Hoàn [Vân Vũ 2020] [Yên Vũ trung tâm] Lưỡi Dao Cắt Xuống

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
[Yên Vũ] Lưỡi Dao Cắt Xuống
Edit:
Cửu Cửu

Sản phẩm thuộc pj Vân Biên Vũ Xuất
Sở Vân Tú nhanh chân bước vào phòng huấn luyện của Yên Vũ, tiếng giày cao gót nhịp nhàng trên sàn nhà nghe lanh lảnh, tiết tấu tràn ngập cảm giác xâm lược.

Nhóm mỹ nữ của Yên Vũ dời mắt khỏi bài huấn luyện, kinh ngạc nhìn bộ dáng khác thường của đội trưởng nhà mình.

Cô ném túi xách xuống sô pha, bước thẳng vào phòng huấn luyện, dừng lại trước bàn của hai chị em họ Thư.

Cô đã chán vẻ mặt kiêu ngạo của hai chị em họ Thư, bọn họ tuổi trẻ nông nổi, nhiệt huyết bừng bừng, không hề biết tự chủ suy nghĩ, đã mang đến bao nhiêu khốn cảnh cho Yên Vũ. Cô không vui, vừa chỉ điểm cho bọn họ vừa tự nhủ trong lòng việc này không phải lỗi của họ, nhưng lại không khống chế được mà tỏ ra buồn bực, phiền muộn. Cô không vui, nhìn khuôn mặt hơi chút giận dỗi của bọn họ khi thi đấu bất lợi mà không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Cô không vui, nhìn khuôn mặt tinh xảo của họ, cảm thấy vô cùng bất lực. Bởi thế nên dù nhóm lính mới của Yên Vũ có tiền đồ như vậy, cô cũng không chú ý kĩ đến họ.

Nhìn hai chiếc bàn được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, bàn của chị gái ngăn nắp hơn, thư của fan được gấp gọn để ở một bên. Trên bàn của em gái thì đặt một vài bức tranh nhỏ, đội huy của Yên Vũ, hay hai cây súng chồng lên nhau. Cạnh bàn hai người còn có rất nhiều giấy note ghi chi chít chữ được xâu lại với nhau cẩn thận thành cuốn sổ nhỏ, tiện lật ra xem. Là một đống các thứ kiểu như 'Phải cố gắng lên!', 'Diệp Tu thật phiền!', còn có mấy tờ vẽ hình Ai Không Cúi Đầu cùng với Há Dám Phản Kháng, viết về mục tiêu Vinh Quang, v.v... chữ viết không đồng nhất, có vẻ là thường hay truyền tay nhau.

Sở Vân Tú ngẩng đầu, vì sao bây giờ mới để ý tới, vì sao bây giờ mới nhìn thấy bọn họ chuyên tâm, cố chấp vì thắng lợi như vậy. Thân là tiền bối, mình dựa vào cái gì mà chỉ coi bọn họ là công cụ tuyên truyền.

Đôi mắt xinh đẹp của Sở Vân Tú kiên định nhìn về phía trước, bên trong tựa như có ngọn lửa đang cháy rực. Cô ném túi xách xuống, dứt khoát đẩy cửa phòng làm việc của quản lý.

Quản lý kinh ngạc nhìn Sở Vân Tú, cả người cô đều dính nước, mái tóc đen dài bị ướt bết lại thành từng lọn như rong biển, nước theo đó nhỏ xuống mặt đất. Áo khoác của cô ướt đẫm, chiếc quần bó sát trông càng chật vật hơn, trên bốt dính bùn, như yêu tinh bò ra từ trong nước, quyến rũ mà nguy hiểm. Bề ngoài của cô vốn khá trong sáng, nhưng vẻ mặt lạnh tanh không chút độ ấm nào lại khiến người khác sợ run.

"Sở Vân Tú, sao em cứ như vậy mà vào, em..." Quản lý sửng sốt, thấy Sở Vân Tú đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, hắn có cảm giác bị người kề dao vào cổ, lời muốn nói đều nghẹn lại. Dưới ánh mắt đó, mồ hôi trên trán hắn không tự chủ được mà túa ra. Sở Vân Tú lại bất ngờ khom người, cúi đầu.

"Xin lỗi quản lý. Em phải thừa nhận lỗi lầm của mình." Sở Vân Tú duy trì tư thế đó, thấp giọng nói: "Là do em, đã tìm hiểu được nguyên nhân vì sao Yên Vũ hiện tại luôn trì trệ không tiến bộ, nhưng lại không nói rõ với quản lý để anh hiểu và lên phương án thay đổi. Xảy ra việc này là do em quá yếu đuối, em phải chịu trách nhiệm."

"Vậy nên..." Sở Vân Tú chầm chậm đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn quản lý: "Em muốn bù đắp sai lầm của mình, để em nói rõ với anh một chút."

Khuôn mặt cô như ngưng tụ một lớp băng tuyết, lại tỏa ra nộ khí điên cuồng. Tuy cả người ướt nhẹp nhưng lại rừng rực như lửa: "Đội hình hiện tại của Yên Vũ cần phải thay đổi, nếu chỉ vì mục đích thương mại thì cuối cùng cũng sẽ thất bại thôi.

Lý do cụ thể em đã giải thích rất nhiều lần rồi, tuy cứ để anh tự làm tự chịu như vậy cũng không tồi, nhưng là em dẫn dắt Yên Vũ một đường tiến lên, em sẽ không để nó tiếp diễn nữa, em muốn cho anh biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào."

sở Vân Tú mạnh tay đặt thẻ tài khoản xuống bàn, dùng ngữ khí không thể nghi ngờ mà nói: "Vì tương lai của Yên Vũ, cái gì em cũng có thể từ bỏ. Hiện tại em cho anh biết, nếu như không thay đổi chiến thuật, em liền rút khỏi đây, như vậy chưa biết chừng Yên Vũ còn có thể có một tương lai xán lạn hơn, em là thật lòng, anh cứ cân nhắc đi."

Hành động của Sở Vân Tú điên cuồng, nhưng cô lại vô cùng bình tĩnh. Cô là đội trưởng của Yên Vũ, cô muốn gánh vác tòa Yên Vũ Lâu này, vì vậy phải đánh cược toàn bộ.

Quản lý nhất thời bị khí thế của Sở Vân Tú làm cho chấn động, nhưng nhìn nước từ tóc của Sở Vân Tú nhỏ xuống làm ướt hết tài liệu trên bàn lại cảm thấy không hài lòng. Sở Vân Tú trong cảm nhận của hắn là một đội trưởng tốt, tuy hơi hung hăng nhưng rất thành thục, hiểu lí lẽ, làm rõ tình hình liền không tranh cãi tiếp, rất có chừng mực, khi nói chuyện cùng hắn cũng rất giữ ý.

Hắn có chút phiền lòng, một Sở Vân Tú như vậy anh chưa từng thấy, càng khó để xử lí, hắn nói qua loa: "Anh đã giải thích với em rồi, làm như vậy là vì tốt cho các em, không cần phải đánh vất vả cũng có thể dựa vào quảng cáo để kiếm tiền."

"Em không cần!" Sở Vân Tú lắc đầu: "Anh nói cho em biết đáp án của anh, có muốn em rời đi hay không."

Quản lý có chút tức giận, nhỏ giọng nói: "Cho nên nói phụ nữ mà..."

"Phụ nữ rất phiền chứ gì, thay đổi thất thường, thích giận dỗi, trong ngoài bất nhất, tâm cơ chồng chất, miệng nam mô bụng một bồ dao găm." Sở Vân Tú nhíu mày. "Anh vẫn luôn quản lý Yên Vũ, dùng mánh lới dựa vào mỹ nữ trong chiến đội để kiếm tiền, thực ra trong lòng cảm thấy phiền đúng không."

"Nhưng đặc điểm lớn nhất của Yên Vũ không phải là có nhiều gái xinh, mà là nhiều ngự tỷ mạnh mẽ." Giọng Sở Vân Tú đanh thép. "Mánh lới dùng chiến đội toàn mỹ nữ, trọng điểm không phải ở mỹ nữ, mà là mỹ nữ tạo thành chiến đội. Chúng em chơi Vinh Quang, khác với những cô gái khác, chúng em thẳng thắn, nhiệt huyết, quan trọng nhất chính là mạnh mẽ. Bọn em không phải chỉ là con gái, kỹ thuật vững mới là then chốt. Cho nên cứ cố chấp làm theo suy nghĩ kia mà vứt bỏ nó thì không phù hợp với Yên Vũ. Tuy hoạt động của Yên Vũ vẫn luôn thương mại hóa, nhưng ít nhất trước đây cũng còn có thực lực."

Quản lý có lẽ đã bị ép hỏi đến phát bực: "Sở Vân Tú, sao em lại cứ thích làm loạn như thế! Anh đã sớm nói với em, việc quản lý chiến đội em không hiểu thì không cần phải nói loạn!"

"Như vậy, anh không hiểu về chiến thuật thì đừng nhúng tay vào bố trí của em!" Sở Vân Tú không nhường bước.

"Em có thể lý trí một chút được không." Quản lý nổi điên, đột nhiên nghe được giọng của hai chị em họ Thư liền hạ giọng, hơi suy tư: "Tự em không muốn phát triển thì cũng phải cân nhắc cho hậu bối chứ, chị em bọn họ bây giờ chính là thời điểm tốt để tạo danh tiếng, nắm chắc tốt cơ hội này thì về sau sẽ càng có tiền đồ."

Sở Vân Tú khoang tay trước ngực: "Em rất lý trí, luôn miệng nói là vì tốt cho bọn họ, anh đã từng hỏi ý kiến của bọn họ chưa?"

Quản lý không chút nghĩ ngợi nói: "Bọn họ phối hợp tốt như vậy, chắc chắn không muốn tách ra."

Sở Vân Tú cười nhạt một tiếng, mở cửa phòng làm việc: "Thư Khả Di, Thư Khả Hân, qua đây một chút, có chuyện cần nói với hai em."

Hai chị em nhìn nhau, trên người các cô cũng bị dính nước, nghi hoặc bước tới.

Quản lý tức giận nói: "Đội trưởng của hai em đưa ra bố trí chiến thuật kiểu gì vậy, muốn hai em tách ra thi đấu, các em xem thử có đồng ý không."

Hai người mở to mắt, Thư Khả Hân có chút không vui mở miệng: "Tiền bối, vì sao chứ, bọn em phối hợp có thể tạo ra lực sát thương rất lớn cho Yên Vũ mà."

Sở Vân Tú hòa hoãn giọng của mình, dùng ngữ khí bình thản nói: "Hiện tại Yên Vũ chúng ta không thể giữ được lượng sát thương của hai thiện xạ, tuy rằng trước đây linh hoạt một chút vẫn miễn cưỡng chiến đấu thuận lợi, nhưng hiện tại gần như đã bị dò ra quy luật, nếu như không đổi về thông thường thì sẽ trở thành nguy cơ. Hiện tại biện pháp tốt nhất là để hai em thay phiên nhau, hoặc là chị không lên. Nhưng quản lý lại lo lắng về việc tuyên truyền thương mại nên vẫn không đồng ý, các em xem xét thử đi."

Quản lý vội vàng nói: "Phối hợp của hai em vẫn luôn góp sức không ít cho Yên Vũ, bớt một trong hai người sát thương nhất định giảm đi rất nhiều, hơn nữa đây cũng là thời cơ tốt nhất để hai em quảng bá, vậy nên phải suy nghĩ kĩ, anh tin tưởng các em sẽ đưa ra quyết định đúng đắn."

Hai chị em hơi sững sờ, sau đó cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt. Không biết là do biết rằng nguyên nhân Yên Vũ rớt hạng là do mình, hay là đang nghiêm túc suy nghĩ.

Sở Vân Tú ngáp một cái, vỗ bớt nước trên người.

"Đừng xem thường người khác!" Thư Khả Di nghiễn răng, đột nhiên ngẩn đầu, lớn tiếng hô. "Anh cho rằng chúng em thực sự là quân cờ vụng về mặc người khác đùa giỡn sao? Bọn em đương nhiên đã từng nghĩ tới nguyên nhân Yên Vũ bị tụt hạng, cũng đã cân nhắc về vấn đề này, là phối hợp của bọn em không tương xứng với bố trí của Yên Vũ. Nhưng bọn em cũng không muốn nghĩ theo hướng đó, hơn nữa còn nhận được lời khen ngợi. Nhưng, Vân Tú tiền bối cũng không nói với bọn em, để bọn em bị vây trong vòng nghi hoặc đó? Đừng đùa chứ! Bọn em đều không rõ tình hình, chị rõ ràng đã biết nhưng vẫn chần chừ như vậy?"

Thư Khả Hân chậm rãi ngẩng đầu, đằng sau đối mắt bình thản lại như chứa đựng cuồng phong bão tố: "Gì chứ, khi bọn em dùng hết sức lực phấn đấu vì Vinh Quang, quản lý lại chỉ suy nghĩ đến việc này. Thực sự là bị coi thường nha." Cô siết chặt tay, cắn môi: "Rất không thoải mái đó."

Quản lý sửng sốt, hắn chưa hề nghĩ tới hai chị em họ Thư sẽ phản ứng như vậy, hai cô vẫn luôn phối hợp tuyên truyền, đổi sang nhân vật nữ cũng vẫn vui vẻ tiếp nhận, vì sao bây giờ lại phản ứng dữ dội như vậy.

Có lẽ con gái đều thích mấy hoạt động tuyên truyền cho bản thân, nhưng hai người họ là tuyển thủ chuyên nghiệp, lần này đã chạm đến giới hạn cuối cùng. Có thể các cô không thuần thục, tính tình kiêu ngạo, thích hoạt động tuyên truyền, nhưng lòng theo đuổi Vinh Quang thì không thể bị sỉ nhục.

Quản lý đứng dậy, tựa hồ thỏa hiệp, nói: "Được rồi, anh sẽ cân nhắc, nhưng hiện giờ chính là thời kì truyền truyền quảng bá quan trọng của các em, không thể bỏ qua, rồi sau đó thay đổi bố trí thế nào thì suy nghĩ thêm đi."

Sở Vân Tú còn định nói gì thì một giọng nam lạnh lùng từ phía sau truyền đến: "Quán quân không đợi người, đối với tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp vốn có tuổi thọ nghề ngắn mà nói, yêu cầu như thế có phải hơi quá đáng rồi không."

Hai chị em họ Thư cùng Sở Vân Tú ngoái đầu lại, hóa ra là Lý Hoa... điện thoại di động trong tay phát ra giọng nói nghiêm túc của Phùng Hiến Quân: "Tiểu Vương à, loại tâm lý tuyên truyền này tôi cũng hiểu, nhưng không thể tham quá. Mục tiêu cuối cùng của giải đấu chuyên nghiệp vẫn chỉ có một, chính là giành thắng lợi."

Đội viên của Yên Vũ không biết từ lúc nào cũng xếp thành một hàng phía sau, chống eo quan sát.

Quản lý khẽ nhếch miệng, theo lý thì Phùng Hiến Quân chỉ là chủ tịch Liên minh, đối với việc quản lý của nội bộ chiến đội cũng không thể nhúng tay quá nhiều, nhưng nếu muốn thu hút dư luận gây áp lực cho hắn thì không phải không thể, tuy chuyện không nghiêm trọng như vậy, nhưng hắn không muốn mạo hiểm.

Không, quản lý lắc đầu, nói không chừng đây chỉ là cái cớ, nơi nào đó trong tim hắn có lẽ đã sớm dao động rồi, chỉ là không muốn mất mặt, hắn cúi đầu, thở dài.

"Được rồi, việc bố trí chiến đội... giao cho Sở đội trưởng đi."

Đội viên Yên Vũ đồng loạt reo hò. Bọn họ vây quanh ba nhân vật chính, Sở Vân Tú nở nụ cười nhẹ nhõm, sau đó cả người đột nhiên mất hết sức lực, đứng không vững, Lý Hoa vội đỡ cô: "Nhanh đi thay đồ đi, đừng để bị cảm."

Sở Vân Tú mỉm cười rời đi, hai chị em họ Thư thì lại trầm mặc tách khỏi đám đông, đi tới trước bàn của mình.

Hai cô nhìn nhau im lặng một lúc, Thư Khả Hân gượng gạo nói: "Sau này phải tách ra chiến đấu rồi, luyện phối hợp lâu như vậy lại không dùng đến."

Thư Khả di cười cười, mặc dù nụ cười hơi miễn cưỡng, cô vẫn kéo tay Thư Khả Di, nghiêm túc nói: "Nhất định, nhất định có lúc dùng đến, chờ đến khi chúng ta có đủ năng lực để thay đổi hiện trạng. Bây giờ tạm thời không nghĩ tới, cứ đánh đi, chứng minh cho Vân Tú tiền bối thấy, chúng ta cũng có thể vì thắng lợi mà không tiếc thứ gì."

Thư Khả Hân cũng cười đáp lại: "Ừ, cố lên! Luân phiên còn nhàn hơn chút nữa."

Khi hai chị em đang tâm sự, Sở Vân Tú đi đến. Cô đã thay một bộ quần áo thể thao, có cảm giác mỹ nữ lười biếng.

Lý Hoa có chút sốt ruột, Sở Vân Tú ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại gọi điện cho Phùng chủ tịch?"

Lý Hoa hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Việc này à, ban nãy chị nói chuyện với quản lý, tôi lên group kể lại một chút, sau đó Diệp Tu tiền bối chạy đi liên lạc với Phùng chủ tịch."

"Còn phải cảm ơn cả Diệp Tu." Sở Vân Tú có hơi mệt mỏi mà dựa vào vai Lý Hoa. "Lúc nào đến thành phố H du lịch thì qua cảm ơn, tiện đường thăm Mộc Tranh nữa."

"Đúng rồi." Sở Vân Tú bật dậy. "Vừa nãy có phải chị rất hung dữ không, sao lại cảm thấy oán khí của mọi người đang bùng nổ."

"Quả thực có chút hung dữ." Lý Hoa gật đầu, bị Sở Vân Tú liếc trắng mắt.

"Nhưng mà rất đẹp..." Trong mắt Lý Hoa ẩn ẩn có một tia mơ mộng: "Giống như lưỡi dao sắc nằm trong vỏ quá lâu, dứt khoát rời vỏ chém xuống."

Quay đầu nhìn, Sở Vân Tú đã ngủ gục trên ghế, khuôn mặt cô lúc ngủ khá xinh đẹp.

Lý Hoa cười nhẹ một tiếng, Yên Vũ đang hướng tới một tương lai mới, nhất định sẽ rất cực khổ, vậy trước đó cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút,

Phùng chủ tịch mệt tâm: Tôi đang nghỉ trưa, bị một cú điện thoại của Diệp Tu làm phiền, những chuyện như vậy thật khiến cho người ta đau đầu, yêu quý HP, rời xa Diệp Tu.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook