Dụ Văn Châu - The sky is the limit

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Tác giả: Vân Mộng Thủy Thiên Điệp


Có rất nhiều người lột tả Dụ Văn Châu sến rện quá mức hoặc nham hiểm quá mức, nhưng riêng tôi cảm thấy thật ra trong nguyên tác hắn còn rất nhiều tầng nội tâm hấp dẫn hơn nữa.

Bọn họ là sống. Hắn tự mình là một con người trọn vẹn, nhiều mảnh ghép phức tạp hợp lại mà thành, không thể nào bị phủ lấp giấu dưới hai ba tính từ đơn điệu kia thôi được.

Một con người thì sao có thể chỉ dùng một từ vẻn vẹn là tóm gọn được đây?


Dụ Văn Châu trong mắt tôi là một tuyển thủ thiên tài, đồng thời là một tuyển thủ không đạt tiêu chuẩn, vừa có ưu thế rất lớn, cũng có khuyết điểm to lớn.

Nhưng mà sự xuất sắc và ưu tú của hắn không hề đến từ chỗ thiếu hụt của hắn, mà nó đến từ những cố gắng và trả giá của hắn để bù đắp chỗ thiếu hụt ấy. Có rất nhiều rất nhiều người tốc độ tay không đạt chuẩn… Nhưng giữa một đống người này, chỉ xuất hiện một Dụ Văn Châu.

Hắn là nền tảng của Lam Vũ. Bên dưới bề ngoài dịu dàng hòa nhã có chất chứa nghị lực và lòng can đảm phi phàm.

Ở trại huấn luyện “ngồi đuôi xe”, mặc cho đồng bạn khinh ghét, hắn vẫn vững vàng đánh bại Ngụy Sâm, ba lần, dùng chính cái tốc độ tay chả bõ ai ngó của hắn.

Bất cứ dưới tình huống nào, thì hắn cũng là người đội trưởng Lam Vũ trấn định tâm tĩnh như nước, đầu lạnh như băng, ngàn năm không đổi. Giữa cuộc chiến sinh tử Vòng chung kết, trong khi tất cả mọi người đều bị chấn động mạnh mẽ trước Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm của Diệp Tu, hắn nói, giữ vững, bất quá là né được đúng một hit thôi mà.

Lam Vũ lòng quân liền an định.


Dụ Văn Châu gánh áp lực nặng nề sải từng bước một lên đỉnh núi Vinh Quang, làm sao có thể không chứa chút kiêu ngạo và nhuệ khí nào?

Đầy truyện khi Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiêu cùng nhau nghiên cứu replay của trận PK với Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên bảo, nếu là đánh với hắn, thì Diệp Tu sẽ không xài nhiều ngụy liên đến vậy.

Dụ Văn Châu bèn đứng dậy, trước khi rời đi hắn bảo với Hoàng Thiếu Thiên rằng, “Nếu đổi lại là cậu thì có thể tránh được bao nhiêu trong 21 cái ngụy liên? Cậu xem cho kỹ lại đi.”

Lần đầu đọc tôi không thấy gì lạ, nhưng đọc lại lần nữa thì tôi bỗng cảm nhận được ngay chỗ này chứa một chút khó chịu và kiêu ngạo ngấm ngầm từ Dụ Văn Châu. Câu nói này ngoài có tác dụng chính để nhằm hướng dẫn và cảnh tỉnh Hoàng Thiếu Thiên, thì còn toát ra một loại thách thức hoặc thi đua lặng lẽ. Đến bậc cao thủ như Hoàng Thiếu Thiên cũng chỉ có thể tránh được 3 cái, mà đó còn là sau khi đã cẩn thận loại bỏ cái thứ 4 phán đoán nhầm, thì Dụ Văn Châu cũng sở hữu một sự tự tin và hãnh diện lặng chảy trong xương tủy.

Bởi dù có là tay tàn đi nữa, thì tốc độ tay của hắn vẫn vượt xa người chơi thường, là đệ nhất thuật sĩ Vinh Quang, đương nhiên là phải tự hào về kỹ thuật của mình, tự hào với bản thân là một tuyển thủ chuyên nghiệp. Sau này lúc solo với Diệp Tu, hắn nói hy vọng rằng câu chuyện của mình có thể huy hoàng hơn nữa, thì càng khiến tôi lĩnh ngộ được dũng khí và nhuệ khí của người đàn ông này.


Trên thực tế, Dụ Văn Châu cũng mới hơn hai mươi, dù cho niên thiếu gập ghềnh, dù cho tuổi nhỏ đã gánh chức vị đội trưởng nặng nề, thì tâm hồn hắn vẫn khá trẻ trung và sinh động. Lúc đánh giải gặp Diệp Tu chơi nhây cút bắt kéo dài thời gian, Dụ Văn Châu còn thoải mái nói giỡn: “Hết vui rồi! Bọn tôi cho anh bậc thang, anh xuống đi thôi!"

Nhiều khi xem hắn và Diệp Tu giao tiếp với nhau rất hài hước. Ví như trận chiến Rừng Sương Mù, hai ổng ngồi chat khí thế lắm kìa.

"Cậu đấy, cậu lên kế hoạch đánh lâu dài với tôi đúng không?"

"Anh biết hồi máu mà, đánh lâu dài có lợi cho anh thôi."

"Cù nhây thế này mất thời gian lắm, hay mình roll điểm quyết thắng bại đi. Ai thua tự GG."

Kết quả Dụ Văn Châu trực tiếp roll phát 97 điểm…


Dụ Văn Châu những lúc thế này rất sống động và đáng mến, nào chỉ đơn giản dăm ba cái tính từ ‘dịu êm’ hay ‘nham hiểm’ tẻ ngắt là có thể lột tả được trọn vẹn chứ.

Sự dịu dàng ấm áp được kẻ kẻ tung hô chỉ là lớp áo hắn dùng để che phủ các vết sẹo chằng chịt đương hắn băng muôn núi vượt nghìn sông. Đó là dấu vết còn sót lại sau khi các góc cạnh trên người hắn va vấp mà rèn dũa thành hình, và chẳng qua nó cũng chỉ là lớp da bên ngoài của một tâm hồn phức tạp, phong phú và lôi cuốn mà thôi.
 

Bình luận bằng Facebook