Hoàn [Vân Vũ 2020][Sở Vân Tú] Zeitreise

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
ZEITREISE
(Du hành thời gian)

Sản phẩm thuộc project Vân Biên Vũ Xuất
Sở đội, tuổi mới mạnh khoẻ, cả đời bình an!

Author: Hoffender
Cv: @Phong hạ
Edit: @Quân Y Hoàng


Art by kirisame-ruuko


(1)

Từng con số điện tử lặng lẽ thay đổi, thang máy nhanh chóng lên đến tầng được chọn, hơi lạnh tràn vào khiến Sở Vân Tú không khỏi rùng mình.

“Nè nè đưa tui cái remote tivi coi! Đóng cửa vào, vặn điều hòa nhỏ xuống! Mùa hè thành phố B nóng thế mà mấy người chỉnh nhiệt độ chả hợp tẹo nào vậy, không sợ bệnh chết luôn à!?” Cánh cửa phòng họp bên hành lang dập mạnh, có điều chẳng cách nào ngăn nổi giọng nói ồn ào kia, nó cứ thế xuyên thẳng vào đầu Sở Vân Tú.

Cô lập tức đoán ra ít nhất hai người trong danh sách đắc cử đội tuyển quốc gia, thế nhưng sắc mặt cô chẳng hề phấn chấn. Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên. Quan hệ tân binh mùa Bốn bọn cô không tệ lắm, đều là tuyển thủ trụ cột chống đỡ một góc trời của chiến đội, tuy rằng độ nổi tiếng có phần khác biệt. Lam Vũ từng đoạt quán quân, đội trưởng đội phó đều là những ngôi sao hàng đầu, thực lực không phải nghi ngờ. Trái ngược với Sở Vân Tú, từ bản thân đến chiến đội đều bị dán cái mác “mềm yếu”, là khách quen của vòng chung kết, vậy mà hiếm khi được đánh giá cao. Sở Vân Tú như thế, thực có thể đại diện quốc gia xuất chiến sao?

Liên minh gọi điện thoại thẳng đến, trong hơn trăm người chọn lấy cô, đây rõ là một sự công nhận, vì vậy sau khi do dự rất lâu cô đã đồng ý. Giờ phút này đứng trên hành lang trống trải không ai bầu bạn, dù biết người trong phòng họp chẳng hề cố ý ngăn cô bên ngoài, thế nhưng thâm tâm vẫn dấy lên cảm giác thất bại. Nói cho cùng thì cô vẫn còn căng thẳng, vẫn còn sợ hãi. Bản thân làm đội trưởng có lẽ chưa đủ kiên cường, luôn thấy nhọc nhằn, ngại gánh chịu áp lực, biểu hiện khi gia nhập đội tuyển quốc gia rút cục thế nào, hẳn ngoại giới sẽ ngờ vực, mà lòng cô cũng chơi vơi lạ thường. Giữa dòng suy nghĩ rối rắm, cô chỉ hi vọng Tô Mộc Tranh sẽ cùng đồng hành, ít nhất có thêm người bạn hàn huyên, xoa dịu đi phần nào nỗi niềm ấy.

Buồn bực vuốt tóc, cô thuận tay xem đồng hồ, còn cách thời gian họp tận nửa tiếng, có nghĩa cô phải chịu mấy lời vô bổ của Hoàng Thiếu Thiên thêm ít nhất ba mươi phút nữa.

Giữ chặt tay nắm cửa phòng họp, quả nhiên nó cũng lạnh lẽo giống hệt không khí vừa rồi tràn ra. Lòng bàn tay phủ lớp mồ hôi mỏng từ lúc nào, như thể muốn cô nắm không chắc mà trượt đi.


(2)

Bàn tay đột nhiên trống rỗng, Sở Vân Tú vô thức nắm chặt nó, những chiếc móng được cắt giũa gọn gàng đâm vào lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhoi nhói.

Chiếc micro rơi xuống mặt bàn phủ vải nhung phát ra tiếng động trầm nhỏ, vừa đủ thu hút sự chú ý của mọi người. Cô sửng sốt, chợt nhận ra đây là nhà thi đấu được chọn làm nơi công bố tin tức, đám đông đen kịt phía trước đều là phóng viên với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Kinh nghiệm làm đội trưởng giúp cô lập tức tươi cười xin lỗi, nhân viên truyền thông liền tìm đề tài dẫn luồng về quỹ đạo, tiếp tục buổi phỏng vấn. Chiếc micro bị nắm chặt đến mức nóng ran, vẫn còn vệt mồ hôi vương lại trên đấy.

“Tú Tú, làm sao vậy?” Tô Mộc Tranh ngồi bên cạnh thấp giọng hỏi, “Mình thấy cậu tháo micro xuống nhìn mãi, sao bỗng dưng ngây ra thế?”

“Hả…? À, không có gì.” Sở Vân Tú ngỡ ngàng, xem ra vừa rồi micro thình lình rơi gây tiếng động không nhỏ. Tô Mộc Tranh mỉm cười, thân thiết vỗ vỗ cánh tay cô.

“Phần công bố tin tức hơi tẻ nhạt, tới lúc phóng viên phỏng vấn thì phải tập trung đó. Tuy cả đội có tận mười ba người phân tán công kích, nhưng dù gì cũng là buổi họp báo mà đội tuyển quốc gia cùng tham dự, chắc chắn sẽ xuất hiện câu hỏi khó trả lời đấy.”

“Mười ba người?” Sở Vân Tú vô thức lặp lại.

Tô Mộc Tranh không cảm thấy có gì bất thường, chỉ nhún vai: “Nếu Diệp Tu cũng tới, cánh báo chí sẽ chẳng hỏi người khác đâu. Người sợ phiền phức như anh ấy nào để Hoàng Thiếu Thiên rảnh rỗi còn mình phải đối phó phóng viên. ‘Quan tâm phóng viên làm gì, anh tận sức, đoạt quán quân, không thẹn với lòng bôi tro trét trấu lên mặt mọi người, điều đó tốt hơn tất cả rồi’, nguyên văn lời anh ấy đấy.”

Trong lúc Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh kề tai thì thầm, cánh phóng viên đã được nhân viên truyền thông cho phép đặt vấn đề, câu đầu tiên lập tức nhắm thẳng vào Sở Vân Tú.

“Chào mọi người, tôi là phóng viên tờ báo đô thị. Vừa rồi Sở đội đột nhiên đánh rơi micro, không biết có phải gặp chút căng thẳng hay không, hay để tôi mời Sở đội trả lời một câu hỏi nhé.”

Phóng viên mỉm cười sâu xa. Dường như có tuyển thủ dự thính nào đó xê dịch chiếc ghế tạo thành tiếng động, Sở Vân Tú ra hiệu cho phóng viên tiếp tục.

“Mọi người đều biết, Sở đội là nữ trung hào kiệt hiếm hoi trong ngành thể thao điện tử, nhậm chức đội trưởng Yên Vũ, nhiều lần dẫn dắt chiến đội vào đến vòng chung kết thực chẳng dễ dàng gì, trước hết tôi xin dùng tư cách cá nhân bày tỏ lòng kính trọng và nể phục với cô ấy.” Vị phóng viên thành thạo chuyển đề tài. “Có điều Yên Vũ thường xuyên biểu hiện không thỏa lòng người, mùa giải này bại lộ nhược điểm trong việc phân bổ nghề nghiệp nhưng lại chẳng thấy cải thiện rõ ràng. Rất nhiều người cho rằng giới tính nữ của cô và việc không đủ cứng rắn trên nhiều phương diện có liên quan với nhau, đồng thời ảnh hưởng đến phong cách chiến đội, liệu việc ấy có ảnh hưởng xấu gì đến áp lực thi đấu trong một tháng tới hay không? Đối với những tình huống như vậy cô có gì thay đổi để chứng minh bản thân? Trên đây là vấn đề tôi muốn hỏi, xin cảm ơn.”

Phóng viên ngồi bên dưới kích động hẳn lên, đèn flash bốn phương tám hướng chớp nháy. Sở Vân Tú híp mắt, cảm thấy bởi vì viện bảo tàng nghiêm cấm bật đèn flash nên mới tránh được cảnh loạn sáng, bằng không ngay cả vò gốm cũng chẳng bằng khúc xương. Đây là buổi họp báo phát sóng trực tiếp đầu tiên của đội tuyển quốc gia, vừa bắt đầu đã gặp câu hỏi hiểm hóc khiến bầu không khí có chút khó xử, kéo dài đến tận khi Sở Vân Tú chậm rãi cất tiếng.

“Hai vấn đề này trước hết tôi xin trả lời cái thứ hai. Thật xin lỗi tôi không hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của anh. Đối với tình hình hiện tại, tôi không dự định thay đổi bất kì điều gì, để chứng minh, như anh đã nói, là chính bản thân tôi. Bởi ngay từ đầu anh đề cập, tôi được anh công nhận, mà vấn đề tiếp sau đó lại phủ nhận cơ sở ấy, mâu thuẫn như vậy, e rằng tôi không thể đưa ra đáp án anh mong muốn.” Thêm một thoáng xôn xao. Bình thường ở các buổi họp báo Sở Vân Tú luôn duy trì thái độ ôn hòa, trả lời câu hỏi kín kẽ không chút sơ hở, hiếm khi trực tiếp đáp trả thế này. Cô biết mình bất thường, có điều trong lòng cô đang cất giấu biển cảm xúc cuồn cuộn dâng trào, tựa như mưa gió ngoài khơi xa, bất kì lúc nào cũng có thể dâng lên con sóng dữ nhấn chìm hết thảy lí trí.

“Còn vấn đề đầu tiên, trước khi trả lời tôi muốn biết, dựa theo định nghĩa của mọi người, phải làm sao để có thể xưng là một nữ tuyển thủ, hình dung thế nào, hay là cũng giống như Sở Vân Tú?”

Đèn flash càng lúc càng sáng, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng. Sở Vân Tú dứt lời, bất đắc dĩ khẽ nhíu mi, ánh đèn tạo thành quang ảnh màu xanh trong tầm mắt. Không gian chợt trở nên mông lung mờ ảo, tiếng màn trập dần xa xăm, âm thanh từ nơi nào vẳng đến? Là nhịp tim của chính mình ư?


(3)

Tiếng tim đập vang lên tức thì như muốn xuyên thủng màng nhĩ, ngay sau đó âm thanh kĩ năng rền vang. Quen thuộc Vinh Quang như Sở Vân Tú lập tức đoán ngay được chị em họ Thư trong đội đang bung hết toàn bộ hỏa lực. Dựa hẳn vào bản năng, tay trái cô lướt qua bàn phím, tay phải nhẹ di chuyển chuột, phép thuật công kích đầy phối hợp thi nhau phóng ra.

Ai Không Cúi Đầu, Há Dám Phản Kháng chĩa súng bắn về điểm cao nhất trên vách núi, Mộc Vũ Tranh Phong chìm trong bạch quang trị liệu sừng sững chẳng hề suy chuyển, pháo cầm tay nhắm ngay đồng đội thuật sĩ mà nổ vang, kĩ năng đặc hiệu xới tung bùn đất giữa ánh lửa lan tràn, áo choàng đen trên người thuật sĩ thấp thoáng thoắt ẩn thoắt hiện. Trọng tâm hỏa lực của Tô Mộc Tranh sao vẫn chưa chuyển dời? Ngón tay Sở Vân Tú căng thẳng tới mức co gập, nhanh chóng bật Chuyên Tâm Toàn Phần, ý đồ khai triển đại chiêu công phá thuật che mắt của Nghênh Phong Bố Trận, chằng ngờ vừa ngước mắt lên thì thấy một vòng sáng lặng lẽ xuất hiện, đích thị là kĩ năng Cấm Phép vừa được phát động.

Đúng như dự đoán, toàn bộ chiêu thức phép thuật chớp mắt xám ngắt đi, kĩ năng vừa sử dụng bị gián đoạn tức khắc. Lại là Diệp Tu, Sở Vân Tú nghiến răng nghiến lợi, góc nhìn khóa chặt vào Nghênh Phong Bố Trận lẩn trong màn ánh sáng. “Focus Nghênh Phong Bố Trận!” Cô hạ lệnh, Ai Không Cúi Đầu, Há Dám Phản Kháng lập tức chuyển hỏa lực, thế nhưng phạm vi sát thương không đủ lớn, thực chất là vô tác dụng. “Tản ra!” “Cánh Cửa Tử Vong!” Hai lệnh chỉ huy vội vàng gửi đi, hiệu ứng cấm chú chưa kết thúc, bọn họ chỉ có thể chật vật tránh né.

Thế cuộc trên sàn đấu nháy mắt thay đổi, Lâm Ám Thảo Kinh thoát thân cắt đứt Cánh Cửa Tử Vong, Sở Vân Tú chưa kịp thở phào thì nhìn thấy Hàn Yên Nhu cùng huyễn văn lấp loáng, khí thế kinh người lướt về phía mình. Lâm Ám Thảo Kinh biến mất sau Vách Núi Bán Nguyệt, tín hiệu nguy hiểm nhanh chóng xuất hiện trên kênh tổ đội.

Sở Vân Tú cảm thấy miệng lưỡi cay đắng. Tình cảnh tái diễn kia sao mà quen thuộc đến vậy, những chuyện tiếp theo như từng nhát từng nhát dao cắt xuống hệ thống chiến thuật dị dạng của Yên Vũ, vết thương chẳng dễ gì kết vảy rách toạc ra, huyết dịch nóng bỏng chảy tràn khỏi đường vân, đau đớn vẽ thành họa tiết đầy giận dữ mà bất lực day dứt. Hỏa lực Yên Vũ vẫn mạnh mẽ như trước, thế nhưng thiếu đi Lâm Ám Thảo Kinh xe chỉ luồn kim, ba nghề viễn trình cùng một mục sư, hoàn toàn đánh mất sự cân bằng để tiếp tục chiến đấu, chỉ đành mặc người đến xâu xé mình. Ninja chết trận, mục sư tử vong, thời điểm người thứ sáu chạy tới đã không còn gì để cứu vãn. Yên Vũ, một Yên Vũ mạnh mẽ mà yếu đuối, lại lần nữa lạc giữa bóng chớp ánh lửa phát ra từ phép thuật trong tay Sở Vân Tú, bi thương lảo đảo, ầm ầm ngã xuống, chấp nhận kết cục thảm bại.

Thua cuộc toàn diện trên sân khách, góc nhìn ảm đạm từ bầu trời chiếu xuống người duy nhất còn đang vật lộn. Sở Vân Tú tựa lưng vào ghế, sâu sắc thở dài.

Yên Vũ thế này, một Yên Vũ coi trọng giá trị thương mại như hiện tại, có lẽ chẳng còn là Yên Vũ Lâu phía trên cao kia, nơi bản thân từng hăm hở dựa vào hành lang ngắm nhìn thế giới rộng lớn. “Sở Vân Tú mềm yếu” và “chiến đội Yên Vũ yếu đuối”, liệu có thể tìm ra phương thức cạnh tranh một lần nữa hay không, cô cảm thấy ít nhiều mông lung.

Liên minh tổng cộng hai mươi chiến đội, cô là pháp sư nguyên tố đệ nhất, nữ đội trưởng duy nhất. Vài người nói nhờ sự quan tâm đặc biệt vì là con gái nên cô mới đến được thần đàn, lại có người bảo thiên tính yếu ớt ở nữ giới chính là trở ngại lớn nhất của cô. Dường như không một ai thừa nhận sự kiên cường trong cô, và cả cái giá cô phải trả cho những nỗ lực âm thầm. Có điều trên sàn đấu chuyên nghiệp, sẽ chẳng ai vì ta khác biệt mà nương tay. Quán quân chỉ có một, tất cả đều vì hoài bão mà dốc hết sức mình, như vậy mới thể hiện lòng tôn trọng lẫn nhau.

Chính vì là nữ giới, cô mới càng phải trả giá nhiều hơn người bình thường, càng phải đánh đổi mới có thể bước đến vị trí hiện tại... Mới có thể... Mới có thể dẫn dắt chiến đội Yên Vũ của cô, vững vàng tiến lên trong giông tố. Con đường kia đầy gập ghềnh và những điều chưa tỏ, nhưng Sở Vân Tú cũng có mộng tưởng riêng mình, cô sẽ dùng bờ vai yếu đuối nhất nâng lên sức nặng của Kiếp Phong.

Chính bởi không có ai để dựa vào, mới càng phải dốc sức liều mạng mà tranh đoạt.

Đó chính là sự kiên cường của Sở Vân Tú.

Trong căn phòng nhỏ riêng tư không có ống kính vây quanh, Sở Vân Tú chợt thầm nghĩ, nhân lúc này nghỉ ngơi một chút, chờ đến khi cánh cửa kia bật mở, cô sẽ trở về làm vị đội trưởng Yên Vũ điềm tĩnh cứng cỏi như trước.

Chỉ là bỗng nhiên thật hoài niệm mùi vị một điếu thuốc.


(4)

Đầu lưỡi nhẹ lướt qua bờ răng, mùi thuốc lá theo đó thoát ra ngoài. Sở Vân Tú chẳng phải người nghiện thuốc, có điều thỉnh thoảng cô sẽ không nhịn được mà hút một điếu. Hương thơm tinh tế không giúp hóa giải mọi phiền não, nhưng bấy nhiêu đó đủ để giải thoát tâm trí cô khỏi những gánh nặng trong thoáng chốc.

Nhìn bốn phía, quán cà phê cách cung thể thao sân nhà quen thuộc hai con đường, cửa sổ hướng ra khoảng không tĩnh lặng bên ngoài, chỉ có tiếng micro ngắt quãng rè rè phát đi. Người chủ quán giấu mình sau quầy pha chế dưới ánh đèn vàng cam, lúc phục vụ xong thì chẳng màng nhìn đến bọn họ nữa. Đêm dần khuya, nơi này vốn ít người lui tới, vì thế nó mới trở thành lựa chọn hàng đầu của Sở Vân Tú mỗi khi rảnh rỗi.

Cô nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn cầm chiếc muỗng nhỏ quấy cà phê. Đá viên trong tách americano quá nhiều, va vào thành li phát ra những tiếng lanh canh, thứ âm thanh khiến cô phiền muộn trong lòng, chỉ mải khuấy đều mà chẳng muốn nhấp môi.

“Vậy cậu định thế nào?”

Tô Mộc Tranh hỏi.

Sở Vân Tú lắc đầu. Định thế nào ư? Cô không biết. Diệp Tu và Tô Mộc Tranh ngồi trên chiếc ghế dài phía đối diện rất hiểu, cảnh tượng khốn quẫn cô phải đối mặt chẳng cần nói ra cũng đoán được bảy tám phần, hơn nữa rõ ràng không có cách giải quyết. Cô chẳng kì vọng nhận được kiến nghị gì hữu dụng, chỉ mong trong đêm dài sau khi thi đấu kết thúc, có thể tạm thời buông xuống những trách nhiệm chồng chất đi kèm với thân phận đang mang, trở về làm Sở Vân Tú, một cô gái bình thường. Thuốc lá cũng được, cà phê cũng thế, có Tô Mộc Tranh lắng nghe cũng vậy, cô sẽ có thể thản nhiên(*) mà tiếp nhận.

Sau chiến thắng chín - một, tương lai vẫn cứ mịt mờ trống rỗng. Cô cần cấp thiết thay đổi và đột phá hơn bất kì ai, cứng rắn dẫn dắt chiến đội luôn mềm yếu hệt như chiếc đinh đóng trên cây thập tự. Cẩn thận thử nghiệm từng chút một lâu đến thế, vậy mà tựa như đã tìm thấy lối ra trên khối lập phương sáu mặt nhưng chẳng cách nào thực sự thoát khỏi nó. Hô Khiếu liều mạng sử dụng đấu pháp một kèm một cũng là nước đi bất đắc dĩ, cô e sợ, có lẽ đây cũng sẽ trở thành lối thoát duy nhất của các cô. Thế nhưng vẫn còn rất xa mới đến lúc từ bỏ, Hô Khiếu cầu thắng trong bại, Yên Vũ nhất định có thể phá bỏ quan niệm cũ mà sáng tạo nên quy tắc mới. Các đội viên còn chưa buông tay, thân làm đội trưởng như cô, càng không có lý do lùi bước. Mọi chuyện rồi sẽ có biện pháp.

Đối diện với hai người gánh vác Hưng Hân sau lưng, mùa giải này nhìn thì khí thế hừng hực, nhưng để biến từ không thành có, lần mò lăn xả, có thể tưởng tượng thấy gian khổ bậc nào. Kể từ khi ra mắt đến nay, Tô Mộc Tranh trông chẳng thay đổi chút gì, vẫn an tĩnh mỉm cười đi bên cạnh Diệp Tu, nhưng đã gần hai năm không có Diệp Tu bầu bạn, Tô Mộc Tranh như thể tức khắc trưởng thành. Dáng hình vác pháo cầm tay đơn bạc trong làn khói súng, lần đầu tiên Sở Vân Tú nhìn rõ người bạn tốt của mình đã lặng lẽ gánh chịu bao nhiêu áp lực đến tận bây giờ.

Ánh đèn trên trần nhà chiếu vào cà phê trong tách, đá lạnh chìm nổi dần tan theo từng nhịp khuấy, thỉnh thoảng phản chiếu gương mặt đăm chiêu của cô… Mà Diệp Thu, nay là Diệp Tu, một vị đối thủ đáng gờm, một người đội trưởng xuất sắc, cô so với hắn, rốt cuộc khác nhau ở điểm nào? Có phải kiên trì thêm chút nữa, nhẫn nại một chút nữa, thì sẽ có thể nhìn thấy kết quả bản thân mình mong muốn?

“Đi, về thôi.” Cô đột nhiên đứng dậy.

Hai người đối diện kinh ngạc ngước nhìn cô.

Mùi nicotin đầy kích thích kìm hãm đi những xung động dưới đáy lòng, hương vị đăng đắng từ tách americano lành lạnh che giấu vẻ ngoài đầy hoang mang. Uống cà phê hay không đã chẳng còn quan trọng, chỉ hi vọng bản thân lần nữa kiên định thêm một chốc. Chứng kiến dũng khí kia trên người Tô Mộc Tranh và Diệp Tu, rồi một ngày nào đó mình tất nhiên cũng sẽ có được.

Con đường hẻo lánh bao năm nay vẫn chẳng ai đến lắp đèn soi rọi. Trong ánh sáng mờ tối, dường như có con vật thoăn thoắt chạy sượt qua chân, đánh động bầu không khí nặng nề. Hai người vẫy tay tạm biệt cô, cô quay đầu nhìn họ. Chiếc bóng dưới chân cả hai nấp trong ánh đèn nơi đầu ngõ phía xa, ở hướng ngược sáng vẫn dễ dàng nhìn thấu nỗi lo lắng ẩn sau đôi mắt Tô Mộc Tranh, mà cô thì đi về hướng ngược lại. Rốt cuộc, trên gương mặt chẳng còn nở nụ cười miễn cưỡng, cô xoay người, đứng trên con đường quen thuộc chầm chậm nhắm mắt, từng bước tiến vào bóng tối đặc quánh, không còn sợ hãi điều gì nữa.


(3)

Ngắn ngủi nhắm mắt, Sở Vân Tú cảm giác không khí khẽ khàng dao động. Vài sợi tóc nhẹ cọ lên gương mặt ngưa ngứa, cô tháo tai nghe, vén chúng ra sau rồi mới đeo vào lần nữa. Bình tĩnh mở mắt, bóng tối lui dần.

Nhà thi đấu tổ chức Giải Thế Giới ở Zurich được cung cấp rất nhiều thiết bị tối tân, kiểu cách lắp đặt không gian thi đấu khép kín rất khác so với quốc nội, có sẵn cả hệ thống làm mát riêng, tuy rằng gió có chút lớn. Hai chữ “Vinh Quang” trên màn hình vẫn chưa biến mất, mới vừa rồi đánh bại một tuyển thủ đội đối phương, đối thủ tiếp theo thì sắp đến, bản thân cô vẫn còn thừa ít thời gian để nghỉ ngơi. Sở Vân Tú định dùng điều khiển từ xa thay đổi hướng gió, lúc vươn tay thuận thế ngồi thẳng dậy mới phát hiện, chỉ cần không tựa lưng vào ghế thì gió sẽ chẳng thổi đến mình. Cô không khỏi bất đắc dĩ nhếch môi, kéo ghế về phía trước một chút.

Tiếng loa phát thanh trong nhà thi đấu vang đến tận gian phòng nhỏ, dùng ngôn ngữ hai quốc gia thông báo rõ ràng danh sách thi đấu của đôi bên. Cô là tuyển thủ thứ ba thi đấu lôi đài phía Trung Quốc, tuyển thủ Đan Mạch sắp xuất trận là người thứ tư, Højbjerg, thầy trừ tà.

Ghi chú trước trận viết trên mảnh giấy cất trong túi đồng phục, Sở Vân Tú mở nó ra, lướt mắt phân tích cẩn thận. “Nhưng sao cái tên này lạ vậy, Højbjerg muốn đọc mà đọc không được, còn thẻ tài khoản thì là Vanir, Warner Protoss, rốt cuộc ban tổ chức làm sao dịch được thế?”

Than thầm một câu, Sở Vân Tú nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị đón trận lôi đài kế tiếp. Cột máu Phong Thành Yên Vũ chỉ còn 30%, thanh mana rớt xuống mức 20%, thầy trừ tà là nghề nghiệp mạnh mẽ ở cả gần lẫn xa, so với pháp sư nguyên tố chẳng còn bao nhiêu mana mà nói, có sức đe dọa rất lớn.

Tuyển thủ Đan Mạch thứ tư Højbjerg, điều khiển thầy trừ tà Vanir của mình, vừa vào trận lập tức khiến Sở Vân Tú áp lực không tưởng tượng nổi. Vũ khí chiến liêm phát huy tối đa ưu thế tốc độ, lợi dụng việc Phong Thành Yên Vũ vì thiếu hụt mana nên không dám tùy tiện thi triển kĩ năng diện rộng tránh gây lãng phí, hắn nghiêng người vọt đến sát bên, bắt lấy chiến liêm chém thêm một nhát. Tính đánh thầy trừ tà kiểu kiếm khách à! Sở Vân Tú cố gắng tránh thoát, nhưng đường lui đã bị hai tấm bùa một băng một hỏa chặn kín.

Højbjerg thao tác vừa nhanh vừa hung hãn, mang hệ nghề Thánh chức đánh ra khí thế dân cận chiến, phong cách chiến đấu hoàn toàn áp bức đối thủ. Sở Vân Tú đương nhiên thao tác không tồi, nhưng đối mặt với địch thủ dữ tợn, cô luôn có vẻ lực bất tòng tâm. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của người ra sân thứ ba, đội Trung Quốc giành được ưu thế cực nhỏ, cô chỉ cần cầm cự lâu thêm một chút, tiêu hao sức bền đối thủ, bất luận là máu hay mana, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cô vô thức buông lỏng việc phản kháng trực diện, mưu đồ thoát thân, dùng số mana sau cuối làm suy yếu đối phương.

Có điều trực giác nói cho cô biết, tuyển thủ kia có vấn đề. Một thầy trừ tà trẻ tuổi xuống tay tàn nhẫn cùng ý thức sắc bén, vì sao thời điểm bố trí chiến thuật khi trước lại không bị quan tâm chú ý? Thậm chí cô chẳng có bao nhiêu ấn tượng với cái tên này. Đây có khả năng là phía Đan Mạch cố tình che giấu hắn, chọn bùng nổ đột ngột ở lượt thứ tư, ý đồ tất nhiên là để lật ngược thế cờ, tranh thủ cảm giác xa lạ mà đốn gục đội tuyển Trung Quốc vốn không tầm thường.

Nếu bản thân chỉ bào mòn đối thủ theo cách thông thường, đả bại một người, vậy không phải sẽ chẳng biết gì về hắn như cũ hay sao? Đây có thể không phải trách nhiệm Sở Vân Tú phải gánh, làm đội viên bình thường trong đội tuyển quốc gia như cô, tâm trạng kì thực nhẹ nhõm ngoài dự liệu. Không cần bày bố trận hình cũng chẳng phải thảo luận chiến thuật, cô chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, dùng phép thuật giăng đầy trời hết lần này đến lần khác hạ gục tường thành phía đối thủ. Nhưng Sở Vân Tú cũng biết, vì thắng lợi của đội tuyển Trung Quốc, trọng trách này cô cần chủ động đón nhận. Đối thủ hung hãn sẽ không vĩnh viễn là khắc tinh của chính mình, bản thân quyết tâm và kiên định muốn thay đổi, vậy bắt đầu ngay từ thời khắc này đi!

Phong Thành Yên Vũ khựng lại, bật Chuyên Tâm Toàn Phần, tức thì thi triển Thiên Lôi Địa Hỏa!

Lần này, Sở Vân Tú không lùi bước!

Chiến liêm của thầy trừ tà cắt chéo qua góc vai trái Phong Thành Yên Vũ kéo theo một trời máu tanh, cùng lúc ấy hắn phát hiện rút lui bây giờ là quá muộn, bùa chú vừa ném ra đã bị lốc xoáy cuốn mất tăm tích. Sở Vân Tú liều lượng máu ít ỏi của pháp sư nguyên tố, cương quyết phóng xuất liên tiếp Hỏa Diễm Bạo Đạn và Băng Sương Tuyết Cầu, cướp lấy thời gian ngâm xướng Lực Lượng Nguyên Tố, nhấc bổng đối thủ ngay kề bên mình lên không trung. Dùng Phong Thành Yên Vũ làm trung tâm, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, ánh chớp ác liệt khủng khiếp đánh thẳng xuống, mặt đất rung chuyển bắn lên bùn đất sâu bên dưới, nhất thời cả thế giới thấm đẫm sắc đỏ tươi. Phong Thành Yên Vũ giơ cao pháp trượng, ánh lửa vọt lên, mang theo nhiệt huyết trong Sở Vân Tú, nuốt trọn lấy dáng hình kia.

Sở Vân Tú đang liều mạng, trái tim lần nữa chạy nước rút, tốc độ tay và sức phán đoán bạo phát chưa từng thấy, mỗi một lần công kích đều nhắm thẳng vào thầy trừ tà giữa biển lửa hừng hực, dứt khoát bỏ qua việc bản thân bị dồn sát thương. Cô muốn đào ra tất cả thủ đoạn của đối phương. Thao tác, phong cách và phản xạ của một người trong điều kiện cận chiến là dễ dàng phát hiện nhất, cô muốn đồng đội quan sát kĩ càng rốt cuộc đối thủ ẩn giấu con bài gì trong tay. Trận này có thể thua, nhưng tương lai nhất định sẽ chiến thắng.

Mình có thể kiên trì, mình có thể làm được!

Một khắc ấy trong mắt Sở Vân Tú không còn gì khác. Ánh sáng càng mạnh cô càng không muốn khép mi. Đôi con ngươi đau rát, chỉ chốc lát lẫn trong tầm nhìn nhạt nhòa, xúc cảm sau cuối vương vấn trên gương mặt, dường như là nước mắt ai lạnh lẽo.


(2)

“Đợi đã chuyện gì vậy!? Sở Vân Tú có phải bà khóc không đó?”

Hoàng Thiếu Thiên om sòm giống như vừa phát hiện ra chân trời mới. Sở Vân Tú yên lặng lau nước mắt, ngón tay suýt nữa đâm luôn vào vành mắt mình.

“Diệp Tu, anh mở đèn flash lâu thế làm gì, em sắp mù tới nơi rồi đây này. Còn nữa, Tú Tú bị chói mắt, ông mới khóc đó Hoàng Thiếu.”

“Ặc, ngại quá, nhưng mà anh thực sự không biết dùng app chụp ảnh này.”

Sở Vân Tú lắc lắc đầu, tầm nhìn vẫn còn lưu bóng mờ do đèn flash kích thích, chỉ thấy mấy dáng người lúc ẩn lúc hiện đứng trước mặt mình. Giọng nói Tô Mộc Tranh từ bên cạnh truyền đến, cô nàng thân thiết kéo lấy cánh tay cô. Vì sao gần đây mình cứ bị đèn flash làm khó vậy, cô nhẹ nắn sống mũi, chờ cảm giác khó chịu qua đi.

Khoảng mười một người ồn ào tụ họp, bày ra đủ loại tư thế chụp ảnh, mặt mũi cứng đờ múa tay múa chân, trông thấy Sở Vân Tú phải mất một lúc nữa mới trở về bình thường liền đứng hết dậy đi tới đi lui. Đặc biệt hai người Đường Hạo, Tôn Tường cao tận một mét tám chơi đoán số thua thê thảm nên bị phạt ngồi xổm ở phía trước đã sắp chịu hết nổi, quả quyết muốn đổi ra đứng sau cùng. Diệp Tu không biết kéo cái ghế từ góc nào ra ngồi, điện thoại trên tay rõ ràng là của Tô Mộc Tranh, xem ra hắn bị ép làm thợ chụp ảnh, mặt mày đầy vẻ cam chịu bất lực.

Hoàng Thiếu Thiên duỗi chân, không sợ chết mà tiến sát tới: “Thực ra ấy, nếu bà muốn khóc thiệt, tụi tui sẽ không cười nhạo bà đâu. Nước mắt cảm động đúng không đúng không, cũng chẳng dễ dàng gì mà, thực sự nếu khóc thì tụi tui sẽ lên Weibo nói lão Diệp bám chân chúng ta ăn ké quán quân kích động khóc tới mức ngu người luôn, sẽ không bêu xấu mặt mũi bà mà.”

Sở Vân Tú liếc mắt, giơ tay đẩy hắn ra xa, tạo thành cả tràng cười cười nói nói. Diệp Tu uể oải hỏi rốt cuộc mấy người chụp hay không, vì thế cả nhóm lại xếp ra một đội hình hỗn loạn. Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh mắt đối mắt, ăn ý đè Hoàng Thiếu Thiên ngồi xổm ở đằng trước, hoàn toàn mặc kệ Hoàng Thiếu Thiên la oai oái, ngay cả Dụ Văn Châu cũng mỉm cười nhích sang một bên vì hắn.

Sở Vân Tú ngồi gập chân lại, vuốt mái tóc ra sau, nhẹ nghiêng thân nhìn vào máy ảnh trên tay Diệp Tu, lộ ra ý cười. Mỗi người đều mang nét mặt vui vẻ giống nhau, bởi vì với bọn họ điều ấy đáng giá, toàn đội mười bốn người, dùng nỗ lực và phấn đấu của bản thân đổi lấy vinh dự kia.

Chợt nhiên cô nhớ đến buổi họp báo khi trước, trong lúc trả lời phỏng vấn, cô nghiêm túc hỏi hai vấn đề. Thời điểm đó phóng viên giữ im lặng, mà cô cũng không đưa ra câu trả lời, nhưng đến hiện tại câu hỏi ấy đã có lời giải đáp, lưu lại trong lòng mỗi người họ.

Phải làm sao để có thể xưng là một nữ tuyển thủ?

Chính là dùng cơ thể yếu đuối của mình gánh lấy những áp lực lớn hơn, thế nhưng từ trước đến nay chưa từng lùi bước, chưa từng buông bỏ, dùng nỗ lực chứng tỏ rằng, dù cho giới tính khác biệt, dù cho sẽ bị lầm hiểu, cũng có thể nở nụ cười xán lạn dịu dàng, đón mặt trời mỗi ngày mọc lên.

Hình dung thế nào, hay là cũng giống như Sở Vân Tú?

Chính là dốc hết toàn lực, dùng mọi khả năng để tranh giành, để chiến đấu, ngoài mềm trong cứng, lặng lẽ gánh vác trách nhiệm người đội trưởng, mang trên vai sức nặng của Yên Vũ Lâu. Sở Vân Tú dùng một trận đấu ở Giải Thế Giới để chứng minh, cô chưa bao giờ kém hơn bất kì ai. Tương lai của Sở Vân Tú và tương lai của Yên Vũ, nhất định chứng tỏ được bản thân mình, tạo ra bứt phá, mang đến những biểu hiện khác biệt.

Cuối cùng chụp ảnh xong, Hoàng Thiếu Thiên được giải thoát vội lao ra ngoài, lại chẳng biết ai ở sau lưng đẩy một cái, chưa kịp đứng thẳng đã nghe tiếng Sở Vân Tú thảng thốt vì mất thăng bằng, cơ hồ sẽ lập tức ngã về phía trước.


(1)

Đột nhiên trong người rung lên một cái dọa Sở Vân Tú giật nảy mình, loạng choạng suýt ngã vì hoảng sợ. Cô đành phải buông tay nắm cửa ra, lục tìm điện thoại.

Thông báo nhắc nhở chớp tắt đến từ nhóm tán gẫu của chiến đội nhà cô. Nhiệt độ điện thoại so với nắm cửa ấm áp hơn một chút, ít nhất sẽ không cảm thấy tay đông cứng, cầm rất dễ chịu. Phòng họp vừa mới đóng cửa mà mình lập tức đẩy ra thì có vẻ không hay lắm, vì vậy cô dứt khoát không mở, dựa vào vách tường kế bên mà trò chuyện. Sở Vân Tú được chọn vào đội tuyển quốc gia, cả chiến đội từ trên xuống dưới đều rất vui mừng, trước nhất không thể không nói đến Lý Hoa. “Còn nửa tiếng nữa là tới thời gian họp rồi! Đội trưởng sao chị còn chưa tới, có phải lạc đường không?”

“Vừa đến trước cửa đây, cậu mới hở tí là lạc đường đấy, cậu nói chuyện với đội trưởng như thế à?” Sở Vân Tú nhấn ngón tay trả lời cậu. Có lẽ kì nghỉ quá rỗi rãi tẻ nhạt, mỗi người bọn họ sắp nổi mốc hết rồi.

“Đội trưởng! Danh sách trúng cử có những ai vậy ạ? Chị đã xem nó chưa?”

“Đúng rồi, có những ai thế ạ? Công tác bảo mật tốt quá mức rồi, bây giờ trừ đội trưởng ra chẳng biết còn những ai nữa.”

Chị em họ Thư bắt đầu tò mò, Sở Vân Tú cười nói: “Sẽ sớm có họp báo công bố tin tức thôi, nghe nói yêu cầu tất cả thành viên phải tham dự, mọi người nhớ xem đó.”

“Nói vậy là ngay cả đội trưởng cũng không biết rồi.” Tôn Lượng gửi thẳng tin nhắn thoại qua, “Có điều đội trưởng cố lên! Mặc kệ có ai, đội trưởng mới là người tuyệt nhất!”

“Đội trưởng cố lên!”

“Đội trưởng cố lên! Đoạt quán quân luôn!”

“Bọn em ủng hộ chị!”

Thành viên chiến đội nhao nhao gửi lời chúc phúc, chữ viết, tin thoại, biểu tượng cảm xúc không thiếu loại nào. Sở Vân Tú ngắm nhìn, chợt cảm động trong lòng. Yên Vũ mà bản thân luôn gánh vác, thực ra vẫn luôn ủng hộ mình tiến lên, áp lực mãi ở đó, nhưng chỉ cần kiên trì, nhất định có thể trở thành một đội trưởng Yên Vũ tốt hơn, một Sở Vân Tú tốt hơn.

Mãi lâu sau, cô mới viết xuống: “Yên tâm đi, đây nhất định sẽ là một chuyến đi đầy ý nghĩa.” Cô nhấn tắt biểu tượng nhóm còn đang chuyện trò, cất điện thoại vào túi.

Quay về nắm lấy tay nắm cửa lần nữa, cô kiên định vặn mở. Cánh cửa hé ra, khóe miệng khẽ cười.


(0)

“Đại diện đội tuyển Vinh Quang Trung Quốc, số Bảy, Sở Vân Tú.”

Cô tiến về phía lối ra cuối đường hầm, âm thanh giày cao gót lanh lảnh theo từng bước chân, hệt như người chiến sĩ gióng lên hồi trống cuối cùng trước khi ra trận.


FIN



Chú thích:
(*) Bản gốc là "tâm an lý đắc": Không luận ở trong hoàn cảnh nào, tâm vĩnh viễn an định, vĩnh viễn không bị cảnh giới bên ngoài dao động.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook