7.
Kiều Nhất Phàm đã lười biếng chưa? Vài lần kia tất nhiên là phải lén.
Khưu Phi ở Hưng Hân dưỡng thương hơn nửa tháng, ngoài thời gian ngủ thì gần như luôn ở cùng với Kiều Nhất Phàm. Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ so tay một chút, nhưng dù sao cũng không tập trung hoàn toàn, đừng nói là nhờ thế mà tiến bộ nâng cao được khả năng, cậu có thể giữ được trình độ vốn có đều là do sự tự giác và cảm giác tội lỗi mấy ngày nay.
Lúc mới đánh còn đỡ, tấn công hay phòng thủ đều trầm ổn vững chắc, giống như thường ngày. Chờ hai người ngươi tới ta đỡ khoảng mười mấy chiêu, Diệp Tu tăng tốc độ một chút, Kiều Nhất Phàm liền bắt đầu lực bất tòng tâm. Nhánh cây trong tay Diệp Tu quất lên người cậu nhiều hơn, không cần dùng lực, chỉ chạm đến thôi đã làm cho sự chắc chắn trong lòng Kiều Nhất Phàm càng lúc càng mai một.
Cậu nhìn thấy “kiếm” của mình bị Diệp Tu lùi lại lấy đà đẩy sang bên cạnh, sau đó nhánh cây kia ngay lập tức đâm thẳng đến tim. Nháy mắt ấy, cậu cảm thấy tiết tấu lùi để tiến của Diệp Tu quen thuộc lạ thường. Đầu cậu lóe lên một suy nghĩ, đột nhiên cậu nhận ra đây là một phần của bộ kiếm pháp mà mình vẫn luôn tập luyện. Chiêu thức này đã xuất hiện rất nhiều lần mỗi khi bọn họ so chiêu, nhưng chưa lần nào cậu ứng phó hoàn hảo.
Kiều Nhất Phàm lập tức hoảng hốt. Cậu chỉ vừa thất thần một giây, “kiếm” của Diệp Tu đã xuyên qua thế đỡ đòn chồng chất sơ hở của cậu để xông thẳng đến nơi yết hầu, mũi kiếm chỉ cách làn da vẻn vẹn nửa tấc. Kiều Nhất Phàm cứng đờ tại chỗ, đầu hơi ngẩng lên, bị những mũi gai lạnh lẽo trên nhành cây kia đâm vào tai đỏ bừng.
Lại nhìn Diệp Tu, trên mặt hắn không còn ý cười, nhưng cũng không phải là lạnh lùng sắt đá. Hắn mượn đà thu chiêu, ngồi xuống chiếc ghế dài hẵng còn ẩm hơi nước, tiện tay ném nhánh cây lên bàn đá, nói với Kiều Nhất Phàm: “Tháng trước ta dạy ngươi bộ kiếm pháp đó, giờ luyện lại cho ta xem.”
“Vâng.” Kiều Nhất Phàm nắm chặt nhánh cây trong tay, hít một hơi thật sâu rồi cố điều khiển cơ thể cứng đờ của mình bắt đầu động tác. Gần hai tuần nay cậu không luyện công, đành nhờ vào trí nhớ múa qua loa một chút. Mới được nửa bài cậu đã xấu hổ đỏ bừng mặt, chỉ muốn nhận lỗi với tiền bối, nhưng Diệp Tu không bảo dừng, nên cậu chỉ có thể tiếp tục. Vất vả lắm mới luyện xong một lần, cậu thậm chí chẳng dám ngẩng lên nhìn mặt Diệp Tu.
“Vẫn chưa quên hết.” Diệp Tu im lặng hồi lâu rồi mới chẹp miệng phê bình.
Kiều Nhất Phàm xấu hổ đến không nói nên lời: “Xin lỗi tiền bối, ta . . .”
“Đừng xin lỗi ta, vô dụng,” Diệp Tu vẫy tay với cậu, ra hiệu cậu tới gần. Đợi Kiều Nhất Phàm đến bên, hắn khẽ nhịp tay lên chiếc bàn đá, hỏi: “Tự nói xem, bây giờ phải thế nào?”
. . . Bây giờ phải thế nào ư?
Tiền bối muốn . . . phạt mình ư?
Kiều Nhất Phàm cũng tự hỏi.
Cậu chưa từng bị Diệp Tu hỏi như vậy, càng chưa từng bị Diệp Tu phạt lần nào. Diệp tiền bối luôn rất kiên nhẫn vơi cậu, có yêu cầu gì cũng đều dựa trên năng lực của cậu để cân nhắc, cho tới giờ cũng chưa từng trách phạt cậu nặng nề. Kiều Nhất Phàm luôn cố gắng, lại ngoan ngoãn, thường ngày hắn nói phạt, chẳng qua cũng là trêu chọc hoặc hù dọa cậu chứ chưa từng thật sự động tay.
Nhưng bây giờ, Diệp Tu đang hỏi, ngươi phạm sai lầm, bây giờ phải thế nào?
Bây giờ phải thế nào?
Kiều Nhất Phàm luống cuống nắm chặt nhành cây trong tay, bụng rối như tơ vò. Ở Hưng Hân chưa có ai bị phạt vì lí do này, cậu đành phải cố nhớ lại mấy tiền bối Vi Thảo trước kia phạt môn nhân lười biếng như thế nào. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu lại chỉ có hình ảnh ngày đó Khưu Phi mở cửa ra nhìn cậu, đôi mày hơi chau lại vì nén cơn đau nhưng gương mặt không khỏi phiếm hồng.
“Ao ước như ta cái gì? Ao ước bị đánh như ta hả?”
“Ngươi có bản lĩnh thì lần sau tự thử xem, xem sư phụ có đánh ngươi hay không?”
Phảng phất bên tai cậu dường như là tiếng nghiến răng nghiến lợi bất đắc dĩ của Khưu Phi ngày đó.
Kiều Nhất Phàm hơi run một chút.
Cậu lại vô thức nghĩ, Diệp Tu sẽ dùng hình phạt này với mình sao? Hình phạt … riêng tư, dành cho những người thân cận nhất … Diệp Tu sẽ dùng nó với mình ư?
Kiều Nhất Phàm không nhịn được lén nhìn Diệp Tu. Diệp tiền bối không vội đáp lời cậu, nhìn cũng không có vẻ tức giận, ngón tay hờ hững gõ lên mặt bàn, khẽ đến mức gần như không phát ra tiếng động. Nhưng từng nhịp gõ lại đập vang dội trong lòng Kiều Nhất Phàm, giống như là đang hỏi cậu, ngươi có muốn thử không?
Kiều Nhất Phàm chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh như trống dồn. Tất cả huyết dịch toàn thân dường như đang dồn lên trán. Trong trường hợp này mà lại nảy sinh suy nghĩ như thế, cậu không khỏi cảm thấy chán nản, bất lực.
Vì thật ra, cậu rất muốn thử một lần.
Cậu luôn nghĩ cách gần gũi với Diệp Tu hơn một chút, muốn gọi Diệp Tu là sư phụ giống Khưu Phi, muốn Diệp Tu cũng nghiêm khắc và kỳ vọng với mình như thế, muốn có danh sư đồ, muốn trở thành kiêu ngạo của Diệp Tu như Khưu Phi.
Nếu may mắn lúc trà dư tửu hậu sau này có người nhắc đến cậu, cậu hy vọng trong những truyền kỳ có tên mình, cũng có một trang nổi bật thuộc về Diệp Tu.
Cậu muốn mọi người biết, người này là sư phụ mình, là người dẫn mình từ ngục tù ra một khoảng trời đất rộng lớn hơn, là người để cậu dựa vào, là người cho cậu dũng khí để cậu nhanh chân tiến về phía trước.
Mà giờ, cơ hội đang ở ngay trước mặt.
Khưu Phi nói mình nên chủ động hơn một chút, nhưng mình nên nói thế nào? Nói, ta hy vọng có thể làm một trong những người thân cận của tiền bối, dù tiền bối có phạt ta giống như phạt Khưu Phi? Hay là nói, ta nguyện ý cố gắng nguyện ý tiếp nhận, hy vọng Diệp tiền bối có thể nghiêm khắc với ta giống như với Khưu Phi? Hay là dứt khoát nói thẳng, thật ra ta cũng rất rất muốn gọi ngày hai tiếng sư phụ?
Kiều Nhất Phàm hít vào thật khẽ, chán nản rũ mắt. Mấy lần cậu định lên tiếng, nhưng gặp ánh mắt chăm chú của Diệp Tu là không thốt nên lời. Chuyện này quá mức mạo phạm, sao cậu có thể nói đây?
Kiều Nhất Phàm uể oải đứng dưới nắng sớm ngày càng gắt, tâm tư rối bời nhưng tuyệt nhiên không hé miệng một câu. Diệp Tu cũng chẳng giục, chỉ lặng lẽ đánh giá tiểu đồ đệ của hắn. Nắng vàng ấm áp xuyên qua tường viện, hắt lên trường sam màu xanh của thiếu niên. Những hoa văn thêu chìm trên áo giữ lại chút ánh sáng nhạt, nhìn trầm tĩnh nhưng cũng rất linh động.
Hình như lại cao lên nhỉ? Diệp Tu đột nhiên nghĩ.
Hắn không biết Kiều Nhất Phàm nghĩ gì, nhưng chắc cũng có thể đoán được tám chín phần.
Hắn vẫn luôn thấy thằng nhóc này ngoan ngoãn hiểu chuyện, nỗ lực chăm chỉ, chỉ tiếc quá nhạy cảm, lại thiếu tự tin, cho nên phương thức giáo dục từ trước đến nay vẫn luôn là ôn hòa. Mãi đến khi Khưu Phi xuất hiện giữa bọn họ, hắn mới phát hiện ra thứ Nhất Phàm cần nhất có lẽ đã không còn là sự cổ vũ đơn thuần.
Thiếu niên này sẽ nhảy cẫng lên vì một câu công nhận của hắn, bắt đầu khát vọng vươn cánh, lấy thân phận chắc chắn hơn, lấy thực lực mạnh mẽ hơn để đường hoàng đứng bên cạnh hắn.
Diệp Tu nghĩ đến đây chợt cảm thấy vui vẻ. Hắn không vội, chờ thiến niên trước mặt tự lấy dũng khí bước tới một bước này.
8.
Kiều Nhất Phàm đôi khi rất chán ghét sự do dự lẫn hoài nghi bản thân quá mức của mình.
Tỉ dụ như bây giờ.
Cậu chìm trong ánh nắng rực rỡ sáng đầu hạ, tay cầm chặt nhành cây nhỏ, đầu ngón tay lạnh buốt, tim đạp như trống dồn.
Cậu rất muốn biết thái độ của tiền bối Diệp Tu với mình, quả thực đã như tẩu hỏa nhập ma. Mong mỏi nhỏ nhoi này đã bị kìm nén quá lâu, chỉ chờ có kẽ hở sẽ điên cuồng cắm rễ xuống. Một bên cậu lún sâu vào dục vọng, một bên lý trí không ngừng nhắc nhở, cả người căng như sợi gân bị kéo đến cực hạn, chỉ cần thêm chút lực, dù ở bên nào, cũng sẽ khiến nó đứt phăng.
Cậu hi vọng mình dũng cảm hơn, hoặc mặt dày hơn, dù sao thì cũng tốt hơn tự xoắn xuýt thế nào. Cậu chưa nói nên lời, nhưng cũng không cam lòng bỏ qua cơ hội duy nhất này, Diệp Tu đang chờ cậu trả lời, cậu không định thất lễ để tiền bối chờ mình quá lâu.
Kiều Nhất Phàm hít sâu một hơi, lặng lẽ nắm quyền thật chặt, quyết định bước lên trước một bước. Cậu cẩn thận đặt nhánh cây cách bàn tay Diệp Tu khoảng một tấc, lại đẩy về phía trước, cơ hồ là chạm đến đầu ngón tay người kia. Ánh mắt cậu nhìn tiền bối đầy ngượng ngùng và áy náy, nhưng chỉ trong chớp mắt lại cúi đầu, lui ra sau, thấp giọng nói:
“Tiền bối quyết định đi, ta nhận phạt.”
Ám chỉ đến mức này đã là cực hạn của cậu. Nếu Diệp Tu không rõ, hoặc giả vờ không rõ, từ nay về sau cậu sẽ không nghĩ đến những chuyện không có duyên với mình nữa.
Diệp Tu nhìn nhánh cây trước mặt, ngẩng lên cười: “Ngươi nói đấy nhé, vậy ta phải phạt nặng.”
Lời hắn nói vẫn có vẻ hững hờ như cũ, Kiều Nhất Phàm nghe mà thầm run, như thể cậu đang phải đối diện với phán quyết chứ không phải hình phạt.
“Vâng.” Cậu cúi đầu thật thấp, thấp thỏm đứng đó.
“Ngươi không tập bộ kiếm pháp vừa rồi bao nhiêu ngày, chính ngươi rõ ràng. Cho ngươi thời gian 7 ngày phải bù lại gấp bội.” Đã chịu nhận phạt, Diệp Tu cũng không khách khí, vừa lên tiếng thì chính là nghiêm trị.
“Vâng, ta biết rồi, tiền bối.” Kiều Nhất Phàm đáp.
Gấp bội chính là một ngày hai trăm lượt, tổng cộng mười lăm ngày. Số lượng không ít, có lẽ phải tranh thủ thời gian nghỉ những khi tập cái khác để hoàn thành. Nhưng Kiều Nhất Phàm dường như không hề cảm thấy con số này có gì gian nan, cực kỳ bình tĩnh tiếp nhập, không nhíu mày lấy một lần. Ngược lại, cậu còn chua xót nghĩ, chỉ như vậy thôi sao?
“Sau đó …”
Lòng Kiều Nhất Phàm đang nặng trĩu, nháy mắt lại lâng lâng.
Cậu nghe thấy tiếng Diệp Tu cười khẽ một tiếng, sau đó tiền bối của hắn đứng dậy, nhặt nhánh cây lên vụt lên bàn đá, ngữ khí ôn hòa hệt như thường ngày: “Đến đây, nằm sấp chỗ này.”
Giống như tia nắng chợt lộ ra giữa bầu trời kín mây đen, Kiều Nhất Phàm ngẩng phắt lên nhìn người kia, hốc mắt đỏ hoe.
9.
Diệp Tu không ngờ Kiều Nhất Phàm sẽ phản ứng mạnh như thế.
Thiếu niên nhìn hắn, hai mắt phiếm đỏ, trong đó cuồn cuộn những tâm tình rất phức tạp, có chấn kinh, có bất ngờ, có chua xót, có đau lòng.
“Ta còn chưa đánh đâu, sao ngươi đã khóc rồi?” Diệp Tu bước lên phái trước, vỗ nhẹ vai thiếu niên trấn an, hỏi, “Ngươi nói để ta quyết định, sao thế, ngươi không nguyện ý sao?”
Kiều Nhất Phàm sụt sịt một cái, vội vàng lắc đầu.
Sao lại không nguyện ý cho được? Tiền bối đã dùng phương thức dạy dỗ Khưu Phi để dạy bảo cậu, điều cậu vẫn luôn ao ước đã gần trong gang tấc, sao cậu có thể không nguyện ý cho được?
Kiều Nhất Phàm thậm chí còn muốn cười, cậu cố nén để mình không bật ra nụ cười không đúng lúc. Hành động chủ động muốn chịu đòn này của mình quá kỳ quặc, cũng không biết tiền bối có hiểu không, cậu chỉ đành cố đè nèn dòng cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Thiếu niên đỏ vành mắt, cúi đầu bước thật nhanh tới bàn đá, chăm chú nhìn mặt bàn tròn trịa một hồi, hình như là không biết phải nằm lên nó kiểu gì bây giờ?
Diệp Tu đưa tay đè lên lưng cậu, thi lực một chút. Kiều Nhất Phàm thuận theo lực đạo của hắn cúi người, thân thể dán lên mặt bàn đá lạnh buốt, hai tay giơ lên đầu.
Hơi lạnh của đá làm cậu khẽ rùng mình một cái, tâm tình kích động ban nãy nguội xuống, lúc này cậu mới chợt thảng thốt nhận ra, mình sắp bị đánh.
Tiền bối Diệp Tu đánh.
Mặt Kiều Nhất Phàm chợt nóng như thiêu đốt.
Cậu nhắm nghiền mắt lại, ngón tay nắm chặt ống tay áo, cơ thể cứng đờ căng thẳng, nhưng không hiểu sao lòng lại thấy bình yên lạ.
Cậu nên sợ, nhưng không hiểu sao lại không hề thấy sợ. Khí tức của người đằng sau bao trùm lên cậu, quanh quẩn quanh người cậu giúp cậu xua tan hơi lạnh, như là trấn an, như là thông báo ‘ta sẽ không đả thương ngươi’.
Lòng Kiều Nhất Phàm nóng lên, hốc mắt chua chua. Cậu thở sâu, tận lực cố cho giọng mình thật bình thản: “Tiền bối . . . tiền bối, ta biết sai rồi, ngài … ngài phạt ta đi.”
Diệp Tu, ở nơi cậu không thể thấy, khẽ cười, ấn ấn lên người cậu: “Dĩ nhiên là phải phạt, yên tâm, ngươi không chạy được đâu. Đau cũng phải chịu, không được khóc.”
Có lẽ ban nãy khi chủ động nhận phạt đã dùng hết dũng khí, Kiều Nhất Phàm lúc này xấu hổ nói không nên lời, chỉ hoảng hốt gật đầu. Diệp Tu vụt nhánh cây lên lưng cậu một cái, hắn dụng chút nội lực, cành cây mềm nhưng dai như sợi mây, quất vào da thịt thật giòn đanh. Một vết đỏ thẫm sưng lên, đau rát.
Cơ thể Kiều Nhất Phàm vô thức run lên, cậu không nhịn được hít vào một hơi.
Người tập võ thụ thương là chuyện bình thường, nhưng cậu lại thấy roi này đau hơn vết thương khi luyện võ nhiều lắm. Ai ngờ, roi đầu tiên chỉ là để nhắc nhở, Diệp Tu ngay sau đó quất liền ba bốn roi xuống. Nhánh cây xé gió lao xuống da thịt, hô hấp Kiều Nhất Phàm khựng lại, hàm răng cuống quít cắn vào môi dưới mới có thể biến tiếng kêu đau thành một tiếng rên khẽ. Trên mông như bắt lửa, như đao cắt, cậu đau đến run rẩy, hồi lâu sau mới bật ra được tiếng nức nở. Ngón tay Kiều Nhất Phàm miết tay áo thật chặt, nếu không phải cậu đang nhắm mắt thật chặt thì cơ hồ nước mắt đã tràn bờ mi.
Sao mà đau thế?
Cậu cố kìm nước mắt, lòng hoang mang, ấm ức thầm nghĩ, sao mà đau thế?
“Ta cũng không hỏi cụ thể nữa, tính ngươi nửa tháng không luyện công, không oan chứ?” Diệp Tu ngơi tay, thế mà còn có tâm tình tính toán với cậu, “Mỗi ngày một chút, nếu có lần sau thì tính gấp bội luôn.”
Kiều Nhất Phàm căn bản không còn sức để tính toán gì với hắn. Cậu chỉ thấy đau. Diệp Tu từ đầu chí cuối không hề tỏ ra giận dữ, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nhưng xuống tay thì tuyệt đối không nể nang. Sau lưng cậu còn đau rát, mạch suy nghĩ cũng hỗn loạn, chỉ có thể cắn răng vô thức đáp: “Vâng.”
Đã nói phải phạt, Diệp Tu không hề hạ thủ lưu tình. Hắn không chờ Kiều Nhất Phàm hồi phục đã vụt thêm 5 roi liên tiếp, thậm chí còn quất xuống chính vết roi cũ. Cơn đau chưa kịp đỡ đã chồng chất thêm một tầng lại một tầng, hô hấp Kiều Nhất Phàm chợt trở nên dồn dập khổ sở, trên thái dương mồ hôi đổ ra như tắm. Vết thương chưa kịp khép miệng đã tiếp tục bị xé rách, cơn đau sắc bén như bén rễ trong da thịt, xé rách thần trí cậu. Kiều Nhất Phàm cắn răng thật chặt, khổ sở lắm mới chịu đựng được hai vòng, lại bị Diệp Tu bình thản dùng nhành cây bức cho rơi nước mắt.
Dù người động thủ là tiền bối Diệp Tu, sự đau đớn này cũng không khỏi quá kinh khủng.
Kiều Nhất Phàm cảm thấy có gì đó lạnh lẽo chảy trên mặt mình, giữa cơn mê mang thì chợt nhớ ra lời Diệp Tu không cho mình khóc, lòng chợt thắt lại, cuống quít đưa ống tay áo lên lau nước mắt. Cậu chưa từng bị đánh, giờ mới biết khổ. Sau lưng như bị đổ dầu nóng sôi sùng sục, tầng tầng lớp lớp đau đớn như thấm vào tận xương. Cậu nén không nổi cơn run rẩy, vừa đau vừa sợ, nhưng vẫn dốc sức bình sinh chịu đựng, không hề muốn trốn tránh.
Trận đòn này do chính mình cầu xin, không chịu nổi cũng phải chịu. Đây là sự đau đớn duy nhất cậu không được phép quên.
Diệp Tu nghe thấy tiếng nghẹn ngào khó nén giữa từng tràng thở dốc của thiếu niên, cánh tay mới đưa lên lại ngừng, đổi lại một cánh tay khác dịu dàng mà mạnh mẽ đè lưng cậu xuống. Kiều Nhất Phàm dưới tay hắn lặng lẽ run rẩy, trên môi là vết răng cắn thật sâu, nhưng từ đầu chí cuối tuyệt nhiên không lên tiếng xin tha, thậm chí cả tiếng khóc cũng không để hắn nghe thấy.
Sao mà giống sư huynh nó thế không biết?
Diệp Tu bất đắc dĩ thở dài, một tay ấn lưng Kiều Nhất Phàm, một tay đánh nốt 5 roi cuối cùng cho xong. Kiều Nhất Phàm chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho lượt đánh cuối cùng này, nhất thời ho khan. Diệp Tu sợ cậu bị nghẹn, vội vàng ném nhánh cây sang một bên, ngồi xuống bên bàn đá vỗ nhẹ lưng thiếu niên giúp cậu thuận khí. Hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đồ đệ hồi phục lại.
Kiều Nhất Phàm vừa ho khùng khục vừa rơi nước mắt, tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ, thứ rõ ràng duy nhất chỉ là tấm lưng đau rát như thiêu như đốt và độ ấm bàn tay sau lưng. Cậu vùi đầu vào hai tay, cố làm mình bình tĩnh trở lại, chuẩn bị tiếp tục nhận trách phạt của tiền bối.
Nhưng cậu chờ hồi lâu mà không hề có động tĩnh. Kiều Nhất Phàm lúc này mới ý thức được là hình như Diệp Tu không có ý định đánh tiếp, cậu bèn lau sạch sẽ nước mắt, cẩn thận ngẩng lên nhìn người kia: “… Tiền bối?”
“Ừm, phạt xong rồi, đứng lên đi. Nằm sấp làm gì, còn muốn bị đòn tiếp sao?” Diệp Tu thuận tay xoa mái đầu tán loạn của đồ đệ, đùa nói.
“Không ạ, không muốn.” Kiều Nhất Phàm vội vàng khổ sở đứng lên, động tác quá nhanh, đau đến nhíu mày, nhịn không nổi tiếng hít vào thật sâu.
“Đau à?” Diệp Tu ngồi tựa bên bàn đá, nhìn đồ đệ nhăn hết cả mặt mà vẫn cố hỏi.
“Vâng.” Kiều Nhất Phàm đỏ mặt gật đầu. Rất đau là đằng khác. Đau đến mức cậu không nghĩ được gì khác, thậm chí ý định của Diệp Tu với lần trách phạt này như thế nào cũng chẳng còn quan trọng, chỉ biết lần sau tuyệt không thể lười biếng nữa.
Không ngờ Diệp Tu đột nhiên nói: “Chịu một trận đòn đã thấy an tâm chưa?”
Kiều Nhất Phàm lập tức ngây người.
Ánh mắt Diệp Tu nhìn cậu thiếu niên có nét cười trìu mến, thấu suốt lại đồng cảm. Dưới ánh nhìn ấy, Kiều Nhất Phàm cảm thấy cơ thể mình dần trở nên cứng đờ, lúc này mới ý thức được, những tâm tư nho nhỏ của mình từ khi nảy sinh đã không thể che giấu tiền bối.
Tất cả bí mật, khao khát, chờ mong, thăm dò, ước ao chưa từng mảy may được biểu lộ của cậu, Diệp Tu đều biết. Tất cả bất an, nghi hoặc, lo sợ của cậu, Diệp Tu cũng biết.
Mà bây giờ, Diệp Tu đã chiều theo những tâm tư có phần vô lý của cậu để phạt cậu trận đòn này, sau đó dịu dàng mà nhẫn nại hỏi cậu, đã an tâm chưa?
Nhìn xem, mong muốn của ngươi thực ra có thể thành hiện thực, nên có thể bỏ đi những sợ hãi và nghi hoặc để tin tưởng vào nhân duyên của chúng ta, để an tâm một lần, được không?
Đôi mắt của Kiều Nhất Phàm lại chợt ướt.
“Tiền bối…” Cậu nghẹn ngào gọi, nhưng không thể thốt nên lời.
“Là ta sơ suất.” Diệp Tu bỗng thở dài, nghiêm mặt nói: “Chưa từng nói rõ với ngươi. Nhất Phàm, ngươi là đồ đệ ta coi trọng. Ngươi như vậy, Khưu Phi cũng thế.”
Trong đầu Kiều Nhất Phàm nổ đùng một tiếng.
Tiền bối của cậu nói, ngươi là đồ đệ của ta.
Một trăm ngàn câu cổ vũ khen ngợi cũng không mang lại sức mạnh cho Kiều Nhất Phàm bằng một câu thế này. Mong mỏi bấy lâu bỗng biến thành sự thật, Kiều Nhất Phàm kinh hoảng cúi gằm, chớp mắt liên hồi vẫn không thể ngăn dòng nước mắt trào lên. Nước mắt cậu rưng rưng bờ mi, đầu cúi thật thấp, bờ vai khẽ run rẩy.
“Ặc, sao lại khóc?” Diệp Tu đưa tay giúp cậu lau nước mắt, lại vén lọn tóc lòa xòa trước mặt cậu ra sau tai: “Đừng khóc! Sư phụ ngươi còn chưa thăng thiên, ngươi kêu khóc cái gì?”
Kiều Nhất Phàm bị hắn giáo huấn, thút thít bật cười, đứt quãng lên tiếng: “Tiền, tiền bối ngài, ngài chớ có nói lung tung . . . điềm xấu …”
Diệp Tu nhíu mày: “Còn gọi tiền bối nữa?”
Lòng Kiều Nhất Phàm chấn động. Mũi cậu chua chua xúc động, nước mắt trào ra. Lần này Diệp Tu cũng chẳng ngăn, chỉ mỉm cười nhìn cậu lui lại nửa bước, quỳ xuống trước mặt mình, buông hai tay ngay ngắn, chậm rãi cúi người, trán chạm đất, nghiêm túc hành lễ, sau đó đứng dậy, lại bái, lại đứng lên, lại dập đầu.
Sau ba bái, Kiều Nhất Phàm thẳng lưng quỳ, mắt hẵng còn ngậm nước nhưng miệng đã mỉm cười: “Sư phụ.”
“Hầy.” Diệp Tu thuận miệng đáp, thuận tay nâng cậu dậy: “Cũng không cần phụng trà đâu, châm cho vi sư điếu thuốc là được rồi.”
Kiều Nhất Phàm mượn lực từ tay hắn đứng lên: “Vâng, lần sau đi chợ phiên, ta sẽ lén Trần tỷ tỷ mua cho ngài.”
Diệp Tu vui ra mặt: “Vẫn là tiểu đồ đệ ngươi tốt, sư huynh ngươi chỉ biết tịch thu tẩu thuốc của ta.”
Nhắc tới Khưu Phi, Kiều Nhất Phàm lại đỏ mặt. Dù sao ngày hôm nay cậu có thể đi đến bước này cũng là nhờ . . . Thật muốn cảm tạ người sư huynh nhạy bén và thẳng thắn của mình. Cậu muốn hỏi Diệp Tu xem khi nào mới có thể gặp lại Khưu Phi, nhưng lại không muốn mình vừa mở miệng đã quen thói gọi người ấy là “tiền bối.”
Cậu vội vàng ngậm miệng, ngượng ngùng cắn môi.
“Không sao, gọi sư phụ cũng được mà không gọi cũng được, ta chẳng them để ý cái này,” Diệp Tu cười, “Nhưng hôm nay đã phá lệ, ngày sau mặc kệ ngươi có gọi người sư phụ này hay không, đã phạm sai lầm tất phải chịu phạt.”
“Đến lúc đó người gọi hai tiếng sư phụ thật to thì cũng không thể thoát được, nũng nịu xin tha cũng vô dụng, bị sai tất phải bị đánh, tự ngươi cân nhắc nhé.”
Kiều Nhất Phàm đáp ngắn gọn: “Vâng, sư phụ. Ta nhớ rồi.”
Nắng sớm rạng rỡ, chiếu sáng đôi mắt thiếu niên.
10.
Đầu xuân năm sau, Khưu Phi nhận được thư của Kiều Nhất Phàm. Trong ống trúc nho nhỏ ngoài những hàng chữ thanh tú còn có thêm một chú thỏ con lông xù màu xanh đậm.
Khưu Phi lấy con thỏ ra, nhìn nó từ đầu xuống chân hai lượt, chỉ thấy một bên tai dài một bên tai ngắn, liền biết ngay là sản phẩm của Diệp Tu. Chú thỏ đầu to mình nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, cọng cỏ không giấu được hết, kết cấu lỏng lẻo, xem ra hẳn là lần đầu tiên bện.
Khưu Phi cảm thấy buồn cười, đặt con thỏ cạnh nghiên mực, trải thư ra xem. Không ngoài sở liệu, trong thư chỉ thấy Kiều Nhất Phàm lén phàn nàn với hắn, Diệp Tu gần đây ngày càng hung tàn. Đại hội luận võ võ lâm sắp đến, các đại môn phái trên giang hồ đều ráo riết chuẩn bị, Hưng Hân hoài chí lớn, tất nhiên không thể có nửa điểm lười biếng. Đây cũng là lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm sau khi rời núi được đại diện cho môn phái lên lôi đài, vừa căng thẳng vừa hưng phấn, cứ lải nhải mãi với Khưu Phi mấy trang thư liền. Khưu Phi nghiêm túc đọc từng câu từng chữ, ý cười trên môi chưa từng nhạt đi.
Qua lá thư mỏng kia, hắn như trông thấy cảnh xuân trên núi, nhìn thấy Gia Thế không thể đặt chân đến thịnh hội võ lâm, thấy đôi mắt cười mềm mại lấp lánh của một thiếu niên khác.
Cuối thư, Kiều Nhất Phàm viết:
“Cây đào sau núi đã nở, mấy ngày trước có nghe sư phụ nói ngươi rất thích. Nếu ngày sau có cơ hội, muốn cùng sư huynh đi ngắm hoa nở rực khắp triền núi, sư phụ, ngươi, cả ta nữa, chúng ta cùng đi.”
Khưu Phi chớp chớp đôi mắt đang dần ướt, hít vào thật sâu, ngồi trước bàn chậm rãi ngẩng lên nhìn. Ngoài cửa sổ là trời xanh trong vắt, là oanh bay khắp đồng cỏ dài, chính là thời tiết tuyệt nhất để ngắm hoa.
Hoàn