Hoàn [Mừng sinh nhật Tiêu][Tiêu Thời Khâm] The best mechanist

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#1
[Tiêu Thời Khâm] The best mechanist
Tác giả: Tạm thời kiếm chưa ra
Edit: Sông

Fic thuộc Project mừng sinh nhật Tiêu Thời Khâm 2020 - Tiêu Thời Vương Giả
==========

THE BEST MECHANIST
Diệt sinh linh

Ngày thứ hai sau khi thi đấu, mọi người được sắp xếp một buổi kí tên cho fan hâm mộ ở một quảng trường nhỏ tại Zürich, Thụy Sĩ, chỉ có ngắn ngủi đúng một tiếng. Không ngoài dự đoán, trước mặt Chu Trạch Khải người vẫn xếp thành hàng dài dằng dặc, Tiêu Thời Khâm đã kí tên cho không ít fan bị bảo vệ chia bớt sang đây, anh lễ phép cười cười, dưới đáy mắt vô thức lộ ra vẻ áy náy.

Bồ câu trên quảng trường con đậu con bay, anh vừa lơ đãng một lát đã lại có một fan tiến đến.

"Xin chào, bạn cũng đến gặp Chu Trạch Khải nhỉ?" Tiêu Thời Khâm thuần thục mở laptop ra.

"Em là fan của anh."

Tiêu Thời Khâm ngẩn người, ngẩng đầu lên mới nhìn rõ cô gái trẻ trước mặt đang vuốt vuối tóc, nở nụ cười vô cùng chân thành với anh.

"Thật đó, em đã thích anh từ hồi học cao trung đến tận lúc học đại học rồi."

"A... cảm ơn." Tiêu Thời Khâm thấy hơi bất an, thậm chí còn hơi mất tự nhiên. Anh cũng không phải là không có người hâm mộ, nhưng phần lớn đều là dân kĩ thuật cao lãnh hoặc fan nam chiếm đa số, fan nữ cũng có, nhưng Lôi Đình rất ít khi tổ chức mấy buổi gặp mặt kiểu này, thành ra anh cũng chỉ mới đứng từ xa tương tác một chút thôi.

Chuyện như được người thẳng mặt bày tỏ yêu thích này, đây là lần đầu tiên.

Thế là anh nghĩ nghĩ, không nhịn được hỏi một chuyện.

"Xin hỏi bạn... thích tôi ở điểm nào vậy?"

Đội trưởng tốt có thể sửa đồng hồ báo thức.

Chuyện Nhỏ không gì không làm được.

Tuyển thủ cùng kỳ trông rất hợp đi ăn chung.

Đội viên nhận lệnh lúc lâm nguy của đội tuyển quốc gia.

Kĩ sư máy móc giỏi nhất.

...

Dường như điểm nào cũng không giống đang nói anh.

Cô gái trẻ cứ như vừa nghe được chuyện gì thú vị, nhịn không được cười: "Anh cảm thấy em nên thích mấy vị bên cạnh này hơn sao?"

"Ầy... Bọn họ quả thực lóa mắt hơn tôi nhiều ha." Tiêu Thời Khâm cúi đầu cười cười.

"Nhưng mà em thích anh." Cô gái trẻ chân thành nói, "Nếu nói là lóa mắt, vậy mỗi một vị đại thần của Liên minh Vinh Quang đều rất lóa mắt, em cũng kính nể tất cả mọi người, có thể kiên trì đi tới đây thì không ai là kẻ yếu cả, ai cũng có chuyện riêng của mình, ai cũng rất đáng được yêu thích. Cũng từng có người nói với em, tại sao không thích Chu Trạch Khải, hắn đẹp trai lại còn đầy tiềm lực. Tại sao không thích Trương Giai Lạc, hắn vừa hoa lệ vừa đầy vẻ truyền kỳ. Tại sao không thích Hoàng Thiếu Thiên, tại sao không thích Diệp Tu... Nhưng mà, nhưng mà..."

Cô dừng một lúc, rồi nghiêm túc nở nụ cười với Tiêu Thời Khâm.

"Em thích anh. Không chỉ bởi vì anh là Tiêu đội dẫn đầu Lôi Đình lần lượt vượt qua các vòng đấu, cũng không chỉ vì anh là kĩ sư máy móc giỏi nhất toàn Liên minh, không chỉ vì anh thuộc Thế hệ Hoàng kim và là một bậc thầy chiến thuật, cũng không chỉ vì anh trở thành đội viên chính thức của đội tuyển quốc gia."

"Em thích anh, là vì thích dáng vẻ dù không thể chắc ăn vẫn dùng hết toàn lực cố gắng."

Tiêu Thời Khâm ngẩn ngơ một lúc, bút viết rơi lên giấy, quệt ra một vết mực nho nhỏ. Anh chậm rãi mà nghiêm túc trả lại cho cô gái trẻ trước mắt một nụ cười.

"Cảm ơn bạn đã thích tôi lâu như vậy."

Đỉnh lều đổ bóng xuống vầng trán anh, một chùm sáng từ ngoài chiếu vào trước bàn lại làm mờ cái bóng nhỏ đó. Làm nổi bật một Tiêu Thời Khâm tỏa sáng lấp lánh.

Có lẽ.

Đây chính là sức mạnh của con người bình thường mà cố chấp.

Cô gái trẻ khẽ nở nụ cười trong lòng, nhẹ nhàng mà kiên định gật đầu.

"Vâng, nhất định."

Tiêu Thời Khâm nghĩ ngợi một hồi, gằn từng chữ ký rồi viết thêm hai câu không dài không ngắn, sau cuối, anh trịnh trọng chỉnh sửa vết mực đen kia thành một hình trái tim.

Trên chuyến bay trở về, anh bị Tôn Tường kéo sang làm gối dựa hình người.

Lúc máy bay cất cánh, có mấy tia sáng lọt qua khe hở của tấm che cửa sổ chiếu vào, Tôn Tường ngoẹo đầu nhìn anh.

"Anh cười cái gì đó?"

"Không có gì."

"Chuyện Nhỏ."

"Hửm?"

"Tôi muốn nghe anh hát Đạt Lạp Băng Ba."

...

Cái này thật sự không được!!!

"Vậy để tôi hát anh nghe."

...

Cái này tôi cũng không cần!!!

Cuối cùng của cuối cùng, Tiêu Thời Khâm khó khăn chìm vào giấc ngủ trong màn ma âm xuyên não oanh tạc của Tôn Tường, anh cũng không biết, vào lúc mình rời khỏi Zürich Thụy Sĩ, cô gái trẻ đã thích anh rất nhiều năm cũng đăng tải một bức hình.

Đó là một hàng chữ rất đơn giản.

Không có thêm bất cứ chỉnh sửa gì.

Chúc bạn luôn có dũng khí tiến về phía trước. Cho dù có lúc lạc mất chính mình, cũng đừng từ bỏ.

Tiêu Thời Khâm ❤


Mà người chấp bút viết hàng chữ này, vừa mới trở mình trong giấc mộng.

Ngủ rất an ổn.

END​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook