Dropped [Diệp-Tranh] Awaiting your Reply

Zinxiah

Như chính em, cô gái đến từ Canada \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
37
Số lượt thích
303
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Diệp đại thần
#1
Tác giả: Autumn Rain
Nguồn: AO3
Editor: Zinxiah
Beta: Kazuki

Đôi lời editor: Đây là fic đầu tiên mình edit, nên nếu có gì sai sót mong mn góp ý và bỏ qua.

Văn án:
Ngay từ đầu Diệp Tu đã không quan tâm đến danh tiếng hay ý kiến dư luận. Tuy không xuất hiện trước công chúng, Diệp Thu vẫn hiện hữu trong mắt người hâm mộ. Dù có trốn tránh đến đâu thì cũng không thay đổi được sức ảnh hưởng của cái tên Diệp Tu.

Khi Tô Mộc Tranh nhận thấy nội bộ chiến đội Gia Thế có bao nhiêu bất hòa, cô quyết định thay đổi cục diện của một trận chiến còn chưa khai hỏa và trở thành PR manager không chính thức của Diệp Tu, với mục tiêu biến anh thành con cưng quốc dân.

Không một ai lường trước được kết quả cuối cùng.
 

Zinxiah

Như chính em, cô gái đến từ Canada \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
37
Số lượt thích
303
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Diệp đại thần
#2
vì đây là một chap rất dài (~26k từ) nên mình chia nhỏ chap để các bạn tiện theo dõi

Chap 1.1

Vai trò của Tô Mộc Tranh ở Gia Thế đã được định sẵn từ giây phút Đào Hiên bắt gặp cô và Diệp Tu đứng chờ thang máy ngày hôm ấy.

Lúc đó, cô không hiểu vì sao Đào Hiên lại vội vã chạy tới chỗ họ mà bỏ Ngô Tuyết Phong lại phía sau. Mộc Tranh chỉ cho rằng vì một lý do nào đó, anh ta cần sử dụng thang máy gấp. Khi Diệp Tu không chịu quay lại khi bị cô kéo tay, nét khó chịu thoáng qua mặt anh trước khi vẻ ôn hoà bình tĩnh thay thế, Tô Mộc Tranh mới nhận ra có gì đó không đúng.

“Anh không biết tiểu Mộc Tranh ở đây đấy!”

“Em chơi Vinh Quang khá không?”

“Em chọn nghề nào thế?”

Đào Hiên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như đang đánh giá một món hàng hay một viên ngọc ẩn.

Một nữ tuyển thủ xinh đẹp, kỹ thuật tốt trong Liên minh Vinh Quang đang ở đỉnh cao sự nghiệp.

Một tài khoản Bậc thầy pháo súng cũng xinh đẹp không kém chủ nhân của mình.

Cô ấy sẽ thu hút những ánh nhìn thế nào?

Sẽ có bao nhiêu người dõi theo cô ấy?

Sẽ có bao nhiêu nhà tài trợ sẵn lòng kí với Gia Thế nhờ cô?

Ánh mắt anh ta dường như bộc lộ hết những suy nghĩ đó.

(Đó không phải là lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng có người nhìn cô với ánh mắt đầy tham vọng đến vậy)

Thái độ lịch sự đầy xa cách của Diệp Tu đối với Đào Hiên vô cùng rõ ràng. Anh chỉ nói những câu cần thiết, theo phản xạ mà nở nụ cười đúng lúc và chủ yếu nhìn Ngô Tuyết Phong dù đôi mắt anh ánh lên sự tự hào về tiến bộ và trình độ hiện tại của Tô Mộc Tranh.

Sự căng thẳng giữa Diệp Tu và Đào Hiên không dễ bị người ngoài nhìn ra, nhưng Tô Mộc Tranh vẫn nhớ cả hai đã từng thân thiết với nhau thế nào. Cô đã ở đó khi Đào Hiên lần đầu nhắc đến việc tài trợ. Sự cảm thông và kiên nhẫn của anh ta đã biến mất theo thời gian khi chỉ có những bản hợp đồng tài trợ như bố thí được gửi tới chiến đội quán quân .

Ánh mắt hiện tại của anh ta không thuộc về kẻ ăn xin.
------------------------------------------------------------------​
Tối đó, Diệp Tu kéo ghế trong phòng khách sạn, chuẩn bị một cuộc nói chuyện dài hơi khi Tô Mộc Tranh hỏi về những gì cô đã thấy.

“Làm người của công chúng không phải là điều hay ho, hào nhoáng” anh giải thích với sự nghiêm túc hiếm thấy xuất phát từ sự quan tâm và lo lắng. “Đặc biệt là với con gái - đừng nhìn anh như vậy - anh không có thành kiến giới tính gì cả. Chỉ là xã hội đã như thế rồi.”

Tô Mộc Tranh bĩu môi khoanh tay, nhưng ngoan ngoãn ngồi yên nghe tiếp khi Diệp Tu lườm.

“Trước mặt công chúng, mọi người sẽ luôn kì vọng điều gì đó ở em,” Diệp Tu nói tiếp. “Họ sẽ luôn dõi theo em và có lời ra tiếng vào, khen chê đủ cả”

Anh dừng lại, nhíu mày, ngón tay gõ trên thành ghế trong lúc sắp xếp lại lời nói. “... Anh biết rằng em hiểu được tình hình hiện tại, nhưng anh không muốn em xem gánh nặng hình tượng của cả Gia Thế là trách nhiệm của bản thân mình, dù điều này khiến anh trông ích kỉ và vô cảm.”

“Anh đừng nói thế!” Tô Mộc Tranh lập tức phản bác.

“Anh nói sai à?” Diệp Tu nhếch mép, dường như bị câu nói chọc cười, rồi nghiêm túc nói, “Anh Đào… anh ấy không sai. Đừng xem anh ấy là một người xấu khi anh ấy chỉ đặt lợi ích của Gia Thế lên hàng đầu. Thật ra dưới góc nhìn của người ngoài, anh mới là người có lỗi khi không chịu hợp tác với anh ấy. Việc đổi lỗi cho nhau chẳng có ích gì khi sự thật là Liên Minh phụ thuộc vào sự ủng hộ của người hâm mộ và nhà tài trợ. Dù đó là lý tưởng phi thực tế của bản thân, ngay từ đầu anh đã quyết định chỉ tập trung vào Vinh Quang và chiến đội.”

“Thế vì sao anh không làm thế? Anh Đào Hiên có thể lo liệu việc kinh doanh khi anh xử lý việc của chiến đội cơ mà? Vì sao anh phải quan tâm cả hai bên?” Tô Mộc Tranh cau mày, hai tay đặt lên bàn, “Chúng ta đã có sự ủng hộ của cả người hâm mộ và nhà tài trợ rồi mà? Vì sao chúng ta lại cần thêm nữa?”

“Kinh doanh không bao giờ đơn giản như vậy,” Diệp Tu cười mỉa mai. “Anh không giải thích thêm vì sẽ tốt hơn nếu em tự tìm hiểu. Em sẽ sớm hiểu những điều anh vừa nói khi em thấy được tình hình hiện tại của Liên Minh. Dù vậy, anh không dạy em chơi Vinh Quang chỉ để em trở thành con gà đẻ trứng vàng của Gia Thế. Anh không lường được mọi chuyện sẽ thành thế này dù đáng lẽ ra anh đã phải đoán trước được...”

Tô Mộc Tranh lớn tiếng phản đối, ““Em chưa hề nghĩ như vậy! Anh đừng giễu cợt bản thân nữa được không? Ngoài kia đã có rất nhiều người muốn kéo anh xuống bùn rồi. Đừng để họ có thêm cớ hạ thấp anh.’’

“Em sao thế?’’ Diệp Tu bật cười. “Nếu có người dám làm vậy, anh sẽ khiến bọn họ trả giá.’’

‘’Ừm!” Tô Mộc Tranh gật đầu. ‘’Phải như thế mới đúng!’’

“Hah, tuy vậy …’’ Cô bật dậy. ‘’Khoan khoan, anh không định tự trách hay gì cả - anh chỉ muốn nói, dù anh muốn can thiệp, nhưng anh không có quyền gì cả. Chỉ có em mới có thể tự quyết định.’’

Tô Mộc Tranh ngồi xuống, vẻ mặt suy tính rồi đáp lời, ‘’Em sẽ tham gia.’’

‘’Em chắc chứ?’’

“Vâng’’

Bầu không khí rơi vào im lặng, cả hai đều không nói gì nhưng Tô Mộc Tranh đã quyết. Những thứ cô coi trọng hiếm khi là những gì cô muốn mà là những thứ cô cần.

Thuở ban đầu khi chỉ có Tô Mộc Thu và cô, Tô Mộc Tranh chỉ muốn sống lạc quan để anh hai vui vẻ và giảm cảm giác tội lỗi của anh. Khi Diệp Tu bước vào cuộc sống của họ, cô cỗ vũ hai anh và trông chừng cả hai không làm quá sức để nuôi sống cả nhà. Bây giờ khi chỉ còn cô và Diệp Tu, Tô Mộc Tranh cố gắng làm việc chăm chỉ để cuộc sống hai người dễ thở hơn, không còn phải chật vật tranh đấu không cần thiết.

Diệp Tu luôn cảm thấy bản thân có lỗi cho những vấn đề vượt ngoài tầm kiểm soát bọn họ.

Vì lẽ đó, Tô Mộc Tranh không thấy bản thân phải hi sinh điều gì lớn lao cả. Nếu Diệp Tu thấy bản thân mình ích kỷ thì cô còn ích kỉ hơn. Không như anh luôn quan tâm đến bạn bè, cô chỉ quan tâm lo lắng đến những người cô thật sự tin tưởng.
Diệp Tu nhìn cô, trước khi anh kịp nói lời xin lỗi hay cảm ơn, Tô Mộc Tranh liền nói, ‘’Anh nghĩ đến những ưu đãi khi được làm người nổi tiếng đi. Em sẽ được nhận đồ miễn phí này, ăn uống miễn phí này, đi du lịch miễn phí này, có khi còn được gặp những người nổi tiếng khác nữa chứ. Đừng phá vỡ ước mơ của em gái anh chứ’’

“....’’

Nhìn Diệp Tu cạn lời, cô hài lòng, xem như mình đã thành công thuyết phục anh.

‘’Đừng tưởng anh không biết em đang làm gì nhé.’’

Ấy chết?

‘’Nhưng nếu đó là lựa chọn của em thì anh sẽ không cấm cản gì” Diệp Tu thở dài rồi đứng dậy, kết thúc cuộc trò chuyện. Tô Mộc Tranh đang đứng lên khi anh đột nhiên dừng lại. Diệp Tu quay người nhìn cô gắt gao khiến cô vô thức cứng người. “Anh vẫn sẽ xem qua trước các hợp đồng tài trợ. Cái nào tệ thì vẫn sẽ vào sọt rác.”

‘’Vâng’’

Chắc không có nhiều cái như vậy lắm đâu nhỉ, Tô Mộc Tranh nghĩ thầm nhưng không dám nói ra, sợ rằng Diệp Tu sẽ đổi ý.

Cô không biết mình sai lầm đến mức nào.

------------------------------------------------------------------------​

Những tháng sau đó, Tô Mộc Tranh không chỉ dành thời gian với thành viên trại huấn luyện mà còn với người trong chiến đội. Những lúc không tập huấn, cô trò chuyện với đồng đội tương lai của mình và nhân viên làm việc tại Gia Thế. Người ta thường tự mở lòng với cô. Mộc Tranh để ý rằng một người sẽ tiết lộ nhiều điều nếu cô hỏi những câu họ muốn nghe. Cô quan sát và dần hiểu ý Diệp Tu khi anh nói kinh doanh không phải là thứ đơn giản.

Rất ít người nhìn thấu được phía sau vẻ ngoài xinh đẹp, nụ cười tươi sáng và sự niềm nở của Tô Mộc Tranh là một bộ não thông minh, đầy tính toán được mài giũa từ năm tháng sống trong hoàn cảnh không mấy tốt đẹp. Cô ít khi để người khác thấy mặt tối này của mình vì mọi chuyện sẽ dễ dàng cho cô hơn nếu họ chỉ coi Tô Mộc Tranh là một bình hoa di động biết chơi game. Cô có thể làm những điều mình muốn khi mọi người cho rằng cô là người hiếu kỳ có tính khí bất thường.

Đó là một chiếc mặt nạ hoàn hảo.

Sau nhiều tháng nghe qua những cuộc trò chuyện và hiểu rõ hơn về sự phức tạp trong nội bộ Gia Thế, Tô Mộc Tranh hiểu được vì sao mối quan hệ giữa Đào Hiên và Diệp Tu lại rạn nứt.

Diệp Tu chỉ đơn giản là muốn tập trung vào chiến đội, trận đấu và ngôi vị quán quân mà không phải cuốn vào các hoạt động kinh doanh. Tình yêu của anh dành cho Vinh Quang rõ như ban ngày và không ai có thể phủ nhận những đóng góp của tuyển thủ Diệp Thu.

Ngược lại, Đào Hiên muốn đặt tâm trí vào việc điều hành và quản lý chiến đội, cố gắng phát triển Gia Thế qua những dự án kinh doanh. Mọi người cũng thấy được tình yêu anh ta dành cho Gia Thế cũng như sự cống hiến của Đào Hiên với cương vị là một doanh nhân.

Cả hai đều có lý của mình, và dần dần suy nghĩ hai người đã quá khác biệt để có thể dung hòa lại được nữa. Việc cả hai có thể hợp tác đến lúc này tám phần cũng chỉ vì tình bạn của họ trong quá khứ.

Tuy vậy, Tô Mộc Tranh sẽ theo phe ai là chuyện không cần bàn cãi. Là cô nhi lớn lên trong nghèo khó, cô không đồng cảm với việc Đào Hiên chỉ nhìn chằm chằm về tương lai xa xôi, về tối đa hóa lợi nhuận, tăng giá cổ phiếu Gia Thế, và tích lũy gia tài .

Tất cả chỉ để cho mọi người thấy Gia Thế là một ông lớn thống trị ở cả trong game và trên thương trường.

------------------------------------------------------------------
Một vài tuần trước khi mùa giải thứ ba kết thúc, cuộc nói chuyện giữa Tô Mộc Tranh và Ngô Tuyết Phong đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của cô về vai trò hỗ trợ.

“Anh Tuyết Phong, dù anh đã quyết định giải nghệ nhưng em thấy anh mới là người trăn trở nhiều nhất đấy.” Tô Mộc Tranh nói, yên vị ngồi cạnh Ngô Tuyết Phong trên chiếc sô pha trong phòng nghỉ chiến đội.

“Hả? Sao cơ?” Ngô Tuyết Phong suýt nữa đánh rơi tách trà trên tay. Anh nhanh chóng đặt nó lên bàn trong khi cố gắng điều hòa nhịp tim mình. “Mộc Tranh, sao em lại ở đây?”

Mộc Tranh cười hối lỗi, “Em thấy dạo gần đây anh hay đến đây sau khi bị phóng viên hỏi Gia Thế sẽ thế nào sau khi anh rời đi. Em nghĩ anh cần một người tâm sự.”

“Em không cần phải lo về việc này đâu.” Ngô Tuyết Phong nâng tách trà đã nguội lên trả lời. “Không có việc gì đâu…”
Dường như không để ý tới câu trả lời này, Tô Mộc Tranh im lặng ngả người trên sô pha. Chưa đến năm phút trôi qua khi Ngô Tuyết Phong lên tiếng lần nữa.

“Chỉ là, anh cứ cảm thấy lo lắng tương lai của Gia Thế sẽ bấp bênh thế nào sau khi anh rời đi. Đó là một suy nghĩ khá là nhảm nhí… anh thậm chí còn chẳng quan trọng đến thế cơ mà.”

Tô Mộc Tranh huých nhẹ anh. “Vớ vẩn! Anh là đội phó chiến đội Gia Thế, cộng sự của Diệp Thu và là một trong những thành viên nòng cốt của đội mà. Như vậy chưa đủ quan trọng à? Anh đừng quan tâm người khác nghĩ gì.”

Tuy nhiên, cô hiểu vì sao Ngô Tuyết Phong lại nói vậy. Kể từ khi Gia Thế ra mắt, những đóng góp của Ngô Tuyết Phong luôn bị lu mờ bởi Diệp Tu. Không thể dựa vào tốc độ tay của bản thân, anh đánh bằng cái đầu, bằng kinh nghiệm, thao tác chuẩn và phán đoán chính xác, những điều mà người chơi thường khó nhận thấy. So với lối chơi công kích áp đảo của Diệp Tu, Khí công sư của anh trông giống nhân vật NPC hơn.

Ngay cả ông chủ Gia Thế cũng thất vọng với hình ảnh này. Là người bị nhiều fan hâm mộ coi thường, xem như người có chút tài nhưng nhờ vào may mắn mới đạt được địa vị hiện tại, anh chẳng có giá trị gì với chiến đội khi các trang báo Esport hiếm khi phỏng vấn hay viết bài về anh, nói gì tới những nhà tài trợ và nhà đầu tư chỉ tìm đến anh vì Diệp Thu?

“Cảm ơn, nhưng em không cần lo lắng” Ngô Tuyết Phong an ủi cô. “Anh quen rồi. Dù nói thế nhưng anh vẫn hiểu rõ vai trò của bản thân trong đội. Anh nghĩ … ý anh là… anh không nên quan trọng với sự ổn định của chiến đội đến vậy.”

“Ý anh là sao…?” Tô Mộc Tranh nghiêng đầu.

“À, không có gì đâu. Anh lảm nhảm ấy mà. Đừng bận tâm .”

“Anh thường đâu nói chuyện mà không có lí do…” cô nói trước khi một ý nghĩ lóe lên. “Có phải anh là người cố gắng giữ hoà khí giữa anh Diệp Thu và anh Đào Hiên?”

“Hả? Tất nhiên là không rồi. Sao em lại nghĩ thế? Anh làm gì được chứ . Hai người họ thân nhau đến vậy, anh giữ hòa khí thế nào…” Tô Mộc Tranh chăm chú nghe Ngô Tuyết Phong chối bay chối biến rồi nhận ra anh chẳng gạt được cô. Anh cúi đầu, “Không có gì qua mắt được em nhỉ?”

“Đương nhiên rồi. Mà khi bất ngờ bị hỏi, anh nói dối tệ lắm đấy. Sau này anh nên lưu ý hơn.” Phớt lờ tiếng ho khan của anh, Tô Mộc Tranh hỏi tiếp. “Nhưng em vẫn không hiểu. Vì sao anh lại coi việc quán xuyến mọi thứ là trách nhiệm của mình?”

“Ý em là sao?”

“Anh Tuyết Phong, chẳng phải ngoài những bổn phận một đội phó, anh còn làm nhiều việc khác hay sao? Sau trận đấu, anh tham gia cuộc họp báo. Bình thường, anh tập luyện với thành viên trong đội. Khi rảnh anh cùng anh Diệp Thu xem lại trận đấu và giúp anh ấy giải quyết những vấn đề của đội. Lúc không huấn luyện thì anh theo dõi phong độ mọi người và ghi chép số liệu để anh Diệp Thu có thể thay đổi lịch tập huấn của mỗi người cũng như của chiến đội . Những ngày khác thì anh đi gặp gỡ nhà tài trợ, phóng viên và cả người hâm mộ nữa. Những việc này có thể xem là trách nhiệm của một người đội phó.”

“Ừ” Ngô Tuyết Phong gật đầu.

“Nhưng anh còn làm hơn cả thế nữa. Anh đảm bảo mọi người ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, dành thời gian nói chuyện với từng thành viên, giải quyết những xung đột và bắt mọi người tham gia hoạt động nhóm mỗi tuần. Thậm chí anh bỏ thời gian kiểm tra tiến triển của các thành viên trại huấn luyện và tham gia các cuộc họp với ban quản lý để nắm bắt tình hình chiến đội nữa.”

“Em cho rằng những điều này lạ lắm sao?” Ngô Tuyết Phong thắc mắc.

“Em nghĩ vậy?”

“Anh là đội phó của Gia Thế. Nếu ngay cả những việc này mà anh còn không làm được thì anh có ích gì với đội, nói chi với Diệp Thu chứ?”

“Hả?” Tô Mộc Tranh ngạc nhiên, dường như không ngờ rằng Ngô Tuyết Phong sẽ tự tin trả lời như thế. “Anh không có ích gì ư…?”

“Vậy để anh hỏi em nhé, em muốn đóng vai trò gì khi ra mắt?”

Không cần nghĩ ngợi nhiều, Tô Mộc Tranh đáp lời, “Gương mặt đại diện và cây hái tiền của Gia Thế.”

“Cái gì cơ?” Ngô Tuyết Phong sặc, cau mày hỏi. “Ai nói với em thế?”

“Em nói không đúng sao?” Tô Mộc Tranh phản pháo. “Thật ra em cũng muốn trở thành cộng sự của Diệp Thu khi thi đấu nữa, nhưng đó là mong muốn của cá nhân em hơn.”

“Chỉ có câu sau của em nghe còn hợp lý chứ phần đầu thì ....”

“Sao?” Lần này, Tô Mộc Tranh là người tức giận.

Ngô Tuyết Phong miễn cưỡng thừa nhận. “Dưới góc nhìn của Gia Thế, em không nói sai điểm nào cả. Đó là vai trò mà câu lạc bộ muốn em đảm trách, nhưng điều anh muốn hỏi là vai trò mà em muốn làm.”

Vai trò mà mình muốn làm ư?

“Có một số việc anh làm vì đó là trọng trách của một đội phó, là những điều khoản được ghi rõ trong hợp đồng hoặc do quản lý Thôi yêu cầu, nhưng anh sẽ không phải là một đội phó tốt nếu anh chỉ làm mức tối thiểu hoặc chỉ hoàn thành những nhiệm vụ được giao. Nếu vậy, bản thân anh chỉ là một con rối không hơn không kém. Và những điều anh làm sẽ phản ánh tính cách, nhân cách đội trưởng anh.”

Tính cách của đội trưởng mình sao?


Thấy vẻ mặt mờ mịt của Tô Mộc Tranh, Ngô Tuyết Phong nhẹ nhàng giải thích. “Có lẽ anh không có tư cách nói điều này, nhưng anh nghĩ em hiểu rõ hơn ai hết lượng công việc mà Diệp Tu tự ôm đồm vào mình dù cậu ấy vẫn giao phó một phần việc cho người khác. Khi ở cạnh người như vậy, chỉ ý nghĩ muốn giải quyết công việc qua loa cũng là điều bản thân em khó chấp nhận được. Vì vậy, để trả lời câu hỏi vì sao anh lại nỗ lực làm nhiều thứ đến vậy, thậm chí cố gắng giữ hoà khí giữa ông chủ Đào và Diệp Thu, đó là vì anh không chỉ là đội phó Gia Thế mà còn là người bạn và cộng sự của Diệp Thu. Đó là lòng tự tôn của Ngô Tuyết Phong anh, người được người ngoài biết tới với vai trò cái bóng của Diệp Thu.”

“Lòng tự tôn của anh sao…” Tô Mộc Tranh ngơ ngác lẩm nhẩm.

“Đúng vậy” Ngô Tuyết Phong khẳng định rồi kiểm tra giờ trên điện thoại. “Chuyện này hôm nay tạm dừng tại đây vì đã trễ lắm rồi, nhưng em nên dành thời gian suy nghĩ vai trò mà bản thân em muốn đảm trách, không phải điều mà Gia Thế hay Diệp Thu mong đợi ở em. Hơn nữa, em sẽ sử dụng Mộc Vũ Tranh Phong. Tài khoản đó… sẽ thật đáng tiếc nếu nó phải nghe lệnh của bất kỳ ai ngoài người chơi chân chính của nó.

Trong lúc Ngô Tuyết Phong dọn tách trà trên bàn và rời đi, Tô Mộc Tranh cân nhắc những lời anh vừa nói.

Ban đầu Tô Mộc Tranh đã thỏa mãn với vai trò hỗ trợ Mộc Vũ Tranh Phong. Cô chăm chỉ luyện tập để khẳng định chỗ đứng của mình trong Gia Thế, nhưng sau khi nói chuyện với Ngô Tuyết Phong, cô nhận ra bản thân không muốn hỗ trợ đơn thuần như vậy. Ai cũng biết Mộc Vũ Tranh Phong và chủ nhân của nó, đồng thời là người chơi ban đầu của tài khoản này … nhưng ít người biết lý do Tô Mộc Thu lại chọn nghề Bậc thầy pháo súng.

Bậc thầy pháo súng là một trong những nghề có tốc độ di chuyển chậm nhất với khẩu pháo nặng và thời gian nạp đạn lâu , nhưng nó cũng là nghề có tầm đánh xa nhất và có sát thương cao nhất - thích hợp cho việc giành quyền chủ động và đánh bất ngờ từ xa. Điểm yếu lớn nhất của nghề là khoản đánh cận chiến, nhưng nếu như có giải pháp cho điều đó thì sao? Tô Mộc Thu đã có những dự tính để xem thử điểm cực hạn của Bậc thầy pháo súng khi thay đổi cách đánh và trang bị bạc.

Dù anh chọn chức nghiệp vốn được thiết kế để đứng sau tank và những nghề gây sát thương cao, Tô Mộc Thu chưa bao giờ đi theo lối mòn này. Anh không thích thầm lặng hỗ trợ dưới cái bóng của một ai. Kề vai sát cánh trên tiền tuyến mới là phong cách của anh. Hỗ trợ đồng đội khi cần thiết là điều hiển nhiên, nhưng giữa việc sát cánh cùng đồng đội ở chiến tuyến hay đánh úp đối thủ ở phía sau thì cô vẫn thích vế đầu hơn.

“Anh Tuyết Phong,’’ Tô Mộc Tranh gọi trước khi cả hai về phòng.’’Giao tương lai cho đám hậu bối tụi em đi. Anh chỉ cần tập trung giành chức vô địch thứ ba cho Gia Thế và thoải mái giải nghệ thôi.’’

Sự ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt Ngô Tuyết Phong, rồi anh cười khẽ.’’Trong một thoáng, anh tưởng mình như đang nói chuyện với Diệp Thu cơ đấy, nhưng mà, nếu em nói thế thì anh cũng an tâm hơn. Em hứa đấy nhé, Mộc Tranh.’’

Trong đêm đen, hai người lặng lẽ giao ước bằng cái chạm tay.
 
Last edited:

Zinxiah

Như chính em, cô gái đến từ Canada \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
37
Số lượt thích
303
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Diệp đại thần
#3
Chap 1.2:

Khác với Ngô Tuyết Phong với quyền lực của một đội phó và bề dày kinh nghiệm trong Liên minh, Tô Mộc Tranh không làm được gì nhiều để giúp Diệp Tu. Về phương diện kỹ thuật và phong độ, cô không cảm thấy áp lực mấy vì đã tập luyện cùng chiến đội. Thế nhưng về khoảng quản lý Gia Thế nói riêng và Liên Minh Vinh Quang nói chung, Tô Mộc Tranh vẫn còn quá trẻ, lại chẳng có chút kinh nghiệm nên người khác sẽ không coi trọng ý kiến của cô.

Nhưng trong Liên minh không có mấy người có thể hơn cô về khả năng giao tiếp cũng như xu hướng văn hóa đại chúng và các trào lưu liên quan đến Vinh Quang. Vì vậy cô quyết định làm điều mà ngay cả Ngô Tuyết Phong đã không thể làm được trong thời gian qua, đó là gia tăng hảo cảm của công chúng đối với Diệp Thu.
____________________________________________________________________________________________
“Chị Lâm, công việc chị dạo này thế nào?’’

Trưởng phòng PR Gia Thế Nhạc Lâm ngẩng đầu, đôi mắt như sáng lên khi thấy Tô Mộc Tranh bước vào văn phòng cô với ly cà phê nóng trên tay.

“Mộc Tranh! Lâu lắm rồi chị không gặp em. mọi người nhớ cà phê em đem tới lắm đấy.’’ Nhạc Lâm nói, vươn tay nhận ly cà phê. Chị uống một ngụm, thở dài. “Công việc dạo này hơi vất vả. Tuyết Phong sẽ giải nghệ cuối mùa giải này nên tụi chị cần chuẩn bị một bài thông cáo. Một vài thành viên khác cũng đã nói trước với chị rằng họ sẽ giải nghệ vào mùa giải sau, nhưng…”

“Vậy là sẽ có nhiều thay đổi về mặt nhân sự,” Tô Mộc Tranh buồn bã tiếp lời. Cô không biết mình sẽ chỉ có một năm để sát cánh cùng với các thành viên mà cô đã thân. Nếu thế thì mùa sau bọn họ cần cố gắng nhiều hơn nữa.

Nhạc Lâm gật đầu. “Đến lúc đó, trong đội chị chỉ quen thuộc với em, Diệp Thu, Hạ Minh và Thân Kiến. Chị không quá lo lắng về em, nhưng Diệp Thu thì… Chị luôn nhận được email và cuộc gọi liên lạc để xin phỏng vấn, tài trợ, quảng cáo, làm sản phẩm ăn theo, làm khách mời danh dự, bàn bạc bản quyền truyền hình, stream video và tham dự sự kiện. Có rất nhiều công ty muốn hợp tác với cậu ấy, nhưng cho tới giờ, Diệp Thu chỉ nhận lời mời phỏng vấn một lần qua QQ. Và buổi phỏng vấn đó …” chị thoáng rùng mình. “Đó là chuyện chị không muốn lặp lại lần nữa. Tới tận bây giờ mà chị vẫn còn gặp ác mộng. Gần đây chị còn nghe nói giới phóng viên thể thao điện tử xem Diệp Thu như ôn thần, bởi những người cố gắng phỏng vấn cậu ta luôn phải nhập viện vì đổ máu bị thương trong lúc truy đuổi.”

“Thật tội nghiệp họ? …” Tô Mộc Tranh cười an ủi Nhạc Lâm nhưng trong lòng chỉ muốn rơi lệ khi nhận thấy việc thay đổi hình ảnh công chúng của Diệp Thu sẽ khó khăn đến nhường nào. Nếu như đã xuất hiện tin đồn như thế về anh thì cô không chắc mình muốn biết những thuyết âm mưu khác đang được người ngoài lan truyền.

“Có lẽ chị nên đổi việc.” Nhạc Lâm thở dài, ngả người trên ghế nhìn ra ngoài, sự mệt mỏi và sầu muộn hằn lên gương mặt. “Vương Thăng có rất nhiều ý tưởng để cải thiện mối quan hệ giữa Gia Thế và nhà tài trợ cũng như người hâm mộ. Anh ta luôn đề cập việc tổ chức những sự kiện theo hai cấp - một cho người hâm mộ bình thường và một cho những người hâm mộ VIP, để họ có cơ hội tiếp xúc gần gũi hơn với tuyển thủ chiến đội. Về cơ bản, mô hình này giống ngành giải trí và chị cũng hiểu góc nhìn của anh ta, nhưng…với tư cách là một người yêu Vinh Quang, chị không nghĩ đó là một hướng đi tốt nhất cho Gia Thế.”

Tô Mộc Tranh im lặng suy nghĩ những điều vừa nghe. Cô không biết Vương Thăng là ai, nhưng từ những gì cô nghe được thì mọi việc sẽ phát triển theo chiều hướng xấu đi nếu anh ta có thể tùy ý làm điều mình muốn. Suy nghĩ của anh ta đồng nhất với Đào Hiên. Hơn nữa, Tô Mộc Tranh cũng không muốn nhìn Nhạc Lâm rời đi chỉ vì suy nghĩ của chị không hợp với xu hướng phát triển của Liên Minh. Cái mới không nhất thiết phải thay thế cái cũ hoàn toàn. “Dù ý tưởng anh ta không sai, em không nghĩ chị nên đổi việc .’’

“Vì sao em nghĩ thế?’’ Nhạc Lâm xoay ghế hỏi Tô Mộc Tranh.

“Chị Lâm,” Tô Mộc Tranh ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn nói. “Chị đã làm việc cùng tụi em từ thuở ban đầu. Không ai hiểu Gia Thế hơn chị. Chị luôn là người đến sớm nhất và tan làm muộn nhất. Chị dành thời gian xem qua tài khoản mạng xã hội của các thành viên và luôn cập nhật mọi thông tin về Gia Thế trên những trang báo Esport và trên các phương tiện truyền thông khác. Đích thân chị giám sát việc thiết kế trang web chiến đội và hướng dẫn mọi người cách ứng xử trước công chúng. Có thể em không hiểu về công việc quan hệ công chúng nhưng em biết chị đã âm thầm làm nhiều thứ để giúp Gia Thế hoạt động hiệu quả. Chị và đội ngũ của chị đảm bảo chiến đội có mối quan hệ tốt với công chúng, đặc biệt với người hâm mộ. Chị là một phần không thể thiếu của Gia Thế.”

“Mộc Tranh… điều này…” Nhạc Lâm mấp máy môi, không biết nói gì. “Chị không biết em xem trọng chị và mọi người trong phòng quan hệ công chúng đến thế.”

“Tất nhiên em coi trọng rồi.” Tô Mộc Tranh khẳng định."Mà không chỉ có em đâu. Trong đội chẳng có mấy người dám nói thẳng trước mặt chị - cả đám bọn họ cứ như dị ứng với việc biểu đạt cảm xúc - nhưng ai cũng cảm kích những gì chị làm. Nhiều thành viên không biết hành xử trước công chúng như thế nào nhưng lại yên tâm hơn vì có bộ phận PR. Thật ra em thấy họ cảm thấy nhẹ nhõm không phải nhờ bộ phận PR mà là nhờ có chị.”

“Thật sao?” Nhạc Lâm đan tay vào nhau, đặt trên bàn, cảm thấy có chút nghèn nghẹn.

“Vâng! Chị đừng nói anh ấy biết nhé, nhưng lấy anh Tuyết Phong làm ví dụ đi. Anh ấy đôi khi nghi ngờ vai trò bản thân trong chiến đội bởi những lời bình luận ngu ngốc của anti-fan, nhưng lại cảm thấy vững tin hơn khi chị đăng bài chỉ ra những hành động then chốt của anh Tuyết Phong trong trận đấu khi người khác nói đội phó Gia Thế phạm sai lầm hoặc ngáng chân anh Diệp Thu. Anh ấy cũng thích cách chị xây dựng hình ảnh một Ngô Tuyết Phong điềm tĩnh trong buổi họp báo dù anh ấy cực kỳ căng thẳng vì ghét nói chuyện trước đám đông. À, và anh Diệp Thu cũng rất biết ơn khi chị giải thích anh ấy chỉ là em họ của anh Tuyết Phong lần bị người hâm mộ chụp được ảnh. Em có thể kể tiếp về những người khác nhưng chắc họ sẽ diệt khẩu em nếu biết được nên…”

“Đó chỉ là công việc của chị thôi,’’ Nhạc Lâm bình thản trả lời, nhưng vẻ mặt mệt mỏi của chị đã sáng sủa hơn.’’Và đích thân Diệp Thu đã nhờ chị giúp mà. Chị cũng không chắc việc đó có cần thiết không vì tấm hình khá mờ, nhưng chị cũng không nỡ từ chối khi cậu ta hành xử như điều đó sẽ kết thúc sự nghiệp đánh giải của mình. Chị chưa bao giờ gặp ai phản cảm với ống kính như cậu ta cả. Người không biết chuyện còn tưởng cậu ta là tội phạm đang bị truy nã hay thiếu gia bỏ nhà đi bụi của một gia đình quyền lực nào đó.”

Tô Mộc Tranh cố gắng giữ vững nụ cười trên môi, nói tiếp. “Thấy không? Chị không chỉ để tâm đến Gia Thế như một nhân viên bình thường mà chị thật sự quan tâm tới các thành viên chiến đội. Đó là thứ mà em ít thấy ở các công ty lớn.”
Nhận ra Nhạc Lâm đang nghiêm túc lắng nghe lời cô nói, Tô Mộc Tranh bồi thêm, “Chị đừng hạ thấp bản thân mình như thế! Chị nên tự hào về những gì chị đã làm được! Tự tin không có gì sai cả, cho dù người khác có thể cảm thấy chị mặt dày. Hơn nữa chị đang làm việc chung với những con người được coi là vô- ừm… tự tin nhất Liên Minh nên sẽ chẳng có ai xem thường chị cả. Người Gia Thế có quyền được tự tin! ”

“Người Gia Thế có quyền tự tin ư…” Nhạc Lâm đột nhiên cười. “Chà, tiểu Mộc Tranh còn chưa ra mắt mà đã hành xử như một game thủ chuyên nghiệp lão làng rồi nhỉ.”

Tô Mộc Tranh cười theo.”Gần nửa cuộc đời em đã gắn liền với game mà.”

Sau khi nhận ra được những vấn đề ở Gia Thế, Tô Mộc Tranh hiểu rõ rằng cô cần làm điều gì đó. Cô ngả người ra ghế nói tiếp, “Hiện tại em tương đối rảnh vì em chủ yếu chỉ cần hoàn thiện kỹ thuật và tập phối hợp với đồng đội. Ngoài hai việc đó ra thì em không có gì để làm cả. Hiệu suất công việc sẽ tăng nếu chị không phải tự xử lý những việc lặt vặt nhỉ?”

“Ừ.” Nhạc Lâm lơ đãng trả lời, mắt vô thức nhìn những cái tab đang mở trên máy tính và xấp tài liệu trên bàn.

“Vậy em giúp chị làm vài việc vặt được không?”

“Như là?” ‘Nếu có người phụ mình giải quyết hết đống công việc này thì tốt quá…’ Lâm Nguyệt vừa nghĩ vừa nâng ly cà phê uống.

“Hình ảnh anh Diệp Thu trong mắt công chúng."

Nhạc Lâm suýt phun ngụm cà phê vừa uống.”Khoan đã, chị không nghĩ đó có thể xem là việc vặt đâu…’’ ‘Thật sự thì, mình không nghĩ bất cứ việc gì liên quan đến ‘’Diệp Thu’’ có thể xem là ‘việc vặt’ cả.’

“À không, ý em không phải là tiếp quản mọi thứ. Em không có ý xem nhẹ công việc của chị, với cả em cũng không biết xử lý những công việc chính thức. Nhưng nếu là những chuyện liên quan đến hình tượng công chúng của anh Diệp Thu thì em có thể làm được.’’

Nhạc Lâm vẫn chưa tin tưởng cô lắm, nhưng Tô Mộc Tranh hiểu rõ người đối diện. Việc chị ấy chưa bác bỏ và chờ cô nói tiếp đồng nghĩa chị đang nghiêm túc cân nhắc. Cô chỉ cần cố gắng thuyết phục chị.

“Chị Lâm, chị thử kể ra những gì chị biết về anh Diệp Thu được không? Chị sẽ miêu tả anh ấy là người như thế nào dưới góc nhìn của một người hâm mộ bình thường?’’

Nhạc Lâm cau mày suy nghĩ, “Diệp Thu được coi là Vinh Quang đệ nhất nhân. Từ năm 18 tuổi đến nay, Diệp Thu đã giữ chức đội trưởng chiến đội Gia Thế được ba năm. Cậu ta được biết đến với vai trò bậc thầy chiến thuật và được gọi là Sách giáo khoa Vinh Quang. Cậu cũng là chủ nhân của tài khoản nổi tiếng Nhất Diệp Chi Thu. Còn về miêu tả Diệp Thu theo góc nhìn của một người hâm mộ chỉ biết cậu ta qua các trận đấu thì… nếu là fan hâm mộ cậu ta, chị thấy cậu ta ngầu, tài năng, thông minh và mạnh mẽ - một người đáng ngưỡng mộ và xứng đáng được gọi là đại thần. Nếu là một anti-fan, chị nghĩ cậu ta quá bí ẩn, bất cần, vô tâm và ngạo mạn - người chỉ quan tâm đến chiến thắng bằng bất cứ giá nào.’’

“Và bản thân chị sẽ trả lời câu hỏi đó như thế nào?’’

“Hm.. Một người khá khiêm tốn, đơn giản và đơn thuần yêu thích Vinh Quang. Khác với những gì người ngoài nghĩ, cậu ta khuyến khích, kiên nhẫn chỉ dẫn với những người thật sự muốn chơi… dù đôi khi những lời động viên ấy nghe có vẻ châm biếm. Thật sự thì, tuy rằng cậu ấy quá vô sỉ và toàn khiến chị đau đầu, Diệp Thu khá đáng tin cậy khi chịu hợp tác và tốt bụng dù cậu ta cố tỏ vẻ. Ngoài những điều đó ra… chị ghét phải nói điều này, nhưng chị không biết gì hơn cả. Diệp Thu không thường nói về bản thân và chị cũng khó đoán được cậu ấy nghĩ gì. Mặt cậu ta đôi lúc còn đơ hơn cục đá nữa.’’

“Chị có thấy sự bất đồng giữa hai câu trả lời không?’’ Tô Mộc Tranh hỏi tiếp.

“Điều đó không thể tránh khỏi. Phòng quan hệ công chúng chẳng thể làm được bao nhiêu khi Diệp Thu không chịu tham gia các hoạt động hay tiết lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào. Chị đoán em muốn thay đổi phương diện này?’’

“Vâng,’’ Tô Mộc Tranh gật đầu.’’Theo như em thấy thì vấn đề nằm ở chỗ anh ấy không có một hình ảnh cố định nào cả.’’

“Không có một hình ảnh cố định ?’’ Nhạc Lâm nghi ngờ lặp lại.’’Ý em là sao?’’

“Có lẽ nói như thế thì không đúng lắm’’ Tô Mộc Tranh sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu rồi giải thích.’’Ý em là hình tượng của anh ấy được đắp thành từ những lời phỏng đoán, giả thiết và tin đồn. Hình ảnh anh ấy chỉ xoay quanh Gia Thế và Nhất Diệp Chi Thu, có thể Bá Đồ nữa, nếu chị tính cả mối thù giữa hai đội. Người ngoài chỉ biết về tính cách anh ấy thông qua voice chat, khi anh ấy phun lời rác rưởi với đối thủ và đưa ra chỉ thị cho đội. Hơn nữa, chưa từng có ai bắt gặp anh ấy trước hay sau trận đấu, giống như anh ấy chỉ tồn tại trước màn hình máy tính vậy. Chỉ riêng việc đó có thể khiến người ngoài xem anh Diệp Thu là Nhất Diệp Chi Thu, và ấn tượng của mọi người về Nhất Diệp Chi Thu là ... Đấu Thần. Một nhân vật mạnh đến đáng sợ đã dẫn dắt Gia Thế đoạt chức vô địch hai lần liên tiếp - và theo như những gì chuyên gia đã phân tích - nhiều khả năng là chức vô địch thứ ba. Đơn giản mà nói, Diệp Thu đã trở thành một vị thần vô danh cao cao tại thượng ở đỉnh cao Vinh Quang mà không ai có thể chạm tới hay đồng cảm.’’

Nhạc Lâm ngạc nhiên nâng kính, nhưng đôi mắt đầy sự nghiêm túc.’’Chị không chắc chị có thể nói rằng Diệp Thu và Nhất Diệp Chi Thu là một cá thể, những luận điểm em đưa ra cũng quá chung chung và có phần cực đoan, nhưng chúng cũng không hoàn toàn sai .’’

“Đó cũng không phải là một hình ảnh tồi. Có rất nhiều fan, đặc biệt là fanti lại thích hình tượng này. Nhưng điều đó không có nghĩa mọi người đều thích. Dù họ ca ngợi thần tượng của họ như những đại thần, phần lớn người hâm mộ không thích thần tượng xa cách đến mức họ không thể phân biệt giữa người thật và nhân vật trên màn ảnh. Nếu không, fan sẽ không háo hức theo dõi trận đấu, cổ vũ đội, gặp gỡ tuyển thủ và theo dõi họ trên mạng xã hội.’’

“Hừm… Vậy em muốn cải thiện mối quan hệ giữa Diệp Thu và công chúng bằng cách thay đổi hình ảnh ư…?”

Tô Mộc Tranh xoa cằm suy nghĩ: “Ừm, không hẳn là thay đổi hình ảnh… mà là cho mọi người thấy một mặt khác của anh Diệp Thu? Là đội trưởng chiến đội Gia Thế, anh ấy nên có khí chất tự tin, chỉ là không đến mức giống như một anh nam chính bá đạo với bàn tay vàng, EQ thấp trong những bộ tiểu thuyết hành động harem trên mạng.”

Ai với bàn tay vàng trong tiểu thuyết gì cơ?

Nhạc Lâm chớp mắt, cân nhắc mình có muốn Tô Mộc Tranh giải thích câu nói vừa rồi hay không nhưng rồi quyết định bản thân không nên hỏi thì hơn. “Và em đề xuất chúng ta nên làm gì?”

“Weibo”

“Weibo?”

“Đăng bài trên Weibo”

“Em nói rõ hơn đi.”

Ý tưởng của Tô Mộc Tranh rất đơn giản. Dùng một nền tảng mạng xã hội phổ biến để người hâm mộ có một cái nhìn khác về cuộc sống và tính cách của Diệp Thu, tương tự như cách độc giả dần biết những tiểu tiết và sự phát triển của nhân vật cho đến khi họ yêu quý nhân vật đó từ khi nào không hay.

Ý tưởng này nhìn qua đơn giản đến mức nhảm nhí và vô nghĩa .

Nhưng trong thời đại mà mọi thứ đã được số hóa, còn cách nào tốt hơn để kết nối với hàng triệu người cùng một lúc? Hơn nữa, xét đến việc đa phần những người ủng hộ Liên minh vẫn còn trẻ tuổi, chủ yếu sinh hoạt trên mạng, cập nhật tin tức trên mạng, kết nối với người khác qua mạng, thì…

Weibo vốn đã là một công cụ để phóng viên cập nhật về đời sống của tuyển thủ chuyên nghiệp nên nó cũng không đòi hỏi nhiều sự chuẩn bị. Việc đăng bài trên Weibo không tốn bao nhiêu công sức và nếu thử cũng không gây tổn hại gì. Hơn nữa, đối với người ghét việc xuất hiện trước công chúng như Diệp Thu…

“Em đã nói chuyện với Diệp Thu về việc này rồi chứ?’’

‘’Em sẽ… Vào một ngày nào đó.’’ Tô Mộc Tranh ngay thẳng trả lời.

“...’’

‘’Không ai biết rõ anh Diệp Thu hơn em trong Gia Thế cả, và em cũng tương đối hiểu fan anh ấy như thế nào. Em chỉ muốn nhờ chị đừng can thiệp vào - trừ khi em phạm sai lầm nghiêm trọng - và giúp em giấu chuyện này với anh Diệp Thu càng lâu càng tốt.’’

Đây là lý do Tô Mộc Tranh đến bộ phận PR - để đề phòng trường hợp mọi việc đi sai hướng và ngăn họ bóp chết ý tưởng này từ trong trứng nước. Những tài khoản mạng xã hội của người nổi tiếng đều được giám sát cẩn thận và nếu có chuyên gia trong nghề giúp đỡ thì còn gì hơn.

Mọi việc thật ra sẽ không phức tạp đến vậy nếu Tô Mộc Tranh không phải giấu Diệp Tu, nhưng cô cũng không chắc anh sẽ phản ứng thế nào biết chuyện. Cô không đoán được liệu anh có để tâm hay không, có thể anh sẽ thấy chuyện này khá buồn cười hoặc cho rằng điều này không cần thiết và xóa tài khoản trước khi cô kịp thuyết phục anh.

Tốt hơn hết là không nên nói (và lờ đi cảm giác tội lỗi khi phải giấu anh).

‘’Làm sao em đảm bảo Diệp Thu sẽ không phát hiện? Cậu ta đơn giản chỉ cần vào tài khoản của mình hay lỡ có ai đó nói với cậu ta.’’ Nhạc Lâm khó hiểu hỏi.

‘’À, thật ra lúc đầu tài khoản của anh ấy được lập ra như một trò đùa. Anh Diệp Thu chẳng bao giờ kiểm tra hay đăng gì trên mạng xã hội. Anh ấy cũng hiếm khi lên QQ nên thay vào đó mọi người đều liên lạc với em nếu cần. Anh ấy thậm chí còn không dùng điện thoại di động.’’

“...’’

‘’Không có nhiều người đủ thân với anh ấy để có thể gọi là bạn bè. Còn những người thân thiết với anh ấy thì chẳng buồn nhắc đến mạng xã hội. Khi họ cố gắng cho anh ấy xem những thứ không liên quan đến Vinh Quang trên điện thoại hay máy tính, anh ấy chưa từng phản ứng theo cách họ mong đợi nên dần dần mọi người cũng chán nản.’’

“...’’

‘’Nếu có ai đưa anh Diệp Thu xem bài đăng trên tài khoản của mình thì anh ấy sẽ không thèm nhìn mà chối. Vài năm trước, nhiều người quen trêu chọc kiểu sống ẩn dật của anh ấy bằng cách đưa ra một tài khoản nào đó mang tên ‘Diệp Thu’ và hỏi có phải anh ấy đăng cái này không, và những bài đăng đó… không được đứng đắn lắm nên giờ mỗi lần nghe cụm từ ‘bài đăng Weibo” là anh Diệp Thu lập tức phủ nhận như một phản xạ có điều kiện.’’

“......’’

Nhạc Lâm bắt đầu xem lại thế giới quan và những quyết định quan trọng trong đời mình rồi lên tiếng,’’Cho chị xem kết quả của em sau hai tuần.’’

Chị làm trưởng phòng làm gì nếu chị không thể thỉnh thoảng giảm bớt gánh nặng bản thân? Hơn nữa, nếu Diệp Thu có đòi tính sổ thì chị có thể nói mình không liên can.
 
Last edited:

Zinxiah

Như chính em, cô gái đến từ Canada \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
37
Số lượt thích
303
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Diệp đại thần
#4
Chap 1.3:


“Anh Diệp Tu, em mượn tài khoản của anh nhé”


“Ok.” Anh đồng ý mà không ngẩng đầu.


Tô Mộc Tranh xem như được sự cho phép từ anh mà không nói rằng cô muốn mượn tài khoản Weibo của anh chứ không phải là Nhất Diệp Chi Thu.


Trước khi rời khỏi phòng huấn luyện, cô quay lại nhìn Diệp Tu. Mùa giải chỉ mới kết thúc vào tuần trước với việc Gia Thế thành công bảo vệ ngôi vương của mình, nhưng Diệp Tu vẫn chăm chỉ xem lại các trận đấu. Anh là người duy nhất trong đội không về nhà thăm gia đình hay bạn bè trong kì nghỉ.


Tua lại. Phát. Tua lại. Ghi chú. Phát. Tua nhanh. Dừng. Phát. Tua lại. Phát. Ghi chú.


Diệp Tu thậm chí còn không chớp mắt khi anh nhìn màn hình chăm chú đến mức Tô Mộc Tranh thắc mắc làm thế nào mà anh vẫn không bị cận sau nhiều năm làm việc với máy tính. Điều khác biệt duy nhất sau ngần ấy năm là người thường cùng anh xem lại những đoạn video này nay đã không còn ở cạnh anh nữa.


Cô đã có một ý tưởng hoàn hảo cho bài đăng đầu tiên của ‘Diệp Thu’.


Diệp Thu V


16 - 06, 2018 16:33


Anh luôn thầm lặng hỗ trợ cho đội, nhưng người hâm mộ nên biết sự hỗ trợ ấy vô giá với Gia Thế như thế nào. Đội phó Gia Thế không phải là một cái danh có thể dễ dàng đưa cho bất cứ ai có chút tài. Nếu nói về may mắn… tôi mới là người may mắn khi có người cộng sự là anh trong suốt ba năm qua. Hẳn thời gian qua cũng không dễ dàng gì cho anh khi mọi cố gắng và kĩ năng của bản thân không được người khác công nhận.


Anh đã có thể ở lại thêm một năm nữa, nhưng tôi cũng không thể phản đối việc anh giải nghệ được nhỉ? Hơn nữa, nếu Gia Thế cứ vô địch mãi thì không vui chút nào. Chúng ta nên cho các đội khác cơ hội nữa.


#Mùa 3 #LMCNVQ #LiênMinhChuyênnghiệpVinhQuang #Giảinghệ #GiaThế #GT #NgôTuyếtPhong


Chuyển tiếp 574,693 Bình luận 358,154 Lượt thích 893,456



Ngụy Sâm V: Tởm vl. Chú mày tởm vl. Cái gì đây? Mày nên để người ta yên lặng ra đi đi chứ.



Phương Thế Kính V: Người ta gọi nó là cảm xúc, cái mà ông nên chú ý tới, nhất là khi giải nghệ á.


Nhị Thần: Sao câu rep có mùi cay cú thế?


Đế chế Lam Vũ: nghe đồn từ diễn đàn Vinh Quang là cựu đội trưởng Lam Vũ ám đội đến mức lời nguyền của ổng khiến nữ tuyển thủ không dám bước chân qua ngưỡng cửa Lam Vũ luôn. Do đó nhiều người nghĩ Yên Vũ mới là tử địch của Lam Vũ (vì đó là đội mà tất cả nữ tuyển thủ tiềm năng gia nhập lol)


Phi Hành: Giờ mị muốn biết là mấy chiến đội khác còn có mấy câu chiện thú dzị vậy hơm​


Mông Mông: Tui nghe nói Hàn Văn Thành có một lần vô tình dọa Quách Minh Vũ đến mức ổng quăng chai nước vào mặt Hàn đội, xin nói thêm là chai nước đang mở. Ổng còn làm Hàn Văn Thanh quạu hơn nữa khi xin lỗi bằng cách quăng bịch giấy rồi chạy mất tiêu. Có người đoán Quách Minh Vũ giải nghệ là do ổng không chịu nổi cái lườm của Hàn đội. Tui hơm biết vụ này đúng không nhưng có người từng thấy ổng chạy với chai nước rỗng trên tay.​


Kem Rocky Road: âu mài gót, tại sao tui có thể liên tưởng được cảnh tượng này? Phải chăng đây là lí do Bá Đồ đánh Hoàng Phong sấp mặt hồi tháng hai?​


Ngoại Vực: Ai đó kể tiếp cho tui hóng với​


Qewtie: Bạn tui ở Vi Thảo kể là Lâm Kiệt tốt bụng tới mức nhiều tuyển thủ cảm thấy xấu hổ khi phun lời rác rưởi với ảnh trong trận đấu. Đôi khi sau trận đấu họ xin lỗi ảnh nhưng ảnh không để tâm, còn cười chúc người ta nữa làm họ khóc tại chỗ luôn. Đúng là đỉnh cao chiến thuật tâm lý mà. Nhưng mà tui cũng nghe nói ảnh tốt tới mức tin người vcl nên Phương Sĩ Khiêm lúc nào cũng kè kè bên cạnh để đề phòng ảnh bị người ta lừa bán mất…​


Đáp lời : Nhắc tới người tốt làm tui nhớ đến một chuyện. Cái này tui biết là do nghe được từ một người bạn có bạn muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng không đủ trình. Lúc nghe tui cũng không tin lắm đâu, nhưng ổng nói nếu Diệp Thu biết ông gặp khó khăn sau khi giải nghệ hay do không đủ trình để đấu chuyên nghiệp thì cậu ta sẽ cho mượn một khoản tiền để gây dựng lại cuộc sống. Bảo rằng cậu ta hiểu việc từ bỏ mọi thứ để theo đuổi giấc mơ ngắn ngủi là như thế nào. Tui không nói là ổng nói dối, nhưng tui không nghĩ thời này có người nào tốt đến vậy đâu. Như đám con nhà giàu lớp tui tiêu tiền như nước nhưng đụng tới chia sẻ là kẹt xỉ vl​



Lâm Kiệt V: Cậu chẳng bao giờ làm việc gì nửa vời nhỉ? Bài đăng của cậu đương nhiên cũng không là ngoại lệ (một post vừa cảm động vừa hút thù hận của tất cả mọi người trước khi mùa giải thứ tư bắt đầu)


Cây Mại Châu: Ô-kê, nhưng việc Diệp thần dành bài đăng đầu tiên cho đội phó cậu ấy không cảm động sao? <3​


Người đi trên mây: Tui bình thường không sến đến vậy đâu, nhưng tui không ngờ hai người họ thân nhau đến thế​


Tui hựn con người: Ngô Tuyết Phong là người anh em tốt nhất của Diệp Thu, người sẵn sàng đẩy cậu ta vào phòng để đồ và đứng đó canh cửa ngăn không cho fan cuồng tiếp cận đến khi bảo vệ tới​


Vẹt cướp biển: Chuyện này xảy ra khi nào thế? Ai kể ông vậy?​


Tui hựn con người: Tui là bảo vệ đó đây. Tui vô tình ở gần đó khi chuyện xảy ra. Cô gái đó như muốn xé xác anh ấy ra và còn làm rơi mắt kính của ảnh. Đúng là đại thần, ảnh không lùi lại bước nào dù không thấy cái quái gì hết. Còn giúp tui khống chế cô ả trong lúc tui gọi thêm viện trợ. Điều tốt đẹp duy nhất trong ngày đó là tui đã xin được chữ ký của cả Ngô Tuyết Phong lẫn Diệp Thu dù mặt tui vẫn còn vết sẹo từ móng tay người đàn bà điên kia. Phải dùng sức của ba người chúng tôi mới lôi ả ra được. Diệp Thu phải dìu anh Phong đi vì kính ảnh bị đạp nát rồi. Tui không biết ảnh cận nặng thế.​


Người ba phải: Vl, nhiều fan điên khùng thật. Làm đám fan tụi tui xấu mặt lắm. Chính vì mấy chuyện này mà Diệp Thu thà lẩn trốn mà không lộ diện.​


Quách Minh Vũ: Wow, thanh niên tuyên bố ‘tui không dùng Weibo, điện thoại, không sống chung trong xã hội hiện đại, nếu cần liên lạc với tui thì lên núi kiếm’ đi đâu rồi?


Harem Lord: Mị hông biết đâu là thật đâu là đùa trong này luôn​


Đi vào thành: Nói thiệt tui tưởng ổng thật sự ở ẩn trên núi cho đến khi tui đọc bài post này.​


Bị người khinh miệt: Khi Ngô Tuyết Phong giải nghệ, Diệp Thu có lẽ cảm thấy xúc động đến mức đăng một bài viết. Tui vừa xem lại mấy trận đấu cũ và thiệt tình, giờ tui cảm thấy có lỗi kinh khủng khi nói Ngô Tuyết Phong vô dụng. Tui sẽ dành nguyên ngày nay gánh người mới để nhắc nhở bản thân hồi đó mình đã từng gà đến mức nào.​


Hihi: Không muốn là thằng cờ hó đâu nhưng tui vẫn nghĩ tên đó thừa vl? Ổng cứ ngáng đường Diệp Thu mà APM ổng cũng có cao lắm đâu.​


Đẹp zai: Ông ơi, nếu ông là fan chân chính của Diệp Thu thì ông nên biết rằng Diệp Thu không bao giờ nói lời sến súa tử tế gì hết, đặc biệt khi nói về Vinh Quang. Tui còn không biết ổng có thể nói ra mấy lời như vậy đấy. Vụ này mới á​


Toko49: Dành thời gian xem lại mấy trận cũ đi ông ơi, ông sẽ nhận ra cách ảnh kiểm soát từng chi tiết nhỏ trong trận đấu đáng sợ đến mức nào. Chẳng qua là hành động của ảnh quá tinh vi nên không mấy ai nhận ra. Quả là một đội phó tốt và cộng sự xuất sắc. Ông đừng đánh đồng có APM cao thì sẽ chơi tốt, tui thấy ớn hơn khi gặp một đối thủ có tốc độ tay thấp hơn nhưng mỗi hành động đều được tính toán kỹ lưỡng. Điều đó cần sự chuẩn xác cao và một cái đầu thông minh. Người như thế xứng đáng được tôn là một bậc thầy chiến thuật.​


Bánh sơn tra: Thật đáng tiếc là anh ấy không trẻ hơn vài tuổi hay có tốc độ tay nhanh hơn. Ảnh đã có thể trở thành một đại thần Liên Minh hoặc ít nhất là một tuyển thủ hàng đầu trong giới.​




Mặt toẹt vời: Tui có thể xem đây là dấu hiệu Diệp Thu bắt đầu quay lại thế giới loài người hiện đại không? Tui có thể chờ cả trăm năm nếu cần, chỉ để chờ được/chứng kiến giây phút ảnh xuất đầu lộ diện thôi. [tay nắm thành quyền.jpg]


Người qua đường: +1​


Thợ săn quỷ: +2​


Nghe muốn ngốc: +3​



Yoda là tui: Tôi chỉ muốn nói là điều này khiến tôi có cái nhìn khác về Diệp Thu. Tôi luôn ghét tên đó vì hắn có vẻ như một tên lãnh chúa luôn chỉ tay năm ngón với đồng đội của mình và cướp hết ánh hào quang của họ. Những gì hắn nói trong trận đấu thường làm tôi cáu đến mức tôi không dám để bàn phím trước mặt trong lúc theo dõi trận, nhưng bài đăng này khiến tôi nhận ra hắn là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Tôi không biết hắn cảm thấy khó chịu với những gì người ta bàn tán về Ngô Tuyết Phong đấy.


Thu Thính: Thật sự đấy, nhưng chủ thớt không sai khi nói anh ta ngạo mạn lol. Nhìn câu cuối bài đăng kìa​


Gu: Điều này cho thấy cậu ấy thật sự tin tưởng vào khả năng của Gia Thế​


Hikuna: Tôi thì không ghét cậu ta, chỉ là không quan tâm lắm. Ở tiệm net chỗ tôi, mọi người thần tượng cậu. Không ngạc nhiên lắm vì đa số bọn họ là fan Gia Thế, nhưng trước giờ tôi vẫn thích những tuyển thủ khác hơn vì tôi có thể thấy họ cố gắng như thế nào để đến được vị trí như hiện tại, cũng như những công sức họ dành vào chiến đội và vào việc cải thiện bản thân. Tôi luôn thích cảm giác mình như đang đồng hành cùng họ ở mỗi chặng đường (Vi Thảo tất thắng nhé). Nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nghĩ tới những nỗ lực mà Gia Thế bỏ ra để giành được địa vị của ngày hôm nay.​


~~~~~~~~~~

Ngô Tuyết Phong: Tôi không nghĩ là cậu sẽ phản ứng mạnh đến vậy đấy


Nhất Diệp Chi Thu: Về?


Ngô Tuyết Phong: Việc tôi giải nghệ


Nhất Diệp Chi Thu: Chẳng phải tui đã nói rồi à? Anh nên ở lại thêm một năm nữa


Ngô Tuyết Phong: Cậu có nói. Xin lỗi, tôi không nghĩ việc mình ra đi sẽ ảnh hưởng tới cậu đến thế.


Nhất Diệp Chi Thu: Lạnh lùng quá đấy. Tui không ngờ ông anh nhẫn tâm vậy luôn. Anh có biết hiện giờ lượng công việc của tui tăng lên bao nhiêu không?


Ngô Tuyết Phong: Không sao, tôi hiểu rồi. Cậu đã có thể nói gì đó trước khi tôi xuất ngoại mà.


Nhất Diệp Chi Thu: Tui còn có thể nói gì đây? Có nói cũng không thay đổi được gì cả. Tui vẫn phải tìm một đội phó mới


Ngô Tuyết Phong: Giờ tôi không biết mình có thể yên tâm không đây


Nhất Diệp Chi Thu: Sao tự nhiên anh lại lo lắng nữa?


Nhất Diệp Chi Thu: Nếu anh đã giải nghệ thì cứ giải nghệ trong thanh thản đi


Nhất Diệp Chi Thu: Cứ để người trẻ tụi tui lo


Nhất Diệp Chi Thu: Tui sẽ đem về cho chúng ta thêm một cúp quán quân nữa


Ngô Tuyết Phong: Nếu đã nói vậy thì cậu tốt nhất nên giữ lời đấy


Nhất Diệp Chi Thu: Tất nhiên, tôi đã thất hứa lần nào chưa?


Ngô Tuyết Phong: … Còn nữa, cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi trong những năm qua. Tôi tự thấy mình may mắn khi được trở thành một phần của Gia Thế


Nhất Diệp Chi Thu: Lão Ngô, đừng nói vậy. Nó không liên quan gì đến may mắn cả. Anh xứng đáng với vị trí của mình trong chiến đội. Tui biết rõ điều đó hơn ai hết


Nhất Diệp Chi Thu: Giờ thì thôi đa cảm như một ông già của anh đê


Ngô Tuyết Phong: Người lớn tuổi có quyền được đa cảm


Nhất Diệp Chi Thu: Và thanh niên thì không có thời gian để ủy mị.
 
Last edited:

Zinxiah

Như chính em, cô gái đến từ Canada \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
37
Số lượt thích
303
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Diệp đại thần
#5
Chap 1.4:

Bài đăng đầu tiên như một đốm lửa bùng lên đám cháy. Nhìn những bài thảo luận bùng nổ một cách đáng quan ngại, trong đó có không ít bài gay gắt đến mức Tô Mộc Tranh khá chắc chắn là nhiều người đã quên mất họ đang không ở diễn đàn. Trên các diễn đàn thì sự việc còn bùng cháy hơn nữa.

Cô đợi cho những bài đăng ấy hạ nhiệt, theo dõi cái tag #bài đăng đầu tiên của Diệp Thu# sừng sững đứng top 3 trending dần rớt hạng.

Với quyền lực to lớn nằm trong tay mình, Tô Mộc Tranh vừa kinh ngạc vừa lo sợ. Danh tiếng của Diệp Tu quả nhiên không hề nhỏ. Những lượt tìm kiếm cho #Diệp Thu#, #Ngô Tuyết Phong#, #Gia Thế# đều tăng vụt .

Hai tuần nhanh chóng trôi qua và Tô Mộc Tranh chờ đợi quyết định ở văn phòng Nhạc Lâm

“Không tệ, chị vẫn sẽ giám sát mọi việc diễn ra, nhưng em sẽ là người quản lý PR không chính thức của Diệp Thu,’’ Nhạc Lâm nói, cặp mắt kính như sáng lên. Nụ cười hài lòng nhưng ranh ma hiện trên gương mặt chị.

Và đó là sự bắt đầu của cái Tô Mộc Tranh gọi là “Màn ra mắt chính thức của Diệp Thu’’


Không ai thích bị dắt mũi cả. Đó là lý do vì sao rất khó để giữ được hình ảnh tốt trước công chúng khi mọi người biết rằng ban quan hệ công chúng là người đứng đằng sau tấm màn. Họ sẽ tự động nghi ngờ tính xác thực của từng lời nói của bộ phận PR. Nhưng nếu để mọi người tự đưa ra kết luận của mình thì đó là một câu chuyện khác.

Sẽ rất kì lạ và khá OOC nếu Diệp Tu thuờng xuyên đăng bài. Fan hâm mộ trung thành sẽ lập tức nhận ra có gì đó không đúng, nhưng cô cần thay đổi hình ảnh của anh một cách tự nhiên, như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, nên Tô Mộc Tranh chỉ đôi khi đăng một vài thứ đời thường.

Đa phần những bài đăng đều liên quan đến Vinh Quang - những ý kiến của anh về trò chơi, những mẹo cho một vài hành động, bình luận về trận đấu, những thứ anh thích và không thích về server khu Bốn, Ngôi Sao Tụ Hội và hơn thế nữa. Nếu Diệp Tu nghĩ rằng Tô Mộc Tranh hỏi những điều này để hiểu Vinh Quang rõ hơn thi… Thật ra việc cô dần thích Vinh Quang hơn và hiểu rõ về các hệ chức nghiệp hơn những gì cô dự đoán từ trước cũng không phải là nói dối. Một khi anh bắt đầu thì thật không khó để người nghe bị cuốn theo lòng nhiệt huyết Diệp Tu dành cho Vinh Quang.

Cô cũng để ý thấy nhà phát hành game Vinh Quang cũng theo dõi tài khoản Weibo của anh và xem trọng những lời nhận xét để cải thiện trải nghiệm của trò chơi. Những lời nói từ người chơi đạt đến cấp thần không phải là thứ có thể gạt bỏ. Hơn nữa, những thứ Tô Mộc Tranh đăng lên cũng không phải là những lời bịa đặt - những thứ cô viết là những điều Diệp Tu đã nói hoặc mang ngụ ý. Cô chỉ điều chỉnh lại thành những lời “Diệp Thu” có thể sẽ nói .

Nhạc Lâm nói cô là một người quản lý quan hệ công chúng bẩm sinh, và Tô Mộc Tranh tự hào với lời khen ấy. Công việc này mệt mỏi hơn cô nghĩ, nhưng là sự mệt mỏi xứng đáng, là cảm xúc hạnh phúc bạn cảm nhận được sau khi hoàn thành một dự án dài hơi hay sau một buổi chạy bộ .

Trong lúc lặn ngụp trong các diễn đàn và fanpage, Tô Mộc Tranh ghi nhận các bình luận về “Diệp Thu”. Cô vô cùng hài lòng khi nhận ra các bài viết tiêu cực về anh, như việc anh lúc nào cũng lãnh đạm, trịch thượng và bí ẩn đến mức kỳ quái, việc anh chỉ quan tâm đến chiến thắng trong các trận đấu, bất lịch sự vì không chịu tương tác với người hâm mộ hay bỏ mặc đồng đội xử lý những buổi họp báo đã dần giảm bớt. Hiện tại đã có những bài viết và bình luận tích cực hơn, nói về “Diệp Thu” tuyệt vời thế nào, về việc anh xem Vinh Quang không đơn giản chỉ là một trò chơi, sự đáng tin cậy trên cương vị một người đội trưởng và người thầy.

Hình tượng của Diệp Thu dần được định hình như một người có vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm nhưng thật ra rất quan tâm đến Gia Thế. Một người chỉ đơn thuần là thích Vinh Quang, khiến anh trở nên gần gũi hơn trong mắt người qua đường.

Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ cho đến khi Tô Mộc Tranh vô tình đăng một bài trên tài khoản Weibo của Diệp Tu thay vì của mình.

Diệp Tu V

06-04, 2019 17:24

Xuân đến trên hồ tựa bức tranh,
Nước êm phăng phẳng núi vòng quanh
Sườn non bích trải: tùng muôn cụm
Đáy nước châu gieo: nguyệt một vành
Lúa mới dập dờn vuông đệm biếc,
Bồ non phơ phất dải là xanh
Hàng Châu chưa bỏ đi cho dứt
Một nửa vì đây vướng vít tình.

Xuân Đề Hồ Thượng - Bạch Cư Dị (bản dịch của nhà thơ Khương Hữu Dụng)

[hình ảnh mặt trời vừa lặn xuống, ánh trăng đang lấp ló giữa những đám mây như nhuốm màu lửa, xung quanh mặt hồ trong vắt là những đóa hoa tươi trắng muốt, lấp lánh dưới ánh sáng của thành phố vừa lên đèn]

#mùaxuân #HàngChâu #phongcảnh #thơca #TMT #TôMộcTranh

Chuyển tiếp 793,343 Bình Luận 693,432 Lượt thích 923,543

Vương Kiệt Hi V: Tôi không biết Hàng Châu lại có cảnh đẹp đến vậy. Có lẽ tôi nên tìm hiểu nhiều hơn lần tới chúng tôi đến đây.​

Lộ Phiến: Hàng Châu là thành phố tuyệt nhất!!! Có nhiều địa điểm hấp dẫn được ẩn giấu trong thành phố mà chỉ có dân bản địa mới biết. Đây là thành phố với lịch sử và những con người thú vị (và cả những con mặt lờ sóc trên trời rơi xuống xuất hiện trước mặt bạn), anh nên hỏi những người xung quanh để biết thêm :)

DungPhi: Đám sóc không sợ hooman nào​

ĐiềnSâm87: Ừ vì khách du lịch cứ cho tụi nó ăn như bón cho con cháu mình vậy lol​


Hoàng Thiếu Thiên V: Ông đang nhìn cái gì vậy? Tui chỉ thấy toàn cỏ dại và nước. Cảnh chụp còn chả đẹp. Quảng Châu có nhiều cảnh đẹp hơn nhiều. Cái hồ này nhìn bé như cái vũng nước. Nếu vũng nước thế này còn có thể gọi là phong cảnh thì tui có thể chờ hôm nào mưa rồi chụp một tấm trên đường. Nếu cỏ dại mà còn được xem là hoa vì thợ làm vườn sẽ hết việc để làm mất. Còn nữa, thay vì Bạch Cư Dị tui sẽ chọn Lí Bạch.​
Hình thái cuối cùng: Quỳ lạy trước Hoàng đại thần dù tui đang lệ rơi đầy mặt. Tui không biết tiêu chuẩn cho cái đẹp của đại thần đây là quá thấp hay quá cao nữa​
Tích Tắc: Nếu tiêu chuẩn của ảnh là quá cao thì bạn hẹn của ảnh sẽ được nhận một xe hoa đặc biệt nhập khẩu từ Pháp. Còn nếu quá thấp thì… cỏ dại cũng kiên cường?​
Youtiao: tính lạc quan của lầu trên làm tui ngưỡng mộ​
Lalalaing: ai đó đăng bài này lại trong forum Miếu Lam Vũ đi​
Dụ Văn Châu V: Thật tuyệt khi thấy tiền bối là người yêu thích thiên nhiên, không như người nào đó chỉ trân trọng thiên nhiên như một con vẹt.​
Bạo lực: Anh ấy đang nói về Hoàng thiếu à?​
Len ấm áp: chỉ là đội trưởng Lam Vũ muốn đảm bảo Hoàng thiếu luôn bị dìm. Đúng là người tốt.​
Boi vô dụng: yeah, thật tốt khi thoại lao của đội lập tức im bặt ngay khi Dụ Văn Châu nhìn về hướng cậu ta mà cười​
Susu: mối quan hệ của họ tốt thật lol​


Alo? Alo?: Khi nhìn cảnh tượng này, tui lại liên tưởng Diệp Thu như vị tướng đứng trên bến tàu, ánh nhìn hướng về dãy núi xa xăm trong lúc cấp dưới báo cáo chiến thắng mới nhất của họ. Sau đó khi một thuộc hạ thông báo kẻ thù đang tiến tới, anh ta chỉ nhếch mép và nói, “để chúng đến, chúng ta sẽ cần hạ gục bọn chúng trước khi chúng có thể đặt chân đến nước ta’’​
Móng vuốt: Đó là kiếp trước của cậu ta. Diệp Thu hiện tại thậm chí còn không cần rời khỏi chiếc ghế của mình để thắng trận. Chỉ bằng việc di chuyển đôi bàn tay của mình, cậu ta có thể kiểm soát chiến trường và chỉ huy đồng minh của mình. Khi họ báo kẻ địch đang tới gần cậu ta chỉ cần gõ, ’’nếu các người sắp tới thì tới nhanh lên để tôi có thể hạ gục tất cả cùng một lúc’’​
Tay bánh cóc: quào, nếu mị có tài ăn nói như một trong hai người thì em gái mị đã không chê mị là tên ăn hại tốn ô xi hay củ pô tây tồ tự lột vỏ không dễ thương mỗi khi nó thấy mị chơi Vinh Quang.​
Sữa Yakult: đồng chí, cậu tốt nhất cầu cho kiếp sau có tài ăn nói chứ tầm này bao nhiêu vốn liếng tài năng rõ ràng em cậu lấy hết rồi (người mà tui vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi)​
Hôm qua là ngày mai: đầu đề ngày mai: Bí mật thật sự của Diệp thần để trở thành Vinh Quang đệ nhất nhân là qua việc đọc di huấn của tổ tiên, tu luyện bản thân ngoài thiên nhiên và tạm nghỉ trên con đường đi đến trường sinh bất tử chỉ để tham gia các trận đấu. Đôi lúc cậu ta sẽ hồi tưởng về kiếp trước của mình trong lúc thiết lập một thời đại mới mang tên mình.​
Lí Hiên V: tôi luôn nghĩ fan hâm mộ khá sáng tạo nhưng toàn bộ phần bình luận này thuộc cảnh giới tiếp theo đáng sợ hơn nhiều​
Trương Giai Lạc V: Cậu chưa trải nghiệm cảnh giới đáng sợ hơn cho đến một ngày vô tinh thấy mình trên Lofter​
Len ấm áp: *thắp nến*​


Tô Mộc Tranh cố gắng cứu vãn tình hình bằng cách tự ném mình vào giữa tâm bão


Tô Mộc Tranh V: Em mừng là anh thích cuốn sách em đưa! :D
Nhuyễn Đao: tôi định hỏi có phải Tô nữ thần đang mượn tài khoản của Diệp thần để đùa không nhưng thôi bỏ qua đi​
Như Viễn: Thật đáng yêu. Anh ấy thậm chí còn tag Tô Mộc Tranh để cô ấy có thể dễ dàng nhìn thấy. Nhìn xem cổ tự hào thế nào kìa. Giống như một đứa trẻ khoe với mẹ mình mình đã có thể đọc được những từ khó , ngoại trừ việc Diệp Thu lớn tuổi hơn và tui không biết mối quan hệ giữa hai người họ là như thế nào.​
Piripri: Tui xin lỗi, tui cũng muốn đổi chủ đề và bàn luận về mối quan hệ giữa hai người đó, nhưng tui vẫn chưa tiếp thu được việc hóa ra Diệp Thu cũng đọc thơ và chụp ảnh thiên nhiên trong thời gian rảnh​
Sở Vân Tú V: @Tô_MộcTranh cậu vừa tạo ra một thứ vô cùng đáng sợ đấy.​


Tối hôm đó, Tô Mộc Tranh dè dặt hỏi cảm nghĩ của Sở Vân Tú về bài đăng. Điều cuối cùng cô muốn là khiến Diệp Tu trở nên đáng sợ, nhưng cô không hiểu vì sao Vân Tú lại nói vậy.

Phong Thành Yên Vũ: Nó làm mình sợ vì nó đến từ Diệp tiền bối

Mộc Vũ Tranh Phong: Tại sao?

Phong Thành Yên Vũ: Mộc Mộc, cậu không biết gu giới trẻ mình sao?

Phong Thành Yên Vũ: Con gái thời nay thích một chàng trai bên trong dịu dàng, tình cảm

Phong Thành Yên Vũ: Thậm chí tớ cũng thích những chàng trai như vậy

Phong Thành Yên Vũ: Mấy tên cơ bắp nhũn não đối phó mệt lắm

Phong Thành Yên Vũ: Mấy tên đó chỉ toàn nói về tập gym, MMA, game, thể thao và testosterone

Mộc Vũ Tranh Phong: Thật không? Mình cũng từng gặp nhiều người trông đàn ông nhưng tính tình thì ngược lại

Phong Thành Yên Vũ: Được rồi, không phải ai cũng vậy, nhưng những tên mình xui xẻo quen biết được thì đều như vậy

Phong Thành Yên Vũ: Dần dần nó trở nên nhàm chán. Nếu mình muốn một người có thể cầm túi xách và khuân vác vật nặng giúp mình thì mình đã thuê người rồi.

Phong Thành Yên Vũ: Nhưng nếu người đó thông minh và biết quan tâm, chăm chỉ lại đáng tin cậy, thì lại là ngon vcl

Phong Thành Yên Vũ: Cậu thấy hiện tại đang rầm rộ người phụ nữ thế hệ mới chứ? Đây là mẫu đàn ông thế hệ mới đang được lòng mọi người

Phong Thành Yên Vũ: Nếu anh ta đẹp trai nữa thì càng tốt

Mộc Vũ Tranh Phong: Ý cậu Diệp Thu không ưa nhìn à?

Phong Thành Yên Vũ: hahaha

Phong Thành Yên Vũ: Mộc Mộc làm ơn

Phong Thành Yên Vũ: cậu dám bắt mình trả lời câu hỏi đó à?

Mộc Vũ Tranh Phong: qwq

Phong Thành Yên Vũ: Không, mình sẽ không bị mắc lừa đâu

Phong Thành Yên Vũ: Mình hiểu cậu quá mà

Phong Thành Yên Vũ: Dù sao đi nữa tớ hy vọng Diệp tiền bối nhận ra anh ấy vừa biến bản thân thành mẫu đàn ông độc thân lý tưởng của tất cả fan nữ (và có thể là rất nhiều fan nam) của ảnh

Mộc Vũ Tranh Phong: oh

Phong Thành Yên Vũ: yep, oh
 
Last edited:

Zinxiah

Như chính em, cô gái đến từ Canada \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
37
Số lượt thích
303
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Diệp đại thần
#7
Ý của Sở đội là sự trỗi dậy của đế chế couple sắp đến sao :LOL:
Fan bạn trai bạn gái của Diệp thần đã online XD
 

Bình luận bằng Facebook