Hoàn [Vân Vũ 2020][Sở Vân Tú] Trụ Cột

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
TRỤ CỘT

Sản phẩm thuộc project Vân Biên Vũ Xuất
Sở đội, chúc người sinh nhật vui vẻ!

Author: 云烟沐音
Cv: @Phong hạ
Edit: @Quân Y Hoàng
Beta: @Băng Ly


Art by shaotian-xiaoxing


Lời tác giả:​
Sở Vân Tú trung tâm. Yên Vũ trung tâm. Không couple. Viết lung tung tự an ủi chính mình. Sẽ không đặt tên. Viết đến cuối cùng vẫn không để Bạch Kỳ xuất hiện.​

Trước khi viết áng văn này, bài hát "Tôi đã từng nghĩ sẽ kết thúc mọi thứ" (Bản Trung cover) cứ lặp đi lặp lại, bắt đầu từ 1:40 khuya, nghe đến 2:40 thì tôi vừa khóc vừa đặt tay viết, có lẽ sẽ nghe đến khi viết xong thôi. (Sự thật chứng minh, nghe đến 6:50 thì đã viết xong rồi.)​

Thích nhất trong Toàn Chức, yêu thích lâu nhất đích thực là Vân Tú, bây giờ nghĩ lại có lẽ bởi vì tôi và cô có điểm tương đồng.​



Một.
“Cô gái nhỏ, tương lai Yên Vũ phải giao cho em rồi.”​

Sở Vân Tú bừng tỉnh từ giấc mộng, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, cô rút điện thoại dưới gối ra, mở danh bạ, bấm gọi cho Lý Hoa, chuông vừa đổ ba tiếng liền cúp máy.​

Cô lại mơ thấy rồi, mơ thấy cảnh tượng tiền bối đặt Phong Thành Yên Vũ vào tay mình.​


Hai.
Sở Vân Tú gia nhập trại huấn luyện Yên Vũ kì thực là một chuyện bất ngờ.​

Mùa mưa năm nay lại đến sớm, ba giờ chiều, mặt trời còn chưa thu lại ánh dương quang gay gắt, mưa đã đổ.​

Sở Vân Tú ôm đầu gối, ngồi ở bậc thang nơi cửa ra vào tiệm net, mái hiên trải rộng ngăn cách cô với màn mưa ngoài kia.​

Từ trước đến giờ, cô luôn là đứa trẻ ngoan trong mắt người thân, thành tích xuất sắc, chưa từng sinh sự, chỉ một số bạn bè cô mới biết, thực chất trong cô cũng tồn tại sự nổi loạn.​

“Con dám chơi mấy trò hư thân này? Có tin cha đánh gãy chân con không!”​

Bẻ gãy.​

Thẻ tài khoản trắng bạc trong tay cha gập làm đôi, đầu đọc thẻ bị ném mạnh xuống đất, ổ cắm nứt vỡ.​

Sở Vân Tú lặng lẽ nhặt đầu đọc thẻ lên, đối xử với nó như báu vật, cẩn thận đặt trên mặt bàn, nhân vật hoạt hình trong máy tính bên cạnh vẫy tay với cô, làm những động tác kì quái, nhưng cô tuyệt chẳng muốn cười.​

“Con nhất định không để ảnh hưởng việc học đâu.” Cô do dự mở miệng, giọng nói dịu dàng của thiếu nữ Giang Nam không nghe ra nổi chút kiên cường, Sở Vân Tú cực kì chán ghét thứ âm thanh này.​

“Chơi game hại người đấy!” Người cha lạnh lùng hừ một tiếng, quay người đi ra ngoài, ném thẻ tài khoản vào thùng rác ở cửa.​

Ngoài cửa sổ, tiếng ve râm ran mà du dương, lúc còn nhỏ Sở Vân Tú từng kéo góc áo cha hỏi, có phải ve có rất nhiều bạn không?​

“Tất nhiên không phải, âm thanh này đều do một con ve kêu đấy.”​

“Vậy hẳn nó rất cô đơn nhỉ?”​

Sở Vân Tú cảm giác mình giống như một chú ve, trông thì rất tốt, nhưng thực chất cực kì cô độc, kêu lên thứ âm thanh không người coi trọng, không người thấu hiểu.​

Sở Vân Tú cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, gửi cho người phía bên kia hai biểu tượng mặt mày khóc lóc, cô phát hiện, gửi biểu tượng cảm xúc này đi, đối phương sẽ không cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng, cô cũng không muốn người bạn tốt nhất phải lo lắng.​

Cô chậm chạp lê dép đến trước cửa, vốn là định đóng nó lại, nhưng nhìn thoáng qua phát hiện phòng khách không bóng người, tâm tính phản kháng đột nhiên trỗi dậy, cô cầm lấy chìa khóa nhà đặt trong ngăn tủ rồi trốn ra ngoài.​

“Thực xin lỗi, cô bạn nhỏ, chúng tôi không nhận khách chưa thành niên.”​

Đi đâu bây giờ? Nhớ đến thẻ tài khoản đã hỏng, cô chỉ có thể nghĩ nên đến tiệm net, thế nhưng lại bị anh trai trông tiệm nhẹ nhàng từ chối.​

Có thể đi đâu đây?​

Sở Vân Tú ngồi xổm một lúc đã tê rần chân, chỉ còn cách đứng dậy, tựa vào tường nghĩ suy.​

Điện thoại rung một hồi, người bạn nhắn tin hỏi cô có sao không.​

Trên gương mặt cô không chút biểu cảm, bình tĩnh đáng sợ, [Không có gì đâu! Chỉ là thẻ tài khoản của mình bị gãy, cậu thay mình nói với mọi người một tiếng, sau này có duyên sẽ gặp lại!]

“Ài, cô bé, em không về được hả? Anh cho em mượn dù nè.” Một người đội mũ lưỡi trai trắng bước từ tiệm net ra, nhìn hai bên trái phải một lúc, thấy Sở Vân Tú dựa bên tường thì giật mình, nghĩ đến trời mưa to, bèn lấy trong túi ra một cây dù đưa cho cô.​

Sở Vân Tú hoàn toàn không nghĩ có người chú ý đến mình, cô nhận lấy dù, hỏi anh: “Còn anh thì sao?”​

“Anh? Anh không sao! Anh tìm người đến đón là được rồi, mà dù không có ai thì anh cũng tự chạy về được mà, chẳng xa lắm đâu.”​

Nghe người kia trả lời, Sở Vân Tú kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, lúc thấy rõ gương mặt anh thì bị sốc, cô che miệng, khẩn trương tới mức lắp bắp: “Đại… Đại thần!”​

Chàng trai vội vàng khoát tay phủ nhận, “Không không không, anh chưa được vậy đâu.”​

Nhìn thấy nét buồn bã trên gương mặt nam thần, Sở Vân Tú vội vã trả lời anh, “Anh rất lợi hại mà! Em siêu thích Phong Thành Yên Vũ của anh! Rất tuyệt vời!”​

Đội trường Yên Vũ gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười với cô, chuyển chủ đề: “Cám ơn em đã thích. Nhưng mà, em chưa về nhà sao?”​

Vừa nhắc đến chuyện về nhà, tâm tình Sở Vân Tú lại suy sụp: “Em không muốn về.”​

Mặc cho đội trưởng Yên Vũ khuyên nhủ thế nào, Sở Vân Tú vẫn giữ nguyên đáp án không quay về. Anh vốn định lấy lại dù rồi đi, kết quả nhìn mưa càng lúc càng lớn, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu ngừng, cảm thấy cô gái nhỏ ở lại chỗ này cũng không tốt, ai biết được sẽ gặp phải chuyện gì. Anh khẽ cắn môi, nhất thời xúc động, làm ra hành động ngoài dự liệu: “Theo anh, anh dẫn em đến Yên Vũ trước.”​

Đội viên Yên Vũ rất kinh ngạc khi thấy đội trưởng bọn họ dắt về một cô gái nhỏ, nhưng không ai dám đến gần. Nhà quyền pháp nhỏ tuổi nhất trong đội lặng lẽ đi qua chọt chọt đội trưởng, tò mò hỏi: “Đội trưởng, đây là ai? Con gái anh hả?”​

“Nói hươu nói vượn.” Đội trưởng Yên Vũ bật cười, anh cùng lắm chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, “Sao anh có con gái lớn thế được, là cô bé ở đối diện tiệm net không thể về nhà, một lát còn phải đưa em ấy về nhà nữa.”​

Nhà quyền pháp “À” một tiếng, lại quay về máy tính ngồi, vẫn không dám bắt chuyện với con gái nhà người ta.​

Đội trưởng Yên Vũ thấy Sở Vân Tú đứng đó một mình, nghĩ đến chuyện cô xuất hiện ở cửa ra vào tiệm net, bỗng nhận ra điều gì. Anh dắt cô đến ngồi trước một máy tính không ai dùng, vỗ vỗ vai cô, “Chơi đi.”​

Sở Vân Tú lục lọi túi áo, nhưng lại rút ra bàn tay trống rỗng, sau đó mới nhớ, thẻ tài khoản của cô đã bị bẻ gãy. Cô quay đầu nhìn đội trưởng Yên Vũ, “Không chơi được, thẻ đã gãy rồi.”​

Đội trưởng ngẩn người, xoa xoa đầu cô, móc trong túi một thẻ tài khoản đặt vào tay cô, “Anh vừa mua đó, còn mới, em chơi đi.”​
Tuổi đội trưởng không lớn lắm, cũng có một cô em gái, có vẻ Sở Vân Tú trạc tuổi em gái nhà anh, kết hợp với suy nghĩ không muốn về nhà trước đó của cô, đoán rằng cô vì chơi game mà giận dỗi với người thân. Anh nghĩ đến thời điểm cãi vã với gia đình vì quyết định thi đấu của mình, thở dài, dứt khoát kéo cái ghế đến ngồi xem cô chơi.​

Sở Vân Tú bật máy tính lên, quẹt thẻ đăng nhập, cô chẳng hứng thú đắp nặn ngũ quan, tùy tiện chọn lấy gương mặt hệ thống tạo sẵn rồi tiến vào trò chơi, học kĩ năng, nhận nhiệm vụ xong đi đánh quái vật.​

Kỹ thuật của cô nhìn qua rất thành thạo, đội trưởng quan sát một lúc lâu rồi hỏi cô: “Em chơi bao lâu rồi?”​

“Một năm.”​

Chơi một năm, thẻ tài khoản yêu quý bị bẻ gãy, có phải rất buồn không? Đội trưởng nghĩ. Anh không tưởng tượng được nếu Phong Thành Yên Vũ của mình gãy làm đôi, bản thân sẽ nổi điên tới mức nào.​

Sở Vân Tú điều khiển nhân vật tiêu diệt con quái cuối cùng, buông chuột trong tay, yên lặng nhìn luồng bạch quang thăng cấp hiện lên, lẩm bẩm nói: “Em thực sự yêu thích trò chơi này.”​

Đội trưởng trầm mặc, một mực ngồi bên cạnh cô. Mãi đến sáu giờ, điện thoại Sở Vân Tú vang lên, cô nhận điện thoại, sau đó nói với người ở đầu bên kia, cô cần phải đi.​

“Cảm ơn anh đã giúp đỡ.” Sở Vân Tú nói, đồng thời từ chối lời đề nghị đưa cô về nhà của đội trường.​

“Để anh dắt em ra cửa.” Đội trưởng nói.​

Mưa đã tạnh, Sở Vân Tú chào tạm biệt đội trưởng, chẳng ngờ lại nhận được một câu hỏi thay đổi cả cuộc đời cô —— “Em có muốn đến Yên Vũ thử huấn luyện không?”​

“Có chứ, tất nhiên là muốn rồi.” Cô nói.​


Ba.
“Đội trưởng?” Tiếng đập cửa và giọng nói Lý Hoa vang lên lần nữa.​

Sở Vân Tú tỉnh táo lại, mặc quần áo tử tế, chải chuốt tóc tai rồi mới rời giường mở cửa.​

“Đội trưởng, chị muốn mỗi ngày tôi phải gọi mấy lần đây?” Lý Hoa vừa nhìn thấy cô liền lải nhải phê bình.​

“Được rồi, được rồi, về sau sẽ không thế nữa.” Sở Vân Tú mở cửa xong thì xoay người đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.​

Lý Hoa bất lực với chuyện này, từ khi gia nhập chiến đội đến nay cậu không nghĩ ra biện pháp nào dành cho Sở Vân Tú, mỗi ngày đều như mẹ chăm con, nhưng trong lòng cậu, bất kể thế nào, đội trưởng vẫn là người đội trưởng mạnh mẽ chống đỡ Yên Vũ.​

Sở Vân Tú soi gương cẩn thận tô son xong, lúc bước ra ngoài thì thấy Lý Hoa vẫn đứng ở cửa, cô nhíu mày, hỏi cậu, “Cậu vẫn còn ở đây à?”​

“Chị đã ba ngày không ăn sáng rồi.” Lý Hoa nói.​

“Cậu đúng là kiên trì nhắc nhở chị ăn sáng nha.” Sở Vân Tú dẩu môi, xỏ giày, đi ra ngoài đóng cửa. Mang giày cao gót vào, cô đã cao gần bằng Lý Hoa, cô nghiêng đầu hỏi, “Cậu xem màu son của chị có đẹp không?”​

“Đội trưởng, đừng có lại dùng son môi làm lý do qua loa lấy lệ với tôi.” Lý Hoa bất đắc dĩ nói.​

Sở Vân Tú quan sát cậu, đột nhiên phì cười một tiếng, “Được rồi được rồi, đi ăn sáng thôi.”​

Sở Vân Tú không ăn sáng từ lâu, toàn Yên Vũ đều biết, Lý Hoa vừa tới Yên Vũ đã thăm dò được tin tức đó. Ngủ sớm dậy sớm một ngày ba bữa đúng giờ, cậu Lý Hoa trông chẳng giống tuyển thủ thể thao điện tử này ngày đầu tiên nhập đội đã đi tìm Sở Vân Tú.​

“Đội trưởng, không ăn sáng không tốt đâu.”​

Sở Vân Tú dựa vào lan can trên sân thượng phòng huấn luyện hút thuốc, ngón tay thon dài mảnh khảnh kẹp lấy điếu thuốc lá dành cho phái nữ, trông vô cùng xinh đẹp. Cô nghe tiếng gọi, xoay người thấy đội viên Yên Vũ da dẻ trắng nõn mới đến đề nghị, cô chậm rãi thở ra một làn khói, cười cười, “Chị biết mà.”​

“Còn nữa, hút thuốc lá cũng không tốt.” Lý Hoa ngửi mùi bạc hà phả trên mặt mình, bổ sung thêm.​

“Chị biết.” Sở Vân Tú tựa trở lại vào thành lan can.​

Lý Hoa không ngờ Sở Vân Tú sẽ trả lời như vậy, cậu thiếu niên mười bảy tuổi bày ra vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ kĩ hồi lâu mới nói được một câu, “Vậy về sau chị có thể đúng bữa ăn sáng và bỏ thuốc không?”​

“Nhưng mà chị dậy không nổi, không đủ thời gian ăn sáng.” Điếu thuốc đã cháy hết, Sở Vân Tú dụi nó vào gạt tàn trong góc tường, hít hà mùi thuốc lá lưu lại trên tay, đi ngang qua Lý Hoa, đúng tình hợp lí trả lời, “Hơn nữa chị không cai được.”​

“Vậy sau này tôi sẽ nhắc chị.” Lý Hoa quay đầu nhìn Sở Vân Tú, nói chắc như đinh đóng cột.​

“Tốt tốt.” Sở Vân Tú khen ngợi cậu, “Rất có chủ kiến.”​

Sở Vân Tú chẳng hề nghĩ đến, Lý Hoa nói được làm được, chưa kể tới việc mỗi ngày thúc giục cô dùng bữa sáng, khi trông thấy cô hút thuốc cậu cũng đến ngăn cản.​


Bốn.

“Đội trưởng, đội phó, chào buổi sáng.”​

“Đội trưởng, đội phó, chào buổi sáng.”​

Sở Vân Tú và Lý Hoa vừa đi vào căn tin thì nhìn thấy chị em họ Thư vẫy tay gọi mình.​

“Chào buổi sáng.” Sở Vân Tú gật đầu với hai người, sau đó đi lấy một phần thức ăn, trở về ngồi ở phía đối diện.​

“Thật không ngờ, hôm nay đội trưởng đến ăn sáng.” Thư Khả Hân húp nước súp trong tiểu long bao, vụng về nói.​

“Đúng đó, quá bất ngờ luôn.” Thư Khả Hân tán đồng.​

Sở Vân Tú hớp một ngụm cháo giấu đi sự xấu hổ.​

Sở Vân Tú không ăn sáng nhiều, nhưng một khi đã ăn thì chắc chắn sẽ ăn cháo đường(*), cô ăn từ nhỏ đến lớn, cũng là món cô thích nhất, có thể do lúc bé thường hát bài "Bán cháo đường"(**), cô ăn cháo đường thực có cảm giác thời ấu thơ.​

“Đội trưởng, lâu rồi chúng em không ngồi ăn sáng cùng chị.” Thư Khả Hân vui vẻ nói, ra chiều làm nũng với cô.​

“Đúng đó, đúng đó.” Thư Khả Di đồng ý.​

Thời điểm chị em họ Thư mới đến, vì muốn các cô nhanh chóng hòa hợp với tập thể, mỗi ngày ngoài thời gian huấn luyện, Sở Vân Tú luôn cùng hai người nói chuyện phiếm, sáng trưa chiều tối dùng bữa cũng cùng ngồi một chỗ ăn với các cô.​

Thử Khả Di từng lén lút nói với em gái mình, cô thấy lời các tiền bối nói đội trưởng rất lười thật không đúng chút nào, chẳng phải mỗi ngày đội trưởng đều có mặt cực kì đúng giờ đó sao.​

Qua hết bốn năm ngày, Sở Vân Tú cảm thấy mọi chuyện có vẻ ổn rồi, cô lại trở về lịch sinh hoạt và nghỉ ngơi lúc trước của mình, chị em họ Thư cũng không còn thấy đội trưởng gọi mình đi ăn nữa.​

Kì thực Sở Vân Tú không hẳn là lười biếng, nói lười cũng chỉ là lười rời giường mà thôi, bình thường lúc huấn luyện cô tuyệt đối không qua loa chút nào, khi đi ra ngoài sẽ dậy sớm tận hai ba tiếng đồng hồ, không vì lý do gì khác, chỉ do phải trang điểm.​

Đối với việc Sở Vân Tú tốn công trang điểm và chọn lựa quần áo trước khi đi ra ngoài mà nói, quả thực là đặc trưng của một cô gái bình thường, nhưng trước khi chị em họ Thư gia nhập, cả đám đồng đội nam chẳng ai lý giải nổi trang phục mỗi ngày đội trưởng chưng diện có gì khác nhau.​

Tỉ như có một lần, Sở Vân Tú mặc chiếc váy mới mua trở về, bắt gặp Phùng Hướng Minh trên hành lang, Sở Vân Tú vừa mua đồ mới, đang vô cùng vui vẻ, vì vậy thuận miệng hỏi anh: “Anh thấy cái váy này với cái buổi sáng cái nào đẹp hơn?”​

“Không phải giống nhau hết sao?” Phùng Hướng Minh cẩn thận quan sát, rút ra kết luận.​

Sở Vân Tú đảo mắt liếc anh một cái, quay đầu bỏ đi.​

“Chị Sở, không phải đâu, trông chị rất đẹp, rất đẹp đó.” Phùng Hướng Minh vội vàng chạy theo gọi cô lại.​

“Đẹp chỗ nào?” Sở Vân Tú hỏi.​

“Là… Nói chung là rất xinh đẹp.”​

“Hừ.” Sở Vân Tú liếc muốn quắc mắt rồi, lúc này chợt nhìn thấy chị em họ Thư, vội vàng đi qua hỏi các cô, “Khả Hân, Khả Di, hai đứa thấy bộ đồ này so với buổi sáng bộ nào đẹp hơn?”​

Thư Khả Di chống cằm đánh giá cả buổi, cuối cùng nói: “Em thấy bộ lúc sáng đẹp hơn.”​

“Bộ này nhìn hơi mập chút.” Thư Khả Hân bổ sung.​

“Nhưng mà đội trưởng chúng ta xinh đẹp như thế, mặc gì cũng đẹp hết đó.” Thư Khả Di tiếp tục đệm vào.​

Tâm tình Sở Vân Tú vui sướng hẳn lên.​

Phùng Hướng Minh đứng bên kia nhìn khung cảnh hài hòa, vội ngăn Tôn Lượng đang định đi ngang qua, chỉ chỉ vào ba cô gái, “Cậu cảm thấy đội trưởng ăn mặc có khác gì so với buổi sáng không?”​

Tôn Lượng chăm chú nhìn, hỏi anh, “Sáng nay đội trưởng mặc gì vậy?”​


Năm.
Khi ra mắt Sở Vân Tú mới biết, còn chưa lên đánh một trận nào, dư luận đã nghi ngờ cô, dù sao cũng là một cô gái, mới ra mắt đã nhận lấy nhân vật át chủ bài của Yên Vũ, lĩnh vực e-Sports này vốn chẳng hề thân thiện với các thiếu nữ.​

[Con gái có thể thi đấu thể thao điện tử từ khi nào vậy?] Đây là nhắm vào cô và Tô Mộc Tranh, nhưng cô mang danh đội trưởng, càng chịu nhiều công kích hơn.​

Sở Vân Tú nằm trên giường, lặng lẽ lướt Weibo.​

“Này, Vân Tú có đó không?” Ngoài cửa truyền đến giọng vị tiền bối quen thuộc, chính là nhà quyền pháp lúc trước.​

“Có ạ.” Sở Vân Tú vội vàng lên tiếng, mang dép lê chạy ra mở cửa.​

Vị tiền bối nhà quyền pháp lớn lên không cao lắm, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác đáng tin cậy, anh nhìn Sở Vân Tú với vẻ mặt ngạc nhiên, “Sao em còn ở đây? Hôm nay liên hoan đó!”​

“Em biết rồi tiền bối, phiền anh chờ em một lát.” Sở Vân Tú biết rõ hôm nay chẳng có liên hoan, tiệc mừng này sợ rằng là quyết định tạm thời nào đấy, là vì cô.​

Tiền bối nhà quyền pháp thoải mái cười cười, nói, “Không vội không vội, con gái cứ từ từ chuẩn bị là được rồi.”​

Gọi là liên hoan, nhưng thật ra là một nhóm người Yên Vũ ở căn tin mở hội mừng, thời điểm Sở Vân Tú đi theo tiền bối nhà quyền pháp đến căn tin, đúng lúc thấy tiền bối mục sư đem đến một cái loa lớn.​

“Mọi người tính làm gì vậy?” Sở Vân Tú hỏi.​

“Hát karaoke đó.” Nhà quyền pháp cười hì hì.​

Sở Vân Tú hoảng sợ ra mặt, giọng hát của các tiền bối ra sao cô hiểu rất rõ.​

Nồi lẩu liên hoan nấu chín bằng lò vi sóng, một nhóm người chen chúc vào bàn, vô cùng náo nhiệt.​

Sở Vân Tú ngồi một bên múc đồ ăn, nghe các tiền bối gào khóc thảm thiết, vừa lúc ăn xong thức ăn trong chén, đang tính lấy thêm, cô bỗng nghe thấy tên mình.​

“Bài hát này dành tặng cô gái Sở Vân Tú trong đội chúng ta.” Là tiền bối nhà quyền pháp kia.​

“Để nói với em, bất luận thế nào, các tiền bối trong đội sẽ luôn là trụ cột của em.”​

Sở Vân Tú mỉm cười nghe hết bài hát ấy, đôi đũa dừng trên không trung mãi chẳng nhúc nhích. Tiền bối quyền pháp hát xong, hết thảy mọi người đồng loạt nhìn về phía cô, cô đặt đũa xuống, nghiêm túc bình luận: “Cũng dễ nghe đó chứ.”​

Nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, các tiền bối đều giải nghệ, chỉ còn một mình cô chống đỡ Yên Vũ này. Thời điểm hứng lấy công kích từ dư luận, cô tự nói với bản thân, mình là trụ cột của Yên Vũ.​

Về sau chị em họ Thư ra mắt, thành tích Yên Vũ không tốt lắm, mùa giải trước còn vào đến bán kết, mùa giải này do không thể tách rời hai chị em, thành tích vì vậy chẳng mấy lí tưởng. Không nghi ngờ gì nữa, chị em họ Thư bị mắng thảm vô cùng.​

Sở Vân Tú tự xem mình là một trong những trụ cột của Yên Vũ, hơn nữa còn nghĩ so với các nam tuyển thủ, nữ tuyển thủ chính là báu vật Liên minh, nhưng cô không mở tiệc liên hoan lần nữa, mà buổi tối đến gõ cửa phòng chị em họ Thư.​

Chị em họ Thư vốn ngủ chung một giường, Sở Vân Tú ôm gối mang chăn đến, nằm ngủ giữa các cô.​

“Đội trưởng, nghe nói chị đắp mặt nạ cho đội phó, có thật không vậy?” Thư Khả Di ôm một bên cánh tay Sở Vân Tú.​

“Tất nhiên rồi.” Sở Vân Tú híp mắt nhớ lại, “Em xem khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia, chị luôn nghĩ cậu ta lén lút đắp mặt nạ, kết quả cậu ta chết cũng không chịu thừa nhận, chị đành phải tự mình đắp cho cậu ta để nhìn xem.”​

“Đội trưởng, em nghe nói tiền bối Tôn Lượng đã có bạn gái ngoài ngành.” Thư Khả Hân ôm cánh tay còn lại của Sở Vân Tú.​

“Đúng vậy, anh ấy còn mang cô gái đó về gặp bọn chị nữa, đáng tiếc cha mẹ anh ấy không đồng ý, cương quyết chia rẽ hai người.” Sở Vân Tú thở dài.​

Hai chị em thay phiên nhau hỏi, Sở Vân Tú trả lời họ, ngược lại cảm thấy vui vẻ.​

Sau cùng, Sở Vân Tú nắm tay hai người, giơ lên cao, chân thành nói: “Các em phải tin tưởng, bất luận thế nào, các tiền bối trong đội luôn là trụ cột của các em.”​


Sáu.
Dùng bữa sáng xong, Sở Vân Tú đứng lên dọn dẹp khay thức ăn, bỗng thấy ở góc bàn viết một hàng chữ nho nhỏ:​

“Sở Vân Tú, dẫn dắt Yên Vũ tiến lên nhé!”​

Sở Vân Tú một tay kéo Thư Khả Hân, một tay kéo Thư Khả Di đi về phía phòng huấn luyện, Lý Hoa theo ở phía sau, cảm giác mình giống người thừa thãi. Như thể cảm nhận được ánh mắt Lý Hoa, Thư Khả Hân quay đầu hỏi cậu: “Đội phó, muốn tôi kéo anh không?”​

“Không cần, không cần.” Lý Hoa vội vàng khoát tay.​

Đến phòng huấn luyện, Sở Vân Tú ngồi vào vị trí của mình, kéo ngăn bàn ra, dùng khăn tẩy trang lau đi son môi còn sót lại, chọn một màu son khác, soi gương tô lại một lần nữa.​

Nhân vật hoạt hình quen thuộc trên bàn mỉm cười với cô, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu ran trong suốt.​

Sở Vân Tú mỉm cười, nhật kí ghi chép trên màn hình máy tính mở sang một trang mới: “Một ngày mới lại bắt đầu rồi.”​


FIN



Chú thích:
(*)Cháo đường: Hay còn được gọi là cháo đậu đỏ, là một trong những món ăn vặt bình dân ở Giang Tô Tô Châu, thường được ăn vào tiết đông chí. Cháo đường được làm từ đường đỏ hoà với hạt kê nấu thành cháo, khi thành phẩm nước canh sẽ có độ sệt nhất định.

(**) Bài hát "bán cháo đường": Youtube
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook