Hoàn [Vân Vũ 2020][Sở - Tô] Vội vàng

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
[Sở - Tô] Vội vàng
Tác giả: Bắc xuyên hữu noãn
Convert: @Phong hạ
Edit: @Thobeo
Thể loại: Hướng nguyên - tình cảm chị em khuê mật
Sản phẩm thuộc project Vân Biên Vũ Xuất
Chúc mừng sinh nhật Tú Tú ~


Văn án:
Cùng tớ ước mơ, hiểu tớ nhất mực, cùng tớ tiến lên phía trước.


Gặp gỡ vội vàng, trân trọng tương lai, cảm ơn cậu đã cùng tớ đi qua xuân hạ thu đông.

Từ bắt đầu đến kết thúc.

Credit on pic

Thời gian trôi mau, cỏ cây úa tàn, cảm ơn người đã theo tôi đi qua xuân hạ thu đông.​

Sau khi tiễn chân các đồng đội Yên Vũ đến giúp cô chuyển nhà, Sở Vân Tú định tiếp tục dọp dẹp phòng ốc, tuy đồ đạc đều đã được sắp xếp đại khái, nhưng còn rất nhiều thứ nhỏ nhặt cần cô tự mình bài trí.​

Cô tìm một cái khẩu trang đeo lên, họng ngưa ngứa, phòng quá nhiều bụi.​

Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc ấy.​

Sở Vân Tú ngạc nhiên, ai vậy nhỉ, chẳng lẽ có đồng đội nào sơ ý để quên đồ?​

Cô phủi tay chạy ra mở cửa, nhìn thấy một dáng hình khiến cô vô cùng kinh ngạc.​

"Mộc Tranh?!"​

Tô Mộc Tranh vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa, nhẹ nhàng gật đầu ba lần, mỉm cười lên tiếng với bạn thân: "Cốc cốc cốc —— Tú Tú, mình đến giúp cậu dọn nhà đây!"​

"Cậu tới khi nào vậy, sao chẳng nói trước một tiếng để mình ra đón, ngoài trời nóng như vậy . . ." Sở Vân Tú cực kỳ bất ngờ, vội vàng nghiêng người để bạn vào nhà, lại không khỏi trách móc đôi câu.​

Các nữ tuyển thủ đều biết cô chuyển nhà, Tô Mộc Tranh còn tự thân chạy tới, Sở Vân Tú đương nhiên rất cảm động, chỉ là người ta không để cô ra đón với lí do sợ làm phiền nhưng Sở Vân Tú khó tránh cảm thấy mình không đủ quan tâm tới bạn bè.​

"Cũng may hôm nay không quá nắng." Tô Mộc Tranh cười, lấy ra hai chai nước từ sau lưng, "Không cần đi rót nước, nhanh nghỉ chút, uống cái này đi."​

"Lần này lại mua nước gì vậy?" Sở Vân Tú hỏi, cô không kén đồ ngọt, nhưng Tô Mộc Tranh ngược lại là một cô gái rất chú ý mấy chuyện tiểu tiết trong sinh hoạt, mỗi lần hai người gặp nhau đều muốn thử một loại đồ uống mới.​

"Soda vị quả mâm xôi." Tô Mộc Tranh nhìn quanh phòng, "Căn hộ bốn phòng nhỉ, rộng thật đó, là mình thì sẽ không mua căn lớn vậy, sợ cảm giác trống vắng."​

"Cũng tàm tạm, dù thế nào thì đợi sau khi giải nghệ mình mới về ở mà." Sở Vân Tú nhận lấy chai nước, mở ra cắm ống hút rồi đưa lại cho Tô Mộc Tranh, "Mình bỏ ra cả đống tiền đó, muốn thăm quan không?"​

"Được được." Tô Mộc Tranh gật đầu, đưa chai nước khác cho cô.​

Sở Vân Tú nếm một ngụm, vị chua ngọt tràn đầu môi, hơi se lạnh.​

Tô Mộc Tranh chọc ống hút không tốt, Sở Vân Tú thích uống đồ ít lạnh.​

Ánh nắng ngoài sân chiếu vào phòng khách, sáng choang, hai trong bốn phòng hướng về phía mặt trời, Tô Mộc Tranh xem hai phòng này trước, một là thư phòng, có treo ảnh chụp chung của chiến đội Yên Vũ, trên tủ là một mớ truyện Manhua, cô liếc nhìn, phát hiện trong đó có không ít truyện được nhóm nữ tuyển thủ đề cử cho nhau: "Sao cậu còn chưa xé bọc sách, mua về mà không đọc sao?"​

"Cậu chọn mấy quyển đem về, còn lại để mình đọc dần dần." Sở Vân Tú nói, "nhường cậu đọc trước."​

Tô Mộc Tranh vừa cười vừa bước sang phòng ngủ bên cạnh, một căn phòng bình dị, cô nghĩ hai phòng ngủ thì có lẽ một của Sở Vân Tú, một của em bé sẽ sinh sau này.​

"Hử? Không phải như vậy, cậu qua xem thì biết." Sở Vân Tú uống hết hai phần ba chai nước có ga, vị quả mâm xôi tràn khắp miệng môi, "đừng quá kinh ngạc."​

Sở Vân Tú mở cửa một gian phòng ngủ cho Tô Mộc Tranh, cô choáng váng, vì đập vào mắt là một chú gấu Brown to đùng.​

Rèm cửa sổ hai lớp, hình như họa tiết của lớp rèm dày hơn là bầu trời đêm, được buộc gọn lại một bên, còn lại lớp rèm mỏng không ngăn được ánh mặt trời chói chang chỉ có thể tản bớt nắng gắt đang chiếu lên thân chú gấu bông khiến lòng người bỗng cảm thấy ấm áp.​

"Sao lại có Mộc Vũ Tranh Phong ở đây?" Tô Mộc Tranh chỉ figure Mộc Vũ Tranh Phong ở đầu giường, Sở Vân Tú nhìn về phía bức tường trống, nói với vẻ luyến tiếc: "Vì mình chưa kịp treo poster của cậu lên . . ."​

"Tại sao mình lại phải nhìn poster của bản thân trong phòng ngủ chứ, treo Phong Thành Yên Vũ đi." Tô Mộc Tranh nói.​

"Không được, Phong Thành Yên Vũ không thể ngủ chung với cậu." Sở Vân Tú lắc đầu quả quyết, "Nó cũng không phải người đàn ông của cậu . . . Chúng ta còn phải xem anh trai nào đang hot trong giới giải trí hợp để làm hình nền máy tính, đúng rồi, phim Hàn mới chiếu kia hay lắm."​

Tô Mộc Tranh hỏi: "Sao không treo poster Harry Potter ý, mình trả áo len Ravenclaw vào tủ quần áo của cậu nhé?"​

Sở Vân Tú nghiêm túc nói: "Vì mình muốn đem poster đến Hogwarts, sắp khai giảng rồi."​

Tô Mộc Tranh thích gấu Brown, Sở Vân Tú thích Harry Potter.​

Hai đóa hoa đồng thời ra mắt vào mùa giải thứ tư, tỏa hương thơm ngát mỗi người một vẻ. Nhưng năm đầu tiên họ đều bị các tuyển thủ tiền bối dạy cách làm người, lượt đầu vòng chung kết Yên Vũ thua dưới tay Gia Thế, Sở Vân Tú buồn bực trong lòng nhưng vẫn phóng khoáng tự nhiên tỏ ý chúc mừng với Tô Mộc Tranh, lúc hai người bắt tay cuối trận, Tô Mộc Tranh tiến lại gần hỏi cô: "Đi uống cà phê không?"​

Sở Vân Tú ngạc nhiên: "Muộn như vậy rồi cậu không sợ mất ngủ sao?"​

Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt: "Không sao, mình uống càng nhiều cà phê càng buồn ngủ, chẳng có tác dụng hưng phấn tý nào."​

Hưng phấn . . .​

Sở Vân Tú rùng mình, hiểu rõ ý tứ trong lời Tô Mộc Tranh, cô biết đêm nay mình nhất định sẽ ngủ không ngon, khi muốn thức chong chong cả đêm thì cà phê luôn được cô dùng để nâng cao tinh thần.​

Sau khi ứng phó xong với cánh phóng viên, điều khiến Sở Vân Tú thấy phiền chính là việc cha mẹ gọi tới, lúc đợi cốc latte cô nhận hai cuộc điện thoại, đều kết thúc không vui.​

Tô Mộc Tranh không chen lời, im lặng nghe thấy sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của cô bạn, Sở Vân Tú tắt máy lúc này mới giải thích với bạn thân: "Ba mẹ muốn mình quay lại đi học, rồi thi công chức, kiếm một công việc ổn định, có một tuổi trẻ hoàn hảo."​

"Vậy à." Tô Mộc Tranh gật đầu, "Bọn họ có biết lương một năm của cậu là bao nhiêu không?"​

"Biết chứ, nhưng cứ nói mình làm nghề này quá vất vả gì gì đó, ầy, tóm lại là rất phiền." Sở Vân Tú bất đắc dĩ nói, "Cậu thì sao?"​

Cô cảm thấy ở ngoài Tô Mộc Tranh càng xinh đẹp, trải qua một mùa giải tuy không gặp nhau nhiều, nhưng cô biết đây là một cô gái rất hiền lành, theo lý thuyết nếu gặp cùng một loại áp lực, Tô Mộc Tranh hẳn phải càng thêm bất đắc dĩ và sốt ruột hơn mình.​

"Mình á, anh trai mình sẽ không phản đối." Tô Mộc Tranh nở nụ cười, "Anh ấy luôn hi vọng mình có thể làm chuyện bản thân yêu thích."​

"Anh trai cậu thật tốt." Sở Vân Tú có chút ước ao, sau đó lại cảm thấy không đúng, vì sao cô ấy chỉ nhắc tới anh trai mà không đề cập tới cha mẹ?​

Người phục vụ bưng đồ uống lên, trùng hợp sao hai người chẳng bàn trước lại không hẹn mà cùng gọi cà phê latte hoa quế.​

Tô Mộc Tranh dốc nửa gói đường, cúi đầu dùng muỗng quấy, nói: "Ừm, anh ấy là người anh trai tốt nhất trên đời."​

"Cũng là người thân duy nhất của mình."​

"Vậy ư." Sở Vân Tú nói, "Vậy anh ấy có biết lương một năm của cậu bao nhiêu không?"​

"Biết chứ." Tô Mộc Tranh khẽ cười, "Diệp Thu nói anh ấy chắc chắn rất là vui, hơn nữa sẽ rất tự hào. Mình, thực ra cũng tốt, tự hào hay không cái gì . . . Có thể đứng trên đấu trường là mình đã rất vui rồi."​

Sở Vân Tú mơ hồ cảm giác được quan hệ giữa Tô Mộc Tranh và Diệp Thu không đơn thuần là hợp tác, thực ra nhìn sự ăn ý khi thi đấu của hai người liền có thể thấy rõ, cô chỉ không hỏi nhiều.​

Tô Mộc Tranh muốn dùng chuyện của bản thân để khai sáng cho mình sao?​

Cô ước ao có thể đả thông tư tưởng người nhà của mình, Tô Mộc Tranh thậm chí còn ước ao có người thân để làm bạn kìa.​

Cô nâng cốc nếm thử một ngụm latte hoa quế không đường, đột nhiên hướng cốc cà phê ra phía trước: "Mình sẽ chứng minh cho họ thấy."​

Một câu nói không đầu không đuôi, Tô Mộc Tranh lại hiểu rõ ràng, vì thế cô gái trẻ cũng nâng cốc của mình, cười: "Ừ, bọn họ nhất định sẽ tự hào vì cậu."​

Cốc cà phê khẽ chạm vang vọng trong đêm đen yên tĩnh, nhưng Sở Vân Tú lại cho rằng giờ phút này thứ hai cô cầm không phải cốc cà phê, mà là hai bát rượu hào khí ngút ngàn, là thời khắc cắt máu ăn thề kết nghĩa kim lan.​

"Mộc Tranh, hôm nào đi Lương Sơn ngắm cảnh đi?"​

"Hở? Đi kết nghĩa sao?"​

"Ừ, ừ, cậu có thể xem như mình chưa nói gì."​

"Được mà, nhưng hình như chúng ta bây giờ cũng không khác gì lắm."​

Đúng vậy, hai người vốn là chị em khác họ cùng chung chí hướng.​

"Cậu thật tốt, rất hợp ý mình." Sở Vân Tú ngẩng mặt nhìn cô, "trước đây không cảm thấy cậu tốt đến vậy, mình đúng là có mắt không tròng."​

"Nào có, mắt cậu siêu siêu đẹp, chẳng cần đeo lens." Tô Mộc Tranh nói chuyện nhỏ nhẹ, như sợi lông vũ mềm mại bay vào lòng người.​

"Fan của cậu nhất định sẽ ghen tị với mình chết mất." Sở Vân Tú lắc đầu khẽ cười, "Tuy không biết mùa giải sau này sẽ ra sao, nhưng . . ."​

Cô ghi lại dòng nhận xét vào quyển sổ của quán: Latte hoa quế rất ngon, nhất định phải uống thử cùng bạn thân.​

Kỳ nghỉ mùa giải thứ mười sau khi Yên Vũ lần đầu tiên không lọt được vào vòng tổng chung kết, Tô Mộc Tranh giành được ngôi quán quân cùng cô đi du lịch ba ngày, trời nắng chói chang, hai người làm ổ trong khách sạn chia nhau giúp công hội cướp boss, chẳng ai ngờ hai người chỉ cần quay lại là có thể nhìn thấy rõ an bài của đối phương.​

Đến tối tắt nắng lại gặp sương mù, đứng trước biển cả đen như mực, mong ước nằm dài trên bãi biển ngắm sao trời của Sở Vân Tú vỡ tan tành.​

"Đến cũng đến rồi, tháo giày đi dạo trên bãi cát đi." Tô Mộc Tranh đề nghị.​

Chậm rãi bước chân trên bờ cát, nếu không dìu đỡ nhau có thể sẽ vấp ngã, Sở Vân Tú ngồi xổm xuống muốn viết mấy chữ, phát hiện chẳng tiện như viết trên mặt tuyết, không có dụng cụ thì vết tích tạo ra sẽ dễ dàng bị sóng cuốn trôi.​

"Cậu muốn viết gì nè?"​

"Yên Vũ là quán quân."​

"Nhiều nét quá khó viết lắm, hay cậu viết tắt đi, ví dụ như YYLQQ." Tô Mộc Tranh đề nghị viết tắt chữ cái đầu, "Hay là XXLQQ cũng được, Tú Tú thấy sao?"​
*Yên Vũ - Yan Yu; Sở Vân Tú - Chu Yunxiu gọi yêu là Tú Tú - Xiu Xiu

"Không được, Y cái gì vừa nghe đã nghĩ đến Diệp Tu, X cái gì nghe càng giống Diệp Tu, trời ạ, cái tên quái quỷ gì vậy!" Sở Vân Tú bĩu môi ghét bỏ.​
*Diệp Tu - Ye Xiu

Vậy nên cô chẳng viết thêm, nhìn sóng biển tràn lên bãi cát, muộn phiền trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều.​

"Khi đó cậu nghĩ thế nào mà nói ra câu đó?" Cô hỏi Tô Mộc Tranh.​

"Câu nào?"​

“Duyên phận với Gia Thế, chấm dứt từ đây.” Sở Vân Tú thuật lại mẫu mực câu nói này, còn lên bổng xuống trầm chọc cho Tô Mộc Tranh bật cười: "Tự nhiên nói ra thôi, sao mọi người đều cảm thấy kỳ lạ vậy nhỉ."​

"Có lẽ là thái độ của cậu quá cứng rắn, khiến fan đau lòng." Sở Vân Tú nói, "Cơ mà như vậy cũng được, thái độ của mình không cứng rắn, fan lại không thương đây."​

"Câu lạc bộ sẽ hiểu Khả Hân Khả Di không thích hợp để lên sân cùng lúc chứ?"​

"Có lẽ họ sẽ hiểu, mình hẳn phải học tập cậu." Sở Vân Tú nháy mắt với cô, bầu trời đêm không sao, đôi mắt có chút uể oải của cô chính là chấm nhỏ sáng ngời, "Dù sao thì, Tô đội - tôi cũng muốn giành được quán quân!"​

