- Bình luận
- 198
- Số lượt thích
- 1,542
- Location
- AVAK's home
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Hoàng Thiếu Thiên
Sản phẩm thuộc
Project Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2020 - Vương Giả Chi Khí
[Vương Kiệt Hi trung tâm] Sính
Tác giả: không rõProject Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2020 - Vương Giả Chi Khí
[Vương Kiệt Hi trung tâm] Sính
Edit: Vic
Beta: @Băng Ly
_________________________________________________________________________
Đội trưởng Vi Thảo Vương Kiệt Hi không thể ăn cay.
Tiêu Thời Khâm là người Vũ Hán, hắn từng gửi cho Vương Kiệt Hi một gói cổ vịt cay. Vương Kiệt Hi tò mò mở túi chân không ăn một miếng, kết quả là dạ dày hắn cả ngày đều như dời sông lấp biển. Trong lúc huấn luyện, Phương Sĩ Khiêm thấy sắc mặt hắn tái nhợt, ba lần bốn lượt hướng ánh mắt quan tâm tới đều bị đôi mắt lớn nhỏ Vương Kiệt Hi trừng lại.
Gói cổ vịt ấy sau đó đương nhiên là vào bụng một người Vi Thảo khác, Phương Sĩ Khiêm mồm gặm cổ vịt vẫn không quên gọi điện cho Tiêu Thời Khâm, ra vẻ tiền bối kiêu ngạo thuyết giáo một hồi.
Việc Vương Kiệt Hi không ăn cay được người ngoài không biết, ở Vi Thảo cũng không phải bí mật, nhưng nếu nói đến nguyên do thì lại không ai biết.
Khi còn học cấp ba, trong lớp Vương Kiệt Hi có người mua một hộp kẹo bạc hà vị ớt. Không ít người cầm lấy hộp nhìn một chút, do dự rồi rút lui. Vương Kiệt Hi vẫn không tin, đổ ra hai viên cho vào miệng, trong nháy mắt vị cay nguyên thủy của ớt xộc lên làm hắn đỏ bừng hốc mắt. Tiết Vật Lý ngay sau đó hắn chỉ ngồi xoay bút, đầu óc bị quả ớt kích thích đến mức trống rỗng, cảm giác đau đớn từ dạ dày liên tục xâm nhập thần kinh.
Phải mất hai ngày tình trạng của hắn mới chuyển biến tốt, về sau chỉ cần một chút ớt cũng làm hắn dựng ngược tóc gáy lên. Nhiều năm sau, khi hắn đã quên luôn vị ớt, nhưng đau đớn năm xưa vẫn in dấu đậm nét trong trí nhớ, đến mức hắn mãi vẫn không quên nổi.
Vương Kiệt Hi cũng không nhắc lại chuyện này với Tiêu Thời Khâm, người ghi thù lại là Phương Sĩ Khiêm, về sau mỗi lần đụng độ Lôi Đình lại đỏ mắt như gặp thù cũ, so với lúc đấu với Lam Vũ chỉ hơn chứ không kém, cũng mặc kệ luôn bản thân đang cầm mục sư hay thiên sứ thủ hộ, chơi trị liệu vô cùng bạo lực. Tiêu Thời Khâm khóc không ra nước mắt, mỗi lần gặp Vương Kiệt Hi đều thấy chột dạ áy náy.
Mùa giải thứ bảy kết thúc, Vi Thảo mang về cúp vô địch thứ hai của mình. Tại họp báo sau khi đoạt quán quân, Phương Sĩ Khiêm đột nhiên tuyên bố giải nghệ, sắc mặt Vương Kiệt Hi đang ngồi cạnh hắn không thay đổi, chỉ là mi mắt hơi run một chút. Trong tiệc ăn mừng, tất cả mọi người đều tự do buông thả bản thân, uống đến nửa tỉnh nửa say, Ma Thuật Sư đang ngồi trong góc nhìn Thần Trị Liệu say rượu làm loạn, tự rót đầy chén rượu đã cạn cho mình.
Khi Phương Sĩ Khiêm ra đi rất tiêu sái, hắn hung hăng làm càn bắt một đám đội viên trẻ tuổi ở lại trong phòng huấn luyện, chỉ ngầm cho phép Vương Kiệt Hi tiễn hắn ra cửa lớn Vi Thảo. Hắn xoay người nhìn Vương Kiệt Hi như còn muốn nói gì, cuối cùng vẫn không lên tiếng, phất phất tay rồi bước ra cửa. Hắn đi được vài bước rồi quay đầu, Vương Kiệt Hi đã quay người rời đi, thân hình cao một mét tám trong đội phục lại có vẻ đơn bạc. Hắn đột nhiên có xúc động muốn quay lại, nhắc Vương Kiệt Hi ăn cho ngon miệng.
Nhưng hắn không làm vậy. Con đường Vinh Quang này hắn chỉ có thể cùng người kia đi đến bước này, không thể đi thêm bước nào nữa, giống như Vương Kiệt Hi chỉ tiễn hắn đến cửa lớn Vi Thảo, một bước cũng không thêm.
Phương Sĩ Khiêm sau khi giải nghệ thì ra nước ngoài, mới đầu còn thỉnh thoảng liên hệ với Vương Kiệt Hi, về sau khoảng cách và thời gian đã mài dấu vết cuối cùng của thanh xuân bọn họ thành bụi phấn. Hắn chỉ có thể thấy tình hình gần đây của Vương Kiệt Hi qua đôi câu trả lời xã giao với truyền thông, không like không comment, cũng chẳng hỏi han sâu.
Vương Kiệt Hi từ khi ra mắt đến nay vẫn luôn giữ phong độ chững chạc trước mắt mọi người, mấy năm đầu đều giống như một ông cụ non, Phương Sĩ Khiêm rất không vừa mắt dáng vẻ này của hắn, giữa hai người cũng có không ít xung đột. Sau khi Thần Trị Liệu giải nghệ, tân đội phó Đặng Phục Thăng sẽ không đối chọi gay gắt với hắn, trong đội hắn nói một không ai dám nói hai, thế nên mấy đội viên nhỏ tuổi đối với Vương Kiệt Hi đều là sợ nhiều hơn kính. Đôi khi, sau trận đấu, đội viên hai đội hứng khởi bừng bừng kéo nhau đi ăn khuya, người trẻ tuổi cười đùa náo nhiệt trong đêm đen, Vương Kiệt Hi đi sau cùng đếm sao trời hoặc đèn đường.
Kể cả những đội viên trẻ tuổi của Vi Thảo dường như cũng không có cách nào hiểu được mạch suy nghĩ của Ma Thuật Sư.
Khi Ma Thuật Sư kể chuyện cười, bầu không khí bỗng như ở Bắc Cực. Mỗi khi hắn ngẫu nhiên thêm vào một câu vào lúc mọi người đang trò chuyện, lập tức nhận lại không khí lặng ngắt như tờ, cũng không biết là do sợ hắn hay chưa nghe ra được chỗ gây cười. Về sau, Vương Kiệt Hi cũng chỉ đứng một bên nghe, đôi khi nghe Viên Bách Thanh đấu khẩu với Lưu Tiểu Biệt không nhịn cười nổi, chỉ là bị Liễu Phi tinh mắt nhìn thấy liền gọi thẳng OOC làm hắn vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng về sau hắn quen tỏ ra nghiêm túc nên chuyện này cũng không còn quan trọng nữa, hắn cảm thấy nghiêm túc một chút với thanh niên trẻ tuổi trong đội cũng tốt, bọn họ là tương lai của Vi Thảo, nhưng bọn họ chưa đủ trưởng thành.
Thời điểm hắn tìm thấy tương lai của Vi Thảo đã tự coi mình là quá khứ đã qua.
Vậy nên kết thúc trận đấu của mùa giải thứ mười, khi Diệp Tu nói với hắn “Nếu như bọn họ coi cậu là tấm gương, chứ không phải bức tường thành dựa dẫm”, hắn ngược lại nhẹ nhàng thở phào một hơi, giống như đã thầm mong chờ một trận thảm bại từ lâu, bởi từ đây về sau, hắn đã có thể danh chính ngôn thuận giao trọng trách gánh vác Vi Thảo cho thế hệ trẻ.
Mặc dù sự tồn tại của Ma Thuật Sư Trung Quốc đã gây tiếng vang lớn ở giải Thế Giới nhưng Vi Thảo từ sau mùa bảy mãi vẫn chưa lấy được quán quân thứ ba. Đầu tiên là Luân Hồi đột nhiên xuất hiện trong hàng ngũ cường đội, về sau có Tiêu Thời Khâm dẫn dắt Lôi Đình quật khởi, Tân Gia Thế dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Khưu Phi cũng bắt đầu trở thành một lực lượng không thể coi thường.
Vào mùa giải thứ mười ba, Bá Đồ, Lam Vũ đều chịu nỗi khổ của giai đoạn chuyển giao thế hệ, các tạp chí Thể Thao Điện Tử không ngừng có những bình luận vớ vẩn về vấn đề này. Ngược lại Vi Thảo đã sớm trải qua chuyện này lại có thành tích ổn định, được giới truyền thông cho là có khả năng đoạt quán quân lớn nhất. Lúc này Vương Kiệt Hi chỉ còn ra sân đấu đơn, có người suy đoán hắn đang muốn phá kỷ lục 37 trận thắng liên tiếp của Diệp Tu năm đó, hắn nhiều lần bị hỏi đến chuyện này vào họp báo sau trận đấu nhưng chưa từng đưa ra câu trả lời chính thức.
Trạng thái của hắn đã không còn được như năm đó, tay hắn đã dần dần không theo kịp ý nghĩ. Khi đối đầu với đại thần thế hệ mới như Tôn Tường, dù tái hiện đấu pháp Ma Thuật Sư cũng không làm được gì. Khi đấu pháp Ma Thuật Sư xuất hiện cũng không còn nghe được tiếng reo hò vang dội như năm đó, sau khi thua mấy trận cũng không còn ai đề cập với hắn chuyện thắng liên tiếp 38 trận nữa. Đôi khi hắn đang đi đường nghe thấy người khác bàn luận chuyện Vinh Quang, thường nghe thấy có người nói hắn vốn nên giải nghệ từ lâu, bây giờ vẫn còn ở lại mà thể hiện.
Hắn vốn nên giải nghệ, cao tầng chiến đội Vi Thảo cũng đã trao đổi chuyện này với hắn. Đối với người đã làm đội trưởng Vi Thảo mười một năm, dù là quản lý chiến đội cũng không dám dùng ngữ khí ra lệnh với hắn, cũng may là hắn đã sớm có ý muốn lui, cũng không để ý lắm chuyện bộ phận PR của Vi Thảo dùng mánh lới thắng 38 trận liên tiếp tạo danh tiếng.
Mùa giải thứ mười ba, Vi Thảo vẫn bỏ lỡ ngôi quán quân. Đánh tới trận thứ ba của vòng chung kết, tiếng hô hào cuồng nhiệt của fans Vi Thảo cũng không thể vãn hồi kết cục bại trận của Vi Thảo, thời điểm Lôi Đình nâng cao chiếc cúp quán quân đầu tiên, không khí toàn trường như rơi vào hầm băng. Vương Kiệt Hi biết Tiêu Thời Khâm không còn đánh giải được bao lâu nữa, vào lúc Cao Anh Kiệt lén quay lưng lau nước mắt hắn thậm chí còn có chút vui vẻ thay Tiêu Thời Khâm, mặc dù hắn biết mình vui vẻ cũng thế, bi thương cũng vậy, không có lập trường nào cả.
Trận cuối cùng của vòng chung kết Vương Kiệt Hi không ra sân. Hắn như một người ngoài cuộc ngồi trước bàn tiệc của chiến đội, ánh mắt thì chưa từng rời khỏi hình chiếu VR một tấc nào; nhìn tên tài khoản thành viên chiến đội Vi Thảo lần lượt chuyển thành màu xám, hai tay hắn nắm vào lại buông ra. Tay của hắn đang run.
Sau trận đấu, trên mạng khắp nơi đều tràn ngập những bình luận lấy ngòi bút làm vũ khí lên án hắn, đội viên Vi Thảo cẩn thận từng li từng tí, giả vờ không biết tình hình. Trên xe trở về, Cao Anh Kiệt thấy biểu cảm của hắn dưới ánh đèn đường lộ ra vẻ trầm mặc lạnh lẽo, mấy lần muốn lên tiếng đều bị Liễu Phi kéo về chỗ. Cuối cùng vẫn là khi dừng lại trước cửa lớn Vi Thảo, hắn lên tiếng: “Tôi muốn giải nghệ.”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Cao Anh Kiệt cho là hắn thất vọng về biểu hiện hôm nay của mọi người, gấp đến độ nói năng lộn xộn, nói được nửa câu nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Đội trưởng…”
Vương Kiệt Hi vỗ vai hắn, “Đừng khóc. Bắt đầu từ ngày mai không được gọi đội trưởng nữa, hôm nay tất cả mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hai ngày sau trận chung kết chính là họp báo giải nghệ của hắn. Buổi sáng tám giờ năm mươi hắn đẩy cửa phòng huấn luyện, theo thói quen cầm lấy cái bình trên bệ cửa sổ tưới nước cho cây văn trúc. Hắn kéo ghế của mình ra, ngồi xuống, lấy thẻ tài khoản Vương Bất Lưu Hành từ trong ngăn kéo ra, cầm trên tay vuốt ve. Một tấm thẻ tài khoản hơi mỏng, kích thước, độ dày, tính mềm dẻo ra sao, hắn đã sớm nằm lòng, tất cả hắn đều muốn lưu giữ lại trong trí nhớ của mình, nhưng đều là phí công. Những ngón tay gầy gò trên cơ thể hắn khiến hắn nhớ lại những năm tháng Vinh Quang, nhưng hắn quyết tuyệt từ chối nhớ mọi thứ hắn muốn nhớ.
Lúc sau dường như hắn ngủ quên. Lúc tỉnh lại thấy phát ngôn viên của Vi Thảo đẩy cửa phòng huấn luyện vào, dùng ngữ điệu gần như là thương hại nói cho hắn biết chiến đội đã chuẩn bị diễn văn phát biểu, hắn chỉ cần nhìn vào đọc là được.
Hắn gật đầu ngầm đồng ý, giương mắt thấy một đám đội viên đang đứng chờ ở cửa. Hắn cười cười bước qua bọn họ, vành mắt Liễu Phi đỏ lên.
Ma pháp cuối cùng của Ma Thuật Sư là thiêu rụi hết thảy ánh sao thành tro tàn.
Từ đây Vinh Quang không còn Vương Kiệt Hi.
END.
Last edited: