu.​
Khoảng cách gần như thế làm Kiều Nhất Phàm hơi căng thẳng, cậu căng cứng cả người, nghĩ đến cấp bậc lễ nghĩa liền không thể không ngẩng đầu, nhưng cũng không dám đối diện, bè lùi về sau hai bước, thấp mình hành lễ rất quy củ: “Gặp mặt Khưu chưởng môn.”​
“Này, đừng.” Khưu Phi vội vàng dịch sang bên nửa bước, bất đắc dĩ vừa cười vừa vươn tay ra đỡ người kia: “Ngươi đừng như vậy, chúng ta ccufng tuổi, đừng để tâm chuyện này. Hưng Hân các ngươi để ý quy củ nhiều như vậy? Nhìn có vẻ không phải thế mà.”​
“Không phải.” Kiều Nhất Phàm lắc đầu, lại kiên trì nói:” Nhưng lễ không thể bỏ, huống gì ngươi là nhất các chi chủ, ta . . . “​
“Cái gì mà nhất các chi chủ!” Khưu Phi nhanh chóng ngắt lời hắn, dở khóc dở cười, “Gia Thế hiện tại căn cơ chưa cân bằng, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, giang hồ phân tranh không ngừng, xung đột nhỏ như vậy mà ta đã bị thương thành dạng này, không chừng còn bị sư phụ thu th . . . ai, Nhất Phàm, ngươi cũng đừng giễu cợt ta.”​
“Huống chi, ngươi còn rời núi sớm hơn ta, là ta thất lễ mới phải, nên gọi ngươi một tiếng tiền bối.”​
“Ặc, không không không, chuyện này tuyệt đối không thể.” Kiều Nhất Phàm nghe thế hoảng hốt liều mạng lắc đầu, mặt lại đỏ thêm mấy phần. Mắt thấy Khưu Phi thực sự muốn hành lễ với mình, tự biết không tranh nổi người ta, đành phải thỏa hiệp, “Vậy, vậy thì được rồi, Khưu . . . “​
“Khưu Phi.” Khưu Phi cười nói.​
Kiều Nhất Phàm mãi mới thoát khỏi sự xấu hổ ngượng ngùng để ngẩng lên đối mặt với Khưu Phi, lúc này mới bất tri bất giác ý thức được . . .​
Hóa ra cái tên tiểu-Diêm-vương-mặt-lạnh này không phải mặt đơ nha.​
Hắn cũng sẽ cười, mà còn cười rất đẹp nữa.​
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#4
3.
“Nhất Phàm, nghe nói trước khi đến Hưng Hân, ngươi là người Vi Thảo?”​
“Ừm.”​
“Bị sư phụ lừa đến à?”​
“. . .”​
Kiều Nhất Phàm không phải lần đầu tiên chứng kiến Khưu Phi “đại nghịch bất đạo” với sư phụ, nhưng đến nay vẫn không thể thích ứng. Cậu nghĩ hồi lâu, cảm thấy chữ “lừa” này thế nào cũng không ổn, nhưng hình như cũng có gì sai, đành phải bất đắc dĩ gật đầu: “Ừm.”​
Khưu Phi cười ha ha một tiếng, Kiều Nhất Phàm lại cảm thấy nói tiền bối như vậy cũng không tốt, vội vàng giải thích: “Cũng không phải. . . Nhờ cơ duyên xảo hợp, ta được tiền bối chỉ điểm rất nhiều. Môn quy Vi Thảo quá nghiêm ngặt, ta . . . Ta không đạt được tiêu chuẩn, dù sao cũng sẽ bị trục xuất, ta liền . . . đến làm đệ tử của tiền bối.”​
Cậu vừa nói vừa ngượng ngùng, hai chân cuộn chặt, ngón tay vô thức mân mê đường vân áo. Bọn họ đang ngồi ở một tảng đá lớn trên đỉnh núi, Khưu Phi ngồi ngoài rìa, dưới chân là vựa sâu vạn trượng. Kiều Nhất Phàm ngồi lùi phía sau hắn một chút, hình như hơi sợ độ cao.​
“Hóa ra là như vậy.” Khưu Phi gật gật đầu, ánh mắt lạc trong mây mù xa xăm, im lặng hồi lâu mới khẽ thở dài: “Đi theo sư phụ cũng rất tốt.”​
“. . . Ừm.” Kiều Nhất Phàm mơ hồ cảm thấy trong lời Khưu Phi có chút bịn rịn khác thường, nhưng đó dường như lại chỉ là ảo giác. Thế là cậu khẽ mân mê hoa văn chìm Hưng Hân trên tay áo, rũ mắt xuống, cũng không lên tiếng.​
Nhưng ta vẫn rất ao ước được như các ngươi, cậu nghĩ, các ngươi là sư đồ danh phù kỳ thực, mà ta và tiền bối . . .​
Diệp Tu chưa từng so đo chuyện chỉ điểm hay giúp đỡ hậu bối, chuyện này không ai hiểu rõ hơn Kiều Nhất Phàm. Không nói đến hậu bối các môn phái khác trong võ lâm, chỉ riêng Hưng Hân bọn họ, người thụ chỉ giáo Diệp Tu mà ưu tú hơn cậu cũng đã có khối người. Kiều Nhất Phàm thực ra không hề có sự tự tin rằng Diệp Tu sẽ dùng đạo sư đồ đãi cậu, nhưng ở trong lòng cậu, từ thuở ban sơ gặp gỡ, đã xem Diệp Tu như lão sư duy nhất ở đời này.​
Kiều Nhất Phàm lặng lẽ hít sâu, ép sự chua xót vừa trào lên trong dạ trở xuống.​
Diệp Tu đối với cậu đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, cậu không thể được voi đòi tiên.​
Huống gì nhìn xem, dù có là Khưu Phi đây cũng đâu thể giờ giờ khắc khắc đều được ở bên người sư phụ, đúng không?​
Kiều Nhất Phàm ngẩng lên nhìn bóng lưng gần trong gang tấc của Khưu Phi. Mái tóc dài không buộc phất phơ theo gió thổi, mơn man vờn quanh tấm lưng mảnh khảnh mà thẳng tắp của thiếu niên kia.​
Cậu nhớ tới những lời truyền miệng trên giang hồ về Mặt-lạnh-Tiểu-Diêm-Vương, nhớ đến Gia Thế Các chủ dũng mãnh, kiên cường, chói mắt trong lời đồn. Nhưng Khưu Phi ngồi trước mặt cậu đây bất quá cũng chỉ ngang tầm tuổi cậu, bị trọng thương sắc mặt còn tái nhợt hơn người bình thường mấy phần, là thiếu niên đỏ vành mắt túm lấy tay áo sư phụ không cho đi.​
Sau đó cậu lại nghĩ, Kiều Nhất Phàm ngươi có biết đủ hay không, ít nhất người vẫn còn đang ở bên tiền bối, đến trời sập cũng đã có người đỡ.​
Ao ước cái gì? Ai cũng có mệnh của mình, ao ước cái gì?​
Khưu Phi tự biết mình không thể dãi gió dầm sương quá lâu, chẳng được bao lâu đã đứng lên. Kiều Nhất Phàm đã bình tĩnh trở lại, mỉm cười với hẳn một cái.​
“Quay về thôi.” Khưu Phi nói.​
“Được.” Kiều Nhất Phàm gật đầu.​
Bọn họ cùng nhảy xuống từ tảng đá trên đỉnh núi cao nhất, liên tục giẫm lên những mũi đá nhọn hoắt nhấp nhô, mãi đến khi đến con đường đất nhỏ dẫn lên núi mới chậm rãi trở về. Trên đường về Khưu Phi đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi Kiều Nhất Phàm: “Ta nói, Nhất Phàm, một ngày nay ngươi đi với ta, không phải luyện công sao? Sư phụ cũng mặc kệ à?”​
“ . . . Chắc là . . . mặc kệ?” Câu trả lời của Kiều Nhất Phàm có vẻ không chắc chắn lắm.​
“Ặc, sư phụ đổi tính rồi sao? Nếu là ở Gia Thế ngày trước thì ngươi cứ đợi bị phạt đi.” Khưu Phi ngắt một chiếc lá từ bụi cây ven đường xuống, nõi xong bèn thuận tay đưa phiến lá lên môi thổi một khúc rất du dương.​
Kiều Nhất Phàm đầu tiên là bị chuyện “Diệp Tu sẽ phạt ngươi” dọa sợ hết hồn, sau đó lại bị thần kỹ tùy ý là có thể thổi một khúc của Khưu Phi làm cho kinh ngạc, cuối cùng nghe xong điệu nhạc cười trên nỗi đau của người khác kia, nhất thời cũng không biết nên tỏ ra thế nào. Cậu xoắn xuýt hồi lâu, thôi thì hỏi cái lá cây này trước vậy: “. . . Cái này cũng thổi được hả?”​
“Đương nhiên.” Khưu Phi dừng lại, thổi mấy khúc cao thấp khác cho người kia nghe, “Loại này để thổi là tốt nhất đấy, có muốn thử một chút không?”​
Hắn tiện tay đưa chiếc lá tới, Kiều Nhất Phàm nhìn chằm chằm đôi bàn tay khớp xương rõ ràng đang vươn đến, trong đầu tràn ngập hình ảnh mép lá Khưu Phi mới chạm môi vào xong. Cậu đỏ mặt, cuống quít đẩy lại: “Ta không, không muốn học cái này.”​
Khưu Phi nhíu mày, cười: “Thật không học hả? Cũng không sao, bao giờ muốn học thì tìm sư phụ. Hồi trước là hắn dạy ta, hắn còn lấy cỏ đuôi chó bện một con thỏ nhỏ, nhìn rất hợp với ngươi.”​
Con thỏ nhỏ? Rất hợp với ta?​
Kiều Nhất Phàm dưới chân mềm nhũn, vội vàng nhào về phía trước mấy bước, suýt chút nữa là lăn xuống theo sườn núi. Khưu Phi phía sau cười ra tiếng, lòng hăng hái thầm nghĩ bao giờ quay về lại bện cho cậu ta một con.​
4.