"Sở đội muốn tuyên chiến đấy phỏng." Tô Mộc Tranh cười.​

Hai người bọn họ cười thật thoải mái, nhưng cũng biết tình cảnh của đối phương trong mùa giải tiếp theo sẽ chẳng lạc quan như vậy, người này phải đối mặt với áp lực từ đơn vị tài trợ để điều chỉnh đội ngũ, người kia thì cần một bước đệm sau khi thành viên chủ lực giải nghệ.​

Tuy nhiên, việc này cũng không cản trở hai cô gái thân thiết dắt tay nhau đi dạo một vòng trên bờ cát, Sở Vân Tú lấy điện thoại chụp mười ngón tay đan cài của hai người: "A, nhìn sao cũng giống như đang hẹn hò . . . Mình nói này, nếu up lên kiểu gì cũng có thật nhiều người ghen tị với mình đó."​

Tô Mộc Tranh lắc đầu: "Rất nhiều người sẽ ghen tị với mình mới đúng chứ, bọn họ sẽ cho rằng cậu có bạn trai."​

Sở Vân Tú không đồng ý: "Tay cậu đẹp như vậy, nhìn đã biết là không phải con trai rồi!"​

Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng bật cười, Sở Vân Tú vừa cười vừa cảm thán: "Vì sao mình luôn cùng cậu trải qua những chuyện khó quên vậy nhỉ? Ví dụ như chuyện nửa đêm chạy ra ngoài dạo bãi biển ý, có lẽ cả đời này mình sẽ không làm lại lần thứ hai."​

Tô Mộc Tranh nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là do ở cùng người đặc biệt nên toàn bộ những chuyện trải qua với nhau cũng sẽ trở nên khó quên đó."​

"Nếu Tú Tú muốn làm lại chuyện này thì kỳ nghỉ sau chúng ta lại đi biển là được mà."​

Sở Vân Tú ôm mặt nói: "Mình thật hâm mộ bạn trai trong tương lai của cậu, Mộc Tranh cậu thật sự quá tốt."​

Tô Mộc Tranh không nghĩ vậy: "Chẳng biết bạn trai còn ở nơi nào nữa kìa."​

Sở Vân Tú vuốt tóc cô: "Sẽ có bạn trai, sẽ có quán quân!"​

Kết quả là Tô Mộc Tranh đáp lại: "Mình có quán quân rồi nè."​

Sở Vân Tú nghiến răng, rủa thầm từ Diệp Tu đến Phương Duệ, em gái tốt vậy thế mà lại bị bọn họ mưa dầm thấm lâu nhuộm đen thành như này. Tô Mộc Tranh bỗng hỏi cô: "À này, cậu có nhận được điện thoại của Liên minh không?"​

"Hả?" Sở Vân Tú ngạc nhiên, "Có việc gì?"​

"Gần đây công ty Vinh Quang và hiệp hội Thể Thao Điện Tử thế giới thường xuyên tương tác trên Weibo, một số người nói có phải sẽ có sự kiện lớn diễn ra." Tô Mộc Tranh giải thích, "Thực ra trước nay mình vẫn nghĩ mãi, nếu chúng ta có thể cùng nhau thi đấu thì tốt, giống hồi Ngôi sao tụ hội ý."​

"Pháo súng tay dài lúc gặp nguy hiểm muốn tìm một người cứu nguy thật sao?" Sở Vân Tú cười, "Pháp sư chiến đấu thích hợp với vai trò đó hơn mình."​

Cuối mùa giải vừa rồi Diệp Tu giải nghệ, cho nên cô mới vội vã tới giải cứu bạn thân, suy cho cùng cô cũng có thể cảm giác được tâm trạng Tô Mộc Tranh khi đó không tốt.​

"Nếu có giải Thế giới, Tú Tú cậu nhất định phải tới đó." Tô Mộc Tranh kéo tay Sở Vân Tú về mép bãi cát, tìm nơi có vòi nước để rửa chân, "Chúng ta cùng đi giành lấy quán quân."​

"Quán quân nào có phải củ cải mà dễ kiếm vậy." Sở Vân Tú cười cô, sau đó nghiêm mặt: "Ừ, hy vọng có giải đấu như vậy, đến khi đó tớ nhất đinh phải khiến Phong Thành Yên Vũ và Mộc Vũ Tranh Phong trở thành CP sáng chói, ngay cả Nhất Diệp Chi Thu cũng phải nhường đường!"​

Còn về Quân Mạc Tiếu, tạm không nói đến việc người điều khiển đã giải nghệ, thực sự không đành lòng nhìn thẳng trang phục của Quân Mạc Tiếu!​

Mấy năm trước, chẳng nhớ là mùa giải nào, Sở Vân Tú đang đi đường bị người môi giới bất động sản nhét một tờ giấy vào tay, cô nhắn tin cho Tô Mộc Tranh: "Căn hộ hai đến ba gian nhỏ quá."​

"Tú Tú cậu muốn mua biệt thự sao?"​

"Không không, mình nghĩ bốn gian là tốt nhất."​

Nếu sau này tớ có một căn hộ, bất luận là nó ở đâu, tớ cũng muốn dành một phòng cho cậu.​

Bạn tốt nhất của tớ.​

Mà Tô Mộc Tranh, người mua áo len của Ravenclaw cũng có cùng suy nghĩ.​

Giải Thế giới tổ chức tập huấn, Tô Mộc Tranh quẹt thẻ vào phòng, lát sau có người đến gõ cửa.​

"Ai thế?"​

Sở Vân Tú đứng ở cửa nâng tay gõ, khóe miệng cong cong: "Mình tới cốc cốc cốc gõ cửa tìm người ——bạn thân sát vách của mình."​

Kệ đầu giường của Sở Vân Tú trưng tấm hình hai cô gái nâng cúp quán quân giải Thế giới, đó là hình lúc sau hai cô đánh lẻ ra chụp chung, cô cũng giữ lại căn phòng sát vách dành cho Tô Mộc Tranh, hướng tới mặt trời, ấm áp vô cùng.​

"Chúng ta là quán quân ——"​

"Đi uống latte hoa quế không?" Sở Vân Tú quay đầu hỏi bạn thân.​

"Được . . . Có điều phải dọn dẹp chút đã chứ, xong rồi còn phải đi dạo biển." Tô Mộc Tranh nói, sau đó đưa cho Sở Vân Tú một cái khẩu trang, "Chúng ta cùng nhau sửa sang phòng ốc chút đi."​

Lần này lúc hai người đi dạo biển trời vẫn chưa tối, mưa vừa tạnh, bãi cát ướt nhẹp, cho nên Sở Vân Tú không thể nằm ra, trước tiên cô ôm chầm lấy Tô Mộc Tranh.​

Khi đó, điều cô đã nói với Tô Mộc Tranh, cô đã làm được, thành tích của Yên Vũ cũng coi như khởi sắc trong hai mùa giải sau, hiện tại Sở Vân Tú quyết định sau mùa giải kế tiếp sẽ giải nghệ.​

Thể Thao Điện Tử còn có thể có vinh quang dài lâu, nhưng Sở Vân Tú biết cô chỉ là một người khách qua đường, vận may tốt có thể lưu lại chút tên tuổi, ký ức của mọi người sẽ luôn được đổi mới, sau tất cả thì thời gian quá vội vàng.​

Giống như lần đầu Hưng Hân đối chiến với Yên Vũ, cô ôm Tô Mộc Tranh nói: "Mộc Tranh, hoan nghênh trở về."​

Giờ phút này Sở Vân Tú nói với Tô Mộc Tranh: "Mộc Tranh, cảm ơn cậu vẫn luôn ở đây."​

Cảm ơn cậu —— tuy thời gian quá vội vàng, nhưng tớ rất trân trọng.​

Bất kể sau này hai người có cuộc sống ra sao, từng người sẽ lập gia đình tìm công việc mới, cho dù thực sự mỗi người một phương, thì khi nghĩ về nhau cũng sẽ vô cùng cảm động.​

Bởi vì hai người không phải là khách qua đường trong cuộc đời nhau.​

"Cảm ơn cái gì chứ." Tô Mộc Tranh quay đầu nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, bọt nước cuộn trào theo làn sóng, "Nếu nhất định phải nói lời cảm ơn, là mình phải cảm ơn cậu mới đúng."​

Cùng tớ ước mơ, hiểu tớ nhất mực, cùng tớ tiến lên phía trước.​

Gặp gỡ vội vàng, trân trọng tương lai, cảm ơn cậu đã cùng tớ đi qua xuân hạ thu đông.​

Từ bắt đầu đến kết thúc.​

- END -​
 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#2
Tuy nhiên, việc này cũng không cản trở hai cô gái thân thiết dắt tay nhau đi dạo một vòng trên bờ cát, Sở Vân Tú lấy điện thoại chụp mười ngón tay đan cài của hai người: "A, nhìn sao cũng giống như đang hẹn hò . . . Tớ nói này, nếu up lên kiểu gì cũng có thật nhiều người ghen tị với tớ."​
Tô Mộc Tranh lắc đầu: "Rất nhiều người sẽ ghen tị với tớ mới đúng chứ, bọn họ sẽ cho rằng cậu có bạn trai."​
Sở Vân Tú không đồng ý: "Tay cậu đẹp như vậy, nhìn đã biết là không phải con trai đó!"​
Rõ ràng là hẹn hò XD
Bởi vì hai người không phải là khách qua đường trong cuộc đời nhau.
Tuyệt đối không phải!

Anw, fic ncp nha mọi người XD
 

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#3
Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng bật cười, Sở Vân Tú vừa cười vừa cảm thán: "Vì sao mình luôn cùng cậu trải qua những chuyện khó quên vậy nhỉ? Ví dụ như chuyện nửa đêm chạy ra ngoài dạo bãi biển ý, có lẽ cả đời này mình sẽ không làm lại lần thứ hai."​
Tô Mộc Tranh nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là do ở cùng người đặc biệt nên toàn bộ những chuyện trải qua với nhau cũng sẽ trở nên khó quên đó."​
Người đặc biệt của nhau đó. Đặc biệt lắm luôn đó. XD Hảo khuê mật mà haha. XD

Giống như lần đầu Hưng Hân đối chiến với Yên Vũ, cô ôm Tô Mộc Tranh nói: "Mộc Tranh, hoan nghênh trở về."​
Giờ phút này Sở Vân Tú nói với Tô Mộc Tranh: "Mộc Tranh, cảm ơn cậu vẫn luôn ở đây."​
Cảm ơn cậu —— tuy thời gian quá vội vàng, nhưng tớ rất trân trọng.​
Bất kể sau này hai người có cuộc sống ra sao, từng người sẽ lập gia đình tìm công việc mới, cho dù thực sự mỗi người một phương, thì khi nghĩ về nhau cũng sẽ vô cùng cảm động.​
Bởi vì hai người không phải là khách qua đường trong cuộc đời nhau.​
"Cảm ơn cái gì chứ." Tô Mộc Tranh quay đầu nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, bọt nước cuộn trào theo làn sóng, "Nếu nhất định phải nói lời cảm ơn, là mình phải cảm ơn cậu mới đúng."​
Cùng tớ ước mơ, hiểu tớ nhất mực, cùng tớ tiến lên phía trước.​
Gặp gỡ vội vàng, trân trọng tương lai, cảm ơn cậu đã cùng tớ đi qua xuân hạ thu đông.​
Từ bắt đầu đến kết thúc.​
Có lẽ câu nói "nhất kỳ nhất hội", chỉ gặp một lần duy nhất trong đời, hẳn là đầy đủ trọn vẹn để miêu tả mối quan hệ giữa Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh.

Ta tranh đấu với nhau, cũng giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng tình bạn của chúng ta sẽ không vì một ván đấu mà kết thúc, vì một mùa giải mà kết thúc.

Chúng ta cùng nhau tiến bộ, cùng nhau trưởng thành. Mối quan hệ lành mạnh đến vậy, mấy ai có thể may mắn có được.

Có thể gặp gỡ người tri kỉ hết lòng như cậu là niềm hạnh phúc của đời tớ, mong rằng chúng ta sẽ một lòng một dạ, vĩnh viễn không thay không đổi.
 

Bình luận bằng Facebook