Khưu Phi ở lại Hưng Hân dưỡng thương vừa nhàn hạ vừa ung dung, thương thế trên vai chưa khỏi hẳn mà thịt đã dày thêm mấy cân, cằm tròn mượt hẳn ra. Kiều Nhất Phàm cứ đi theo hắn, làm biếng không ít thời gian, rốt cuộc cũng không chịu được sự xấu hổ trong lòng, lại thấy người kia khí sắc dần tốt lên, quan hệ giữa hai người thân cận hơn không ít, liền thu lại ý niệm tìm hiểu quá khứ giữa thiếu niên này và tiền bối nhà mình, ngoan ngoãn quay về luyện công đúng giờ.​
Khưu Phi biết Kiều Nhất Phàm lưu ý mình, cũng không chạy loạn. Hắn đi theo cậu, dùng cánh tay phải không bị thương cầm kiếm, một tay cũng có thể múa vùn vụt. Hắn không thể luyện lâu, lúc nghỉ ngơi thỉnh thoảng thấy Kiều Nhất Phàm có vấn đề gì còn có thể chỉ điểm một vài câu. Kiều Nhất Phàm tất nhiên là cảm kích, cũng rất tín nhiệm hắn, hắn nói cái gì liền làm cái đó, khiến cậu “hậu bối” Khưu Phi rời núi muộn hơn hắn một chút này cũng hơi hơi xấu hổ.​
Mấy ngày nay Diệp Tu đi sớm về khuya, thay Gia Thế giải quyết những chuyện phiền toái sau đó. Bây giờ gặp lại, hai tiểu đồ đệ của hẵn đã có thể mỗi đứa ôm một kiếm của mình ngồi bên nhau trò chuyện vui vẻ.​
Hắn áp sát lại, muốn nghe xem chúng nó đang nói gì, cũng không cố thu liễm khí tức. Kiều Nhất Phàm phát hiện ra tiền bối đột ngột xuất hiện, giật nảy mình muốn đứng dậy hành lễ. Khưu Phi níu vạt áo cậu lại, Diệp Tu lại khoát khoát tay ra hiệu không cần, cười hỏi: “Nói chuyện gì thế?”​
“Tâm sự bình thường thôi,” Khưu Phi rất tự nhiên tiếp chuyện, lại nháy mắt mấy cái, cười nói: “Kể cho Nhất Phàm nghe hắc lịch sử của ngài.”​
“Ta còn có hắc lịch sử?” Diệp Tu như thể nghe thấy một chuyện cười lố bịch, hắn liền nói, “Tiếp đi, tiếp đi, để ta nghe xem cái hắc lịch sử nào mà chính ta cũng không biết.”​
“Ngài thử đoán xem.” Khưu Phi nhún vai, lắc đầu, “Không nói cho ngài.”​
Kiều Nhất Phàm thực sự muốn há hốc mồm.​
Khưu Phi đang nói chuyện gì với cậu ấy hả? Đang nói chuyện hồi Diệp Tu còn ở Gia Thế dẫn hắn chuồn êm xuống núi đi dạo như nào cơ mà.​
Chuyện đó thì có gì mà hắc lịch sử? Tên này đã lớn gan đến mức dám đùa giỡn cả sư phụ hả?​
Kiều Nhất Phàm ngồi cạnh lẳng lặng nhìn hai sư đồ bọn hắn, lòng vừa chấn kinh vừa khao khát. Cảm xúc chua xót còn chưa kịp ló đầu ra, cậu đã đột nhiên bị Diệp Tu điểm danh: “Ngoan, Nhất Phàm, mới nãy Khưu Phi nói cái gì với ngươi, mau nói cho ta, ta sẽ trị hắn.”​
Kiều Nhất Phàm đơ cả người, chưa kịp phản ứng lại đã thấy Khưu Phi nháy mắt với mình, thế là cậu vô thức thuận theo Khưu Phi nói: “Ngài đoán xem . . .?”​
Diệp Tu lập tức nghẹn lời, trừng mắt nhìn cậu từ đầu đến chân một cách khó mà tin nổi, phẫn nộ quay ra lườm Khưu Phi: “Nhất Phàm mới có ở cùng ngươi mấy ngày? Có thể làm gương cho sư đệ ngươi một chút hay không?”​
. . . Sư đệ?​
Hắn còn chưa dứt lời, người khó mà tin nổi đã biến thành Kiều Nhất Phàm. Cậu mở to mắt, ngơ ngác nhìn Diệp Tu, nghĩ thầm, phải chăng ta nghe nhầm?​
Khưu Phi tất nhiên là không sợ Diệp Tu, đã lâu không gặp, hắn cũng rất nhớ sư phụ, thấy Diệp Tu không có ý định tính sổ nợ cùng hắn bây giờ, thế là bắt đầu nổi tính nghịch ngợm. Diệp Tu cũng rất vui vẻ hùa theo, cười ha ha tiếp lời đồ đệ, thuận tay kéo Kiều Nhất Phàm, dẫn hai người quay về phòng tránh gió.​
Kiều Nhất Phàm chăm chú nghe hai sư đồ phóng chiêu trào phúng nhau qua lại, cũng không nghe thấy hai tiếng kia thêm lần nào nữa, trái tim lâng lâng bồng bềnh thoáng chốc chìm xuống dưới. Sau đó Khưu Phi nói gì với Diệp Tu cậu nghe không rõ, một trường tạp âm mơ mơ hồ hồ vang lên ầm ầm trong dầu, cuối cùng biến mất thành một sự tĩnh mịch đến tuyệt đối.​
Cái gì cũng không có.​
Kiều Nhất Phàm cúi thấp đầu, ánh mắt phân tán nhìn những đường vân đá xanh lộn xộn khiến người ta phải hoa mắt, lặng lẽ thở dài một tiếng thật trầm không để lại dấu vết.​
Có lẽ ta nghe nhầm . . . Nhất định là cùng đợi với Khưu Phi quá lâu nên mới có chút nằm mơ giữa ban ngày như vậy.​
Diệp Tu liếc thấy Kiều Nhất Phàm đột nhiên trầm hẳn xuống, hắn vừa tiếp tục cười nói so chiêu với Khưu Phi, vừa đưa tay xoa lưng Kiều Nhất Phàm, hơi đè mạnh xuống, có ý trấn an.​
Mũi Kiều Nhất Phàm cay cay, cậu cắn môi thật mạnh một cái.​
Rõ ràng đã có được đủ nhiều, vì sao lại vẫn cứ không cam tâm.​
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#5
5.
Khưu Phi không thể đắc ý bao lâu, có thể vì hắn thể hiện ra mình thừa tinh lực quá, nửa đêm hôm đó liền bị Diệp Tu dựng dậy trói vào giường tính sổ.​
Kiều Nhất Phàm bị ép ở ngoài canh cổng, lạnh run nghe tiếng gậy đập vào thịt từ trong phòng. Diệp Tu ở Hưng Hân luôn rất ôn hòa, đây là lần đầu tiên cậu được mở mang tầm mắt, tiền bối khi làm sư phụ đi giáo huấn đệ tử lại có bao nhiêu phần tâm ngoan thủ lạt.​
Lúc Khưu Phi khập khiễng đi ra đôi mắt đã đỏ một vòng, những sợi tóc thật dài bết mồ hôi lộn xộn dính trên mặt, nhìn qua có vẻ rất chật vật. Nhìn thấy cậu đứng ngoài cửa, hắn lạnh lùng hừ một tiếng. Kiều Nhất Phàm không hiểu, chỉ coi như Khưu Phi bực mình cậu đứng nghe lén, dù chuyện này hoàn toàn không phải cậu tự nguyện. Cậu tiến đến đỡ Khưu Phi, thấp giọng xin lỗi, lại không chịu buông tay mà nhất định phải dìu hắn về phòng.​
Khưu Phi không từ chối được, đành phải đi theo cậu.​
Nào biết sau khi về phòng, người này lại còn muốn bôi thuốc giúp hắn? Khưu Phi giật mình, vội vàng kéo Kiều Nhất Phàm đang định đi lấy thuốc lại, không cẩn thận hơi quá tay, kéo thẳng người ta cùng đổ lên giường. Khưu Phi thuận miệng nói xin lỗi, tay lại nắm chặt thắt lưng người kia không dám buông, liên mồm uy hiếp: “Còn nói đến chuyện bôi thuốc nữa ta sẽ rút đai lưng ngươi!”​
Kiều Nhất Phàm lại một lần nữa phải kinh ngạc vì hành vi lưu manh của Khưu Phi. Thấy thần sắc hung thần ác sát của Khưu Phi có vẻ như thật sự muốn tuột quần mình, liền không dám động đậy dù chỉ là một cử động nhỏ, ngoan ngoãn ngồi bên giường kéo chăn mỏng lên đắp cho người kia.​
Khưu Phi khẽ thở ra, cảm thấy vừa rồi mình hơi không tử tế, thế là vội ho một tiếng rồi buông lỏng tay, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, không bị thương, không cần bôi thuốc, chỉ nghỉ hai ngày là ổn thôi.”​
Hắn nghĩ nghĩ, sợ Kiều Nhất Phàm xấu hổ, liền nói thêm: “Ở đây trò chuyện với ta ít ngày đi!”​
Ngoài miệng nói ở lại nói chuyện phiếm, Khưu Phi lại cảm thấy không biết nói gì. Hắn im lặng hồi lâu, chỉ biết nhìn chằm chằm ánh nến trên bàn. Ánh nến lẳng lặng cháy, đốt lên một vầng sáng lờ mờ nhưng ấm áp. Thỉnh thoảng có gió thổi qua, ngọn lửa run rẩy trong thoáng chốc rồi nhanh chóng đứng thẳng lại.​
Lặng lẽ, ngoan cường, dịu dàng nhưng cũng yếu ớt, giống như tiểu sư đệ của hắn vậy.​
Ánh mắt Khưu Phi dần mềm ra, hắn quay sang nhìn Kiều Nhất Phàm.​
“Hai ngày nữa ta định khởi hành.”​
“Quay về Gia Thế sao?” Kiều Nhất Phàm hỏi.​
“Ừm.”​
Kiều Nhất Phàm thực ra rất hi vọng hắn có thể ở lại thêm vài ngay, nhưng cũng biết với Khưu Phi, Gia Thế mới là quan trọng nhất. Dù nơi này có Diệp Tu, có thời gian rãnh rỗi an nhàn hiếm thấy, hắn cũng sẽ không ở lại, thậm chí ngay cả phải ở lâu hơn một chút cũng không. Cậu hơi chật vật gục xuống, không biết cảm xúc trong lòng là không nỡ hay là gì. Thành thật mà nói, cậu rất thích ở chung với người này, có lẽ là vì hắn cũng là đồ đệ của tiền bối, cậu sẽ vô thức gần gũi, tin cậy hắn. Cũng có thể chỉ bởi vì đây là Khưu Phi, dù không giống với trong lời đồn lắm, nhưng còn khiến người ta kính trọng hơn cả người trong lời đồn.​
“Nhất Phàm à,” Khưu Phi dĩ nhiên không trông cậy Kiều Nhất Phàm có thể chủ động nói chuyện gì, thấy tâm trạng cậu sa sút liền không nhắc đến chuyện rời đi nữa mà nói: “Thật ra, ngươi cũng có thể thân cận hơn với sư phụ.”​
Hô hấp Kiều Nhất Phàm lập tức cứng đờ. Cậu nắm chặt tay, đáy lòng một mảng lạnh buốt.​
Bị phát hiện rồi sao?​
Sự chờ mong, khát vọng mịt mờ vẫn luôn bị cậu cố gắng kiềm chế kia, đều bị nhìn thấu rồi sao?​
Kiều Nhất Phàm há hốc mồm, vô thức định giải thích, lại cảm thấy tràn khắp khoang miệng là không khí đắng chát. Cậu không nói gì, im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười có chút tự giễu:​
“Tiền bối đối với ta đã rất tốt.”​
Khưu Phi nhíu mày.​
Tiểu sư đệ này của hắn vốn là như vây, cẩn trọng dè dặt đứng ở đường biên mà cậu ấy cho rằng sẽ vượt quá giới hạn, rõ ràng chỉ cần bước thêm một bước là sự tình sẽ rõ ràng, nhưng thiếu niên này ngay cả sự tự tin và dũng khí để nhấc chân cũng không có.​
Không phải là nhu nhược yếu đuối, có lẽ là vì quá quý trọng nên mới quá cẩn thận đi.​
“Khưu Phi . . .” Khưu Phi đang nghĩ làm sao để trấn an sư đệ, lại không ngờ Kiều Nhất Phàm đột nhiên lên tiếng. Thiếu niên rũ mắt, ánh nến rơi trên hàng mi thật dài. Thanh âm cậu rất khẽ, phủ lên tiếng thở dài nho nhỏ, tựa hồ chỉ cần gió thổi qua là tan mất: “Có đôi khi ta thật ao ước như ngươi.”​
Khưu Phi khẽ giật mình.​
Sự thẳng thắn bất ngờ của Kiều Nhất Phàm khiến hắn có phần trở tay không kịp. Thấy Kiều Nhất Phàm không có ý định nói gì thêm, hắn bất đắc dĩ nói:​
“Ao ước như ta cái gì? Ao ước bị đánh như ta hả?”​
“. . .”​
“Ngươi ao ước thật hả? Được, mai ta đến nói với sư phụ, tiểu đồ đệ bảo bối của hắn cảm thấy hắn chỉ đánh mình ta là rất bất công, phiền lão nhân gia lại tốn khí lực . . .”​
“Khưu Phi!” Kiều Nhất Phàm bị hắn trêu chọc, xấu hổ vô cùng, cuống quít nói năng lộn xộn giải thích, “Ta không có ý đó, ta . . .”​
Ai sẽ ăn no rửng mỡ mà tự dưng muốn bị đánh chứ?​
Nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn khó nén được suy nghĩ, nếu chuyện như vậy thực sự xảy ra với cậu, tiền bối sẽ giáo huấn cậu giống như giáo huấn Khưu Phi sao?​
“Không đâu,” Kiều Nhất Phàm khoát tay, tự phủ định mình: “Tiền bối sẽ không động thủ với ta, dù . . . dù ta có phạm sai lầm, cũng không đến mức tiền bối phải đối xử như thế . . . Chỉ có ngươi.” Những từ cuối cùng cậu nói nhanh đến mức khó nghe thấy.​
Khưu Phi nghe được thì giận muốn chết. Hắn gượng dậy, búng tay lên trán Kiều Nhất Phàm, tức giận nói: “Ngươi nghĩ vì sao sư phụ để ngươi ở bên ngoài nghe lén?”​
Kiều Nhất Phàm hoang mang nhìn hắn chằm chằm.​
“Giết gà dọa khỉ đấy, đần!” Khưu Phi lại đập cho cậu phát nữa, hận rèn sắt không thành thép.​
Mệt cho hắn cố nén kích động muốn đánh người để đồng ý chuyện Diệp Tu cho Kiều Nhất Phàm đứng gác cửa, chỉ mong nhờ đó ám chỉ cho cậu tiểu sư đệ hay lo được lo mất này. Về phần ám chỉ, dù Diệp Tu nói thẳng với cậu ta: “Thấy chưa, nếu ngươi dám đâm đầu vào chỗ chết giống sư huynh ngươi, thì sư huynh ngươi hôm nay chính là ngươi ngày mai”, sợ cậu ta căn bản cũng chẳng tin.​
“Ngươi có bản lĩnh thì lần sau tự thử xem, xem sư phụ có đánh ngươi ha không?”. Khưu Phi lặng lẽ phát cáu, lòng mệt mỏi, đột nhiên không muốn tiếp tục trò chuyện nữa. Hắn xoay người đưa lưng về phía Kiều Nhất Phàm, rõ là ý tứ đuổi khách. Kiều Nhất Phàm ngẩn người bên sập một lúc rồi đứng lên, ngơ ngác đến bên cạnh bàn bóp tắt tim nến.​
Trong phòng lập tức tối hẳn đi, chỉ còn ngọn nến lập lòe bên cạnh cửa. Khưu Phi vừa đau vừa mệt, ráng chống đỡ để chỉ điểm cho Kiều Nhất Phàm hai câu đã rơi vào tình trạng kiệt sức, ánh mắt tối sầm, cơ hồ muốn lập tức rơi vào mộng đẹp.​
“Nhất Phàm, ngươi đã muốn gần gũi với hắn thì vì sao không chủ động một chút?” Trước khi ngủ, Khưu Phi mơ hồ nhớ mình còn nói một câu như vậy.​
6.
Khả năng nhận biết sức chịu đòn của Khưu Phi vẫn khá chính xác. Hắn nói hai ngày, thế là hai ngày sau đã đến từng nơi cảm ơn chư vị Hưng Hân, sáng ngày thứ ba thì ôm kiếm một mình xuống núi.​
Lúc Kiều Nhất Phàm tỉnh dậy, Khưu Phi đã đi. Sớm nay Diệp Tu tới gõ cửa phòng cậu, ném cho cậu một con thỏ nhỏ bện bằng cỏ đuôi chó, nói là lễ gặp mặt Khưu Phi tặng bù.​
Kiều Nhất Phàm giơ con thỏ nhỏ lên lật qua lật lại xem nửa ngày, gãi gãi đôi tai dài xù lên của chú thỏ, trân trọng đặt nó dưới gối mềm. Diệp Tu tựa bên cửa nhìn động tác của cậu, vừa buồn cười vừa biếng nhác giục cậu mau đi luyện công sớm.​
“Ngươi muốn học thì ta dạy cho ngươi,” Diệp Tu nói, “Chờ đầu xuân sang năm, hoặc đến hè, cỏ xanh mướt rất đẹp, cũng mềm hơn, vừa dẻo vừa dai, rất dễ bện.”​
Nếu là lúc trước, Kiều Nhất Phàm chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý. Những chuyện ngoài luyện công ra, Diệp Tu dạy cái gì thì cậu học cái đó. Cậu coi lời ấy như phần thưởng ngợi khen, dù Diệp Tu đến lúc đó còn nhớ hay không, cậu cũng không nhắc lại. Nhưng hôm nay Kiều Nhất Phàm nhớ tới lời Khưu Phi nói, thế là do dự một hồi rồi thử cẩn thận thăm dò: “Đến lúc đó ngài quên thì phải làm sao bây giờ?”​
Diệp Tu lần dầu tiên thấy Kiều Nhất Phàm hỏi lại như vậy, hơi kinh ngạc nhìn cậu lại một lần. Đối diện ánh mắt thấp thỏm lại ẩn chút chờ mong của thiếu niên, hắn cười đáp: “Quên thì ngươi nhắc ta chứ sao. Sao, sợ ta hứa mà không thèm nhớ hả?”​
“Không phải. . .” Kiều Nhất Phàm lập tức cúi đầu xuống. Giống như một con ốc sên vừa duỗi xúc giác ra nhưng lại bị chạm phải một cái, lập tức kinh hoàng rụt lại trong vỏ.​
Diệp Tu đưa tay xoa xoa đầu hắn, lòng đầy bất đắc dĩ, ngoài miệng lại quát khẽ: “Ngẩng đầu lên! Không có việc gì thì cứ cúi đầu làm gì?”​
“Xin lỗi.” Kiều Nhất Phàm nghe vậy lập tức đứng nghiêm, nhỏ giọng xin lỗi.​
Diệp Tu không nói gì nữa, đứng dậy đi vào trong viện. Kiều Nhất Phàm theo sau, nhìn Diệp Tu bẻ hai nhánh cây, bẻ đi những phiến lá sót lại rồi tiện tay vứt cho cậu một nhánh.​
“Lúc trước bận rộn đi dọn dẹp tàn cục cho sư huynh ngươi, không thể chú ý việc luyện công của ngươi. Đến đây cho ta xem, không được lười.” Hắn giữ nhành cây làm kiếm trong lòng bàn tay, chỉ vào hàng gạch xanh dưới chân, cười vang với Kiều Nhất Phàm.​
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#6
7.
Kiều Nhất Phàm đã lười biếng chưa? Vài lần kia tất nhiên là phải lén.​
Khưu Phi ở Hưng Hân dưỡng thương hơn nửa tháng, ngoài thời gian ngủ thì gần như luôn ở cùng với Kiều Nhất Phàm. Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ so tay một chút, nhưng dù sao cũng không tập trung hoàn toàn, đừng nói là nhờ thế mà tiến bộ nâng cao được khả năng, cậu có thể giữ được trình độ vốn có đều là do sự tự giác và cảm giác tội lỗi mấy ngày nay.​
Lúc mới đánh còn đỡ, tấn công hay phòng thủ đều trầm ổn vững chắc, giống như thường ngày. Chờ hai người ngươi tới ta đỡ khoảng mười mấy chiêu, Diệp Tu tăng tốc độ một chút, Kiều Nhất Phàm liền bắt đầu lực bất tòng tâm. Nhánh cây trong tay Diệp Tu quất lên người cậu nhiều hơn, không cần dùng lực, chỉ chạm đến thôi đã làm cho sự chắc chắn trong lòng Kiều Nhất Phàm càng lúc càng mai một.​
Cậu nhìn thấy “kiếm” của mình bị Diệp Tu lùi lại lấy đà đẩy sang bên cạnh, sau đó nhánh cây kia ngay lập tức đâm thẳng đến tim. Nháy mắt ấy, cậu cảm thấy tiết tấu lùi để tiến của Diệp Tu quen thuộc lạ thường. Đầu cậu lóe lên một suy nghĩ, đột nhiên cậu nhận ra đây là một phần của bộ kiếm pháp mà mình vẫn luôn tập luyện. Chiêu thức này đã xuất hiện rất nhiều lần mỗi khi bọn họ so chiêu, nhưng chưa lần nào cậu ứng phó hoàn hảo.​
Kiều Nhất Phàm lập tức hoảng hốt. Cậu chỉ vừa thất thần một giây, “kiếm” của Diệp Tu đã xuyên qua thế đỡ đòn chồng chất sơ hở của cậu để xông thẳng đến nơi yết hầu, mũi kiếm chỉ cách làn da vẻn vẹn nửa tấc. Kiều Nhất Phàm cứng đờ tại chỗ, đầu hơi ngẩng lên, bị những mũi gai lạnh lẽo trên nhành cây kia đâm vào tai đỏ bừng.​
Lại nhìn Diệp Tu, trên mặt hắn không còn ý cười, nhưng cũng không phải là lạnh lùng sắt đá. Hắn mượn đà thu chiêu, ngồi xuống chiếc ghế dài hẵng còn ẩm hơi nước, tiện tay ném nhánh cây lên bàn đá, nói với Kiều Nhất Phàm: “Tháng trước ta dạy ngươi bộ kiếm pháp đó, giờ luyện lại cho ta xem.”​
“Vâng.” Kiều Nhất Phàm nắm chặt nhánh cây trong tay, hít một hơi thật sâu rồi cố điều khiển cơ thể cứng đờ của mình bắt đầu động tác. Gần hai tuần nay cậu không luyện công, đành nhờ vào trí nhớ múa qua loa một chút. Mới được nửa bài cậu đã xấu hổ đỏ bừng mặt, chỉ muốn nhận lỗi với tiền bối, nhưng Diệp Tu không bảo dừng, nên cậu chỉ có thể tiếp tục. Vất vả lắm mới luyện xong một lần, cậu thậm chí chẳng dám ngẩng lên nhìn mặt Diệp Tu.​
“Vẫn chưa quên hết.” Diệp Tu im lặng hồi lâu rồi mới chẹp miệng phê bình.​
Kiều Nhất Phàm xấu hổ đến không nói nên lời: “Xin lỗi tiền bối, ta . . .”​
“Đừng xin lỗi ta, vô dụng,” Diệp Tu vẫy tay với cậu, ra hiệu cậu tới gần. Đợi Kiều Nhất Phàm đến bên, hắn khẽ nhịp tay lên chiếc bàn đá, hỏi: “Tự nói xem, bây giờ phải thế nào?”​
. . . Bây giờ phải thế nào ư?​
Tiền bối muốn . . . phạt mình ư?​
Kiều Nhất Phàm cũng tự hỏi.​
Cậu chưa từng bị Diệp Tu hỏi như vậy, càng chưa từng bị Diệp Tu phạt lần nào. Diệp tiền bối luôn rất kiên nhẫn vơi cậu, có yêu cầu gì cũng đều dựa trên năng lực của cậu để cân nhắc, cho tới giờ cũng chưa từng trách phạt cậu nặng nề. Kiều Nhất Phàm luôn cố gắng, lại ngoan ngoãn, thường ngày hắn nói phạt, chẳng qua cũng là trêu chọc hoặc hù dọa cậu chứ chưa từng thật sự động tay.​
Nhưng bây giờ, Diệp Tu đang hỏi, ngươi phạm sai lầm, bây giờ phải thế nào?​
Bây giờ phải thế nào?​
Kiều Nhất Phàm luống cuống nắm chặt nhành cây trong tay, bụng rối như tơ vò. Ở Hưng Hân chưa có ai bị phạt vì lí do này, cậu đành phải cố nhớ lại mấy tiền bối Vi Thảo trước kia phạt môn nhân lười biếng như thế nào. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu lại chỉ có hình ảnh ngày đó Khưu Phi mở cửa ra nhìn cậu, đôi mày hơi chau lại vì nén cơn đau nhưng gương mặt không khỏi phiếm hồng.​
“Ao ước như ta cái gì? Ao ước bị đánh như ta hả?”​
“Ngươi có bản lĩnh thì lần sau tự thử xem, xem sư phụ có đánh ngươi hay không?”​
Phảng phất bên tai cậu dường như là tiếng nghiến răng nghiến lợi bất đắc dĩ của Khưu Phi ngày đó.​
Kiều Nhất Phàm hơi run một chút.​
Cậu lại vô thức nghĩ, Diệp Tu sẽ dùng hình phạt này với mình sao? Hình phạt … riêng tư, dành cho những người thân cận nhất … Diệp Tu sẽ dùng nó với mình ư?​
Kiều Nhất Phàm không nhịn được lén nhìn Diệp Tu. Diệp tiền bối không vội đáp lời cậu, nhìn cũng không có vẻ tức giận, ngón tay hờ hững gõ lên mặt bàn, khẽ đến mức gần như không phát ra tiếng động. Nhưng từng nhịp gõ lại đập vang dội trong lòng Kiều Nhất Phàm, giống như là đang hỏi cậu, ngươi có muốn thử không?​
Kiều Nhất Phàm chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh như trống dồn. Tất cả huyết dịch toàn thân dường như đang dồn lên trán. Trong trường hợp này mà lại nảy sinh suy nghĩ như thế, cậu không khỏi cảm thấy chán nản, bất lực.​
Vì thật ra, cậu rất muốn thử một lần.​
Cậu luôn nghĩ cách gần gũi với Diệp Tu hơn một chút, muốn gọi Diệp Tu là sư phụ giống Khưu Phi, muốn Diệp Tu cũng nghiêm khắc và kỳ vọng với mình như thế, muốn có danh sư đồ, muốn trở thành kiêu ngạo của Diệp Tu như Khưu Phi.​
Nếu may mắn lúc trà dư tửu hậu sau này có người nhắc đến cậu, cậu hy vọng trong những truyền kỳ có tên mình, cũng có một trang nổi bật thuộc về Diệp Tu.​
Cậu muốn mọi người biết, người này là sư phụ mình, là người dẫn mình từ ngục tù ra một khoảng trời đất rộng lớn hơn, là người để cậu dựa vào, là người cho cậu dũng khí để cậu nhanh chân tiến về phía trước.​
Mà giờ, cơ hội đang ở ngay trước mặt.​
Khưu Phi nói mình nên chủ động hơn một chút, nhưng mình nên nói thế nào? Nói, ta hy vọng có thể làm một trong những người thân cận của tiền bối, dù tiền bối có phạt ta giống như phạt Khưu Phi? Hay là nói, ta nguyện ý cố gắng nguyện ý tiếp nhận, hy vọng Diệp tiền bối có thể nghiêm khắc với ta giống như với Khưu Phi? Hay là dứt khoát nói thẳng, thật ra ta cũng rất rất muốn gọi ngày hai tiếng sư phụ?​
Kiều Nhất Phàm hít vào thật khẽ, chán nản rũ mắt. Mấy lần cậu định lên tiếng, nhưng gặp ánh mắt chăm chú của Diệp Tu là không thốt nên lời. Chuyện này quá mức mạo phạm, sao cậu có thể nói đây?​
Kiều Nhất Phàm uể oải đứng dưới nắng sớm ngày càng gắt, tâm tư rối bời nhưng tuyệt nhiên không hé miệng một câu. Diệp Tu cũng chẳng giục, chỉ lặng lẽ đánh giá tiểu đồ đệ của hắn. Nắng vàng ấm áp xuyên qua tường viện, hắt lên trường sam màu xanh của thiếu niên. Những hoa văn thêu chìm trên áo giữ lại chút ánh sáng nhạt, nhìn trầm tĩnh nhưng cũng rất linh động.​
Hình như lại cao lên nhỉ? Diệp Tu đột nhiên nghĩ.​
Hắn không biết Kiều Nhất Phàm nghĩ gì, nhưng chắc cũng có thể đoán được tám chín phần.​
Hắn vẫn luôn thấy thằng nhóc này ngoan ngoãn hiểu chuyện, nỗ lực chăm chỉ, chỉ tiếc quá nhạy cảm, lại thiếu tự tin, cho nên phương thức giáo dục từ trước đến nay vẫn luôn là ôn hòa. Mãi đến khi Khưu Phi xuất hiện giữa bọn họ, hắn mới phát hiện ra thứ Nhất Phàm cần nhất có lẽ đã không còn là sự cổ vũ đơn thuần.​
Thiếu niên này sẽ nhảy cẫng lên vì một câu công nhận của hắn, bắt đầu khát vọng vươn cánh, lấy thân phận chắc chắn hơn, lấy thực lực mạnh mẽ hơn để đường hoàng đứng bên cạnh hắn.​
Diệp Tu nghĩ đến đây chợt cảm thấy vui vẻ. Hắn không vội, chờ thiến niên trước mặt tự lấy dũng khí bước tới một bước này.​
8.
Kiều Nhất Phàm đôi khi rất chán ghét sự do dự lẫn hoài nghi bản thân quá mức của mình.​
Tỉ dụ như bây giờ.​
Cậu chìm trong ánh nắng rực rỡ sáng đầu hạ, tay cầm chặt nhành cây nhỏ, đầu ngón tay lạnh buốt, tim đạp như trống dồn.​
Cậu rất muốn biết thái độ của tiền bối Diệp Tu với mình, quả thực đã như tẩu hỏa nhập ma. Mong mỏi nhỏ nhoi này đã bị kìm nén quá lâu, chỉ chờ có kẽ hở sẽ điên cuồng cắm rễ xuống. Một bên cậu lún sâu vào dục vọng, một bên lý trí không ngừng nhắc nhở, cả người căng như sợi gân bị kéo đến cực hạn, chỉ cần thêm chút lực, dù ở bên nào, cũng sẽ khiến nó đứt phăng.​
Cậu hi vọng mình dũng cảm hơn, hoặc mặt dày hơn, dù sao thì cũng tốt hơn tự xoắn xuýt thế nào. Cậu chưa nói nên lời, nhưng cũng không cam lòng bỏ qua cơ hội duy nhất này, Diệp Tu đang chờ cậu trả lời, cậu không định thất lễ để tiền bối chờ mình quá lâu.​
Kiều Nhất Phàm hít sâu một hơi, lặng lẽ nắm quyền thật chặt, quyết định bước lên trước một bước. Cậu cẩn thận đặt nhánh cây cách bàn tay Diệp Tu khoảng một tấc, lại đẩy về phía trước, cơ hồ là chạm đến đầu ngón tay người kia. Ánh mắt cậu nhìn tiền bối đầy ngượng ngùng và áy náy, nhưng chỉ trong chớp mắt lại cúi đầu, lui ra sau, thấp giọng nói:​
“Tiền bối quyết định đi, ta nhận phạt.”​
Ám chỉ đến mức này đã là cực hạn của cậu. Nếu Diệp Tu không rõ, hoặc giả vờ không rõ, từ nay về sau cậu sẽ không nghĩ đến những chuyện không có duyên với mình nữa.​
Diệp Tu nhìn nhánh cây trước mặt, ngẩng lên cười: “Ngươi nói đấy nhé, vậy ta phải phạt nặng.”​
Lời hắn nói vẫn có vẻ hững hờ như cũ, Kiều Nhất Phàm nghe mà thầm run, như thể cậu đang phải đối diện với phán quyết chứ không phải hình phạt.​
“Vâng.” Cậu cúi đầu thật thấp, thấp thỏm đứng đó.​
“Ngươi không tập bộ kiếm pháp vừa rồi bao nhiêu ngày, chính ngươi rõ ràng. Cho ngươi thời gian 7 ngày phải bù lại gấp bội.” Đã chịu nhận phạt, Diệp Tu cũng không khách khí, vừa lên tiếng thì chính là nghiêm trị.​
“Vâng, ta biết rồi, tiền bối.” Kiều Nhất Phàm đáp.​
Gấp bội chính là một ngày hai trăm lượt, tổng cộng mười lăm ngày. Số lượng không ít, có lẽ phải tranh thủ thời gian nghỉ những khi tập cái khác để hoàn thành. Nhưng Kiều Nhất Phàm dường như không hề cảm thấy con số này có gì gian nan, cực kỳ bình tĩnh tiếp nhập, không nhíu mày lấy một lần. Ngược lại, cậu còn chua xót nghĩ, chỉ như vậy thôi sao?​
“Sau đó …”​
Lòng Kiều Nhất Phàm đang nặng trĩu, nháy mắt lại lâng lâng.​
Cậu nghe thấy tiếng Diệp Tu cười khẽ một tiếng, sau đó tiền bối của hắn đứng dậy, nhặt nhánh cây lên vụt lên bàn đá, ngữ khí ôn hòa hệt như thường ngày: “Đến đây, nằm sấp chỗ này.”​
Giống như tia nắng chợt lộ ra giữa bầu trời kín mây đen, Kiều Nhất Phàm ngẩng phắt lên nhìn người kia, hốc mắt đỏ hoe.​
9.
Diệp Tu không ngờ Kiều Nhất Phàm sẽ phản ứng mạnh như thế.​
Thiếu niên nhìn hắn, hai mắt phiếm đỏ, trong đó cuồn cuộn những tâm tình rất phức tạp, có chấn kinh, có bất ngờ, có chua xót, có đau lòng.​
“Ta còn chưa đánh đâu, sao ngươi đã khóc rồi?” Diệp Tu bước lên phái trước, vỗ nhẹ vai thiếu niên trấn an, hỏi, “Ngươi nói để ta quyết định, sao thế, ngươi không nguyện ý sao?”​
Kiều Nhất Phàm sụt sịt một cái, vội vàng lắc đầu.​
Sao lại không nguyện ý cho được? Tiền bối đã dùng phương thức dạy dỗ Khưu Phi để dạy bảo cậu, điều cậu vẫn luôn ao ước đã gần trong gang tấc, sao cậu có thể không nguyện ý cho được?​
Kiều Nhất Phàm thậm chí còn muốn cười, cậu cố nén để mình không bật ra nụ cười không đúng lúc. Hành động chủ động muốn chịu đòn này của mình quá kỳ quặc, cũng không biết tiền bối có hiểu không, cậu chỉ đành cố đè nèn dòng cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Thiếu niên đỏ vành mắt, cúi đầu bước thật nhanh tới bàn đá, chăm chú nhìn mặt bàn tròn trịa một hồi, hình như là không biết phải nằm lên nó kiểu gì bây giờ?​
Diệp Tu đưa tay đè lên lưng cậu, thi lực một chút. Kiều Nhất Phàm thuận theo lực đạo của hắn cúi người, thân thể dán lên mặt bàn đá lạnh buốt, hai tay giơ lên đầu.​
Hơi lạnh của đá làm cậu khẽ rùng mình một cái, tâm tình kích động ban nãy nguội xuống, lúc này cậu mới chợt thảng thốt nhận ra, mình sắp bị đánh.​
Tiền bối Diệp Tu đánh.​
Mặt Kiều Nhất Phàm chợt nóng như thiêu đốt.​
Cậu nhắm nghiền mắt lại, ngón tay nắm chặt ống tay áo, cơ thể cứng đờ căng thẳng, nhưng không hiểu sao lòng lại thấy bình yên lạ.​
Cậu nên sợ, nhưng không hiểu sao lại không hề thấy sợ. Khí tức của người đằng sau bao trùm lên cậu, quanh quẩn quanh người cậu giúp cậu xua tan hơi lạnh, như là trấn an, như là thông báo ‘ta sẽ không đả thương ngươi’.​
Lòng Kiều Nhất Phàm nóng lên, hốc mắt chua chua. Cậu thở sâu, tận lực cố cho giọng mình thật bình thản: “Tiền bối . . . tiền bối, ta biết sai rồi, ngài … ngài phạt ta đi.”​
Diệp Tu, ở nơi cậu không thể thấy, khẽ cười, ấn ấn lên người cậu: “Dĩ nhiên là phải phạt, yên tâm, ngươi không chạy được đâu. Đau cũng phải chịu, không được khóc.”​
Có lẽ ban nãy khi chủ động nhận phạt đã dùng hết dũng khí, Kiều Nhất Phàm lúc này xấu hổ nói không nên lời, chỉ hoảng hốt gật đầu. Diệp Tu vụt nhánh cây lên lưng cậu một cái, hắn dụng chút nội lực, cành cây mềm nhưng dai như sợi mây, quất vào da thịt thật giòn đanh. Một vết đỏ thẫm sưng lên, đau rát.​
Cơ thể Kiều Nhất Phàm vô thức run lên, cậu không nhịn được hít vào một hơi.​
Người tập võ thụ thương là chuyện bình thường, nhưng cậu lại thấy roi này đau hơn vết thương khi luyện võ nhiều lắm. Ai ngờ, roi đầu tiên chỉ là để nhắc nhở, Diệp Tu ngay sau đó quất liền ba bốn roi xuống. Nhánh cây xé gió lao xuống da thịt, hô hấp Kiều Nhất Phàm khựng lại, hàm răng cuống quít cắn vào môi dưới mới có thể biến tiếng kêu đau thành một tiếng rên khẽ. Trên mông như bắt lửa, như đao cắt, cậu đau đến run rẩy, hồi lâu sau mới bật ra được tiếng nức nở. Ngón tay Kiều Nhất Phàm miết tay áo thật chặt, nếu không phải cậu đang nhắm mắt thật chặt thì cơ hồ nước mắt đã tràn bờ mi.​
Sao mà đau thế?​
Cậu cố kìm nước mắt, lòng hoang mang, ấm ức thầm nghĩ, sao mà đau thế?​
“Ta cũng không hỏi cụ thể nữa, tính ngươi nửa tháng không luyện công, không oan chứ?” Diệp Tu ngơi tay, thế mà còn có tâm tình tính toán với cậu, “Mỗi ngày một chút, nếu có lần sau thì tính gấp bội luôn.”​
Kiều Nhất Phàm căn bản không còn sức để tính toán gì với hắn. Cậu chỉ thấy đau. Diệp Tu từ đầu chí cuối không hề tỏ ra giận dữ, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nhưng xuống tay thì tuyệt đối không nể nang. Sau lưng cậu còn đau rát, mạch suy nghĩ cũng hỗn loạn, chỉ có thể cắn răng vô thức đáp: “Vâng.”​
Đã nói phải phạt, Diệp Tu không hề hạ thủ lưu tình. Hắn không chờ Kiều Nhất Phàm hồi phục đã vụt thêm 5 roi liên tiếp, thậm chí còn quất xuống chính vết roi cũ. Cơn đau chưa kịp đỡ đã chồng chất thêm một tầng lại một tầng, hô hấp Kiều Nhất Phàm chợt trở nên dồn dập khổ sở, trên thái dương mồ hôi đổ ra như tắm. Vết thương chưa kịp khép miệng đã tiếp tục bị xé rách, cơn đau sắc bén như bén rễ trong da thịt, xé rách thần trí cậu. Kiều Nhất Phàm cắn răng thật chặt, khổ sở lắm mới chịu đựng được hai vòng, lại bị Diệp Tu bình thản dùng nhành cây bức cho rơi nước mắt.​
Dù người động thủ là tiền bối Diệp Tu, sự đau đớn này cũng không khỏi quá kinh khủng.​
Kiều Nhất Phàm cảm thấy có gì đó lạnh lẽo chảy trên mặt mình, giữa cơn mê mang thì chợt nhớ ra lời Diệp Tu không cho mình khóc, lòng chợt thắt lại, cuống quít đưa ống tay áo lên lau nước mắt. Cậu chưa từng bị đánh, giờ mới biết khổ. Sau lưng như bị đổ dầu nóng sôi sùng sục, tầng tầng lớp lớp đau đớn như thấm vào tận xương. Cậu nén không nổi cơn run rẩy, vừa đau vừa sợ, nhưng vẫn dốc sức bình sinh chịu đựng, không hề muốn trốn tránh.​
Trận đòn này do chính mình cầu xin, không chịu nổi cũng phải chịu. Đây là sự đau đớn duy nhất cậu không được phép quên.​
Diệp Tu nghe thấy tiếng nghẹn ngào khó nén giữa từng tràng thở dốc của thiếu niên, cánh tay mới đưa lên lại ngừng, đổi lại một cánh tay khác dịu dàng mà mạnh mẽ đè lưng cậu xuống. Kiều Nhất Phàm dưới tay hắn lặng lẽ run rẩy, trên môi là vết răng cắn thật sâu, nhưng từ đầu chí cuối tuyệt nhiên không lên tiếng xin tha, thậm chí cả tiếng khóc cũng không để hắn nghe thấy.​
Sao mà giống sư huynh nó thế không biết?​
Diệp Tu bất đắc dĩ thở dài, một tay ấn lưng Kiều Nhất Phàm, một tay đánh nốt 5 roi cuối cùng cho xong. Kiều Nhất Phàm chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho lượt đánh cuối cùng này, nhất thời ho khan. Diệp Tu sợ cậu bị nghẹn, vội vàng ném nhánh cây sang một bên, ngồi xuống bên bàn đá vỗ nhẹ lưng thiếu niên giúp cậu thuận khí. Hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đồ đệ hồi phục lại.​
Kiều Nhất Phàm vừa ho khùng khục vừa rơi nước mắt, tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ, thứ rõ ràng duy nhất chỉ là tấm lưng đau rát như thiêu như đốt và độ ấm bàn tay sau lưng. Cậu vùi đầu vào hai tay, cố làm mình bình tĩnh trở lại, chuẩn bị tiếp tục nhận trách phạt của tiền bối.​
Nhưng cậu chờ hồi lâu mà không hề có động tĩnh. Kiều Nhất Phàm lúc này mới ý thức được là hình như Diệp Tu không có ý định đánh tiếp, cậu bèn lau sạch sẽ nước mắt, cẩn thận ngẩng lên nhìn người kia: “… Tiền bối?”​
“Ừm, phạt xong rồi, đứng lên đi. Nằm sấp làm gì, còn muốn bị đòn tiếp sao?” Diệp Tu thuận tay xoa mái đầu tán loạn của đồ đệ, đùa nói.​
“Không ạ, không muốn.” Kiều Nhất Phàm vội vàng khổ sở đứng lên, động tác quá nhanh, đau đến nhíu mày, nhịn không nổi tiếng hít vào thật sâu.​
“Đau à?” Diệp Tu ngồi tựa bên bàn đá, nhìn đồ đệ nhăn hết cả mặt mà vẫn cố hỏi.​
“Vâng.” Kiều Nhất Phàm đỏ mặt gật đầu. Rất đau là đằng khác. Đau đến mức cậu không nghĩ được gì khác, thậm chí ý định của Diệp Tu với lần trách phạt này như thế nào cũng chẳng còn quan trọng, chỉ biết lần sau tuyệt không thể lười biếng nữa.​
Không ngờ Diệp Tu đột nhiên nói: “Chịu một trận đòn đã thấy an tâm chưa?”​
Kiều Nhất Phàm lập tức ngây người.​
Ánh mắt Diệp Tu nhìn cậu thiếu niên có nét cười trìu mến, thấu suốt lại đồng cảm. Dưới ánh nhìn ấy, Kiều Nhất Phàm cảm thấy cơ thể mình dần trở nên cứng đờ, lúc này mới ý thức được, những tâm tư nho nhỏ của mình từ khi nảy sinh đã không thể che giấu tiền bối.​
Tất cả bí mật, khao khát, chờ mong, thăm dò, ước ao chưa từng mảy may được biểu lộ của cậu, Diệp Tu đều biết. Tất cả bất an, nghi hoặc, lo sợ của cậu, Diệp Tu cũng biết.​
Mà bây giờ, Diệp Tu đã chiều theo những tâm tư có phần vô lý của cậu để phạt cậu trận đòn này, sau đó dịu dàng mà nhẫn nại hỏi cậu, đã an tâm chưa?​
Nhìn xem, mong muốn của ngươi thực ra có thể thành hiện thực, nên có thể bỏ đi những sợ hãi và nghi hoặc để tin tưởng vào nhân duyên của chúng ta, để an tâm một lần, được không?​
Đôi mắt của Kiều Nhất Phàm lại chợt ướt.​
“Tiền bối…” Cậu nghẹn ngào gọi, nhưng không thể thốt nên lời.​
“Là ta sơ suất.” Diệp Tu bỗng thở dài, nghiêm mặt nói: “Chưa từng nói rõ với ngươi. Nhất Phàm, ngươi là đồ đệ ta coi trọng. Ngươi như vậy, Khưu Phi cũng thế.”​
Trong đầu Kiều Nhất Phàm nổ đùng một tiếng.​
Tiền bối của cậu nói, ngươi là đồ đệ của ta.​
Một trăm ngàn câu cổ vũ khen ngợi cũng không mang lại sức mạnh cho Kiều Nhất Phàm bằng một câu thế này. Mong mỏi bấy lâu bỗng biến thành sự thật, Kiều Nhất Phàm kinh hoảng cúi gằm, chớp mắt liên hồi vẫn không thể ngăn dòng nước mắt trào lên. Nước mắt cậu rưng rưng bờ mi, đầu cúi thật thấp, bờ vai khẽ run rẩy.​
“Ặc, sao lại khóc?” Diệp Tu đưa tay giúp cậu lau nước mắt, lại vén lọn tóc lòa xòa trước mặt cậu ra sau tai: “Đừng khóc! Sư phụ ngươi còn chưa thăng thiên, ngươi kêu khóc cái gì?”​
Kiều Nhất Phàm bị hắn giáo huấn, thút thít bật cười, đứt quãng lên tiếng: “Tiền, tiền bối ngài, ngài chớ có nói lung tung . . . điềm xấu …”​
Diệp Tu nhíu mày: “Còn gọi tiền bối nữa?”​
Lòng Kiều Nhất Phàm chấn động. Mũi cậu chua chua xúc động, nước mắt trào ra. Lần này Diệp Tu cũng chẳng ngăn, chỉ mỉm cười nhìn cậu lui lại nửa bước, quỳ xuống trước mặt mình, buông hai tay ngay ngắn, chậm rãi cúi người, trán chạm đất, nghiêm túc hành lễ, sau đó đứng dậy, lại bái, lại đứng lên, lại dập đầu.​
Sau ba bái, Kiều Nhất Phàm thẳng lưng quỳ, mắt hẵng còn ngậm nước nhưng miệng đã mỉm cười: “Sư phụ.”​
“Hầy.” Diệp Tu thuận miệng đáp, thuận tay nâng cậu dậy: “Cũng không cần phụng trà đâu, châm cho vi sư điếu thuốc là được rồi.”​
Kiều Nhất Phàm mượn lực từ tay hắn đứng lên: “Vâng, lần sau đi chợ phiên, ta sẽ lén Trần tỷ tỷ mua cho ngài.”​
Diệp Tu vui ra mặt: “Vẫn là tiểu đồ đệ ngươi tốt, sư huynh ngươi chỉ biết tịch thu tẩu thuốc của ta.”​
Nhắc tới Khưu Phi, Kiều Nhất Phàm lại đỏ mặt. Dù sao ngày hôm nay cậu có thể đi đến bước này cũng là nhờ . . . Thật muốn cảm tạ người sư huynh nhạy bén và thẳng thắn của mình. Cậu muốn hỏi Diệp Tu xem khi nào mới có thể gặp lại Khưu Phi, nhưng lại không muốn mình vừa mở miệng đã quen thói gọi người ấy là “tiền bối.”​
Cậu vội vàng ngậm miệng, ngượng ngùng cắn môi.​
“Không sao, gọi sư phụ cũng được mà không gọi cũng được, ta chẳng them để ý cái này,” Diệp Tu cười, “Nhưng hôm nay đã phá lệ, ngày sau mặc kệ ngươi có gọi người sư phụ này hay không, đã phạm sai lầm tất phải chịu phạt.”​
“Đến lúc đó người gọi hai tiếng sư phụ thật to thì cũng không thể thoát được, nũng nịu xin tha cũng vô dụng, bị sai tất phải bị đánh, tự ngươi cân nhắc nhé.”​
Kiều Nhất Phàm đáp ngắn gọn: “Vâng, sư phụ. Ta nhớ rồi.”​
Nắng sớm rạng rỡ, chiếu sáng đôi mắt thiếu niên.​
10.
Đầu xuân năm sau, Khưu Phi nhận được thư của Kiều Nhất Phàm. Trong ống trúc nho nhỏ ngoài những hàng chữ thanh tú còn có thêm một chú thỏ con lông xù màu xanh đậm.​
Khưu Phi lấy con thỏ ra, nhìn nó từ đầu xuống chân hai lượt, chỉ thấy một bên tai dài một bên tai ngắn, liền biết ngay là sản phẩm của Diệp Tu. Chú thỏ đầu to mình nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, cọng cỏ không giấu được hết, kết cấu lỏng lẻo, xem ra hẳn là lần đầu tiên bện.​
Khưu Phi cảm thấy buồn cười, đặt con thỏ cạnh nghiên mực, trải thư ra xem. Không ngoài sở liệu, trong thư chỉ thấy Kiều Nhất Phàm lén phàn nàn với hắn, Diệp Tu gần đây ngày càng hung tàn. Đại hội luận võ võ lâm sắp đến, các đại môn phái trên giang hồ đều ráo riết chuẩn bị, Hưng Hân hoài chí lớn, tất nhiên không thể có nửa điểm lười biếng. Đây cũng là lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm sau khi rời núi được đại diện cho môn phái lên lôi đài, vừa căng thẳng vừa hưng phấn, cứ lải nhải mãi với Khưu Phi mấy trang thư liền. Khưu Phi nghiêm túc đọc từng câu từng chữ, ý cười trên môi chưa từng nhạt đi.​
Qua lá thư mỏng kia, hắn như trông thấy cảnh xuân trên núi, nhìn thấy Gia Thế không thể đặt chân đến thịnh hội võ lâm, thấy đôi mắt cười mềm mại lấp lánh của một thiếu niên khác.​
Cuối thư, Kiều Nhất Phàm viết:​
“Cây đào sau núi đã nở, mấy ngày trước có nghe sư phụ nói ngươi rất thích. Nếu ngày sau có cơ hội, muốn cùng sư huynh đi ngắm hoa nở rực khắp triền núi, sư phụ, ngươi, cả ta nữa, chúng ta cùng đi.”​
Khưu Phi chớp chớp đôi mắt đang dần ướt, hít vào thật sâu, ngồi trước bàn chậm rãi ngẩng lên nhìn. Ngoài cửa sổ là trời xanh trong vắt, là oanh bay khắp đồng cỏ dài, chính là thời tiết tuyệt nhất để ngắm hoa.​
Hoàn
 

Bình luận bằng Facebook